Hôn lễ không ch...
2024-10-29 09:55:56
Nơi tổ chức hôn lễ, ban công của khách sạn rất rộng, có thể nhìn thấy biển xanh không xa phía trước, dưới chân là thảm cỏ xanh, hoa hồng champagne được bày khắp nơi.
Cách bày trí rất lãng mạn, như trong truyện cổ tích.
Mặt trời chiếu khá gay gắt, nhưng mọi người dường như không để tâm, trong tay cầm ly champagne, trò chuyện vui vẻ với những người xung quanh.
Hôn lễ được tổ chức vào lúc 10 giờ sáng.
Bây giờ, mới chỉ hơn 9 giờ một chút.
Tiệc rượu thì sẽ bắt đầu lúc 9 giờ 30 phút.
Người đầu tiên chú ý đến Vãn Tri Y là chú rể Sở Yến Tuy, khi anh đang cầm ly rượu xã giao giữa đám đông.
Mặc một bộ vest đen đắt tiền, Sở Yến Tuy luôn nở nụ cười với mọi người, trong tay cầm ly champagne, cạn hết hết ly này đến ly khác. Gió rất lớn, ánh nắng rất gắt, khi ngẩng đầu lên, trong mắt anh thoáng qua một tia lạnh lùng.
Tất cả mọi người đều đang chúc phúc cho anh.
Cõi lòng anh bình lặng, nghe lời chúc và uống cạn ly rượu. Chỉ là, lúc ngửa cổ lên uống, trong tầm mắt chợt thoáng qua bóng dáng quen thuộc dưới ánh mặt trời.
Chỉ một cái nhìn, con ngươi của Sở Yến Tuy co lại, suýt nữa làm rơi ly rượu trong tay.
Lúc này, bố anh - Sở Việt, xuất hiện bên cạnh:
"Bây giờ uống nhiều rượu thế, lát nữa vào tiệc thì uống nổi không?"
Giọng điệu của Sở Việt rất lạnh lùng, ẩn chứa ý trách mắng.
Sở Yến Tuy thừa hưởng vẻ ngoài đẹp trai từ bố mình, chỉ có điều khí chất giữa hai bố con lại hoàn toàn khác nhau.
Nói cách khác, Sở Yến Tuy lạnh lùng ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng, còn Sở Việt là con cáo già mưu mô thể hiện hết trên mặt.
"Tôi vui, muốn uống." Giọng Sở Yến Tuy khàn đi, anh đút tay vào túi quần, siết chặt nắm đấm, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong giọng nói của anh là sự chán ghét và phản kháng đối với người bố này.
Một người đàn ông ngu ngốc không gì sánh bằng.
Từ lúc Sở Việt đối xử bạc bẽo với mẹ anh, đỉnh điểm là từ sau khi ông ta làm chuyện hèn hạ đó với anh giữa lúc nhà họ Vãn đang nước sôi lửa bỏng, Sở Yến Tuy đã hoàn toàn thất vọng với người bố này. Giữa hai bố con luôn tranh cãi gay gắt.
Sở Việt cũng không thích đứa con trai này. Ngày Sở Yến Tuy chào đời, ông ta hận không thể bóp chết anh.
Chỉ là, thằng con trai này của ông lại khiến Ôn Uyển mê như điếu đồ. Hôm nay là ngày cưới của họ, đầu tháng sau sẽ diễn ra cuộc họp cổ đông để bầu chọn tổng giám đốc mới của tập đoàn Sở Thị. Khả năng Sở Yến Tuy lên nắm quyền gần như chắc chẵn, dù có không thích đến đâu, Sở Việt cũng đành phải nhẫn nhịn.
Rất nhanh, Sở Việt cũng nhận ra Vãn Tri Ý đến tham dự hôn lễ
Nhìn thấy Vãn Tri Ý, ông liền nhớ đến mẹ của cô.
Năm đó, khi nhà họ Vãn gặp khó khăn, Sở Việt ngỏ ý ra tay cứu giúp, chỉ cần mẹ Vãn Tri Ý đồng ý lấy ông, nhưng ai bảo năm đó bà ta không nghe, nhất quyết muốn tự xoay sở, sau đó rơi vào kết cục bỏ mạng, hoàn toàn là đáng đời!
Ánh mắt Sở Việt dò xét Sở Yến Tuy, "Đứa con gái mày ruồng bỏ đến rồi kìa."
Sở Yến Tuy không nói gì.
Lời nói của Sở Việt giống như một cái gai đâm vào lòng anh, khiến máu chảy đầm đìa.
"Không định đi chào hỏi sao?"
"Không, Ôn Uyển hay ghen, đâu phải ông không biết."
Sở Việt rất hài lòng với đáp án này.
****************
Vãn Tri Ý vừa mới nhận ly champagne thì Hà Na Na xuất hiện, bộ dạng như mình mới là chủ nhân bữa tiệc này:
"Sao cô vào được đây?"
Phải rồi, vật họp theo loài. Hà Na Na chuyên bợ đỡ Ôn Uyển để kiếm lợi ích, gặp được cô, sao cô ta không ra oai phủ đầu cho được.
Vãn Tri Ý nhún vai, nhấp một ngụm rượu: "Sao tôi lại không thể ở đây?"
Hôn lễ của Ôn Uyển có quá nhiều nhân vật lớn trong giới kinh doanh đến tham dự, thậm chí cả những ngôi sao nối tiếng trong giới giải trí cũng có mặt. Đầy là cơ hội nghìn năm có một để ôm đùi kim chủ, ai chẳng muốn vắt óc tìm cách lẻn vào. Hơn nữa, nều không có gì bất ngờ, Cố Tây Châu của tập đoàn Cổ thị sẽ tới.
Hà Na Na nhớ rõ, người ta đồn Vãn Tri Ý đã từ chối Hàn Tri Ngôn, vậy có khi nào cô ta chuyển đối tượng đến bá chủ giới kinh doanh ở Giang Thành - Cố Tây Châu?
Dĩ nhiên, trong quan niệm của tất cả mọi người, một người đàn ông như Cố Tây Châu sẽ không thèm liếc mắt chú ý đến một ả phụ nữ như Vãn Tri Ý, cô ta tuyệt đối không có cơ hội leo lên giường hào môn. Nhưng không ai có thể ngờ rằng, Vãn Tri Ý lại có mưu đồ đến vậy, đến mức ngay cả Thời Niếp Hoan cũng bị cô ta bỏ bùa, đứng ra bênh chằm chặp.
Hà Na Na giọng đầy khinh thường: "Cô xem mình là cái thá gì mà có tư cách ở đây? Đừng nghĩ rằng tôi không
biet co dang u muu gi!"
Hơn nữa, Vãn Tri Ý lại ăn mặc quá nổi bật, khi cô vừa bước vào, hầu hết ánh mắt của cả nam lẫn nữ đều đổ dồn về phía cô. Hà Na Na cảm thấy mình có trách nhiệm phải "quét sạch" cái "u nhọt" này, để Ôn Uyển của cô trở thành người nổi bật nhất trong hôn lễ của cô ấy.
Hà Na Na tức gọi người.
Một nhân viên phục vụ tiến tới: "Thưa cô, có chuyện gì xảy ra sao?"
Hà Na Na chỉ vào mặt Vãn Tri Ý, nói: "Cô ta không có trong danh sách khách mời, cố ý trà trộn vào đây để tiếp cận sếp Cố của Cố thị. Mau đuổi cô ta đi!"
Cảnh tượng này nhanh chóng thu hút nhiều sự chú ý.
Trong đám đông, Hứa Phù Tang cũng có mặt. Cô đang thay em họ Ôn Uyển tiếp đãi khách khứa thì bỗng nghe được mấy chữ Cố Tây Châu.
Mọi người xì xào bàn tán:
"Không thể nào, cô gái kia nhắm vào sếp Cố à?"
"Chac la hieu lam thoi."
"Không phải Hàn Tri Ngôn dạo trước còn theo đuổi Vẫn Tri Ý sao?"
"Hàn Tri Ngôn đến chưa? Hình như cả anh ta và Cố Tây Châu vẫn chưa tới."
"Tôi nghe nói rồi, bảo sao từ chối Hàn Tri Ngôn. Hóa ra là nhắm vào Cố Tây Châu."
Những lời mọi người xì xào lọt vào tai Hứa Phù Tang. Ánh mắt cô dừng lại trên người Vãn Tri Ý. Nếu sự thật là vậy, thì đúng là Vãn Tri Ý không biết tự lượng sức mình. Một người phụ nữ điều kiện tốt như mình mà Cố Tây Châu còn không thích, sao anh ấy có thể để mắt đến Vãn Tri Ý chứ?
Nhưng kể ra, đúng là có mấy lần trùng hợp bắt gặp Vãn Tri Ý xuất hiện ở nơi có Cố Tây Châu.
Hứa Phù Tang vô thức bóp chặt ly rượu, nâng cao cảnh giác.
Người phục vụ nghe nói Vãn Tri Ý lẻn vào, lập tức giơ tay muốn kéo cô ra ngoài: "Thưa cô, xin lỗi, mời cô ra ngoài."
Vãn Tri Ý ngay lập tức giơ điện thoại, trên màn hình là thiệp cưới online, có tên người nhận là cô, còn kèm theo mã
QR vào cửa. Phục vụ nhìn vào, sững sờ: "Thưa cô, cô ấy có thiệp mời, chắc là có sự hiểu lầm."
Hà Na Na nhìn thấy vậy, cắn môi, "'Sao có thể thế được..." Thấy nhiều người đang chú ý đến mình, cô ta đành cười gượng: "Xin lỗi nhé, hiểu lầm cô rồi."
Nhưng lời xin lỗi này vô cùng miễn cưỡng.
"Có những người còn chẳng bằng con chó trông cửa. Vả lại, đầu óc còn trì độn, không nhanh nhạy."
Vãn Tri Ý trào phúng.
"Cô! Cô mắng ai là chó? Không phải tôi đã xin lỗi rồi sao?" Sắc mặt Hà Na Na thay đổi.
Vãn Tri Ý vuốt tóc, mỉm cười: "Cô xin lỗi thì tôi nhất định phải chấp nhận sao? Đâu có lý nào như thế."
Vãn Tri Y: "Cô là chị em cây khế với Ôn Uyển, thế mà cô ta không nói cho cô biết sao? Chồng của cô ta vốn là chồng chưa cưới của tôi đó."
Mặt Hà Na Na tái xanh. Đúng là Ôn Uyển chưa bao giờ nói những điều này với cô. Hơn nữa, thái độ của Vãn Tri Ý lúc này rõ ràng không định dừng lại. Cô ta tính gây chuyện sao?
Mà những rắc rối này bắt nguồn từ cô mà ra. Nếu để Ôn Uyển biết, liệu có lột da cô không?
Hà Na Na bắt đầu thấy bất an.
Sự việc đúng như cô dự đoán, Vãn Tri Ý mang theo mục đích phá hỏng hôn lễ này mà tới.
Hà Na Na thấy Vãn Tri Ý cúi người phủi váy, đầu cúi thấp xuống tạo tư thế như đang u buồn, thất vọng:
"Chỉ là, sau đó nhà họ Vãn phá sản, lời hẹn ước như bèo dạt, chẳng trách được ai. Chỉ có điều thế giới này vốn dĩ rất thực tế. Khi cô suy sụp, kẻ luôn đố kị với cô vì có một anh bạn trai quan tâm, chiều chuộng bống nhân cơ hội, không chỉ giấm đạp lên cô, mà còn đi khoe khoang khắp nơi rằng: Cô nhìn đi, bạn trai của cô đã thuộc về tôi rồi."
Vãn Tri Ý nửa cười nửa không, nhìn thẳng vào Hà Na Na: "Cô nói xem, người như thế có quá đáng không?"
Cách bày trí rất lãng mạn, như trong truyện cổ tích.
Mặt trời chiếu khá gay gắt, nhưng mọi người dường như không để tâm, trong tay cầm ly champagne, trò chuyện vui vẻ với những người xung quanh.
Hôn lễ được tổ chức vào lúc 10 giờ sáng.
Bây giờ, mới chỉ hơn 9 giờ một chút.
Tiệc rượu thì sẽ bắt đầu lúc 9 giờ 30 phút.
Người đầu tiên chú ý đến Vãn Tri Y là chú rể Sở Yến Tuy, khi anh đang cầm ly rượu xã giao giữa đám đông.
Mặc một bộ vest đen đắt tiền, Sở Yến Tuy luôn nở nụ cười với mọi người, trong tay cầm ly champagne, cạn hết hết ly này đến ly khác. Gió rất lớn, ánh nắng rất gắt, khi ngẩng đầu lên, trong mắt anh thoáng qua một tia lạnh lùng.
Tất cả mọi người đều đang chúc phúc cho anh.
Cõi lòng anh bình lặng, nghe lời chúc và uống cạn ly rượu. Chỉ là, lúc ngửa cổ lên uống, trong tầm mắt chợt thoáng qua bóng dáng quen thuộc dưới ánh mặt trời.
Chỉ một cái nhìn, con ngươi của Sở Yến Tuy co lại, suýt nữa làm rơi ly rượu trong tay.
Lúc này, bố anh - Sở Việt, xuất hiện bên cạnh:
"Bây giờ uống nhiều rượu thế, lát nữa vào tiệc thì uống nổi không?"
Giọng điệu của Sở Việt rất lạnh lùng, ẩn chứa ý trách mắng.
Sở Yến Tuy thừa hưởng vẻ ngoài đẹp trai từ bố mình, chỉ có điều khí chất giữa hai bố con lại hoàn toàn khác nhau.
Nói cách khác, Sở Yến Tuy lạnh lùng ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng, còn Sở Việt là con cáo già mưu mô thể hiện hết trên mặt.
"Tôi vui, muốn uống." Giọng Sở Yến Tuy khàn đi, anh đút tay vào túi quần, siết chặt nắm đấm, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong giọng nói của anh là sự chán ghét và phản kháng đối với người bố này.
Một người đàn ông ngu ngốc không gì sánh bằng.
Từ lúc Sở Việt đối xử bạc bẽo với mẹ anh, đỉnh điểm là từ sau khi ông ta làm chuyện hèn hạ đó với anh giữa lúc nhà họ Vãn đang nước sôi lửa bỏng, Sở Yến Tuy đã hoàn toàn thất vọng với người bố này. Giữa hai bố con luôn tranh cãi gay gắt.
Sở Việt cũng không thích đứa con trai này. Ngày Sở Yến Tuy chào đời, ông ta hận không thể bóp chết anh.
Chỉ là, thằng con trai này của ông lại khiến Ôn Uyển mê như điếu đồ. Hôm nay là ngày cưới của họ, đầu tháng sau sẽ diễn ra cuộc họp cổ đông để bầu chọn tổng giám đốc mới của tập đoàn Sở Thị. Khả năng Sở Yến Tuy lên nắm quyền gần như chắc chẵn, dù có không thích đến đâu, Sở Việt cũng đành phải nhẫn nhịn.
Rất nhanh, Sở Việt cũng nhận ra Vãn Tri Ý đến tham dự hôn lễ
Nhìn thấy Vãn Tri Ý, ông liền nhớ đến mẹ của cô.
Năm đó, khi nhà họ Vãn gặp khó khăn, Sở Việt ngỏ ý ra tay cứu giúp, chỉ cần mẹ Vãn Tri Ý đồng ý lấy ông, nhưng ai bảo năm đó bà ta không nghe, nhất quyết muốn tự xoay sở, sau đó rơi vào kết cục bỏ mạng, hoàn toàn là đáng đời!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt Sở Việt dò xét Sở Yến Tuy, "Đứa con gái mày ruồng bỏ đến rồi kìa."
Sở Yến Tuy không nói gì.
Lời nói của Sở Việt giống như một cái gai đâm vào lòng anh, khiến máu chảy đầm đìa.
"Không định đi chào hỏi sao?"
"Không, Ôn Uyển hay ghen, đâu phải ông không biết."
Sở Việt rất hài lòng với đáp án này.
****************
Vãn Tri Ý vừa mới nhận ly champagne thì Hà Na Na xuất hiện, bộ dạng như mình mới là chủ nhân bữa tiệc này:
"Sao cô vào được đây?"
Phải rồi, vật họp theo loài. Hà Na Na chuyên bợ đỡ Ôn Uyển để kiếm lợi ích, gặp được cô, sao cô ta không ra oai phủ đầu cho được.
Vãn Tri Ý nhún vai, nhấp một ngụm rượu: "Sao tôi lại không thể ở đây?"
Hôn lễ của Ôn Uyển có quá nhiều nhân vật lớn trong giới kinh doanh đến tham dự, thậm chí cả những ngôi sao nối tiếng trong giới giải trí cũng có mặt. Đầy là cơ hội nghìn năm có một để ôm đùi kim chủ, ai chẳng muốn vắt óc tìm cách lẻn vào. Hơn nữa, nều không có gì bất ngờ, Cố Tây Châu của tập đoàn Cổ thị sẽ tới.
Hà Na Na nhớ rõ, người ta đồn Vãn Tri Ý đã từ chối Hàn Tri Ngôn, vậy có khi nào cô ta chuyển đối tượng đến bá chủ giới kinh doanh ở Giang Thành - Cố Tây Châu?
Dĩ nhiên, trong quan niệm của tất cả mọi người, một người đàn ông như Cố Tây Châu sẽ không thèm liếc mắt chú ý đến một ả phụ nữ như Vãn Tri Ý, cô ta tuyệt đối không có cơ hội leo lên giường hào môn. Nhưng không ai có thể ngờ rằng, Vãn Tri Ý lại có mưu đồ đến vậy, đến mức ngay cả Thời Niếp Hoan cũng bị cô ta bỏ bùa, đứng ra bênh chằm chặp.
Hà Na Na giọng đầy khinh thường: "Cô xem mình là cái thá gì mà có tư cách ở đây? Đừng nghĩ rằng tôi không
biet co dang u muu gi!"
Hơn nữa, Vãn Tri Ý lại ăn mặc quá nổi bật, khi cô vừa bước vào, hầu hết ánh mắt của cả nam lẫn nữ đều đổ dồn về phía cô. Hà Na Na cảm thấy mình có trách nhiệm phải "quét sạch" cái "u nhọt" này, để Ôn Uyển của cô trở thành người nổi bật nhất trong hôn lễ của cô ấy.
Hà Na Na tức gọi người.
Một nhân viên phục vụ tiến tới: "Thưa cô, có chuyện gì xảy ra sao?"
Hà Na Na chỉ vào mặt Vãn Tri Ý, nói: "Cô ta không có trong danh sách khách mời, cố ý trà trộn vào đây để tiếp cận sếp Cố của Cố thị. Mau đuổi cô ta đi!"
Cảnh tượng này nhanh chóng thu hút nhiều sự chú ý.
Trong đám đông, Hứa Phù Tang cũng có mặt. Cô đang thay em họ Ôn Uyển tiếp đãi khách khứa thì bỗng nghe được mấy chữ Cố Tây Châu.
Mọi người xì xào bàn tán:
"Không thể nào, cô gái kia nhắm vào sếp Cố à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chac la hieu lam thoi."
"Không phải Hàn Tri Ngôn dạo trước còn theo đuổi Vẫn Tri Ý sao?"
"Hàn Tri Ngôn đến chưa? Hình như cả anh ta và Cố Tây Châu vẫn chưa tới."
"Tôi nghe nói rồi, bảo sao từ chối Hàn Tri Ngôn. Hóa ra là nhắm vào Cố Tây Châu."
Những lời mọi người xì xào lọt vào tai Hứa Phù Tang. Ánh mắt cô dừng lại trên người Vãn Tri Ý. Nếu sự thật là vậy, thì đúng là Vãn Tri Ý không biết tự lượng sức mình. Một người phụ nữ điều kiện tốt như mình mà Cố Tây Châu còn không thích, sao anh ấy có thể để mắt đến Vãn Tri Ý chứ?
Nhưng kể ra, đúng là có mấy lần trùng hợp bắt gặp Vãn Tri Ý xuất hiện ở nơi có Cố Tây Châu.
Hứa Phù Tang vô thức bóp chặt ly rượu, nâng cao cảnh giác.
Người phục vụ nghe nói Vãn Tri Ý lẻn vào, lập tức giơ tay muốn kéo cô ra ngoài: "Thưa cô, xin lỗi, mời cô ra ngoài."
Vãn Tri Ý ngay lập tức giơ điện thoại, trên màn hình là thiệp cưới online, có tên người nhận là cô, còn kèm theo mã
QR vào cửa. Phục vụ nhìn vào, sững sờ: "Thưa cô, cô ấy có thiệp mời, chắc là có sự hiểu lầm."
Hà Na Na nhìn thấy vậy, cắn môi, "'Sao có thể thế được..." Thấy nhiều người đang chú ý đến mình, cô ta đành cười gượng: "Xin lỗi nhé, hiểu lầm cô rồi."
Nhưng lời xin lỗi này vô cùng miễn cưỡng.
"Có những người còn chẳng bằng con chó trông cửa. Vả lại, đầu óc còn trì độn, không nhanh nhạy."
Vãn Tri Ý trào phúng.
"Cô! Cô mắng ai là chó? Không phải tôi đã xin lỗi rồi sao?" Sắc mặt Hà Na Na thay đổi.
Vãn Tri Ý vuốt tóc, mỉm cười: "Cô xin lỗi thì tôi nhất định phải chấp nhận sao? Đâu có lý nào như thế."
Vãn Tri Y: "Cô là chị em cây khế với Ôn Uyển, thế mà cô ta không nói cho cô biết sao? Chồng của cô ta vốn là chồng chưa cưới của tôi đó."
Mặt Hà Na Na tái xanh. Đúng là Ôn Uyển chưa bao giờ nói những điều này với cô. Hơn nữa, thái độ của Vãn Tri Ý lúc này rõ ràng không định dừng lại. Cô ta tính gây chuyện sao?
Mà những rắc rối này bắt nguồn từ cô mà ra. Nếu để Ôn Uyển biết, liệu có lột da cô không?
Hà Na Na bắt đầu thấy bất an.
Sự việc đúng như cô dự đoán, Vãn Tri Ý mang theo mục đích phá hỏng hôn lễ này mà tới.
Hà Na Na thấy Vãn Tri Ý cúi người phủi váy, đầu cúi thấp xuống tạo tư thế như đang u buồn, thất vọng:
"Chỉ là, sau đó nhà họ Vãn phá sản, lời hẹn ước như bèo dạt, chẳng trách được ai. Chỉ có điều thế giới này vốn dĩ rất thực tế. Khi cô suy sụp, kẻ luôn đố kị với cô vì có một anh bạn trai quan tâm, chiều chuộng bống nhân cơ hội, không chỉ giấm đạp lên cô, mà còn đi khoe khoang khắp nơi rằng: Cô nhìn đi, bạn trai của cô đã thuộc về tôi rồi."
Vãn Tri Ý nửa cười nửa không, nhìn thẳng vào Hà Na Na: "Cô nói xem, người như thế có quá đáng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro