Chương 35
Du Ngư
2024-07-16 10:11:01
Lâm Tùy Ý kết thúc cuộc gọi với Ngô A Vĩ, vội vàng gọi cấp cứu báo địa chỉ cửa hàng số 108.
“Lâu tiên sinh…”
Lâm Tùy Ý luống cuống chân tay. Cậu muốn đỡ Lâu Lệ, nhưng Lâu Lệ tránh cậu. Cậu biết Lâu Lệ rất đau, cậu thấy rõ miệng vết thương phía sau Lâu Lệ, áo xanh ướt sũng máu, đặc biệt là vị trí vết thương đậm đến chói mắt, y như một lỗ máu.
Tưởng tượng đi, không phải lỗ máu thì là gì. Người sống dùng cơ thể nhập mộng, vết thương sẽ theo ra ngoài. Đầu trâu không phải vật nhân gian, sau khi Lâu Lệ ra khỏi mộng, đầu trâu biến mất, thứ còn lại là miệng vết thương do xương đầu trâu đâm thành.
“Ngài uống nước không?”
Thấy sắc môi Lâu Lệ tái nhợt, Lâm Tùy Ý muốn làm cái gì đó.
Cậu không thấy máy lọc nước trong phòng khách cửa hàng 108, cũng không biết Lâu Lê pha nước trà chỗ nào, lúc này Lâu Lê không ở trong tiệm.
Lâu Lệ xua xua tay, động tác động vào vết thương, không khỏi kêu ‘Au’.
Lâm Tùy Ý muốn tìm thứ gì đó bịt vết thương Lâu Lệ, ít nhất đừng để nó chảy máu nữa.
Không đợi Lâm Tùy Ý tìm vật sạch sẽ có thể cầm máu, Lâu Lệ ngồi xuống ghế. Không biết có phải do sắc mặt quá tái nhợt, hay do ánh đèn trong tiệm, Lâm Tùy Ý có cảm giác sắc mặt Lâu Lệ rất trầm.
“Cậu ra ngoài đi.” Lâu Lệ nói.
Lâm Tùy Ý cảm thấy giọng Lâu Lệ cũng rất lạnh.
“Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý cực kì sợ: “Tôi không muốn ra ngoài, có được không?”
Nếu Lâu Lê ở trong tiệm, cậu sẽ nghe lời Lâu Lệ, nhưng hiện tại không có Lâu Lê, Lâu Lệ lại bị thương nặng, huống hồ vết thương này là vì cứu cậu.
Advertisement
Lâu Lệ lạnh nhạt nói: “Đi ra ngoài!”
Lâm Tùy Ý cảm thấy Lâu Lệ lạnh lùng kinh khủng. Tính tình Lâu Lệ kỳ cục quái dị, cậu vừa nóng lòng vừa tủi thân khổ sở, nghĩ sao liền nói vậy.
Lâm Tùy Ý nói: “Lâu tiên sinh, ngài đừng như vậy.”
Nhưng Lâu Lệ vẫn nói: “Đi ra ngoài.”
Lâm Tùy Ý sợ Lâu Lệ tức giận ảnh hưởng miệng vết thương, đành phải gật đầu: “Tôi ra ngoài chờ xe cứu thương, nếu ngài không thoải mái thì kêu tôi.”
Lâu Lệ: “Ừm.”
Lâm Tùy Ý lưu luyến bước từng bước ra ngoài. Cậu vén rèm thông khí, bất ngờ đụng phải gió tuyết bên ngoài, lạnh đến mức cơ thể run run.
Trong phòng ấm áp, Lâm Tùy Ý quay đầu nhìn bên trong, rồi mới đi hẳn ra ngoài, canh giữ ngoài cửa.
Lâm Tùy Ý vừa đi, Lâu Lệ liền mất sức.
Anh thở dốc hai tiếng, ánh mắt vẫn đặt hướng cửa.
“Lâu Lê.” Lâu Lệ trầm giọng: “Đi lấy cho cậu ấy áo…”
Còn chưa nói xong, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân ‘loạch xoạch’.
Lâm Tùy Ý chạy trở về, “Lâu tiên sinh, xe cứu thương tới rồi.”
Cậu biết Lâu Lệ không muốn nhiều người biết về cửa hàng 108, vì thế yêu sách xin nhân viên y tế đứng ngoài cửa chờ, cậu chạy vào đưa Lâu Lệ ra ngoài.
Bị Lâu Lệ phũ phàng từ chối một lần Lâm Tùy Ý vẫn nói: “Lâu tiên sinh, tôi dìu ngài.”
Lâu Lệ nhìn Lâm Tùy Ý run rẩy cùng lông mày dính tuyết, ngữ khí hòa hoãn: “Không cần.”
Lâm Tùy Ý giải thích: “Bác sĩ đề nghị ngài hạn chế cử động.”
Lâu Lệ cũng giải thích: “Tôi nặng.”
Lâm Tùy Ý lập tức nói: “Gió thổi ngài liền đổ, ngài có nặng đâu, để tôi qua đỡ nhé.”
Lâu Lệ: “…”
Cuối cùng Lâm Tùy Ý vẫn đỡ Lâu Lệ đi ra ngoài cửa hàng 108, giao Lâu Lệ cho nhân viên y tế chờ bên ngoài.
Cậu đi theo diện người nhà, lên xe cứu thương đến bệnh viện.
Lâm Tùy Ý nhắm mắt theo đuôi, nhìn Lâu Lệ được đưa vào phòng giải phẫu. Nhìn đèn phòng giải phẫu sáng lên, cậu không dám cách quá xa, dựa vào tường trắng hành lang, nôn nóng chờ Lâu Lệ.
Chốc lát sau có y tá cầm Giấy cam kết chấp nhận phẫu thuật tìm cậu. Lâm Tùy Ý thót tim trong lòng.
Trong phim truyền hình cậu xem, bệnh viện yêu cầu ký tên nghĩa là bệnh nhân đang nguy cấp.
Hơn nữa Giấy cam kết chấp nhận phẫu thuật yêu cầu người nhà ký tên. Sợ ký tên chậm trễ việc Lâu Lệ giải phẫu, cậu vội vàng nói: “Tôi không phải người nhà bệnh nhân, tôi lập tức đi tìm…”
Y tá xen lời: “Bệnh nhân đồng ý cậu ký tên cho mình. Nếu cậu đồng ý thì ký tên.”
Lâm Tùy Ý sửng sốt, lập tức cầm bút ký tên mình.
Y tá xoay người muốn đi, Lâm Tùy Ý đuổi theo: “Xin hỏi tình trạng bệnh nhân…”
“Bệnh nhân vừa được đưa vào phòng phẫu thuật, bác sĩ đang kiểm tra bệnh nhân, phiền anh ngồi chờ, có gì bác sĩ sẽ nói với anh.”
Lâm Tùy Ý: “Được… Tốt.”
Cậu dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn đèn phòng giải phẫu. Không nhận được đáp án từ y tá, trong lòng cậu không khỏi lo lắng vì Lâu Lệ.
Thời gian trôi qua chậm chạp, Lâm Tùy Ý gấp đến độ đi qua đi lại ngoài phòng giải phẫu.
Di động trong túi rung lên, Lâm Tùy Ý vô thức xem phòng giải phẫu. Phòng giải phẫu còn sáng đèn đỏ, lúc này cậu mới phát hiện không phải Lâu Lệ ra, mà là di động reo chuông.
Một dãy số gọi đến. Dãy số này không xa lạ, trước khi gọi 120 cậu đã trò chuyện với dãy số này.
Ngô A Vĩ.
Lâm Tùy Ý tiếp máy.
Giọng Ngô A Vĩ nôn nóng lập tức từ ống nghe truyền đến. Đầu bên kia điện thoại còn có thanh âm ‘rào rào’, thành phố Ngô A Vĩ sinh sống đang đổ mưa.
“Là… Thầy Giải Mộng hả?” giọng Ngô A Vĩ run run: “Đúng là vợ tôi muốn giết tôi.”
“Cuộc gọi vừa nãy đã cứu tôi.” Thanh âm Ngô A Vĩ run rẩy: “May là tôi có phòng bị, anh biết kia con dao đó dài cỡ nào không? Tôi dùng gối đầu che chắn, con dao suýt nữa chọc vào mắt tôi.”
“Tôi chạy ra ngoài rồi.” Ngô A Vĩ nói: “Cô ta có đuổi theo tôi không?”
Trước mặt mọi người, Lâm Tùy Ý đều hạ thấp mình một chút.
Cậu nào có tinh lực nghe Ngô A Vĩ kể lể mình chạy thoát khỏi tay vợ như thế nào, nhưng nghĩ tới Ngô A Vĩ là khách Lâu Lệ, bèn hít sâu một hơi: “Đề nghị ông báo cảnh sát.”
“Báo cảnh sát?” Ngô A Vĩ sửng sốt: “Không thể báo cảnh sát. Báo cảnh sát mặt mũi tôi biết vứt đi đâu.”
Lâm Tùy Ý: “Vậy ông gọi điện thoại để?”
Ngô A Vĩ nói: “Tôi sắp đến nhà A Sâm. Lúc nãy anh nói A Sâm muốn hại tôi, là… Là nhầm đúng không.”
Lâm Tùy Ý phình to đầu. Ngô A Vĩ vẫn còn lải nhải: “A Sâm sẽ không hại tôi, A Sâm sao có thể hại tôi? Tuy… Tuy rằng lúc trước tôi có lỗi với em ấy, nhưng em ấy đã tha thứ cho tôi. Anh chưa gặp A Sâm, không biết A Sâm là người như thế nào, em ấy tốt lắm. Em ấy thấy con chó con mèo hoang đều cho ăn, em ấy…”
Lâm Tùy Ý mím môi, nói: “Vậy ông hỏi cậu ta đi.”
“Hỏi cái gì?”
“Hỏi cậu ta có muốn giết ông không.”
Ngô A Vĩ đột nhiên dừng lại.
Thành phố mưa to tầm tã, Ngô A Vĩ chật vật chạy ra khỏi nhà, người bị mưa to xối ướt. Ông ta bị dọa điếng người, chạy như điên đến nhà A Sâm.
Tới dưới lầu nhà A Sâm, Ngô A Vĩ ngược lại không dám lên lầu, bởi vì các Thầy Giải Mộng ông ta tìm đều nói A Sâm muốn giết mình.
Ngô A Vĩ đứng dưới lầu nhìn lên trên.
Nói thật, nếu không phải A Sâm thuê ở đây, ông ta khinh thường đến tiểu khu này. Ông ta có thể mua căn hộ tốt nhất cho A Sâm, nhưng A Sâm không cần.
Ngô A Vĩ nói vài lần, thấy A Sâm khăng khăng không cần nên bỏ qua.
Ông ta thích A Sâm ở điểm này. Ông ta cảm thấy đây là khí khái văn nhân của A Sâm, không giống mấy tình nhân khác.
A Sâm không cần tiền ông ta.
Hạt mưa lớn rơi xuống, bọt nước chưa kịp nở rộ đã bị đạp vỡ.
Ngô A Vĩ nhớ lại lần đầu gặp A Sâm, cũng có cơn mưa to như này. Ông ta ăn bữa cơm xoàng tại nhà hàng cao cấp nhất thành phố, A Sâm làm công ở chỗ đấy, bị dính mưa ướt đẫm, quản lý ngại cậu ta chật vật không chỉnh chu, bảo A Sâm trở về không cần đến nữa.
Ngô A Vĩ ngồi bàn ăn cạnh cửa, thấy mặt nghiêng quật cường của A Sâm: “Em không đến trễ.”
“Không phải vấn đề đến trễ.” Quản lý nói: “Cậu coi đây là nơi nào, bộ dạng của cậu ảnh hưởng khách dùng bữa.”
A Sâm nói: “Quần áo bị ướt là đồ của em, đồng phục không bị ướt.”
“Vậy cậu có thể đổi quần áo ngay chỗ này à? Cậu không cần vào nhà hàng hả?” Quản lý nói: “Đơn giản như vậy mà nghe không hiểu, trách không được nhiều khách hàng khiếu nại cậu.”
A Sâm rũ mắt, qua hồi lâu cậu ta mỉm cười cứng ngắc lấy lòng: “Anh, em cần công việc này.”
Quản lý nói: “Nhưng nơi này không cần cậu.”
Ngô A Vĩ quan sát trên dưới A Sâm vài lần. A Sâm là loại hình ông ta thích, sắc dục nổi dậy, ông ta muốn làm anh hùng.
Bụng phệ xuất hiện trước mặt A Sâm, dối trá trách cứ quản lý, giải vây thay A Sâm.
Về sau mỗi lần tới nhà hàng này, quản lý đều bảo A Sâm tiếp đãi ông ta.
Dần dà, Ngô A Vĩ biết A Sâm đang đi học tại học viện mỹ thuật thành phố, có hai tác phẩm từng nhận giải thưởng nhỏ.
Học viện mỹ thuật rất đốt tiền, A Sâm nhà nghèo, A Sâm thực sự cần công việc chống đỡ tiền học phí cao ngất.
Ngô A Vĩ nhìn thấy cơ hội, ba ngày hai lần đến xum xoe trước mặt A Sâm.
Đều bị A Sâm mắt lạnh từ chối.
Ngô A Vĩ thích sự cao ngạo trên người A Sâm, nhưng không thích A Sâm cao ngạo với mình. Ông ta dùng chút thủ đoạn, sai người trộm tác phẩm A Sâm, lật lọng chỉ trích cậu ta sao chép.
Ông ta dùng khoản bồi thường kếch xù và uy hiếp thôi học đập nát cao ngạo của A Sâm.
A Sâm không còn sự cao ngạo, nhanh chóng bị Ngô A Vĩ chán ngán.
Ngô A Vĩ không đi tìm A Sâm khá lâu. Khi ông ta sắp quên mất A Sâm, có người tặng ông ta một bức tranh, ký tên A Sâm.
Sau khi Ngô A Vĩ thay cậu giải quyết phong ba bồi thường sao chép và thôi học, một bức tranh khác của A Sâm được gửi đến.
Ngô A Vĩ lần nữa nhớ tới A Sâm. Ông ta vốn thích người có tài, đặc biệt là A Sâm hiện có chút danh tiếng.
Ông ta thường xuyên lái xe đến học viện mỹ thuật tìm A Sâm. Ông ta biết A Sâm không muốn ông ta tới, nhưng Ngô A Vĩ không để bụng. Ông ta muốn người khác biết mình và A Sâm có quan hệ, điều này làm Ngô A Vĩ cảm thấy kiêu ngạo.
Loại si mê này làm Ngô A Vĩ hiếm khi dâng lên một xíu áy náy với A Sâm, áy náy mình từng lãnh đạm A Sâm. Cho nên Ngô A Vĩ nghĩ tới nghĩ lui, quyết định khi A Sâm tham gia triển lãm tranh nước ngoài sẽ dẫn cậu ta đi đăng ký kết hôn.
Sắp xuất phát, Ngô A Vĩ liên tục mơ thấy ác mộng.
Trong lòng ông ta lo sợ bất an, tìm vài Thầy Giải Mộng.
Hiện tại mộng đã giải, Thầy Giải Mộng nói A Sâm muốn giết ông ta.
Ngô A Vĩ so sánh tính mạng bản thân và cảm tình với A Sâm, xoay người bỏ đi. Đi được vài bước dừng lại, ông ta nghĩ đến lời Thầy Giải Mộng.
Hỏi A Sâm có phải muốn giết mình hay không?
Ngô A Vĩ luyến tiếc A Sâm, nhưng cũng sợ A Sâm sẽ giết mình. Ngô A Vĩ nhặt một cục gạch dưới đất, đi lên lầu tới cửa nhà A Sâm.
Ông ta bấm chuông cửa, hồi hộp gọi: “A Sâm ơi, là anh.”
Qua một lát, A Sâm mở cửa.
Ngô A Vĩ dõi mắt vào nhà. Trong nhà sáng đèn, trên sàn nhà rơi vãi vài bản nháp.
Ngô A Vĩ nói: “Đêm nay lại bận?”
A Sâm liếc trên dưới ông ta, ánh mắt này làm Ngô A Vĩ chật vật muốn trốn. Ngô A Vĩ hơi tự ti, thẳng lưng nói: “Trong nhà xảy ra chút chuyện, anh tới chỗ em trốn.”
Ngô A Vĩ nói muốn vào cửa, nhưng A Sâm đứng ở cửa không nhường đường cho ông ta vào.
“Tôi nói với cô ấy, chúng ta sẽ xuất ngoại kết hôn.” A Sâm bỗng nói: “Cô ấy là vợ anh, em cho rằng cô ấy có quyền được biết.”
Ngô A Vĩ ngẩn người, nghĩ đến mình thiếu chút nữa đã bị vợ giết, ông ta nổi giận, rồi tắt ngúm khi nhìn thấy đáy mắt A Sâm hiện vẻ mỏi mệt: “Thôi, nói thì nói, cô ấy vốn biết em tồn tại.”
Nói xong, Ngô A Vĩ nhớ lại mục đích tới tìm A Sâm, nắm chặt cục gạch giấu sau lưng, lắp bắp hỏi: “A Sâm, mấy năm nay anh đối xử với em không tồi nhỉ?”
A Sâm nhìn thấu ông ta, qua thật lâu: “Rất không tồi.”
Ngô A Vĩ thử hỏi: “Vậy em có đồng ý kết hôn với anh không?”
A Sâm bình tĩnh nói: “Đồng ý.”
Ngô A Vĩ nói: “Lần này chỉ xuất ngoại kết hôn, em sẽ không làm gì khác chứ.”
A Sâm nhìn ông ta.
Ngô A Vĩ trong lòng hụt hẫng.
Qua hồi lâu, A Sâm lành lạnh nói: “Ví dụ như?”
Ngô A Vĩ nào dám ví dụ. A Sâm thay ông ta nói: “Ví dụ như khi ra biển đẩy anh xuống?”
Nhất thời, trán Ngô A Vĩ chảy đầy mồ hôi lạnh.
“Em còn việc bận.” A Sâm xoay người: “Anh muốn tắm rửa hay làm gì cứ thoải mái, đừng quấy rầy em.”
“Anh… Anh, không quấy rầy em. Anh…” Ngô A Vĩ hốt hoảng: “Anh đi đây.”
A Sâm không nói gì, vùi đầu vẽ tranh.
Chỉ có bàn vẽ bật đèn, cơ thể cậu ta giấu trong bóng tối. Ngô A Vĩ đột nhiên nhớ lại tòa nhà trong mơ, A Sâm cong lưng vẽ vời trông giống tòa nhà ấy, như một con quái vật ngủ đông.
Ngô A Vĩ xoay người bỏ chạy, ông ta chạy mãi chạy mãi.
Không có mục đích, chỉ muốn tránh xa con quái vật A Sâm càng xa càng tốt.
–
Đinh…
Đèn phòng giải phẫu tắt.
Lâm Tùy Ý vội tiến lên, bác sĩ nói: “Bệnh nhân không có vấn đề gì.”
“Cảm ơn bác sĩ.” Cậu hít một hơi to.
“À, đúng rồi.” Bác sĩ nói: “Bệnh nhân bị thương sau lưng, cần nằm sấp.”
Lâm Tùy Ý ghi nhớ: “Vâng vâng.”
Bác sĩ nói: “Tóc bệnh nhân hơi vướng, chúng tôi muốn giúp bệnh nhân xử lý, nhưng chúng tôi chạm vào tóc bệnh nhân liền hừ hừ.”
Lâm Tùy Ý: “Hả?”
Bác sĩ nói: “Bệnh nhân không cho chúng tôi chạm vào tóc. Cậu là bạn bệnh nhân? Vậy cậu khuyên nhủ bệnh nhân nhé. Mới vừa phẫu thuật, cơ thể suy yếu không được gội đầu, không xử lý tóc tai rất dễ nhiễm trùng vết thương.”
Lâm Tùy Ý: “Vâng, phiền bác sĩ ạ.”
Lâm Tùy Ý canh Lâu Lệ. Người khác bị gây tê sẽ hồ ngôn loạn ngữ, nhưng Lâu Lệ chỉ im lặng nằm trên giường bệnh.
Lâm Tùy Ý đến gần, Lâu Lệ mở choàng mắt.
“Lâu tiên sinh?” Lâm Tùy Ý hoảng sợ, “Ngài tỉnh rồi? Ngài cảm thấy thế nào?”
Lâu Lệ: “Ừm.”
Lâm Tùy Ý nhìn chằm chặp Lâu Lệ. Tuy Lâu Lệ trả lời cậu, Lâm Tùy Ý lại thấy ánh mắt Lâu Lệ nhìn vô không khí, không có tiêu điểm.
Có ý thức, nhưng chưa tỉnh.
Lâm Tùy Ý không chắc Lâu Lệ rốt cuộc tỉnh hay không tỉnh, cậu nói: “Lâu tiên sinh, bác sĩ đề nghị ngài cắt tóc.”
“Không cho đụng.” Lâu Lệ nói.
“Nhưng tóc ngài sẽ…” Lâm Tùy Ý chưa kịp chuyển lời bác sĩ, Lâu Lệ ngắt lời cậu.
Ba chữ như cũ ‘không cho đụng’, nồng đậm uy hiếp cảnh cáo.
Lâm Tùy Ý nào dám nhắc lại vụ tóc tai. Cũng may phòng là phòng đơn, không có người khác ở đây, cậu nói: “Lâu tiên sinh, khi ngài phẫu thuật, Ngô A Vĩ có gọi điện thoại cho tôi. Ông ta không tin A Sâm sẽ hại mình, tôi bảo ông ta đi hỏi A Sâm. Tôi nghĩ thế này, nếu Ngô A Vĩ đi hỏi, có lẽ sẽ quấy nhiễu A Sâm, A Sâm sẽ bỏ qua kết hoạch giết Ngô A Vĩ.”
Lâu Lệ nói: “Mộc phù thủy phiếm, hỏa không thể sinh, dương mộc vô căn. Mệnh cách này nếu không chết chìm thì cũng chết oan uổng.”
Lâm Tùy Ý: “Hả?”
Một lát sau cậu phản ứng lại: “Lâu tiên sinh nói là, kiểu gì Ngô A Vĩ cũng sẽ chết?”
Lâu Lệ không hé răng, Lâm Tùy Ý cúi đầu cân nhắc.
Trước khi vào mộng Lâu Lệ thường xem bát tự chủ mộng. Nói cách khác trước khi Lâu Lệ nhập mộng đã biết Ngô A Vĩ sẽ chết trong nước hoặc chết oan uổng.
“Nếu Ngô A Vĩ trốn không thoát cái chết.” Lâm Tùy Ý hoang mang: “Vì sao Lâu tiên sinh còn muốn giúp ông ta giải mộng, nhóm Trình Nhai cũng…”
Lâu Lệ xem bát tự trước khi nhập mộng, chẳng lẽ đám Cây Trúc Nhỏ không xem?
Nếu Ngô A Vĩ chung quy sẽ chết, tại sao một người hai người đều vào mộng.
Lâu Lệ: “Không bằng tôi.”
Lâm Tùy Ý: “Hở?”
Một lát sau cậu mới hiểu ý Lâu Lệ: Người khác xem bát tự không chuẩn bằng anh.
Lâm Tùy Ý càng hoang mang. Đám Cây Trúc Nhỏ nhập mộng không hiểu bát tự Ngô A Vĩ, Lâu Lệ xem hiểu tại sao cũng nhập mộng.
“Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý thật sự nghĩ không ra, hỏi: “Vì sao?”
Lâu Lệ: “Muốn cứu người.”
Lâm Tùy Ý: “Nhưng không phải ngài nói Ngô A Vĩ không chết đuối thì cũng chết…”
Giọng nói đột nhiên im bặt, Lâm Tùy Ý giờ mới hiểu Lâu Lệ cứu ai.
Không phải cứu Ngô A Vĩ.
Là cứu vợ Ngô A Vĩ và A Sâm.
Hại người hại mình.
Ngô A Vĩ thoát khỏi tay bọn họ, cứu bọn họ khỏi rơi vào vực sâu.
Lâm Tùy Ý rất là kính nể. Cậu đã hiểu tại sao Lâu Lệ sốt ruột bảo cậu liên hệ Ngô A Vĩ.
Cậu nói từ tận đáy lòng: “Lâu tiên sinh, ngài tốt quá.”
Lâu Lệ: “Tôi không tốt.”
Lâm Tùy Ý: “Được rồi.”
“Không tốt.” Lâu Lệ kiên trì: “Tôi không tốt.”
Anh liên tục lặp lại câu “Tôi không tốt”. Lâm Tùy Ý đoán Lâu Lệ chưa tỉnh thuốc gây tê. Cậu không cãi Lâu Lệ, trong lòng tự nhủ: Ngài rất tốt.
“Tôi không tốt.” Lâu Lệ nỉ non.
Lâm Tùy Ý ngoài miệng không cãi, trong lòng lại phân cao thấp cùng Lâu Lệ: Nhưng tôi cảm thấy ngài rất tốt.
“Lâu tiên sinh…”
Lâm Tùy Ý luống cuống chân tay. Cậu muốn đỡ Lâu Lệ, nhưng Lâu Lệ tránh cậu. Cậu biết Lâu Lệ rất đau, cậu thấy rõ miệng vết thương phía sau Lâu Lệ, áo xanh ướt sũng máu, đặc biệt là vị trí vết thương đậm đến chói mắt, y như một lỗ máu.
Tưởng tượng đi, không phải lỗ máu thì là gì. Người sống dùng cơ thể nhập mộng, vết thương sẽ theo ra ngoài. Đầu trâu không phải vật nhân gian, sau khi Lâu Lệ ra khỏi mộng, đầu trâu biến mất, thứ còn lại là miệng vết thương do xương đầu trâu đâm thành.
“Ngài uống nước không?”
Thấy sắc môi Lâu Lệ tái nhợt, Lâm Tùy Ý muốn làm cái gì đó.
Cậu không thấy máy lọc nước trong phòng khách cửa hàng 108, cũng không biết Lâu Lê pha nước trà chỗ nào, lúc này Lâu Lê không ở trong tiệm.
Lâu Lệ xua xua tay, động tác động vào vết thương, không khỏi kêu ‘Au’.
Lâm Tùy Ý muốn tìm thứ gì đó bịt vết thương Lâu Lệ, ít nhất đừng để nó chảy máu nữa.
Không đợi Lâm Tùy Ý tìm vật sạch sẽ có thể cầm máu, Lâu Lệ ngồi xuống ghế. Không biết có phải do sắc mặt quá tái nhợt, hay do ánh đèn trong tiệm, Lâm Tùy Ý có cảm giác sắc mặt Lâu Lệ rất trầm.
“Cậu ra ngoài đi.” Lâu Lệ nói.
Lâm Tùy Ý cảm thấy giọng Lâu Lệ cũng rất lạnh.
“Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý cực kì sợ: “Tôi không muốn ra ngoài, có được không?”
Nếu Lâu Lê ở trong tiệm, cậu sẽ nghe lời Lâu Lệ, nhưng hiện tại không có Lâu Lê, Lâu Lệ lại bị thương nặng, huống hồ vết thương này là vì cứu cậu.
Advertisement
Lâu Lệ lạnh nhạt nói: “Đi ra ngoài!”
Lâm Tùy Ý cảm thấy Lâu Lệ lạnh lùng kinh khủng. Tính tình Lâu Lệ kỳ cục quái dị, cậu vừa nóng lòng vừa tủi thân khổ sở, nghĩ sao liền nói vậy.
Lâm Tùy Ý nói: “Lâu tiên sinh, ngài đừng như vậy.”
Nhưng Lâu Lệ vẫn nói: “Đi ra ngoài.”
Lâm Tùy Ý sợ Lâu Lệ tức giận ảnh hưởng miệng vết thương, đành phải gật đầu: “Tôi ra ngoài chờ xe cứu thương, nếu ngài không thoải mái thì kêu tôi.”
Lâu Lệ: “Ừm.”
Lâm Tùy Ý lưu luyến bước từng bước ra ngoài. Cậu vén rèm thông khí, bất ngờ đụng phải gió tuyết bên ngoài, lạnh đến mức cơ thể run run.
Trong phòng ấm áp, Lâm Tùy Ý quay đầu nhìn bên trong, rồi mới đi hẳn ra ngoài, canh giữ ngoài cửa.
Lâm Tùy Ý vừa đi, Lâu Lệ liền mất sức.
Anh thở dốc hai tiếng, ánh mắt vẫn đặt hướng cửa.
“Lâu Lê.” Lâu Lệ trầm giọng: “Đi lấy cho cậu ấy áo…”
Còn chưa nói xong, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân ‘loạch xoạch’.
Lâm Tùy Ý chạy trở về, “Lâu tiên sinh, xe cứu thương tới rồi.”
Cậu biết Lâu Lệ không muốn nhiều người biết về cửa hàng 108, vì thế yêu sách xin nhân viên y tế đứng ngoài cửa chờ, cậu chạy vào đưa Lâu Lệ ra ngoài.
Bị Lâu Lệ phũ phàng từ chối một lần Lâm Tùy Ý vẫn nói: “Lâu tiên sinh, tôi dìu ngài.”
Lâu Lệ nhìn Lâm Tùy Ý run rẩy cùng lông mày dính tuyết, ngữ khí hòa hoãn: “Không cần.”
Lâm Tùy Ý giải thích: “Bác sĩ đề nghị ngài hạn chế cử động.”
Lâu Lệ cũng giải thích: “Tôi nặng.”
Lâm Tùy Ý lập tức nói: “Gió thổi ngài liền đổ, ngài có nặng đâu, để tôi qua đỡ nhé.”
Lâu Lệ: “…”
Cuối cùng Lâm Tùy Ý vẫn đỡ Lâu Lệ đi ra ngoài cửa hàng 108, giao Lâu Lệ cho nhân viên y tế chờ bên ngoài.
Cậu đi theo diện người nhà, lên xe cứu thương đến bệnh viện.
Lâm Tùy Ý nhắm mắt theo đuôi, nhìn Lâu Lệ được đưa vào phòng giải phẫu. Nhìn đèn phòng giải phẫu sáng lên, cậu không dám cách quá xa, dựa vào tường trắng hành lang, nôn nóng chờ Lâu Lệ.
Chốc lát sau có y tá cầm Giấy cam kết chấp nhận phẫu thuật tìm cậu. Lâm Tùy Ý thót tim trong lòng.
Trong phim truyền hình cậu xem, bệnh viện yêu cầu ký tên nghĩa là bệnh nhân đang nguy cấp.
Hơn nữa Giấy cam kết chấp nhận phẫu thuật yêu cầu người nhà ký tên. Sợ ký tên chậm trễ việc Lâu Lệ giải phẫu, cậu vội vàng nói: “Tôi không phải người nhà bệnh nhân, tôi lập tức đi tìm…”
Y tá xen lời: “Bệnh nhân đồng ý cậu ký tên cho mình. Nếu cậu đồng ý thì ký tên.”
Lâm Tùy Ý sửng sốt, lập tức cầm bút ký tên mình.
Y tá xoay người muốn đi, Lâm Tùy Ý đuổi theo: “Xin hỏi tình trạng bệnh nhân…”
“Bệnh nhân vừa được đưa vào phòng phẫu thuật, bác sĩ đang kiểm tra bệnh nhân, phiền anh ngồi chờ, có gì bác sĩ sẽ nói với anh.”
Lâm Tùy Ý: “Được… Tốt.”
Cậu dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn đèn phòng giải phẫu. Không nhận được đáp án từ y tá, trong lòng cậu không khỏi lo lắng vì Lâu Lệ.
Thời gian trôi qua chậm chạp, Lâm Tùy Ý gấp đến độ đi qua đi lại ngoài phòng giải phẫu.
Di động trong túi rung lên, Lâm Tùy Ý vô thức xem phòng giải phẫu. Phòng giải phẫu còn sáng đèn đỏ, lúc này cậu mới phát hiện không phải Lâu Lệ ra, mà là di động reo chuông.
Một dãy số gọi đến. Dãy số này không xa lạ, trước khi gọi 120 cậu đã trò chuyện với dãy số này.
Ngô A Vĩ.
Lâm Tùy Ý tiếp máy.
Giọng Ngô A Vĩ nôn nóng lập tức từ ống nghe truyền đến. Đầu bên kia điện thoại còn có thanh âm ‘rào rào’, thành phố Ngô A Vĩ sinh sống đang đổ mưa.
“Là… Thầy Giải Mộng hả?” giọng Ngô A Vĩ run run: “Đúng là vợ tôi muốn giết tôi.”
“Cuộc gọi vừa nãy đã cứu tôi.” Thanh âm Ngô A Vĩ run rẩy: “May là tôi có phòng bị, anh biết kia con dao đó dài cỡ nào không? Tôi dùng gối đầu che chắn, con dao suýt nữa chọc vào mắt tôi.”
“Tôi chạy ra ngoài rồi.” Ngô A Vĩ nói: “Cô ta có đuổi theo tôi không?”
Trước mặt mọi người, Lâm Tùy Ý đều hạ thấp mình một chút.
Cậu nào có tinh lực nghe Ngô A Vĩ kể lể mình chạy thoát khỏi tay vợ như thế nào, nhưng nghĩ tới Ngô A Vĩ là khách Lâu Lệ, bèn hít sâu một hơi: “Đề nghị ông báo cảnh sát.”
“Báo cảnh sát?” Ngô A Vĩ sửng sốt: “Không thể báo cảnh sát. Báo cảnh sát mặt mũi tôi biết vứt đi đâu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Tùy Ý: “Vậy ông gọi điện thoại để?”
Ngô A Vĩ nói: “Tôi sắp đến nhà A Sâm. Lúc nãy anh nói A Sâm muốn hại tôi, là… Là nhầm đúng không.”
Lâm Tùy Ý phình to đầu. Ngô A Vĩ vẫn còn lải nhải: “A Sâm sẽ không hại tôi, A Sâm sao có thể hại tôi? Tuy… Tuy rằng lúc trước tôi có lỗi với em ấy, nhưng em ấy đã tha thứ cho tôi. Anh chưa gặp A Sâm, không biết A Sâm là người như thế nào, em ấy tốt lắm. Em ấy thấy con chó con mèo hoang đều cho ăn, em ấy…”
Lâm Tùy Ý mím môi, nói: “Vậy ông hỏi cậu ta đi.”
“Hỏi cái gì?”
“Hỏi cậu ta có muốn giết ông không.”
Ngô A Vĩ đột nhiên dừng lại.
Thành phố mưa to tầm tã, Ngô A Vĩ chật vật chạy ra khỏi nhà, người bị mưa to xối ướt. Ông ta bị dọa điếng người, chạy như điên đến nhà A Sâm.
Tới dưới lầu nhà A Sâm, Ngô A Vĩ ngược lại không dám lên lầu, bởi vì các Thầy Giải Mộng ông ta tìm đều nói A Sâm muốn giết mình.
Ngô A Vĩ đứng dưới lầu nhìn lên trên.
Nói thật, nếu không phải A Sâm thuê ở đây, ông ta khinh thường đến tiểu khu này. Ông ta có thể mua căn hộ tốt nhất cho A Sâm, nhưng A Sâm không cần.
Ngô A Vĩ nói vài lần, thấy A Sâm khăng khăng không cần nên bỏ qua.
Ông ta thích A Sâm ở điểm này. Ông ta cảm thấy đây là khí khái văn nhân của A Sâm, không giống mấy tình nhân khác.
A Sâm không cần tiền ông ta.
Hạt mưa lớn rơi xuống, bọt nước chưa kịp nở rộ đã bị đạp vỡ.
Ngô A Vĩ nhớ lại lần đầu gặp A Sâm, cũng có cơn mưa to như này. Ông ta ăn bữa cơm xoàng tại nhà hàng cao cấp nhất thành phố, A Sâm làm công ở chỗ đấy, bị dính mưa ướt đẫm, quản lý ngại cậu ta chật vật không chỉnh chu, bảo A Sâm trở về không cần đến nữa.
Ngô A Vĩ ngồi bàn ăn cạnh cửa, thấy mặt nghiêng quật cường của A Sâm: “Em không đến trễ.”
“Không phải vấn đề đến trễ.” Quản lý nói: “Cậu coi đây là nơi nào, bộ dạng của cậu ảnh hưởng khách dùng bữa.”
A Sâm nói: “Quần áo bị ướt là đồ của em, đồng phục không bị ướt.”
“Vậy cậu có thể đổi quần áo ngay chỗ này à? Cậu không cần vào nhà hàng hả?” Quản lý nói: “Đơn giản như vậy mà nghe không hiểu, trách không được nhiều khách hàng khiếu nại cậu.”
A Sâm rũ mắt, qua hồi lâu cậu ta mỉm cười cứng ngắc lấy lòng: “Anh, em cần công việc này.”
Quản lý nói: “Nhưng nơi này không cần cậu.”
Ngô A Vĩ quan sát trên dưới A Sâm vài lần. A Sâm là loại hình ông ta thích, sắc dục nổi dậy, ông ta muốn làm anh hùng.
Bụng phệ xuất hiện trước mặt A Sâm, dối trá trách cứ quản lý, giải vây thay A Sâm.
Về sau mỗi lần tới nhà hàng này, quản lý đều bảo A Sâm tiếp đãi ông ta.
Dần dà, Ngô A Vĩ biết A Sâm đang đi học tại học viện mỹ thuật thành phố, có hai tác phẩm từng nhận giải thưởng nhỏ.
Học viện mỹ thuật rất đốt tiền, A Sâm nhà nghèo, A Sâm thực sự cần công việc chống đỡ tiền học phí cao ngất.
Ngô A Vĩ nhìn thấy cơ hội, ba ngày hai lần đến xum xoe trước mặt A Sâm.
Đều bị A Sâm mắt lạnh từ chối.
Ngô A Vĩ thích sự cao ngạo trên người A Sâm, nhưng không thích A Sâm cao ngạo với mình. Ông ta dùng chút thủ đoạn, sai người trộm tác phẩm A Sâm, lật lọng chỉ trích cậu ta sao chép.
Ông ta dùng khoản bồi thường kếch xù và uy hiếp thôi học đập nát cao ngạo của A Sâm.
A Sâm không còn sự cao ngạo, nhanh chóng bị Ngô A Vĩ chán ngán.
Ngô A Vĩ không đi tìm A Sâm khá lâu. Khi ông ta sắp quên mất A Sâm, có người tặng ông ta một bức tranh, ký tên A Sâm.
Sau khi Ngô A Vĩ thay cậu giải quyết phong ba bồi thường sao chép và thôi học, một bức tranh khác của A Sâm được gửi đến.
Ngô A Vĩ lần nữa nhớ tới A Sâm. Ông ta vốn thích người có tài, đặc biệt là A Sâm hiện có chút danh tiếng.
Ông ta thường xuyên lái xe đến học viện mỹ thuật tìm A Sâm. Ông ta biết A Sâm không muốn ông ta tới, nhưng Ngô A Vĩ không để bụng. Ông ta muốn người khác biết mình và A Sâm có quan hệ, điều này làm Ngô A Vĩ cảm thấy kiêu ngạo.
Loại si mê này làm Ngô A Vĩ hiếm khi dâng lên một xíu áy náy với A Sâm, áy náy mình từng lãnh đạm A Sâm. Cho nên Ngô A Vĩ nghĩ tới nghĩ lui, quyết định khi A Sâm tham gia triển lãm tranh nước ngoài sẽ dẫn cậu ta đi đăng ký kết hôn.
Sắp xuất phát, Ngô A Vĩ liên tục mơ thấy ác mộng.
Trong lòng ông ta lo sợ bất an, tìm vài Thầy Giải Mộng.
Hiện tại mộng đã giải, Thầy Giải Mộng nói A Sâm muốn giết ông ta.
Ngô A Vĩ so sánh tính mạng bản thân và cảm tình với A Sâm, xoay người bỏ đi. Đi được vài bước dừng lại, ông ta nghĩ đến lời Thầy Giải Mộng.
Hỏi A Sâm có phải muốn giết mình hay không?
Ngô A Vĩ luyến tiếc A Sâm, nhưng cũng sợ A Sâm sẽ giết mình. Ngô A Vĩ nhặt một cục gạch dưới đất, đi lên lầu tới cửa nhà A Sâm.
Ông ta bấm chuông cửa, hồi hộp gọi: “A Sâm ơi, là anh.”
Qua một lát, A Sâm mở cửa.
Ngô A Vĩ dõi mắt vào nhà. Trong nhà sáng đèn, trên sàn nhà rơi vãi vài bản nháp.
Ngô A Vĩ nói: “Đêm nay lại bận?”
A Sâm liếc trên dưới ông ta, ánh mắt này làm Ngô A Vĩ chật vật muốn trốn. Ngô A Vĩ hơi tự ti, thẳng lưng nói: “Trong nhà xảy ra chút chuyện, anh tới chỗ em trốn.”
Ngô A Vĩ nói muốn vào cửa, nhưng A Sâm đứng ở cửa không nhường đường cho ông ta vào.
“Tôi nói với cô ấy, chúng ta sẽ xuất ngoại kết hôn.” A Sâm bỗng nói: “Cô ấy là vợ anh, em cho rằng cô ấy có quyền được biết.”
Ngô A Vĩ ngẩn người, nghĩ đến mình thiếu chút nữa đã bị vợ giết, ông ta nổi giận, rồi tắt ngúm khi nhìn thấy đáy mắt A Sâm hiện vẻ mỏi mệt: “Thôi, nói thì nói, cô ấy vốn biết em tồn tại.”
Nói xong, Ngô A Vĩ nhớ lại mục đích tới tìm A Sâm, nắm chặt cục gạch giấu sau lưng, lắp bắp hỏi: “A Sâm, mấy năm nay anh đối xử với em không tồi nhỉ?”
A Sâm nhìn thấu ông ta, qua thật lâu: “Rất không tồi.”
Ngô A Vĩ thử hỏi: “Vậy em có đồng ý kết hôn với anh không?”
A Sâm bình tĩnh nói: “Đồng ý.”
Ngô A Vĩ nói: “Lần này chỉ xuất ngoại kết hôn, em sẽ không làm gì khác chứ.”
A Sâm nhìn ông ta.
Ngô A Vĩ trong lòng hụt hẫng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Qua hồi lâu, A Sâm lành lạnh nói: “Ví dụ như?”
Ngô A Vĩ nào dám ví dụ. A Sâm thay ông ta nói: “Ví dụ như khi ra biển đẩy anh xuống?”
Nhất thời, trán Ngô A Vĩ chảy đầy mồ hôi lạnh.
“Em còn việc bận.” A Sâm xoay người: “Anh muốn tắm rửa hay làm gì cứ thoải mái, đừng quấy rầy em.”
“Anh… Anh, không quấy rầy em. Anh…” Ngô A Vĩ hốt hoảng: “Anh đi đây.”
A Sâm không nói gì, vùi đầu vẽ tranh.
Chỉ có bàn vẽ bật đèn, cơ thể cậu ta giấu trong bóng tối. Ngô A Vĩ đột nhiên nhớ lại tòa nhà trong mơ, A Sâm cong lưng vẽ vời trông giống tòa nhà ấy, như một con quái vật ngủ đông.
Ngô A Vĩ xoay người bỏ chạy, ông ta chạy mãi chạy mãi.
Không có mục đích, chỉ muốn tránh xa con quái vật A Sâm càng xa càng tốt.
–
Đinh…
Đèn phòng giải phẫu tắt.
Lâm Tùy Ý vội tiến lên, bác sĩ nói: “Bệnh nhân không có vấn đề gì.”
“Cảm ơn bác sĩ.” Cậu hít một hơi to.
“À, đúng rồi.” Bác sĩ nói: “Bệnh nhân bị thương sau lưng, cần nằm sấp.”
Lâm Tùy Ý ghi nhớ: “Vâng vâng.”
Bác sĩ nói: “Tóc bệnh nhân hơi vướng, chúng tôi muốn giúp bệnh nhân xử lý, nhưng chúng tôi chạm vào tóc bệnh nhân liền hừ hừ.”
Lâm Tùy Ý: “Hả?”
Bác sĩ nói: “Bệnh nhân không cho chúng tôi chạm vào tóc. Cậu là bạn bệnh nhân? Vậy cậu khuyên nhủ bệnh nhân nhé. Mới vừa phẫu thuật, cơ thể suy yếu không được gội đầu, không xử lý tóc tai rất dễ nhiễm trùng vết thương.”
Lâm Tùy Ý: “Vâng, phiền bác sĩ ạ.”
Lâm Tùy Ý canh Lâu Lệ. Người khác bị gây tê sẽ hồ ngôn loạn ngữ, nhưng Lâu Lệ chỉ im lặng nằm trên giường bệnh.
Lâm Tùy Ý đến gần, Lâu Lệ mở choàng mắt.
“Lâu tiên sinh?” Lâm Tùy Ý hoảng sợ, “Ngài tỉnh rồi? Ngài cảm thấy thế nào?”
Lâu Lệ: “Ừm.”
Lâm Tùy Ý nhìn chằm chặp Lâu Lệ. Tuy Lâu Lệ trả lời cậu, Lâm Tùy Ý lại thấy ánh mắt Lâu Lệ nhìn vô không khí, không có tiêu điểm.
Có ý thức, nhưng chưa tỉnh.
Lâm Tùy Ý không chắc Lâu Lệ rốt cuộc tỉnh hay không tỉnh, cậu nói: “Lâu tiên sinh, bác sĩ đề nghị ngài cắt tóc.”
“Không cho đụng.” Lâu Lệ nói.
“Nhưng tóc ngài sẽ…” Lâm Tùy Ý chưa kịp chuyển lời bác sĩ, Lâu Lệ ngắt lời cậu.
Ba chữ như cũ ‘không cho đụng’, nồng đậm uy hiếp cảnh cáo.
Lâm Tùy Ý nào dám nhắc lại vụ tóc tai. Cũng may phòng là phòng đơn, không có người khác ở đây, cậu nói: “Lâu tiên sinh, khi ngài phẫu thuật, Ngô A Vĩ có gọi điện thoại cho tôi. Ông ta không tin A Sâm sẽ hại mình, tôi bảo ông ta đi hỏi A Sâm. Tôi nghĩ thế này, nếu Ngô A Vĩ đi hỏi, có lẽ sẽ quấy nhiễu A Sâm, A Sâm sẽ bỏ qua kết hoạch giết Ngô A Vĩ.”
Lâu Lệ nói: “Mộc phù thủy phiếm, hỏa không thể sinh, dương mộc vô căn. Mệnh cách này nếu không chết chìm thì cũng chết oan uổng.”
Lâm Tùy Ý: “Hả?”
Một lát sau cậu phản ứng lại: “Lâu tiên sinh nói là, kiểu gì Ngô A Vĩ cũng sẽ chết?”
Lâu Lệ không hé răng, Lâm Tùy Ý cúi đầu cân nhắc.
Trước khi vào mộng Lâu Lệ thường xem bát tự chủ mộng. Nói cách khác trước khi Lâu Lệ nhập mộng đã biết Ngô A Vĩ sẽ chết trong nước hoặc chết oan uổng.
“Nếu Ngô A Vĩ trốn không thoát cái chết.” Lâm Tùy Ý hoang mang: “Vì sao Lâu tiên sinh còn muốn giúp ông ta giải mộng, nhóm Trình Nhai cũng…”
Lâu Lệ xem bát tự trước khi nhập mộng, chẳng lẽ đám Cây Trúc Nhỏ không xem?
Nếu Ngô A Vĩ chung quy sẽ chết, tại sao một người hai người đều vào mộng.
Lâu Lệ: “Không bằng tôi.”
Lâm Tùy Ý: “Hở?”
Một lát sau cậu mới hiểu ý Lâu Lệ: Người khác xem bát tự không chuẩn bằng anh.
Lâm Tùy Ý càng hoang mang. Đám Cây Trúc Nhỏ nhập mộng không hiểu bát tự Ngô A Vĩ, Lâu Lệ xem hiểu tại sao cũng nhập mộng.
“Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý thật sự nghĩ không ra, hỏi: “Vì sao?”
Lâu Lệ: “Muốn cứu người.”
Lâm Tùy Ý: “Nhưng không phải ngài nói Ngô A Vĩ không chết đuối thì cũng chết…”
Giọng nói đột nhiên im bặt, Lâm Tùy Ý giờ mới hiểu Lâu Lệ cứu ai.
Không phải cứu Ngô A Vĩ.
Là cứu vợ Ngô A Vĩ và A Sâm.
Hại người hại mình.
Ngô A Vĩ thoát khỏi tay bọn họ, cứu bọn họ khỏi rơi vào vực sâu.
Lâm Tùy Ý rất là kính nể. Cậu đã hiểu tại sao Lâu Lệ sốt ruột bảo cậu liên hệ Ngô A Vĩ.
Cậu nói từ tận đáy lòng: “Lâu tiên sinh, ngài tốt quá.”
Lâu Lệ: “Tôi không tốt.”
Lâm Tùy Ý: “Được rồi.”
“Không tốt.” Lâu Lệ kiên trì: “Tôi không tốt.”
Anh liên tục lặp lại câu “Tôi không tốt”. Lâm Tùy Ý đoán Lâu Lệ chưa tỉnh thuốc gây tê. Cậu không cãi Lâu Lệ, trong lòng tự nhủ: Ngài rất tốt.
“Tôi không tốt.” Lâu Lệ nỉ non.
Lâm Tùy Ý ngoài miệng không cãi, trong lòng lại phân cao thấp cùng Lâu Lệ: Nhưng tôi cảm thấy ngài rất tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro