Chương 6
Du Ngư
2024-07-16 10:11:01
Ngọn lửa trong đỉnh đồng thau nhỏ nhanh chóng cắn nuốt hai tờ giấy vàng viết tên họ cùng sinh thần bát tự, giấy vàng bị cháy đến cuối hóa thành tro tàn ảm đạm.
Rất nhanh, Lâm Tùy Ý không còn nhìn thấy chữ viết trên giấy vàng, tầm nhìn của cậu mau chóng phai màu, chợt tối sầm.
Lâm Tùy Ý vô thức lui một bước, một bàn tay đỡ sau lưng cậu.
“Nhanh thôi.”
Bên tai vang giọng Lâu Lệ, âm lượng không lớn, cảm giác an toàn được kéo đầy.
Lâm Tùy Ý đáp “ừ”, cảm thấy 90 vạn đúng là có giá trị, chậm rãi yên lòng.
Lâu Lệ không có lừa cậu, nhanh thôi nghĩa là rất nhanh. Lâm Tùy Ý chớp mắt hai cái liền có ánh sáng xé rách bóng tối. Tựa như tốc độ giấy vàng cháy rụi, ánh sáng nhanh chóng chiếm cứ màu đen, tầm nhìn một lần nữa sáng lên.
Nhưng cảnh sắc xung quanh không phải là cửa hàng thần bí số 108 trên đường Kim Hoa. Lâm Tùy Ý xoa nhẹ hai mắt, nhìn phía xa xa.
Thứ hấp dẫn tầm mắt nhất là một núi cao, núi cao rừng cây xanh um màu lục đậm. Theo sau Lâm Tùy Ý thấy thôn trang dưới chân núi cùng một con đường bùn đất uốn lượn.
Bọn họ đang đứng trên con đường bùn đất này.
Lâm Tùy Ý vừa thấy mới lạ vừa sợ hãi nhìn quanh. Sau khi cẩn thận quan sát cảnh sắc nơi xa mấy lần, cậu dùng đế giày nghiền nghiền mặt đất, hình như trời vừa đổ mưa, bùn đất lầy lội, giày của cậu lập tức bị dính bùn đất tanh hôi.
Lâm Tùy Ý biết mình đã đi theo Lâu Lệ vào giấc mơ của Ứng Triều Hà, nhưng bùn đất dẫm dưới chân, quá chân thật, không có kiểu mờ ảo… Cậu cứ tưởng cảnh trong mơ sẽ giống phiêu lưu vũ trụ, cơ thể trôi nổi giữa không gian, không bị lực hấp dẫn của trái đất ảnh hưởng.
Lâm Tùy Ý lại ‘bẹp’ dẫm mấy cục đá. Cậu nhìn giọt bùn bắn lên, trong lòng ngạc nhiên vì cảnh trong mơ chi tiết dữ thần. Dẫm xong cậu mới nhìn Lâu Lệ… Trước khi nhập mộng Lâu Lê có nói với cậu, Lâu tiên sinh không thích nói chuyện, chỉ có Lâm Tùy Ý lắm lời hỏi nhiều.
“Ngài Lâu.” Lâm Tùy Ý hỏi: “Hiện tại chúng ta nên làm gì?”
Từ khi vào giấc mơ, bọn họ đã đứng rất lâu trên con đường này.
Lâu Lệ bình tĩnh nhìn cậu: “Chờ cậu chơi bùn cho đã.”
Lâm Tùy Ý: “…”
Trước khi vào mộng Lâu Lê nói với Lâm Tùy Ý, tính tình Lâu tiên sinh không tốt, nói chuyện không chừa cho người ta mặt mũi, có gì Lâm Tùy Ý thông cảm, đừng để trong lòng.
“Chơi đủ rồi?” Lâu Lệ hỏi cậu.
Lâm Tùy Ý cúi đầu: “Xin lỗi.”
Lâu Lệ không nhìn cậu, đi lên phía trước dọc theo con đường này.
Không biết ông chủ đẹp trai làm gì, Lâm Tùy Ý phát hiện bùn đất không bám vào giày Lâu Lệ. Trước khi bọn họ vào giấc mơ ăn mặc thế nào, hiện tại vẫn trông như thế. Lâu Lệ vẫn mặc một thân áo xanh, một nửa tóc được búi cao bằng một cây trâm có hình âm dương Thái Cực Đồ, nửa còn lại rũ sau lưng. Anh đi trên con đường nhỏ gập ghềnh, màu xanh lơ trên người cùng núi cao u lục như hòa làm một.
Lâm Tùy Ý đi ở phía sau, nhất thời cảm thấy Lâu Lệ cũng như một giấc mộng.
Ánh mắt Lâm Tùy Ý dời xuống, phát hiện mép quần áo Lâu Lệ có giọt bùn.
Do hồi nãy cậu dẫm bùn bắn lên.
Lâm Tùy Ý: “…”
Mình đáng chết quá aaaa.
Lâm Tùy Ý không biết cách đi đường không bắn bùn giống Lâu Lệ. Sợ mình làm dơ quần áo người ta, Lâm Tùy Ý cố tình cách xa một khoảng an toàn.
Con đường này đi thông từ núi cao tới thôn trang dưới chân núi, Lâm Tùy Ý không hỏi mấy câu vô nghĩa kiểu ‘Bọn họ nên đi đâu’.
“Lâm Tùy Ý.” Vùi đầu đi được một lát, Lâm Tùy Ý nghe thấy Lâu Lệ kêu mình.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tùy Ý nghe thấy Lâu Lệ gọi tên mình. Thanh tuyến Lâu Lệ mát lạnh tự nhiên, tên của cậu từ miệng Lâu Lệ thở ra thế mà dễ nghe ngoài ý muốn. Tùy Ý nghe mà lâng lâng.
Cậu đi nhanh vài bước, dừng phía sau Lâu Lệ tầm một bước: “Lâu tiên sinh?”
“Nhìn mặt đất.” Lâu Lệ không quay đầu lại. Lâm Tùy Ý nhắm mắt theo đuôi, nghe vậy liền nhìn trên mặt đất.
Trên mặt đường bùn đất không chỉ có dấu chân hai người bọn họ, mà còn có vài dấu chân khác, mũi chân đều hướng tới thôn trang.
Lâu Lệ lời ít ý nhiều: “Không chỉ có hai người sống chúng ta.”
Lâm Tùy Ý ngẩn người: “Ứng Triều Hà tìm thêm Thầy Giải Mộng khác hả?”
Lâu Lệ không có trả lời, chỉ trầm giọng nói: “Cách xa bọn họ một chút.”
Lâm Tùy Ý gật đầu đồng ý.
Bọn họ tiếp tục đi theo con đường này, trừ mấy dấu chân Lâm Tùy Ý không nhìn thấy người nào khác. Mãi cho đến khi gần tới thôn trang, Lâm Tùy Ý mới thấy người.
Tổng cộng có sáu người, 4 trai 2 gái, bọn họ tụ tập ở cửa thôn nói chuyện gì đó.
“Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý nhìn hướng sáu người kia, hỏi: “Bọn họ là người nhập mộng hả?”
Lâu Lệ ngước mắt nhìn lại, không nói chuyện.
Tuy rằng không được đáp lại, Lâm Tùy Ý vẫn nhìn thấy đáp án trong đôi mắt lãnh đạm của Lâu Lệ. Cậu không khỏi thắc mắc, Lâu Lê từng nói không được để mộng phát hiện người sống, cũng có nghĩa mộng không biết ai là người sống, ai là người có sẵn trong mộng. Nhưng Lâu Lệ liếc mắt một cái liền nhìn ra, còn lợi hại hơn so với mộng.
Người sống và người trong mơ rốt cuộc có gì khác nhau?
Lâm Tùy Ý quan sát sáu người này. Giày của sáu người ít nhiều đều dính bùn. Nhưng cậu không nghĩ Lâu Lệ dựa vào chi tiết này để đoán ra sáu người này là người nhập mộng.
Người trong mơ đương nhiên cũng có thể đi con đường này. Hơn nữa Lâm Tùy Ý không cho rằng mỗi giấc mơ đều có một con đường bùn lầy như này, rồi làm cơ sở cho Lâu Lệ phân biệt người sống và người trong mộng.
Lâu Lệ liếc mặt Lâm Tùy Ý, nói: “Có hô hấp.”
Lâm Tùy Ý ngây ngẩn cả người. Cậu không ngờ đáp án quá đơn giản, đơn giản đến mức trắng trợn. Nếu giấc mơ dựa vào hô hấp để phát hiện người sống, thế chẳng phải quá dễ bị phát hiện?
“Người trong mộng cũng biết thở, chẳng qua người trong mộng chỉ có động tác thở chứ không có hơi thở.” Lâu Lệ thoáng nâng cằm: “Bọn họ thở dốc.”
Con đường nhỏ dẫn tới thôn trang lầy lội khó đi, càng gần thôn trang địa thế càng thấp, làm tăng khó khăn đi đường. Đi hết con đường đúng là đủ khiến người ta mệt mỏi.
Người trong mộng không có hơi thở, đi đường khó khăn cũng sẽ không mệt đến thở dốc.
Nhưng người sống thì có.
Lâm Tùy Ý vội hô hấp chậm lại, không dám thở dốc.
“Người nằm mơ là Ứng Triều Hà, Ứng Triều Hà trong mơ đại biểu cho Mộng.” Lâu Lệ nói: “Không thở trước mặt cô ấy sẽ không bị phát hiện.”
Lâm Tùy Ý phun khí bị nghẹn trong ngực ra ngoài.
Thở hổn hển hai cái, hô hấp dần bình thường lại, nhưng áp lực cũng tăng dần.
Lâu Lê đã nói qua, cảnh trong mơ hung hiểm vạn phần, Thầy Giải Mộng sẽ không dễ dàng đi vào giấc mộng không thể giải. Hiện tại cậu đã cảm nhận được gian nguy trong mơ, dù ngữ khí Lâu Lệ vẫn thưa thớt như thường. Bọn họ vào mộng là để biết Ứng Triều Hà ở trong mộng làm cái gì, từ đó mới có thể biết toàn cảnh giấc mơ và tìm hung thần. Nhưng như vậy sẽ không thể thiếu tiếp xúc với Ứng Triều Hà, hơi vô ý là lòi đuôi.
Cơ mà hiện tại Ứng Triều Hà chưa xuất hiện, còn Lâm Tùy Ý thì được Bậc Thầy Giải Mộng dẫn vào mộng, làm cậu vừa ngại vừa ngượng.
Cậu xoa mặt, vội giấu hết cảm xúc viết trên mặt.
Rồi trông về phía xa.
Bởi vì Lâu Lệ trầm giọng nhắc nhở, Lâm Tùy Ý bèn cẩn thận đánh giá lần lượt sáu người đứng ở xa. Cậu mở quán ăn buôn bán cũng được khá lâu, người muôn hình muôn vẻ đều gặp qua, vì thế lúc này đúc kết được vài thông tin.
Cậu phát hiện sáu người này chia làm ba nhóm.
Nhóm thứ nhất là hai nam một nữ.
Nhóm thứ hai là hai nam.
Nhóm thứ ba là một cô gái hơi béo, nhỏ tuổi hơn so với những người khác, chắc là còn đi học.
Người đang nói chuyện với cô bé là một người nam dáng cao ở nhóm người thứ nhất, mặc áo sơ mi bông. Áo sơ mi bông nói với nữ sinh mập mạp cái gì đó, mặt mũi cô bé càng ngày càng kém, sắc máu cũng mất dần, cuối cùng tái mét cả mặt.
Lâm Tùy Ý rối rắm không biết có nên nói với Lâu Lệ hay không.
Không biết đây là lần thứ mấy Lâu Lệ nhập mộng, cậu có thể nhìn ra thì Lâu Lệ cũng có thể nhìn ra. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, từ lúc Lâu Lệ chuyển đến phố Kim Hoa toàn ở trong cửa hàng 108, khách cũng là tự tìm tới cửa, vạn nhất kinh nghiệm xã hội của Lâu Lệ không đủ thì sao?
Ngay lúc Lâm Tùy Ý quyết định nói cho Lâu Lệ, Lâu Lệ đã mở miệng trước: “Ba Thầy Giải Mộng, một Người Trụy Mộng, hai Mồi.”
Lâm Tùy Ý: “Hả?”
Trừ thân phận ‘Thầy Giải Mộng’, hai cái còn lại Lâm Tùy Ý không hiểu lắm. Không, phải nói là cậu chả hiểu gì.
Hơn nữa lần nhập mộng này đã có Lâu Lệ, sao lại thừa tận ba Thầy Giải Mộng.
Trong lòng Lâm Tùy Ý nhồi đầy dấu chấm hỏi, nhưng cậu không dám hỏi nhiều. Từ khi vào mộng đến giờ, thắc mắc của cậu đã đủ nhiều rồi.
“Bỏ tên họ cùng sinh thần bát tự vào đỉnh nhập mộng là có thể vào giấc mộng, nhập mộng riêng cũng chỉ cần sinh thần bát tự của người nhập mộng.” Lâu Lệ liếc Lâm Tùy Ý một cái, mở miệng giảng dạy: “Thầy Giải Mộng cần rèn luyện nhiều. Đôi khi trong mơ xuất hiện người xa lạ chưa bao giờ gặp, khả năng cao người đó là Thầy Giải Mộng vào mộng để rèn luyện. Ngoài ra còn có Thầy Giải Mộng vào mộng không phải để trau dồi kiến thức.”
Lâm Tùy Ý hỏi: “Vì sao?”
Lâu Lệ nói: “Trong mộng không giấu được bí mật.”
Lâm Tùy Ý kinh ngạc: “Thầy Giải Mộng kiểu này dẫn người vào mộng là để trộm bí mật của người nằm mơ hả?”
“Không hẳn.” Lâu Lệ lần đầu tán thành với Lâm Tùy Ý, nói tiếp: “Người mà Thầy Giải Mộng dắt theo vào mộng thường gọi là Mồi.”
Biết Lâu Lệ nói nhiều là để dạy học, Lâm Tùy Ý nhanh nhảu hỏi: “Vì sao gọi họ là Mồi?”
Cậu nghĩ gọi là kim chủ phù hợp hơn chứ. Tất nhiên là có lợi nhưng chỉ có trục lợi thì Thầy Giải Mộng mới ruồng bỏ đạo nghĩa làm ra hành vi ác liệt như vậy.
Lâu Lệ như thể đã nhìn quen hành vi này, ngữ khí nhàn nhạt: “Khi gặp nguy hiểm, người bình thường sẽ là vật hi sinh cho hung thần.”
Lâm Tùy Ý, “Ặc”. Chắc cậu không tính là người thường nhỉ.
Dù sao cậu cũng đi theo Lâu Lệ vào mộng người ta. Theo cách nói của Lâu Lê là, bao nhiêu người khát cầu được Lâu Lệ tự tay dạy dỗ, cậu may mắn được Lâu Lệ tự tay chỉ dạy giải mộng, chắc chắn cậu không bị tính là người thường, cũng không phải là Mồi mang nghĩa xấu.
“Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý lại hỏi: “Người Trụy Mộng có phải ý trên mặt chữ không? Nghĩa là một người nằm mơ lọt vào giấc mơ của người khác?”
Lâu Lệ: “Nằm mơ không cẩn thận sẽ từ giấc mơ của mình rơi vào giấc mơ của người khác. Người Trụy Mộng không tính là người sống, mộng sẽ không phát hiện Người Trụy Mộng. Nhưng một khi Người Trụy Mộng bị hung thần giết chết, Người Trụy Mộng sẽ không bao giờ tỉnh lại, y học gọi là người thực vật.”
Đã hiểu định nghĩa các loại thân phận, Lâm Tùy Ý lại lần nữa nhìn sáu người này.
Biểu cảm của những người đó là bằng chứng thân phận mà Lâu Lệ vừa liệt kê. Thầy Giải Mộng biết quy tắc trong mơ, cho nên bọn họ có biểu cảm bình tĩnh.
Mồi biết sơ sơ tình huống trong mơ, biểu tình của họ là lo lắng bất an.
Người Trụy Mộng vô tình đến, biểu tình ngơ ngác sợ hãi.
Lúc này Lâm Tùy Ý đã nhìn ra thêm nhiều thông tin mới. Người mặc áo sơ mi bông ở nhóm thứ nhất là Thầy Giải Mộng dắt theo hai Mồi, nhóm thứ hai là hai Thầy Giải Mộng tới rèn luyện, nữ sinh mập mạp là Người Trụy Mộng, áo sơ mi bông đoán được thân phận của cô nên đang lôi kéo nhập bọn.
Chỉ sáu người mà cả đống thân phận, hèn gì Lâu Lệ bảo mình tránh xa những người này.
“Lâu tiên sinh, tôi sẽ cách xa bọn họ hết cỡ.” Lâm Tùy Ý bảo đảm: “Một câu cũng không nói với bọn họ.”*Trụy: Rơi, sa xuống, sa ngã
Thái cực đồ nằm gọn trong một vòng tròn, gồm hai nửa đối xứng ôm trọn lấy nhau, tượng trưng cho Âm (màu đen) và Dương (màu đỏ). Trong mỗi phần đối xứng lại có một chấm tròn màu đối lập nằm trong đó, trong âm có dương trong dương có âm. Xem thêm
Thái Cực Đồ, và Bát quái
Sơ mi bông, Sơ mi hoa (họa tiết hoa lá)
Rất nhanh, Lâm Tùy Ý không còn nhìn thấy chữ viết trên giấy vàng, tầm nhìn của cậu mau chóng phai màu, chợt tối sầm.
Lâm Tùy Ý vô thức lui một bước, một bàn tay đỡ sau lưng cậu.
“Nhanh thôi.”
Bên tai vang giọng Lâu Lệ, âm lượng không lớn, cảm giác an toàn được kéo đầy.
Lâm Tùy Ý đáp “ừ”, cảm thấy 90 vạn đúng là có giá trị, chậm rãi yên lòng.
Lâu Lệ không có lừa cậu, nhanh thôi nghĩa là rất nhanh. Lâm Tùy Ý chớp mắt hai cái liền có ánh sáng xé rách bóng tối. Tựa như tốc độ giấy vàng cháy rụi, ánh sáng nhanh chóng chiếm cứ màu đen, tầm nhìn một lần nữa sáng lên.
Nhưng cảnh sắc xung quanh không phải là cửa hàng thần bí số 108 trên đường Kim Hoa. Lâm Tùy Ý xoa nhẹ hai mắt, nhìn phía xa xa.
Thứ hấp dẫn tầm mắt nhất là một núi cao, núi cao rừng cây xanh um màu lục đậm. Theo sau Lâm Tùy Ý thấy thôn trang dưới chân núi cùng một con đường bùn đất uốn lượn.
Bọn họ đang đứng trên con đường bùn đất này.
Lâm Tùy Ý vừa thấy mới lạ vừa sợ hãi nhìn quanh. Sau khi cẩn thận quan sát cảnh sắc nơi xa mấy lần, cậu dùng đế giày nghiền nghiền mặt đất, hình như trời vừa đổ mưa, bùn đất lầy lội, giày của cậu lập tức bị dính bùn đất tanh hôi.
Lâm Tùy Ý biết mình đã đi theo Lâu Lệ vào giấc mơ của Ứng Triều Hà, nhưng bùn đất dẫm dưới chân, quá chân thật, không có kiểu mờ ảo… Cậu cứ tưởng cảnh trong mơ sẽ giống phiêu lưu vũ trụ, cơ thể trôi nổi giữa không gian, không bị lực hấp dẫn của trái đất ảnh hưởng.
Lâm Tùy Ý lại ‘bẹp’ dẫm mấy cục đá. Cậu nhìn giọt bùn bắn lên, trong lòng ngạc nhiên vì cảnh trong mơ chi tiết dữ thần. Dẫm xong cậu mới nhìn Lâu Lệ… Trước khi nhập mộng Lâu Lê có nói với cậu, Lâu tiên sinh không thích nói chuyện, chỉ có Lâm Tùy Ý lắm lời hỏi nhiều.
“Ngài Lâu.” Lâm Tùy Ý hỏi: “Hiện tại chúng ta nên làm gì?”
Từ khi vào giấc mơ, bọn họ đã đứng rất lâu trên con đường này.
Lâu Lệ bình tĩnh nhìn cậu: “Chờ cậu chơi bùn cho đã.”
Lâm Tùy Ý: “…”
Trước khi vào mộng Lâu Lê nói với Lâm Tùy Ý, tính tình Lâu tiên sinh không tốt, nói chuyện không chừa cho người ta mặt mũi, có gì Lâm Tùy Ý thông cảm, đừng để trong lòng.
“Chơi đủ rồi?” Lâu Lệ hỏi cậu.
Lâm Tùy Ý cúi đầu: “Xin lỗi.”
Lâu Lệ không nhìn cậu, đi lên phía trước dọc theo con đường này.
Không biết ông chủ đẹp trai làm gì, Lâm Tùy Ý phát hiện bùn đất không bám vào giày Lâu Lệ. Trước khi bọn họ vào giấc mơ ăn mặc thế nào, hiện tại vẫn trông như thế. Lâu Lệ vẫn mặc một thân áo xanh, một nửa tóc được búi cao bằng một cây trâm có hình âm dương Thái Cực Đồ, nửa còn lại rũ sau lưng. Anh đi trên con đường nhỏ gập ghềnh, màu xanh lơ trên người cùng núi cao u lục như hòa làm một.
Lâm Tùy Ý đi ở phía sau, nhất thời cảm thấy Lâu Lệ cũng như một giấc mộng.
Ánh mắt Lâm Tùy Ý dời xuống, phát hiện mép quần áo Lâu Lệ có giọt bùn.
Do hồi nãy cậu dẫm bùn bắn lên.
Lâm Tùy Ý: “…”
Mình đáng chết quá aaaa.
Lâm Tùy Ý không biết cách đi đường không bắn bùn giống Lâu Lệ. Sợ mình làm dơ quần áo người ta, Lâm Tùy Ý cố tình cách xa một khoảng an toàn.
Con đường này đi thông từ núi cao tới thôn trang dưới chân núi, Lâm Tùy Ý không hỏi mấy câu vô nghĩa kiểu ‘Bọn họ nên đi đâu’.
“Lâm Tùy Ý.” Vùi đầu đi được một lát, Lâm Tùy Ý nghe thấy Lâu Lệ kêu mình.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tùy Ý nghe thấy Lâu Lệ gọi tên mình. Thanh tuyến Lâu Lệ mát lạnh tự nhiên, tên của cậu từ miệng Lâu Lệ thở ra thế mà dễ nghe ngoài ý muốn. Tùy Ý nghe mà lâng lâng.
Cậu đi nhanh vài bước, dừng phía sau Lâu Lệ tầm một bước: “Lâu tiên sinh?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhìn mặt đất.” Lâu Lệ không quay đầu lại. Lâm Tùy Ý nhắm mắt theo đuôi, nghe vậy liền nhìn trên mặt đất.
Trên mặt đường bùn đất không chỉ có dấu chân hai người bọn họ, mà còn có vài dấu chân khác, mũi chân đều hướng tới thôn trang.
Lâu Lệ lời ít ý nhiều: “Không chỉ có hai người sống chúng ta.”
Lâm Tùy Ý ngẩn người: “Ứng Triều Hà tìm thêm Thầy Giải Mộng khác hả?”
Lâu Lệ không có trả lời, chỉ trầm giọng nói: “Cách xa bọn họ một chút.”
Lâm Tùy Ý gật đầu đồng ý.
Bọn họ tiếp tục đi theo con đường này, trừ mấy dấu chân Lâm Tùy Ý không nhìn thấy người nào khác. Mãi cho đến khi gần tới thôn trang, Lâm Tùy Ý mới thấy người.
Tổng cộng có sáu người, 4 trai 2 gái, bọn họ tụ tập ở cửa thôn nói chuyện gì đó.
“Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý nhìn hướng sáu người kia, hỏi: “Bọn họ là người nhập mộng hả?”
Lâu Lệ ngước mắt nhìn lại, không nói chuyện.
Tuy rằng không được đáp lại, Lâm Tùy Ý vẫn nhìn thấy đáp án trong đôi mắt lãnh đạm của Lâu Lệ. Cậu không khỏi thắc mắc, Lâu Lê từng nói không được để mộng phát hiện người sống, cũng có nghĩa mộng không biết ai là người sống, ai là người có sẵn trong mộng. Nhưng Lâu Lệ liếc mắt một cái liền nhìn ra, còn lợi hại hơn so với mộng.
Người sống và người trong mơ rốt cuộc có gì khác nhau?
Lâm Tùy Ý quan sát sáu người này. Giày của sáu người ít nhiều đều dính bùn. Nhưng cậu không nghĩ Lâu Lệ dựa vào chi tiết này để đoán ra sáu người này là người nhập mộng.
Người trong mơ đương nhiên cũng có thể đi con đường này. Hơn nữa Lâm Tùy Ý không cho rằng mỗi giấc mơ đều có một con đường bùn lầy như này, rồi làm cơ sở cho Lâu Lệ phân biệt người sống và người trong mộng.
Lâu Lệ liếc mặt Lâm Tùy Ý, nói: “Có hô hấp.”
Lâm Tùy Ý ngây ngẩn cả người. Cậu không ngờ đáp án quá đơn giản, đơn giản đến mức trắng trợn. Nếu giấc mơ dựa vào hô hấp để phát hiện người sống, thế chẳng phải quá dễ bị phát hiện?
“Người trong mộng cũng biết thở, chẳng qua người trong mộng chỉ có động tác thở chứ không có hơi thở.” Lâu Lệ thoáng nâng cằm: “Bọn họ thở dốc.”
Con đường nhỏ dẫn tới thôn trang lầy lội khó đi, càng gần thôn trang địa thế càng thấp, làm tăng khó khăn đi đường. Đi hết con đường đúng là đủ khiến người ta mệt mỏi.
Người trong mộng không có hơi thở, đi đường khó khăn cũng sẽ không mệt đến thở dốc.
Nhưng người sống thì có.
Lâm Tùy Ý vội hô hấp chậm lại, không dám thở dốc.
“Người nằm mơ là Ứng Triều Hà, Ứng Triều Hà trong mơ đại biểu cho Mộng.” Lâu Lệ nói: “Không thở trước mặt cô ấy sẽ không bị phát hiện.”
Lâm Tùy Ý phun khí bị nghẹn trong ngực ra ngoài.
Thở hổn hển hai cái, hô hấp dần bình thường lại, nhưng áp lực cũng tăng dần.
Lâu Lê đã nói qua, cảnh trong mơ hung hiểm vạn phần, Thầy Giải Mộng sẽ không dễ dàng đi vào giấc mộng không thể giải. Hiện tại cậu đã cảm nhận được gian nguy trong mơ, dù ngữ khí Lâu Lệ vẫn thưa thớt như thường. Bọn họ vào mộng là để biết Ứng Triều Hà ở trong mộng làm cái gì, từ đó mới có thể biết toàn cảnh giấc mơ và tìm hung thần. Nhưng như vậy sẽ không thể thiếu tiếp xúc với Ứng Triều Hà, hơi vô ý là lòi đuôi.
Cơ mà hiện tại Ứng Triều Hà chưa xuất hiện, còn Lâm Tùy Ý thì được Bậc Thầy Giải Mộng dẫn vào mộng, làm cậu vừa ngại vừa ngượng.
Cậu xoa mặt, vội giấu hết cảm xúc viết trên mặt.
Rồi trông về phía xa.
Bởi vì Lâu Lệ trầm giọng nhắc nhở, Lâm Tùy Ý bèn cẩn thận đánh giá lần lượt sáu người đứng ở xa. Cậu mở quán ăn buôn bán cũng được khá lâu, người muôn hình muôn vẻ đều gặp qua, vì thế lúc này đúc kết được vài thông tin.
Cậu phát hiện sáu người này chia làm ba nhóm.
Nhóm thứ nhất là hai nam một nữ.
Nhóm thứ hai là hai nam.
Nhóm thứ ba là một cô gái hơi béo, nhỏ tuổi hơn so với những người khác, chắc là còn đi học.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đang nói chuyện với cô bé là một người nam dáng cao ở nhóm người thứ nhất, mặc áo sơ mi bông. Áo sơ mi bông nói với nữ sinh mập mạp cái gì đó, mặt mũi cô bé càng ngày càng kém, sắc máu cũng mất dần, cuối cùng tái mét cả mặt.
Lâm Tùy Ý rối rắm không biết có nên nói với Lâu Lệ hay không.
Không biết đây là lần thứ mấy Lâu Lệ nhập mộng, cậu có thể nhìn ra thì Lâu Lệ cũng có thể nhìn ra. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, từ lúc Lâu Lệ chuyển đến phố Kim Hoa toàn ở trong cửa hàng 108, khách cũng là tự tìm tới cửa, vạn nhất kinh nghiệm xã hội của Lâu Lệ không đủ thì sao?
Ngay lúc Lâm Tùy Ý quyết định nói cho Lâu Lệ, Lâu Lệ đã mở miệng trước: “Ba Thầy Giải Mộng, một Người Trụy Mộng, hai Mồi.”
Lâm Tùy Ý: “Hả?”
Trừ thân phận ‘Thầy Giải Mộng’, hai cái còn lại Lâm Tùy Ý không hiểu lắm. Không, phải nói là cậu chả hiểu gì.
Hơn nữa lần nhập mộng này đã có Lâu Lệ, sao lại thừa tận ba Thầy Giải Mộng.
Trong lòng Lâm Tùy Ý nhồi đầy dấu chấm hỏi, nhưng cậu không dám hỏi nhiều. Từ khi vào mộng đến giờ, thắc mắc của cậu đã đủ nhiều rồi.
“Bỏ tên họ cùng sinh thần bát tự vào đỉnh nhập mộng là có thể vào giấc mộng, nhập mộng riêng cũng chỉ cần sinh thần bát tự của người nhập mộng.” Lâu Lệ liếc Lâm Tùy Ý một cái, mở miệng giảng dạy: “Thầy Giải Mộng cần rèn luyện nhiều. Đôi khi trong mơ xuất hiện người xa lạ chưa bao giờ gặp, khả năng cao người đó là Thầy Giải Mộng vào mộng để rèn luyện. Ngoài ra còn có Thầy Giải Mộng vào mộng không phải để trau dồi kiến thức.”
Lâm Tùy Ý hỏi: “Vì sao?”
Lâu Lệ nói: “Trong mộng không giấu được bí mật.”
Lâm Tùy Ý kinh ngạc: “Thầy Giải Mộng kiểu này dẫn người vào mộng là để trộm bí mật của người nằm mơ hả?”
“Không hẳn.” Lâu Lệ lần đầu tán thành với Lâm Tùy Ý, nói tiếp: “Người mà Thầy Giải Mộng dắt theo vào mộng thường gọi là Mồi.”
Biết Lâu Lệ nói nhiều là để dạy học, Lâm Tùy Ý nhanh nhảu hỏi: “Vì sao gọi họ là Mồi?”
Cậu nghĩ gọi là kim chủ phù hợp hơn chứ. Tất nhiên là có lợi nhưng chỉ có trục lợi thì Thầy Giải Mộng mới ruồng bỏ đạo nghĩa làm ra hành vi ác liệt như vậy.
Lâu Lệ như thể đã nhìn quen hành vi này, ngữ khí nhàn nhạt: “Khi gặp nguy hiểm, người bình thường sẽ là vật hi sinh cho hung thần.”
Lâm Tùy Ý, “Ặc”. Chắc cậu không tính là người thường nhỉ.
Dù sao cậu cũng đi theo Lâu Lệ vào mộng người ta. Theo cách nói của Lâu Lê là, bao nhiêu người khát cầu được Lâu Lệ tự tay dạy dỗ, cậu may mắn được Lâu Lệ tự tay chỉ dạy giải mộng, chắc chắn cậu không bị tính là người thường, cũng không phải là Mồi mang nghĩa xấu.
“Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý lại hỏi: “Người Trụy Mộng có phải ý trên mặt chữ không? Nghĩa là một người nằm mơ lọt vào giấc mơ của người khác?”
Lâu Lệ: “Nằm mơ không cẩn thận sẽ từ giấc mơ của mình rơi vào giấc mơ của người khác. Người Trụy Mộng không tính là người sống, mộng sẽ không phát hiện Người Trụy Mộng. Nhưng một khi Người Trụy Mộng bị hung thần giết chết, Người Trụy Mộng sẽ không bao giờ tỉnh lại, y học gọi là người thực vật.”
Đã hiểu định nghĩa các loại thân phận, Lâm Tùy Ý lại lần nữa nhìn sáu người này.
Biểu cảm của những người đó là bằng chứng thân phận mà Lâu Lệ vừa liệt kê. Thầy Giải Mộng biết quy tắc trong mơ, cho nên bọn họ có biểu cảm bình tĩnh.
Mồi biết sơ sơ tình huống trong mơ, biểu tình của họ là lo lắng bất an.
Người Trụy Mộng vô tình đến, biểu tình ngơ ngác sợ hãi.
Lúc này Lâm Tùy Ý đã nhìn ra thêm nhiều thông tin mới. Người mặc áo sơ mi bông ở nhóm thứ nhất là Thầy Giải Mộng dắt theo hai Mồi, nhóm thứ hai là hai Thầy Giải Mộng tới rèn luyện, nữ sinh mập mạp là Người Trụy Mộng, áo sơ mi bông đoán được thân phận của cô nên đang lôi kéo nhập bọn.
Chỉ sáu người mà cả đống thân phận, hèn gì Lâu Lệ bảo mình tránh xa những người này.
“Lâu tiên sinh, tôi sẽ cách xa bọn họ hết cỡ.” Lâm Tùy Ý bảo đảm: “Một câu cũng không nói với bọn họ.”*Trụy: Rơi, sa xuống, sa ngã
Thái cực đồ nằm gọn trong một vòng tròn, gồm hai nửa đối xứng ôm trọn lấy nhau, tượng trưng cho Âm (màu đen) và Dương (màu đỏ). Trong mỗi phần đối xứng lại có một chấm tròn màu đối lập nằm trong đó, trong âm có dương trong dương có âm. Xem thêm
Thái Cực Đồ, và Bát quái
Sơ mi bông, Sơ mi hoa (họa tiết hoa lá)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro