Ông Nội Chung
2024-11-08 10:33:20
Vừa mới sáng sớm Chung Nghị đã nghe một tin khiến anh ta thật sự không chạy nổi nữa, mẹ anh lần này lại nhờ đến ông lại đúng lúc sắp diễn ra lễ kỷ niệm của Từ Thị.
Chung Gia đã được gửi thư mời từ trước rồi cho nên chuyện ông ấy đến đây chính là vừa muốn dự lễ kỷ niêm vừa muốn mang anh về Tam Lăng ông ấy thích Mạc An Nghiên như vậy không có chuyện sẽ đồng ý hủy hôn cho anh.
Mà Mạc An Nghiên cũng không thể phản bác, cô từ đầu đến cuối đều không lên tiếng phản đối, cũng không nói là sẽ đồng ý. Ngay cả nói chuyện với Chung Nghị cô nàng còn chẳng buồn trả lời anh đàng hoàng.
Chung Nghị ngậm ngùi đón ông từ sân bay về nhà, căn nhà này vốn dĩ là của Từ Tước Lâu nhưng lần trước giao dịch cho nên anh ta mới có được căn nhà này, ở đây rồi mới biết được những nơi mà anh thích ở lại vô cùng yên tĩnh.
Ông nội Chung nghiêm mặt nhìn đứa cháu trai đang đứng trước mặt cười khổ với mình “Quay về Tam Lăng đến gặp mẹ con mà giải thích, lần này nó chắc chắn đánh gãy chân con.” ông mặc trên người đồ cổ tàu khí chất toát ra đúng là ngay cả Chung Nghị cũng không dám cãi nửa lời.
“Ông nội, cháu và em ấy thật sự không hợp, không thể cứ thế mà kết hôn. Chuyện lớn cả đời người như vậy cháu không thể tùy tiện lấy người mình không thích.” Chung Nghị bất lực lên tiếng anh ta cũng không thèm nhìn sang Mạc An Nghiên đang đứng bên cạnh ông.
Cô nàng nghe Chung Nghị nói đột nhiên sững lại đưa mắt sang nhìn anh, cảm thấy thật chói tai. Cô nàng không phải không biết rằng anh không thích mình, nhưng thế nào là tùy tiện?
Lần trước khi Leon nhắc đến Chung Nghị, cô hoàn toàn không để trong đầu ngay cả nghĩ cũng không muốn nghĩ, chỉ là Leon nói nếu ai được anh ta thì rất tốt bởi vì con người anh ta chưa từng trăng hoa, cũng không xem phụ nữ là đồ chơi.
Leon còn nói chơi cùng Chung Nghị lâu như vậy chưa từng thấy ra mắt bạn gái, cũng chưa từng tặng cô gái nào món quà gì đặc biệt. Mạc An Nghiên tuy có chút ngạt nhiên đột nhiên cô nhớ ra lần bọn họ được gia đình sắp xếp gặp mặt lần đó Chung Nghị đã tặng cho cô một chiếc lắc tay có hình thiên nga nhỏ.
Cô nàng còn cho rằng, dù sao người ba mẹ chọn thì không xấu cô thử tìm hiểu về anh một chút lại để ý anh có rất nhiều điều tốt, chẳng có tính xấu nào giống như Leon anh trai cô. Nhưng anh nói tùy tiện? Thế nào là tùy tiện? Kết hôn với cô là tùy tiện.....
“Chung Nghị? Cháu đã bao nhiêu tuổi rồi không thể lấy vợ một cách tùy tiện thì cháu có thể nói tùy tiện sao?” Ông cầm cây gậy gõ xuống nền nhà đầy tức giận, Mạc An Nghiên vẫn còn đứng ở đây vậy mà có thể nói như thế sao.
Lời nói của ông như một cú tát rơi thẳng vào mặt anh khiến anh nhất thời giật mình đưa mắt sang nhìn Mạc An Nghiên đang đứng cạnh ông nhìn anh chòng chọc không chút biểu cảm nào được lộ ra.
Cô nàng khẽ nở nụ cười, cô cũng là luật sư tất nhiên cô sẽ không thể để lộ biểu cảm của mình như vậy, nghiên người cúi đầu cô yên ắng lễ phép, lời nói cũng dễ nghe vô cùng “Ông ơi, đừng mắng anh ấy dù sao anh ấy nói cũng đúng, cháu vẫn là cảm thấy không nên ghép bừa uyên ương ạ.”
“Cháu xin phép hủy hôn, cháu sẽ nói lại với gia đình cháu.
Một cái cúi đầu của Mạc An Nghiên phá vỡ mọi sự nhẫn nại của ông nội Chung dành cho Chung Nghị, cũng phá vỡ hôn ước bấy lâu nay anh luôn chống đối, tuyệt thật lần đầu lên tiếng lại là lên tiếng chỉ để kết thúc mọi chuyện tranh cãi.
“Nghiên Nghiên, cháu..” Ông nội Chung cảm thấy ông đã nuông chiều ra một Chung Nghị không biết phân biệt tốt xấu, khiến người khác thiệt thòi cũng không biết nói xin lỗi.
Cô cười cười lắc đầu “Không sao ạ ông đừng lo, cháu đi trước có chuyện gì ông gọi cho cháu nhé.” Cũng may cô còn có Chu Thanh Hạ ở đây, nếu không thật sự sẽ không biết ngủ ở đâu mất.
“Em đến chỗ của Chu Thanh Hạ sao? Để tôi đưa em đi.” Chung Nghị nhìn cô muốn rời đi anh cũng không biết phải giải thích thế nào chỉ đứng chắn cô lại muốn đưa cô đi.
Cô nàng thẳng thừng từ chối không chút do dự “Không cần đâu, em không tùy tiện đi với người không liên quan đến mình.” Cô lách người bước đi, lời nói vừa sắc bén, vừa muốn nhắc nhở anh rằng cô cũng không tùy tiện đi cùng người không liên quan đến cô.
Đồng nghĩa với việc cô không xem anh là gì của mình cả, đối với cô anh chính là người lạ.
Anh tặc lưỡi một tiếng tay vò vò đầu, hình như đúng thật có hơi quá đáng rồi anh chỉ là nhất thời kích động không kiềm chế được sợ sẽ lại bị bắt kết hôn cho nên mới phản ứng như vậy.
Từ Tước Lâu vừa nhìn thấy cô gái bước ra đoán không lầm là Mạc An Nghiên đến cùng ông nội Chung, anh chỉ nhìn lướt qua sau đó đi vào bên trong bầu không khí căng thẳng liền khiến cho anh cảm thấy như vừa xảy ra đại chiến.
Đi đến khoác lấy vai của Chung Nghị, anh vui vẻ nhìn ông nội Chung “Cháu đến rồi, cô gái vừa rồi là vợ tương lai của Chung Nghị sao?”
Nhìn thấy Từ Tước Lâu cơ mặt của ông mới giản ra, giọng nói khàn đặc “Đến rồi thì nói chuyện của cháu đi, đừng quan tâm đến thằng nhóc đó mặc kệ nó. Đợi sau này không ai lấy nó mới biết sợ”
Chung Nghị nghe xong cũng chỉ cười khổ.
Ông nội Chung nghe về chuyện của anh rồi, lần này cũng muốn mang anh theo đến dự lễ kỷ niệm không ngờ đứa cháu ông nhận nuôi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Cũng không biết cảm giác của Từ Tước Lâu thế nào sao có thể thản nhiên sau khi bị chính người thân mình chèn ép như vậy.
“Cháu rời khỏi Từ Gia rồi.”
“Chung Nhị đã nói ta nghe trước đó rồi ngược lại là cháu bị chèn ép đến mức trắng tay cũng không biết chạy về Chung Gia à?” Từ Tước Lâu được ông nhận nuôi, nếu theo vai vế sẽ gọi Chung Nghị là anh vì ba mẹ của anh ta cũng gọi anh bằng cái tên mà do ông nội đặt là Chung Tước ở nhà gọi là Chung Tam.
Từ Tước Lâu nhìn ông cười cười biết chắc đến đây ông sẽ mắng anh chuyện này, giấu chuyện lớn như vậy ông tức giận cũng đúng, vốn dĩ anh chỉ để cho ông biết chuyện bị đuổi khỏi Từ Gia không hề nói cho ông biết chuyện anh bị tước quyền thừa kế.
“Cũng không phải chuyện lớn gì, ông đừng để ý.
Ông cầm gậy đánh vào người anh một cái mạnh khiến anh sững sốt mà Chung Nghị cũng vội né sang một bên, gậy của ông làm bằng gỗ quý đánh còn đau hơn cả thanh sắt bình thường “Thế nào mới là chuyện lớn, mất mạng mới là chuyện lớn. Chung Gia để người khác ức hiếp cháu mình thì không phải chuyện lớn sao?”
“Ông đừng giận, chỉ là cháu không muốn ông suy nghĩ nhiều, ông ngồi xuống trước đã.”
Đỡ lấy ông ngồi xuống rồi mới dám tìm bia đỡ đạn.
“Bạn gái cháu biết ông sẽ giận nên đã nấu cho ông canh gà hầm thuốc bổ, còn dặn mang đến chuộc tội với ông” Từ Tước Lâu cầm túi giữ nhiệt đựng canh gà mang đến, cũng may Chu Thanh Hạ nấu cho anh nếu không chỉ sợ hôm nay ông sẽ tức giận mà lấy mạng anh mất.
Vừa nghe đến hai chữ bạn gái ông liền hai mắt sáng rỡ, gương mặt cũng giản
ra không còn căng thẳng nữa mà nhìn sang canh gà anh mang đến “Cháu dâu ta nấu à? Con bé có đến cùng không?”
“Cô ấy không đến, lần sau cháu sẽ bảo cô ấy đến chào hỏi ông”
Ông xua tay vui vẻ nói với anh “Không sao, không sao không vội. Chung Nhị đứng đó nhìn cái gì muốn ăn một gậy sao? Còn không biết học hỏi Chung Tam đi kết hôn sớm một chút rồi mau cút đi cho khuất mắt ta phiền chết đi được.”
“Cậu ấy thì có gì giỏi chứ, cũng chỉ là có bạn gái thôi còn chưa phải là kết hôn.” Chung Nghị bĩu môi lên tiếng đầy uất ức khi bị mang ra so sánh chuyện yêu đương.
“Thằng chết tiệt này, còn muốn cái thân già này đau đầu tính chuyện kết hôn cho cháu hả?” Ông từng tuổi này còn phải chạy tới lui lo chuyện kết hôn của đứa cháu trai cứng đầu này.
Có nói bao nhiêu cũng không lọt vào tai bây giờ thì hay rồi bị người ta hủy hôn thẳng mặt như vậy, để xem sau này tự mình làm thì có kiếm được vợ hay không.
Chung Gia đã được gửi thư mời từ trước rồi cho nên chuyện ông ấy đến đây chính là vừa muốn dự lễ kỷ niêm vừa muốn mang anh về Tam Lăng ông ấy thích Mạc An Nghiên như vậy không có chuyện sẽ đồng ý hủy hôn cho anh.
Mà Mạc An Nghiên cũng không thể phản bác, cô từ đầu đến cuối đều không lên tiếng phản đối, cũng không nói là sẽ đồng ý. Ngay cả nói chuyện với Chung Nghị cô nàng còn chẳng buồn trả lời anh đàng hoàng.
Chung Nghị ngậm ngùi đón ông từ sân bay về nhà, căn nhà này vốn dĩ là của Từ Tước Lâu nhưng lần trước giao dịch cho nên anh ta mới có được căn nhà này, ở đây rồi mới biết được những nơi mà anh thích ở lại vô cùng yên tĩnh.
Ông nội Chung nghiêm mặt nhìn đứa cháu trai đang đứng trước mặt cười khổ với mình “Quay về Tam Lăng đến gặp mẹ con mà giải thích, lần này nó chắc chắn đánh gãy chân con.” ông mặc trên người đồ cổ tàu khí chất toát ra đúng là ngay cả Chung Nghị cũng không dám cãi nửa lời.
“Ông nội, cháu và em ấy thật sự không hợp, không thể cứ thế mà kết hôn. Chuyện lớn cả đời người như vậy cháu không thể tùy tiện lấy người mình không thích.” Chung Nghị bất lực lên tiếng anh ta cũng không thèm nhìn sang Mạc An Nghiên đang đứng bên cạnh ông.
Cô nàng nghe Chung Nghị nói đột nhiên sững lại đưa mắt sang nhìn anh, cảm thấy thật chói tai. Cô nàng không phải không biết rằng anh không thích mình, nhưng thế nào là tùy tiện?
Lần trước khi Leon nhắc đến Chung Nghị, cô hoàn toàn không để trong đầu ngay cả nghĩ cũng không muốn nghĩ, chỉ là Leon nói nếu ai được anh ta thì rất tốt bởi vì con người anh ta chưa từng trăng hoa, cũng không xem phụ nữ là đồ chơi.
Leon còn nói chơi cùng Chung Nghị lâu như vậy chưa từng thấy ra mắt bạn gái, cũng chưa từng tặng cô gái nào món quà gì đặc biệt. Mạc An Nghiên tuy có chút ngạt nhiên đột nhiên cô nhớ ra lần bọn họ được gia đình sắp xếp gặp mặt lần đó Chung Nghị đã tặng cho cô một chiếc lắc tay có hình thiên nga nhỏ.
Cô nàng còn cho rằng, dù sao người ba mẹ chọn thì không xấu cô thử tìm hiểu về anh một chút lại để ý anh có rất nhiều điều tốt, chẳng có tính xấu nào giống như Leon anh trai cô. Nhưng anh nói tùy tiện? Thế nào là tùy tiện? Kết hôn với cô là tùy tiện.....
“Chung Nghị? Cháu đã bao nhiêu tuổi rồi không thể lấy vợ một cách tùy tiện thì cháu có thể nói tùy tiện sao?” Ông cầm cây gậy gõ xuống nền nhà đầy tức giận, Mạc An Nghiên vẫn còn đứng ở đây vậy mà có thể nói như thế sao.
Lời nói của ông như một cú tát rơi thẳng vào mặt anh khiến anh nhất thời giật mình đưa mắt sang nhìn Mạc An Nghiên đang đứng cạnh ông nhìn anh chòng chọc không chút biểu cảm nào được lộ ra.
Cô nàng khẽ nở nụ cười, cô cũng là luật sư tất nhiên cô sẽ không thể để lộ biểu cảm của mình như vậy, nghiên người cúi đầu cô yên ắng lễ phép, lời nói cũng dễ nghe vô cùng “Ông ơi, đừng mắng anh ấy dù sao anh ấy nói cũng đúng, cháu vẫn là cảm thấy không nên ghép bừa uyên ương ạ.”
“Cháu xin phép hủy hôn, cháu sẽ nói lại với gia đình cháu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một cái cúi đầu của Mạc An Nghiên phá vỡ mọi sự nhẫn nại của ông nội Chung dành cho Chung Nghị, cũng phá vỡ hôn ước bấy lâu nay anh luôn chống đối, tuyệt thật lần đầu lên tiếng lại là lên tiếng chỉ để kết thúc mọi chuyện tranh cãi.
“Nghiên Nghiên, cháu..” Ông nội Chung cảm thấy ông đã nuông chiều ra một Chung Nghị không biết phân biệt tốt xấu, khiến người khác thiệt thòi cũng không biết nói xin lỗi.
Cô cười cười lắc đầu “Không sao ạ ông đừng lo, cháu đi trước có chuyện gì ông gọi cho cháu nhé.” Cũng may cô còn có Chu Thanh Hạ ở đây, nếu không thật sự sẽ không biết ngủ ở đâu mất.
“Em đến chỗ của Chu Thanh Hạ sao? Để tôi đưa em đi.” Chung Nghị nhìn cô muốn rời đi anh cũng không biết phải giải thích thế nào chỉ đứng chắn cô lại muốn đưa cô đi.
Cô nàng thẳng thừng từ chối không chút do dự “Không cần đâu, em không tùy tiện đi với người không liên quan đến mình.” Cô lách người bước đi, lời nói vừa sắc bén, vừa muốn nhắc nhở anh rằng cô cũng không tùy tiện đi cùng người không liên quan đến cô.
Đồng nghĩa với việc cô không xem anh là gì của mình cả, đối với cô anh chính là người lạ.
Anh tặc lưỡi một tiếng tay vò vò đầu, hình như đúng thật có hơi quá đáng rồi anh chỉ là nhất thời kích động không kiềm chế được sợ sẽ lại bị bắt kết hôn cho nên mới phản ứng như vậy.
Từ Tước Lâu vừa nhìn thấy cô gái bước ra đoán không lầm là Mạc An Nghiên đến cùng ông nội Chung, anh chỉ nhìn lướt qua sau đó đi vào bên trong bầu không khí căng thẳng liền khiến cho anh cảm thấy như vừa xảy ra đại chiến.
Đi đến khoác lấy vai của Chung Nghị, anh vui vẻ nhìn ông nội Chung “Cháu đến rồi, cô gái vừa rồi là vợ tương lai của Chung Nghị sao?”
Nhìn thấy Từ Tước Lâu cơ mặt của ông mới giản ra, giọng nói khàn đặc “Đến rồi thì nói chuyện của cháu đi, đừng quan tâm đến thằng nhóc đó mặc kệ nó. Đợi sau này không ai lấy nó mới biết sợ”
Chung Nghị nghe xong cũng chỉ cười khổ.
Ông nội Chung nghe về chuyện của anh rồi, lần này cũng muốn mang anh theo đến dự lễ kỷ niệm không ngờ đứa cháu ông nhận nuôi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Cũng không biết cảm giác của Từ Tước Lâu thế nào sao có thể thản nhiên sau khi bị chính người thân mình chèn ép như vậy.
“Cháu rời khỏi Từ Gia rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chung Nhị đã nói ta nghe trước đó rồi ngược lại là cháu bị chèn ép đến mức trắng tay cũng không biết chạy về Chung Gia à?” Từ Tước Lâu được ông nhận nuôi, nếu theo vai vế sẽ gọi Chung Nghị là anh vì ba mẹ của anh ta cũng gọi anh bằng cái tên mà do ông nội đặt là Chung Tước ở nhà gọi là Chung Tam.
Từ Tước Lâu nhìn ông cười cười biết chắc đến đây ông sẽ mắng anh chuyện này, giấu chuyện lớn như vậy ông tức giận cũng đúng, vốn dĩ anh chỉ để cho ông biết chuyện bị đuổi khỏi Từ Gia không hề nói cho ông biết chuyện anh bị tước quyền thừa kế.
“Cũng không phải chuyện lớn gì, ông đừng để ý.
Ông cầm gậy đánh vào người anh một cái mạnh khiến anh sững sốt mà Chung Nghị cũng vội né sang một bên, gậy của ông làm bằng gỗ quý đánh còn đau hơn cả thanh sắt bình thường “Thế nào mới là chuyện lớn, mất mạng mới là chuyện lớn. Chung Gia để người khác ức hiếp cháu mình thì không phải chuyện lớn sao?”
“Ông đừng giận, chỉ là cháu không muốn ông suy nghĩ nhiều, ông ngồi xuống trước đã.”
Đỡ lấy ông ngồi xuống rồi mới dám tìm bia đỡ đạn.
“Bạn gái cháu biết ông sẽ giận nên đã nấu cho ông canh gà hầm thuốc bổ, còn dặn mang đến chuộc tội với ông” Từ Tước Lâu cầm túi giữ nhiệt đựng canh gà mang đến, cũng may Chu Thanh Hạ nấu cho anh nếu không chỉ sợ hôm nay ông sẽ tức giận mà lấy mạng anh mất.
Vừa nghe đến hai chữ bạn gái ông liền hai mắt sáng rỡ, gương mặt cũng giản
ra không còn căng thẳng nữa mà nhìn sang canh gà anh mang đến “Cháu dâu ta nấu à? Con bé có đến cùng không?”
“Cô ấy không đến, lần sau cháu sẽ bảo cô ấy đến chào hỏi ông”
Ông xua tay vui vẻ nói với anh “Không sao, không sao không vội. Chung Nhị đứng đó nhìn cái gì muốn ăn một gậy sao? Còn không biết học hỏi Chung Tam đi kết hôn sớm một chút rồi mau cút đi cho khuất mắt ta phiền chết đi được.”
“Cậu ấy thì có gì giỏi chứ, cũng chỉ là có bạn gái thôi còn chưa phải là kết hôn.” Chung Nghị bĩu môi lên tiếng đầy uất ức khi bị mang ra so sánh chuyện yêu đương.
“Thằng chết tiệt này, còn muốn cái thân già này đau đầu tính chuyện kết hôn cho cháu hả?” Ông từng tuổi này còn phải chạy tới lui lo chuyện kết hôn của đứa cháu trai cứng đầu này.
Có nói bao nhiêu cũng không lọt vào tai bây giờ thì hay rồi bị người ta hủy hôn thẳng mặt như vậy, để xem sau này tự mình làm thì có kiếm được vợ hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro