Ăn kẹo.
2024-11-17 01:46:11
Thanh Nguyệt thoáng rùng mình, cô lạnh sống lưng trước lời này của anh, rốt cuộc Thanh Nguyệt phải làm trò gì thì Tư Hành mới thỏa mãn.
Cô không làm nổi, sự ghê tởm kinh sợ nơi đáy lòng dâng trào, khiến Thanh Nguyệt muốn nôn. Cô ngước mắt lên nhìn anh, mỉm cười:
"Em yêu anh từ tận đáy lòng, việc bên anh chính là cách chứng minh của em."
Tư Hành si ngốc trong thứ tình yêu giả tạo này, anh nhìn ngắm dáng vẻ yêu kiều của Thanh Nguyệt, ôm chầm lấy thân thể này, gói gọn cô vào trong lòng mình. Hương của loài hoa không trên người Thanh Nguyệt càng khiến Tư Hành yêu đến phát nghiện, anh muốn chìm đắm mãi trong cái thứ được gọi là tình yêu này.
Tư Hành không ngốc, anh biết tình yêu hiện tại của cô dành cho mình chỉ là dối trá, nhưng Tư Hành không quan tâm. Anh nguyện lún sâu vào cái thứ tình yêu này, Thanh Nguyệt cứ giả vờ yêu cũng được, chỉ cần cứ như vậy bên Tư Hành mãi mãi.
"Tôi yêu em, nhiều lắm, đừng rời xa tôi."
Cô vùi mặt vào trong lòng anh, mày đen nhíu lại, nói ra vài lời:
"Em sẽ không bao giờ xa anh."
Anh đã ôm Thanh Nguyệt rất lâu, lâu đến mức chân cô cảm thấy tê, Thanh Nguyệt chủ động vươn tay trái lên, vuốt vuốt lưng Tư Hành, lời nói ra tựa hồ mang theo vài cơn gió xuân:
"Em sẽ ở bên anh, mãi mãi, nhé."
Cái ôm eo lại ngày một chặt hơn, cô đau tới mức mày cau lại, cuối cùng nói:
"Tư Hành, anh làm em đau."
Lúc này anh mới choảng tỉnh khỏi mật ngọt, cái ôm eo cũng được Tư Hành nới lỏng, trong bóng tối, dáng vẻ yêu kiều tà mị của Thanh Nguyệt khiến anh không muốn kiềm lòng. Tư Hành kéo cô, xoay người Thanh Nguyệt áp sát lên mặt tường, trên trán cô bắt đầu xuất hiện mồ hôi lạnh:
"Tư Hành... em đói, chúng ta lên nhà ăn gì đó đi."
Anh giữ chặt lấy tay trái Thanh Nguyệt, đầu hơi cúi xuống, âm giọng trầm khàn:
"Ừ."
Cô bị Tư Hành bế xốc lên, đùi ngọc bị giữ chặt trong tay anh, Tư Hành bế Thanh Nguyệt về phòng mình. Anh đặt thân thể mềm mại lên ghế sofa, phòng Tư Hành rất lớn, đồ vật xung quanh phòng lại không nhiều, trên tường treo ảnh của hai người.
Anh để lại một câu nói rồi xuống bếp:
"Đợi tôi."
Cô bày ra một dáng vẻ ngoan ngoãn vâng lời, không hề gây hại, chỉ gật đầu một cái. Thanh Nguyệt nhìn bóng lưng đã khuất dần sau cánh cửa, đưa mắt nhìn quanh, cô nhớ, đây là căn phòng đầu tiên mình ở khi được đưa đến đây. Thanh Nguyệt không rõ đây là nơi nào, tỉnh dậy đã thấy mình tại đây, thấy dáng vẻ điên cuồng mà cô chưa từng thấy ở chồng mình.
Thẩm Tư Hành, Thanh Nguyệt đã từng nghĩ anh ta là một người chồng tốt, một mảnh ghép hoàn hảo của cuộc đời mình, giờ đây khi nghĩ lại những chuyện đấy chỉ khiến cô thêm kinh tởm.
Tay trái nắm chặt lại, Thanh Nguyệt nhìn cánh tay phải đã bất động, càng thêm đau đớn trong lòng. Nếu cô có thể trở về, chắc chắn sẽ không bao giờ muốn quen biết Thẩm Tư Hành, anh là sai lầm lớn nhất mà Thanh Nguyệt mắc phải trong cuộc đời này.
Tư Hành trở về, trên tay cầm khay thức ăn còn nóng ấm, anh đặt nó lên bàn, không nhanh không chậm đi về phía cô. Tư Hành ôm lấy eo nhỏ, bế Thanh Nguyệt lên trong một lần, anh ngồi xuống ghế sofa, đặt thân thể nhỏ bé trên đùi mình.
Tư Hành vươn tay, cầm lấy khay thức ăn, anh đút từng muỗng dâng tới miệng cô. Thanh Nguyệt chưa từng được cầm vào muỗng hay đũa, việc ăn uống của cô đều do Tư Hành sắp xếp, ăn cũng nhất định phải để anh đút.
Sau khi ăn xong, Thanh Nguyệt đều phải uống một loại thuốc rất đắng, cô không thể từ chối, chỉ có thể tuân theo. Tư Hành trong mọi chuyện đều chiều theo ý Thanh Nguyệt, nhưng chuyện thuốc này anh lại ép buộc cô, không muốn uống cũng phải uống.
Thanh Nguyệt nằm trên đùi Tư Hành, đầu dựa vào lòng anh, không hiểu sao mỗi lần uống thuốc cô đều thấy rất nóng, cũng rất dễ buồn ngủ. Tư Hành ôm lấy eo nhỏ từ đằng sau, anh hỏi:
"Thuốc có đắng không?"
Thanh Nguyệt nằm gọn trong lòng Tư Hành, không nói dối:
"Rất đắng."
Anh kéo tủ, lấy ra từ trong hộc vài viên kẹo đường, Tư Hành bóc kẹo. Anh ngậm lấy kẹo ngọt trong miệng, dư vị ngọt ngào mong chóng lan tỏa, Tư Hành cúi đầu, tay kia nắm lấy cẳm nhỏ của cô. Đầu Thanh Nguyệt bị anh điều chỉnh hơi ngửa ra sau, dựa hẳn vào ngực Tư Hành.
Anh đặt lên môi hồng một nụ hôn, đưa kẹo vào từ khẽ hở giữa môi cô, vị ngọt lấn át đi dư vị đắng ngắt của loại thuốc không rõ là thứ gì. Tay Tư Hành lại không chịu yên phận ở im một chỗ, luồn vào trong áo Thanh Nguyệt, từng nơi đi qua đều để lại cảm giác rất nóng.
Bàn tay thô ráp xoa xoa eo nhỏ, rồi lại chuyển hướng lên phía trên, luồn qua lớp áo nhỏ. Đôi tay xoa nắn một bên bò gồng căng tròn đầy đặn, đầu ngón tay vân vê đỉnh hoa, hoa nhỏ e ấp dần cứng lên. Đầu ngón tay thon dài lại ấn đỉnh hoa xuống, một thứ cảm xúc kỳ lạ xuất hiện lấn chiếm tâm trí cô.
Cô không làm nổi, sự ghê tởm kinh sợ nơi đáy lòng dâng trào, khiến Thanh Nguyệt muốn nôn. Cô ngước mắt lên nhìn anh, mỉm cười:
"Em yêu anh từ tận đáy lòng, việc bên anh chính là cách chứng minh của em."
Tư Hành si ngốc trong thứ tình yêu giả tạo này, anh nhìn ngắm dáng vẻ yêu kiều của Thanh Nguyệt, ôm chầm lấy thân thể này, gói gọn cô vào trong lòng mình. Hương của loài hoa không trên người Thanh Nguyệt càng khiến Tư Hành yêu đến phát nghiện, anh muốn chìm đắm mãi trong cái thứ được gọi là tình yêu này.
Tư Hành không ngốc, anh biết tình yêu hiện tại của cô dành cho mình chỉ là dối trá, nhưng Tư Hành không quan tâm. Anh nguyện lún sâu vào cái thứ tình yêu này, Thanh Nguyệt cứ giả vờ yêu cũng được, chỉ cần cứ như vậy bên Tư Hành mãi mãi.
"Tôi yêu em, nhiều lắm, đừng rời xa tôi."
Cô vùi mặt vào trong lòng anh, mày đen nhíu lại, nói ra vài lời:
"Em sẽ không bao giờ xa anh."
Anh đã ôm Thanh Nguyệt rất lâu, lâu đến mức chân cô cảm thấy tê, Thanh Nguyệt chủ động vươn tay trái lên, vuốt vuốt lưng Tư Hành, lời nói ra tựa hồ mang theo vài cơn gió xuân:
"Em sẽ ở bên anh, mãi mãi, nhé."
Cái ôm eo lại ngày một chặt hơn, cô đau tới mức mày cau lại, cuối cùng nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tư Hành, anh làm em đau."
Lúc này anh mới choảng tỉnh khỏi mật ngọt, cái ôm eo cũng được Tư Hành nới lỏng, trong bóng tối, dáng vẻ yêu kiều tà mị của Thanh Nguyệt khiến anh không muốn kiềm lòng. Tư Hành kéo cô, xoay người Thanh Nguyệt áp sát lên mặt tường, trên trán cô bắt đầu xuất hiện mồ hôi lạnh:
"Tư Hành... em đói, chúng ta lên nhà ăn gì đó đi."
Anh giữ chặt lấy tay trái Thanh Nguyệt, đầu hơi cúi xuống, âm giọng trầm khàn:
"Ừ."
Cô bị Tư Hành bế xốc lên, đùi ngọc bị giữ chặt trong tay anh, Tư Hành bế Thanh Nguyệt về phòng mình. Anh đặt thân thể mềm mại lên ghế sofa, phòng Tư Hành rất lớn, đồ vật xung quanh phòng lại không nhiều, trên tường treo ảnh của hai người.
Anh để lại một câu nói rồi xuống bếp:
"Đợi tôi."
Cô bày ra một dáng vẻ ngoan ngoãn vâng lời, không hề gây hại, chỉ gật đầu một cái. Thanh Nguyệt nhìn bóng lưng đã khuất dần sau cánh cửa, đưa mắt nhìn quanh, cô nhớ, đây là căn phòng đầu tiên mình ở khi được đưa đến đây. Thanh Nguyệt không rõ đây là nơi nào, tỉnh dậy đã thấy mình tại đây, thấy dáng vẻ điên cuồng mà cô chưa từng thấy ở chồng mình.
Thẩm Tư Hành, Thanh Nguyệt đã từng nghĩ anh ta là một người chồng tốt, một mảnh ghép hoàn hảo của cuộc đời mình, giờ đây khi nghĩ lại những chuyện đấy chỉ khiến cô thêm kinh tởm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tay trái nắm chặt lại, Thanh Nguyệt nhìn cánh tay phải đã bất động, càng thêm đau đớn trong lòng. Nếu cô có thể trở về, chắc chắn sẽ không bao giờ muốn quen biết Thẩm Tư Hành, anh là sai lầm lớn nhất mà Thanh Nguyệt mắc phải trong cuộc đời này.
Tư Hành trở về, trên tay cầm khay thức ăn còn nóng ấm, anh đặt nó lên bàn, không nhanh không chậm đi về phía cô. Tư Hành ôm lấy eo nhỏ, bế Thanh Nguyệt lên trong một lần, anh ngồi xuống ghế sofa, đặt thân thể nhỏ bé trên đùi mình.
Tư Hành vươn tay, cầm lấy khay thức ăn, anh đút từng muỗng dâng tới miệng cô. Thanh Nguyệt chưa từng được cầm vào muỗng hay đũa, việc ăn uống của cô đều do Tư Hành sắp xếp, ăn cũng nhất định phải để anh đút.
Sau khi ăn xong, Thanh Nguyệt đều phải uống một loại thuốc rất đắng, cô không thể từ chối, chỉ có thể tuân theo. Tư Hành trong mọi chuyện đều chiều theo ý Thanh Nguyệt, nhưng chuyện thuốc này anh lại ép buộc cô, không muốn uống cũng phải uống.
Thanh Nguyệt nằm trên đùi Tư Hành, đầu dựa vào lòng anh, không hiểu sao mỗi lần uống thuốc cô đều thấy rất nóng, cũng rất dễ buồn ngủ. Tư Hành ôm lấy eo nhỏ từ đằng sau, anh hỏi:
"Thuốc có đắng không?"
Thanh Nguyệt nằm gọn trong lòng Tư Hành, không nói dối:
"Rất đắng."
Anh kéo tủ, lấy ra từ trong hộc vài viên kẹo đường, Tư Hành bóc kẹo. Anh ngậm lấy kẹo ngọt trong miệng, dư vị ngọt ngào mong chóng lan tỏa, Tư Hành cúi đầu, tay kia nắm lấy cẳm nhỏ của cô. Đầu Thanh Nguyệt bị anh điều chỉnh hơi ngửa ra sau, dựa hẳn vào ngực Tư Hành.
Anh đặt lên môi hồng một nụ hôn, đưa kẹo vào từ khẽ hở giữa môi cô, vị ngọt lấn át đi dư vị đắng ngắt của loại thuốc không rõ là thứ gì. Tay Tư Hành lại không chịu yên phận ở im một chỗ, luồn vào trong áo Thanh Nguyệt, từng nơi đi qua đều để lại cảm giác rất nóng.
Bàn tay thô ráp xoa xoa eo nhỏ, rồi lại chuyển hướng lên phía trên, luồn qua lớp áo nhỏ. Đôi tay xoa nắn một bên bò gồng căng tròn đầy đặn, đầu ngón tay vân vê đỉnh hoa, hoa nhỏ e ấp dần cứng lên. Đầu ngón tay thon dài lại ấn đỉnh hoa xuống, một thứ cảm xúc kỳ lạ xuất hiện lấn chiếm tâm trí cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro