Giấc Mộng Tây Châu

Cố Phát Tài

2024-10-29 09:55:56

Cái ôm đường đột của Vãn Tri Ý khiến Cố Tây Châu không kịp trở tay, ôm người đẹp mềm mại trong lòng, chẳng hiểu sao lại hiện lên khung cảnh bạn gái đi chơi về muộn, lao vào lòng bạn trai làm nũng.

Cố Tây Châu gỡ tay Vãn Tri Ý ra, lùi lại một bước: "Đang nằm ngủ."

Ây vậy mà con chó ban nãy còn ngủ say tít, nghe thấy tiếng chủ nhân đã tỉnh như sáo, nó ngồi trong ổ, tai vềnh lên, lưỡi thè ra thở.

Vãn Tri Ý nhìn thấy nó, bèn khuyu chân xuống, giơ tay vỗ xuống đất: "Lại đây."

Nó lập tức lao tới, nhưng thân hình ục ịch quá, lúc chạy còn ngã dúi dụi mấy lần. Vãn Tri Ý ôm con chó lên, vuốt ve bộ lông mượt mà, thơm phức của nó. Con chó cũng hào hứng chui tới chui lui, còn định liếm mặt cô. Vãn Tri Ý vội cản lại: "Ngoan nào, đừng ngọ nguậy."

Con chó lập tức nằm im trong lòng Vãn Tri Ý. Cô đứng lên, ngầng đầu nhìn Cố Tây Châu:

"Nó có gây rắc rối gì không?"

"Không."

Chỉ trừ lúc mới đầu hơi ồn ào, sau đó rất ngoan, đa phần là tự chơi, hoặc nằm lăn ra ngủ.

Thực ra Cố Tây Châu không hề ghét chó, nhưng công việc của anh rất bận, không có ý định lẫn sức lực để nuôi một con vật nào.

Anh cầm lấy chìa khóa xe, nói với cô: "Muộn rồi, để tôi đưa em về."

Vãn Tri Ý thả con chó xuống, cô bước đến áp sát người anh: "Biết là muộn mà còn không giữ em ở lại sao?"

"Không tiện."

"Có gì không tiện chứ? Sợ nửa đêm em bò lên giường anh à?" Cô giỏ giọng trêu ghẹo.

"Vãn Tri Ý!"

Cố Tây Châu trầm giọng.

Cô đành đầu hàng: "Được rồi, được rồi, không trêu anh nữa, cũng không cần anh tiễn, nhà em ở ngay tầng dưới."

Cố Tây Châu nhìn cô, không nói gì, nhưng Vãn Tri Y lại thành thật nói rõ: "Công ty sắp xếp chỗ ở cho em, ở ngay bên dưới, cho nên... chúng ta là hàng xóm đấy."

"Muộn rồi, về nghỉ ngơi đi." Đáp lại cô chỉ là một câu nói lạc quẻ vô cùng.

Vãn Tri Ý bật cười, cô vẫy tay gọi con chó: "Cố Phát Tài, về nhà thôi."

Cố Tây Châu nghe thấy Vãn Tri Ý gọi con chó là Cố Phát Tài, mày hơi nhíu lại: "Em vừa gọi nó là gì?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Cố Phát Tài, cái tên này rất hay phải không? Em mới nghĩ ra đó."

Lông mày Cố Tây Châu giật giật, anh im lặng không hỏi gì thêm.

"Sao anh không hỏi em tại sao lại đặt tên như vậy?"

".."

Thôi được rồi, cô chẳng trông mong gì người đàn ông lạnh lùng này nói nhiều quá 5 câu với mình, tự hỏi tự đáp:

"Nuôi thú cưng cũng như nuôi trẻ con vậy, đều theo họ bố cả. Mày cũng thích cái tên này, phải không hả Phát Tài?"

"Gâu, gâu!" (Thích, thích lắm ạ!)

"Em về đây."

Một lần nữa, Vãn Tri Ý cúi xuống ôm Cố Phát Tài lên, đi ra cửa. Trước khi vào thang máy, cô còn ngoảnh lại nhìn

Cố Tây Châu, nhoẻn miệng hôn gió một cái: "Ngủ ngon... anh hàng xóm."

Cố Tây Châu chờ cô vào thang máy, cửa thang máy khép chặt rồi anh mới đóng cửa, đi đến mở cửa ra ban công, hút hết một điếu thuốc mới quay trở vào.

Còn Vãn Tri Ý, sau khi về đến nhà cô cũng đã thấm mệt. Bóc túi đồ, lôi cái ổ mới tinh cho Cố Phát Tài nằm xong, cô cũng đi tắm rồi leo lên giường nằm. Trì Bích vừa gửi tin nhắn tới:

"Tri Ý, tớ nghĩ cả ngày trời, có phải cậu nuôi chó để tiếp cận Cố Tây Châu không vậy?"

Vãn Tri Ý gọi thẳng lại, cô nói: "Đúng một nửa, một nửa là thấy nó đáng thương, giống hệt tớ mấy năm trước, nửa còn lại thì đúng, tớ cần nó để tiện đến tìm Cố Tây Châu."

"Cao minh." Trì Bích cách màn hình điện thoại cũng không kìm được giơ tay 'Like' cho Vãn Tri Ý một cái.

Bạn thân của cô, tán tỉnh đàn ông đúng là hết chiêu này tới chiêu khác.

"Nhưng mà, đã bao lâu thế rồi, tớ thấy chỉ toàn là cậu xông lên tấn công, còn Cố Tây Châu giơ khiên phòng thủ, liệu có thành công không? Nếu không thì đừng lãng phí thời gian, tớ thấy Hàn Tri Ngôn dễ xuống tay hơn."

"Người như anh ấy, không thể vội được."

Vãn Tri Ý vẫn có niềm tin ngày cô hái quả ngọt sắp đến, chỉ cần người đàn ông mất kiểm soát một lần thôi, chỉ cần anh đáp lại cô một lần thôi.

Sáng hôm sau là ngày khai máy đầu tiên của bộ phim.

Đường Tranh tìm cho Vãn Tri Ý một trợ lý, tên Tiểu Hạnh. Vì công việc của Đường Tranh rất bận, trong tay không chỉ có mình Vãn Tri Ý là nghệ sĩ cần dẫn dắt, vì thế buổi quay phim đầu tiên là Tiểu Hạnh cùng Vãn Tri Ý tới phim trường.

Tới nơi, đạo diễn và diễn viên của đoàn phim đã có mặt đông đủ. Vãn Tri Ý đi một vòng chào hỏi bạn diễn, nhìn thấy Điềm Tâm ở một góc, vẻ mặt hơi căng thẳng, vừa thấy cô tới là tìm cách tránh đi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Chào mọi người, tôi là Vãn Tri Ý, trong phim diễn vai Bạch Xà, mong mọi người chỉ bảo, giúp đỡ nhiều."

"Chào cô, tôi là Minh Thần, trong phim diễn vai chủ nhân của Bạch Xà, rất hân hạnh."

"Chào cô, tôi là..."

"Xin chào, tôi là..."

Đi hết một vòng, cuối cùng cũng đến chỗ nữ chính. Chu Sướng hiện tại là tiểu hoa được nâng đỡ, đang trên đà phát triển, vì thế có vài phần kiêu ngạo, đắc ý, đến đoàn phim cũng chỉ thích ngồi một chỗ tỏ vẻ lạnh lùng, có việc thì sai bảo Điềm Tâm chạy đi làm, mấy diễn viên khác cũng không muốn bắt chuyện cùng.

"Chu tiền bối, mong được chị chỉ bảo nhiều cho."

"Cô cũng vậy, mong giúp đỡ cho." Trước mặt nhiều người, Chu Sướng không tiện giở thói ngang ngược, chỉ đành giả vờ bình tĩnh đáp lại lời Vãn Tri Y.

Cô không ngờ kẻ bị Ôn thị phong sát trong giới lại xuất hiện ở đoàn làm phim, hơn nữa còn lấy được vai phụ Bạch Xà. Vai phụ này nói tốt cũng không tính là tốt nhất, nhưng dễ khiến khán giả yêu thích, là vai diễn không ít nữ diễn viên nhỏ có chút tiếng tăm tranh giành. Ấy vậy mà rơi vào tay Vãn Tri Ý, e là cô ta đã lên giường với thiếu gia của Hàn thị, thành công thượng vị rồi.

Chu Sướng cũng hay trò chuyện với Ôn Uyển, biết đầu tiên Vãn Tri Ý tìm cách tiếp cận thiên kim nhà họ Cố, cũng là cháu ngoại của Cố Tây Châu - Thời Niếp Hoan, sau đó thông qua Thời Niếp Hoan để tiếp cận Cố Tây Châu và

Hàn Tri Ngôn. Ban đầu đối tượng nhắm đến là Cố Tây Châu, chỉ tiếc mục tiêu này quá khó hạ gục, bèn chuyển hướng sang công tử trăng hoa Hàn Tri Ngôn.

Quả thực, Hàn Tri Ngôn dễ hạ gục hơn, nhưng cũng là kẻ thay người yêu như thay áo. Chu Sướng đoán không lâu nữa Hàn Tri Ngôn sẽ chán ngấy Vãn Tri Ý, đến lúc đó kết cục của cô ta chỉ có thảm hơn thôi.

Nhưng trước khi đó, cô vẫn muốn làm Vãn Tri Ý bẽ mặt một phen.

"Đạo diễn, trong phim cảnh đối đầu của tôi và Vãn Tri Ý cũng không ít, cô ấy lại là người mới, hay là để chúng tôi tập thoại với nhau một đoạn làm quen, anh thấy sao?"

Đạo diễn gật đầu, cảm thấy Chu Sướng nói rất có lý: "Được thôi, hai người tập luôn tại đây đi, Tri Y, không vấn đề gì chứ?"

Vãn Tri Ý cười: "Không vấn đề gì ạ." Cô có thể có ý kiến sao?

Chu Sướng vào nghề đã lâu, còn tốt nghiệp chuyên ngành diễn xuất của học viện điện ảnh số một trong nước, khả năng ghi nhớ lời thoại và biểu cảm diễn xuất của cô, sao một kẻ nghiệp dư học trường hạng ba, hạng bốn như

Vãn Tri Ý có thể bì nổi.

Chỉ là, Chu Sướng không ngờ tới, mình lựa chọn một đoạn thoại dài nhất, khó nhất cho Vãn Tri Ý, lại tạo cơ hội cho cô ta tỏa sáng. Vãn Tri Ý không những khả năng ghi nhớ lời thoại tốt, chất giọng còn rất phù hợp với phim cổ trang, hoàn toàn không cần phải dùng tới diễn viên lồng tiếng như Chu Sướng.

Nghe đạo diễn và mọi người khen ngợi Vãn Tri Y không dứt, trong khi bản thân bị lu mờ, bị chìm ỉm, Chu Sướng bóp chặt quyển kịch bản trong tay.

Cô nhớ, thời cấp ba, Vãn Tri Y đi học không đều, ngồi trong lớp còn hay làm việc riêng, nhưng lần nào kết quả thi được đăng lên, cô ta cũng đứng thứ nhất hoặc thứ hai toàn khối.

Việc gây khó dễ cho Vãn Tri Ý chưa dừng lại ở đó, buổi tối còn một buổi liên hoan nhỏ để chúc mừng khai máy suôn sẻ...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Giấc Mộng Tây Châu

Số ký tự: 0