Xuân dược (2)
2024-10-29 09:55:56
Trước câu hỏi của Cố Tây Châu, Mộ Thiếu Bạch chỉ thở dài:
“Dị ứng kết hợp với thuốc kích thích, còn thế nào được nữa?”
“Thiếu Bạch, nói trọng điểm.”
“Cậu cũng chưa phải chưa từng gặp loại chuyện này. Ngày trước có một lần cậu cũng uống phải rượu có bỏ thuốc, tư vị thế nào cậu biết rõ nhỉ? Đây còn là loại mới, bác sĩ cũng chưa tìm ra cách giải. Nếu cô ấy là đàn ông như bọn mình thì dễ xử, đằng này là phụ nữ, chỉ có thể dựa vào đàn ông giúp đỡ thôi. Tôi nói trước, tôi không giúp được. Cậu tự xử lý đi.”
Dứt lời, Mộ Thiếu Bạch vỗ vai Cố Tây Châu rồi đi mất.
Thuốc kích thích, nếu không giải quyết sớm sẽ gây hại rất lớn đến cơ thể. Cố Tây Châu biết rõ điều này hơn ai hết.
Anh đẩy cửa bước vào, hai cô y tá bèn lui ra.
Bên trong, điều hòa chỉnh xuống mức thấp nhất, 16 độ.
Vãn Tri Ý không ở trên giường bệnh, nhưng phòng vệ sinh có sáng đèn, còn có tiếng xả nước.
Cố Tây Châu bèn ngồi trên sofa đợi cô ra ngoài.
Thế nhưng, đợi gần 15 phút vẫn không thấy Văn Tri Ý bước ra, tiếng xả nước vẫn không ngừng lại.
Cố Tây Châu phát hiện có bất thường, bèn đi tới gõ cửa nhà vệ sinh.
“Vãn Tri Ý!”
“Vãn Tri Ý, mở cửa!”
" "
Không có tiếng người đáp lại. Cố Tây Châu vặn nắm cửa, phát hiện cửa đã bị khóa từ bên trong. Anh bèn dùng lực huých mạnh vài lần, may thay cửa đã bật mở.
Cố Tây Châu bước vào trong, nhìn thấy Vãn Tri Ý đang ngồi thu mình dưới vòi hoa sen ở khu tắm rửa.
Cô vẫn mặc bộ váy khổng tước, cả người ướt sũng khiến lớp vải màu da mỏng tanh càng dính sát da thịt hơn. Một bên tà váy bị kéo lên tận đùi, từng giọt nước như châu ngọc chảy men theo đôi chân thon dài, biến mất sau lớp vải.
Cố Tây Châu đi tới, tắt vòi sen đang xả nước lạnh trên đầu cô.
Văn Tri Ý đang nhắm mắt hứng nước, thấy vòi tắt bèn mở mắt ra.
“Anh đang làm gì thế hả?”
“Ngâm nước lạnh sẽ bị cảm lạnh.”
“Anh lo cho tôi làm gì? Chẳng phải anh nói để tôi tự làm tự chịu sao? Rượu là tôi tự nguyện uống, không cần anh quan tâm.”
Cố Tây Châu nhíu mày: “Giờ không phải lúc giận dỗi.”
Vãn Tri Ý bướng bỉnh: “Tôi không giận dỗi.”
Cố Tây Châu thấy đầu mình ong ong, đã tức đến nỗi xưng “tôi với anh rồi còn nói không giận dỗi. Người phụ nữ này thật to gan, cô là người đầu tiên dám tỏ thái độ với anh như thế, nhưng Cổ Tây Châu lại chỉ biết bó tay hết cách với cô.
Anh khuỵu chân xuống, đưa tay áp vào cổ cô.
Nóng ran.
“Vãn Tri Ý, nghe lời.”
Dứt lời, anh cúi thấp lưng, một tay luồn qua đùi Văn Tri Ý, một tay luồn qua nách, hơi dùng lực một chút đã ôm trọn cô vào lòng.
Cô cũng im lặng không nói gì nữa, vô lực dựa vào lòng anh. Cố Tây Châu định bế cô ra ngoài nhưng hai tay Văn Tri Ý lại túm lấy vách kính không buông. Anh bất lực, chỉ đành nửa quỳ dưới sàn phòng tắm, hỏi cô: “Tại sao không nói thẳng cho tôi biết luôn?”
Văn Tri Ý dựa vào lòng anh: “Một kẻ khốn khó thấp cổ bé họng như tôi sao dám đắc tội với người có quyền có thể như các anh.”
“Trước đây cô cũng là thiên kim nhà giàu.
“Không giống.”
“Không giống chỗ nào?”
Vãn Tri Ý vừa định nói tiếp thì một luồng khí nóng lại rục rịch xuất hiện từ bụng, lan xuống tử cung. Đó là một cảm giác vô cùng khó tả, khiến vùng nhạy cảm của cô không ngừng tiết ra thứ chất lỏng nhạy cảm kia. Cô vô thức khép chặt hai chân, dùng tia lý trí còn sót lại, đẩy mạnh Cố Tây Châu ra.
“Cố Tây Châu, ra ngoài!”
Mắt cô nhắm chặt, cả người run rẩy, váy vóc xộc xệch.
Yết hầu của Cố Tây Châu chuyển động, nhưng anh không hề đứng lên đi ra ngoài.
Văn Tri Ý nhìn người đàn ông nửa quỳ không dịch chuyển, cảm thấy anh đang cố tình trêu ngươi mình. Cô lấy tay cấu véo đùi mình giữ tỉnh táo, chồm người lên mở vòi sen, ngửa mặt hứng nước rồi tự giễu:
“Nếu biết uống chỗ rượu đó vào lại khiến mình sống không bằng chết như này, ban nãy tôi nên nhờ bác sĩ Mộ tìm cho một tên đàn ông cho rồi.”
Nghe thấy câu này, ánh mắt Cố Tây Châu tối sầm, trong người anh bỗng bốc lên một ngọn lửa không rõ là vì giận hay vì điều gì khác. Anh đứng dậy, một lần nữa tắt vòi hoa sen, sau đó đi tới, bế bổng Văn Tri Ý lên, đi về phía bồn tắm tròn ở góc phòng.
“Không cần tìm, tôi giúp em.”
Vãn Tri Ý bất ngờ bị người đàn ông bế thốc lên đặt vào bồn tắm, lại nghe thấy câu nói đó của anh, trong lòng hoảng hốt: “Anh... anh định làm gì?”
Cố Tây Châu cười lạnh, anh giật bung cà vạt rồi vừa đi vừa tháo cúc ở cổ tay áo: “Lúc quyến rũ tôi đâu thấy em hoảng hốt?”
Nói xong, anh đã ngồi phía sau lưng cô.
Văn Tri Ý định đứng lên lại bị tay anh vòng qua eo kéo xuống, cả người vô lực dựa vào lồng ngực nóng bỏng của người đàn ông.
“Đừng cử động linh tinh, tôi đang giúp em.”
“Anh không sợ... sợ... xong chuyện em bắt chịu trách nhiệm sao?”
“Tôi có chừng mực, thả lỏng người.”
Nói xong, hai tay anh đặt vào eo, nhấc bổng cô ngồi lên đùi mình, hai đầu gối làm bệ đỡ, tách chân cô làm đôi. Bàn tay cũng từ từ tìm đến cội nguồn của cơn kích tình, ngay khi chạm vào, từng đầu ngón tay đã cảm nhận được sự ẩm ướt, trơn như gel liên tục tiết ra.
Mà cùng lúc đó, cơ thể Vãn Tri Ý bỗng co quắp lại, run rẩy không thôi. Miệng cô bất giác rít lên vài câu nỉ non.
Yết hầu Cố Tây Châu lại di chuyển, nhưng ánh mắt không nhiễm một tia dục vọng nào. Anh để Văn Tri Ý ngả vào ngực mình, một tay vừa ôm vừa đỡ eo cô, tay còn lại bắt đầu xoay tròn ở điểm G của người phụ nữ.
Vãn Tri Ý hô hấp dần nặng nề, ý thức cũng bắt đầu phiêu đãng, cô cảm thấy mình như đang nằm trên một con thuyền lênh đênh giữa biển.
Trong phòng tắm là một cảnh tượng khiến người ta thẹn thùng đỏ mặt. Mãi một lúc sau, Văn Tri Ý cảm nhận được từng thớ da thịt của mình đang co chặt lại, rồi cô rên lên một tiếng, xúc cảm như nổ tung. Cùng lúc đó, ý thức của cô dần mê man. Trước khi thực sự ngất đi, trong đầu cô đã nghĩ.
Dù Cố Tây Châu có chừng mực thế nào đi nữa, sau đêm nay e là mối quan hệ của họ khó trở lại như xưa...
“Dị ứng kết hợp với thuốc kích thích, còn thế nào được nữa?”
“Thiếu Bạch, nói trọng điểm.”
“Cậu cũng chưa phải chưa từng gặp loại chuyện này. Ngày trước có một lần cậu cũng uống phải rượu có bỏ thuốc, tư vị thế nào cậu biết rõ nhỉ? Đây còn là loại mới, bác sĩ cũng chưa tìm ra cách giải. Nếu cô ấy là đàn ông như bọn mình thì dễ xử, đằng này là phụ nữ, chỉ có thể dựa vào đàn ông giúp đỡ thôi. Tôi nói trước, tôi không giúp được. Cậu tự xử lý đi.”
Dứt lời, Mộ Thiếu Bạch vỗ vai Cố Tây Châu rồi đi mất.
Thuốc kích thích, nếu không giải quyết sớm sẽ gây hại rất lớn đến cơ thể. Cố Tây Châu biết rõ điều này hơn ai hết.
Anh đẩy cửa bước vào, hai cô y tá bèn lui ra.
Bên trong, điều hòa chỉnh xuống mức thấp nhất, 16 độ.
Vãn Tri Ý không ở trên giường bệnh, nhưng phòng vệ sinh có sáng đèn, còn có tiếng xả nước.
Cố Tây Châu bèn ngồi trên sofa đợi cô ra ngoài.
Thế nhưng, đợi gần 15 phút vẫn không thấy Văn Tri Ý bước ra, tiếng xả nước vẫn không ngừng lại.
Cố Tây Châu phát hiện có bất thường, bèn đi tới gõ cửa nhà vệ sinh.
“Vãn Tri Ý!”
“Vãn Tri Ý, mở cửa!”
" "
Không có tiếng người đáp lại. Cố Tây Châu vặn nắm cửa, phát hiện cửa đã bị khóa từ bên trong. Anh bèn dùng lực huých mạnh vài lần, may thay cửa đã bật mở.
Cố Tây Châu bước vào trong, nhìn thấy Vãn Tri Ý đang ngồi thu mình dưới vòi hoa sen ở khu tắm rửa.
Cô vẫn mặc bộ váy khổng tước, cả người ướt sũng khiến lớp vải màu da mỏng tanh càng dính sát da thịt hơn. Một bên tà váy bị kéo lên tận đùi, từng giọt nước như châu ngọc chảy men theo đôi chân thon dài, biến mất sau lớp vải.
Cố Tây Châu đi tới, tắt vòi sen đang xả nước lạnh trên đầu cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Văn Tri Ý đang nhắm mắt hứng nước, thấy vòi tắt bèn mở mắt ra.
“Anh đang làm gì thế hả?”
“Ngâm nước lạnh sẽ bị cảm lạnh.”
“Anh lo cho tôi làm gì? Chẳng phải anh nói để tôi tự làm tự chịu sao? Rượu là tôi tự nguyện uống, không cần anh quan tâm.”
Cố Tây Châu nhíu mày: “Giờ không phải lúc giận dỗi.”
Vãn Tri Ý bướng bỉnh: “Tôi không giận dỗi.”
Cố Tây Châu thấy đầu mình ong ong, đã tức đến nỗi xưng “tôi với anh rồi còn nói không giận dỗi. Người phụ nữ này thật to gan, cô là người đầu tiên dám tỏ thái độ với anh như thế, nhưng Cổ Tây Châu lại chỉ biết bó tay hết cách với cô.
Anh khuỵu chân xuống, đưa tay áp vào cổ cô.
Nóng ran.
“Vãn Tri Ý, nghe lời.”
Dứt lời, anh cúi thấp lưng, một tay luồn qua đùi Văn Tri Ý, một tay luồn qua nách, hơi dùng lực một chút đã ôm trọn cô vào lòng.
Cô cũng im lặng không nói gì nữa, vô lực dựa vào lòng anh. Cố Tây Châu định bế cô ra ngoài nhưng hai tay Văn Tri Ý lại túm lấy vách kính không buông. Anh bất lực, chỉ đành nửa quỳ dưới sàn phòng tắm, hỏi cô: “Tại sao không nói thẳng cho tôi biết luôn?”
Văn Tri Ý dựa vào lòng anh: “Một kẻ khốn khó thấp cổ bé họng như tôi sao dám đắc tội với người có quyền có thể như các anh.”
“Trước đây cô cũng là thiên kim nhà giàu.
“Không giống.”
“Không giống chỗ nào?”
Vãn Tri Ý vừa định nói tiếp thì một luồng khí nóng lại rục rịch xuất hiện từ bụng, lan xuống tử cung. Đó là một cảm giác vô cùng khó tả, khiến vùng nhạy cảm của cô không ngừng tiết ra thứ chất lỏng nhạy cảm kia. Cô vô thức khép chặt hai chân, dùng tia lý trí còn sót lại, đẩy mạnh Cố Tây Châu ra.
“Cố Tây Châu, ra ngoài!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mắt cô nhắm chặt, cả người run rẩy, váy vóc xộc xệch.
Yết hầu của Cố Tây Châu chuyển động, nhưng anh không hề đứng lên đi ra ngoài.
Văn Tri Ý nhìn người đàn ông nửa quỳ không dịch chuyển, cảm thấy anh đang cố tình trêu ngươi mình. Cô lấy tay cấu véo đùi mình giữ tỉnh táo, chồm người lên mở vòi sen, ngửa mặt hứng nước rồi tự giễu:
“Nếu biết uống chỗ rượu đó vào lại khiến mình sống không bằng chết như này, ban nãy tôi nên nhờ bác sĩ Mộ tìm cho một tên đàn ông cho rồi.”
Nghe thấy câu này, ánh mắt Cố Tây Châu tối sầm, trong người anh bỗng bốc lên một ngọn lửa không rõ là vì giận hay vì điều gì khác. Anh đứng dậy, một lần nữa tắt vòi hoa sen, sau đó đi tới, bế bổng Văn Tri Ý lên, đi về phía bồn tắm tròn ở góc phòng.
“Không cần tìm, tôi giúp em.”
Vãn Tri Ý bất ngờ bị người đàn ông bế thốc lên đặt vào bồn tắm, lại nghe thấy câu nói đó của anh, trong lòng hoảng hốt: “Anh... anh định làm gì?”
Cố Tây Châu cười lạnh, anh giật bung cà vạt rồi vừa đi vừa tháo cúc ở cổ tay áo: “Lúc quyến rũ tôi đâu thấy em hoảng hốt?”
Nói xong, anh đã ngồi phía sau lưng cô.
Văn Tri Ý định đứng lên lại bị tay anh vòng qua eo kéo xuống, cả người vô lực dựa vào lồng ngực nóng bỏng của người đàn ông.
“Đừng cử động linh tinh, tôi đang giúp em.”
“Anh không sợ... sợ... xong chuyện em bắt chịu trách nhiệm sao?”
“Tôi có chừng mực, thả lỏng người.”
Nói xong, hai tay anh đặt vào eo, nhấc bổng cô ngồi lên đùi mình, hai đầu gối làm bệ đỡ, tách chân cô làm đôi. Bàn tay cũng từ từ tìm đến cội nguồn của cơn kích tình, ngay khi chạm vào, từng đầu ngón tay đã cảm nhận được sự ẩm ướt, trơn như gel liên tục tiết ra.
Mà cùng lúc đó, cơ thể Vãn Tri Ý bỗng co quắp lại, run rẩy không thôi. Miệng cô bất giác rít lên vài câu nỉ non.
Yết hầu Cố Tây Châu lại di chuyển, nhưng ánh mắt không nhiễm một tia dục vọng nào. Anh để Văn Tri Ý ngả vào ngực mình, một tay vừa ôm vừa đỡ eo cô, tay còn lại bắt đầu xoay tròn ở điểm G của người phụ nữ.
Vãn Tri Ý hô hấp dần nặng nề, ý thức cũng bắt đầu phiêu đãng, cô cảm thấy mình như đang nằm trên một con thuyền lênh đênh giữa biển.
Trong phòng tắm là một cảnh tượng khiến người ta thẹn thùng đỏ mặt. Mãi một lúc sau, Văn Tri Ý cảm nhận được từng thớ da thịt của mình đang co chặt lại, rồi cô rên lên một tiếng, xúc cảm như nổ tung. Cùng lúc đó, ý thức của cô dần mê man. Trước khi thực sự ngất đi, trong đầu cô đã nghĩ.
Dù Cố Tây Châu có chừng mực thế nào đi nữa, sau đêm nay e là mối quan hệ của họ khó trở lại như xưa...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro