Giờ mối quan hệ...
2024-10-29 09:55:56
Văn Tri Ý tỉnh dậy khi trời đã sáng rõ. Cô nhìn không gian xung quanh vô cùng xa lạ, cách bài trí và vật dụng đều là đồ cao cấp, thoáng chốc trong đầu lướt lại những ký ức trong bồn tắm ở bệnh viện tư nhân tối qua.
Nhất thời, hai má Văn Tri Ý đỏ bừng, cả người vô thức căng thẳng.
Tối qua, Cố Tây Châu dùng tay để...
Văn Tri Ý cắn môi, như vậy chỗ này chắc là nơi ở của Cố Tây Châu.
Bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa, sau đó là một giọng nữ vang lên:
“Tiểu thư, cô đã dậy chưa?”
Vãn Tri Ý khế ừm một tiếng đáp lời.
Người phụ nữ bước vào, Vãn Tri Ý nhìn ra cửa, thấy một bà cô tuổi trung niên mặc trang phục người hầu giống trong phim Hàn Quốc ôm trên tay một vài món đồ.
“Tiểu thư, đồ của tiểu thư tối qua tôi đã giặt sạch sấy khô rồi, cũng chuẩn bị cả đồ mới cho cô, còn đây là bàn chải, khăn tắm mới, tiểu thư vệ sinh cá nhân xong xuống nhà ăn sáng nhé, cậu Thẩm đang ở bên dưới đợi cô rồi.”
“Vâng, cảm ơn dì.”
Văn Tri Ý nhận lấy đồ trên tay dì giúp việc, đến lúc cầm vào bộ váy múa bó sát, cô bèn đặt xuống ngay.
Hai mươi phút sau, Văn Tri Ý thay bộ đồ mới được dì giúp việc chuẩn bị rồi đi xuống.
Căn hộ này của Cố Tây Châu xây dựng theo lối kết hợp, bao gồm hai tầng, tọa lạc trên đỉnh tòa căn hộ hạng sang bậc nhất Giang Thành. Lúc Vãn Tri Ý bước xuống cầu thang còn nhìn thấy một bức tường kính đón ánh sáng, bên ngoài ban công là một bể bơi vô cực.
Dưới tầng một, cạnh bàn ăn không chỉ có Cổ Tây Châu mà còn thêm một người phụ nữ mặc đồ công sở, tóc xoăn hippie màu cam sữa.
Nghe thấy tiếng động, người phụ nữ theo quán tính ngẩng đầu lên nhìn, khi bắt gặp khuôn mặt của Văn Tri Ý, cô bỗng hít một hơi.
Là một mỹ nhân diễm lệ, chẳng trách đích thân sếp tổng tập đoàn ra chỉ thị cho cô.
Cố Tây Châu đang xem tin tức tài chính trên iPad, thấy Vãn Tri Ý xuất hiện thì nhìn cô, mở lời: “Lại đây”
Cô gái nhỏ lập tức ngoan ngoãn đi tới, kéo ghế ngồi sát cạnh anh.
“Còn thấy khó chịu chỗ nào không?”
Đương sự nghe thấy bình thường nhưng người ngoài lại khó tránh liên tưởng.
Văn Tri Ý lắc đầu: “Nhờ ơn của anh, ngủ một giấc thật say, giờ đã không còn gì đáng ngại.”
“Vậy thì tốt” Cố Tây Châu gật đầu, đẩy một tập tài liệu A4 đến trước mặt Văn Tri Ý: “Ký đi”
Văn Tri Ý cầm lên xem, là một bản hợp đồng quản lý.
Công ty chủ quản là Hải Đường Duyệt Phủ. Vãn Tri Ý biết, đây là công ty quản lý nghệ sĩ cấp S ở nước V, thậm chí là Giang Thành, đây cũng một sản nghiệp của nhà họ Cố, thuộc quản lý của tập đoàn Cố thị.
Văn Tri Ý chỉ đọc lướt qua một số điểm, sau đó cầm bút ký luôn.
Một bản hợp đồng quản lý, thời hạn là 3 năm.
Công ty cho cô phúc lợi tốt nhất, tài nguyên ưu tiên số 1, thu nhập kiếm được chia tỉ lệ 6:4. Cô hưởng 60%, công ty 40%.
“Đây là Đường Tranh, quản lý cấp S của Hải Đường Duyệt Phủ”
Cố Tây Châu giới thiệu ngắn gọn.
Người phụ nữ tóc cam kia lập tức giơ tay ra: “Tri Ý, hello! Rất vinh hạnh được trở thành người đại diện của em. Em có thể gọi chị là chị Tranh, về phần nội dung công việc của em, em xem khi nào rảnh chúng ta sẽ ngồi xuống trao đổi thêm.”
Vãn Tri Ý giơ tay ra bắt lại: “Chào chị, chị Tranh. Em lúc nào cũng rảnh.”
“Vậy ngày mai nhé, sáng sớm mai chị đến đón em, hôm nay em cứ nghỉ ngơi thật khỏe đi.” Dứt lời, Đường Tranh lại quay sang Cố Tây Châu: “Sếp Cố, nếu không còn việc gì khác, tôi về công ty đây.”
“Cô về đi.”
Đường Tranh cầm lấy hợp đồng rồi đi.
Trong nhà chỉ còn lại Cố Tây Châu và Văn Tri Ý.
Cô ghé sát lại, nhìn anh cười: “Cố Tây Châu, giờ mối quan hệ giữa chúng ta tính là gì?”
Cố Tây Châu đã ăn xong bữa sáng, hai ngón tay kẹp một tờ giấy ăn rút lên, thanh tao lau qua miệng, sau đó vo viên ném vào thùng rác, mặt bình tĩnh nhìn Vãn Tri Ý: “Ngoài quan hệ kia ra, em muốn gì cũng được”
Nụ cười trên môi Văn Tri Ý cứng đờ.
Quả nhiên là vậy, cây đại thụ này vẫn chưa đổ hẳn.
Nhất thời, hai má Văn Tri Ý đỏ bừng, cả người vô thức căng thẳng.
Tối qua, Cố Tây Châu dùng tay để...
Văn Tri Ý cắn môi, như vậy chỗ này chắc là nơi ở của Cố Tây Châu.
Bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa, sau đó là một giọng nữ vang lên:
“Tiểu thư, cô đã dậy chưa?”
Vãn Tri Ý khế ừm một tiếng đáp lời.
Người phụ nữ bước vào, Vãn Tri Ý nhìn ra cửa, thấy một bà cô tuổi trung niên mặc trang phục người hầu giống trong phim Hàn Quốc ôm trên tay một vài món đồ.
“Tiểu thư, đồ của tiểu thư tối qua tôi đã giặt sạch sấy khô rồi, cũng chuẩn bị cả đồ mới cho cô, còn đây là bàn chải, khăn tắm mới, tiểu thư vệ sinh cá nhân xong xuống nhà ăn sáng nhé, cậu Thẩm đang ở bên dưới đợi cô rồi.”
“Vâng, cảm ơn dì.”
Văn Tri Ý nhận lấy đồ trên tay dì giúp việc, đến lúc cầm vào bộ váy múa bó sát, cô bèn đặt xuống ngay.
Hai mươi phút sau, Văn Tri Ý thay bộ đồ mới được dì giúp việc chuẩn bị rồi đi xuống.
Căn hộ này của Cố Tây Châu xây dựng theo lối kết hợp, bao gồm hai tầng, tọa lạc trên đỉnh tòa căn hộ hạng sang bậc nhất Giang Thành. Lúc Vãn Tri Ý bước xuống cầu thang còn nhìn thấy một bức tường kính đón ánh sáng, bên ngoài ban công là một bể bơi vô cực.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dưới tầng một, cạnh bàn ăn không chỉ có Cổ Tây Châu mà còn thêm một người phụ nữ mặc đồ công sở, tóc xoăn hippie màu cam sữa.
Nghe thấy tiếng động, người phụ nữ theo quán tính ngẩng đầu lên nhìn, khi bắt gặp khuôn mặt của Văn Tri Ý, cô bỗng hít một hơi.
Là một mỹ nhân diễm lệ, chẳng trách đích thân sếp tổng tập đoàn ra chỉ thị cho cô.
Cố Tây Châu đang xem tin tức tài chính trên iPad, thấy Vãn Tri Ý xuất hiện thì nhìn cô, mở lời: “Lại đây”
Cô gái nhỏ lập tức ngoan ngoãn đi tới, kéo ghế ngồi sát cạnh anh.
“Còn thấy khó chịu chỗ nào không?”
Đương sự nghe thấy bình thường nhưng người ngoài lại khó tránh liên tưởng.
Văn Tri Ý lắc đầu: “Nhờ ơn của anh, ngủ một giấc thật say, giờ đã không còn gì đáng ngại.”
“Vậy thì tốt” Cố Tây Châu gật đầu, đẩy một tập tài liệu A4 đến trước mặt Văn Tri Ý: “Ký đi”
Văn Tri Ý cầm lên xem, là một bản hợp đồng quản lý.
Công ty chủ quản là Hải Đường Duyệt Phủ. Vãn Tri Ý biết, đây là công ty quản lý nghệ sĩ cấp S ở nước V, thậm chí là Giang Thành, đây cũng một sản nghiệp của nhà họ Cố, thuộc quản lý của tập đoàn Cố thị.
Văn Tri Ý chỉ đọc lướt qua một số điểm, sau đó cầm bút ký luôn.
Một bản hợp đồng quản lý, thời hạn là 3 năm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Công ty cho cô phúc lợi tốt nhất, tài nguyên ưu tiên số 1, thu nhập kiếm được chia tỉ lệ 6:4. Cô hưởng 60%, công ty 40%.
“Đây là Đường Tranh, quản lý cấp S của Hải Đường Duyệt Phủ”
Cố Tây Châu giới thiệu ngắn gọn.
Người phụ nữ tóc cam kia lập tức giơ tay ra: “Tri Ý, hello! Rất vinh hạnh được trở thành người đại diện của em. Em có thể gọi chị là chị Tranh, về phần nội dung công việc của em, em xem khi nào rảnh chúng ta sẽ ngồi xuống trao đổi thêm.”
Vãn Tri Ý giơ tay ra bắt lại: “Chào chị, chị Tranh. Em lúc nào cũng rảnh.”
“Vậy ngày mai nhé, sáng sớm mai chị đến đón em, hôm nay em cứ nghỉ ngơi thật khỏe đi.” Dứt lời, Đường Tranh lại quay sang Cố Tây Châu: “Sếp Cố, nếu không còn việc gì khác, tôi về công ty đây.”
“Cô về đi.”
Đường Tranh cầm lấy hợp đồng rồi đi.
Trong nhà chỉ còn lại Cố Tây Châu và Văn Tri Ý.
Cô ghé sát lại, nhìn anh cười: “Cố Tây Châu, giờ mối quan hệ giữa chúng ta tính là gì?”
Cố Tây Châu đã ăn xong bữa sáng, hai ngón tay kẹp một tờ giấy ăn rút lên, thanh tao lau qua miệng, sau đó vo viên ném vào thùng rác, mặt bình tĩnh nhìn Vãn Tri Ý: “Ngoài quan hệ kia ra, em muốn gì cũng được”
Nụ cười trên môi Văn Tri Ý cứng đờ.
Quả nhiên là vậy, cây đại thụ này vẫn chưa đổ hẳn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro