Vết cắn.
2024-11-17 01:46:11
Thanh Nguyệt run run đưa môi, gậm lấy căn cự to lớn vào trong miệng nhỏ ấm át, lưỡi hồng mềm mại của cô khiến anh như sắp phát điên, tay nắm chặt lại thành nắm đấm, gân xanh trên bắp tay thay nhau nổi lên.
Thanh Nguyệt cảm nhận rõ, rất rõ. Thứ này trong miệng cô đang to lên, bên trong miệng nhỏ ấm áp, căn cự của Tư Hành cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết. Thanh Nguyệt của trước kia chưa từng làm điều này với anh, đây là lần đầu tiên.
Cô bất ngờ liếm lấy thân gậy, Thanh Nguyệt không thể ăn hết, thứ này quá lớn so với miệng cô. Tư Hành đón nhận khoái cảm thoải mải, anh hơi ngửa đầu ra sau, hơi thở trầm thấp, mày kiếm giãn ra, lưỡi hồng bao bọc nửa thân gậy, Thanh Nguyệt mút lấy nó như món ngon.
Căn cự của Tư Hành rất sạch sẽ, mang theo mùi hương nam tính của sữa tăm.
Anh thoải mái:
"A..."
Cô đột ngột dừng lại, khóe môi ươn ướt ngước mắt lên nhìn Tư Hành, vừa
định nhả ra thì liền bị anh nắm chặt lấy tóc. Thanh Nguyệt sững sờ ngạc nhiên, có chút hoảng sợ, giọng nói trầm thấp vang lên:
"Bé ngoan, đừng dừng lại, rất thoải mái."
Anh thúc vào miệng nhỏ, giống như muốn đâm sâu vào xuống họng cô. Thanh Nguyệt cảm thấy đau, thứ này quá to, từng đợt thúc vào đều khiến cô phải rên la:
"Ư... ưm... ưm"
Thanh Nguyệt cảm thấy buồn nôn, nhưng nhìn thấy người bên trên đang rất thoải mái, vẻ mặt hưởng thụ khiến cô cố gắng kìm nén. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nhưng tư thế này vẫn đang tiếp tục, Tư Hành thở mạnh, Thanh Nguyệt cảm thấy khó thở, nơi đáy mắt tuôn trào giọt lệ.
Căn cự bên trong giật nhẹ, cô cảm nhận được thứ chất lỏng ngập trong miệng nhỏ của mình. Muốn nhả ra, nhưng lại bị anh nắm chặt.
"Thanh Nguyệt ngoan, nuốt!"
Thanh Nguyệt không còn cách nào khác, thứ đó trong miệng nhỏ ngày càng nhiều, cô chỉ còn cách nuốt trọn. Tư Hành lại lộ ra nét mặt thỏa mãn, anh vuốt ve cằm Thanh Nguyệt, khen cô:
"Ngoan, giỏi lắm"
Mùi vị này... Thanh Nguyệt không biết diễn tả như thế nào, vừa đắng lại vừa ngọt, vừa khó ăn vừa dễ ăn, rất mâu thuẫn.
Vật to lớn kia cũng được rút khỏi miệng nhỏ, môi cô sưng đỏ, cổ họng đăng đẳng rất khó chịu. Trán lấm tấm mồ hôi, khóe môi lấm tấm dịch trắng, mặt mày đỏ rực. Đúng là khiến Tư Hành mất kiểm soát, anh nắm lấy cánh tay Thanh Nguyệt, dùng lực mạnh kéo cô trở lại ngồi trên đùi mình, nơi hốc mắt vẫn còn ươn ướt.
Chưa kịp để Thanh Nguyệt phản ứng lại, Tư Hành đã hôn lên cổ cô, tóc Thanh Nguyệt bị nắm chặt, bị kiểm soát trong tầm tay anh. Tư Hành cuồng loạn cắn lên cổ trắng, trượt sang cắn lên bả vai mảnh mai, vết cắn trên bả vai của anh rất sâu, in hằn vết răng cùng sắc đỏ, Thanh Nguyệt đau đến phát khóc.
"Á..."
Cô dâng trào cảm xúc sợ hãi đối với sự điên cuồng này, tay trái đập mạnh vào lồng ngực rắn chắc của Tư Hành. Giọng nói run run:
"Đau... hức... Thanh Nguyệt đau."
Anh choàng tỉnh khỏi dòng cảm xúc điên cuồng, rời khỏi bả vai trắng nõn kia, răng trắng Tư Hành dính sắc đỏ của máu tươi. Trông anh của hiện tại giống như một con quỷ, đôi mắt lạnh lẽo đầy uy nghiêm, người khác chỉ cần nhìn qua cũng phải kinh sợ. Giọt máu lăn dài trên da thịt trắng nõn, Thanh Nguyệt không kiềm nổi nước mắt, nấc ghẹn mà khóc.
Tư Hành lúc này mới buông lỏng cái nắm tóc mạnh mẽ kia, anh sai rồi.
Tư Hành dịu dàng vuốt vuốt sống lưng cô, dịu giọng hơn: "Thanh Nguyệt, anh xin lỗi."
Anh mau chóng bế Thanh Nguyệt lên, đặt cô trên ghế, còn mình thì đứng dậy. Tư Hành vuốt ve má Thanh Nguyệt, thấp giọng:
"Đợi một chút, anh sẽ trở lại ngay"
Anh khéo khóa, trở lại bộ dạng như thường ngày, đến gọi Thẩm Diệp. Thẩm Diệp cầm theo hộp đồ y tế, lại vội vàng đi theo Tư Hành, Thẩm Diệp bước vào trong phòng, nhanh chóng bước tới bên ghế.
Cô ngồi gọn trên ghế thì tròn mắt ngạc nhiên, lệ làm nhòa đi đôi mắt xinh đẹp của Thanh Nguyệt. Nhưng cô vẫn có thể nhìn được, trước mắt Thanh Nguyệt là một con người, thì ra không chỉ có chồng cô tại đây.
Thẩm Diệp âm thầm thở dài, xử lý vết thương trên bả vai Thanh Nguyệt. Sau khi xong chuyện lại lạnh lùng đứng dậy, một góc áo Thẩm Diệp bị cô giữ lại, Thanh Nguyệt mấp máy môi:
"Xin... xin chào."
Thẩm Diệp hơi cúi đầu, kính trọng đáp:
"Chào Thẩm phu nhân.
Cô muốn giữ người này lại lâu hơn, có rất nhiều chuyện muốn hỏi. Nhưng Thẩm Diệp cầm lấy hộp y tế, nhanh chóng rời khỏi phòng, đến nhanh đi cũng nhanh, hệt như một cơn gió. Anh cầm trên tay là sữa ấm, đụng mặt Thẩm Diệp bên ngoài cửa liền hỏi:
"Cô ấy không sao chứ?"
Thẩm Diệp gương mặt không chút cảm xúc, giọng nói lạnh như băng tuyết:
"Thẩm phu nhân bị thương khá sâu ở bả vai, nhưng điều trị sẽ nhanh chóng khỏi, Thẩm thiếu, phu nhân chưa hồi phục hẳn, nếu quá sức sẽ gây hại cho cơ thể, mong anh chú ý."
Tư Hành đáp: "Tôi biết rồi."
Cả hai đường ai nấy đi, anh đẩy cửa bước vào phòng, thấy Thanh Nguyệt ngồi trên ghế, hốc mắt vẫn còn đỏ. Cô ngước mắt lên nhìn Tư Hành, anh cười nhẹ, ánh nhìn lại trở nên dịu dàng, Tư Hành đi tới bên Thanh Nguyệt, quỳ một gối xuống sàn.
Vươn tay xoa xoa má cô, giọng nói trầm thấp, dịu dàng đến tận xương tủy:
"Thanh Nguyệt, anh xin lỗi, xin lỗi em rất nhiều."
Thanh Nguyệt cảm nhận rõ, rất rõ. Thứ này trong miệng cô đang to lên, bên trong miệng nhỏ ấm áp, căn cự của Tư Hành cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết. Thanh Nguyệt của trước kia chưa từng làm điều này với anh, đây là lần đầu tiên.
Cô bất ngờ liếm lấy thân gậy, Thanh Nguyệt không thể ăn hết, thứ này quá lớn so với miệng cô. Tư Hành đón nhận khoái cảm thoải mải, anh hơi ngửa đầu ra sau, hơi thở trầm thấp, mày kiếm giãn ra, lưỡi hồng bao bọc nửa thân gậy, Thanh Nguyệt mút lấy nó như món ngon.
Căn cự của Tư Hành rất sạch sẽ, mang theo mùi hương nam tính của sữa tăm.
Anh thoải mái:
"A..."
Cô đột ngột dừng lại, khóe môi ươn ướt ngước mắt lên nhìn Tư Hành, vừa
định nhả ra thì liền bị anh nắm chặt lấy tóc. Thanh Nguyệt sững sờ ngạc nhiên, có chút hoảng sợ, giọng nói trầm thấp vang lên:
"Bé ngoan, đừng dừng lại, rất thoải mái."
Anh thúc vào miệng nhỏ, giống như muốn đâm sâu vào xuống họng cô. Thanh Nguyệt cảm thấy đau, thứ này quá to, từng đợt thúc vào đều khiến cô phải rên la:
"Ư... ưm... ưm"
Thanh Nguyệt cảm thấy buồn nôn, nhưng nhìn thấy người bên trên đang rất thoải mái, vẻ mặt hưởng thụ khiến cô cố gắng kìm nén. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nhưng tư thế này vẫn đang tiếp tục, Tư Hành thở mạnh, Thanh Nguyệt cảm thấy khó thở, nơi đáy mắt tuôn trào giọt lệ.
Căn cự bên trong giật nhẹ, cô cảm nhận được thứ chất lỏng ngập trong miệng nhỏ của mình. Muốn nhả ra, nhưng lại bị anh nắm chặt.
"Thanh Nguyệt ngoan, nuốt!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thanh Nguyệt không còn cách nào khác, thứ đó trong miệng nhỏ ngày càng nhiều, cô chỉ còn cách nuốt trọn. Tư Hành lại lộ ra nét mặt thỏa mãn, anh vuốt ve cằm Thanh Nguyệt, khen cô:
"Ngoan, giỏi lắm"
Mùi vị này... Thanh Nguyệt không biết diễn tả như thế nào, vừa đắng lại vừa ngọt, vừa khó ăn vừa dễ ăn, rất mâu thuẫn.
Vật to lớn kia cũng được rút khỏi miệng nhỏ, môi cô sưng đỏ, cổ họng đăng đẳng rất khó chịu. Trán lấm tấm mồ hôi, khóe môi lấm tấm dịch trắng, mặt mày đỏ rực. Đúng là khiến Tư Hành mất kiểm soát, anh nắm lấy cánh tay Thanh Nguyệt, dùng lực mạnh kéo cô trở lại ngồi trên đùi mình, nơi hốc mắt vẫn còn ươn ướt.
Chưa kịp để Thanh Nguyệt phản ứng lại, Tư Hành đã hôn lên cổ cô, tóc Thanh Nguyệt bị nắm chặt, bị kiểm soát trong tầm tay anh. Tư Hành cuồng loạn cắn lên cổ trắng, trượt sang cắn lên bả vai mảnh mai, vết cắn trên bả vai của anh rất sâu, in hằn vết răng cùng sắc đỏ, Thanh Nguyệt đau đến phát khóc.
"Á..."
Cô dâng trào cảm xúc sợ hãi đối với sự điên cuồng này, tay trái đập mạnh vào lồng ngực rắn chắc của Tư Hành. Giọng nói run run:
"Đau... hức... Thanh Nguyệt đau."
Anh choàng tỉnh khỏi dòng cảm xúc điên cuồng, rời khỏi bả vai trắng nõn kia, răng trắng Tư Hành dính sắc đỏ của máu tươi. Trông anh của hiện tại giống như một con quỷ, đôi mắt lạnh lẽo đầy uy nghiêm, người khác chỉ cần nhìn qua cũng phải kinh sợ. Giọt máu lăn dài trên da thịt trắng nõn, Thanh Nguyệt không kiềm nổi nước mắt, nấc ghẹn mà khóc.
Tư Hành lúc này mới buông lỏng cái nắm tóc mạnh mẽ kia, anh sai rồi.
Tư Hành dịu dàng vuốt vuốt sống lưng cô, dịu giọng hơn: "Thanh Nguyệt, anh xin lỗi."
Anh mau chóng bế Thanh Nguyệt lên, đặt cô trên ghế, còn mình thì đứng dậy. Tư Hành vuốt ve má Thanh Nguyệt, thấp giọng:
"Đợi một chút, anh sẽ trở lại ngay"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh khéo khóa, trở lại bộ dạng như thường ngày, đến gọi Thẩm Diệp. Thẩm Diệp cầm theo hộp đồ y tế, lại vội vàng đi theo Tư Hành, Thẩm Diệp bước vào trong phòng, nhanh chóng bước tới bên ghế.
Cô ngồi gọn trên ghế thì tròn mắt ngạc nhiên, lệ làm nhòa đi đôi mắt xinh đẹp của Thanh Nguyệt. Nhưng cô vẫn có thể nhìn được, trước mắt Thanh Nguyệt là một con người, thì ra không chỉ có chồng cô tại đây.
Thẩm Diệp âm thầm thở dài, xử lý vết thương trên bả vai Thanh Nguyệt. Sau khi xong chuyện lại lạnh lùng đứng dậy, một góc áo Thẩm Diệp bị cô giữ lại, Thanh Nguyệt mấp máy môi:
"Xin... xin chào."
Thẩm Diệp hơi cúi đầu, kính trọng đáp:
"Chào Thẩm phu nhân.
Cô muốn giữ người này lại lâu hơn, có rất nhiều chuyện muốn hỏi. Nhưng Thẩm Diệp cầm lấy hộp y tế, nhanh chóng rời khỏi phòng, đến nhanh đi cũng nhanh, hệt như một cơn gió. Anh cầm trên tay là sữa ấm, đụng mặt Thẩm Diệp bên ngoài cửa liền hỏi:
"Cô ấy không sao chứ?"
Thẩm Diệp gương mặt không chút cảm xúc, giọng nói lạnh như băng tuyết:
"Thẩm phu nhân bị thương khá sâu ở bả vai, nhưng điều trị sẽ nhanh chóng khỏi, Thẩm thiếu, phu nhân chưa hồi phục hẳn, nếu quá sức sẽ gây hại cho cơ thể, mong anh chú ý."
Tư Hành đáp: "Tôi biết rồi."
Cả hai đường ai nấy đi, anh đẩy cửa bước vào phòng, thấy Thanh Nguyệt ngồi trên ghế, hốc mắt vẫn còn đỏ. Cô ngước mắt lên nhìn Tư Hành, anh cười nhẹ, ánh nhìn lại trở nên dịu dàng, Tư Hành đi tới bên Thanh Nguyệt, quỳ một gối xuống sàn.
Vươn tay xoa xoa má cô, giọng nói trầm thấp, dịu dàng đến tận xương tủy:
"Thanh Nguyệt, anh xin lỗi, xin lỗi em rất nhiều."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro