Bích Cửa
2024-11-08 10:33:20
Sau khi đáp máy bay hai người họ đều về cùng một chỗ, thật ra ở Thụy Sĩ có nhà của Từ Tước Lâu trước đây anh thấy ở đây rất đẹp, vừa thoải mái vừa yên bình cho nên anh liền bảo trợ lý Ngu mua một căn nhà không quá to cũng không quá nhỏ chỉ đủ hai người sống thoải mái là được.
Anh đợi cô về sau đó sẽ đưa cô đến đây cùng cô trải qua cuộc sống đơn giản và bình dị nhất. Chu Thanh Hạ đi phía trước anh đút hai tay vào túi quần chậm rãi đi ở phía sau cô, cho dù cô không nói nhưng anh cũng biết trong lòng cô không phải Thẩm Dục Thần mà là anh.
"Anh mua nhà ở đây để làm việc à?" Cô quay đầu nhìn anh thắc mắc.
Từ Tước Lâu lắc đầu "Tôi làm gì có nhiều tiền như vậy chỉ thuê thôi." Ớ Bắc Thành anh có gia đình hậu thuẫn, nhưng kể từ khi ba anh không còn anh đã không còn ai hậu thuẫn nữa rồi.
"Trợ lý Ngu sẽ cho người dọn dẹp lại một chút cho em nghĩ ngơi, tôi ra ngoài có việc." Anh đẩy vali vào một góc cấn thận dặn dò trợ lý rồi đưa cho cô chìa khoá nhà.
Cô đứng nhìn anh rất lâu, cho đến khi anh lái xe rời đi cũng không thể dời mắt, cô không ngờ anh cũng ở nhà thuê đấy thật khiến người khác bất ngờ. Bạn bè cô không nhiều thậm chí phải nói là đếm trên đầu ngón tay, trước đây cô có một người bạn nói thân thì không quá thân.
Khi du học ở nước ngoài, cô bạn đó nói sau này sẽ đến Thụy Sĩ sống, đất nước này rất đẹp cho nên ai cũng muốn đến đây ngay cả cô hôm nay cũng được mở mang tầm mắt.
Đến đây không gọi cho cô ấy sợ là sẽ bị cô ấy giận một trận, Chu Thanh Hạ tìm kiếm quyển sổ nhỏ trong túi, bên trong đều được ghi lại số liên lạc cô sợ lỡ như rơi mất điện thoại thì sẽ mất liên lạc hết với tất cả mọi người cho nên mới ghi lại.
Ngồi trên sofa tìm mãi một lúc mới thấy số của bạn mình, Chu Thanh Hạ cầm điện thoại gọi đi đầu dây bên kia vang lên giọng nói trong trẻo lại có chút lạnh lùng.
"Alo, ai vậy?"
"Là tôi Chu Thanh Hạ, tôi đến Thụy Sĩ rồi cậu còn ở đây không?" Cô vui vẻ lên tiếng.
Đầu dây bên kia cũng nhanh chóng đáp lại với giọng điệu mừng rỡ "Thật không? Vậy cậu có muốn đến nhà tôi không? Tôi làm rất nhiều bánh ngọt đấy chắc chắn cậu sẽ rất thích, có cả bánh vị dâu nữa."
"Cậu gửi tôi địa chỉ trước có được không? Tôi đến đây làm việc không biết có thể đến chỗ cậu không." Chu Thanh Hạ quên mất cô đến đây là đi công tác với Từ Tước Lâu cho nên muốn ra ngoài cô cũng phải hỏi ý anh trước đã, nhưng anh không ở đây vậy cô phải làm sao bây giờ
Trợ lý Ngu nghe thấy cô nói, anh ta liền lên tiếng "Luật sư Chu, cô muốn ra ngoài thì cứ đi đi không sao đâu, Từ Thiếu cậu ấy ra ngoài không biết bao giờ mới về, ở đây cũng chưa dọn dẹp xong cô đi gặp bạn trước cũng được." không thể ở đây đợi như vậy, gặp anh ta thì sẽ cảm thấy chán chết mất, ra ngoài tham quan một chút cũng không sao với lại chẳng phải người kia muốn cô cảm thấy thoải mái sao?
Được cho phép cô liền vui vẻ gật đầu, cúp máy xong cô cũng nhờ anh ta đặt xe cho cô đến chỗ của bạn mình, dù sao cũng không xa lắm tranh thủ về trước Từ Tước Lâu thì chắc sẽ không sao đâu.
Ngược lại ở chỗ của anh thì lại là một quán bar.
Bọn họ đều ngồi ở trong phòng riêng, vốn dĩ anh đến đây là muốn đưa cô đến Thụy Sĩ chơi lại không biết lấy lý do gì tùy tiện lấy đại một lý do như vậy, cho nên muốn giả dạng đi công tác phải gọi đám người này đến đâu uống rượu.
Ngồi đối diện anh là Mạc Tư là đại thiếu gia của Mạc Gia anh ta là con lai, cho nên mọi người đều gọi anh ta là
Leon nước da trắng khiến anh ta trở nên nổi bật hơn những người ở đây cơ mà anh ta nói rất nhiều ngoại giao cũng rất tốt.
Người còn lại bên cạnh điềm tĩnh hơn rất nhiều, Chung Nghị cũng là người thừa kế đời tiếp theo của Chung Gia, ít nói đến mức những cô gái đến bắt chuyện đều cảm thấy khó chịu cho nên đến tận bây giờ không vừa mắt ai cũng không ai thích anh ta.
"Chung Nghị cậu thật sự không định tìm bạn gái à?" Leon cầm ly rượu chống cằm đưa cặp mắt chán nản nhìn về phía Chung Nghị đang chậm rãi thưởng thức ly rượu trên tay.
Ánh mắt sắc bén của Chung Nghị liếc nhìn anh ta, lạnh lẽo lên tiếng "Cậu làm như cậu khác tôi lắm."
"Tất nhiên rồi, tôi nói hai cậu biết năm ngoái em tôi về nước cô bé nói vừa làm quen được một người bạn rất xinh, tôi không tin cho nên con bé xem ảnh chụp cùng."
Anh ta vừa nói vừa nhấp một ngụm rượu vô cùng thích thú "Mẹ kiếp! Nhìn một cái tôi liền chấm em ấy làm vợ tôi."
Leon còn cẩm thận tìm tấm ảnh mà em gái gửi cho anh ta mở lên đưa cho Chung Nghị xem.
Màng hình vừa đưa lên đôi mắt của Từ Tước Lâu tối sầm, anh sa sầm mặt nhìn cô gái bên trong ảnh, không lên tiếng chỉ nhấp một ngụm rượu vang một cách bình thản.
Chung Nghị cũng gật đầu, đúng là đẹp thật phải gọi là đẹp đến mức người khác phải phát điên lên vì không được nhìn thấy bên ngoài ấy, đúng là có chút mong chờ xem Leon có thể làm được gì.
"Đó là bạn em gái cậu, cũng không biết bao giờ gặp lại thì làm sao mà làm vợ cậu?" Khoe môi Chung Nghị nhếch lên khiêu khích sự tự tin một cách quá đáng của Leon.
Leon bật cười ngã lưng dựa vào sofa "Cô ấy ở Bắc Thành cùng chỗ với Tước Lâu đấy, cô ấy không đến đây tôi sẽ đến Bắc Thành tìm cô ấy."
"Từ Tước Lâu cậu có thấy cô ấy quen mắt không? Có gặp qua lần nào chưa giúp tôi tìm thông tin vợ tương lai đi."
Leon đưa ánh mắt mong chờ về phía anh, nhưng anh lại chỉ bình thản không chút quan tâm.
Cầm lấy chai rượu rót vào ly rồi nhấp một ngụm, chất lỏng cay nòng để lại hậu ngọt nơi đầu lưỡi khiến anh càng bình thản hơn bao giờ hết. Anh nhìn Leon một lúc thì nhếch môi cười nhạc "Tự tin cô ấy sẽ thích cậu sao?"
Leon gật đầu khiến cho Chung Nghị cũng bật cười chán nản lắc đầu.
"Nhìn thế nào cậu cũng không bằng tôi, tôi thấy cậu không đi được đến chỗ cô ấy đâu." Từ Tước Lâu vắt chéo chân anh chậm rãi không chút gấp gáp nói với Leon đang ngồi đối diện mình, từ ngữ khó hiểu của anh khiến cho anh ta nhíu mày não bắt đầu chạy xem ý của anh là gì.
Leon không hiểu được tặc lưỡi một cái hỏi thẳng "Ý cậu là sao?"
"Ý của tôi là bích cửa, cậu không có cơ hội lấy được cô ấy đâu vậy nên tìm người khác đi nếu không tôi sợ cậu tổn thương đến chết." Anh nở nụ cười điềm đạm không chút nhân từ nói những lời ý muốn dập tắt hi vọng của Leon ngay lập tức.
Chung Nghị lại vô cùng thích người bạn này của anh ta, mắng người một cách nhẹ nhàng, người khác không hiểu thì còn tưởng là có ý tốt, hiếu rồi cũng không thế phản bát lại được.
Sát thủ giết chết hi vọng của người khác bằng từ ngữ cũng chỉ là Từ Tước Lâu mà thôi.
Anh đợi cô về sau đó sẽ đưa cô đến đây cùng cô trải qua cuộc sống đơn giản và bình dị nhất. Chu Thanh Hạ đi phía trước anh đút hai tay vào túi quần chậm rãi đi ở phía sau cô, cho dù cô không nói nhưng anh cũng biết trong lòng cô không phải Thẩm Dục Thần mà là anh.
"Anh mua nhà ở đây để làm việc à?" Cô quay đầu nhìn anh thắc mắc.
Từ Tước Lâu lắc đầu "Tôi làm gì có nhiều tiền như vậy chỉ thuê thôi." Ớ Bắc Thành anh có gia đình hậu thuẫn, nhưng kể từ khi ba anh không còn anh đã không còn ai hậu thuẫn nữa rồi.
"Trợ lý Ngu sẽ cho người dọn dẹp lại một chút cho em nghĩ ngơi, tôi ra ngoài có việc." Anh đẩy vali vào một góc cấn thận dặn dò trợ lý rồi đưa cho cô chìa khoá nhà.
Cô đứng nhìn anh rất lâu, cho đến khi anh lái xe rời đi cũng không thể dời mắt, cô không ngờ anh cũng ở nhà thuê đấy thật khiến người khác bất ngờ. Bạn bè cô không nhiều thậm chí phải nói là đếm trên đầu ngón tay, trước đây cô có một người bạn nói thân thì không quá thân.
Khi du học ở nước ngoài, cô bạn đó nói sau này sẽ đến Thụy Sĩ sống, đất nước này rất đẹp cho nên ai cũng muốn đến đây ngay cả cô hôm nay cũng được mở mang tầm mắt.
Đến đây không gọi cho cô ấy sợ là sẽ bị cô ấy giận một trận, Chu Thanh Hạ tìm kiếm quyển sổ nhỏ trong túi, bên trong đều được ghi lại số liên lạc cô sợ lỡ như rơi mất điện thoại thì sẽ mất liên lạc hết với tất cả mọi người cho nên mới ghi lại.
Ngồi trên sofa tìm mãi một lúc mới thấy số của bạn mình, Chu Thanh Hạ cầm điện thoại gọi đi đầu dây bên kia vang lên giọng nói trong trẻo lại có chút lạnh lùng.
"Alo, ai vậy?"
"Là tôi Chu Thanh Hạ, tôi đến Thụy Sĩ rồi cậu còn ở đây không?" Cô vui vẻ lên tiếng.
Đầu dây bên kia cũng nhanh chóng đáp lại với giọng điệu mừng rỡ "Thật không? Vậy cậu có muốn đến nhà tôi không? Tôi làm rất nhiều bánh ngọt đấy chắc chắn cậu sẽ rất thích, có cả bánh vị dâu nữa."
"Cậu gửi tôi địa chỉ trước có được không? Tôi đến đây làm việc không biết có thể đến chỗ cậu không." Chu Thanh Hạ quên mất cô đến đây là đi công tác với Từ Tước Lâu cho nên muốn ra ngoài cô cũng phải hỏi ý anh trước đã, nhưng anh không ở đây vậy cô phải làm sao bây giờ
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trợ lý Ngu nghe thấy cô nói, anh ta liền lên tiếng "Luật sư Chu, cô muốn ra ngoài thì cứ đi đi không sao đâu, Từ Thiếu cậu ấy ra ngoài không biết bao giờ mới về, ở đây cũng chưa dọn dẹp xong cô đi gặp bạn trước cũng được." không thể ở đây đợi như vậy, gặp anh ta thì sẽ cảm thấy chán chết mất, ra ngoài tham quan một chút cũng không sao với lại chẳng phải người kia muốn cô cảm thấy thoải mái sao?
Được cho phép cô liền vui vẻ gật đầu, cúp máy xong cô cũng nhờ anh ta đặt xe cho cô đến chỗ của bạn mình, dù sao cũng không xa lắm tranh thủ về trước Từ Tước Lâu thì chắc sẽ không sao đâu.
Ngược lại ở chỗ của anh thì lại là một quán bar.
Bọn họ đều ngồi ở trong phòng riêng, vốn dĩ anh đến đây là muốn đưa cô đến Thụy Sĩ chơi lại không biết lấy lý do gì tùy tiện lấy đại một lý do như vậy, cho nên muốn giả dạng đi công tác phải gọi đám người này đến đâu uống rượu.
Ngồi đối diện anh là Mạc Tư là đại thiếu gia của Mạc Gia anh ta là con lai, cho nên mọi người đều gọi anh ta là
Leon nước da trắng khiến anh ta trở nên nổi bật hơn những người ở đây cơ mà anh ta nói rất nhiều ngoại giao cũng rất tốt.
Người còn lại bên cạnh điềm tĩnh hơn rất nhiều, Chung Nghị cũng là người thừa kế đời tiếp theo của Chung Gia, ít nói đến mức những cô gái đến bắt chuyện đều cảm thấy khó chịu cho nên đến tận bây giờ không vừa mắt ai cũng không ai thích anh ta.
"Chung Nghị cậu thật sự không định tìm bạn gái à?" Leon cầm ly rượu chống cằm đưa cặp mắt chán nản nhìn về phía Chung Nghị đang chậm rãi thưởng thức ly rượu trên tay.
Ánh mắt sắc bén của Chung Nghị liếc nhìn anh ta, lạnh lẽo lên tiếng "Cậu làm như cậu khác tôi lắm."
"Tất nhiên rồi, tôi nói hai cậu biết năm ngoái em tôi về nước cô bé nói vừa làm quen được một người bạn rất xinh, tôi không tin cho nên con bé xem ảnh chụp cùng."
Anh ta vừa nói vừa nhấp một ngụm rượu vô cùng thích thú "Mẹ kiếp! Nhìn một cái tôi liền chấm em ấy làm vợ tôi."
Leon còn cẩm thận tìm tấm ảnh mà em gái gửi cho anh ta mở lên đưa cho Chung Nghị xem.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Màng hình vừa đưa lên đôi mắt của Từ Tước Lâu tối sầm, anh sa sầm mặt nhìn cô gái bên trong ảnh, không lên tiếng chỉ nhấp một ngụm rượu vang một cách bình thản.
Chung Nghị cũng gật đầu, đúng là đẹp thật phải gọi là đẹp đến mức người khác phải phát điên lên vì không được nhìn thấy bên ngoài ấy, đúng là có chút mong chờ xem Leon có thể làm được gì.
"Đó là bạn em gái cậu, cũng không biết bao giờ gặp lại thì làm sao mà làm vợ cậu?" Khoe môi Chung Nghị nhếch lên khiêu khích sự tự tin một cách quá đáng của Leon.
Leon bật cười ngã lưng dựa vào sofa "Cô ấy ở Bắc Thành cùng chỗ với Tước Lâu đấy, cô ấy không đến đây tôi sẽ đến Bắc Thành tìm cô ấy."
"Từ Tước Lâu cậu có thấy cô ấy quen mắt không? Có gặp qua lần nào chưa giúp tôi tìm thông tin vợ tương lai đi."
Leon đưa ánh mắt mong chờ về phía anh, nhưng anh lại chỉ bình thản không chút quan tâm.
Cầm lấy chai rượu rót vào ly rồi nhấp một ngụm, chất lỏng cay nòng để lại hậu ngọt nơi đầu lưỡi khiến anh càng bình thản hơn bao giờ hết. Anh nhìn Leon một lúc thì nhếch môi cười nhạc "Tự tin cô ấy sẽ thích cậu sao?"
Leon gật đầu khiến cho Chung Nghị cũng bật cười chán nản lắc đầu.
"Nhìn thế nào cậu cũng không bằng tôi, tôi thấy cậu không đi được đến chỗ cô ấy đâu." Từ Tước Lâu vắt chéo chân anh chậm rãi không chút gấp gáp nói với Leon đang ngồi đối diện mình, từ ngữ khó hiểu của anh khiến cho anh ta nhíu mày não bắt đầu chạy xem ý của anh là gì.
Leon không hiểu được tặc lưỡi một cái hỏi thẳng "Ý cậu là sao?"
"Ý của tôi là bích cửa, cậu không có cơ hội lấy được cô ấy đâu vậy nên tìm người khác đi nếu không tôi sợ cậu tổn thương đến chết." Anh nở nụ cười điềm đạm không chút nhân từ nói những lời ý muốn dập tắt hi vọng của Leon ngay lập tức.
Chung Nghị lại vô cùng thích người bạn này của anh ta, mắng người một cách nhẹ nhàng, người khác không hiểu thì còn tưởng là có ý tốt, hiếu rồi cũng không thế phản bát lại được.
Sát thủ giết chết hi vọng của người khác bằng từ ngữ cũng chỉ là Từ Tước Lâu mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro