Giấc Mộng Tây Châu

Vụng trộm ở nhà...

2024-10-29 09:55:56

Văn Tri Ý đi rồi, Cố Tây Châu nhắn cho cô một tin:

“Đừng thức khuya.

Văn Tri Ý nhắn lại: “Ưm ưm (’→ )))"

Cố Tây Châu nhìn tin nhắn cô nhắn lại, sau đó thoát ra.

Tần Trục Hoài gọi tới.

“Sếp, ban nãy tôi đang tắm, giờ này anh còn gọi cho tôi, có việc gì phân phó sao?”

Cổ Tây Châu nhớ lại lời ban nãy hai người giúp việc thì thầm với nhau bị anh tình cờ nghe được:

“Tôi nhớ Ôn thị có một hạng mục chuẩn bị tái ký hợp đồng với Cố thị, đúng không?”

“Đúng rồi ạ, thứ Hai tuần sau là lễ tái ký.

Cố Tây Châu vứt bút lên bàn, nhíu mày: “Không ký nữa, đổi bên khác.

Tần Trục Hoài không tọc mạch hỏi lý do, chỉ đáp lại: “Vâng sếp, sáng mai tôi sẽ báo bộ phận Pháp chế xử lý.”

“Ừm, muộn rồi, ngủ sớm đi”

Cố Tây Châu cúp máy, gập sách, đứng lên đi ra khỏi thư phòng, trở về phòng ngủ. Nhưng khi anh vừa mới đặt lưng nằm xuống giường, lại thấy Vãn Tri Ý gọi video call tói.

Cố Tây Châu bấm nút nghe, lập tức truyền từ loa ra những tiếng thở gấp của đàn ông và rên rỉ của phụ nữ. Bên cạnh đó còn kèm theo giọng của Thời Niếp Hoan và Văn Trị Ý:

“Tri Ý, cậu thấy anh ta thế nào?”

“Vóc dáng... hmm... cũng tuyệt đó.”

“Nhưng mà cởi hết trông xấu chết đi được.”

“Ai cởi hết cũng đều như thế cả.”

“Cậu nói xem, lúc quan hệ phụ nữ để lông đẹp hơn hay cạo hết đẹp hơn?”

“Thời Niếp Hoan, vấn đề này sao cậu lại hỏi tớ!”

Ánh mắt Cố Tây Châu tối sầm, cảm giác hai bên thái dương của mình đang giật giật.

Rủ nhau xem phim là xem phim người lớn?

Trước cuộc gọi 10 phút, bên phòng ngủ của Thời Niếp Hoan.

Văn Tri Ý đang ngồi chờ Thời Niếp Hoan quay lại, chỉ thấy cô bạn đi ra đóng chặt cửa, tiện tay khóa trái lại. Cô tò mò:

“Niếp Hoan, sao xem phim mà trông cậu lén la lén lút thế.”

Thời Niếp Hoan ôm chăn chạy tới bên cạnh Văn Tri Ý, thì thầm:

“Bạn cùng lớp của tớ giới thiệu cho tớ một bộ phim người lớn, nói là nên phổ cập kiến thức để bảo vệ mình. Tớ sợ mẹ tớ biết nên phải khóa cửa.”

Văn Tri Ý nghe xong bèn hiểu ra, cô cười khổ: “Cậu chưa xem bao giờ?”

Thời Niếp Hoan gật đầu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Thế nên rủ tớ cùng xem?”

Thời Niếp Hoan gật đầu tiếp: “Có bạn xem cùng sẽ đỡ ngại hơn mà, hơn nữa có gì tò mò cũng có thể cùng nhau thảo luận.”

Đầu Văn Tri Ý xuất hiện đầy quạ đen bay vòng vòng.

Phim con heo còn cần thảo luận cùng nhau sao?

Cô dở khóc dở cười, đành chiều theo: “Được rồi, cậu bật đi, chúng ta cùng... thảo luận.”

Trong lúc vô tình, cô ấn phải nút gọi video call.

Phim xem xong, đọng lại trong đầu Thời Niếp Hoan chỉ là những ám ảnh tâm lý. Cô mếu máo bấu tay Văn Tri Ý: “Tri Ý, con người thực sự làm trò kì cục vậy sao? Trông cô gái kia rất đau khổ, khó chịu.”

Văn Tri Ý định nói, thực ra khoái cảm đó rất sung sướng. Tuy cô chưa được nếm trải, nhưng mỗi lần ở cạnh Cố Tây Châu, lúc hai người thân mật, cơ thể cô luôn có một cảm giác lâng lâng, khát khao muốn anh xâm chiếm. Nhưng... vấn đề này sao có thể kể cho một cô gái trong sáng ngay thơ như Thời Niếp Hoan.

Cô chỉ đành lựa lời: “Cái này tớ cũng không rõ, có lẽ khi gặp đúng người, cảm giác sẽ khác nhỉ?”

Thời Niếp Hoan bĩu môi, không tán đồng quan điểm. Cô trông hành động trong phim rất dung tục, cũng rất xấu hổ, thề cả đời không yêu đương. Sau đó... Thời Niếp Hoan ngủ mất.

Văn Tri Ý trằn trọc không ngủ được. Trong lúc xem phim, thậm chí là bây giờ khi nằm trên giường, trong đầu cô vẫn vô thức nghĩ đến Cố Tây Châu, âm thầm so sánh người đàn ông trong phim với anh, không ngừng nhớ đến cảnh họ quấn quýt. Kết quả là, nơi nào đó trên cơ thể mất kiểm soát, tiết ra vết tích ẩm ướt.

Văn Tri Ý nhìn Thời Niếp Hoan đã ngủ say, bèn lặng lẽ rời khỏi giường, muốn đi tắm lại lần nữa. Thế nhưng, cô vừa mới đi đến cửa phòng tắm đã bị một người đàn ông kéo vào trong góc. Vãn Tri Ý hoảng hốt định kêu, người phía sau giọng đã khàn đặc: “Là anh”

Văn Tri Ý xoay người lại: “Cố Tây Châu, anh làm gì ở đâu?”

Vừa hỏi xong, anh đã đẩy cô vào tường: “Người đàn ông trong phim vóc dáng không tồi? Hả?”

Vẻ mặt Vãn Tri Ý bỗng đỏ lựng: “Sao... sao anh biết?” Lẽ nào anh nghe lén ngoài cửa phòng Thời Niếp Hoan.

Không thể nào.

Cổ Tây Châu giơ điện thoại lên, bên trong hiển thị độ dài cuộc gọi: 15 phút 30 giây.

Cô lập tức hiểu ra.

"Em... em..."

Bờ môi lập tức bị Cố Tây Châu nuốt trọn.

Anh đã có ý tha cho cô, là cô tự mình khiêu khích.

Văn Tri Ý bị hôn đến mềm nhũn, cô ngả vào lòng anh, giọng khẩn khoản: “Về phòng anh đi, đừng ở đây.”

Cố Tây Châu lập tức bế bổng cô lên, đi về phía phòng mình.

Vừa vào đến phòng, hai người đã quấn lấy nhau, hormone trong cơ thể thôi thúc cả hai dính lấy đối phương. Đôi chim ri vừa hôn vừa đi về phía giường ngủ. Cố Tây Châu đẩy Vãn Tri Ý ngã xuống giường, bờ môi anh mớn trớn, hôn lên hõm vai cô, quần áo cả hai từng mảnh từng mảnh rơi đầy đất.

Cảnh xuân tuyệt đẹp hiện ra trước mặt, trong bóng tối mênh mông.

Ánh mắt Cố Tây Châu nhuốm đầy dục vọng, anh nâng cằm Vãn Tri Ý lên, cắn nhẹ rồi nói: “Vãn Tri Ý, anh không phải thánh tăng, em nghịch lửa thì phải trả giá.”

Văn Tri Ý cắn môi, xấu hổ nghiêng mặt nhìn sang một bên.

Cố Tây Châu thấy cô không chống cự, anh hạ thấp người, ngậm lấy miếng kẹo dẻo đỏ hồng trước ngực cô, đầu lưỡi không ngừng trêu chọc, vờn qua vờn lại, mỗi lần như thế, Vãn Tri Ý lại vô thức ưỡn cong người, rên rỉ.

Bàn tay anh cũng không rảnh việc, lập tức vuốt ve gò bông đào còn lại, nhào nặn trong tay, sau đó vuốt xuống vùng bụng phẳng lì, chạm đến u cốc đang không ngừng chảy mật. Anh xoa nhẹ, mân mê, sau đó nhấn một ngón tay vào trong.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Văn Tri Ý hơi nhíu mày, cô túm chặt ga giường bên dưới, gồng mình lên.

Nơi đó lập tức siết chặt lấy ngón tay anh.

Ẩm ướt, ấp áp, se khít.

Cố Tây Châu thở dồn dập, anh buông ngực cô ra, rướn người lên thì thầm bên tai:

“Vãn Tri Ý, thả lỏng”

Vãn Tri Ý lắc đầu.

“Em không thả lỏng, lát nữa người đau là em.

Cô cắn môi, xấu hổ túm chăn che kín mặt, cơ thể dưới tác động kích thích của ngón tay anh, một lần nữa buông thả.

Chẳng biết qua bao lâu, Cố Tây Châu đã lột hết đồ trên cơ thể mình. Anh chen vừa giữa hai chân cô, đặt vật nam tính nóng bỏng lại cứng như sắt thép trước lối vào, không ngừng chà sát.

Vãn Tri Ý bị anh vờn cho thần trí điên đảo, cơ thể xuất hiện một cơn khát như nghiện cần thuốc. Cô túm lấy cánh tay anh, hai chân quắp chặt eo anh: “Cố Tây Châu, anh nhanh lên..”

Người đàn ông vốn muốn nâng niu, xoa dịu cơ thể cô trước cơn hoan ái, nghe thấy lời nỉ non, lý trí lập tức bị đánh úp. Anh khom người, thì thầm bên tai cô: “Gấp như vậy à? Vậy thì... cho em”

Nói xong, anh hôn môi cô, phần hông bên dưới dùng lực, đẩy về phía trước. Vãn Tri Ý lập tức cắn mạnh mỗi anh, cơn đau đến quá đột ngột khiến cô không thể thích ứng. Hai tay cào cấu lưng anh: “Đau! Cố Tây Châu, em đổi ý, anh đi ra đi, đau quá.”

Súng đã bóp cò sao có thể thu lại viên đạn. Cố Tây Châu hôn lên mũi, lên mắt Vãn Tri Ý, trầm giọng an ủi:

“Ngoan, một lát nữa sẽ hết đau.”

Không thấy cô đáp lại, anh bắt đầu cử động eo, chầm chậm đưa đẩy.

Vào một đêm đông cận kề Tết Nguyên Đán, trời bỗng đổ tuyết rơi.

Bên ngoài khung cửa sổ nhà tổ lạnh lẽo, gió thổi vu vù, nhưng bên trong căn phòng, nhiệt độ tăng cao hơn bao giờ hết.

Hai cơ thể quấn lấy nhau, cô gái bé nhỏ bị ác ma vần vò đủ loại tư thế, cảm giác khó chịu bài xích dần dần quen với sự xâm lược, những tiếng rên rỉ mất hồn nối tiếp nhau vang lên, cho tới tận rạng sáng mới dứt...

Tờ mờ sáng, khi nhà tổ vẫn còn chìm trong giấc ngủ sâu, một bóng đen đi ra từ cửa sau, trong tay còn ôm theo một bọc chăn.

Là Cố Tây Châu, anh ôm theo Văn Tri Ý đã bất tỉnh rời khỏi nhà tổ họ Cổ, lên xe, lái về Bác Cảng Vân Loan.

Sáng sớm tinh mơ, Thời Niếp Hoan tỉnh dậy, phát hiện Vãn Tri Ý đã biến mất, cô chạy xuống dưới nhà.

“Mẹ, mẹ có thấy Tri Ý đâu không?”

Cố Minh Nguyệt đang chờ ăn bữa sáng, bà hạ tờ báo trong tay xuống, lắc đầu: “Nghe quản gia nói, sáng nay bạn con có việc nên đã đi sớm rồi.”

Thời Niếp Hoan nhíu mày đầy khó hiểu.

Sao Văn Tri Ý về mà không nói với cô lời nào nhỉ?

Cô bèn chạy ngược lên phòng, lôi điện thoại ra gọi.

Thuê bao...

“Tri Ý, cậu có việc gì phải đi gấp sao? Đọc được tin nhắn thì trả lời lại nhé!

Mà lúc này, Vãn Tri Ý đang nằm trong lòng Cố Tây Châu say giấc nồng...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Giấc Mộng Tây Châu

Số ký tự: 0