Từ Tước Lâu
2024-11-08 10:33:20
Cô đẩy mặt anh ra nghiêm túc nhìn anh “Không phải anh nói hôm nay đến gặp Thẩm Dục Thần có việc gì sao?”
Lúc Thẩm Dục Thần gọi đến nói với anh hôm nay đến gặp anh ta có việc, cô
cũng không rõ chỉ là thông tin gần đây từ sau khi ba cô qua đời thì như đi vào ngỏ cụt không lối thoát.
“Ừm, em có đi cùng không?” Anh gật đầu đôi mắt lộ rõ sự cưng chiều.
Nhìn lên đồng hồ một lúc cô mới lên tiếng “Hôm nay em về thôn Lãng thăm bà Lưu và tiểu Hi không thể đi cùng anh.” Gần đây tiểu Hi sức khoẻ không tốt cô muốn về đó thăm cậu bé rồi sẵn tiện thăm ba mẹ mình một chuyến.
Cảm giác bất an đeo bám cô, những cơn ác mộng sẽ tìm đến khi không có anh bên cạnh đã đủ khiến cô mơ hồ về mọi thứ, cũng không biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì. Cô không muốn ảnh hưởng đến bà Lưu và tiểu Hi thậm chí càng không muốn anh gặp chuyện, còn có Mạc An Nghiên nữa, những người này đều là những người quan trọng nhất đối với cô.
Từ Tước Lâu thơm lên má cô một cái “Anh đưa em đi nhé.”
“Không cần đâu, em sẽ tự đi.”
“Anh đến gặp Thẩm Dục Thần đi, buổi chiều em sẽ về không ở lại đó.”
Cô biết anh không muốn cô ở lại bên ngoài, gần đây Từ Tước Lâu cũng thường xuyên mất ngủ vì cô gặp ác mộng, công việc của anh thì lại nhiều đều là ở thư phòng.
Nên khi cô gặp ác mộng, anh vừa phải ôm cô ngủ vừa phải làm việc cô không nỡ để anh chịu khổ, công ty là của Chung Nghị nên khi Chung Nghị về Tam Lăng thì công việc đều do anh gánh vác. Cô có hỏi đến anh đều nói không biết đều do Chung Nghị sắp xếp, hai người họ muốn làm gì đều không ai biết cứ như ma quỷ đột nhiên biến mất lại đột nhiên xuất hiện.
Anh miễn cưỡng gật đầu bế cô vào phòng thay đồ, anh đứng nhìn tủ đồ rất lâu mùa đông đến rồi không khí Bắc Thành nhiệt độ lại khác những nơi khác, cũng không biết ở thôn lãng lạnh đến mức nào rồi.
“Em nhớ mang theo túi ấm, cả áo khoác nếu không khoác bây giờ anh xếp bỏ vào túi cho em.” Từ Tước Lâu cầm lấy chiếc áo bành tô cùng kiểu dáng với của anh là trước đây anh bảo trợ lý Ngu mua một cặp cho hai người khi ở Thụy Sĩ, vừa nói vọng vào phòng tắm vừa cầm áo xếp lại bỏ vào túi cho cô.
Chẳng khác nào là bà mẹ trẻ anh cứ thế mà vừa sợ cô lạnh, vừa sợ cô đói cái gì cũng bỏ vào túi cho cô, người khác không biết còn tưởng cô đi thám hiểm trong rừng một mình.
Chu Thanh Hạ mặc chiếc quần tây ống rộng màu trắng cùng với chiếc áo len cổ lọ màu đen tay dài, vừa bước ra khỏi phòng tắm đã nhìn thấy anh quần áo còn chưa thay lại đứng xếp áo bỏ vào túi cho cô.
“Em đi buổi chiều đã về rồi không cần mang nhiều đồ như vậy đâu. Cô cười như không nhìn anh không khác gì đang chăm trẻ con.
Từ Tước Lâu nắm lấy tay cô, để cô ngồi lên đùi mình “Vào đông rồi trời bên ngoài rất lạnh, chuẩn bị một chút cũng không sao.” Giọng anh vừa trầm ấm dễ nghe, cô nhìn anh một lúc mới để ý hai tại anh đỏ hết cả lên rồi.
Người đàn ông này hoá ra cũng biết ngại, cô đưa hai tay áp lên má anh hôn lên môi anh một cái.
“Thưởng cho anh, em đi đây.
Chu Thanh Hạ tay cầm lấy túi đồ của anh đưa, cô không bỏ lại một món nào mà anh đã chuẩn bị, đều mang theo hết, anh có lòng như vậy cô cũng nên đáp lại anh một chút. Cho dù cô biết có những thứ thật sự không cần đến, nhưng vì là anh chuẩn bị cho cô nên cô cảm thấy cái gì cũng cần dùng đến.
Chỉ có anh vừa nhìn thấy chiếc xe Chu Thanh Hạ lái rời khỏi nhà, khuất dần trong tầm mắt thì cảm giác bồn chồn bất an dâng lên trong lòng, khiến anh trở nên khó thở mà chống tay lên tường.
Đôi mắt anh tối sầm, cẩn thận hít thở chậm lại mất một lúc để bản thân quay về trạng thái bình thường anh mới vào phòng tắm thay quần áo, anh cũng mặc chiếc áo len đen cổ lọ tay dài cùng với quần tây đen, trên cổ tay đeo chiếc đồng hồ quen thuộc.
Không hiểu sao anh lại có cảm giác sắp có chuyện gì đó xảy ra, khiến anh nữa muốn gặp Thẩm Dục Thần nữa lại không muốn để cô một mình về thôn Lãng.
Từ Gia không có động thái gì, cũng không nói gì đến chuyện giỗ của ba anh, chỉ mong từ hôm nay cho đến ngày giỗ sẽ không có chuyện gì xảy ra, nếu không Từ Tổng nhà anh sẽ cảm thấy không vui mất.
Mấy năm trước anh đều lén lút chạy đến mộ ông đấy nói chuyện một mình, anh kể ông nghe những chuyện mình gặp phải, những nổi nhớ nhung mà bản thân đang mamg, mỗi lần như vậy mẹ anh không cho anh về nước.
Muốn về lại phải lén lút nhờ trợ lý Ngu, không được lại nhờ bạn mình mua hộ vé máy bay để chạy về Bắc Thành.
“Từ Tổng! Phải đợi con, đợi con tìm ra được kẻ hại ba, con nhất định không bỏ qua cho bọn họ.
Lúc Thẩm Dục Thần gọi đến nói với anh hôm nay đến gặp anh ta có việc, cô
cũng không rõ chỉ là thông tin gần đây từ sau khi ba cô qua đời thì như đi vào ngỏ cụt không lối thoát.
“Ừm, em có đi cùng không?” Anh gật đầu đôi mắt lộ rõ sự cưng chiều.
Nhìn lên đồng hồ một lúc cô mới lên tiếng “Hôm nay em về thôn Lãng thăm bà Lưu và tiểu Hi không thể đi cùng anh.” Gần đây tiểu Hi sức khoẻ không tốt cô muốn về đó thăm cậu bé rồi sẵn tiện thăm ba mẹ mình một chuyến.
Cảm giác bất an đeo bám cô, những cơn ác mộng sẽ tìm đến khi không có anh bên cạnh đã đủ khiến cô mơ hồ về mọi thứ, cũng không biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì. Cô không muốn ảnh hưởng đến bà Lưu và tiểu Hi thậm chí càng không muốn anh gặp chuyện, còn có Mạc An Nghiên nữa, những người này đều là những người quan trọng nhất đối với cô.
Từ Tước Lâu thơm lên má cô một cái “Anh đưa em đi nhé.”
“Không cần đâu, em sẽ tự đi.”
“Anh đến gặp Thẩm Dục Thần đi, buổi chiều em sẽ về không ở lại đó.”
Cô biết anh không muốn cô ở lại bên ngoài, gần đây Từ Tước Lâu cũng thường xuyên mất ngủ vì cô gặp ác mộng, công việc của anh thì lại nhiều đều là ở thư phòng.
Nên khi cô gặp ác mộng, anh vừa phải ôm cô ngủ vừa phải làm việc cô không nỡ để anh chịu khổ, công ty là của Chung Nghị nên khi Chung Nghị về Tam Lăng thì công việc đều do anh gánh vác. Cô có hỏi đến anh đều nói không biết đều do Chung Nghị sắp xếp, hai người họ muốn làm gì đều không ai biết cứ như ma quỷ đột nhiên biến mất lại đột nhiên xuất hiện.
Anh miễn cưỡng gật đầu bế cô vào phòng thay đồ, anh đứng nhìn tủ đồ rất lâu mùa đông đến rồi không khí Bắc Thành nhiệt độ lại khác những nơi khác, cũng không biết ở thôn lãng lạnh đến mức nào rồi.
“Em nhớ mang theo túi ấm, cả áo khoác nếu không khoác bây giờ anh xếp bỏ vào túi cho em.” Từ Tước Lâu cầm lấy chiếc áo bành tô cùng kiểu dáng với của anh là trước đây anh bảo trợ lý Ngu mua một cặp cho hai người khi ở Thụy Sĩ, vừa nói vọng vào phòng tắm vừa cầm áo xếp lại bỏ vào túi cho cô.
Chẳng khác nào là bà mẹ trẻ anh cứ thế mà vừa sợ cô lạnh, vừa sợ cô đói cái gì cũng bỏ vào túi cho cô, người khác không biết còn tưởng cô đi thám hiểm trong rừng một mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Thanh Hạ mặc chiếc quần tây ống rộng màu trắng cùng với chiếc áo len cổ lọ màu đen tay dài, vừa bước ra khỏi phòng tắm đã nhìn thấy anh quần áo còn chưa thay lại đứng xếp áo bỏ vào túi cho cô.
“Em đi buổi chiều đã về rồi không cần mang nhiều đồ như vậy đâu. Cô cười như không nhìn anh không khác gì đang chăm trẻ con.
Từ Tước Lâu nắm lấy tay cô, để cô ngồi lên đùi mình “Vào đông rồi trời bên ngoài rất lạnh, chuẩn bị một chút cũng không sao.” Giọng anh vừa trầm ấm dễ nghe, cô nhìn anh một lúc mới để ý hai tại anh đỏ hết cả lên rồi.
Người đàn ông này hoá ra cũng biết ngại, cô đưa hai tay áp lên má anh hôn lên môi anh một cái.
“Thưởng cho anh, em đi đây.
Chu Thanh Hạ tay cầm lấy túi đồ của anh đưa, cô không bỏ lại một món nào mà anh đã chuẩn bị, đều mang theo hết, anh có lòng như vậy cô cũng nên đáp lại anh một chút. Cho dù cô biết có những thứ thật sự không cần đến, nhưng vì là anh chuẩn bị cho cô nên cô cảm thấy cái gì cũng cần dùng đến.
Chỉ có anh vừa nhìn thấy chiếc xe Chu Thanh Hạ lái rời khỏi nhà, khuất dần trong tầm mắt thì cảm giác bồn chồn bất an dâng lên trong lòng, khiến anh trở nên khó thở mà chống tay lên tường.
Đôi mắt anh tối sầm, cẩn thận hít thở chậm lại mất một lúc để bản thân quay về trạng thái bình thường anh mới vào phòng tắm thay quần áo, anh cũng mặc chiếc áo len đen cổ lọ tay dài cùng với quần tây đen, trên cổ tay đeo chiếc đồng hồ quen thuộc.
Không hiểu sao anh lại có cảm giác sắp có chuyện gì đó xảy ra, khiến anh nữa muốn gặp Thẩm Dục Thần nữa lại không muốn để cô một mình về thôn Lãng.
Từ Gia không có động thái gì, cũng không nói gì đến chuyện giỗ của ba anh, chỉ mong từ hôm nay cho đến ngày giỗ sẽ không có chuyện gì xảy ra, nếu không Từ Tổng nhà anh sẽ cảm thấy không vui mất.
Mấy năm trước anh đều lén lút chạy đến mộ ông đấy nói chuyện một mình, anh kể ông nghe những chuyện mình gặp phải, những nổi nhớ nhung mà bản thân đang mamg, mỗi lần như vậy mẹ anh không cho anh về nước.
Muốn về lại phải lén lút nhờ trợ lý Ngu, không được lại nhờ bạn mình mua hộ vé máy bay để chạy về Bắc Thành.
“Từ Tổng! Phải đợi con, đợi con tìm ra được kẻ hại ba, con nhất định không bỏ qua cho bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro