Giấc Mộng Tây Châu

Lời yêu đến muộ...

2024-10-29 09:55:56

Cố Tây Châu không trả lời câu hỏi, chỉ nhìn vết thương trên tay mình, chậm chạp không làm biện pháp cầm máu: “Vãn Tri Ý, lần trước em uống rượu nên hành vi quá khích tôi có thể hiểu, nhưng lần này thì sao?”

Cố Tây Châu rất không tán thành việc Vãn Tri Ý biết rõ nguy hiểm nhưng vẫn đi theo đối phương đến nơi hẻo lánh.

Câu nói nghe có ý tứ trách móc nặng nề, Vãn Tri Ý bỗng thấy hết sức tủi thân “Tôi đã 20 tuổi rồi, có thể chịu trách nhiệm về hành vi của mình, không phiền anh Cố quan tâm”

Thấy con nhím nhỏ lại xù lông, Cố Tây Châu chỉ đành hạ giọng hòa hoãn: “Dù em nắm chắc có thể đối phó được với họ, nhưng vẫn rất nguy hiểm. Sau này không cho phép bốc đồng vậy nữa.

Văn Tri Ý im lặng.

“Sao không nói gì hết?” Thấy cô không nói, Cố Tây Châu đi tới, nâng mặt cô lên, ánh mắt hai người gặp nhau.

Vãn Tri Ý bối rối quay mặt đi, giọng mang theo sự giận dỗi mà chính cô không hay biết: “Anh lấy tư cách gì...

Cuối câu, hàng mi run nhẹ, giọng hơi nghẹn lại.

Cố Tây Châu hai tay nâng mặt cô lên, giọng như đang dỗ trẻ con: “Tôi cũng đâu có quát em, sao bỗng dưng lại tủi thân thế hả?”

Vãn Tri Ý hít một hơi thật sâu, điều chỉnh cảm xúc, rồi cô lùi lại, tránh đôi bàn tay của anh: “Không cần anh lo, xử lý vết thương trước đi.”

Cô rút trong túi ra chiếc khăn tay, là chiếc khăn tay lần trước anh thấm nước mưa trên mặt cô. Cố Tây Châu nhận lấy chiếc khăn, bịt vào vết thương, sau đó nắm cổ tay Văn Tri Ý kéo cô đi:

“Đi thôi, bọn họ sẽ có người xử lý.

“Ờ” Vãn Tri Ý ngoan ngoãn để người đàn ông lôi đi.

Hề Mộng Dao ngồi bệt dưới đất, hai mắt cay xè cố mở ra nhưng chỉ thấy mờ mờ một bóng người, sau đó lại phải nhắm chặt lại. Tai cô nghe giọng người đàn ông rất quen nhưng không nhớ đã gặp ở đâu.

Cố Tây Châu và Vãn Tri Ý rẽ vào quán cà phê ngay sảnh tầng 1 của khách sạn. Cô đặt giao hỏa tốc một bộ xử lý vết thương ngoài như băng gác, bông tăm, cồn sát trùng, thuốc bôi vết thương hở. Thời điểm lúc này đang là bữa tối, trong quán cà phê chỉ có lác đác vài sinh viên, cho nên không có ai nhận ra Cố Tây Châu.

Văn Tri Ý xử lý xong vết thương, quấn băng gạc lại: “Thời gian tới anh chú ý đừng để miệng vết thương dính nước, sẽ bị viêm loét.”

“Ừ.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vãn Tri Ý nhìn đồng hồ trên tay.

Cô đã trễ hẹn gần nửa tiếng rồi.

Mắt dịch chuyển khỏi cái đồng hồ, Văn Tri Ý nhìn người đàn ông ngồi đối diện mình. Dường như bất cứ lúc nào anh cũng trong trạng thái ung dung, bình thản. Dù lúc này bị thương nhưng từng cái cử chỉ giơ tay nhấc chân vẫn không mất đi phong thái sếp tổng. Anh một tay gác lên thành ghế, chân vắt chéo, cả người tựa về phía sau.

"Cố Tây Châu, anh vẫn chưa nói cho tôi biết, sao anh lại ở đây vào lúc này?"

Cố Tây Châu nhìn Văn Tri Ý, rồi nhìn xuống bàn, nhẹ nhàng thốt lên hai từ: "Có việc."

Văn Tri Ý định hỏi là việc gì, thì lúc này Hàn Tri Ngôn lại gọi tới.

"Văn Tri Ý, em cho tôi leo cây thật hả?"

Cô hắng giọng: "Tôi ở ngay dưới tầng 1 rồi, lên ngay đây."

"Hù chết tôi rồi! Còn tưởng em cho tôi leo cây. Vậy em đi từ từ, tôi đợi em."

Văn Tri Ý cúp máy, cầm lấy túi xách, để một tờ tiền xuống;

"Nếu anh Cố đã có việc thì cứ tự nhiên. Tôi còn có hẹn, đi trước đây."

Không phải cô chưa từng nghi ngờ hành động ban nãy của Cố Tây Châu, nó không giống tác phong thường ngày của anh. Song, cô đâm đầu vào ngõ cụt quá nhiều lần rồi, không muốn tự mua dây buộc mình lần nữa.

Cố Tây Châu khẽ "Ừ" một tiếng.

Dường như anh không có ý định làm gì cả.

****************

Khi Hàn Tri Ngôn thấy bóng dáng Văn Tri Ý khoan thai xuất hiện, lúc ấy anh mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Bị từ chối với trực tiếp cho leo cây là hai phạm trù hoàn toàn khác biệt. Bị từ chối nhưng ít ra cô vẫn tới gặp, đó là sự tôn trọng tối thiểu, còn nếu bị cho leo cây... Hàn Tri Ngôn chẳng phải sẽ mất hết mặt mũi trước đám anh em hay sao.

Do quá lo lắng, Hàn Tri Ngôn quên mất ra hiệu bắn pháo giấy. Văn Tri Ý trực tiếp đi thẳng tới trước mặt anh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Nếu biết tắc đường như thế tôi đã đến đón em rồi." Hàn Tri Ngôn nhớ Cố Tây Châu có một chiếc máy bay tư nhân nhỏ, chắc sẽ tránh được cảnh tắc đường.

Vãn Tri Ý đi thẳng trọng tâm luôn: "Thực ra tôi đã biết câu trả lời của anh Hàn rồi."

Hàn Tri Ngôn ôm bó hoa trong tay, thở dài: "Không ngờ tôi làm kín kẽ vậy mà vẫn bị lộ tin tức ra ngoài. Nhưng không sao, nếu em đã biết, vậy thì tôi cũng nói thẳng luôn."

Văn Tri Ý. ".."

Hàn Tri Ngôn: "Tôi đã suy nghĩ rất kĩ về lời đều nghị hôm trước của em. Nhưng tôi vẫn muốn nói, tôi không định bỏ cuộc dễ dàng như vậy. Nói xong, anh giơ bó hoa ra trước mặt cô: "Tri Ý, em khiến tôi có cảm giác muốn nghiêm túc hẹn hò, tôi đảm bảo, chỉ cần em đến bên tôi, tôi sẽ xử lý sạch sẽ đám phụ nữ xung quanh, sẽ không để họ gây phiền phức cho em."

Cùng lúc đó, máy bay không người lái đồng loạt vù vù bay lên, tạo thành một hàng chữ "Tri Ý, làm bạn gái anh nhé [Trái tim]" giữa không trung.

Nhân viên đứng phục vụ một góc ngưỡng mộ không thôi.

Lời nói chân thành vừa rồi của Hàn Tri Ngôn quả nhiên khiến bao người rung động. Hơn nữa, với bầu không khí lãng mạn xung quanh, nếu là người phụ nữ bình thường, chắc chắn không thể không động lòng.

Văn Tri Ý nhìn hình ảnh trên không trung, hạ mắt, như đang sắp xếp lại ngôn từ chuẩn bị nói ra.

Chỉ là, khi cô còn chưa mở lời, sân thượng rộng lớn bị bao trọn lại xuất hiện thêm một người khác. Nhân viên phục vụ biết được thân phận của người mới đến, không dám cản lại, chỉ lo ngại: "Anh Cố, chỗ này anh Hàn đã bao trọn...

Lúc này, Hàn Tri Ngôn đang tỏ tình, còn vào đúng thời khắc gay cấn nhất, bỗng dưng lại xuất hiện người khác, quả thực không phù hợp.

Cố Tây Châu phân phó: "Các cô ra ngoài, đóng cửa lại, không có lệnh của tôi, không ai được vào."

Nhân viên phục vụ do dự, không ai nói gì, đùn đẩy nhau rút lui khỏi 'mặt trận'.

Cả khung cảnh tỏ tình, chỉ còn lại ba người.

Vãn Tri Ý và Hàn Tri Ngôn đồng loạt nhìn ra cửa.

Ánh mắt Cố Tây Châu u ám, anh đút tay túi quần, mở miệng: "Vãn Tri Ý, lại đây."

Hàn Tri Ngôn: ???

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Giấc Mộng Tây Châu

Số ký tự: 0