Viết tiếp đoạn...
2024-11-17 01:46:11
Anh thấy người đã tỉnh, vội vàng nắm chặt lấy bàn tay trái nhỏ nhắn của Thanh Nguyệt, Tư Hành nghe câu cô vừa nói. Biết rắng mình đã thành công rồi, ngón tay thô ráp xoa xoa mi tâm Thanh Nguyệt, cô dần dần nhìn rõ mọi thứ.
Nhưng chẳng thể nhớ bất cứ thứ gì.
Trăng ánh bạc yếu ớt chiếu vào qua cửa kính,Thanh Nguyệt nhìn người đàn ông trước mắt, dung mạo rất điển trai, làn da trắng lạnh cùng con ngươi đen tuyển, cao ngạo lạnh lùng. Nhưng trong con ngươi kia ánh lên một tia dịu dàng, cô không thể nhớ nổi người này là ai, nhíu mày:
"Anh là ai?"
Anh xoa xoa má Thanh Nguyệt, thấp giọng:
"Chồng của em."
Cô chớp chớp mắt, "chồng" Không hiểu sao Thanh Nguyệt nghe xong lại cảm thấy chữ này rất ngọt ngào, giống như kẹo sữa đường. Khóe môi cô cong lên, trên khuôn mặt vẻ yếu ớt để lộ ra một nụ cười, nụ cười tựa ánh trăng trên cao, Tư Hành nhìn đến mê mần. Nụ cười này, đây đúng là thứ anh đã từng đánh mất, đã từng không thể nhìn lại dù rất muốn.
Giờ đây, cuối cùng Tư Hành cũng được nhìn lại nó.
Thanh Nguyệt cười ngây ngốc, cô cảm thấy lòng tay đang xoa xoa trên má mình rất ấm, Thanh Nguyệt dịu dịu má mình vào lòng bàn tay anh. Tư Hành bật cười thành tiếng, anh nhớ lại hồi vợ chồng mới cưới, cô cũng nũng nịu như vậy, thỏ ngọc trên cung trăng.
Thật khiến người khác muốn phạm tội.
Hạnh phúc, đây đúng là cảm giác mà Tư Hành thiếu thốn bao năm qua, anh nhéo nhẹ má Thanh Nguyệt một cái.
Cô không đau, chỉ là nhéo nhẹ, Thanh Nguyệt đưa mắt nhìn Tư Hành, cô cảm thấy bụng nhỏ của mình rất đói, nói:
"Đói."
Anh gật đầu một cái, ghé sát lại gần Thanh Nguyệt, nói:
"Đói à? Lần sau nói, em phải nói như này: Em đói chồng ơi. Nhớ chưa?"
"Thanh Nguyệt, em nói đi."
Cô hơi gật gật, nhưng lại thắc mắc:
"Thanh Nguyệt, là ai vậy?"
Tư Hành kiên nhẫn nói:
"Thanh Nguyệt, là tên em, em là Thanh Nguyệt."
Anh không nói họ của Thanh Nguyệt ra, không muốn cô có bất cứ liên qua gì tới Đường gia kia nữa, một cuộc đời mới. Tư Hành cùng Thanh Nguyệt sẽ viết tiếp đoạn tình, cô được anh xốc dậy, lúc này Thanh Nguyệt mới phát hiện ra những xích sắt nặng nề trói buộc mình.
Cô thắc mắc nhìn Tư Hành:
"Cái này là gì?"
Anh cười nhẹ, ân cần cởi gỡ bỏ xích sắt ra, xoa xoa đầu Thanh Nguyệt:
"Thanh Nguyệt ngoan, không cần để tâm đến những thứ này, anh gỡ ra cho em rồi. Đợi anh ở đây, ngồi yên, anh đi lấy thức ăn cho em."
Cô ngoan ngoãn gật đầu, ngồi dựa lưng lên thành giường, Thanh Nguyệt như một đứa trẻ lần đầu tiếp xúc với thế giới sự vật bên ngoài, ngây thơ tò mò. Tay trái cô tự chạm lên má mình, cảm nhận chút hơi ấm còn vương lại từ lòng bàn tay của Tư Hành khi nãy.
Thanh Nguyệt rất nghe lời, anh nói cô ngồi cô sẽ ngồi yên, chỉ im lặng chờ đợi người trở về. Thanh Nguyệt không nhớ bất cứ thứ gì, những hành động của Tư Hành khiến cô cảm thấy rất ấm áp dịu dàng, mặc dù nét mặt của anh rất đáng sợ.
Thanh Nguyệt nhìn ra nền trời u tối bên ngoài, nhìn đến không chớp mắt, những song sắt trước mắt khiến cô ngột ngạt.
"Cạch"
Cánh cửa lần nữa được mở ra, bóng dáng cao lớn mặc sơ mi sắc đen đi vào, trên tay cầm theo khay thức ăn ấm nóng. Thanh Nguyệt nhìn thấy Tư Hành đã trở về, khóe môi lại cong nhẹ, hương cháo gà phảng phất trong không khí. Anh đặt khay thức ăn lên bàn thấp, kéo ghế rồi ngồi xuống, Tư Hành ngoắc tay, giọng nói trầm khàn vang lên:
"Thanh Nguyệt, lại đây."
Anh vỗ vỗ lên đùi mình, cô ngây ngốc chẳng biết gì, chỉ nghe theo. Thật sự giống một đứa trẻ, Thanh Nguyệt nhấc người dậy, chầm chậm đi tới bên Tư Hành, anh đột ngột kéo lấy tay cô. Khiến cả người Thanh Nguyệt ngã vào lòng mình, Tư Hành một tay giữ lấy eo thon nhỏ, một tay cầm muỗng sứ múc cháo, đưa tới tận miệng cô.
"Ăn đi."
Thanh Nguyệt ăn lấy muỗng cháo, hết muỗng này tới muỗng khác, cái bụng nhỏ của cô cũng không kêu gào nữa.
Thanh Nguyệt đã ăn xong, cô dựa đầu vào lòng anh, đặc biệt thích mùi hương lành lạnh trên người Tư Hành.
Thanh Nguyệt để ngón tay đùa nghịch cúc áo thứ ba của anh, lên tiếng hỏi:
"Chồng ơi, anh tên là gì vậy?"
Tư Hành vuốt ve sống lưng yêu kiều của cô, hơi cúi đầu:
"Chồng em tên là Thấm Tư Hành, em phải nhớ kĩ, anh là người mà em yêu mãi mãi trên cõi đời này."
Thanh Nguyệt gật gật, anh thấy cô rảnh rỗi sinh buồn chán, liền lấy từ túi quần ra một viên kẹo đường sữa. Tư Hành bóc kẹo, Thanh Nguyệt chăm chú nhìn hành động của anh, tưởng rằng Tư Hành sẽ đút cho mình ăn.
Nhưng không, anh cắn lấy viên kẹo, cô lại có chút thất vọng, không thèm nhìn Tư Hành nữa. Ngay giây sau, cổ
Thanh Nguyệt bị anh giữ lẩy, điều chỉnh nó hơi hướng lên trên.
Ngọt, rất ngọt.
Kẹo từ nơi Tư Hành chuyển sang bên cô, Thanh Nguyệt không biết tại sao, cảm giác này vừa khiến người khác mê đắm lại vừa ngượng ngùng. Vành tai trắng nõn của cô phủ một lớp phấn hồng mỏng, anh khẽ nhếch môi, nói:
"Có ngon không?"
Thanh Nguyệt cảm thấy ngọt ngọt, có cả vị sữa béo béo, cô lại gật đầu:
"Rất ngon."
Tư Hành nói tiếp:
"Đồ ngon không được ăn một mình đâu, phải biết chia sẻ với chồng em, Thẩm Tư Hành này."
Nhưng chẳng thể nhớ bất cứ thứ gì.
Trăng ánh bạc yếu ớt chiếu vào qua cửa kính,Thanh Nguyệt nhìn người đàn ông trước mắt, dung mạo rất điển trai, làn da trắng lạnh cùng con ngươi đen tuyển, cao ngạo lạnh lùng. Nhưng trong con ngươi kia ánh lên một tia dịu dàng, cô không thể nhớ nổi người này là ai, nhíu mày:
"Anh là ai?"
Anh xoa xoa má Thanh Nguyệt, thấp giọng:
"Chồng của em."
Cô chớp chớp mắt, "chồng" Không hiểu sao Thanh Nguyệt nghe xong lại cảm thấy chữ này rất ngọt ngào, giống như kẹo sữa đường. Khóe môi cô cong lên, trên khuôn mặt vẻ yếu ớt để lộ ra một nụ cười, nụ cười tựa ánh trăng trên cao, Tư Hành nhìn đến mê mần. Nụ cười này, đây đúng là thứ anh đã từng đánh mất, đã từng không thể nhìn lại dù rất muốn.
Giờ đây, cuối cùng Tư Hành cũng được nhìn lại nó.
Thanh Nguyệt cười ngây ngốc, cô cảm thấy lòng tay đang xoa xoa trên má mình rất ấm, Thanh Nguyệt dịu dịu má mình vào lòng bàn tay anh. Tư Hành bật cười thành tiếng, anh nhớ lại hồi vợ chồng mới cưới, cô cũng nũng nịu như vậy, thỏ ngọc trên cung trăng.
Thật khiến người khác muốn phạm tội.
Hạnh phúc, đây đúng là cảm giác mà Tư Hành thiếu thốn bao năm qua, anh nhéo nhẹ má Thanh Nguyệt một cái.
Cô không đau, chỉ là nhéo nhẹ, Thanh Nguyệt đưa mắt nhìn Tư Hành, cô cảm thấy bụng nhỏ của mình rất đói, nói:
"Đói."
Anh gật đầu một cái, ghé sát lại gần Thanh Nguyệt, nói:
"Đói à? Lần sau nói, em phải nói như này: Em đói chồng ơi. Nhớ chưa?"
"Thanh Nguyệt, em nói đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô hơi gật gật, nhưng lại thắc mắc:
"Thanh Nguyệt, là ai vậy?"
Tư Hành kiên nhẫn nói:
"Thanh Nguyệt, là tên em, em là Thanh Nguyệt."
Anh không nói họ của Thanh Nguyệt ra, không muốn cô có bất cứ liên qua gì tới Đường gia kia nữa, một cuộc đời mới. Tư Hành cùng Thanh Nguyệt sẽ viết tiếp đoạn tình, cô được anh xốc dậy, lúc này Thanh Nguyệt mới phát hiện ra những xích sắt nặng nề trói buộc mình.
Cô thắc mắc nhìn Tư Hành:
"Cái này là gì?"
Anh cười nhẹ, ân cần cởi gỡ bỏ xích sắt ra, xoa xoa đầu Thanh Nguyệt:
"Thanh Nguyệt ngoan, không cần để tâm đến những thứ này, anh gỡ ra cho em rồi. Đợi anh ở đây, ngồi yên, anh đi lấy thức ăn cho em."
Cô ngoan ngoãn gật đầu, ngồi dựa lưng lên thành giường, Thanh Nguyệt như một đứa trẻ lần đầu tiếp xúc với thế giới sự vật bên ngoài, ngây thơ tò mò. Tay trái cô tự chạm lên má mình, cảm nhận chút hơi ấm còn vương lại từ lòng bàn tay của Tư Hành khi nãy.
Thanh Nguyệt rất nghe lời, anh nói cô ngồi cô sẽ ngồi yên, chỉ im lặng chờ đợi người trở về. Thanh Nguyệt không nhớ bất cứ thứ gì, những hành động của Tư Hành khiến cô cảm thấy rất ấm áp dịu dàng, mặc dù nét mặt của anh rất đáng sợ.
Thanh Nguyệt nhìn ra nền trời u tối bên ngoài, nhìn đến không chớp mắt, những song sắt trước mắt khiến cô ngột ngạt.
"Cạch"
Cánh cửa lần nữa được mở ra, bóng dáng cao lớn mặc sơ mi sắc đen đi vào, trên tay cầm theo khay thức ăn ấm nóng. Thanh Nguyệt nhìn thấy Tư Hành đã trở về, khóe môi lại cong nhẹ, hương cháo gà phảng phất trong không khí. Anh đặt khay thức ăn lên bàn thấp, kéo ghế rồi ngồi xuống, Tư Hành ngoắc tay, giọng nói trầm khàn vang lên:
"Thanh Nguyệt, lại đây."
Anh vỗ vỗ lên đùi mình, cô ngây ngốc chẳng biết gì, chỉ nghe theo. Thật sự giống một đứa trẻ, Thanh Nguyệt nhấc người dậy, chầm chậm đi tới bên Tư Hành, anh đột ngột kéo lấy tay cô. Khiến cả người Thanh Nguyệt ngã vào lòng mình, Tư Hành một tay giữ lấy eo thon nhỏ, một tay cầm muỗng sứ múc cháo, đưa tới tận miệng cô.
"Ăn đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thanh Nguyệt ăn lấy muỗng cháo, hết muỗng này tới muỗng khác, cái bụng nhỏ của cô cũng không kêu gào nữa.
Thanh Nguyệt đã ăn xong, cô dựa đầu vào lòng anh, đặc biệt thích mùi hương lành lạnh trên người Tư Hành.
Thanh Nguyệt để ngón tay đùa nghịch cúc áo thứ ba của anh, lên tiếng hỏi:
"Chồng ơi, anh tên là gì vậy?"
Tư Hành vuốt ve sống lưng yêu kiều của cô, hơi cúi đầu:
"Chồng em tên là Thấm Tư Hành, em phải nhớ kĩ, anh là người mà em yêu mãi mãi trên cõi đời này."
Thanh Nguyệt gật gật, anh thấy cô rảnh rỗi sinh buồn chán, liền lấy từ túi quần ra một viên kẹo đường sữa. Tư Hành bóc kẹo, Thanh Nguyệt chăm chú nhìn hành động của anh, tưởng rằng Tư Hành sẽ đút cho mình ăn.
Nhưng không, anh cắn lấy viên kẹo, cô lại có chút thất vọng, không thèm nhìn Tư Hành nữa. Ngay giây sau, cổ
Thanh Nguyệt bị anh giữ lẩy, điều chỉnh nó hơi hướng lên trên.
Ngọt, rất ngọt.
Kẹo từ nơi Tư Hành chuyển sang bên cô, Thanh Nguyệt không biết tại sao, cảm giác này vừa khiến người khác mê đắm lại vừa ngượng ngùng. Vành tai trắng nõn của cô phủ một lớp phấn hồng mỏng, anh khẽ nhếch môi, nói:
"Có ngon không?"
Thanh Nguyệt cảm thấy ngọt ngọt, có cả vị sữa béo béo, cô lại gật đầu:
"Rất ngon."
Tư Hành nói tiếp:
"Đồ ngon không được ăn một mình đâu, phải biết chia sẻ với chồng em, Thẩm Tư Hành này."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro