Nhớ!
2024-11-17 01:46:11
Thanh Nguyệt dần quen với cách viết bằng tay trái, dù chữ viết ra rất khó nhìn, sau bữa tối. Cô viết chữ anh đọc sáng, mọi thứ bình yên đến không tưởng, Thanh Nguyệt lén đưa mắt nhìn trộm người bên cạnh mình. Khóe môi khẽ cong, cô viết trên giấy dòng chữ bằng tiếng Pháp.
Je t'aime.
Dòng chữ mà Thanh Nguyệt từng nhìn trong cuốn sổ ấy.
Lồng ngực cô phập phồng, có chút ngượng, Thanh Nguyệt gạch đi dòng chữ vừa viết. Gập sách, cô quay sang nhìn Tư Hành, anh bỏ dở quyền sách đang đọc, chú tâm tới một mình Thanh Nguyệt, cô bị Tư Hành kéo vào lòng.
Giọng nói dịu dàng:
"Sao vậy, Thanh Nguyệt chán rồi à."
"Thanh Nguyệt khẽ lắc đầu: "Không có, Thanh Nguyệt viết vậy đủ rồi."
Tư Hành nhìn thời gian trên đồng treo tường, còn hơi sớm để vào giấc, anh mỉn cười. Giữ lấy eo Thanh Nguyệt sốc lên, đặt cô trên đùi mình, đặt lên bả vai Thanh Nguyệt một nụ hôn. Cô yên lặng, Tư Hành làm chuyện này rất
nhieu lan, Khien Thanh Nguyet coi do la binh thudng.
Giọng nói trẩm rất ẩm vang lên:
"Thanh Nguyệt, em muốn làm gì?"
Cô không biết, bản thân Thanh Nguyệt chẳng muốn làm bất cứ chuyện gì. Nhưng cảm thấy khoảng thời gian lúc này thật ấm, rất dịu dàng khiến con người ta muốn đắm chìm. Cô thật lòng nói:
"Em không muốn làm gì hết, muốn ở bên anh."
Phải, Thanh Nguyệt của bây giờ, thật lòng muốn ở bên anh.
Tư Hành im lặng, trái tim anh rộn ràng, đồng tử sắc đen sâu thằm ánh lên một tia sáng nhỏ. Yêu, rất yêu.
Tư Hành nhấc cô rời khỏi đùi mình rồi đứng dậy, Thanh Nguyệt vẫn chưa hiểu chuyện gì mà ngước mắt lên hỏi:
"Tư Hành sao vậy?"
Anh đứng đối diện cô, tay đặt lên eo nhỏ, một tay dịu dàng cầm lấy tay Thanh Nguyệt. Tư Hành hơi cúi đầu, đụng trán với Thanh Nguyệt, giọng nói dịu dàng:
"Anh muốn cùng em khiêu vũ."
Cô không nhìn anh, Thanh Nguyệt từng đọc được những đoạn khiêu vũ trong sách, nhưng cô hoàn toàn không biết khiêu vũ. Thanh Nguyệt chỉ có thể nói:
"Em... em không biết.
Anh vẫn không dừng lại, nói: "Thả lỏng, nhắm mắt lại, hãy làm theo cách của em."
Cô nghe Tư Hành, mi mắt rũ xuống, nhưng chưa hoàn thành nhắm lại. Thanh Nguyệt nhìn xuống dưới, sợ mình sẽ đụng trúng chân anh, Tư Hành biết cô đang căng thẳng. Anh bỗng nhấc bổng Thanh Nguyệt lên, đặt chân nhỏ của cô lên chân mình. Mỉm cười:
"Như này được rồi chứ, theo anh."
Thanh Nguyệt vội vàng lắc đầu: "Không! Như vậy chân anh..."
Tư Hành nhanh chóng đáp lại lời cô:
"Không sao hết, nghe lời anh. Hiểu chưa?"
Thanh Nguyệt ngước mắt, không muốn, cô kiếng chân hôn lên khóe môi anh. Vẫn lắc đầu: "Thanh Nguyệt không
muon."
Tư Hành hơi sững người, Thanh Nguyệt vậy mà chủ động với anh, Tư Hành siết chặt lấy eo nhỏ. Không thừa một giây hôn mút lấy cánh môi hồng hào, giống như bị bỏ đói lâu ngày, anh tiền vào bên trong, ẩm ướt đè lên ẩm ướt mà quấn quýt lấy nhau.
Luyến tình đê mê.
Từ khiêu vũ lại trở thành môi giao môi, từ môi xuống cổ. Cô cùng Tư Hành vừa mới quan hệ một ngày trước, không thể làm quá nhiều trong một tuần, sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của Thanh Nguyệt. Anh nén nhịn dục vọng, hôn lấy môi hồng để khỏa lấp bản thân.
Hôn đến mức khó thở, nhưng lại cuốn hút đến mức không muốn rời, vừa nồng nhiệt lại vừa dịu dàng. Thanh Nguyệt, sau đó được Tư Hành gội đầu, sấy khô khóc, cô ngồi trong lòng anh để Tư Hành sấy tóc cho mình, không biết từ bao giờ đã chìm vào trong mộng.
Trời đêm lộng gió, Thanh Nguyệt được anh thay đồ, chăn ấm đệm êm, cả một tình yêu. Mọi thứ đều có đủ, chỉ duy nhất tự do là không, Tư Hành cảm thấy thoải mái khi ở cạnh cô, anh nắm lấy tay Thanh Nguyệt thật chặt, nhìn dáng vẻ đang say giấc thật lầu.
Rồi dần nhắm mắt lại, chìm vào mộng.
Cô lại bất chợt tỉnh giấc giữa đêm khuya thanh vắng, ánh mắt mệt mỏi nhìn trần nhà, trán lấm tấm mồ hôi. Thanh Nguyệt nhìn người bên cạnh, nhấc mình ngồi dậy, đầu cô nhói đau, Thanh Nguyệt nhíu mày, tay ôm lấy đầu mình.
Đau đến mức muốn thét lên, những hình ảnh hiện lên trong tâm trí ngày càng nhiều, đột ngột xuất hiện, cô ôm lấy đầu, mặt gục xuống.
Một phần ký ức trở về, Thanh Nguyệt nhói, tai cô ù đi.
Nhớ rồi!
Cảm giác lạnh buốt chạy dọc theo sống lưng. Thanh Nguyệt trợn mắt, nhớ, cô nhớ rồi!
Đường Thanh Nguyệt, Đường Gia, cô nhớ rồi.
Cánh môi hé mở, đồng tử Thanh Nguyệt co rút, cô nhìn người bên cạnh mình.
Chính là Thẩm Tư Hành, giờ đây tiếng yêu tan biến thành cát bụi, chỉ để lại sự kinh hãi trong ánh mắt Thanh Nguyệt. Cô không nhớ hết, nhưng nhớ rõ mình là ai, nhớ rõ tại sao bản thân mình lại như thể này.
Thanh Nguyệt giống như bị đóng cứng, tiếng gió rít gào trên bầu trời tựa tiếng ai oán bi thương khiến cô bừng tỉnh. Hơi thở Thanh Nguyệt trở nên dồn dập, tim đập mạnh rồi lại quặn thắt, mồ hôi lạnh lăn dài xuống xương hàm.
Cô cảm thấy bản thân lạnh buốt, ký ức trở lại.
Thanh Nguyệt cảm thấy khó thở, người bên gối vẫn say giấc nồng. Cô bấy giờ mới đưa mắt nhìn xung quanh,
Thanh Nguyệt cố gắng thở đều. Cố gắng lấy lại bình tĩnh, cố gắng khắc chế nỗi sợ đang dâng trào trong mình.
Je t'aime.
Dòng chữ mà Thanh Nguyệt từng nhìn trong cuốn sổ ấy.
Lồng ngực cô phập phồng, có chút ngượng, Thanh Nguyệt gạch đi dòng chữ vừa viết. Gập sách, cô quay sang nhìn Tư Hành, anh bỏ dở quyền sách đang đọc, chú tâm tới một mình Thanh Nguyệt, cô bị Tư Hành kéo vào lòng.
Giọng nói dịu dàng:
"Sao vậy, Thanh Nguyệt chán rồi à."
"Thanh Nguyệt khẽ lắc đầu: "Không có, Thanh Nguyệt viết vậy đủ rồi."
Tư Hành nhìn thời gian trên đồng treo tường, còn hơi sớm để vào giấc, anh mỉn cười. Giữ lấy eo Thanh Nguyệt sốc lên, đặt cô trên đùi mình, đặt lên bả vai Thanh Nguyệt một nụ hôn. Cô yên lặng, Tư Hành làm chuyện này rất
nhieu lan, Khien Thanh Nguyet coi do la binh thudng.
Giọng nói trẩm rất ẩm vang lên:
"Thanh Nguyệt, em muốn làm gì?"
Cô không biết, bản thân Thanh Nguyệt chẳng muốn làm bất cứ chuyện gì. Nhưng cảm thấy khoảng thời gian lúc này thật ấm, rất dịu dàng khiến con người ta muốn đắm chìm. Cô thật lòng nói:
"Em không muốn làm gì hết, muốn ở bên anh."
Phải, Thanh Nguyệt của bây giờ, thật lòng muốn ở bên anh.
Tư Hành im lặng, trái tim anh rộn ràng, đồng tử sắc đen sâu thằm ánh lên một tia sáng nhỏ. Yêu, rất yêu.
Tư Hành nhấc cô rời khỏi đùi mình rồi đứng dậy, Thanh Nguyệt vẫn chưa hiểu chuyện gì mà ngước mắt lên hỏi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tư Hành sao vậy?"
Anh đứng đối diện cô, tay đặt lên eo nhỏ, một tay dịu dàng cầm lấy tay Thanh Nguyệt. Tư Hành hơi cúi đầu, đụng trán với Thanh Nguyệt, giọng nói dịu dàng:
"Anh muốn cùng em khiêu vũ."
Cô không nhìn anh, Thanh Nguyệt từng đọc được những đoạn khiêu vũ trong sách, nhưng cô hoàn toàn không biết khiêu vũ. Thanh Nguyệt chỉ có thể nói:
"Em... em không biết.
Anh vẫn không dừng lại, nói: "Thả lỏng, nhắm mắt lại, hãy làm theo cách của em."
Cô nghe Tư Hành, mi mắt rũ xuống, nhưng chưa hoàn thành nhắm lại. Thanh Nguyệt nhìn xuống dưới, sợ mình sẽ đụng trúng chân anh, Tư Hành biết cô đang căng thẳng. Anh bỗng nhấc bổng Thanh Nguyệt lên, đặt chân nhỏ của cô lên chân mình. Mỉm cười:
"Như này được rồi chứ, theo anh."
Thanh Nguyệt vội vàng lắc đầu: "Không! Như vậy chân anh..."
Tư Hành nhanh chóng đáp lại lời cô:
"Không sao hết, nghe lời anh. Hiểu chưa?"
Thanh Nguyệt ngước mắt, không muốn, cô kiếng chân hôn lên khóe môi anh. Vẫn lắc đầu: "Thanh Nguyệt không
muon."
Tư Hành hơi sững người, Thanh Nguyệt vậy mà chủ động với anh, Tư Hành siết chặt lấy eo nhỏ. Không thừa một giây hôn mút lấy cánh môi hồng hào, giống như bị bỏ đói lâu ngày, anh tiền vào bên trong, ẩm ướt đè lên ẩm ướt mà quấn quýt lấy nhau.
Luyến tình đê mê.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ khiêu vũ lại trở thành môi giao môi, từ môi xuống cổ. Cô cùng Tư Hành vừa mới quan hệ một ngày trước, không thể làm quá nhiều trong một tuần, sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của Thanh Nguyệt. Anh nén nhịn dục vọng, hôn lấy môi hồng để khỏa lấp bản thân.
Hôn đến mức khó thở, nhưng lại cuốn hút đến mức không muốn rời, vừa nồng nhiệt lại vừa dịu dàng. Thanh Nguyệt, sau đó được Tư Hành gội đầu, sấy khô khóc, cô ngồi trong lòng anh để Tư Hành sấy tóc cho mình, không biết từ bao giờ đã chìm vào trong mộng.
Trời đêm lộng gió, Thanh Nguyệt được anh thay đồ, chăn ấm đệm êm, cả một tình yêu. Mọi thứ đều có đủ, chỉ duy nhất tự do là không, Tư Hành cảm thấy thoải mái khi ở cạnh cô, anh nắm lấy tay Thanh Nguyệt thật chặt, nhìn dáng vẻ đang say giấc thật lầu.
Rồi dần nhắm mắt lại, chìm vào mộng.
Cô lại bất chợt tỉnh giấc giữa đêm khuya thanh vắng, ánh mắt mệt mỏi nhìn trần nhà, trán lấm tấm mồ hôi. Thanh Nguyệt nhìn người bên cạnh, nhấc mình ngồi dậy, đầu cô nhói đau, Thanh Nguyệt nhíu mày, tay ôm lấy đầu mình.
Đau đến mức muốn thét lên, những hình ảnh hiện lên trong tâm trí ngày càng nhiều, đột ngột xuất hiện, cô ôm lấy đầu, mặt gục xuống.
Một phần ký ức trở về, Thanh Nguyệt nhói, tai cô ù đi.
Nhớ rồi!
Cảm giác lạnh buốt chạy dọc theo sống lưng. Thanh Nguyệt trợn mắt, nhớ, cô nhớ rồi!
Đường Thanh Nguyệt, Đường Gia, cô nhớ rồi.
Cánh môi hé mở, đồng tử Thanh Nguyệt co rút, cô nhìn người bên cạnh mình.
Chính là Thẩm Tư Hành, giờ đây tiếng yêu tan biến thành cát bụi, chỉ để lại sự kinh hãi trong ánh mắt Thanh Nguyệt. Cô không nhớ hết, nhưng nhớ rõ mình là ai, nhớ rõ tại sao bản thân mình lại như thể này.
Thanh Nguyệt giống như bị đóng cứng, tiếng gió rít gào trên bầu trời tựa tiếng ai oán bi thương khiến cô bừng tỉnh. Hơi thở Thanh Nguyệt trở nên dồn dập, tim đập mạnh rồi lại quặn thắt, mồ hôi lạnh lăn dài xuống xương hàm.
Cô cảm thấy bản thân lạnh buốt, ký ức trở lại.
Thanh Nguyệt cảm thấy khó thở, người bên gối vẫn say giấc nồng. Cô bấy giờ mới đưa mắt nhìn xung quanh,
Thanh Nguyệt cố gắng thở đều. Cố gắng lấy lại bình tĩnh, cố gắng khắc chế nỗi sợ đang dâng trào trong mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro