Chỉ là lướt qua...
2024-10-29 09:55:56
Mặc dù chiếc xe chỉ đi ngang qua, nhưng cửa kính xe phía trước hạ xuống một nửa, Vãn Tri Ý có thể nhìn thấy Ôn Uyển ngồi bên trong, còn người ngồi ghế lái chính, tuy không nhìn thấy mặt, song cô chắc chắn đó là bạn trai cũ kiêm anh chồng hụt của mình - Sở Yến Tuy.
Đã hai năm không gặp, giây phút này Vãn Tri Ý bỗng nhận ra mình không hề đau khổ như cô tưởng, nhiều nhất trong lòng chỉ thấy chua chát, chua chát vì một người đã từng coi cô là cả thế giới giờ lại coi một người con gái khác là cả thế giới, thậm chí còn là người con gái cô căm ghét.
Văn Tri Ý sắp xếp lại cảm xúc, mở điện thoại ra gọi xe. Đúng lúc này, một chiếc xe Maybach đỗ trước mặt cô, còn cố tình bấm còi một tiếng.
Vãn Tri Ý nhìu mày nhìn, cửa kính xe hạ xuống, Tần Trục Hoài nghiêng đầu sang nhìn và gọi cô:
“Cô Văn, lên xe đi, sếp Cố bảo tôi đưa cô về.”
May thay anh còn chu đáo.
Văn Tri Ý không từ chối, cô trước giờ luôn yêu thương bản thân, có thể bớt được tiền gọi xe thì cứ bớt, hà cớ phải làm mình làm mẩy.
Thế là cô cầm túi, mở cửa sau, khom người chui lên.
Chiếc xe Maybach khởi động, đuổi kịp xe của Sở Yến Tuy, rồi đi song song, sau đó từ từ vượt lên.
Khoảnh khắc chiếc Maybach vượt lên, Sở Yến Tuy nhìn thấy bóng dáng ngồi trong xe, ánh mắt dửng dưng lãnh đạm của người đàn ông nhìn theo đuôi xe một lúc, sau đó tự động giẫm chân phanh để giảm chậm tốc độ.
NO
Ôn Uyển đang ngồi một bên tô lại lớp son bị trôi hết sau nụ hôn mãnh liệt, thấy động tác của Sở Yến Tuy bèn hỏi:
“Yến Tuy, sao thế?”
“Không có gì, lái chậm lại để em tô son cho dễ.”
Ôn Uyển cười hạnh phúc, cô rất hưởng thụ sự nuông chiều của Sở Yến Tuy, mà Sở Yến Tuy đối với cô cũng rất chiều chuộng, quan tâm.
“Yến Tuy, anh như vậy sẽ chiều hư em đấy” Ôn Uyển cất son đi, hai tay quàng lên cổ bạn trai, ánh mắt lấp lánh, giọng nũng nịu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở Yến Tuy một tay điều chỉnh vô lăng, một tay vươn qua, cầm lấy cánh tay đang quàng cổ mình, đặt một nụ hôn lên, giọng cực kỳ chiều chuộng:
“Chiều hư cũng được, chỉ anh mới có tư cách chiều hư em.
Ôn Uyển còn mải đắm chìm trong mật ngọt tình ái, nào để ý tới đáy mắt u tối của Sở Yến Tuy. Lúc người đàn ông này nói mấy câu chiều chuộng, trong đáy mắt chẳng hề có nhu tình, cũng chưa từng dịch chuyển lên người cô lần nào.
Sau màn chia tay không mấy vui vẻ ở khách sạn, Vãn Tri Ý vội vàng quay về trường tắm rửa thay đồ, sau đó lại lao đi kiếm tiền. Cô quả thực liều mạng kiếm tiền, ngoài thời gian học nhàm chán trên lớp và đi đóng thế vai cho người khác, Văn Tri Ý còn thông qua trung tâm môi giới, nhận dạy múa cổ đại cho một bé gái.
Bé gái đó tên Thẩm Lạc Lạc, là con hiếm muộn của nhà họ Thẩm có tiếng trong lĩnh vực sản xuất Dược phẩm. Từ nhỏ Thẩm Lạc Lạc đã sống trong nhung lụa, lại có thiên phú với môn múa, thế là mẹ của cô bé quyết định tìm cho con gái một danh sư. Khổ nỗi, Thẩm Lạc Lạc cũng rất chi khó tính, giáo viên phải tự mình chọn. Cô bé chọn tới chọn lui, cuối cùng bị một video múa trên Tiktok của Văn Tri Ý thu hút.
Phải, Văn Tri Ý có một tài khoản Tiktok có hơn trăm nghìn người theo dõi, mục đích của cô khi lập tài khoản này là để kiếm tiền, nhận quảng cáo.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ và thay đồ, Vãn Tri Ý bắt xe bus đến nhà họ Thẩm.
Hôm nay Thẩm Lạc Lạc ôn tập điệu múa chim công nổi tiếng của nữ nghệ sĩ Trung Quốc Dương Lệ Bình. Sau khi tập xong, trước lúc Vãn Tri Ý thu đồ ra về, cô bắt gặp mẹ của Thẩm Lạc Lạc - Diệp Thiên Hà.
“Cô giáo Vãn, chủ nhật tuần này cô có rảnh không?”
“Thẩm phu nhân, có chuyện gì sao?”
“Là thế này, chủ nhật này là sinh nhật của bà nội Lạc Lạc, con bé muốn tặng cho bà nội một điệu múa, hiềm nỗi con bé hơi sợ đám đông, vì thế tôi muốn mạn phép mời cô giáo Vãn trợ giúp, đồng diễn với con bé.”
Vãn Tri Ý còn đang ngẫm nghĩ, Diệp Thiên Hà lại nói tiếp: “Thù lao gấp 5 lần học phí một ngày, cô giáo thấy sao?”
Vãn Tri Ý mỉm cười gật đầu: “Được, đến khi đó phiền Thẩm phu nhân gửi địa chỉ buổi tiệc cho tôi, tôi sẽ đến sớm để chuẩn bị đồ diễn cho Lạc Lạc.”
Rất nhanh đã tới chủ nhật...
Bà nội của Thẩm Lạc Lạc là một nữ cường nhân đã lui về vườn, tuy vậy danh tiếng trong giới vẫn còn, vì vậy lễ mừng thọ của bà có rất nhiều nhân vật máu mặt ở Giang Thành tham dự.
Cố Tây Châu và Hàn Tri Ngôn đã đến được một lúc, lúc này đang đứng tựa người vào lan can trên ban công tầng hai, tay lắc lư ly rượu, ngắm toàn bộ khung cảnh tiệc tùng bên dưới. Vì là sinh nhật của người già nên cách bày trí rất phù hợp với lễ mừng thọ, không có nhạc nhẽo ồn ào của người trẻ mà thay vào đó lại tiếng đàn tranh, người đàn toàn là các danh khúc thời cổ.
“Tây Châu, rượu Nữ Nhi Hồng này thế nào?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bà Thẩm, rượu rất ngon.” Dưới câu hỏi của Hà Huệ - Thẩm lão phu nhân, Cố Tây Châu lịch sự đáp lại.
“Đúng là rượu ngon phải tìm người biết thưởng thức để hỏi, ai như thằng nhóc Tri Ngôn kia, rượu vào miệng nó đúng lãng phí, chẳng khác nào trâu uống nước ao.”
Hàn Tri Ngôn rất không đồng tình: “Bà Thẩm, mỗi người một sở trường, không thể nói cháu là trâu uống nước ao được. Chẳng thà bà nói về khả năng đến gục trái tim phụ nữ đi, cháu đảm bảo Cổ Tây Châu mới là trâu uống nước ao!”
“Cái thằng nhóc này! Mở miệng không đứng đắn được quá hai câu. Hà Huệ tâm trạng rất tốt, cũng thuận theo lời của hai vị tiểu bối mà đùa cợt: “Thế nào, dạo này đang hẹn hò với cô bé xinh đẹp nào rồi?”
Nhắc đến hẹn hò là Hàn Tri Ngôn lại không thoải mái. Nếu hỏi anh có thích Văn Tri Ý không thì là có, nhưng có sâu đậm không thì lại không. Ấy vậy mà từ sau hôm bị cô từ chối ở Bồng Lai, liên tiếp mấy lần tìm kiếm mục tiêu mới, cứ đến giai đoạn giương cung bạt kiếm chuẩn bị lâm trận là anh lại tụt hứng.
“Haizz, cháu thích người ta mà người ta không thích cháu”
Câu này là anh đang nói về Văn Tri Ý.
“Ồ, không biết là cô gái nào có thể khiến Tri Ngôn nhà chúng ta phải than ngắn thở dài thế này.
“Xinh lắm a, , nếu theo đuổi thành công, có dịp cháu sẽ dẫn cô ấy đến gặp bà.”
“Được, được, được.” Hà Huệ đáp lời, sau đó quay sang nhìn Cố Tây Châu: “Thế còn Tây Châu thì sao? Cháu không thích con bé nhà họ Hứa phải không? Có cần bà giới thiệu cho người khác không?”
Cổ Tây Châu lắc đầu: “Không cần, tạm thời cháu chưa có ý định thành gia lập thất.”
Hà Huệ cũng không cố đấm ăn xôi, thấy đối phương có ý từ chối, bà cũng từ bỏ ý định giới thiệu đối tượng. Lúc này, có người giúp việc đi tới ghé tai thông báo, Hà Huệ nghe xong bèn hướng về phía cửa ban công: “Vừa nhắc đến con bé nhà họ Hứa là nó đã xuất hiện kìa.”
Hứa Phù Tang thăm dò được vị trí của Cố Tây Châu, bèn đi thẳng lên ban công tầng hai.
“Bà Thẩm, chúc mừng sinh nhật bà, chúc bà phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”
Hà Huệ lịch sự đáp lại: “Cảm ơn Hứa tiểu thư. Bà già này không làm phiền đám thanh niên trò chuyện nữa, Hứa tiểu thư cứ tự nhiên”
Hà Huệ đi rồi, Hứa Phù Tang tiến lên, cầm lấy một ly rượu từ tay phục vụ, giơ lên chạm ly với Cố Tây Châu:
“Tiệc sinh nhật của Thẩm lão phu nhân bày trí trông rất tỉ mỉ, tinh tế, anh thấy sao hả Tây Châu?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro