Kẹo đường, nửa...
2024-11-17 01:46:11
Tư Hành nhìn người mình yêu, lồng ngực nhói đau, trong anh bùng lên ngọn lửa giận dữ. Tay trái Thanh Nguyệt run rẩy nhưng vẫn cẩm chặt lấy mảnh thủy tinh sắc nhọn, thân thể này đã suy nhược tới mức này rồi, tóc đen buông xõa hệt mây mù, đôi mắt vô hồn không chất chứa bất cứ thứ gì.
Cô mệt rồi, mệt lắm rồi.
Thanh Nguyệt chưa kịp phản ứng, đã bị Tư Hành giữ chặt lấy tay trái, sức cô không đọ được với anh. Cánh tay gầy yếu chẳng thể làm gì, mày cau lại uất hận, nơi đáy mắt tuôn lệ.
Tư Hành giữ chặt lấy tay Thanh Nguyệt, không để cô tự do làm loạn.
Anh ngồi dậy, đẩy Thanh Nguyệt ra sau, giữ chặt lấy cổ tay gầy yếu, vết bầm tím trên da thịt vẫn còn chưa lành. Cô bị Tư Hành đè lại xuống giường, anh như phát điên, âm giọng nhẹ nhàng nhưng lại khiến người nghe rùng mình lạnh lẽo:
"Ha... Giết tôi? Em muốn vậy lắm à."
"Tôi đã cho phép chưa? Em chỉ cần ở bên tôi, làm một người vợ bé nhỏ ngoan ngoãn, mặc cho tôi yêu thương nuông chiều, em không được quyền quyết định, không được làm trái ý tôi."
Tư Hành đột ngột bóp mạnh lấy cổ tay trắng nõn, cổ tay đã gầy yếu lại chịu thêm sức mạnh này, đau đớn không thôi. Anh đột ngột hét lớn, màng nhĩ Thanh Nguyệt như bị đâm thủng, từng lời từng lời đều khiến cô kinh sợ:
"Em nghe chưa, nghe chưa?"
Thanh Nguyệt sợ, rất sợ, cũng rất kinh tởm ghét hận người đàn ông này.
Tư Hành lại dịu giọng:
"Thanh Nguyệt ngoan, đừng làm loạn."
Anh cúi xuống, muốn hôn lên môi Thanh Nguyệt, liền bị từ chối bằng một cái quay đầu tránh né. Gân trên tay Tư Hành nổi lên, tay kia bóp mạnh lấy cằm cô, bắt ép Thanh Nguyệt nhìn mình.
Ánh mắt mà cô từng cho là rất ấm áp dịu dàng, giờ đây khi nhìn lại chỉ khiến Thanh Nguyệt kinh tởm ghét bỏ. Giọng nói trầm khàn của anh vang lên:
"Sao lại tránh tôi? Thanh Nguyệt, như vậy là không ngoan."
"Em nghe chưa?"
Tư Hành ép cô nhận lấy nụ hôn cuồng loạn của mình, hơi ấm anh xâm nhập vào trong Thanh Nguyệt, sức lực như bị rút cạn. Thanh âm mây mưa của nụ hôn vang vọng, mang theo tà dục khó cưỡng.
Tư Hành muốn cô, ngay tại lúc này.
Thanh Nguyệt trên người chỉ có áo mỏng, phần nổi trắng nõn mềm mại phơi bày, eo nhỏ ẩn hiện qua tầng lớp mỏng manh sắc trắng. Anh không vội, cởi bỏ thắt lưng bằng da, trói chặt tay trái của cô với song sắt của cửa sổ, cánh tay phải Thanh Nguyệt mất hoàn toàn cảm giác.
Không thể làm bất cứ chuyện gì.
Tư Hành trói xong, dịu dàng hôn lên vành tai trắng nõn lành lạnh, anh khẽ nói bên tai cô:
"Ngoan ngoãn ở đây, đợi tôi trở về."
Cô yếu ớt nhìn Tư Hành rời đi, rốt cuộc anh ta định làm gì?
Thanh Nguyệt rùng mình, mi cong ươn ướt khẽ run. Chạy, cô không thể.
Chết, Thanh Nguyệt cũng không được quyền quyết định, vậy cô có còn là con người không cơ chứ.
Thanh Nguyệt vô lực thả mình trên nệm êm, lông tơ trắng nõn dựng đứng, toàn thân khẽ run lên.
"Cạch"
Sau mười tám phút, Tư Hành trở lại phòng, tiếng bước chân của anh nặng nề.
Tư Hành cầm lấy ly nước thủy tinh, anh chầm chậm ngồi lên giường, chầm chậm xoa xoa mái tóc cô, Thanh Nguyệt bất chợt sợ kinh sợ. Tư Hành nắm lấy eo nhỏ, xốc người cô lên, để thân thể này ngồi trên đùi mình.
Anh vuốt ve má hồng, trầm khàn nói:
"Em khát nước rồi đúng không? Tôi giúp em."
Tư Hành giữ chặt lấy đầu Thanh Nguyệt, anh uống một ngụm lớn, môi chạm môi. Cô quyết không hé mở miệng, thứ nước kì lạ cũng không thể đi vào bên trong, Tư Hành thấy ánh trăng nhỏ của mình lại không nghe lời.
Anh nuốt trọn ngụm nước, rời khỏi môi hồng bị vết cắn làm cho nứt nẻ sưng đỏ.
Tư Hành vẫn vê cánh môi, nói:
"Mở miệng ra."
Thanh Nguyệt mím chặt cánh môi, vậy mà liền bị anh cưỡng ép hôn tới tấp, nhịp thở cô hỗn loạn. Tư Hành cắn lên cánh môi kia, vết thương cũ lại lần nữa bật máu, anh uống một ngụm nữa, bắt ép Thanh Nguyệt nhận lấy tất cả.
Làn nước ấm nóng đi vào bên trong.
Tư Hành giữ chặt bóp mạnh lấy mặt cô, cho Thanh Nguyệt uống hết nước trong cốc. Cốc thủy tinh sau đó bị anh vứt sang một bên, Tư Hành lấy trong túi ra vài viên kẹo đường.
Anh nhìn gương mặt trắng nõn yếu ớt trước mắt mình, nhìn cô rơi lệ dưới thân mình, Tư Hành lại muốn bắt nạt Thanh Nguyệt nhiều hơn nữa. Anh bóc kẹo, cắn lấy nửa viên, nửa viên còn lại ép cô ăn bằng được.
Thanh Nguyệt đã lâu, rất lâu chưa cảm nhận được vị ngọt của kẹo, miệng cô lúc này cảm thấy rất ngọt. Nhưng thân thể lại ngày một nóng lên, tâm trí trở nên mơ màng, hơi thở cũng nóng dần.
Trán Thanh Nguyệt lấm tấm những giọt mồ hôi.
Bên dưới hạ thân khó chịu, cả người nóng ran. Tư Hành không nói gì, anh rời khỏi giường, lấy ghế ngồi ngay sát bên cạnh giường, cả người Tư Hành cũng ngấm thuốc, cự vật bị gò bó sau lớp vải.
Anh không vội, ngả lưng ra phía sau, ngắm nhìn thân thể bị thuốc làm cho phát dục trên giường.
Cô mệt rồi, mệt lắm rồi.
Thanh Nguyệt chưa kịp phản ứng, đã bị Tư Hành giữ chặt lấy tay trái, sức cô không đọ được với anh. Cánh tay gầy yếu chẳng thể làm gì, mày cau lại uất hận, nơi đáy mắt tuôn lệ.
Tư Hành giữ chặt lấy tay Thanh Nguyệt, không để cô tự do làm loạn.
Anh ngồi dậy, đẩy Thanh Nguyệt ra sau, giữ chặt lấy cổ tay gầy yếu, vết bầm tím trên da thịt vẫn còn chưa lành. Cô bị Tư Hành đè lại xuống giường, anh như phát điên, âm giọng nhẹ nhàng nhưng lại khiến người nghe rùng mình lạnh lẽo:
"Ha... Giết tôi? Em muốn vậy lắm à."
"Tôi đã cho phép chưa? Em chỉ cần ở bên tôi, làm một người vợ bé nhỏ ngoan ngoãn, mặc cho tôi yêu thương nuông chiều, em không được quyền quyết định, không được làm trái ý tôi."
Tư Hành đột ngột bóp mạnh lấy cổ tay trắng nõn, cổ tay đã gầy yếu lại chịu thêm sức mạnh này, đau đớn không thôi. Anh đột ngột hét lớn, màng nhĩ Thanh Nguyệt như bị đâm thủng, từng lời từng lời đều khiến cô kinh sợ:
"Em nghe chưa, nghe chưa?"
Thanh Nguyệt sợ, rất sợ, cũng rất kinh tởm ghét hận người đàn ông này.
Tư Hành lại dịu giọng:
"Thanh Nguyệt ngoan, đừng làm loạn."
Anh cúi xuống, muốn hôn lên môi Thanh Nguyệt, liền bị từ chối bằng một cái quay đầu tránh né. Gân trên tay Tư Hành nổi lên, tay kia bóp mạnh lấy cằm cô, bắt ép Thanh Nguyệt nhìn mình.
Ánh mắt mà cô từng cho là rất ấm áp dịu dàng, giờ đây khi nhìn lại chỉ khiến Thanh Nguyệt kinh tởm ghét bỏ. Giọng nói trầm khàn của anh vang lên:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Sao lại tránh tôi? Thanh Nguyệt, như vậy là không ngoan."
"Em nghe chưa?"
Tư Hành ép cô nhận lấy nụ hôn cuồng loạn của mình, hơi ấm anh xâm nhập vào trong Thanh Nguyệt, sức lực như bị rút cạn. Thanh âm mây mưa của nụ hôn vang vọng, mang theo tà dục khó cưỡng.
Tư Hành muốn cô, ngay tại lúc này.
Thanh Nguyệt trên người chỉ có áo mỏng, phần nổi trắng nõn mềm mại phơi bày, eo nhỏ ẩn hiện qua tầng lớp mỏng manh sắc trắng. Anh không vội, cởi bỏ thắt lưng bằng da, trói chặt tay trái của cô với song sắt của cửa sổ, cánh tay phải Thanh Nguyệt mất hoàn toàn cảm giác.
Không thể làm bất cứ chuyện gì.
Tư Hành trói xong, dịu dàng hôn lên vành tai trắng nõn lành lạnh, anh khẽ nói bên tai cô:
"Ngoan ngoãn ở đây, đợi tôi trở về."
Cô yếu ớt nhìn Tư Hành rời đi, rốt cuộc anh ta định làm gì?
Thanh Nguyệt rùng mình, mi cong ươn ướt khẽ run. Chạy, cô không thể.
Chết, Thanh Nguyệt cũng không được quyền quyết định, vậy cô có còn là con người không cơ chứ.
Thanh Nguyệt vô lực thả mình trên nệm êm, lông tơ trắng nõn dựng đứng, toàn thân khẽ run lên.
"Cạch"
Sau mười tám phút, Tư Hành trở lại phòng, tiếng bước chân của anh nặng nề.
Tư Hành cầm lấy ly nước thủy tinh, anh chầm chậm ngồi lên giường, chầm chậm xoa xoa mái tóc cô, Thanh Nguyệt bất chợt sợ kinh sợ. Tư Hành nắm lấy eo nhỏ, xốc người cô lên, để thân thể này ngồi trên đùi mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh vuốt ve má hồng, trầm khàn nói:
"Em khát nước rồi đúng không? Tôi giúp em."
Tư Hành giữ chặt lấy đầu Thanh Nguyệt, anh uống một ngụm lớn, môi chạm môi. Cô quyết không hé mở miệng, thứ nước kì lạ cũng không thể đi vào bên trong, Tư Hành thấy ánh trăng nhỏ của mình lại không nghe lời.
Anh nuốt trọn ngụm nước, rời khỏi môi hồng bị vết cắn làm cho nứt nẻ sưng đỏ.
Tư Hành vẫn vê cánh môi, nói:
"Mở miệng ra."
Thanh Nguyệt mím chặt cánh môi, vậy mà liền bị anh cưỡng ép hôn tới tấp, nhịp thở cô hỗn loạn. Tư Hành cắn lên cánh môi kia, vết thương cũ lại lần nữa bật máu, anh uống một ngụm nữa, bắt ép Thanh Nguyệt nhận lấy tất cả.
Làn nước ấm nóng đi vào bên trong.
Tư Hành giữ chặt bóp mạnh lấy mặt cô, cho Thanh Nguyệt uống hết nước trong cốc. Cốc thủy tinh sau đó bị anh vứt sang một bên, Tư Hành lấy trong túi ra vài viên kẹo đường.
Anh nhìn gương mặt trắng nõn yếu ớt trước mắt mình, nhìn cô rơi lệ dưới thân mình, Tư Hành lại muốn bắt nạt Thanh Nguyệt nhiều hơn nữa. Anh bóc kẹo, cắn lấy nửa viên, nửa viên còn lại ép cô ăn bằng được.
Thanh Nguyệt đã lâu, rất lâu chưa cảm nhận được vị ngọt của kẹo, miệng cô lúc này cảm thấy rất ngọt. Nhưng thân thể lại ngày một nóng lên, tâm trí trở nên mơ màng, hơi thở cũng nóng dần.
Trán Thanh Nguyệt lấm tấm những giọt mồ hôi.
Bên dưới hạ thân khó chịu, cả người nóng ran. Tư Hành không nói gì, anh rời khỏi giường, lấy ghế ngồi ngay sát bên cạnh giường, cả người Tư Hành cũng ngấm thuốc, cự vật bị gò bó sau lớp vải.
Anh không vội, ngả lưng ra phía sau, ngắm nhìn thân thể bị thuốc làm cho phát dục trên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro