Giấc Mộng Tây Châu

Lầu son giấu ng...

2024-10-29 09:55:56

Vừa mở cửa, Hàn Tri Ngôn một tay ôm rượu vang, một tay xách túi thực phẩm to bước vào nhà, vừa đi vừa càu nhàu:

"Cậu đang quay tay dở à? Sao mãi mới ra mở cửa thế? Tôi xách đồ nặng đấy, biết không?"

"Mộ Thiếu Bạch đâu?" Cố Tây Châu đóng cửa lại, hẳng giọng.

"Vừa kết thúc ca mỗ, đang trên đường tới đây rồi." Hàn Tri Ngôn đáp lời, sau đó cúi xuống tìm dép đi trong nhà.

Vừa thay dép xong, anh thấy ống quần mình bị lôi nhẹ.

Cúi đầu xuống nhìn, là một con chó con giống Alaska vô cùng xinh xắn, lông màu xám, trên lưng có một viền đen, dưới cổ là yếm trắng. Lúc này, con chó đang cắn ống quần anh lôi kéo, bộ dạng nhe nanh trông rất buồn cười.

"Phát Tài, buông ra!"

Cố Phát Tài lập tức nhả ra, lon ton chạy lại quấn quýt quanh chân Cố Tây Châu nịnh nọt, ý như muốn nói: [Daddy, thấy con trông nhà giỏi chưa? Mau khen con đi, khen con đi. Tiện thể lát nữa cho con một mẩu xương thật nhiều thịt nhé~]

"Cố Tây Châu, nuôi chó từ khi nào thế?"

Chưa chờ Cố Tây Châu đáp lời, Hàn Tri Ngôn đã nói tiếp: "Không đúng, cậu bận không có cả thời gian nghỉ xả hơi, lấy đâu ra thời gian nuôi chó chứ. Không phải là của con hồ ly tinh nào đấy chứ?"

Cố Tây Châu thành thật: "Của một người phụ nữ, mấy hôm bận bịu nên gửi tạm ở đây."

Cố Phát Tài: "Gâu, gâu." (Đúng, đúng~)

Hàn Tri Ngôn cười gian, không nói gì thêm. Trong lúc Hàn Tri Ngôn bày biện, chuẩn bị đồ thả lẩu, Cố Tây Châu tranh thủ đi tắm. Lúc lên tầng hai, đi ngang qua phòng ngủ khách, anh thấy cửa khép hờ, bên trong im ắng, có lẽ người phụ nữ kia đã ngủ say rồi.

Tắm xong, Mộ Thiếu Bạch cũng tới. Ba người đàn ông ngồi ăn lẩu, câu vào câu ra đều là chủ đề liên quan đến tài chính, cổ phiếu, Cố Phát Tài nằm dưới chân lắng nghe rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng một chuyện đã xảy ra....

Lúc ba người đàn ông đang tán gẫu hăng say, một tiếng 'bịch' như có vật nặng rơi xuống đất truyền từ đỉnh đầu họ xuống.

Là Vãn Tri Ý ngủ say, không để ý mà ngã lăn xuống giường.

Cố Phát Tài nghe thấy tiếng động, bèn chạy đến cầu thang sủa mấy tiếng, sau đó nôn nóng muốn nhảy lên tầng xem mami, hiềm nỗi chân quá ngắn, nhảy mãi không được, bèn chạy lon ton quay lại cắn ống quần Cố Tây Châu lôi đi.

Cả Hàn Tri Ngôn và Mộ Thiếu Bạch đều nhìn ra cầu thanh, nhìn nhau, sau đó nhìn Cố Tây Châu.

Hàn Tri Ngôn: "Xem ra chủ nhân của con chó này cũng ở đây."

Mộ Thiếu Bạch: "Lầu son giấu người đẹp à?"

Cố Tây Châu vẻ mặt bình tĩnh, thong dong gắp đồ ăn thả vào bát: "Cô ấy uống say, không tiện đưa về."

Cả hai người đàn ông hiểu ý nhau, "Ố" lên một tiếng, sau đó cũng nhanh chóng rút lui.

Lúc ra đến ngoài cửa, Hàn Tri Ngôn không kìm được ôm bụng cười. Mộ Thiếu Bạch thấy làm lạ, bèn hỏi:

"Tây Châu đã 30 tuổi, còn là người bình thường, có bạn gái có gì lạ đâu?"

"Tôi không cười vì chuyện đó." Hàn Tri Ngôn lắc đầu, sau đó kéo Mộ Thiếu Bạch vào thang máy, lúc này mới nói:

"Một trong hai chai rượu hôm nay tôi mang đến là một loại rượu trợ hứng. Vốn muốn trả đũa Cố Tây Châu một phen, ai bảo Hải Đường Duyệt Phủ của cậu ta nẵng mất cục cưng của tôi. Chỉ tiếc là, haizz, không biết đêm nay cậu ta tự chịu đựng hay bóng hồng kia chịu đựng thay đây."

"Hàn Tri Ngôn, cậu làm càn! Thứ đó rất hại cơ thể, cậu không biết sao?"

"Liều lượng cực ít, tương đương như ăn 7-8 con hàu thôi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


**************Lúc Vãn Tri Ý tỉnh rượu, đã là 2 giờ sáng. Cô ngồi dậy, ngó thấy ngoài cửa vẫn hắt đèn hành lang, đoán là Cố Tây Châu vẫn chưa ngủ, bèn lò dò bò từ dưới đất lên, đi xuống tầng 1.

Cố Tây Châu đang nằm ở sofa, chỉ là cúc cài ở cổ áo polo đã tháo hết, làn da anh phiếm đỏ, yết hầu thỉnh thoảng lại chuyển động. Một tay anh phủ lên trán, một tay để trên đùi, hô hấp nặng nề mà gấp gáp.

Anh không biết rượu thuốc mà Hàn Tri Ngôn mang đến là rượu gì, chỉ thấy đầu óc quay cuồng, cả người nóng rực.

Say đến nỗi xuất hiện ảo giác sao? Rõ ràng Vãn Tri Ý say rượu đang ngủ say trên tầng, sao cô có thể xuất hiện trước mặt anh được?

Tiểu yêu tinh.

Bình thường không từ thủ đoạn quyến rũ anh đã đành, còn chạy tận vào giấc mơ sao?

Vãn Tri Ý nửa quỳ trên sàn, đưa tay áp lên má Cố Tây Châu, lại nhìn phía bàn ăn vẫn còn đồ chưa dọn đi. Cô thở dài: "Có vẻ say không nhẹ."

Cô vỗ nhẹ má anh: "Cố Tây Châu, tỉnh dậy, em dìu anh lên phòng."

Vãn Tri Ý dồn hết sức lực bình sinh mới đỡ được Cố Tây Châu ngồi dậy, ai ngờ ngay giây sau đã bị anh lôi cánh tay, kéo cả người cô ngồi lên đùi anh.

"Cố Tây Châu, anh..."

Còn chưa dứt lời, môi mềm đã bị người đàn ông chặn lại.

Vãn Tri Ý ngẩn người, không kịp phản ứng, đến khi người đàn ông đưa lưỡi vào sâu trong khoang miệng cô, không ngừng hút lấy mật ngọt, cô mới quay về thực tại, vụng về đáp lại anh.

Cố Tây Châu... hôn cô!

Cố Tây Châu chủ động hôn cô!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Giấc Mộng Tây Châu

Số ký tự: 0