Chú ý tiểu tiết
2024-10-29 09:55:56
Vãn Tri Ý chờ khoảng tầm 5 phút mới nối gót Cố Tây Châu, quay trở lại phòng bao. Lúc cô bước vào, đồ ăn đã được bưng lên cả. Hàn Tri Ngôn chẳng biết đã ngồi cạnh vị trí của cô từ khi nào, còn Hề Mộng Dao không thấy đâu cả.
Vãn Tri Ý ngồi xuống ghế, một bên cô là Thời Niếp Hoan, một bên là Hàn Tri Ngôn.
“Vãn tiểu thư, cô nếm thử món súp cua này đi, món nổi tiếng của nhà hàng này đó.”
“Vãn tiểu thư, cô ngồi hơi xa nhỉ, để tôi gắp giúp cô.”
“Không cần phải gọi tôi là Vãn tiểu thư mãi.”
“Vậy tôi bèn gọi thẳng tên em nhé? Vãn Tri Ý!”
Trước thái độ niềm nở có mục đích của Hàn Tri Ngôn, Vãn Tri Ý chỉ cười, hầu như anh ta nói 10 cô mới đáp lại 1. Những cô nàng khác nếu được Hàn Tri Ngôn đối xử như vậy ắt sẽ cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng đổi lại là Vãn Tri Ý, cô chỉ cảm thấy người đàn ông này nói quá nhiều, nói nhiều đến mức khiến đầu cô kêu ong ong. Vừa hay, so sánh Hàn Tri Ngôn với Cố Tây Châu ngồi ngay bên cạnh anh ta, vẫn là Cố Tây Châu hợp gu cô hơn.
Trầm tĩnh, ít nói, cảm giác đáng tin cậy.
Đỉnh điểm là khi, Hàn Tri Ngôn gắp một miếng gỏi cá hồi đặt vào bát của Vãn Tri Ý.
Cô ghét đồ sống, rất rất ghét.
Thế là Vãn Tri Ý một bên tai nghe Hàn Tri Ngôn luyên thuyên, một bên dùng dĩa chọc chọc vào miếng thịt cá hồi trong bát mình, chọc đến mức miếng thịt sắp nát ra.
Vừa hay, Cố Tây Châu chú ý thấy được động tác của cô.
Anh mím môi, gọi Hàn Tri Ngôn:
“Hàn Tri Ngôn, dự án đầu tư khu đất ở ngoại ô Giang Thành lần trước Thiếu Bạch nhắc đến, cậu tính thế nào rồi?”
Nhắc đến công việc, Hàn Tri Ngôn lập tức quay sang bắt chuyện, quên luôn bản thân vừa định mời Vãn Tri Ý đi ăn ngoài.
Cùng lúc đó, Vãn Tri Ý thở phào một hơi, cô gắp miếng gỏi cá ra đĩa, đẩy xa, sau đó cầm ly rượu lên nhâm nhi.
Hmm…
Rượu hoa quả, vị rất ngon, giống hệt hương vị lần trước khi đi ăn cùng mẹ. Cô bất giác uống thêm vài ngụm.
Lúc kết thúc bữa ăn, Vãn Tri Ý đã hơi say, cô vẫn giữ được thần trí tỉnh táo, nhưng cảm xúc có hơi phiêu phiêu. Nhìn thấy Cố Tây Châu đã rời khỏi bàn ăn từ lâu, Vãn Tri Ý từ chối lời rủ đi tắm khoáng của Thời Niếp Hoan, một mình đi về phòng.
Bệnh của cô vừa mới khỏi, hôm nay lại hoạt động cả ngày, lúc này đã hơi thấm mệt, chỉ muốn đặt lưng xuống ngủ một giấc thật say.
Ai ngờ, lúc ở lối rẽ, Vãn Tri Ý lại đụng vào một người.
Đổng Thịnh Vượng - người muốn cô hầu ngủ một đêm mà lần trước Thẩm Hoan nhắc đến.
Khi vừa trông thấy đối phương, cơn buồn nôn bỗng dâng lên tận cổ.
Vãn Tri Ý nắm chặt tay lại, cô đối với lão già đê tiện này chỉ cần vừa gặp đã nảy sinh cảm giác căm ghét. Đổng Thịnh Vượng là giám đốc điều hành công ty giải trí dưới trướng nhà họ Ôn, tương đối có tiếng nói trong giới đầu tư, quan trọng hơn hết, ông ta là tay sai của Ôn Uyển, cậu ta chỉ đâu là cắn đó. Mấy năm qua, Đổng Thịnh Vượng đã nghe lệnh Ôn Uyển, chặn không ít lối thoát của cô.
“Ôi chao, Vãn Tri Ý, tôi còn tưởng cô thanh cao thế nào, hóa ra cố ý lạt mềm buộc chặt, trước thì từ chối, sau lại mò đến đây tìm tôi à?” Đôi mắt hạ lưu của Đổng Thịnh Vượng nhìn lướt từ trên xuống dưới, hai chân tiến lên, tay giơ ra muốn giữ lấy cái eo mảnh của Vãn Tri Ý.
Vãn Tri Ý nghiến răng, ngay lúc Đổng Thịnh Vượng sắp túm được eo cô, Vãn Tri Ý lập tức giơ chân đá vào giữa háng ông ta, sau đó cúi người, há miệng nghiến chặt cổ tay đối phương.
Đổng Thịnh Vượng lập tức kêu lên như heo bị chọc tiết, thu hút sự chú ý của không ít người, trong đó có cả nhân viên khách sạn. Lúc nhân viên khách sạn đi tới, Vãn Tri Ý đã nhả miệng ra, chỉ thấy trên cổ tay Đổng Thịnh Vượng in hằn nguyên hàm răng của cô, còn bị tróc da, rỉ máu.
Còn Vãn Tri Ý, môi dính máu đỏ, làn da trắng muốt, mái tóc rối loạn, hai mắt long lanh nước. Cô đưa tay lên quệt vệt máu trên miệng, sau đó mỉm cười: “Đổng Thịnh Vượng, tôi nói cho ông biết, nếu ông còn dám động chân động tay với tôi lần nữa, lần sau tôi không đảm bảo tay ông còn nguyên vẹn đâu.”
“Vãn Tri Ý, đồ điên! Cô cứ chờ đấy! Chờ đấy cho tôi!” Thấy có quá nhiều người đã chú ý đến động tĩnh bên này, Đổng Thịnh Vượng không dám ở lại lâu, bèn ôm lấy cái tay đau, kìm nén cơn đau giữa hai háng, dựa vào người nhân viên phục vụ loạng choạng rời đi.
Chờ Đổng Thịnh Vượng đã đi xa, Vãn Tri Ý mới loạng choạng lao đến thùng rác bên cạnh hành lang, nôn hết mọi thứ trong bụng ra.
Vị máu của Đổng Thịnh Vượng thật ghê.
Vãn Tri Ý nôn xong, trước mặt cô xuất hiện một tờ giấy.
Cô dùng hai ngón tay kẹp lấy, đưa lên lau miệng. Lau miệng rồi vứt giấy vào thùng xong cô mới đứng lên, quay lại: “Cảm ơn.”
Cứ ngỡ là nhân viên phục vụ, hóa ra lại là cây đại thụ họ Cố.
Thật là mất mặt.
Bộ dạng như chó điên ban nãy của cô chắc là bị anh nhìn thấy rồi.
Vãn Tri Ý hít một hơi, cô vuốt thẳng mái tóc, mỉm cười: “Anh Cố, sao anh lại xuất hiện ở đây?”
Sau màn trò chuyện bỏ dở giữa chừng ngoải cửa nhà vệ sinh, hai người suốt bữa ăn không có thêm bất cứ sự tương tác nào nữa.
“Quên chút đồ nên quay lại.”
Vãn Tri Ý tỏ vẻ đã hiểu: “Để anh thấy bộ dạng chua ngoa của em, chê cười rồi.”
Cố Tây Châu bình thản: “Tự vệ chính đáng, chẳng có gì đáng chê cười.”
Cô thuận nước đẩy thuyền: “Phụ nữ dẫu sao cũng chân yếu tay mềm, nếu như có một người đàn ông ở bên cạnh che chở, ắt hẳn sẽ ít gặp phải tình huống bị yêu râu xanh nhòm ngó như vừa rồi.”
Ý tứ của cô quá rõ ràng, chỉ là thăm dò xem anh có chịu hay không.
“Đêm khuya, cô còn uống rượu, nên về phòng nghỉ sớm đi.”
Ý cười trên môi Vãn Tri Ý nhạt dần, quả nhiên lại né tránh vấn đề.
Cả ngày hôm nay cô đã liên tục ở trong trạng thái căng thẳng như giương dây cung, giờ đã thấm mệt. Thế nên, không nghe được đáp án mà mình mong đợi, Vãn Tri Ý quay sang vẫy nhân viên phục vụ ở phía xa:
“Tôi đi không vững, phiền anh đưa tôi về phòng.”
Nhân viên phục vụ đi tới, hai tay đỡ lấy tay Vãn Tri Ý, dìu cô đi.
“Được, vậy để tôi dìu cô về phòng, cô ở phòng nào?”
“1314.”
Cố Tây Châu ngay sau đó cũng xoay người đi về hướng ngược lại.
Vãn Tri Ý về đến phòng, vừa mới tẩy trang xong thì ngoài cửa có tiếng chuông.
Là một nhân viên nữ, trên tay còn cầm theo một chén trà gừng.
“Vãn tiểu thư, sếp Cố bảo tôi mang trà giải rượu đến cho cô, còn có thuốc tiêu sưng.”
Vãn Tri Ý mỉm cười, tránh sang một bên: “Mời vào.”
Cô nhìn tách trà gừng được đặt trên tủ đầu giường, mắt nheo lại.
Cố Tây Châu ngoài mặt tỏ ra hờ hững với cô, nhưng có vẻ nội tâm lại không như vậy.
Vãn Tri Ý ngồi xuống ghế, một bên cô là Thời Niếp Hoan, một bên là Hàn Tri Ngôn.
“Vãn tiểu thư, cô nếm thử món súp cua này đi, món nổi tiếng của nhà hàng này đó.”
“Vãn tiểu thư, cô ngồi hơi xa nhỉ, để tôi gắp giúp cô.”
“Không cần phải gọi tôi là Vãn tiểu thư mãi.”
“Vậy tôi bèn gọi thẳng tên em nhé? Vãn Tri Ý!”
Trước thái độ niềm nở có mục đích của Hàn Tri Ngôn, Vãn Tri Ý chỉ cười, hầu như anh ta nói 10 cô mới đáp lại 1. Những cô nàng khác nếu được Hàn Tri Ngôn đối xử như vậy ắt sẽ cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng đổi lại là Vãn Tri Ý, cô chỉ cảm thấy người đàn ông này nói quá nhiều, nói nhiều đến mức khiến đầu cô kêu ong ong. Vừa hay, so sánh Hàn Tri Ngôn với Cố Tây Châu ngồi ngay bên cạnh anh ta, vẫn là Cố Tây Châu hợp gu cô hơn.
Trầm tĩnh, ít nói, cảm giác đáng tin cậy.
Đỉnh điểm là khi, Hàn Tri Ngôn gắp một miếng gỏi cá hồi đặt vào bát của Vãn Tri Ý.
Cô ghét đồ sống, rất rất ghét.
Thế là Vãn Tri Ý một bên tai nghe Hàn Tri Ngôn luyên thuyên, một bên dùng dĩa chọc chọc vào miếng thịt cá hồi trong bát mình, chọc đến mức miếng thịt sắp nát ra.
Vừa hay, Cố Tây Châu chú ý thấy được động tác của cô.
Anh mím môi, gọi Hàn Tri Ngôn:
“Hàn Tri Ngôn, dự án đầu tư khu đất ở ngoại ô Giang Thành lần trước Thiếu Bạch nhắc đến, cậu tính thế nào rồi?”
Nhắc đến công việc, Hàn Tri Ngôn lập tức quay sang bắt chuyện, quên luôn bản thân vừa định mời Vãn Tri Ý đi ăn ngoài.
Cùng lúc đó, Vãn Tri Ý thở phào một hơi, cô gắp miếng gỏi cá ra đĩa, đẩy xa, sau đó cầm ly rượu lên nhâm nhi.
Hmm…
Rượu hoa quả, vị rất ngon, giống hệt hương vị lần trước khi đi ăn cùng mẹ. Cô bất giác uống thêm vài ngụm.
Lúc kết thúc bữa ăn, Vãn Tri Ý đã hơi say, cô vẫn giữ được thần trí tỉnh táo, nhưng cảm xúc có hơi phiêu phiêu. Nhìn thấy Cố Tây Châu đã rời khỏi bàn ăn từ lâu, Vãn Tri Ý từ chối lời rủ đi tắm khoáng của Thời Niếp Hoan, một mình đi về phòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bệnh của cô vừa mới khỏi, hôm nay lại hoạt động cả ngày, lúc này đã hơi thấm mệt, chỉ muốn đặt lưng xuống ngủ một giấc thật say.
Ai ngờ, lúc ở lối rẽ, Vãn Tri Ý lại đụng vào một người.
Đổng Thịnh Vượng - người muốn cô hầu ngủ một đêm mà lần trước Thẩm Hoan nhắc đến.
Khi vừa trông thấy đối phương, cơn buồn nôn bỗng dâng lên tận cổ.
Vãn Tri Ý nắm chặt tay lại, cô đối với lão già đê tiện này chỉ cần vừa gặp đã nảy sinh cảm giác căm ghét. Đổng Thịnh Vượng là giám đốc điều hành công ty giải trí dưới trướng nhà họ Ôn, tương đối có tiếng nói trong giới đầu tư, quan trọng hơn hết, ông ta là tay sai của Ôn Uyển, cậu ta chỉ đâu là cắn đó. Mấy năm qua, Đổng Thịnh Vượng đã nghe lệnh Ôn Uyển, chặn không ít lối thoát của cô.
“Ôi chao, Vãn Tri Ý, tôi còn tưởng cô thanh cao thế nào, hóa ra cố ý lạt mềm buộc chặt, trước thì từ chối, sau lại mò đến đây tìm tôi à?” Đôi mắt hạ lưu của Đổng Thịnh Vượng nhìn lướt từ trên xuống dưới, hai chân tiến lên, tay giơ ra muốn giữ lấy cái eo mảnh của Vãn Tri Ý.
Vãn Tri Ý nghiến răng, ngay lúc Đổng Thịnh Vượng sắp túm được eo cô, Vãn Tri Ý lập tức giơ chân đá vào giữa háng ông ta, sau đó cúi người, há miệng nghiến chặt cổ tay đối phương.
Đổng Thịnh Vượng lập tức kêu lên như heo bị chọc tiết, thu hút sự chú ý của không ít người, trong đó có cả nhân viên khách sạn. Lúc nhân viên khách sạn đi tới, Vãn Tri Ý đã nhả miệng ra, chỉ thấy trên cổ tay Đổng Thịnh Vượng in hằn nguyên hàm răng của cô, còn bị tróc da, rỉ máu.
Còn Vãn Tri Ý, môi dính máu đỏ, làn da trắng muốt, mái tóc rối loạn, hai mắt long lanh nước. Cô đưa tay lên quệt vệt máu trên miệng, sau đó mỉm cười: “Đổng Thịnh Vượng, tôi nói cho ông biết, nếu ông còn dám động chân động tay với tôi lần nữa, lần sau tôi không đảm bảo tay ông còn nguyên vẹn đâu.”
“Vãn Tri Ý, đồ điên! Cô cứ chờ đấy! Chờ đấy cho tôi!” Thấy có quá nhiều người đã chú ý đến động tĩnh bên này, Đổng Thịnh Vượng không dám ở lại lâu, bèn ôm lấy cái tay đau, kìm nén cơn đau giữa hai háng, dựa vào người nhân viên phục vụ loạng choạng rời đi.
Chờ Đổng Thịnh Vượng đã đi xa, Vãn Tri Ý mới loạng choạng lao đến thùng rác bên cạnh hành lang, nôn hết mọi thứ trong bụng ra.
Vị máu của Đổng Thịnh Vượng thật ghê.
Vãn Tri Ý nôn xong, trước mặt cô xuất hiện một tờ giấy.
Cô dùng hai ngón tay kẹp lấy, đưa lên lau miệng. Lau miệng rồi vứt giấy vào thùng xong cô mới đứng lên, quay lại: “Cảm ơn.”
Cứ ngỡ là nhân viên phục vụ, hóa ra lại là cây đại thụ họ Cố.
Thật là mất mặt.
Bộ dạng như chó điên ban nãy của cô chắc là bị anh nhìn thấy rồi.
Vãn Tri Ý hít một hơi, cô vuốt thẳng mái tóc, mỉm cười: “Anh Cố, sao anh lại xuất hiện ở đây?”
Sau màn trò chuyện bỏ dở giữa chừng ngoải cửa nhà vệ sinh, hai người suốt bữa ăn không có thêm bất cứ sự tương tác nào nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Quên chút đồ nên quay lại.”
Vãn Tri Ý tỏ vẻ đã hiểu: “Để anh thấy bộ dạng chua ngoa của em, chê cười rồi.”
Cố Tây Châu bình thản: “Tự vệ chính đáng, chẳng có gì đáng chê cười.”
Cô thuận nước đẩy thuyền: “Phụ nữ dẫu sao cũng chân yếu tay mềm, nếu như có một người đàn ông ở bên cạnh che chở, ắt hẳn sẽ ít gặp phải tình huống bị yêu râu xanh nhòm ngó như vừa rồi.”
Ý tứ của cô quá rõ ràng, chỉ là thăm dò xem anh có chịu hay không.
“Đêm khuya, cô còn uống rượu, nên về phòng nghỉ sớm đi.”
Ý cười trên môi Vãn Tri Ý nhạt dần, quả nhiên lại né tránh vấn đề.
Cả ngày hôm nay cô đã liên tục ở trong trạng thái căng thẳng như giương dây cung, giờ đã thấm mệt. Thế nên, không nghe được đáp án mà mình mong đợi, Vãn Tri Ý quay sang vẫy nhân viên phục vụ ở phía xa:
“Tôi đi không vững, phiền anh đưa tôi về phòng.”
Nhân viên phục vụ đi tới, hai tay đỡ lấy tay Vãn Tri Ý, dìu cô đi.
“Được, vậy để tôi dìu cô về phòng, cô ở phòng nào?”
“1314.”
Cố Tây Châu ngay sau đó cũng xoay người đi về hướng ngược lại.
Vãn Tri Ý về đến phòng, vừa mới tẩy trang xong thì ngoài cửa có tiếng chuông.
Là một nhân viên nữ, trên tay còn cầm theo một chén trà gừng.
“Vãn tiểu thư, sếp Cố bảo tôi mang trà giải rượu đến cho cô, còn có thuốc tiêu sưng.”
Vãn Tri Ý mỉm cười, tránh sang một bên: “Mời vào.”
Cô nhìn tách trà gừng được đặt trên tủ đầu giường, mắt nheo lại.
Cố Tây Châu ngoài mặt tỏ ra hờ hững với cô, nhưng có vẻ nội tâm lại không như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro