Lâm trận bỏ trố...
2024-10-29 09:55:56
Đáp lại lời Cố Tây Châu là cái vẫy đuôi khoái chí của Cố Phát Tài.
Văn Tri Ý nhìn Cố Tây Châu, cô bặm môi: “Cố Tây Châu, anh không muốn nữa hå?"
Câu hỏi rất thẳng thắn, nếu là người ngoài nghe thấy chắc sẽ thấy ngại ngùng. Nhưng đôi mắt của Văn Tri Ý khi nói câu này lại vô cùng thuần khiết.
Cổ Tây Châu khế họ.
Rừng khô lâu ngày gặp mưa rào, sao có thể lấp đầy được chỉ bằng vài cái hôn.
Trong cơ thể anh tồn tại một hố đen dục vọng, sâu không thấy đáy, trong hố đen phong ấn một con giao long ngủ sâu nhiều năm. Mà Vãn Tri Ý chính là lệnh phù duy nhất để gỡ giải phong ấn cho giao long.
Anh đứng lên khỏi sofa, sau đó khom lưng, bế bổng Văn Tri Ý lên, đi về phía cầu thang.
Cố Phát Tài nhìn mami bị daddy tỉ phú bế lên cầu thang, nó muốn chạy theo, hiềm nỗi chân quá ngắn không thể nhảy lên bậc thang được, chỉ biết đứng dưới sủa ăng ẳng đầy tủi thân.
Vãn Tri Ý được đặt xuống chiếc giường êm ái tràn đầy mùi hương đàn ông, tóc đen như thác xõa trên nền đệm xám. Làn da trắng như bạch ngọc của cô tương phản rõ rệt với màu ga đệm bên dưới. Áo sơ mi trắng của người
đàn ông vứt bừa dưới sàn, đầu lưỡi nóng bỏng của anh một lần nơi chạm lên cơ thể non mềm của cô.
Vãn Tri Ý căng thẳng vòng hai tay ôm lấy cổ Cố Tây Châu, hàng mi cô khép chặt, nhất là khi cảm nhận thứ nóng bỏng nguy hiểm nam tính đó chạm vào bụng mình, hai cánh tay vô thức siết chặt hơn. Rõ ràng cả hai đã có những phút giây thân mật, anh chạm cô, cô chạm anh, nhưng cô vẫn không thể tỏ ra bình tĩnh.
Văn Tri Ý đã từng nghĩ, trái tim và cơ thể cô sẽ chỉ dành cho người cô xác định gắn bó trọn đời, giống như lời mẹ dạy từ nhỏ đến lớn: “Bé Ý, con gái phải biết tự trọng, tự yêu bản thân. Khi con chưa thể xác định đối phương là tình yêu chân thành con nguyện gắn bó trọn đời, thì đừng dễ dàng giao phó bản thân.”
Chỉ là, cuối cùng cô đã làm trái lời mẹ.
Đường là do bản thân chọn, phải tự lãnh chịu hậu quả.
Khi Vãn Tri Ý nảy ra ý định tiếp cận Cố Tây Châu, cô đã lường trước hậu quả của giây phút này, nhưng cô không muốn lâm trận bỏ chạy, không muốn quay trở lại đầm lầy hôi tạnh bị người người chà đạp.
Nhưng... nếu người đó là Cố Tây Châu, sau này cô có hối hận không?
Cô không biết.
“Vãn Tri Ý, mở mắt, nhìn anh.”
Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn ngủ ấm ấp.
Đường nét tuấn mỹ rõ nét của Cố Tây Châu, in hằn trong tròng mắt Vãn Tri Ý.
“Run ác liệt như thế này, em sợ à?”
Giọng anh trầm thấp, nhuốm màu dục vọng khe thổi hơi bên tai cô.
Văn Tri Ý bị nói trúng tim đen, cô nhíu mày: “Em không sợ."
Cố Tây Châu nói: “Trước mặt anh, không cần phải ngụy trang”
Văn Tri Ý im lặng một hồi, cuối cùng cô kéo mạnh cổ Cố Tây Châu xuống: “Anh có làm hay không? Nhiều lời thật!”
Cố Tây Châu thở dài một hơi, anh giơ tay chạm lên khuôn mặt cô, sau đó hạ môi xuống, hôn sâu...
Đêm khuya, trên giường đã không còn bóng người.
Trái lại, trong nhà tắm vang lên tiếng xả nước.
Cố Phát Tài ngồi dưới cầu thang, ngủ không sâu giấc, thỉnh thoảng lại giật mình ngóc đầu nhìn lên tầng. Ban nãy nó thấy mami kêu thật nhiều, lo đến mức lăn lộn trên đất mà sủa. Lúc này, Cố Tây Châu bước xuống. Anh chỉ mặc quần ngủ dài, phần trên để trần, còn dính mồ hôi sau một trận nùng tình mật ý.
Cố Phát Tài thấy daddy tỉ phú bước xuống, bèn lao đến cắn ống quần anh lôi kéo.
Cố Tây Châu đi về phía tủ đựng đồ y tế, lấy lọ kem bôi ngoài da, sau đó cúi xuống vuốt đầu Cố Phát Tài:
“Yên tâm, không bắt nạt cô ấy.”
Cố Phát Tài như hiểu ra, nó nhả ống quần Cố Tây Châu, mắt sáng quắc, nghiêng đầu nhìn anh: “Gâu, gấu, gấu.”
“Đi ngủ đi. Còn kêu nữa, vứt mày ra ngoài.”
Cố Phát Tài bộ dạng tủi thân, đuôi rủ xuống, vừa chạy về ổ vừa kêu ư ử.
Cố Tây Châu cầm thuốc, đi lên tầng trên.
Văn Tri Ý đang nằm thư giãn trong bồn tắm. Trên cổ, vai, ngực, eo, chỗ nào cũng có dấu vết người đàn ông.
Cuối cùng, Cố Tây Châu vẫn buông tha cho tên lính lâm trận bỏ trốn như cô.
Sự dịu dàng và nhẫn nại của Cố Tây Châu làm cô rất bất ngờ. Anh biết cô căng thẳng, không ép cô làm điều mình không muốn, chỉ là khổ cho tay và đùi của cô, bị chà sát đến mức sưng tấy. (1)
Lúc Cổ Tây Châu bước vào, chỉ thấy cô đang nằm ngâm mình trong bồn tắm đầy bọt. Mỹ nhân như họa, dụ anh lại gần. Anh không kiềm chế được, cúi xuống hôn cô.
Hôn rồi lại hồn, suýt nữa lửa bùng củi cháy...
Vãn Tri Ý đẩy Cố Tây Châu ra, thở hổn hển: “Ngày mai anh không phải đến công ty à?”
Cố Tây Châu liếm môi, khẽ cười: “Mới đó đã quản lý cả việc đi làm của anh rồi?”
Cô bĩu môi: “Em nào dám, chỉ là em mệt rồi, muốn ngủ thôi.”
Cố Tây Châu xoa đầu cô: “Vậy đồ ngủ anh để ở kia, em thay trước đi.
Anh không có ý đi ra ngoài, Văn Tri Ý dù sao vẫn xấu hổ, cô đẩy anh: “Cố Tây Châu, em phải thay đồ, anh ra ngoài!”
Cố Tây Châu bật cười, ra ngoài trước đợi cô.
Văn Tri Ý tráng người, mặc đồ ngủ vào rồi leo lên giường, chui vào vòng tay người đàn ông.
Cố Tây Châu ôm lấy cô, hôn lên đỉnh đầu, khế giọng: “Ngủ đi.”
Văn Tri Ý nhìn Cố Tây Châu, cô bặm môi: “Cố Tây Châu, anh không muốn nữa hå?"
Câu hỏi rất thẳng thắn, nếu là người ngoài nghe thấy chắc sẽ thấy ngại ngùng. Nhưng đôi mắt của Văn Tri Ý khi nói câu này lại vô cùng thuần khiết.
Cổ Tây Châu khế họ.
Rừng khô lâu ngày gặp mưa rào, sao có thể lấp đầy được chỉ bằng vài cái hôn.
Trong cơ thể anh tồn tại một hố đen dục vọng, sâu không thấy đáy, trong hố đen phong ấn một con giao long ngủ sâu nhiều năm. Mà Vãn Tri Ý chính là lệnh phù duy nhất để gỡ giải phong ấn cho giao long.
Anh đứng lên khỏi sofa, sau đó khom lưng, bế bổng Văn Tri Ý lên, đi về phía cầu thang.
Cố Phát Tài nhìn mami bị daddy tỉ phú bế lên cầu thang, nó muốn chạy theo, hiềm nỗi chân quá ngắn không thể nhảy lên bậc thang được, chỉ biết đứng dưới sủa ăng ẳng đầy tủi thân.
Vãn Tri Ý được đặt xuống chiếc giường êm ái tràn đầy mùi hương đàn ông, tóc đen như thác xõa trên nền đệm xám. Làn da trắng như bạch ngọc của cô tương phản rõ rệt với màu ga đệm bên dưới. Áo sơ mi trắng của người
đàn ông vứt bừa dưới sàn, đầu lưỡi nóng bỏng của anh một lần nơi chạm lên cơ thể non mềm của cô.
Vãn Tri Ý căng thẳng vòng hai tay ôm lấy cổ Cố Tây Châu, hàng mi cô khép chặt, nhất là khi cảm nhận thứ nóng bỏng nguy hiểm nam tính đó chạm vào bụng mình, hai cánh tay vô thức siết chặt hơn. Rõ ràng cả hai đã có những phút giây thân mật, anh chạm cô, cô chạm anh, nhưng cô vẫn không thể tỏ ra bình tĩnh.
Văn Tri Ý đã từng nghĩ, trái tim và cơ thể cô sẽ chỉ dành cho người cô xác định gắn bó trọn đời, giống như lời mẹ dạy từ nhỏ đến lớn: “Bé Ý, con gái phải biết tự trọng, tự yêu bản thân. Khi con chưa thể xác định đối phương là tình yêu chân thành con nguyện gắn bó trọn đời, thì đừng dễ dàng giao phó bản thân.”
Chỉ là, cuối cùng cô đã làm trái lời mẹ.
Đường là do bản thân chọn, phải tự lãnh chịu hậu quả.
Khi Vãn Tri Ý nảy ra ý định tiếp cận Cố Tây Châu, cô đã lường trước hậu quả của giây phút này, nhưng cô không muốn lâm trận bỏ chạy, không muốn quay trở lại đầm lầy hôi tạnh bị người người chà đạp.
Nhưng... nếu người đó là Cố Tây Châu, sau này cô có hối hận không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô không biết.
“Vãn Tri Ý, mở mắt, nhìn anh.”
Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn ngủ ấm ấp.
Đường nét tuấn mỹ rõ nét của Cố Tây Châu, in hằn trong tròng mắt Vãn Tri Ý.
“Run ác liệt như thế này, em sợ à?”
Giọng anh trầm thấp, nhuốm màu dục vọng khe thổi hơi bên tai cô.
Văn Tri Ý bị nói trúng tim đen, cô nhíu mày: “Em không sợ."
Cố Tây Châu nói: “Trước mặt anh, không cần phải ngụy trang”
Văn Tri Ý im lặng một hồi, cuối cùng cô kéo mạnh cổ Cố Tây Châu xuống: “Anh có làm hay không? Nhiều lời thật!”
Cố Tây Châu thở dài một hơi, anh giơ tay chạm lên khuôn mặt cô, sau đó hạ môi xuống, hôn sâu...
Đêm khuya, trên giường đã không còn bóng người.
Trái lại, trong nhà tắm vang lên tiếng xả nước.
Cố Phát Tài ngồi dưới cầu thang, ngủ không sâu giấc, thỉnh thoảng lại giật mình ngóc đầu nhìn lên tầng. Ban nãy nó thấy mami kêu thật nhiều, lo đến mức lăn lộn trên đất mà sủa. Lúc này, Cố Tây Châu bước xuống. Anh chỉ mặc quần ngủ dài, phần trên để trần, còn dính mồ hôi sau một trận nùng tình mật ý.
Cố Phát Tài thấy daddy tỉ phú bước xuống, bèn lao đến cắn ống quần anh lôi kéo.
Cố Tây Châu đi về phía tủ đựng đồ y tế, lấy lọ kem bôi ngoài da, sau đó cúi xuống vuốt đầu Cố Phát Tài:
“Yên tâm, không bắt nạt cô ấy.”
Cố Phát Tài như hiểu ra, nó nhả ống quần Cố Tây Châu, mắt sáng quắc, nghiêng đầu nhìn anh: “Gâu, gấu, gấu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đi ngủ đi. Còn kêu nữa, vứt mày ra ngoài.”
Cố Phát Tài bộ dạng tủi thân, đuôi rủ xuống, vừa chạy về ổ vừa kêu ư ử.
Cố Tây Châu cầm thuốc, đi lên tầng trên.
Văn Tri Ý đang nằm thư giãn trong bồn tắm. Trên cổ, vai, ngực, eo, chỗ nào cũng có dấu vết người đàn ông.
Cuối cùng, Cố Tây Châu vẫn buông tha cho tên lính lâm trận bỏ trốn như cô.
Sự dịu dàng và nhẫn nại của Cố Tây Châu làm cô rất bất ngờ. Anh biết cô căng thẳng, không ép cô làm điều mình không muốn, chỉ là khổ cho tay và đùi của cô, bị chà sát đến mức sưng tấy. (1)
Lúc Cổ Tây Châu bước vào, chỉ thấy cô đang nằm ngâm mình trong bồn tắm đầy bọt. Mỹ nhân như họa, dụ anh lại gần. Anh không kiềm chế được, cúi xuống hôn cô.
Hôn rồi lại hồn, suýt nữa lửa bùng củi cháy...
Vãn Tri Ý đẩy Cố Tây Châu ra, thở hổn hển: “Ngày mai anh không phải đến công ty à?”
Cố Tây Châu liếm môi, khẽ cười: “Mới đó đã quản lý cả việc đi làm của anh rồi?”
Cô bĩu môi: “Em nào dám, chỉ là em mệt rồi, muốn ngủ thôi.”
Cố Tây Châu xoa đầu cô: “Vậy đồ ngủ anh để ở kia, em thay trước đi.
Anh không có ý đi ra ngoài, Văn Tri Ý dù sao vẫn xấu hổ, cô đẩy anh: “Cố Tây Châu, em phải thay đồ, anh ra ngoài!”
Cố Tây Châu bật cười, ra ngoài trước đợi cô.
Văn Tri Ý tráng người, mặc đồ ngủ vào rồi leo lên giường, chui vào vòng tay người đàn ông.
Cố Tây Châu ôm lấy cô, hôn lên đỉnh đầu, khế giọng: “Ngủ đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro