Lời dụ yêu, bẫy...
2024-11-17 01:46:11
Tư Hành sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, thở ra một hơi nhẹ nhõm, anh xoay người nhìn về phía ánh trăng nhỏ.
Thấy Thanh Nguyệt đọc sách rất chăm chú, Tư Hành đã bước từng bước đến ngay sát bên ghế, vậy mà cô cũng không nhận ra, mắt chú tâm vào trang sách trên tay mình.
Anh muốn biết, quyển sách đó có gì mà khiến Thanh Nguyệt nhà ta phải chú tâm đến vậy, Tư Hành không để ý đó là sách gì, chỉ tiện tay chọn cho cô. Giúp Thanh Nguyệt bớt nhàm chán, anh giữ lấy eo cô mà xốc lên, Thanh Nguyệt bất ngờ mà la lên:
"A!"
Quyền sách trên tay vẫn được cô cầm chặt không buông, Tư Hành cười nhẹ, anh ngồi xuống ghế rồi đặt Thanh Nguyệt lên đùi mình. Tư Hành cười nói:
"Xem gì vậy? Thanh Nguyệt cho anh xem với."
Cô vội vàng gập sách lại, Thanh Nguyệt không biết lý do vì mình không muốn cho anh xem, cảnh hôn của hai nhân khiến cô có chút cảm giác ngượng, Thanh Nguyệt mím chặt cánh môi.
Tư Hành càng thêm tò mò, có gì mà không thể chia sẻ cho anh biết.
Cô giữ lấy quyền sách trong lòng mình, không đưa. Tư Hành hôn lên gáy Thanh Nguyệt, cô rùng mình cảm nhận hơi ấm phả lên da thịt, giọng nói trầm ấm truyền đến bên tai Thanh Nguyệt:
"Sao vậy? Không mũi nhọn chia sẻ cho anh à, Thanh Nguyệt như vậy là xấu tính lắm đó."
Giọng anh thấp dần:
"Không thể chia sẻ cho anh biết sao? Thanh Nguyệt."
Cô nghe giọng nói trầm ấm của Tư Hành, mắt cụp xuống, nhỏ giọng:
"Nhưng..."
Anh dụi dụi lên vai Thanh Nguyệt, giọng nói dịu dàng trầm thấp:
"Thanh Nguyệt, chúng ta là vợ chồng với nhau, không được giấu nhau bất cứ chuyện gì hết, tin anh, yêu anh. Em chấp nhận không?"
Tư Hành ôm lấy eo nhỏ chặt hơn, cứ như thể nó sẽ chạy mất khỏi anh:
[Thanh Nguyệt, anh sẽ cho em thấy một tương lai mới, chúng ta cùng nhau bước tiếp, mãi mãi không quay đầu."
Cô cảm thấy Tư Hành nói không sai, tại sao Thanh Nguyệt phải giẩu đi làm gì chứ, lồng ngực phập phồng đập mạnh, cô đáp:
"Em chấp nhận."
Anh nghe rõ, sự hạnh phúc cô đọng lại đáy mắt, nhon miệng cười, vui hơn chữ vui. Tư Hành cùng Thanh Nguyệt, sẽ có một tương lai mới, bỏ đi những ký ức của quá khứ mà sống cho hiện tại.
Anh nhất định phải khiến mọi thứ như vậy.
Tư Hành để cằm lên vai cô, chờ đợi, Thanh Nguyệt mở quyển sách ra, mở trang đầu tiên. Anh ghé lại bên tai cô, nói:
"Cho anh xem, trang lúc nãy em vừa đọc."
Thanh Nguyệt nghe lời, cô lật tìm trang sách khi nãy, cố ý lật sang trang sau. Tránh đi cảnh hôn, nào ngờ trang sau còn khiến người ta bỏng mắt hơn, hai nhân vật quấn quýt lấy nhau, hòa mình vào nhau, cảm nhận hơi ấm của đối phương. Tư Hành nhìn từng dòng chữ, khóe môi khẽ cong, ánh mắt ngang tàn ẩn hiện ý cười,
cố tình đọc lên thành tiếng:
"Anh giữ lấy eo cô, ngón tay thon dài lướt qua khe huyệt..."
Thanh Nguyệt khi ông đề anh đọc tiếp nữa, ngăn cản quyết liệt:
"Đừng, đừng, Tư Hành, anh đừng đọc nữa."
Tư Hành rũ mắt, lòng bàn tay ấm áp xoa xoa bụng cô, chậm rãi trượt xuống bên dưới, giọng nói trầm ấm ngay sát bên tai, hệt như lời dụ dỗ của một con hồ ly:
"Thanh Nguyệt."
Thanh Nguyệt bất chợt cảm thấy rùng mình, cô nghiêng người tránh sự mê hoặc. Anh hơi sững lại, nhanh vậy mà đã học cách tránh né Tư Hành rồi, anh bất ngờ bóp lấy cằm Thanh Nguyệt, điều chỉnh cho cô hôn mình, môi lại chạm môi.
Tư Hành đưa ẩm ướt mềm mại vào trong, khuấy động bên trong, Thanh Nguyệt không thoát ra được, giống như bị kiểm soát. Ẩm ướt quấn lấy ẩm ướt, thanh âm dây dưa giữa hai người càng khiến mặt cô thêm đỏ, lồng ngực đập mạnh. Bên dưới, ngón tay thon dài của anh lướt qua khe huyệt, sống lưng Thanh Nguyệt lạnh lẽo, vừa rồi như có dòng điện chạy qua.
Trên dưới đều đang bị Tư Hành kiểm soát không thoát nổi.
Ngón tay thon dài không đi vào ngay, trêu đùa bên ngoài nơi tư mật kín đáo hồng hào, anh vuốt ve cánh hoa. Mật trong suốt được tiết ra từ bên trong, Tư Hành sượt nhẹ nơi cánh cửa hồng hào, anh rời khỏi nơi đó mà giơ tay lên.
Tư Hành rời khỏi môi hồng, hơi ấm giữa hai con người vẫn chưa tan, anh nắm lấy cằm cô xoay ngang, để cho
Thanh Nguyệt nhìn thấy ngón tay vương sợi chỉ bạc, cô, mím chặt cánh môi. Mặt đỏ bừng, anh lại ghé sát bên tai, nói nhỏ:
"Em nói cho anh biết, thứ này là gì?"
Thanh Nguyệt không trả lời, khép mi chặt lại, không nhìn không nói. Tư Hành lại để tay xuống, mân mê đùi trắng ngọc ngà. Cô không biết tại sao lại bất giác lên tiếng:
"Đừng... đừng."
Anh dừng lại động tác, hôn lên cổ Thanh Nguyệt:
"Hửm? Thanh Nguyệt nói lại anh nghe."
Thấy Thanh Nguyệt đọc sách rất chăm chú, Tư Hành đã bước từng bước đến ngay sát bên ghế, vậy mà cô cũng không nhận ra, mắt chú tâm vào trang sách trên tay mình.
Anh muốn biết, quyển sách đó có gì mà khiến Thanh Nguyệt nhà ta phải chú tâm đến vậy, Tư Hành không để ý đó là sách gì, chỉ tiện tay chọn cho cô. Giúp Thanh Nguyệt bớt nhàm chán, anh giữ lấy eo cô mà xốc lên, Thanh Nguyệt bất ngờ mà la lên:
"A!"
Quyền sách trên tay vẫn được cô cầm chặt không buông, Tư Hành cười nhẹ, anh ngồi xuống ghế rồi đặt Thanh Nguyệt lên đùi mình. Tư Hành cười nói:
"Xem gì vậy? Thanh Nguyệt cho anh xem với."
Cô vội vàng gập sách lại, Thanh Nguyệt không biết lý do vì mình không muốn cho anh xem, cảnh hôn của hai nhân khiến cô có chút cảm giác ngượng, Thanh Nguyệt mím chặt cánh môi.
Tư Hành càng thêm tò mò, có gì mà không thể chia sẻ cho anh biết.
Cô giữ lấy quyền sách trong lòng mình, không đưa. Tư Hành hôn lên gáy Thanh Nguyệt, cô rùng mình cảm nhận hơi ấm phả lên da thịt, giọng nói trầm ấm truyền đến bên tai Thanh Nguyệt:
"Sao vậy? Không mũi nhọn chia sẻ cho anh à, Thanh Nguyệt như vậy là xấu tính lắm đó."
Giọng anh thấp dần:
"Không thể chia sẻ cho anh biết sao? Thanh Nguyệt."
Cô nghe giọng nói trầm ấm của Tư Hành, mắt cụp xuống, nhỏ giọng:
"Nhưng..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh dụi dụi lên vai Thanh Nguyệt, giọng nói dịu dàng trầm thấp:
"Thanh Nguyệt, chúng ta là vợ chồng với nhau, không được giấu nhau bất cứ chuyện gì hết, tin anh, yêu anh. Em chấp nhận không?"
Tư Hành ôm lấy eo nhỏ chặt hơn, cứ như thể nó sẽ chạy mất khỏi anh:
[Thanh Nguyệt, anh sẽ cho em thấy một tương lai mới, chúng ta cùng nhau bước tiếp, mãi mãi không quay đầu."
Cô cảm thấy Tư Hành nói không sai, tại sao Thanh Nguyệt phải giẩu đi làm gì chứ, lồng ngực phập phồng đập mạnh, cô đáp:
"Em chấp nhận."
Anh nghe rõ, sự hạnh phúc cô đọng lại đáy mắt, nhon miệng cười, vui hơn chữ vui. Tư Hành cùng Thanh Nguyệt, sẽ có một tương lai mới, bỏ đi những ký ức của quá khứ mà sống cho hiện tại.
Anh nhất định phải khiến mọi thứ như vậy.
Tư Hành để cằm lên vai cô, chờ đợi, Thanh Nguyệt mở quyển sách ra, mở trang đầu tiên. Anh ghé lại bên tai cô, nói:
"Cho anh xem, trang lúc nãy em vừa đọc."
Thanh Nguyệt nghe lời, cô lật tìm trang sách khi nãy, cố ý lật sang trang sau. Tránh đi cảnh hôn, nào ngờ trang sau còn khiến người ta bỏng mắt hơn, hai nhân vật quấn quýt lấy nhau, hòa mình vào nhau, cảm nhận hơi ấm của đối phương. Tư Hành nhìn từng dòng chữ, khóe môi khẽ cong, ánh mắt ngang tàn ẩn hiện ý cười,
cố tình đọc lên thành tiếng:
"Anh giữ lấy eo cô, ngón tay thon dài lướt qua khe huyệt..."
Thanh Nguyệt khi ông đề anh đọc tiếp nữa, ngăn cản quyết liệt:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đừng, đừng, Tư Hành, anh đừng đọc nữa."
Tư Hành rũ mắt, lòng bàn tay ấm áp xoa xoa bụng cô, chậm rãi trượt xuống bên dưới, giọng nói trầm ấm ngay sát bên tai, hệt như lời dụ dỗ của một con hồ ly:
"Thanh Nguyệt."
Thanh Nguyệt bất chợt cảm thấy rùng mình, cô nghiêng người tránh sự mê hoặc. Anh hơi sững lại, nhanh vậy mà đã học cách tránh né Tư Hành rồi, anh bất ngờ bóp lấy cằm Thanh Nguyệt, điều chỉnh cho cô hôn mình, môi lại chạm môi.
Tư Hành đưa ẩm ướt mềm mại vào trong, khuấy động bên trong, Thanh Nguyệt không thoát ra được, giống như bị kiểm soát. Ẩm ướt quấn lấy ẩm ướt, thanh âm dây dưa giữa hai người càng khiến mặt cô thêm đỏ, lồng ngực đập mạnh. Bên dưới, ngón tay thon dài của anh lướt qua khe huyệt, sống lưng Thanh Nguyệt lạnh lẽo, vừa rồi như có dòng điện chạy qua.
Trên dưới đều đang bị Tư Hành kiểm soát không thoát nổi.
Ngón tay thon dài không đi vào ngay, trêu đùa bên ngoài nơi tư mật kín đáo hồng hào, anh vuốt ve cánh hoa. Mật trong suốt được tiết ra từ bên trong, Tư Hành sượt nhẹ nơi cánh cửa hồng hào, anh rời khỏi nơi đó mà giơ tay lên.
Tư Hành rời khỏi môi hồng, hơi ấm giữa hai con người vẫn chưa tan, anh nắm lấy cằm cô xoay ngang, để cho
Thanh Nguyệt nhìn thấy ngón tay vương sợi chỉ bạc, cô, mím chặt cánh môi. Mặt đỏ bừng, anh lại ghé sát bên tai, nói nhỏ:
"Em nói cho anh biết, thứ này là gì?"
Thanh Nguyệt không trả lời, khép mi chặt lại, không nhìn không nói. Tư Hành lại để tay xuống, mân mê đùi trắng ngọc ngà. Cô không biết tại sao lại bất giác lên tiếng:
"Đừng... đừng."
Anh dừng lại động tác, hôn lên cổ Thanh Nguyệt:
"Hửm? Thanh Nguyệt nói lại anh nghe."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro