Chương 3
Du Ngư
2024-07-16 10:11:01
Lâm Tùy Ý ngồi bật dậy trên giường, há mồm thở hổn hển.
Sáng sớm vào đông, tuyết rơi phất phơ giữa sắc trời tối đen, sương mù mênh mang phủ ngoài cửa sổ.
Nhiệt độ trong nhà rất thấp, Lâm Tùy Ý lại cực kỳ nóng, đặc biệt là khi đầu óc tái hiện đoạn ngắn cảnh trong mơ đêm qua, cả người cậu đỏ bừng như con tôm luộc.
Lâm Tùy Ý độc thân 22 năm, chưa từng nắm tay ai, chưa từng được cảm nhận độ ấm tay người khác, chưa từng hôn môi ai, chưa từng tiếp xúc môi răng mềm mại với ai hết.
Thế mà tối hôm qua nằm mơ… hoàn thành tất cả cùng một lúc, còn…
Còn quá quắt hơn thế.
Phương pháp cô bé dạy cậu có hiệu quả rõ rệt. Từng phân đoạn dây dưa đều hiện rõ trong đầu Lâm Tùy Ý y như thật. Lâm Tùy Ý khó mà miêu tả tâm tình của mình giờ phút này, cậu giống như chú tiểu được khai trai, cậu có tội, cậu phá đạo.
Thẹn với Phật.
Cậu quá xấu xa, dám làm loại chuyện này với người mới gặp mặt một lần trong mộng.
A di đà phật.
Niệm mấy lần a di đà phật, Lâm Tùy Ý miễn cưỡng nén cơn chột dạ.
Tắm rửa sạch sẽ cơ thể đổ mồ hôi đầm đìa, Lâm Tùy Ý chiên hai quả trứng, ăn xong liền đi mở cửa hàng trên đường Kim Hoa.
Quán ăn Tùy Ý không bán bữa sáng, chỉ phục vụ bữa trưa và bữa tối. Buổi sáng là thời gian mua và sơ chế nguyên liệu nấu ăn, chờ khi Lâm Tùy Ý chuẩn bị xong đồ ăn là vừa tới thời gian giữa trưa ăn cơm.
Thừa dịp quán ăn chưa có khách, Lâm Tùy Ý cầm giẻ lau chùi mấy bàn ăn trong tiệm đến sáng bóng. Ngay lúc này điện thoại bàn trên quầy thu ngân đổ chuông.
Advertisement
“Xin chào, quán ăn Tùy Ý xin nghe ạ.” Lâm Tùy Ý kẹp ống nghe ở cổ, hai tay cầm giẻ lau gấp gọn.
“Ông chủ Lâm.” Đầu bên kia điện thoại là giọng cô bé, “Cho hai món ăn chay, phiền anh giao đồ ăn đến số 108 đường Kim Hoa.”
Không cho Lâm Tùy Ý cơ hội từ chối, cuộc gọi ‘cạch’ bị ngắt kết nối.
Lâm Tùy Ý gọi lại không được, không có biện pháp, đành phải bị động nhận đơn.
Cậu xoay người vào sau bếp, nấu hai món ăn chay không cay.
Tới cửa hàng số 108, ngoài cửa hàng đậu một chiếc siêu xe, Lâm Tùy Ý nhìn thoáng qua, là chiếc xe hôm qua.
Bác Vương quầy bán đồ ăn vặt thấy cậu lại tới giao cơm hộp, biểu tình kinh ngạc không thôi, kéo Lâm Tùy Ý qua một bên nhỏ giọng hỏi: “Tiệm đó rốt cuộc đang kinh doanh cái gì?”
Lâm Tùy Ý lời ít ý nhiều: “Kinh doanh lớn.”
Một câu giá trị hai trăm vạn, so ra ăn đứt doanh số bán hàng của toàn bộ cửa hàng trên đường Kim Hoa.
Lâm Tùy Ý đứng trước cửa hàng do dự, hôm nay không thấy cô bé ra cửa đón cậu. Lâm Tùy Ý rối rắm không biết nên đặt đồ ăn ở cửa hay đi vào đưa tận tay. Cậu không rối rắm được lâu lắm, bên ngoài trời giá rét, đứng một lát đã cóng cả người. Cậu thử xốc rèm cửa lên.
Lối đi nhỏ không có đèn, bệ tường hai bên không thấy rõ, chỉ nhìn thấy đốm cháy trên mấy nén hương.
Lâm Tùy Ý nhớ lại đường đi hôm qua, sờ soạng đi về phía trước. Đi được vài bước lối đi rộng mở hơn, cậu dừng chân trước tấm bình phong. Trên bình phong hiện ba bóng người, không biết có phải do từng không biết xấu hổ thân thiết với ông chủ trong mơ hay gì, Lâm Tùy Ý liếc mắt một cái liền nhận ra bóng dáng ông chủ.
Lâm Tùy Ý nhìn chằm chằm bình phong, trong lòng không có tạp niệm, nhưng có chút lo lắng.
Cậu nhìn ra được địa vị thân phận mặt chữ điền không tầm thường. Nếu ông chủ giải mộng sai, chỉ sợ mặt chữ điền sẽ gây khó dễ.
“Ngài Lâu, hôm qua ngài nói tôi đi kiểm tra sức khỏe.”
Lâm Tùy Ý dựng lỗ tai nghe người nọ nói: “Chưa có kết quả kiểm tra, nhưng chắc là bị ung thư phổi.”
Lâm Tùy Ý sửng sốt.
Hôm qua cô bé nói ‘lá phổi có tật’, khớp với lời ông ta.
Giọng điệu mặt chữ điền khá nhẹ nhàng, có lẽ là bởi ông chủ từng nói qua ‘sớm trị liệu còn có thể cứu’, cho nên không lo mình sẽ chết.
Hôm nay ông ta tới để hoàn thành hứa hẹn hôm qua, đưa ông chủ thêm tiền thù lao.
Bả vai bị vỗ một cái, Lâm Tùy Ý nghiêng đầu, cô bé không biết nhảy ra từ chỗ nào, hai tay chắp sau lưng, ngửa đầu thưởng thức biểu cảm kinh ngạc của cậu.
Ánh mắt cô bé hết sức kiêu ngạo, nhìn Lâm Tùy Ý chớp chớp mắt.
“Ông chủ Lâm.” Cô bé nhỏ giọng hỏi: “Tối hôm qua anh mơ thấy gì? Em giải cho anh nhé.”
“Tối hôm qua… Không…” Lâm Tùy Ý sặc: “Không mơ gì hết.”
Cậu không giỏi nói dối, cực kỳ chột dạ. Cô bé nghe ra sự hoảng loạn lấp liếm trong lời cậu.
“Nói dối.” Cô bé thúc giục: “Rốt cuộc anh mơ thấy cái gì.”
“Không có gì…” Lâm Tùy Ý nhìn chỗ khác trốn tránh: “Mơ rất bình thường, không có gì hết.”
Lâm Tùy Ý giấu đầu lòi đuôi giải thích, cô bé càng không tin cậu: “Giấc mộng luôn hàm chứa ý nghĩa, chắc chắn nó muốn nhắc nhở gì đó. Nếu nội dung không có gì quan trọng, quên rồi thì thôi, nhưng nếu nó quan trọng mà anh xem nhẹ nó, tương lai tai họa tìm tới cửa thì đừng có hối hận.”
Lời cô bé làm Lâm Tùy Ý trầm mặc. Cậu nhìn bóng người in trên bình phong.
Trong đầu lại chiếu cảnh phim hoang đường tối hôm qua.
Lâm Tùy Ý không dám nói mình khỏe, nhưng cậu ăn hai chén cơm to cũng không đấu lại nổi ông chủ đẹp trai ốm nhom.
Cậu không thể động đậy, vất vả tìm được một hai khe hở, nhưng trốn đi liền bị túm trở về, mãi cho đến bừng tỉnh cũng không thể xoay người.
Không hợp lý!
“Anh…” Lâm Tùy Ý há miệng thở dốc, người thành thật thường xấu hổ mở miệng kể về giấc mơ như vậy. Cậu cố gắng vài lần vẫn không thể thành công, ngược lại càng lúc càng thẹn, hai tai nóng cháy đỏ rực.
“Anh phải về tiệm.” Lâm Tùy Ý nhét cơm vào tay cô bé, quên thu tiền cơm, xoay người bỏ chạy.
Sợ cô bé đuổi theo dò hỏi tới cùng, Lâm Tùy Ý trốn cực nhanh, chạy một hơi từ cuối đường về cửa hàng nhỏ của mình.
Quán ăn có khách tới, Lâm Tùy Ý vội vàng phục vụ khách. Bận rộn qua bữa cơm trưa, Lâm Tùy Ý ngồi sau quầy thu ngân ngẩn ngơ.
“Giấc mộng luôn hàm chứa ý nghĩa”, Lâm Tùy Ý đã nghe cô bé nói câu này hai lần. Đại khái do giấc mơ của mặt chữ điền được nghiệm chứng, ngày hôm qua Lâm Tùy Ý còn không tin giải mộng, hôm nay đã dao động. Cậu nghĩ nghĩ lấy di động, bấm tra cứu: Giải mã mộng xuân.
Cậu không phải là người đầu tiên trên thế giới tra cứu từ khóa như vậy, trên mạng có đầy người từng hỏi qua.
Muốn giải mã mộng xuân cần phân chia tình huống. Đối tượng và hoàn cảnh làm tình khác nhau, nội dung phân tích sẽ khác nhau.
Lâm Tùy Ý tìm thấy tình huống của mình.
Nằm mơ quan hệ tình dục là chuyện bình thường. Mơ thấy hành vi đồng giới cho thấy mối quan hệ với người khác giới đang căng thẳng, người mơ hiểu rõ suy nghĩ và cảm xúc của người cùng giới hơn.
Lâm Tùy Ý cảm thấy có lý.
Cô bé ép hỏi vài lần làm cậu vô cùng căng thẳng. Cậu chưa từng yêu đương nên không biết tâm tư con gái. Là con trai, đúng là cậu hiểu con trai hơn.
Bài phân tích mộng xuân không ghi gì nữa. Kết quả không tệ, Lâm Tùy Ý thở phào nhẹ nhõng.
Nỗi xấu hổ vì vi phạm sắc giới cũng vơi bớt không ít. Nhưng sự nhẹ lòng chỉ kéo dài hết buổi chiều. Đêm đó cậu lại nằm mơ thấy ông chủ đẹp trai ở cửa hàng số 108, nội dung vẫn khó coi như cũ.
Buổi sáng, Lâm Tùy Ý run tay gõ Baidu tra cứu: Liên tục gặp hai mộng xuân, cùng một đối tượng, giải mộng.
Trước mắt trên mạng không thấy người tài ba nào liên tục mơ hai giấc cùng một đối tượng, Lâm Tùy Ý không tìm được đáp án.
Cái này làm Lâm Tùy Ý ẩn ẩn có cảm giác không ổn, tâm tình phức tạp nặng nề.
Trưa hôm nay máy bàn đúng giờ reo chuông, Lâm Tùy Ý không dám tiếp.
Miên man suy nghĩ cả ngày, Lâm Tùy Ý chịu đựng được đến buổi tối.
Trước khi ngủ cậu ám chỉ bản thân: Không được nhớ nội dung giấc mơ.
Đáng tiếc tẩy não vô tác dụng. Rạng sáng Lâm Tùy Ý bừng tỉnh, run rẩy lấy di động, bấm tra cứu: Mỗi ngày gặp mộng xuân thì bị gì.
Lần này có đáp án. Bác sĩ internet kiến nghị cậu kịp thời chạy chữa, mơ nhiều sẽ dẫn tới giảm thể chất, gây nguy hại cho sức khỏe!
Lâm Tùy Ý: “!”
Hôm nay Lâm Tùy Ý không mở cửa hàng, cậu đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe toàn diện. Kết quả kiểm tra rất bình thường, cậu cực kỳ khỏe mạnh.
Nhưng Lâm Tùy Ý không nhẹ lòng nổi. Cơ thể không có vấn đề, thế liên tục mơ như vậy là sao, nó muốn nói cái gì?
Cậu có nên đi giải mộng hay không.
Mặt chữ điền chi trả hai trăm vạn mới nhận được đáp án, Lâm Tùy Ý ngại chiếm lời cô bé nhờ giải mộng miễn phí. Cậu từ bệnh viện về nhà, việc đầu tiên là gom hết tất cả tiền tích cóp, đếm được hai mươi vạn.
Lâm Tùy Ý: “…”
Hồi trước cậu còn cảm thấy mình rất có tiền, giờ so sánh với mặt chữ điền, cậu quá nghèo, quá khổ.
Người nghèo khổ không dám tùy hứng. Lâm Tùy Ý giấu sổ tiết kiệm rồi đi mở cửa hàng.
Mới vừa chuẩn bị xong đồ ăn tính đi lau bàn, quán ăn Tùy Ý đón một khách không mời mà đến… Cô bé ở cửa hàng số 108.
Ngày hôm qua Lâm Tùy Ý không tiếp điện thoại, trưa hôm nay quán ăn Tùy Ý không mở cửa, cô bé đành tự mình tới một chuyến.
Cô bé giận dỗi nói: “Ông chủ Lâm, anh đi đâu vậy?”
Hai ngày nay tiên sinh nhà cô bé chỉ ăn vài quả cây trái.
Lâm Tùy Ý ậm ờ nói: “Có chút việc.”
Cô bé ngồi ghế xem thực đơn, vẫn gọi hai món chay đơn giản.
Lâm Tùy Ý nhanh lẹ xào đồ ăn, biết cô bé mua cho ông chủ đẹp trai, tự giác đóng gói bỏ bịch.
Đóng gói xong đưa cho cô bé, trên mặt cậu hiện vẻ do dự.
Có nhờ cô bé giải mộng hay không? Cô bé giải mộng chắc là không lấy nhiều tiền như vậy, có lẽ cậu trả nổi.
Cô bé nhìn thấy cậu do dự, hỏi: “Ông chủ Lâm muốn nói gì à?”
Lâm Tùy Ý thử thăm dò: “Em cũng là Thầy Giải Mộng hả?”
Cô bé đáp: “Em không, chỉ đi theo tiên sinh lâu ngày nên mưa dầm thấm đất thôi.”
Lâm Tùy Ý: “Ặc!”
Chắc là không mắc đâu nhỉ. Cậu băn khoăn nên mở miệng nói thế nào, trông cô bé có vẻ rất tôn kính ông chủ nhà cô bé, nếu biết cậu ở trong mộng làm bẩn ông chủ nhà mình, liệu cậu có bị đánh hay không?
Cô bé hỏi: “Ông chủ Lâm, nếu anh có chuyện cần em hỗ trợ có thể nói thẳng, cũng không phải là em không ra điều kiện để giúp anh.”
Điều kiện chính là Lâm Tùy Ý nhận thầu bữa trưa và bữa tối cho cửa hàng số 108.
Lâm Tùy Ý nghĩ nghĩ, nói: “Anh có một người bạn…”
Cô bé: “Sau đó?”
Lâm Tùy Ý nói: “Cậu ấy nằm mơ thấy một người mấy ngày liền.”
Cô bé hỏi: “Anh mơ thấy ai?”
“…” Lâm Tùy Ý nói: “Là bạn tôi mơ.”
“Cứ cho là vậy đi.” Cô bé nói: “Bạn anh mơ thấy ai.”
Lâm Tùy Ý há miệng thở dốc. Nếu nhắc tới ông chủ đẹp trai, cô bé chắc chắn sẽ đoán được người nằm mơ là mình chứ không phải bạn mình.
Cậu đang suy nghĩ nói như thế nào, cô bé đã mở miệng trước: “Giấc mơ cần phải nhìn nhận một cách toàn diện, cần có một người, sự việc hoặc sự vật nào đó trong giấc mơ để giải mộng. Cái này thần côn cũng làm được, nhưng…” Cô bé dừng một chút, nói: “Nếu luôn mơ thấy một người nào đó, đại thể ý nghĩa là lãng quên.”
Lâm Tùy Ý ngẩn người: “Quên?”
“Đúng vậy.” Cô bé nói: “Nghĩa là bạn anh đang chậm rãi quên mất người đó.”
Lâm Tùy Ý không hé răng.
Cô bé trả tiền cơm, đi đến trước cửa thì xoay người nói với Lâm Tùy Ý: “Coi như em đã giúp anh nha. Anh nhớ tới số 108 giao cơm đúng giờ.”
Lâm Tùy Ý áp kinh ngạc trong lòng, gật đầu đồng ý.
Chờ cô bé đi khuất, anh đi ra ngoài cửa nhìn về phía cuối đường Kim Hoa xa xa.
Cậu chỉ gặp mặt ông chủ đẹp trai một lần, sao lại nói là quên.
Lâm Tùy Ý suy nghĩ cả buổi tối cũng không nghĩ ra. Cậu mất ngủ đến rạng sáng, lăn qua lộn lại đếm mấy vạn cừu mới ngủ được.
Ở trong mơ, cậu lại gặp ông chủ đẹp trai.
Nội dung quá trình không khác mấy so với ba ngày trước, ông chủ đẹp trai tiên lễ hậu binh, nếu Lâm Tùy Ý kháng cự hoặc nhắm mắt không nhìn anh, anh sẽ trực tiếp đè cậu.
Tuy hôm nay Lâm Tùy Ý không cự tuyệt hay nhắm mắt, cậu vẫn bị đè. Trước khi chạm răng môi với người ta, Lâm Tùy Ý trợn tròn mắt hỏi: “Ngài Lâu, trước kia chúng ta từng gặp nhau hả?”
Cậu thấy rõ ràng động tác của ông chủ đẹp trai khựng một chút.
Lâm Tùy Ý và ông chủ đẹp trai đối mặt nhau.
Bỗng, một giọt nước mắt rơi trên má cậu.
Lâm Tùy Ý trong lòng cả kinh: “Tôi hỏi bừa thôi, anh đừng khóc.”
Cậu chọc người ta khóc, tất nhiên là muốn dỗ, vội vàng lau nước mắt cho người ta.
Chỉ là tay chưa chạm vào mặt ông chủ đẹp trai, cổ tay cậu đã bị nắm chặt.
Lâm Tùy Ý không nhận được đáp án. Khác với ba hôm trước, đêm nay cậu bừng tỉnh vì tưởng mình bị nuốt chửng.
Đêm nay mộng rất dài. Khi cậu tỉnh lại, sắc trời ngoài cửa sổ đã sáng rỡ.
Lâm Tùy Ý ngồi im trong chốc lát, đột ngột lấy sổ tiết kiệm dưới gối đầu, mở cửa chạy ào đến cửa hàng số 108.
Sáng sớm vào đông, tuyết rơi phất phơ giữa sắc trời tối đen, sương mù mênh mang phủ ngoài cửa sổ.
Nhiệt độ trong nhà rất thấp, Lâm Tùy Ý lại cực kỳ nóng, đặc biệt là khi đầu óc tái hiện đoạn ngắn cảnh trong mơ đêm qua, cả người cậu đỏ bừng như con tôm luộc.
Lâm Tùy Ý độc thân 22 năm, chưa từng nắm tay ai, chưa từng được cảm nhận độ ấm tay người khác, chưa từng hôn môi ai, chưa từng tiếp xúc môi răng mềm mại với ai hết.
Thế mà tối hôm qua nằm mơ… hoàn thành tất cả cùng một lúc, còn…
Còn quá quắt hơn thế.
Phương pháp cô bé dạy cậu có hiệu quả rõ rệt. Từng phân đoạn dây dưa đều hiện rõ trong đầu Lâm Tùy Ý y như thật. Lâm Tùy Ý khó mà miêu tả tâm tình của mình giờ phút này, cậu giống như chú tiểu được khai trai, cậu có tội, cậu phá đạo.
Thẹn với Phật.
Cậu quá xấu xa, dám làm loại chuyện này với người mới gặp mặt một lần trong mộng.
A di đà phật.
Niệm mấy lần a di đà phật, Lâm Tùy Ý miễn cưỡng nén cơn chột dạ.
Tắm rửa sạch sẽ cơ thể đổ mồ hôi đầm đìa, Lâm Tùy Ý chiên hai quả trứng, ăn xong liền đi mở cửa hàng trên đường Kim Hoa.
Quán ăn Tùy Ý không bán bữa sáng, chỉ phục vụ bữa trưa và bữa tối. Buổi sáng là thời gian mua và sơ chế nguyên liệu nấu ăn, chờ khi Lâm Tùy Ý chuẩn bị xong đồ ăn là vừa tới thời gian giữa trưa ăn cơm.
Thừa dịp quán ăn chưa có khách, Lâm Tùy Ý cầm giẻ lau chùi mấy bàn ăn trong tiệm đến sáng bóng. Ngay lúc này điện thoại bàn trên quầy thu ngân đổ chuông.
Advertisement
“Xin chào, quán ăn Tùy Ý xin nghe ạ.” Lâm Tùy Ý kẹp ống nghe ở cổ, hai tay cầm giẻ lau gấp gọn.
“Ông chủ Lâm.” Đầu bên kia điện thoại là giọng cô bé, “Cho hai món ăn chay, phiền anh giao đồ ăn đến số 108 đường Kim Hoa.”
Không cho Lâm Tùy Ý cơ hội từ chối, cuộc gọi ‘cạch’ bị ngắt kết nối.
Lâm Tùy Ý gọi lại không được, không có biện pháp, đành phải bị động nhận đơn.
Cậu xoay người vào sau bếp, nấu hai món ăn chay không cay.
Tới cửa hàng số 108, ngoài cửa hàng đậu một chiếc siêu xe, Lâm Tùy Ý nhìn thoáng qua, là chiếc xe hôm qua.
Bác Vương quầy bán đồ ăn vặt thấy cậu lại tới giao cơm hộp, biểu tình kinh ngạc không thôi, kéo Lâm Tùy Ý qua một bên nhỏ giọng hỏi: “Tiệm đó rốt cuộc đang kinh doanh cái gì?”
Lâm Tùy Ý lời ít ý nhiều: “Kinh doanh lớn.”
Một câu giá trị hai trăm vạn, so ra ăn đứt doanh số bán hàng của toàn bộ cửa hàng trên đường Kim Hoa.
Lâm Tùy Ý đứng trước cửa hàng do dự, hôm nay không thấy cô bé ra cửa đón cậu. Lâm Tùy Ý rối rắm không biết nên đặt đồ ăn ở cửa hay đi vào đưa tận tay. Cậu không rối rắm được lâu lắm, bên ngoài trời giá rét, đứng một lát đã cóng cả người. Cậu thử xốc rèm cửa lên.
Lối đi nhỏ không có đèn, bệ tường hai bên không thấy rõ, chỉ nhìn thấy đốm cháy trên mấy nén hương.
Lâm Tùy Ý nhớ lại đường đi hôm qua, sờ soạng đi về phía trước. Đi được vài bước lối đi rộng mở hơn, cậu dừng chân trước tấm bình phong. Trên bình phong hiện ba bóng người, không biết có phải do từng không biết xấu hổ thân thiết với ông chủ trong mơ hay gì, Lâm Tùy Ý liếc mắt một cái liền nhận ra bóng dáng ông chủ.
Lâm Tùy Ý nhìn chằm chằm bình phong, trong lòng không có tạp niệm, nhưng có chút lo lắng.
Cậu nhìn ra được địa vị thân phận mặt chữ điền không tầm thường. Nếu ông chủ giải mộng sai, chỉ sợ mặt chữ điền sẽ gây khó dễ.
“Ngài Lâu, hôm qua ngài nói tôi đi kiểm tra sức khỏe.”
Lâm Tùy Ý dựng lỗ tai nghe người nọ nói: “Chưa có kết quả kiểm tra, nhưng chắc là bị ung thư phổi.”
Lâm Tùy Ý sửng sốt.
Hôm qua cô bé nói ‘lá phổi có tật’, khớp với lời ông ta.
Giọng điệu mặt chữ điền khá nhẹ nhàng, có lẽ là bởi ông chủ từng nói qua ‘sớm trị liệu còn có thể cứu’, cho nên không lo mình sẽ chết.
Hôm nay ông ta tới để hoàn thành hứa hẹn hôm qua, đưa ông chủ thêm tiền thù lao.
Bả vai bị vỗ một cái, Lâm Tùy Ý nghiêng đầu, cô bé không biết nhảy ra từ chỗ nào, hai tay chắp sau lưng, ngửa đầu thưởng thức biểu cảm kinh ngạc của cậu.
Ánh mắt cô bé hết sức kiêu ngạo, nhìn Lâm Tùy Ý chớp chớp mắt.
“Ông chủ Lâm.” Cô bé nhỏ giọng hỏi: “Tối hôm qua anh mơ thấy gì? Em giải cho anh nhé.”
“Tối hôm qua… Không…” Lâm Tùy Ý sặc: “Không mơ gì hết.”
Cậu không giỏi nói dối, cực kỳ chột dạ. Cô bé nghe ra sự hoảng loạn lấp liếm trong lời cậu.
“Nói dối.” Cô bé thúc giục: “Rốt cuộc anh mơ thấy cái gì.”
“Không có gì…” Lâm Tùy Ý nhìn chỗ khác trốn tránh: “Mơ rất bình thường, không có gì hết.”
Lâm Tùy Ý giấu đầu lòi đuôi giải thích, cô bé càng không tin cậu: “Giấc mộng luôn hàm chứa ý nghĩa, chắc chắn nó muốn nhắc nhở gì đó. Nếu nội dung không có gì quan trọng, quên rồi thì thôi, nhưng nếu nó quan trọng mà anh xem nhẹ nó, tương lai tai họa tìm tới cửa thì đừng có hối hận.”
Lời cô bé làm Lâm Tùy Ý trầm mặc. Cậu nhìn bóng người in trên bình phong.
Trong đầu lại chiếu cảnh phim hoang đường tối hôm qua.
Lâm Tùy Ý không dám nói mình khỏe, nhưng cậu ăn hai chén cơm to cũng không đấu lại nổi ông chủ đẹp trai ốm nhom.
Cậu không thể động đậy, vất vả tìm được một hai khe hở, nhưng trốn đi liền bị túm trở về, mãi cho đến bừng tỉnh cũng không thể xoay người.
Không hợp lý!
“Anh…” Lâm Tùy Ý há miệng thở dốc, người thành thật thường xấu hổ mở miệng kể về giấc mơ như vậy. Cậu cố gắng vài lần vẫn không thể thành công, ngược lại càng lúc càng thẹn, hai tai nóng cháy đỏ rực.
“Anh phải về tiệm.” Lâm Tùy Ý nhét cơm vào tay cô bé, quên thu tiền cơm, xoay người bỏ chạy.
Sợ cô bé đuổi theo dò hỏi tới cùng, Lâm Tùy Ý trốn cực nhanh, chạy một hơi từ cuối đường về cửa hàng nhỏ của mình.
Quán ăn có khách tới, Lâm Tùy Ý vội vàng phục vụ khách. Bận rộn qua bữa cơm trưa, Lâm Tùy Ý ngồi sau quầy thu ngân ngẩn ngơ.
“Giấc mộng luôn hàm chứa ý nghĩa”, Lâm Tùy Ý đã nghe cô bé nói câu này hai lần. Đại khái do giấc mơ của mặt chữ điền được nghiệm chứng, ngày hôm qua Lâm Tùy Ý còn không tin giải mộng, hôm nay đã dao động. Cậu nghĩ nghĩ lấy di động, bấm tra cứu: Giải mã mộng xuân.
Cậu không phải là người đầu tiên trên thế giới tra cứu từ khóa như vậy, trên mạng có đầy người từng hỏi qua.
Muốn giải mã mộng xuân cần phân chia tình huống. Đối tượng và hoàn cảnh làm tình khác nhau, nội dung phân tích sẽ khác nhau.
Lâm Tùy Ý tìm thấy tình huống của mình.
Nằm mơ quan hệ tình dục là chuyện bình thường. Mơ thấy hành vi đồng giới cho thấy mối quan hệ với người khác giới đang căng thẳng, người mơ hiểu rõ suy nghĩ và cảm xúc của người cùng giới hơn.
Lâm Tùy Ý cảm thấy có lý.
Cô bé ép hỏi vài lần làm cậu vô cùng căng thẳng. Cậu chưa từng yêu đương nên không biết tâm tư con gái. Là con trai, đúng là cậu hiểu con trai hơn.
Bài phân tích mộng xuân không ghi gì nữa. Kết quả không tệ, Lâm Tùy Ý thở phào nhẹ nhõng.
Nỗi xấu hổ vì vi phạm sắc giới cũng vơi bớt không ít. Nhưng sự nhẹ lòng chỉ kéo dài hết buổi chiều. Đêm đó cậu lại nằm mơ thấy ông chủ đẹp trai ở cửa hàng số 108, nội dung vẫn khó coi như cũ.
Buổi sáng, Lâm Tùy Ý run tay gõ Baidu tra cứu: Liên tục gặp hai mộng xuân, cùng một đối tượng, giải mộng.
Trước mắt trên mạng không thấy người tài ba nào liên tục mơ hai giấc cùng một đối tượng, Lâm Tùy Ý không tìm được đáp án.
Cái này làm Lâm Tùy Ý ẩn ẩn có cảm giác không ổn, tâm tình phức tạp nặng nề.
Trưa hôm nay máy bàn đúng giờ reo chuông, Lâm Tùy Ý không dám tiếp.
Miên man suy nghĩ cả ngày, Lâm Tùy Ý chịu đựng được đến buổi tối.
Trước khi ngủ cậu ám chỉ bản thân: Không được nhớ nội dung giấc mơ.
Đáng tiếc tẩy não vô tác dụng. Rạng sáng Lâm Tùy Ý bừng tỉnh, run rẩy lấy di động, bấm tra cứu: Mỗi ngày gặp mộng xuân thì bị gì.
Lần này có đáp án. Bác sĩ internet kiến nghị cậu kịp thời chạy chữa, mơ nhiều sẽ dẫn tới giảm thể chất, gây nguy hại cho sức khỏe!
Lâm Tùy Ý: “!”
Hôm nay Lâm Tùy Ý không mở cửa hàng, cậu đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe toàn diện. Kết quả kiểm tra rất bình thường, cậu cực kỳ khỏe mạnh.
Nhưng Lâm Tùy Ý không nhẹ lòng nổi. Cơ thể không có vấn đề, thế liên tục mơ như vậy là sao, nó muốn nói cái gì?
Cậu có nên đi giải mộng hay không.
Mặt chữ điền chi trả hai trăm vạn mới nhận được đáp án, Lâm Tùy Ý ngại chiếm lời cô bé nhờ giải mộng miễn phí. Cậu từ bệnh viện về nhà, việc đầu tiên là gom hết tất cả tiền tích cóp, đếm được hai mươi vạn.
Lâm Tùy Ý: “…”
Hồi trước cậu còn cảm thấy mình rất có tiền, giờ so sánh với mặt chữ điền, cậu quá nghèo, quá khổ.
Người nghèo khổ không dám tùy hứng. Lâm Tùy Ý giấu sổ tiết kiệm rồi đi mở cửa hàng.
Mới vừa chuẩn bị xong đồ ăn tính đi lau bàn, quán ăn Tùy Ý đón một khách không mời mà đến… Cô bé ở cửa hàng số 108.
Ngày hôm qua Lâm Tùy Ý không tiếp điện thoại, trưa hôm nay quán ăn Tùy Ý không mở cửa, cô bé đành tự mình tới một chuyến.
Cô bé giận dỗi nói: “Ông chủ Lâm, anh đi đâu vậy?”
Hai ngày nay tiên sinh nhà cô bé chỉ ăn vài quả cây trái.
Lâm Tùy Ý ậm ờ nói: “Có chút việc.”
Cô bé ngồi ghế xem thực đơn, vẫn gọi hai món chay đơn giản.
Lâm Tùy Ý nhanh lẹ xào đồ ăn, biết cô bé mua cho ông chủ đẹp trai, tự giác đóng gói bỏ bịch.
Đóng gói xong đưa cho cô bé, trên mặt cậu hiện vẻ do dự.
Có nhờ cô bé giải mộng hay không? Cô bé giải mộng chắc là không lấy nhiều tiền như vậy, có lẽ cậu trả nổi.
Cô bé nhìn thấy cậu do dự, hỏi: “Ông chủ Lâm muốn nói gì à?”
Lâm Tùy Ý thử thăm dò: “Em cũng là Thầy Giải Mộng hả?”
Cô bé đáp: “Em không, chỉ đi theo tiên sinh lâu ngày nên mưa dầm thấm đất thôi.”
Lâm Tùy Ý: “Ặc!”
Chắc là không mắc đâu nhỉ. Cậu băn khoăn nên mở miệng nói thế nào, trông cô bé có vẻ rất tôn kính ông chủ nhà cô bé, nếu biết cậu ở trong mộng làm bẩn ông chủ nhà mình, liệu cậu có bị đánh hay không?
Cô bé hỏi: “Ông chủ Lâm, nếu anh có chuyện cần em hỗ trợ có thể nói thẳng, cũng không phải là em không ra điều kiện để giúp anh.”
Điều kiện chính là Lâm Tùy Ý nhận thầu bữa trưa và bữa tối cho cửa hàng số 108.
Lâm Tùy Ý nghĩ nghĩ, nói: “Anh có một người bạn…”
Cô bé: “Sau đó?”
Lâm Tùy Ý nói: “Cậu ấy nằm mơ thấy một người mấy ngày liền.”
Cô bé hỏi: “Anh mơ thấy ai?”
“…” Lâm Tùy Ý nói: “Là bạn tôi mơ.”
“Cứ cho là vậy đi.” Cô bé nói: “Bạn anh mơ thấy ai.”
Lâm Tùy Ý há miệng thở dốc. Nếu nhắc tới ông chủ đẹp trai, cô bé chắc chắn sẽ đoán được người nằm mơ là mình chứ không phải bạn mình.
Cậu đang suy nghĩ nói như thế nào, cô bé đã mở miệng trước: “Giấc mơ cần phải nhìn nhận một cách toàn diện, cần có một người, sự việc hoặc sự vật nào đó trong giấc mơ để giải mộng. Cái này thần côn cũng làm được, nhưng…” Cô bé dừng một chút, nói: “Nếu luôn mơ thấy một người nào đó, đại thể ý nghĩa là lãng quên.”
Lâm Tùy Ý ngẩn người: “Quên?”
“Đúng vậy.” Cô bé nói: “Nghĩa là bạn anh đang chậm rãi quên mất người đó.”
Lâm Tùy Ý không hé răng.
Cô bé trả tiền cơm, đi đến trước cửa thì xoay người nói với Lâm Tùy Ý: “Coi như em đã giúp anh nha. Anh nhớ tới số 108 giao cơm đúng giờ.”
Lâm Tùy Ý áp kinh ngạc trong lòng, gật đầu đồng ý.
Chờ cô bé đi khuất, anh đi ra ngoài cửa nhìn về phía cuối đường Kim Hoa xa xa.
Cậu chỉ gặp mặt ông chủ đẹp trai một lần, sao lại nói là quên.
Lâm Tùy Ý suy nghĩ cả buổi tối cũng không nghĩ ra. Cậu mất ngủ đến rạng sáng, lăn qua lộn lại đếm mấy vạn cừu mới ngủ được.
Ở trong mơ, cậu lại gặp ông chủ đẹp trai.
Nội dung quá trình không khác mấy so với ba ngày trước, ông chủ đẹp trai tiên lễ hậu binh, nếu Lâm Tùy Ý kháng cự hoặc nhắm mắt không nhìn anh, anh sẽ trực tiếp đè cậu.
Tuy hôm nay Lâm Tùy Ý không cự tuyệt hay nhắm mắt, cậu vẫn bị đè. Trước khi chạm răng môi với người ta, Lâm Tùy Ý trợn tròn mắt hỏi: “Ngài Lâu, trước kia chúng ta từng gặp nhau hả?”
Cậu thấy rõ ràng động tác của ông chủ đẹp trai khựng một chút.
Lâm Tùy Ý và ông chủ đẹp trai đối mặt nhau.
Bỗng, một giọt nước mắt rơi trên má cậu.
Lâm Tùy Ý trong lòng cả kinh: “Tôi hỏi bừa thôi, anh đừng khóc.”
Cậu chọc người ta khóc, tất nhiên là muốn dỗ, vội vàng lau nước mắt cho người ta.
Chỉ là tay chưa chạm vào mặt ông chủ đẹp trai, cổ tay cậu đã bị nắm chặt.
Lâm Tùy Ý không nhận được đáp án. Khác với ba hôm trước, đêm nay cậu bừng tỉnh vì tưởng mình bị nuốt chửng.
Đêm nay mộng rất dài. Khi cậu tỉnh lại, sắc trời ngoài cửa sổ đã sáng rỡ.
Lâm Tùy Ý ngồi im trong chốc lát, đột ngột lấy sổ tiết kiệm dưới gối đầu, mở cửa chạy ào đến cửa hàng số 108.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro