Không muốn về n...
2024-11-08 10:33:20
Anh bỗng dưng sững người lại khi nghe cô nói, không ngờ bản thân không được chào hỏi còn phải nghe những lời khó nghe như vậy.
Chu Thanh Hạ không muốn dài dòng với anh cho nên cô nhích người lướt qua anh đi vào bên trong.
Không lâu sau Từ Tước Lâu cũng vào, chỉ là anh nhìn cô nhưng cô lại chưa từng nhìn lại anh, chỉ chăm chăm nói chuyện với đồng nghiệp khiến anh cảm thấy khó chịu vô cùng vậy nên anh không hề có ý định bỏ qua.
Ngoài mặt không nói gì, nhưng anh để bụng rồi.
Mèo con của anh ra ngoài không quay về hoá ra không phải đi lạc, cũng không ai cướp mất chỉ là nó không muốn về.
Tiếc thật! Vậy thì anh cũng không còn cách nào khác nữa rồi.
Bữa tiệc chào mừng kết thúc, Chu Thanh Hạ bắt xe về nhà, cô và anh suốt khoảng thời gian còn lại không nói chuyện với nhau dù chỉ một câu. Cả đoạn đường về nhà cô có chút cảm thấy có gì đó không đúng, đột nhiên Từ Tước Lâu xuất hiện ở đây không phải là được sắp xếp đấy chứ.
Cô có nên xin nghĩ việc và nộp cv sang công ty khác không? Nhưng mà nếu Từ Tước Lâu xen vào thì đừng nói là xin việc sợ là cô phải rơi vào cảnh thất nghiệp không có việc làm cũng chẳng có tiền tiêu mà chết đói.
Cơn đau dạ dày của cô lại tái phát, Chu Thanh Hạ đành phải uống thuốc để ngủ, nếu không cô sợ không chịu được.
Chiếc maybach đậu cách nhà cô không xa chỉ là đậu ở đó rất lâu đến khi đèn nhà của cô tắt hết thì chiếc xe đó mới rời đi. Từ Tước Lâu trong xe trầm mặc anh vắt chéo chân, bởi vì uống rượu không nên lái xe chở nên trợ lý anh là người lái.
“Từ Nhị Thiếu, anh để ý cô gái đó à? Hay cô ấy đắc tội với anh vậy tôi cảm thấy cô ấy rất tốt bụng.” Trợ lý của anh lên tiếng thắc mắc, hình như cậu ta thấy ông chủ của mình nhắm vào cô gái đó, lại rất để ý cô gái đó nữa.
Anh nhíu mày nhìn anh ta, giọng điệu không nóng không lạnh, tay cầm điện thoại lướt lại thông tin của cô mà lên tiếng “Tôi cũng tốt bụng, gần đây thấy cậu vất vả quá hay là ngày mai không cần đến công tỷ làm.”
Chu Thanh Hạ mắc nợ anh, cho nên đời này cô phải ở bên cạnh anh, cho dù là chuyện gì xảy ra thì cô cũng phải ở bên cạnh anh. Yêu hay không yêu cô cũng phải ở lại, anh có thể không yêu cô nhưng cũng không thể quên đi hận thù trong lòng mình.
Trợ lý nghe anh nói xong liền im bặt không dám nói gì nữa.
Anh quay về nhà, cả căn nhà chỉ có anh không còn ai khác đây là Từ Gia bây giờ Từ Gia chỉ có một mình Từ Tước Lâu anh. Lúc nhỏ anh rất thích ở nhà, nhưng lớn rồi lại không muốn trở về nhà một chút nào.
“Chu Thanh Hạ, em rốt cuộc tại sao lại giả vờ không quen tôi? Cũng không muốn dính líu đến tôi...” Từ Tước Lâu dựa người vào sofa anh khó khăn mấp mấy môi lên tiếng.
Uổng công anh tìm cô lâu như vậy, uổng công anh đã đợi lâu như vậy.
Chỉ cần cô giải thích anh đều không chấp nhưng tại sao lại chọn làm người xa lạ? Từ Tước Lâu càng nghĩ càng đau đầu anh gọi điện cho trợ lý của mình, giọng điệu lạnh tanh ra lệnh.
“Ngày mai bảo Chu Thanh Hạ mang hồ sơ hợp đồng đến nhà cho tôi, bảo là tôi cần gấp.”
Đầu dây bên kia khó hiểu “Nhưng ngày mai là chủ nhật mà ạ? Theo lý nhân viên không cần làm việc mà được nghĩ ngơi mới đúng.”
“Tôi là ông chủ hay cậu là ông chủ, sao cậu lại lắm mồm vậy? Cũng đâu phải bắt cậu làm.” Từ Tước Lâu vò vò đầu anh cảm thấy trợ lý anh gần đây thật sự phiền cậu ta làm gì cũng thắc mắc lý do.
Đột nhiên đầu dây bên kia chìm vào im lặng, Từ Tước Lâu liền tức giận “Nhớ cho rõ là Chu Thanh Hạ mang đến phải là Chu Thanh Hạ nếu không thì tôi sẽ không mở cổng cho vào đâu đấy.” Anh cảm thấy phụ nữ phiền chết đi được, bọn họ mà chạy ùng đến đây chỉ sợ là gây ảnh hưởng đến người khác cho nên gọi ít thôi.
Anh nói xong liền cúp máy đặt điện thoại lên bàn.
“Không muốn về nhà cũng phải về nhà.”
Cả đêm hình như cả hai đều không ai ngủ ngon, người thì sợ trễ học, người thì nhìn thấy người kia ghét bỏ mình.
Nhưng Chu Thanh Hạ không ghét Từ Tước Lâu chỉ là cô cảm thấy cấp bật đã khác rồi, trình độ không bằng, cô cũng không thông minh mấy chỉ có thể tự tin làm hết tất cả những gì mình có. Còn anh từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, sinh ra đã đến đích ngồi đợi người khác, cho dù thế nào thì mối quan hệ cấp trên cấp dưới là được rồi.
Cô không xứng, anh nên tìm một người tốt hơn và tìm một người môn đăng hộ đối có thể khiến Từ Gia yên tâm. Cô nửa đời còn lại một chút cũng không muốn liên quan đến anh bây giờ cô chỉ có thể cố gắng lo cho ba cô, giúp ông ấy rửa oan cũng giúp ông ấy mau quay về với cô.
Cô mệt rồi, thật sự rất mệt cho nên cô lại càng không muốn dính dáng đến một người có tiếng nói như Từ Tước Lâu vậy, chẳng khác nào là gậy ông đập lưng ông khi quen biết với anh sẽ bị bọn báo lá cải đó đưa tin một ngày đọc không hết.
Chung quy vẫn là người dưng thì tốt hơn
Chu Thanh Hạ không muốn dài dòng với anh cho nên cô nhích người lướt qua anh đi vào bên trong.
Không lâu sau Từ Tước Lâu cũng vào, chỉ là anh nhìn cô nhưng cô lại chưa từng nhìn lại anh, chỉ chăm chăm nói chuyện với đồng nghiệp khiến anh cảm thấy khó chịu vô cùng vậy nên anh không hề có ý định bỏ qua.
Ngoài mặt không nói gì, nhưng anh để bụng rồi.
Mèo con của anh ra ngoài không quay về hoá ra không phải đi lạc, cũng không ai cướp mất chỉ là nó không muốn về.
Tiếc thật! Vậy thì anh cũng không còn cách nào khác nữa rồi.
Bữa tiệc chào mừng kết thúc, Chu Thanh Hạ bắt xe về nhà, cô và anh suốt khoảng thời gian còn lại không nói chuyện với nhau dù chỉ một câu. Cả đoạn đường về nhà cô có chút cảm thấy có gì đó không đúng, đột nhiên Từ Tước Lâu xuất hiện ở đây không phải là được sắp xếp đấy chứ.
Cô có nên xin nghĩ việc và nộp cv sang công ty khác không? Nhưng mà nếu Từ Tước Lâu xen vào thì đừng nói là xin việc sợ là cô phải rơi vào cảnh thất nghiệp không có việc làm cũng chẳng có tiền tiêu mà chết đói.
Cơn đau dạ dày của cô lại tái phát, Chu Thanh Hạ đành phải uống thuốc để ngủ, nếu không cô sợ không chịu được.
Chiếc maybach đậu cách nhà cô không xa chỉ là đậu ở đó rất lâu đến khi đèn nhà của cô tắt hết thì chiếc xe đó mới rời đi. Từ Tước Lâu trong xe trầm mặc anh vắt chéo chân, bởi vì uống rượu không nên lái xe chở nên trợ lý anh là người lái.
“Từ Nhị Thiếu, anh để ý cô gái đó à? Hay cô ấy đắc tội với anh vậy tôi cảm thấy cô ấy rất tốt bụng.” Trợ lý của anh lên tiếng thắc mắc, hình như cậu ta thấy ông chủ của mình nhắm vào cô gái đó, lại rất để ý cô gái đó nữa.
Anh nhíu mày nhìn anh ta, giọng điệu không nóng không lạnh, tay cầm điện thoại lướt lại thông tin của cô mà lên tiếng “Tôi cũng tốt bụng, gần đây thấy cậu vất vả quá hay là ngày mai không cần đến công tỷ làm.”
Chu Thanh Hạ mắc nợ anh, cho nên đời này cô phải ở bên cạnh anh, cho dù là chuyện gì xảy ra thì cô cũng phải ở bên cạnh anh. Yêu hay không yêu cô cũng phải ở lại, anh có thể không yêu cô nhưng cũng không thể quên đi hận thù trong lòng mình.
Trợ lý nghe anh nói xong liền im bặt không dám nói gì nữa.
Anh quay về nhà, cả căn nhà chỉ có anh không còn ai khác đây là Từ Gia bây giờ Từ Gia chỉ có một mình Từ Tước Lâu anh. Lúc nhỏ anh rất thích ở nhà, nhưng lớn rồi lại không muốn trở về nhà một chút nào.
“Chu Thanh Hạ, em rốt cuộc tại sao lại giả vờ không quen tôi? Cũng không muốn dính líu đến tôi...” Từ Tước Lâu dựa người vào sofa anh khó khăn mấp mấy môi lên tiếng.
Uổng công anh tìm cô lâu như vậy, uổng công anh đã đợi lâu như vậy.
Chỉ cần cô giải thích anh đều không chấp nhưng tại sao lại chọn làm người xa lạ? Từ Tước Lâu càng nghĩ càng đau đầu anh gọi điện cho trợ lý của mình, giọng điệu lạnh tanh ra lệnh.
“Ngày mai bảo Chu Thanh Hạ mang hồ sơ hợp đồng đến nhà cho tôi, bảo là tôi cần gấp.”
Đầu dây bên kia khó hiểu “Nhưng ngày mai là chủ nhật mà ạ? Theo lý nhân viên không cần làm việc mà được nghĩ ngơi mới đúng.”
“Tôi là ông chủ hay cậu là ông chủ, sao cậu lại lắm mồm vậy? Cũng đâu phải bắt cậu làm.” Từ Tước Lâu vò vò đầu anh cảm thấy trợ lý anh gần đây thật sự phiền cậu ta làm gì cũng thắc mắc lý do.
Đột nhiên đầu dây bên kia chìm vào im lặng, Từ Tước Lâu liền tức giận “Nhớ cho rõ là Chu Thanh Hạ mang đến phải là Chu Thanh Hạ nếu không thì tôi sẽ không mở cổng cho vào đâu đấy.” Anh cảm thấy phụ nữ phiền chết đi được, bọn họ mà chạy ùng đến đây chỉ sợ là gây ảnh hưởng đến người khác cho nên gọi ít thôi.
Anh nói xong liền cúp máy đặt điện thoại lên bàn.
“Không muốn về nhà cũng phải về nhà.”
Cả đêm hình như cả hai đều không ai ngủ ngon, người thì sợ trễ học, người thì nhìn thấy người kia ghét bỏ mình.
Nhưng Chu Thanh Hạ không ghét Từ Tước Lâu chỉ là cô cảm thấy cấp bật đã khác rồi, trình độ không bằng, cô cũng không thông minh mấy chỉ có thể tự tin làm hết tất cả những gì mình có. Còn anh từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, sinh ra đã đến đích ngồi đợi người khác, cho dù thế nào thì mối quan hệ cấp trên cấp dưới là được rồi.
Cô không xứng, anh nên tìm một người tốt hơn và tìm một người môn đăng hộ đối có thể khiến Từ Gia yên tâm. Cô nửa đời còn lại một chút cũng không muốn liên quan đến anh bây giờ cô chỉ có thể cố gắng lo cho ba cô, giúp ông ấy rửa oan cũng giúp ông ấy mau quay về với cô.
Cô mệt rồi, thật sự rất mệt cho nên cô lại càng không muốn dính dáng đến một người có tiếng nói như Từ Tước Lâu vậy, chẳng khác nào là gậy ông đập lưng ông khi quen biết với anh sẽ bị bọn báo lá cải đó đưa tin một ngày đọc không hết.
Chung quy vẫn là người dưng thì tốt hơn
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro