Giải Mộng

Chương 19

Du Ngư

2024-07-16 10:11:01

Ánh ban mai mờ mờ.

Lâm Tùy Ý tỉnh ngủ. Cậu mở mắt ra, trên mặt vươn nắng mai hồng.

Tuy đã bán mộng xuân cho Lâu Lệ, cậu vẫn nằm mơ, ở trong mộng cũng không ngoại lệ.

Túi thơm đặt cả đêm hơi phai mùi. Lâm Tùy Ý bóp bóp túi thơm trong tay.

Không biết Lâu tiên sinh và cô bé hiện tại ra sao, Lâm Tùy Ý xốc chăn muốn đi coi một chút. Đến khi khóe mắt đụng vào ghế dựa ở đầu giường, cậu ngớ cả người.

Cảnh tượng đêm qua nhanh chóng lóe lên, tay chân Lâm Tùy Ý lạnh toát.

Cậu ngơ ngác nhìn ghế dựa. Nó là ghế dựa chiều hôm qua cậu dọn ra ngoài sân ngồi phơi nắng. Sau cô bé tới, cậu vội vàng chuẩn bị cơm chiều nên quên cất ghế dựa về chỗ cũ.

Tại sao ghế dựa lại ở đầu giường?!

Lâm Tùy Ý khẩn trương nuốt nước bọt. Cậu cúi đầu, thấy trên ghế dựa và mặt đất đều có chút bột phấn.

Nhìn bột phấn, Lâm Tùy Ý hoảng sợ phản ứng lại.

Tối hôm qua hung thần đã tới. Hung thần ngồi ngay trên ghế, nhìn chằm chằm cậu cả đêm.

Hiện tại trong phòng chỉ còn chiếc ghế trống trơn, không thấy tượng đá. Lâm Tùy Ý đột nhiên nhảy xuống giường. Cậu mặc kệ giày, chân trần vọt tới cửa, đẩy cửa ra.

Sắc trời tờ mờ sáng, ngoài sân yên tĩnh dị thường, chó đen trông nhà không sủa. Đến giờ Ứng Triều Hà vào núi, hung thần đã tới lại rời đi…

Về núi?

Lâm Tùy Ý nhìn hướng núi cao. Tầm nhìn không bị sương mù dày đặc che chắn, cậu có thể thấy ngọn núi cao sau thôn Lĩnh Hà. Đó không phải ngọn núi xanh um tươi tốt lục, mà mang một màu tiêu điều héo tàn.

Trong núi.

Lâu Lệ dẫn cô gái nhỏ đến vị trí tàn hương nằm trên mặt đất. Anh nhàn nhạt mở miệng: “Tìm một chỗ trốn có tầm nhìn trống trải, ghi nhớ từng hành động và lời nói của Ứng Triều Hà. Bị phát hiện cũng không sao, chỉ cần không quỳ sẽ không xảy ra chuyện.”

Cô gái nhỏ run run gật đầu.

“Tôi ở trong rừng chờ cô.”

Nên nói đã nói xong, Lâu Lệ xoay người đi vào trong núi rừng rậm rạp.

Cô gái nhỏ nhìn chằm chằm bóng dáng Lâu Lệ, nhưng sương mù trong núi quá nhiều, dù không chớp mắt vẫn mất dấu người ta. Cô chỉ đành nghe lời Lâu Lệ, tìm một chỗ có thể thấy vị trí tàn hương rồi ngồi xổm.

Do sương mù dày đặc, cô bé không thể trốn quá xa, nếu không sẽ không thấy gì. Cô bé chọn trốn sau một gốc cây gần vị trí tàn hương. Cô bé khẩn trương thở dốc, thử sờ mũi kiểm tra… Quả nhiên mình không có hơi thở.

Cô bé tên Chu Nguyệt.

Trong trí nhớ, cô bị một chiếc xe đâm bay ra ngoài, máu tươi che mờ tầm mắt. Cô bé nghe thấy tiếng xe cứu thương, cũng cảm giác được mình bị đưa lên bàn mổ.

Cô bé nằm trên bàn phẫu thuật khá lâu, kết quả cấp cứu không tốt cũng không gọi là kém. Cô bé bị thương nghiêm trọng, may mắn vẫn còn sống, nhưng khó có thể tỉnh lại.

Lúc vừa mới hôn mê, Chu Nguyệt có thể nghe thấy tiếng ba mẹ gọi tên cầu xin, dần dà ý thức cô bé ngày càng mơ hồ, đến khi cô bé tỉnh táo lại đã ở nơi này.

Có người nói cho cô bé biết, nơi này là giấc mơ của người khác, cô bé là Người Trụy Mộng. Nếu chết ở chỗ này, cô bé sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Chu Nguyệt cảm thấy áo sơ mi bông không giống người tốt, nhưng muốn rời nơi này chỉ có thể đi theo hắn. Cô bé biết áo sơ mi bông rất muốn Hiệp Ước Thanh Tỉnh, hắn bắt cô bé tới trao đổi.

Áo sơ mi bông nói thẳng, nếu cô bé không đồng ý, hắn có rất nhiều biện pháp làm cô bé chết trong mơ.

Chu Nguyệt không dám không đi.

Đang lúc Chu Nguyệt suy nghĩ miên man, có tiếng bước chân vang lên từ sương mù dày đặc. Cô bé liền căng thẳng.

Tiếng bước chân này hẳn là Ứng Triều Hà. Người dẫn cô bé vào núi không có bước chân nặng nề như vậy.

Cô bé moi vỏ cây, nhìn chằm chằm vị trí tàn hương.

Chốc lát sau, một cô gái xõa tóc đi ra từ sương mù.

Chu Nguyệt nhận ra Ứng Triều Hà, cô bé từng xem vài bộ phim Ứng Triều Hà đóng. Nhớ lời Lâu Lệ dặn dò, Chu Nguyệt không dám chớp mắt mà nhìn chằm chằm Ứng Triều Hà.

Trong tầm nhìn, Ứng Triều Hà nửa rũ đầu nhìn chăm chú tàn hương trên mặt đất. Tóc cô trượt xuống từ bả vai che sườn mặt, Chu Nguyệt nhìn không rõ lắm biểu cảm gương mặt Ứng Triều Hà.

Ứng Triều Hà nhìn vị trí tàn hương thật lâu. Tuy Ứng Triều Hà không có động tác khác cũng không mở miệng nói chuyện, nhưng sự yên lặng làm Chu Nguyệt cảm thấy khó chịu. Sương mù dày đặc, nhang khói, cô gái đầu tóc xõa xượi im lặng không nói gì. Mỗi một yếu tố đều làm người ta sởn tóc gáy.

Chu Nguyệt còn chưa kịp thích ứng, Ứng Triều Hà đột nhiên nổi điên.

“A a a a a a…”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ứng Triều Hà thét chói tai dọa Chu Nguyệt xoay người chạy. Cô bé chạy vài bước lại căng da đầu trở về. Khi quay về, trên mặt cô bé đầy hoảng sợ và nước mắt.

Sương mù dày đặc vốn đã đủ trở ngại tầm mắt. Chu Nguyệt vội lau sạch nước mắt. Tầm mắt thoáng hơn một chút, Chu Nguyệt một lần nữa nhìn về phía Ứng Triều Hà, thấy trong tay Ứng Triều Hà cầm một con dao.

Lưỡi dao bóng loáng phản chiếu ánh trăng, lóe sáng đôi mắt lung lay của Chu Nguyệt, nhưng Chu Nguyệt không dám chớp mắt… Cô bé thấy lưỡi dao phản chiếu ảnh ngược bản thân.

Dù trong mơ không có hơi thở, Chu Nguyệt vẫn vô thức ngừng thở.

Ứng Triều Hà nhìn chằm chằm lưỡi dao, giây tiếp theo đột nhiên nhìn hướng Chu Nguyệt.

Chu Nguyệt lập tức dựa lưng dính sát thân cây, sợ tới mức xụi lơ ngồi bệt xuống. Cô bé bịt kín miệng mình, không cho mình hét thành tiếng.

Cô bé không tiếng động chảy nước mắt. Không có sức chạy trốn, Chu Nguyệt chỉ có thể nghe động tĩnh phía sau.

Phía sau không có tiếng bước chân tới gần, chỉ có tiếng ‘phụt phụt’.

Chu Nguyệt không biết Ứng Triều Hà có phát hiện ra mình hay không, nhưng không có tiếng bước chân nghĩa là Ứng Triều Hà không tìm cô bé.

Lúc này Chu Nguyệt mới lỏng tay há mồm thở. Cô bé cẩn thận xoay người, lại lần nữa nhìn Ứng Triều Hà.

Có lẽ là do bị dọa hoảng hai lần, nhìn thấy hành vi của Ứng Triều Hà, Chu Nguyệt thế mà có chút chết lặng. Cô bé thấy Ứng Triều Hà như đang ngồi cưỡi lên thứ gì đó, con dao trong tay liên tục đâm vào không khí.

Nhưng Chu Nguyệt không nghĩ rằng Ứng Triều Hà đang đâm không khí, bởi vì có âm thanh lưỡi dao thọc vào rút ra cơ thể.

Cô bé nơm nớp lo sợ mà nhìn cảnh tượng quỷ dị đáng sợ này.

“Đừng sợ.”

Ứng Triều Hà lẩm bẩm: “Mẹ không giết con, mẹ đang cứu con.”

“Sắp xong rồi, nhẫn nhịn thêm chút nữa là tốt rồi.” Tuy dùng từ ngữ dỗ dành, Ứng Triều Hà lại hét khàn cả giọng: “Sắp xong rồi, không đau nữa đâu! Mày không được sống, mày không được sống!”

“Không đau! Chút nữa là hết đau! Đau!!”

Chu Nguyệt căng chặt dây thần kinh sắp đứt gãy, cô bé thật sự chịu không nổi nữa. Chờ cơ thể khôi phục chút sức lực, cô bé xoay người bỏ chạy.

Chạy hồi lâu, cảm giác đã cách xa Ứng Triều Hà, Chu Nguyệt mới dừng chân, nhỏ giọng gọi hướng núi rừng: “Tiên sinh? Lâu tiên sinh?”

Con đường phía trước bị sương mù dày đặc bao phủ, nếu không có Lâu Lệ, cô bé không biết đường xuống núi.

Bốn phía tĩnh mịch, Chu Nguyệt hơi tuyệt vọng, thử kêu lần nữa: “Lâu tiên sinh?”

Ngọn núi này rộng lớn như vậy, cô bé không biết cụ thể Lâu Lệ đứng ở đâu chờ mình.

“Xuống núi rồi nói.”

Lâu Lệ xuất hiện phía sau cô bé.

Chu Nguyệt vội gật đầu không ngừng, cô bé không thể ở lại ngọn núi này thêm một giây nào nữa.

Đường xuống núi, Lâu Lệ đi còn nhanh hơn cô bé, giống như sốt ruột muốn xuống núi gặp người nào đó, cũng không hỏi cô bé đã thấy gì nghe được gì.

Dọc đường đi trầm mặc ít lời, chỉ có tiếng chân bước nhanh.

Cuối cùng cũng tới dưới chân núi, bước chân Lâu Lệ vẫn không chậm lại, Chu Nguyệt đi theo Lâu Lệ một đường trở lại nhà ông già.

Lâu Lệ vừa vào cổng liền tới phòng mình đẩy cửa ra, thấy Lâm Tùy Ý đang gấp chăn. Ánh mắt anh đảo qua trên dưới Lâm Tùy Ý, xác nhận Lâm Tùy Ý không bị sao, anh mới mở miệng: “Cậu đang làm gì?”

Lâm Tùy Ý nghe thấy giọng Lâu Lệ, vội xoay người: “Lâu tiên sinh, hai người đã trở lại?”

Lâu Lệ: “Ừ.”

Lâm Tùy Ý ngượng ngùng nói: “Tôi đang đổi chăn, tối qua ngủ sâu quá chảy cả mồ hôi.”

Nói xong cậu chạy tới bên người Lâu Lệ: “Lâu tiên sinh, cô bé có thấy không?”

Lâu Lệ hỏi cậu: “Tối hôm qua có xảy ra chuyện gì không.”

Nghĩ đến ghế dựa, biểu tình Lâm Tùy Ý cứng đờ một chút, nhưng cậu nghĩ dù sao không xảy ra việc gì nên nói vài câu đơn giản: “Chắc là hung thần đã tới, cơ mà nó không làm gì.”

Biểu tình Lâu Lệ âm u, Lâm Tùy Ý cẩn thận hỏi: “Lâu tiên sinh, cô bé đâu? Ở bên ngoài hả?”

Lâu Lệ gọi Chu Nguyệt đi vào. Lâm Tùy Ý nhìn mặt Chu Nguyệt xanh như tàu lá, biết Chu Nguyệt bị sợ hãi, nói: “Trong núi lạnh, để tôi nấu chén canh gừng, hai người uống canh trước đã.”

Nói xong Lâm Tùy Ý vội vàng đi phòng bếp múc hai chén canh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chén canh này cậu nấu rất đúng lúc, Chu Nguyệt uống xong bớt rét lạnh không ít. Cô bé uống nhanh hơn Lâu Lệ, chén của cô bé đã thấy đáy, Lâu Lệ còn đang uống.

Lâm Tùy Ý vội hỏi: “Đã thấy gì?”

Chu Nguyệt hồi hộp nuốt nước bọt: “Ứng Triều Hà… Hình như cô ấy giết người.”

Lâm Tùy Ý ngẩn người, cậu vừa lấy sách ra vừa hỏi: “Giết ai?”

Trong sách ghi: Mộng sát ẩu, có minh oan trả thù, có thần linh hữu tế, xác định nhân dạng, là biết họa phúc. Nói cách khác, cụ thể phải xem Ứng Triều Hà giết ai trong mộng mới có thể đoán họa phúc hung cát.

Chu Nguyệt nói: “Con cô ấy.”

Lâm Tùy Ý cúi đầu lật sách, trong sách chỉ có một câu, không có nêu ví dụ cụ thể.

Đây không phải phạm trù cậu có thể giải, Lâm Tùy Ý đành nhìn Lâu Lệ.

Lâu Lệ buông chén canh gừng, ngữ khí không tốt hỏi: “Người bị giết có chống cự không.”

Chu Nguyệt lắc đầu, cô bé thấy Ứng Triều Hà đâm dao thuận tay lắm.

Lâu Lệ lại hỏi: “Giết người có thấy máu không?”

Chu Nguyệt lại lắc đầu, sợ hãi nói: “Không có máu, lưỡi dao không dính máu, chỉ có âm thanh dao đâm vào cơ thể.”

Lâm Tùy Ý nhìn Lâu Lệ chờ mong, đợi Lâu Lệ cho đáp án.

Lâu Lệ đối diện Lâm Tùy Ý, dừng một chút rồi nói: “Mộng giết người không chống cự, dự báo lòng ngập bi thương, bi thương thành tật. Mộng giết người không thấy máu, đại hung xuất hiện.”

Nghe thấy bốn chữ ‘đại hung xuất hiện’ từ miệng Lâu Lệ, Lâm Tùy Ý lập tức khẳng định đây là Phương Kiền chọc hung thần… Ứng Triều Hà giết đứa bé vô lực chống cự, giết người không thấy máu.

Cách thức chọc hung thần là quỳ Ứng Triều Hà.

Hình thức tử vong là bị rắn siết cổ.

Lâu Lệ nói: “Giải.”

Lâm Tùy Ý gật đầu: “Dạ.”

“Mộng giết người không chống cự, dự báo lòng ngập bi thương, bi thương thành tật… Bi thương thành tật.” Lâm Tùy Ý cân nhắc, lặp lại cụm ‘bi thương thành tật’.

“Ứng Triều Hà giết con, nhưng vì sao Phương Kiền bị rắn siết cổ?” Lâm Tùy Ý cúi đầu suy tư: “Theo lý thuyết, sau khi Phương Kiền chọc hung thần, lẽ ra người động thủ phải là Ứng Triều Hà, giống như cách cô ấy giết con mình. Tại sao lại là rắn? Hay là, cô ấy sinh ra một con rắn?”

“Nhưng cô ấy không quỳ miếu, sinh ra rắn như thế nào?” Lâm Tùy Ý nhìn vô không khí, trong đầu suy nghĩ miên man. Cậu cứ cảm thấy ‘bi thương thành tật’ là trọng điểm.

Vì thế nhẩm lại một lần: “Bi thương thành tật, con, rắn… Bi thương thành tật, bệnh trầm cảm?”

Lâm Tùy Ý ngẩng phắt đầu: “Chứng trầm cảm sau sinh.”

“Lâu tiên sinh, giấc mơ nhắc nhở Ứng Triều Hà bị trầm cảm sau sinh!” Lâm Tùy Ý nói nhanh: “Nếu là trầm cảm sau sinh thì mọi thứ đều nói thông. Ứng Triều Hà sẵn nuôi tiểu quỷ, cô ấy sinh ra một con rắn, tưởng là tiểu quỷ quấy phá làm mình đẻ ra quỷ thai. Nhưng không phải, trầm cảm sau sinh khiến cô ấy coi con mình thành rắn. Cô ấy là minh tinh, cô ấy biết nếu chuyện mình đẻ ra một con rắn bị tuồn ra ngoài sẽ mất hết sự nghiệp. Ở hiện thực Ứng Triều Hà đã tới thôn Lân Hà, cô ấy lấy được tiểu quỷ từ chỗ này. Nơi bắt đầu cũng là nơi kết thúc. Cho nên trong mộng Ứng Triều Hà lại đến thôn Lân Hà, muốn giải quyết quỷ thai sớm muộn gì cũng sẽ phản phệ mình.”

“Trong mắt Ứng Triều Hà, tượng đá chính là quỷ thai. Quỷ thai vừa là con vừa là tiểu quỷ, tiểu quỷ trợ giúp Ứng Triều Hà nổi tiếng cả nước, nhưng cũng làm Ứng Triều Hà lầm tưởng mình sinh ra quỷ thai. Tiểu quỷ là người Ứng Triều Hà tin tưởng nhất và thù hận nhất.”

Lâu Lệ không tỏ ý kiến, chỉ nói: “Hung thần là âm, người sống là dương.”

Lâm Tùy Ý không theo được tiết tấu Lâu Lệ, mờ mịt: “Dạ?”

“Bị hung thần theo dõi, trên người sẽ nhiễm âm khí.” Lâu Lệ nhìn chằm chằm Lâm Tùy Ý: “Khi âm khí lấn át dương khí, hung thần liền bám vào người sống. Lâm Tùy Ý, cậu cho rằng không chọc hung thần là bản thân được an toàn? Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Đáy lòng Lâm Tùy Ý rùng mình.

Cậu hiểu ra ý tứ của Lâu Lệ. Khi người cậu nhiễm đủ nhiều âm khí, là hung thần có thể bám theo cậu. Như vậy có chọc hung thần hay không đã không còn do cậu định đoạt.

Mà sở dĩ ngữ khí Lâu Lệ bỗng trở nên nghiêm túc.

Là bởi vì cậu nói đúng. Ứng Triều Hà thật sự mắc chứng trầm cảm sau sinh, giấc mơ nhắc nhở Ứng Triều Hà bị bệnh.

Người mắc bệnh trầm cảm có thể ngủ ngon giấc sao?

Nếu muốn bảo đảm giấc ngủ, để Thầy Giải Mộng thuận lợi vào mộng, Ứng Triều Hà sẽ làm gì?

Lâm Tùy Ý nhấp môi, trái tim đập ‘thình thịch’.

Uống thuốc ngủ.

Dưới tác dụng của thuốc, Hiệp Ước Thanh Tỉnh có còn hiệu quả?

Ứng Triều Hà có tỉnh lại trước khi hung thần giết cậu không?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Giải Mộng

Số ký tự: 0