Giải Mộng

Chương 38

Du Ngư

2024-07-16 10:11:01

Lâu Lệ nằm viện mấy ngày, Lâm Tùy Ý đúng giờ đưa cơm mỗi ngày.

Lâu Lệ chỉ ăn chay, Lâm Tùy Ý lên mạng tìm các món ăn chay giàu dinh dưỡng, dụng tâm nấu mỗi bữa cơm. Không cô phụ ý tốt của Lâm Tùy Ý, Lâm Tùy Ý nấu món gì Lâu Lệ đều ăn món đó, không kén ăn cũng không để thừa đồ ăn.

“Lâu tiên sinh.” Lâu Lệ không kén ăn, Lâm Tùy Ý dọn hộp cơm, lúc chuẩn bị rời đi hỏi theo thường lệ: “Ngày mai ngài muốn ăn món gì?”

Lâu Lệ nói: “Đều được.”

Lâm Tùy Ý: “Tốt quá.”

Trên đường về nhà, Lâm Tùy Ý cân nhắc phối hợp dinh dưỡng ngày mai.

Cậu tính hầm canh.

Buổi tối mua đồ ăn không tươi, Lâm Tùy Ý định ngày hôm sau dậy sớm mua nguyên liệu.

Về đến nhà cậu rửa mặt leo lên giường, sau đó lấy cuốn vở dưới gối dầu.

Không biết có phải do trong khoảng thời gian này thường xuyên vào bệnh viên khiến âm khí dính vào người, Lâm Tùy Ý thấy thêm nhiều cảnh “dạo đầu” ở trong mộng. Cuốn vở này chuyên dùng để ghi chép nội dung cậu nhớ được trong mơ.

– Mình nằm mơ thấy một đứa bé bị bỏ rơi ở giao lộ. Ban đầu mình tưởng đứa bé là mình, người nhặt được mình là chú. Nhưng không phải, người nhặt được đứa bé là Lâu tiên sinh.

– Lâu tiên sinh ở trong mơ không thấy mình, nhặt được đứa bé thì mang về nhà. Nhà không phải nhà Lâu tiên sinh, cũng không phải cửa hàng số 108 ở đường Kim Hoa, mà là nhà của mình.

– Trong nhà chuẩn bị sẵn đồ dùng cho trẻ con, cứ như biết trước sẽ nhặt được một đứa bé.

– Lâu tiên sinh dỗ đứa bé ngủ xong sẽ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm đứa bé.

– Trong nhà có âm thanh gì đó.

Advertisement

– Trong nhà có âm thanh, là tiếng đập cửa. Lâu tiên sinh mở cửa ném một sấp tiền ra bên ngoài. Tiền này không phải tiền giấy… Là tiền thật. Ngoài cửa là ai? Từ trước nay mình chưa từng thấy Lâu tiên sinh có biểu cảm ghét bỏ như vậy.

Lâm Tùy Ý đặt mắt ở dòng ‘Ngoài cửa là ai? Từ trước nay mình chưa từng thấy Lâu tiên sinh có biểu cảm ghét bỏ như vậy’. Người đó là mục tiêu đêm nay của cậu, cậu phải nhớ kỹ người gõ cửa là ai.

Dựa theo biện pháp Lâu Lê đã dạy, Lâm Tùy Ý nhẩm ba lần ‘Mình phải nhớ kỹ người gõ cửa’, rồi nhắm mắt ngủ.

Thời gian ngủ như bị thiết lập bội số. Lâm Tùy Ý cảm thấy vừa nhắm mắt đã bị đồng hồ báo thức đánh thức.

Cậu không vội tắt đồng hồ báo thức, mà lấy giấy bút chuẩn bị sẵn bên gối ghi chép lại nội dung giấc mơ còn sót trong đầu mình.

Ngòi bút chạm mặt giấy trắng, Lâm Tùy Ý lại không viết thành chữ.

Hình ảnh giấc mơ tiêu tán quá nhanh, gần như khi cậu tìm được giấy bút đã quên hết sạch.

Đồng hồ báo thức vẫn đang ầm ĩ, Lâm Tùy Ý không cưỡng ép bản thân phải nhớ ra nữa. Cậu nhét giấy bút dưới gối đầu, đi vào phòng bếp làm bữa sáng và chuẩn bị nguyên liệu bữa trưa bữa tối. Chờ mọi thứ xong xuôi, sắc trời se lạnh, Lâm Tùy Ý cầm hộp cơm ra cửa.

Đường đi đến bệnh viện đông xe, còn là giờ cao điểm. Lâm Tùy Ý đến bệnh viện hơi muộn.

Lo lắng đồ ăn bị nguội, Lâm Tùy Ý vội vàng đi tới phòng bệnh.

“Lâu tiên sinh, hôm nay kẹt xe, xin lỗi, tôi…”

Cậu nói được một nửa, mắt nhìn vào trong phòng bệnh, vì thế dừng lại.

Trong phòng bệnh không chỉ có Lâu Lệ, còn có Cây Trúc lớn nhỏ.

Hai huynh đệ Trình Án, Trình Nhai tới.

Phụ trách chăm sóc Lâu Lệ ban đêm – Lâu Lê không có mặt trong phòng.

Lúc này Cây Trúc lớn nhỏ đang đứng ở một bên, tay xách túi táo và sữa bò tươi.

Lâu Lệ không giỏi xử lý quan hệ xã giao, chào hỏi trò chuyện không nhiệt tình, nhiều nhất là Cây Trúc lớn nhỏ quan tâm một câu, anh ‘ừm’ một tiếng, cũng không biết mời người ta ngồi.

Lâm Tùy Ý vội buông hộp cơm, nhận đồ từ tay hai người, dùng câu tiếp đón thường thấy nhất chào hỏi: “Tới đây còn mang đồ làm gì.”

Nhận đồ xong, Lâm Tùy Ý nói: “Mời ngồi.”

Bầu không khí xấu hổ bị Lâm Tùy Ý đánh vỡ. Cây Trúc ngồi xuống mở miệng: “Trước khi rời mộng thấy Lâu tiên sinh bị thương, nên bọn tôi muốn đến thăm.”

“May là hôm nay mọi người tới đây.” Lâm Tùy Ý nói: “Ngày mai Lâu tiên sinh xuất viện, trễ tí nữa là không kịp thăm rồi.”

Cây Trúc: “…”

Cây Trúc Nhỏ: “…”

“Ý tôi không phải nói mọi người tới chậm.” Lâm Tùy Ý phản ứng lại, vội giải thích: “Là… Là…”

Hận bản thân ít học vốn từ vựng kém cỏi, Lâm Tùy Ý không biết nên giải thích biểu đạt suy nghĩ của mình thế nào.

Lâu Lệ nói: “Sợ mấy người bỏ lỡ.”

Lâm Tùy Ý: “Đúng đúng đúng!”

Lâm Tùy Ý nhìn về phía Lâu Lệ, Cây Trúc lớn nhỏ cũng nhìn về phía Lâu Lệ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dù Lâm Tùy Ý đã đánh vỡ bầu không khí xấu hổ trong phòng bệnh, bầu không khí vẫn chưa thật sự gọi là hòa hợp. Chủ yếu là Lâu Lệ có địa vị quá cao trong giới giải mộng, Cây Trúc lớn nhỏ không biết nên nói chuyện thế nào cùng Lâu Lệ.

Cây Trúc Nhỏ nói: “Lâu tiên sinh, tôi mới nhớ tôi và anh tôi còn có chút việc. Chúng tôi về trước, không quấy rầy ngài nữa.”

Lâm Tùy Ý thầm nói, viện cớ gì mà vừa sượng vừa giả trân.

Được Lâu Lệ cho phép, Cây Trúc lớn nhỏ rời khỏi phòng bệnh.

Lâm Tùy Ý nghĩ hai người vừa đến được một lát liền đi, bèn nói với Lâu Lệ: “Lâu tiên sinh, tôi tiễn bọn họ.”

Lâu Lệ: “Ừm.”

Lâm Tùy Ý đưa Cây Trúc lớn nhỏ đến cổng bệnh viện, Cây Trúc Nhỏ nói: “Anh Tùy Ý, gần đây có quán cà phê nào không.”

Hắn ngáp một cái: “Mấy ngày nay không được ngủ ngon, sáng nay vừa xuống máy bay liền đến đây, hơi buồn ngủ.”

Lâm Tùy Ý không quen uống cà phê, cũng không biết chỗ nào có quán cà phê.

Cơ mà nghe Cây Trúc Nhỏ nói vậy, cậu vội lấy di động tra tìm quán cà phê.

Cũng may phụ cận 300 mét có một quán, Lâm Tùy Ý dẫn hai người qua.

Cây Trúc xem thực đơn hỏi Lâm Tùy Ý muốn uống gì, Lâm Tùy Ý lắc đầu nói: “Không cần gọi cho tôi.”

Cây Trúc Nhỏ nói: “Sữa bò nóng được không? Em và anh em muốn hỏi anh một chuyện.”

Lâm Tùy Ý gật đầu: “Được.”

Thời gian này quán cà phê khá đông khách, nhưng khách chủ yếu gọi món mang đi, khách ngồi trong quán không nhiều lắm.

Ba người bọn họ chọn vị trí trong góc.

Lâm Tùy Ý cầm ly sữa bò nóng, lo lắng hỏi: “Có chuyện gì?”

“Cũng không có gì.” Cây Trúc nói: “Ngô A Vĩ đã chết.”

Tuy rằng biết Ngô A Vĩ khó thoát cái chết, nhưng nghe thế, Lâm Tùy Ý vẫn không khỏi ngoài ý muốn. Cậu không ngờ ứng nghiệm nhanh như vậy, “Ông ta… Ông ta chết như thế nào?”

Cậu vẫn lo nguyên nhân Ngô A Vĩ chết liên quan đến A Sâm hoặc vợ ông ta.

“Ngã xuống cống.” Cây Trúc nói.

Lâm Tùy Ý ngẩn người: “Bao lâu rồi?”

“Ngay buổi tối ra khỏi mộng.” Cây Trúc nói: “Khi vớt lên xác bị trương phình, phân hủy rất nặng, tốn vài ngày mới tra ra là Ngô A Vĩ.”

Lâm Tùy Ý cắn ống hút, không nói bát tự Ngô A Vũ mà Lâu Lệ nói: “Ôi.”

“Ngô A Vĩ chết có ảnh hưởng gì với mọi người không?” Cậu hỏi.

“Không ảnh hưởng gì.” Cây Trúc nói: “Chúng tôi làm nghề này tiền trao cháo múc, khách hàng đã chết, trong lòng ít nhiều có hơi băn khoăn.”

Lâm Tùy Ý thử: “Vậy hai người tìm tôi để?”

“Không liên quan Ngô A Vĩ, là chuyện khác.” Cây Trúc thấp giọng: “Là thế này…”

Trước khi thoát khỏi mộng Ngô A Vĩ, Cây Trúc lớn nhỏ thấy Lâu Lệ bị thương.

Nên sau khi ra ngoài, Cây Trúc lớn nhỏ muốn đến thăm Lâu Lệ.

Cũng chính vào lúc này, bọn họ phát hiện điều bất thường.

Trong giới giải mộng, gần như không ai không biết tên tuổi Lâu Lệ.

Nhưng tìm hiểu kỹ hơn, bọn họ không biết Lâu Lệ đến từ quan đạo nào, càng không biết Lâu Lệ bái sư với ai.

“Giới giải mộng này, không ai dẫn dắt căn bản không thể nào nhập môn.” Cây Trúc nói: “Tôi và Trình Nhai hỏi thăm một vòng, không ai biết Lâu tiên sinh ở nơi nào. Vì thế tôi và Trình Nhai còn đi tìm chân nhân nhà tôi, chân nhân nhà tôi đều chỉ nghe danh tiếng Lâu tiên sinh chứ không biết gì nữa. Số lượng Thầy Giải Mộng Sư ít ỏi, Lâu tiên sinh thiên phú dị bẩm càng hiếm có, nhưng khoảng hai ba năm trước thanh danh Lâu tiên sinh mới được lan truyền rộng. Vô lý thật đấy, với tài năng của Lâu tiên sinh phải nổi tiếng từ lâu rồi mới đúng.”

Lâm Tùy Ý suy đoán: “Có thể là hai ba năm trước Lâu tiên sinh mới vào giới chăng?”

“Anh Tùy Ý, giới giải mộng không chỉ dựa vào thiên phú, còn phải có đủ kinh nghiệm.” Cây Trúc Nhỏ nói: “Huống hồ Lâu tiên sinh biết Ẩn Tức, không học tám chín mười năm, sẽ không có Lâu tiên sinh hôm nay.”

Lâm Tùy Ý uống một ngụm sữa bò, thử hỏi: “Vậy hai người tìm tới đây kiểu gì?”

“Tìm Lâu tiên sinh khó.” Cây Trúc nói: “Tìm cậu không khó.”

Lâm Tùy Ý: “…”

“Vậy hai người…” Lâm Tùy Ý tiếp tục thử: “Tìm tôi để nói cho tôi biết, Lâu tiên sinh cực kỳ thần bí hả?”

“Sao có thể.” Cây Trúc Nhỏ nói: “Thật ra bọn em muốn hỏi anh, anh có thể nói cho bọn em biết xuất thân của Lâu tiên sinh không?”

Lâm Tùy Ý cảnh giác: “Tại sao muốn hỏi xuất thân của Lâu tiên sinh?”

Cây Trúc nói: “Chân nhân nhà tôi không biết xuất thân của Lâu tiên sinh, tôi và Trình Nhai biết, thế thì có mặt mũi lắm luôn?”

Lâm Tùy Ý: “…”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Tùy Ý nói: “Nhưng tôi không biết.”

“Anh Tùy Ý cũng không biết?” Cây Trúc Nhỏ kinh ngạc.

Lâm Tùy Ý nhìn hắn, trịnh trọng gật đầu: “Thật sự không biết.”

“Dựa vào kiến giải vụng về của tôi…” Cây Trúc tự hỏi một tẹo: “Nguyên Thanh Quan giỏi về Ẩn Tức và người giấy nhất.”

Lâm Tùy Ý: “Nguyên Thanh Quan?”

“Nguyên Thanh Quan là một trong những đạo quan có tuổi đời ngàn năm. Có thể nói nhân tài Nguyên Thanh Quan tầng tầng lớp lớp, trong đó nổi tiếng nhất là Nguyên Dĩ đạo nhân. Bậc Thầy Giải Mộng không thể giải mộng yểm, Nguyên Dĩ đạo nhân có thể giải. Còn có đệ tử thân truyền của Nguyên Dĩ đạo nhân, Nguyên Ý sơn nhân.”

Lâm Tùy Ý chọn bừa các danh từ xa lạ: “Đạo nhân, mộng yểm, sơn nhân, là cái gì?”

Đề tài bị cậu dời đi.

“Đạo nhân, sơn nhân và tiên sinh đều là tôn xưng chúng tôi dùng để gọi tiền bối. Sở dĩ gọi Lâu tiên sinh là ‘tiên sinh’, một là không rõ ngài đến từ đạo quan nào, hai là xưng hô theo cậu. ‘Sơn nhân’ là chỉ ẩn sĩ cao nhân, nói cách khác Nguyên Ý sơn nhân quy ẩn.” Cây Trúc giải thích.

Lâm Tùy Ý: “Ồ!”

Cậu mới tiếp xúc với giải mộng, nên hỏi nhiều một chút: “Thế còn mộng yểm?”

“Mộng phân nhiều loại, chính mộng, ác mộng, tư mộng, tẩm mộng, hỉ mộng, sợ mộng vân vân*.” Cây Trúc nói: “Trong các loại mộng, tỷ lệ Thầy Giải Mộng chết nhiều nhất là mộng trong mộng. Mộng trong mộng ý trên mặt chữ, nằm mơ trong giấc mơ. Nhiều Thầy Giải Mộng không thể giải được mộng trong mộng, mộng yểm còn nan giải và hung hiểm hơn mộng trong mộng. Bởi vì mộng yểm có thể vây nhốt chủ mộng, không phải chủ mộng muốn tỉnh là tỉnh được. Không ai giải được trừ Nguyên Dĩ đạo nhân và Nguyên Ý sơn nhân, nhưng tôi chưa từng nghe nói có Thầy Giải Mộng nào chết trong mộng có mộng yểm.”

Lâm Tùy Ý bị miêu tả về mộng yểm dọa sợ: “Không cho chủ mộng tỉnh dậy? Bóng đè hả? Mộng yểm là Tà Ám?”

“Không phải, mộng yểm là mộng yểm, Tà Ám là Tà Ám. Mộng yểm là bí mật sâu nhất trong lòng chủ mộng. Khi…” Cây Trúc còn chưa nói xong, Cây Trúc Nhỏ đẩy hắn một cái.

Cây Trúc Nhỏ chỉ chỉ hai người ngoài cửa kính: “Anh, kia có phải là anh Hồ Thụy và anh Chi Huyền?”

Lâm Tùy Ý nhìn theo hướng tay Cây Trúc Nhỏ, “Là bọn họ.”

Hồ Thụy và Diệp Chi Huyền xách đồ trên tay đi về phía bệnh viện thành phố, hình như cũng đi thăm Lâu Lệ.

Cây Trúc Nhỏ nhìn chằm chằm đồ trong tay Hồ Thụy và Diệp Chi Huyền: “Oa, anh Hồ Thụy cầm trà Hầu Khôi đúng không? Em nhớ hình như hơn hai trăm vạn? Cái tráp bọn họ ôm có khảm đá quý hả, em sắp bị chói mùi mắt rồi. Hai người bọn họ giàu dữ vậy?” Cây Trúc Nhỏ kéo tay áo anh mình: “Hai ta mua thêm đồ cho Lâu tiên sinh đi, táo và sữa bò quá phèn.”

Lâm Tùy Ý vội thay Lâu Lệ giải thích: “Lâu tiên sinh không chê đâu.”

Cây Trúc giật tay áo khỏi tay Cây Trúc, nói: “”Giá trị hai người bọn họ một giấc mơ cũng phải hai ba trăm vạn. Rõ ràng là kinh phí được quan đạo cấp cho.”

“Gia Manh Thái Ngân Quan giàu dữ thần.”

“Thái Ngân Quan nổi tiếng keo kiệt, không giàu mới lạ.” Cây Trúc đẩy Cây Trúc Nhỏ: “Em bị ngu à, Thái Ngân Quan cho hai người họ nhiều kinh phí như vậy đi thăm Lâu tiên sinh, rõ ràng là có việc nhờ người.”

Cây Trúc nói: “Em chưa nghe hả? Khoảng thời gian trước, có người tìm tới Thái Ngân Quan, nói là trong mộng có người muốn kết âm hôn với mình, còn ước định ngày kết hôn. Sau khi chủ mộng tỉnh dậy mỗi ngày đều nhận được một phong thư, nội dung là đếm ngược đến ngày cưới.”

“À, là vụ đó?!” Cây Trúc Nhỏ từng nghe rồi.

Nhưng Lâm Tùy Ý chưa từng nghe qua. Lâm Tùy Ý hỏi: “Chủ mộng sau khi tỉnh dậy còn có thể nhận được thư, là Tà Ám quấy phá à?”

Cậu nhớ Phương Kiền từng nói với cậu, Tà Ám là quỷ nhân gian, có thể vào mộng quấy phá.

“Tà Ám tác quái ngược lại đơn giản, Thái Ngân Quan bắt quỷ xếp thứ hai không đạo quan nào dám xưng thứ nhất.” Cây Trúc nói: “Chủ mộng nhận được một phong thư mỗi ngày thật, nhưng không phải Tà Ám viết cho cô ấy, mà là cô ấy mộng du dùng tay trái tự viết.”

Lâm Tùy Ý nhăn mày.

Cây Trúc nói: “Vấn đề là chủ mộng không thuận tay trái.”

Lâm Tùy Ý: “Mộng du?”

Cây Trúc nói: “Chủ mộng không có tiền lệ mộng du.”

Lâm Tùy Ý: “Thế…”

Cây Trúc nói: “Chắc chắn là cổ quái trong mộng dẫn tới.” Hắn hạ giọng nói: “Nghe nói Thái Ngân Quan đã bói toán hỏi hung cát.”

Lâm Tùy Ý không nghĩ là ‘đại hung’, bởi vì hai giấc mơ cậu đã trải qua đều là quẻ ‘đại hung’. Giấc mơ đại hung không quá kỳ lạ.

Cây Trúc công bố đáp án: “Bói toán không ra kết quả.”

Lâm Tùy Ý nhăn nhíu mày.

“Thái Ngân Quan tốt xấu cũng là một ngôi miếu lớn nổi tiếng, người dâng hương nối liền không dứt. Mộng này không giải được, Thái Ngân Quan sẽ mất hết danh dự.” Cây Trúc nói: “Chắc kèo là Thái Ngân Quan nghe nói Hồ Thụy và Diệp Chi Huyền gặp Lâu tiên sinh, nên bảo hai người tới nhờ vả Lâu tiên sinh.”

Lâm Tùy Ý nhăn nhó cả mặt.

“Nhưng…”

Cây Trúc Nhỏ nói: “Ơ, Lâu tiên sinh có giúp không?”. Đam Mỹ Cổ Đại

Cây Trúc: “Không biết.”

Cây Trúc kéo Cây Trúc Nhỏ: “Đi, đi xem.”

Hai người bọn họ đứng dậy, Lâm Tùy Ý mím môi.

Nhưng vết thương của Lâu tiên sinh chưa lành mà.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Giải Mộng

Số ký tự: 0