Chương 23
Du Ngư
2024-07-16 10:11:01
Không biết nguyên nhân do đã ngủ trong mộng hay quá hăng hái, Lâm Tùy Ý không cảm thấy buồn ngủ. Cậu về nhà tắm rửa một cái. Trời sắp sáng, cậu tranh thủ thời gian làm bữa sáng, sau đó cầm theo bữa sáng và áo khoác Lâu Lệ cho đi tới cửa hàng 108.
Cậu cho rằng mình đến sớm, không ngờ Lâu Lệ đang đợi cậu.
Sáng sớm mùa đông tuyết bay, Lâu Lê đứng trên ngạch cửa nhịp chân, tay giơ cao một chiếc dù thuần đen không có hoa văn, đang đứng che dù cho Lâu Lệ chờ Lâm Tùy Ý.
Lâu Lệ đã đổi quần áo sang tây trang màu đen, tóc dài cột gọn ở phần đuôi, quanh thân lãnh đạm xa cách hòa cùng tuyết trời bay lả tả.
Một bức tranh “Mỹ nhân chờ Lâm Tùy Ý” cảnh đẹp ý vui.
Lâm Tùy Ý vội đi qua: “Lâu tiên sinh.”
“Chờ anh lâu quá!” thấy cậu rốt cuộc cũng tới, Lâu Lê chớp mắt nhìn Lâm Tùy Ý, ý bảo Lâm Tùy Ý mau nhận dù che cho Lâu Lệ.
“Ặc, giao cho anh đi.” Lâm Tùy Ý đưa bữa sáng cho Lâu Lê, đưa cả áo khoác lông của Lâu Lệ.
Lâu Lê chỉ nhận bữa sáng, không đưa dù cho Lâm Tùy Ý. Cô bé nhìn áo lông bĩu môi.
“À à.” Lâm Tùy Ý giũ chiếc áo lông mình không dám khoác chỉ ôm về nhà, phủ lên người Lâu Lệ.
Lâu Lê lúc này mới đưa dù cho cậu. Lâm Tùy Ý cầm dù, nghiêng dù chắn hướng gió thổi tuyết bay cho Lâu Lệ: “Lâu tiên sinh, tôi có nấu bữa sáng, hay là ăn trước…”
“Lên xe trước.” Lâu Lệ bước đến phía trước.
Trước cửa hàng 108 đậu một chiếc xe hơi màu đen, Lâu Lệ đi đến chỗ ghế sau thì dừng lại.
Lâm Tùy Ý nhắm mắt theo đuôi, rất tự giác mở cửa xe hộ Lâu Lệ, mỗi tội bị Lâu Lê cướp việc.
Chờ Lâu Lệ ngồi vào trong xe, Lâu Lê ném chìa khóa xe cho Lâm Tùy Ý: “Lâm Tùy Ý, tiên sinh nhà em giao cho anh.”
Advertisement
Lâm Tùy Ý bắt lấy chìa khóa xe, im lặng trong chốc lát: “Lâu tiên sinh, tôi…”
Lâu Lệ nâng cằm, nhìn Lâm Tùy Ý.
Lâm Tùy Ý gian nan mở miệng, vô cùng xin lỗi: “Tôi không biết lái xe.”
“Anh không biết lái xe!” Lâu Lê kinh ngạc, nói: “Sao anh không nói sớm, lúc này kêu tài xế tới không còn kịp rồi, trời sắp sáng.”
Lâm Tùy Ý nhỏ giọng: “Em có hỏi anh đâu…”
Lâu Lê: “Chẳng lẽ anh đi chợ nhập hàng không lái xe hả?”
Lâm Tùy Ý: “Anh gọi xe.”
Lâu Lê cáu: “Anh!”
Lâu Lệ ra khỏi xe ra, vươn tay trước mặt Lâm Tùy Ý: “Chìa khóa xe.”
“Lâu tiên sinh lái xe? Sao có thể để Lâu tiên sinh lái xe.” Lâm Tùy Ý do dự, không dám đưa chìa khóa xe cho Lâu Lệ: “Gấp lắm không? Tài xế ở xa lắm hả? Hay là từ từ…”
“Đưa tôi.” Lâu Lệ ngắt lời.
Lâm Tùy Ý đành phải giao chìa khóa xe cho Lâu Lệ. Cậu vòng qua xe đầu mở cửa ghế lái giúp Lâu Lệ chờ Lâu Lệ ngồi vào, rồi mới đến ghế sau.
Mông mới vừa ngồi xuống, lại nghe thấy giọng Lâu Lệ lạnh băng: “Ngồi trước.”
Lâm Tùy Ý: “Ặc…”
Lâm Tùy Ý thành thật ngồi ghế phụ. Cậu cài đai an toàn, cúi đầu: “Lâu tiên sinh, tôi… Khi nào rảnh tôi đi học lái xe liền.”
“Không cần.” Lâu Lệ khởi động xe, ngón tay thon dài đặt trên tay lái bọc da, hai mắt nhìn thẳng: “Lần sau tôi sẽ gọi tài xế.”
Lâm Tùy Ý không biết tiếp lời như thế nào, đành phải im lặng.
Lâu Lệ khởi động xe được một lúc mà trong xe vẫn im ắng.
Lâm Tùy Ý nghĩ đến bữa sáng. Vốn dĩ cậu muốn hỏi Lâu Lệ có muốn ăn một chút không, nhưng nhìn Lâu Lệ đang chuyên tâm lái xe, cậu ngại mở miệng.
Người ta làm tài xế lái xe cho mình, đâu có rảnh tay ăn uống.
Lâm Tùy Ý tiếp tục đóng vai người câm. Cậu rũ đầu, rũ đến hơi mỏi cổ, bèn nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ cho cổ đỡ mỏi.
Xe hơi di chuyển xa dần đường Kim Hoa. Hàng quán trên đường Kim Hoa chưa mở cửa, vài tia nắng li ti xuyên qua tầng mây trên cao.
Lâm Tùy Ý đoán là Lâu Lệ chọn thời gian này vì ông chủ thần bí của cửa hàng 108 không muốn bị láng giềng quan sát.
“Cậu đói bụng có thể ăn.”
Lâu Lệ bỗng lên tiếng, đánh vỡ bầu không khí trầm mặc.
Lâm Tùy Ý còn cầm bữa sáng trong tay. Bữa sáng cậu nấu gồm sủi cảo nhân chay và sữa đậu nành. Hai món này không có mùi mấy, nhưng Lâu Lệ lái xe, cậu ở bên cạnh ăn uống coi sao được.
“Tôi chưa đói bụng.” Lâm Tùy Ý vội nói.
Lâu Lệ tùy cậu: “Ừm.”
Trong xe lại trầm mặc. Lâm Tùy Ý muốn nói gì đó cho đỡ im ắng. Cậu nghĩ nghĩ mở miệng: “Lâu tiên sinh, đồ vật trong mơ có thể mang ra ngoài không?”
Ở trong mộng Ứng Triều Hà, không chỉ có điện thoại Lâm Tùy Ý chụp được ảnh Ứng Triều Hà, nữ phóng viên kia cũng chụp ảnh.
“Cậu không kiểm tra di động mình?” Lâu Lệ mở miệng.
Lâm Tùy Ý thật đúng là chưa kịp xem. Nghe vậy cậu lập tức mở album, không có ảnh chụp Ứng Triều Hà trong mộng. Cậu thở phào một hơi, còn tốt.
Lâu Lệ nói: “Đồ vật nhân gian có thể mang vào mộng vì chúng là thật. Mộng là hư ảo, mộng chung quy không phải hiện thực, sao có thể biến thành vật thật.”
Cho nên Lâm Tùy Ý có thể sử dụng di động trong mộng, nhưng không có cách nào mang ảnh chụp ra ngoài.
Cậu gật đầu, nhớ tới một câu Lâu Lệ từng nói với Ứng Triều Hà.
“Trong mộng có quá khứ, cũng có dự báo.”
Nghe câu này, suy nghĩ đầu tiên của Lâm Tùy Ý là khổng lồ. Mộng là sự tồn tại khổng lồ, ẩn chứa quá khứ và dự báo chủ mộng. Tiếc là chủ mộng không thể nhớ kỹ cảnh trong mơ, chỉ nhớ được chi tiết ấn tượng sâu nhất, thậm chí đôi khi chi tiết ấn tượng nhất cũng bị mơ hồ.
Nó mơ hồ vì chung quy giấc mơ không phải hiện thực? Không phải hiện thực, nói cách khác nghĩa là giả.
Lâm Tùy Ý nghĩ đến giấc mơ của mình. Tạm thời cậu không biết thứ mình nhớ được là toàn cảnh trong mơ, hay là đoạn ấn tượng sâu nhất. Tựa như Ứng Triều Hà, cô không nhớ mình đi lên núi, chỉ nhớ mình bị một con rắn siết chặt, há mồm to như bồn máu, lộ cả răng nanh.
Nếu mộng xuân của cậu còn có nội dung khác, những nội dung đó sẽ là như thế nào?
Lâu Lệ liếc cậu một cái, nhìn thấu suy nghĩ Lâm Tùy Ý.
Dừng một chút, Lâu Lệ trầm giọng nói: “Mộng liền âm, vừa lúc bát tự cậu nhẹ, gặp dơ bẩn dính chút âm khí, cơ thể bọc âm khí đi ngủ là có thể nhớ thêm một ít nội dung.”
Lâm Tùy Ý: “…”
Lâu Lệ nói: “WC bệnh viện không tồi.”
Lâm Tùy Ý vội nói: “Không có Lâu tiên sinh, không có. Tôi không có muốn biết dạo đầu mộng xuân.”
Hai chữ “dạo đầu” ra khỏi miệng, trong xe lại im re, còn im hơn so với lúc nãy, một sự yên tĩnh quỷ dị pha lẫn ái muội xấu hổ.
“Lâu tiên sinh, ngại quá.” Lâm Tùy Ý ăn nói tầm bậy, co quắp xin lỗi: “Tôi không đọc nhiều sách, mong ngài thứ lỗi.”
Lâu Lệ: “Ừm.”
Lâm Tùy Ý xấu hổ hốt hoảng, tìm chuyện khác hỏi: “Lâu tiên sinh, mộng Ứng Triều Hà coi như giải xong rồi sao?”
Lâu Lệ lại lần nữa: “Ừm.”
Lâm Tùy Ý hỏi: “Có phải Phương Kiền và Trịnh Tích vĩnh viễn ở lại trong mộng Ứng Triều Hà không?”
Cậu hỏi xong qua một hồi lâu, Lâu Lệ mới mở miệng: “Mộng Đỉnh kết nối nhân gian và giấc mơ. Giấc mơ kết thúc, người hoặc vật không thuộc giấc mơ đều sẽ ra ngoài.”
Lâm Tùy Ý cúi đầu. Nói cách khác, thi thể Trịnh Tích và Phương Kiền sẽ được mộng đỉnh trả về nhân gian. Phương Kiền nói đúng, Thầy Giải Mộng là ngành nghề nguy hiểm hạng nhất, trong mộng hung hiểm, lúc vào người sống lúc ra đã chết.
“Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý lại mở miệng: “Hình như bọn họ có người quen trong nghề. Bọn họ chết trong mộng, liệu sẽ có ai tìm ngài gây phiền phức không?”
“Tôi không hại bọn họ, tại sao tìm tôi gây phiền phức?”
Đèn xanh chuyển đỏ, Lâu Lệ nghiêng đầu nhìn Lâm Tùy Ý: “Nếu thật sự không biết nói gì, cậu có thể kể về bản thân.”
“Về tôi?” Lâm Tùy Ý ngẩn người. Cậu không nghĩ Lâu Lệ sẽ cảm thấy hứng thú với mình.
“Nói chút chuyện linh tinh thôi.” Đèn xanh sáng lên, Lâu Lệ tiếp tục lái xe, âm sắc giống nước suối lạnh lẽo khe núi: “Năm đó cậu mở quán ăn ở tuổi còn ăn học, vì sao không đi học?”
Lâm Tùy Ý nói: “Cái này nói ra thì rất dài.”
Cậu hỏi: “Lâu tiên sinh, tôi kể từ đầu được chứ?”
Lâu Lệ: “Ừm.”
“Tôi là cô nhi.” Lâm Tùy Ý hé mồm: “Cũng không xem như cô nhi, tôi bị cha mẹ vứt ở ven đường. Có một chú nhặt được tôi, nhưng chú không đủ tư cách nhận nuôi, chỉ có thể đem tôi đến viện phúc lợi.”
Lâu Lệ an tĩnh mà nghe, không lên tiếng cắt ngang.
“Tuy rằng tôi lớn lên ở viện phúc lợi, nhưng chú vẫn luôn giúp đỡ tôi, nhưng tôi không biết diện mạo tên họ chú ấy.” Lâm Tùy Ý hồi ức: “Chú rất bận, không thường tới viện phúc lợi thăm tôi, một lần duy nhất là lúc tôi còn rất nhỏ được chú dẫn đi công viên giải trí. Nhưng tôi quá nhỏ, tôi không nhớ bộ dáng chú ấy.”
“Viện phúc lợi cũng không có thông tin chú ấy, chú chỉ gửi phí sinh hoạt mỗi tháng đúng giờ vào tài khoản. Nhờ vậy điều kiện sống của tôi tốt hơn rất nhiều so với các đứa nhỏ khác ở viện phúc lợi.”
“Đến bây giờ cũng không biết diện mạo?” Lâu Lệ hỏi: “Tại sao không đi tìm.”
“Không biết.” Lâm Tùy Ý nói: “Tôi nghĩ chú ấy không lưu lại thông tin vì không muốn tôi biết. Tôi được chú ấy chiếu cố, sao có thể tùy tiện quấy rầy cuộc sống chú ấy.”
Lâu Lệ không tỏ ý kiến, xem như đồng ý.
Lâm Tùy Ý nói tiếp: “Sau tôi tới tuổi đi học, chú ấy lại gánh thêm tiền học phí. Chú ấy chu cấp rất nhiều tiền học phí, tôi không biết nên báo đáp như thế nào.
Lâu Lệ ngẫm nghĩ, hỏi: “Không muốn tốn tiền người ta nên lựa chọn đi làm sớm?”
“Có nguyên nhân này, nhưng không phải nguyên nhân chủ yếu.” Lâm Tùy Ý nói: “Năm đó tôi 16 tuổi, dễ xúc động mạnh. Xúc động nói tôi nên đi làm, tôi ở phòng học ngược lại hoang phế cuộc đời.”
Lâm Tùy Ý lải nhải: “Sau đó tôi bỏ học tới đường Kim Hoa, mở một quán ăn. Hiện tại nhớ lại, tôi không biết xúc động đó có phải phản nghịch tuổi trẻ hay không.” Dừng một chút, Lâm Tùy Ý nói: “Nhắc tới chú, đã lâu tôi không liên hệ với chú…”
Két…
Đuôi xe bị đụng nhổng lên, cơ thể Lâm Tùy Ý bay lên theo quán tính.
Đai an toàn kéo cậu về ghế dựa.
Lâm Tùy Ý vội nhìn Lâu Lệ: “Lâu tiên sinh không sao chứ?”
Lâu Lệ một tay chống tay lái, vùi thấp đầu. Lâm Tùy Ý không thấy rõ mặt anh, vội duỗi tay thăm dò an ủi.
“Tôi không sao.” Lâu Lệ ngẩng đầu, đẩy tay Lâm Tùy Ý.
Ngước mắt nhìn kính chiếu hậu, chủ xe phía sau xuống xe, anh ấn hạ cửa kính xe.
Chủ xe phía sau gào rú: “Mày lái xe kiểu gì đấy hả!”
“Ngại quá.” Lâm Tùy Ý vội cởi đai an toàn, muốn xuống xe giải thích với chủ xe.
Lâu Lệ lại giữ cổ tay cậu, một tay lấy di động.
“Sao nào?” Chủ xe phía sau nói: “Muốn trốn hả? Là mày đột ngột phanh gấp, mày phải chịu trách nhiệm, tao có camera hành trình.”
“Chuyển khoản.” Lâu Lệ phạm sai lầm, nhưng ngữ khí chẳng kém chủ xe: “Muốn bao nhiêu?”
Chủ xe phía sau nghĩ nghĩ: “Ít nhất hai vạn đi, tao nói trước…”
Lâu Lệ ngắt lời: “Năm vạn.”
Nói xong chuyển khoản, ấn nâng cửa sổ xe, liền mạch lưu loát.
Lâm Tùy Ý xem đến trợn mắt há hốc mồm. Lâu Lệ cất điện thoại, giống như chưa từng xảy ra việc gì tiếp tục lái xe.
“Lâu, Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý nhìn ra Lâu Lệ tâm tình không tốt, thấp thỏm hỏi: “Cần kiểm tra tình trạng xe không?”
“Xe này chất lượng tốt.” Lâu Lệ nói.
Ngụ ý, không kiểm tra.
“Vừa rồi ngài đột nhiên phanh xe, là do tôi nói sai câu nào ư?” Lâm Tùy Ý bất an hỏi.
“Không.” Lâu Lệ đổi đường: “Lâu không lái xe, đạp nhầm chân ga thành phanh thôi.”
Lâm Tùy Ý nghiêng đầu nhìn tay vịn nóc xe, lặng lẽ nắm tay vịn, trong lòng càng thêm thấp thỏm. Vẫn nên có rảnh thì đi học lái xe.
Cậu nắm tay vịn đến khi Lâu Lệ dừng xe tại bãi đỗ xe bệnh viện.
Thấy xe dừng lại, Lâm Tùy Ý mới dám buông tay cúi đầu cởi đai an toàn.
Cậu chuẩn bị xuống xe, Lâu Lệ còn ngồi ở ghế lái.
Lâm Tùy Ý thử gọi: “Lâu tiên sinh? Ngài không xuống xe sao?”
Lâu Lệ liếc cậu một cái, giơ tay lại gần, trong tay có một tấm bùa gấp thành hình tam giác: “Cầm.”
Lâm Tùy Ý nhặt bùa từ lòng bàn tay anh. Trên bùa vẽ vài nét bùa chú bằng mực chu sa, trong đó có một chữ ‘đuổi’.
Cậu sửng sốt, thoạt nhìn như bùa đuổi quỷ.
“Lâu tiên sinh, bát tự của tôi thật sự rất nhẹ hả?” Lâm Tùy Ý nắm bùa, cậu cứ tưởng Lâu Lệ dọa mình.
Lâm Tùy Ý ngẩng đầu nhìn bệnh viện trước mắt. Cậu không nhớ nghe từ chỗ nào, nghe đồn bệnh viện âm khí nặng, đặc biệt là bệnh viện lớn, bởi vì ngày nào cũng có người chết.
Trách không được lần trước từ bệnh viện kiểm tra sức khoẻ trở về liền cảm thấy không thoải mái. Lâm Tùy Ý lại nghĩ đến câu ‘hung thần là âm, người sống là dương’. Cậu hơi hồi hộp, không biết ở nhân gian dính âm khí có bị Tà Ám bám vào người không.
“Chỉ có Tà Ám luẩn quẩn trong lòng mới xuất hiện ban ngày.” Lâu Lệ cởi bỏ an toàn: “Âm khí sinh ra từ tử vong dơ bẩn và máu. Cầm bùa này đi vào WC sẽ không dính quá nhiều âm khí.”
Lâm Tùy Ý vừa muốn nói lời cảm ơn, bỗng nhiên ngó mu bàn tay Lâu Lệ. Mu bàn tay Lâu Lệ in một vòng tròn, có máu rỉ ra. Cậu quên mất cảm ơn, vội vàng nói: “Lâu tiên sinh, ngài bị thương!”
Lâu Lệ không mấy quan tâm liếc vết thương mu bàn tay, mở cửa xuống xe.
Lâm Tùy Ý vội đuổi theo: “Lâu tiên sinh, ngài còn chỗ nào không thoải mái không?”
“Không.”
“Nhưng tôi thấy sắc mặt ngài kém lắm.”
Lâm Tùy Ý giữ chặt góc áo Lâu Lệ: “Vừa lúc chúng ta tới bệnh viện, tôi đưa ngài đi xử lý miệng vết thương trước nhé.”
Lâu Lệ vốn không muốn, nhưng lúc này Lâm Tùy Ý phá lệ bướng bỉnh, Lâu Lệ không đồng ý, cậu liền túm góc áo Lâu Lệ đứng ở tại chỗ không chịu buông.
“Tôi cảm thấy vẫn nên xử lý một chút.” Lâm Tùy Ý mặt mũi bất an sợ mạo phạm Lâu Lệ, nhưng tay túm rất chặt: “Nhanh lắm, không chậm trễ công việc đâu.”
Người bệnh hoặc người nhà đi qua đều nhìn bọn họ.
Lâu Lệ không lời nào để nói: “…”
Lâm Tùy Ý mang Lâu Lệ đi khám gấp, chờ Lâu Lệ đi vào văn phòng bác sĩ xử lý miệng vết thương, Lâm Tùy Ý tìm y tá, nhờ y tá nói bác sĩ làm thêm mấy mục kiểm tra cho Lâu Lệ.
Y tá nghe bọn họ mới bị đụng xe, không từ chối lập tức đáp ứng. Lâm Tùy Ý nhìn cô đi vào phòng khám, truyền đạt yêu cầu Lâm Tùy Ý cho bác sĩ đang khám cho Lâu Lệ.
Bác sĩ cầm ống nghe, đặt lên ngực và phổi Lâu Lệ chẩn đoán bệnh.
“… Bác sĩ.” Lâu Lệ nhẫn nhịn: “Tôi bị thương ở tay.”
Bác sĩ: “Tôi biết, kiểm tra nhịp tim và phổi thì có sao đâu?”
Lâm Tùy Ý bám cửa nghẹn cười. Chờ y tá đi ra, cậu vội hỏi tình huống.
Y tá nói: “Không có vấn đề gì.”
Lâm Tùy Ý yên tâm.
Phòng khám còn bệnh nhân xếp hàng, Lâm Tùy Ý không ôm cửa nữa, tìm chỗ ngồi chờ Lâu Lệ.
Chờ chờ, cậu lấy di động ra.
Cậu mở bàn phím ấn một dãy số, do dự trong chốc lát quyết định bấm enter. Dãy số trên màn hình di động nhảy sang chữ Hán. Đây là tên số liên lạc người quen mà Lâm Tùy Ý cài đặt:
Chú.
Cuộc gọi kết nối hai giây, chú cúp điện thoại.
Lâm Tùy Ý không giận, chú vốn rất ít tiếp điện thoại của cậu. Cũng nhờ trò chuyện trên xe cùng Lâu Lệ, Lâm Tùy Ý mới nhớ mình lâu rồi không chào hỏi chú.
Cậu gõ một tin nhắn:
– Chào chú ạ. Gần đây cháu hơi bận, lâu rồi không hỏi thăm chú…
Đinh.
Màn hình di động Lâu Lệ sáng lên, anh nhận được một tin nhắn mới.
Anh lấy ra nhìn thoáng qua.
– Chào chú ạ. Gần đây cháu hơi bận, lâu rồi không hỏi thăm chú. Dạo này chú khỏe không ạ?
– Thời tiết chuyển lạnh, chú nhớ mặc thêm áo. Chúc chú sinh hoạt vui vẻ.
Miệng vết thương băng bó xong.
Bác sĩ viết giấy khám bệnh: “Họ tên.”
Lâu Lệ cất di động: “Lâu Lệ.”
Bác sĩ: “Tuổi tác.”
Lâu Lệ: “25.”
Cậu cho rằng mình đến sớm, không ngờ Lâu Lệ đang đợi cậu.
Sáng sớm mùa đông tuyết bay, Lâu Lê đứng trên ngạch cửa nhịp chân, tay giơ cao một chiếc dù thuần đen không có hoa văn, đang đứng che dù cho Lâu Lệ chờ Lâm Tùy Ý.
Lâu Lệ đã đổi quần áo sang tây trang màu đen, tóc dài cột gọn ở phần đuôi, quanh thân lãnh đạm xa cách hòa cùng tuyết trời bay lả tả.
Một bức tranh “Mỹ nhân chờ Lâm Tùy Ý” cảnh đẹp ý vui.
Lâm Tùy Ý vội đi qua: “Lâu tiên sinh.”
“Chờ anh lâu quá!” thấy cậu rốt cuộc cũng tới, Lâu Lê chớp mắt nhìn Lâm Tùy Ý, ý bảo Lâm Tùy Ý mau nhận dù che cho Lâu Lệ.
“Ặc, giao cho anh đi.” Lâm Tùy Ý đưa bữa sáng cho Lâu Lê, đưa cả áo khoác lông của Lâu Lệ.
Lâu Lê chỉ nhận bữa sáng, không đưa dù cho Lâm Tùy Ý. Cô bé nhìn áo lông bĩu môi.
“À à.” Lâm Tùy Ý giũ chiếc áo lông mình không dám khoác chỉ ôm về nhà, phủ lên người Lâu Lệ.
Lâu Lê lúc này mới đưa dù cho cậu. Lâm Tùy Ý cầm dù, nghiêng dù chắn hướng gió thổi tuyết bay cho Lâu Lệ: “Lâu tiên sinh, tôi có nấu bữa sáng, hay là ăn trước…”
“Lên xe trước.” Lâu Lệ bước đến phía trước.
Trước cửa hàng 108 đậu một chiếc xe hơi màu đen, Lâu Lệ đi đến chỗ ghế sau thì dừng lại.
Lâm Tùy Ý nhắm mắt theo đuôi, rất tự giác mở cửa xe hộ Lâu Lệ, mỗi tội bị Lâu Lê cướp việc.
Chờ Lâu Lệ ngồi vào trong xe, Lâu Lê ném chìa khóa xe cho Lâm Tùy Ý: “Lâm Tùy Ý, tiên sinh nhà em giao cho anh.”
Advertisement
Lâm Tùy Ý bắt lấy chìa khóa xe, im lặng trong chốc lát: “Lâu tiên sinh, tôi…”
Lâu Lệ nâng cằm, nhìn Lâm Tùy Ý.
Lâm Tùy Ý gian nan mở miệng, vô cùng xin lỗi: “Tôi không biết lái xe.”
“Anh không biết lái xe!” Lâu Lê kinh ngạc, nói: “Sao anh không nói sớm, lúc này kêu tài xế tới không còn kịp rồi, trời sắp sáng.”
Lâm Tùy Ý nhỏ giọng: “Em có hỏi anh đâu…”
Lâu Lê: “Chẳng lẽ anh đi chợ nhập hàng không lái xe hả?”
Lâm Tùy Ý: “Anh gọi xe.”
Lâu Lê cáu: “Anh!”
Lâu Lệ ra khỏi xe ra, vươn tay trước mặt Lâm Tùy Ý: “Chìa khóa xe.”
“Lâu tiên sinh lái xe? Sao có thể để Lâu tiên sinh lái xe.” Lâm Tùy Ý do dự, không dám đưa chìa khóa xe cho Lâu Lệ: “Gấp lắm không? Tài xế ở xa lắm hả? Hay là từ từ…”
“Đưa tôi.” Lâu Lệ ngắt lời.
Lâm Tùy Ý đành phải giao chìa khóa xe cho Lâu Lệ. Cậu vòng qua xe đầu mở cửa ghế lái giúp Lâu Lệ chờ Lâu Lệ ngồi vào, rồi mới đến ghế sau.
Mông mới vừa ngồi xuống, lại nghe thấy giọng Lâu Lệ lạnh băng: “Ngồi trước.”
Lâm Tùy Ý: “Ặc…”
Lâm Tùy Ý thành thật ngồi ghế phụ. Cậu cài đai an toàn, cúi đầu: “Lâu tiên sinh, tôi… Khi nào rảnh tôi đi học lái xe liền.”
“Không cần.” Lâu Lệ khởi động xe, ngón tay thon dài đặt trên tay lái bọc da, hai mắt nhìn thẳng: “Lần sau tôi sẽ gọi tài xế.”
Lâm Tùy Ý không biết tiếp lời như thế nào, đành phải im lặng.
Lâu Lệ khởi động xe được một lúc mà trong xe vẫn im ắng.
Lâm Tùy Ý nghĩ đến bữa sáng. Vốn dĩ cậu muốn hỏi Lâu Lệ có muốn ăn một chút không, nhưng nhìn Lâu Lệ đang chuyên tâm lái xe, cậu ngại mở miệng.
Người ta làm tài xế lái xe cho mình, đâu có rảnh tay ăn uống.
Lâm Tùy Ý tiếp tục đóng vai người câm. Cậu rũ đầu, rũ đến hơi mỏi cổ, bèn nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ cho cổ đỡ mỏi.
Xe hơi di chuyển xa dần đường Kim Hoa. Hàng quán trên đường Kim Hoa chưa mở cửa, vài tia nắng li ti xuyên qua tầng mây trên cao.
Lâm Tùy Ý đoán là Lâu Lệ chọn thời gian này vì ông chủ thần bí của cửa hàng 108 không muốn bị láng giềng quan sát.
“Cậu đói bụng có thể ăn.”
Lâu Lệ bỗng lên tiếng, đánh vỡ bầu không khí trầm mặc.
Lâm Tùy Ý còn cầm bữa sáng trong tay. Bữa sáng cậu nấu gồm sủi cảo nhân chay và sữa đậu nành. Hai món này không có mùi mấy, nhưng Lâu Lệ lái xe, cậu ở bên cạnh ăn uống coi sao được.
“Tôi chưa đói bụng.” Lâm Tùy Ý vội nói.
Lâu Lệ tùy cậu: “Ừm.”
Trong xe lại trầm mặc. Lâm Tùy Ý muốn nói gì đó cho đỡ im ắng. Cậu nghĩ nghĩ mở miệng: “Lâu tiên sinh, đồ vật trong mơ có thể mang ra ngoài không?”
Ở trong mộng Ứng Triều Hà, không chỉ có điện thoại Lâm Tùy Ý chụp được ảnh Ứng Triều Hà, nữ phóng viên kia cũng chụp ảnh.
“Cậu không kiểm tra di động mình?” Lâu Lệ mở miệng.
Lâm Tùy Ý thật đúng là chưa kịp xem. Nghe vậy cậu lập tức mở album, không có ảnh chụp Ứng Triều Hà trong mộng. Cậu thở phào một hơi, còn tốt.
Lâu Lệ nói: “Đồ vật nhân gian có thể mang vào mộng vì chúng là thật. Mộng là hư ảo, mộng chung quy không phải hiện thực, sao có thể biến thành vật thật.”
Cho nên Lâm Tùy Ý có thể sử dụng di động trong mộng, nhưng không có cách nào mang ảnh chụp ra ngoài.
Cậu gật đầu, nhớ tới một câu Lâu Lệ từng nói với Ứng Triều Hà.
“Trong mộng có quá khứ, cũng có dự báo.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe câu này, suy nghĩ đầu tiên của Lâm Tùy Ý là khổng lồ. Mộng là sự tồn tại khổng lồ, ẩn chứa quá khứ và dự báo chủ mộng. Tiếc là chủ mộng không thể nhớ kỹ cảnh trong mơ, chỉ nhớ được chi tiết ấn tượng sâu nhất, thậm chí đôi khi chi tiết ấn tượng nhất cũng bị mơ hồ.
Nó mơ hồ vì chung quy giấc mơ không phải hiện thực? Không phải hiện thực, nói cách khác nghĩa là giả.
Lâm Tùy Ý nghĩ đến giấc mơ của mình. Tạm thời cậu không biết thứ mình nhớ được là toàn cảnh trong mơ, hay là đoạn ấn tượng sâu nhất. Tựa như Ứng Triều Hà, cô không nhớ mình đi lên núi, chỉ nhớ mình bị một con rắn siết chặt, há mồm to như bồn máu, lộ cả răng nanh.
Nếu mộng xuân của cậu còn có nội dung khác, những nội dung đó sẽ là như thế nào?
Lâu Lệ liếc cậu một cái, nhìn thấu suy nghĩ Lâm Tùy Ý.
Dừng một chút, Lâu Lệ trầm giọng nói: “Mộng liền âm, vừa lúc bát tự cậu nhẹ, gặp dơ bẩn dính chút âm khí, cơ thể bọc âm khí đi ngủ là có thể nhớ thêm một ít nội dung.”
Lâm Tùy Ý: “…”
Lâu Lệ nói: “WC bệnh viện không tồi.”
Lâm Tùy Ý vội nói: “Không có Lâu tiên sinh, không có. Tôi không có muốn biết dạo đầu mộng xuân.”
Hai chữ “dạo đầu” ra khỏi miệng, trong xe lại im re, còn im hơn so với lúc nãy, một sự yên tĩnh quỷ dị pha lẫn ái muội xấu hổ.
“Lâu tiên sinh, ngại quá.” Lâm Tùy Ý ăn nói tầm bậy, co quắp xin lỗi: “Tôi không đọc nhiều sách, mong ngài thứ lỗi.”
Lâu Lệ: “Ừm.”
Lâm Tùy Ý xấu hổ hốt hoảng, tìm chuyện khác hỏi: “Lâu tiên sinh, mộng Ứng Triều Hà coi như giải xong rồi sao?”
Lâu Lệ lại lần nữa: “Ừm.”
Lâm Tùy Ý hỏi: “Có phải Phương Kiền và Trịnh Tích vĩnh viễn ở lại trong mộng Ứng Triều Hà không?”
Cậu hỏi xong qua một hồi lâu, Lâu Lệ mới mở miệng: “Mộng Đỉnh kết nối nhân gian và giấc mơ. Giấc mơ kết thúc, người hoặc vật không thuộc giấc mơ đều sẽ ra ngoài.”
Lâm Tùy Ý cúi đầu. Nói cách khác, thi thể Trịnh Tích và Phương Kiền sẽ được mộng đỉnh trả về nhân gian. Phương Kiền nói đúng, Thầy Giải Mộng là ngành nghề nguy hiểm hạng nhất, trong mộng hung hiểm, lúc vào người sống lúc ra đã chết.
“Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý lại mở miệng: “Hình như bọn họ có người quen trong nghề. Bọn họ chết trong mộng, liệu sẽ có ai tìm ngài gây phiền phức không?”
“Tôi không hại bọn họ, tại sao tìm tôi gây phiền phức?”
Đèn xanh chuyển đỏ, Lâu Lệ nghiêng đầu nhìn Lâm Tùy Ý: “Nếu thật sự không biết nói gì, cậu có thể kể về bản thân.”
“Về tôi?” Lâm Tùy Ý ngẩn người. Cậu không nghĩ Lâu Lệ sẽ cảm thấy hứng thú với mình.
“Nói chút chuyện linh tinh thôi.” Đèn xanh sáng lên, Lâu Lệ tiếp tục lái xe, âm sắc giống nước suối lạnh lẽo khe núi: “Năm đó cậu mở quán ăn ở tuổi còn ăn học, vì sao không đi học?”
Lâm Tùy Ý nói: “Cái này nói ra thì rất dài.”
Cậu hỏi: “Lâu tiên sinh, tôi kể từ đầu được chứ?”
Lâu Lệ: “Ừm.”
“Tôi là cô nhi.” Lâm Tùy Ý hé mồm: “Cũng không xem như cô nhi, tôi bị cha mẹ vứt ở ven đường. Có một chú nhặt được tôi, nhưng chú không đủ tư cách nhận nuôi, chỉ có thể đem tôi đến viện phúc lợi.”
Lâu Lệ an tĩnh mà nghe, không lên tiếng cắt ngang.
“Tuy rằng tôi lớn lên ở viện phúc lợi, nhưng chú vẫn luôn giúp đỡ tôi, nhưng tôi không biết diện mạo tên họ chú ấy.” Lâm Tùy Ý hồi ức: “Chú rất bận, không thường tới viện phúc lợi thăm tôi, một lần duy nhất là lúc tôi còn rất nhỏ được chú dẫn đi công viên giải trí. Nhưng tôi quá nhỏ, tôi không nhớ bộ dáng chú ấy.”
“Viện phúc lợi cũng không có thông tin chú ấy, chú chỉ gửi phí sinh hoạt mỗi tháng đúng giờ vào tài khoản. Nhờ vậy điều kiện sống của tôi tốt hơn rất nhiều so với các đứa nhỏ khác ở viện phúc lợi.”
“Đến bây giờ cũng không biết diện mạo?” Lâu Lệ hỏi: “Tại sao không đi tìm.”
“Không biết.” Lâm Tùy Ý nói: “Tôi nghĩ chú ấy không lưu lại thông tin vì không muốn tôi biết. Tôi được chú ấy chiếu cố, sao có thể tùy tiện quấy rầy cuộc sống chú ấy.”
Lâu Lệ không tỏ ý kiến, xem như đồng ý.
Lâm Tùy Ý nói tiếp: “Sau tôi tới tuổi đi học, chú ấy lại gánh thêm tiền học phí. Chú ấy chu cấp rất nhiều tiền học phí, tôi không biết nên báo đáp như thế nào.
Lâu Lệ ngẫm nghĩ, hỏi: “Không muốn tốn tiền người ta nên lựa chọn đi làm sớm?”
“Có nguyên nhân này, nhưng không phải nguyên nhân chủ yếu.” Lâm Tùy Ý nói: “Năm đó tôi 16 tuổi, dễ xúc động mạnh. Xúc động nói tôi nên đi làm, tôi ở phòng học ngược lại hoang phế cuộc đời.”
Lâm Tùy Ý lải nhải: “Sau đó tôi bỏ học tới đường Kim Hoa, mở một quán ăn. Hiện tại nhớ lại, tôi không biết xúc động đó có phải phản nghịch tuổi trẻ hay không.” Dừng một chút, Lâm Tùy Ý nói: “Nhắc tới chú, đã lâu tôi không liên hệ với chú…”
Két…
Đuôi xe bị đụng nhổng lên, cơ thể Lâm Tùy Ý bay lên theo quán tính.
Đai an toàn kéo cậu về ghế dựa.
Lâm Tùy Ý vội nhìn Lâu Lệ: “Lâu tiên sinh không sao chứ?”
Lâu Lệ một tay chống tay lái, vùi thấp đầu. Lâm Tùy Ý không thấy rõ mặt anh, vội duỗi tay thăm dò an ủi.
“Tôi không sao.” Lâu Lệ ngẩng đầu, đẩy tay Lâm Tùy Ý.
Ngước mắt nhìn kính chiếu hậu, chủ xe phía sau xuống xe, anh ấn hạ cửa kính xe.
Chủ xe phía sau gào rú: “Mày lái xe kiểu gì đấy hả!”
“Ngại quá.” Lâm Tùy Ý vội cởi đai an toàn, muốn xuống xe giải thích với chủ xe.
Lâu Lệ lại giữ cổ tay cậu, một tay lấy di động.
“Sao nào?” Chủ xe phía sau nói: “Muốn trốn hả? Là mày đột ngột phanh gấp, mày phải chịu trách nhiệm, tao có camera hành trình.”
“Chuyển khoản.” Lâu Lệ phạm sai lầm, nhưng ngữ khí chẳng kém chủ xe: “Muốn bao nhiêu?”
Chủ xe phía sau nghĩ nghĩ: “Ít nhất hai vạn đi, tao nói trước…”
Lâu Lệ ngắt lời: “Năm vạn.”
Nói xong chuyển khoản, ấn nâng cửa sổ xe, liền mạch lưu loát.
Lâm Tùy Ý xem đến trợn mắt há hốc mồm. Lâu Lệ cất điện thoại, giống như chưa từng xảy ra việc gì tiếp tục lái xe.
“Lâu, Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý nhìn ra Lâu Lệ tâm tình không tốt, thấp thỏm hỏi: “Cần kiểm tra tình trạng xe không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Xe này chất lượng tốt.” Lâu Lệ nói.
Ngụ ý, không kiểm tra.
“Vừa rồi ngài đột nhiên phanh xe, là do tôi nói sai câu nào ư?” Lâm Tùy Ý bất an hỏi.
“Không.” Lâu Lệ đổi đường: “Lâu không lái xe, đạp nhầm chân ga thành phanh thôi.”
Lâm Tùy Ý nghiêng đầu nhìn tay vịn nóc xe, lặng lẽ nắm tay vịn, trong lòng càng thêm thấp thỏm. Vẫn nên có rảnh thì đi học lái xe.
Cậu nắm tay vịn đến khi Lâu Lệ dừng xe tại bãi đỗ xe bệnh viện.
Thấy xe dừng lại, Lâm Tùy Ý mới dám buông tay cúi đầu cởi đai an toàn.
Cậu chuẩn bị xuống xe, Lâu Lệ còn ngồi ở ghế lái.
Lâm Tùy Ý thử gọi: “Lâu tiên sinh? Ngài không xuống xe sao?”
Lâu Lệ liếc cậu một cái, giơ tay lại gần, trong tay có một tấm bùa gấp thành hình tam giác: “Cầm.”
Lâm Tùy Ý nhặt bùa từ lòng bàn tay anh. Trên bùa vẽ vài nét bùa chú bằng mực chu sa, trong đó có một chữ ‘đuổi’.
Cậu sửng sốt, thoạt nhìn như bùa đuổi quỷ.
“Lâu tiên sinh, bát tự của tôi thật sự rất nhẹ hả?” Lâm Tùy Ý nắm bùa, cậu cứ tưởng Lâu Lệ dọa mình.
Lâm Tùy Ý ngẩng đầu nhìn bệnh viện trước mắt. Cậu không nhớ nghe từ chỗ nào, nghe đồn bệnh viện âm khí nặng, đặc biệt là bệnh viện lớn, bởi vì ngày nào cũng có người chết.
Trách không được lần trước từ bệnh viện kiểm tra sức khoẻ trở về liền cảm thấy không thoải mái. Lâm Tùy Ý lại nghĩ đến câu ‘hung thần là âm, người sống là dương’. Cậu hơi hồi hộp, không biết ở nhân gian dính âm khí có bị Tà Ám bám vào người không.
“Chỉ có Tà Ám luẩn quẩn trong lòng mới xuất hiện ban ngày.” Lâu Lệ cởi bỏ an toàn: “Âm khí sinh ra từ tử vong dơ bẩn và máu. Cầm bùa này đi vào WC sẽ không dính quá nhiều âm khí.”
Lâm Tùy Ý vừa muốn nói lời cảm ơn, bỗng nhiên ngó mu bàn tay Lâu Lệ. Mu bàn tay Lâu Lệ in một vòng tròn, có máu rỉ ra. Cậu quên mất cảm ơn, vội vàng nói: “Lâu tiên sinh, ngài bị thương!”
Lâu Lệ không mấy quan tâm liếc vết thương mu bàn tay, mở cửa xuống xe.
Lâm Tùy Ý vội đuổi theo: “Lâu tiên sinh, ngài còn chỗ nào không thoải mái không?”
“Không.”
“Nhưng tôi thấy sắc mặt ngài kém lắm.”
Lâm Tùy Ý giữ chặt góc áo Lâu Lệ: “Vừa lúc chúng ta tới bệnh viện, tôi đưa ngài đi xử lý miệng vết thương trước nhé.”
Lâu Lệ vốn không muốn, nhưng lúc này Lâm Tùy Ý phá lệ bướng bỉnh, Lâu Lệ không đồng ý, cậu liền túm góc áo Lâu Lệ đứng ở tại chỗ không chịu buông.
“Tôi cảm thấy vẫn nên xử lý một chút.” Lâm Tùy Ý mặt mũi bất an sợ mạo phạm Lâu Lệ, nhưng tay túm rất chặt: “Nhanh lắm, không chậm trễ công việc đâu.”
Người bệnh hoặc người nhà đi qua đều nhìn bọn họ.
Lâu Lệ không lời nào để nói: “…”
Lâm Tùy Ý mang Lâu Lệ đi khám gấp, chờ Lâu Lệ đi vào văn phòng bác sĩ xử lý miệng vết thương, Lâm Tùy Ý tìm y tá, nhờ y tá nói bác sĩ làm thêm mấy mục kiểm tra cho Lâu Lệ.
Y tá nghe bọn họ mới bị đụng xe, không từ chối lập tức đáp ứng. Lâm Tùy Ý nhìn cô đi vào phòng khám, truyền đạt yêu cầu Lâm Tùy Ý cho bác sĩ đang khám cho Lâu Lệ.
Bác sĩ cầm ống nghe, đặt lên ngực và phổi Lâu Lệ chẩn đoán bệnh.
“… Bác sĩ.” Lâu Lệ nhẫn nhịn: “Tôi bị thương ở tay.”
Bác sĩ: “Tôi biết, kiểm tra nhịp tim và phổi thì có sao đâu?”
Lâm Tùy Ý bám cửa nghẹn cười. Chờ y tá đi ra, cậu vội hỏi tình huống.
Y tá nói: “Không có vấn đề gì.”
Lâm Tùy Ý yên tâm.
Phòng khám còn bệnh nhân xếp hàng, Lâm Tùy Ý không ôm cửa nữa, tìm chỗ ngồi chờ Lâu Lệ.
Chờ chờ, cậu lấy di động ra.
Cậu mở bàn phím ấn một dãy số, do dự trong chốc lát quyết định bấm enter. Dãy số trên màn hình di động nhảy sang chữ Hán. Đây là tên số liên lạc người quen mà Lâm Tùy Ý cài đặt:
Chú.
Cuộc gọi kết nối hai giây, chú cúp điện thoại.
Lâm Tùy Ý không giận, chú vốn rất ít tiếp điện thoại của cậu. Cũng nhờ trò chuyện trên xe cùng Lâu Lệ, Lâm Tùy Ý mới nhớ mình lâu rồi không chào hỏi chú.
Cậu gõ một tin nhắn:
– Chào chú ạ. Gần đây cháu hơi bận, lâu rồi không hỏi thăm chú…
Đinh.
Màn hình di động Lâu Lệ sáng lên, anh nhận được một tin nhắn mới.
Anh lấy ra nhìn thoáng qua.
– Chào chú ạ. Gần đây cháu hơi bận, lâu rồi không hỏi thăm chú. Dạo này chú khỏe không ạ?
– Thời tiết chuyển lạnh, chú nhớ mặc thêm áo. Chúc chú sinh hoạt vui vẻ.
Miệng vết thương băng bó xong.
Bác sĩ viết giấy khám bệnh: “Họ tên.”
Lâu Lệ cất di động: “Lâu Lệ.”
Bác sĩ: “Tuổi tác.”
Lâu Lệ: “25.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro