Vỏ bọc.
2024-11-17 01:46:11
Cô khép mi, cảm thấy mệt mỏi mất sức, mi cong nặng trĩu, rất buồn ngủ. Thanh Nguyệt thiếp đi khi vẫn còn đang trong bồn, cô dựa vào anh mà ngủ, tiểu đệ bên dưới của Tư Hành phản ứng mạnh mẽ với Thanh Nguyệt. Nó đã cương cứng từ khi mới bước vào bồn, anh nhìn dáng vẻ kiểu mị của cô trong lòng mình, hận không thể cùng
Thanh Nguyệt ân ái mây mưa.
Tư Hành cảm nhận mùi hương trên người cô, anh không nhịn được, nhưng Thanh Nguyệt đã mệt. Tư Hành chỉ có thể tự mình tự xử, anh cũng không dám để cô ngâm mình quá lâu.
Thanh Nguyệt được Tư Hành bế trở lại giường, cô gái nhỏ mềm mại nằm gọn trong chăn ấm, anh ân cần xoa xoa đầu Thanh Nguyệt. Yên lặng ngồi bên mép giường nhìn cô, Tư Hành chỉ cần như vậy thôi.
Anh biết, mình giam giữ Thanh Nguyệt là sai, nhưng Tư Hành sợ, cô sẽ rời bỏ mình.
Anh giờ đây sống chỉ vì Thanh Nguyệt, xem cô như động lực để sống từng ngày.
Tư Hành cúi người, đặt nụ hôn lên trán Thanh Nguyệt. Đôi mắt dịu dàng nhìn cô, anh nằm xuống giường, ngay sát bên cạnh Thanh Nguyệt, tay nắm lấy tay. Nâng niu cô, Tư Hành không ngủ, anh cứ nằm vậy ngắm nhìn Thanh Nguyệt
Thời gian cứ vậy mà trôi qua.
Không biết từ khi nào, Tư Hành đã ngủ gật, tay vẫn nắm chặt lấy tay cô không chịu bung. Giống như cách anh cố chấp giữ lấy Thanh Nguyệt không buông, cố chấp không chấp nhận chữ tình trong cô đã cạn, giữ lấy Thanh Nguyệt trong cả giấc mơ.
Cô là chấp niệm cả cuộc đời Tư Hành.
Yêu hận triển miên, anh không muốn nữa, Tư Hành chỉ muốn yêu muốn thương, một một gia đình hạnh phúc như bao người. Anh ngủ, nơi khóe mắt ươn ướt. Trời sáng, nơi đây vẫn chỉ u uất một sắc xám, lạnh lẽo tẻ nhạt, Thanh Nguyệt tỉnh giấc, vừa mở mắt đã nhìn thấy Tư Hành ngay bên cạnh mình.
Cô rúc vào lòng anh, vô tình đánh thức Tư Hành đang ngủ. Anh thấy có người lười biếng rúc vào lòng mình, kéo lấy eo Thanh Nguyệt, vuốt vuốt sống lưng Thanh Nguyệt. Cô thoải mái đến mức không muốn dậy, nhịp thở ấm áp, chăn lông mềm mại.
Tư Hành nói: "Được rồi, Thanh Nguyệt ngoan, dậy vệ sinh ăn sáng, chúng ta còn phải chào hỏi lại hàng xóm chứ."
Thanh Nguyệt trong mơ màng vẫn nghe được, cô có chút hồi hộp ngước mắt lên. Hàng xóm, ra ngoài, Thanh Nguyệt đợi không được nữa. bật người dậy, tay anh vẫn còn đặt trên eo nhỏ, cô nói:
"Tư Hành, Thanh Nguyệt dậy rồi, chúng ta đi thôi."
Giọng Thanh Nguyệt có chút vội vàng, cô không biết có những gì đang đợi ngoài kia. Thanh Nguyệt đánh răng rửa mặt cùng Tư Hành, chỉ riêng đi vệ sinh là tách nhau ra, cô ngoan ngoãn ngồi yên nhìn anh nấu ăn.
Thanh Nguyệt cũng muốn nấu, muốn giúp Tư Hành, nhưng lần nào cũng bị anh từ chối. Tư Hành bảo cô chỉ cần ngồi ngoan đợi anh, không cần động vào bất cứ thứ gì, Thanh Nguyệt không thể trái lời.
Cô được Tư Hành đút từng thìa, Thanh Nguyệt nuốt nhanh ăn nhanh, gấp gáp hơn mọi khi. Bởi cô nóng lòng được nhìn thấy thể giới bên ngoài, Thanh Nguyệt hệt như một đứa trẻ muốn biết mọi thứ, bữa sáng kết thúc bằng một cốc sữa cùng nụ hôn má.
Cô được thay một bộ đồ kín đáo hơn, cổ choàng khăn lông ấm áp, Thanh Nguyệt đẩy cửa bước ra ngoài. Lồng ngực cô phập phồng, ra ngoài rồi, Thanh Nguyệt lướt mắt nhìn mọi thứ xung quanh, những ngôi nhà sát vách sau, những thứ mới lạ. Anh đằng sau nắm lấy tay trái cô, tay Tư Hành rất ấm áp, truyền hơi ấm sang tay Thanh Nguyệt. Cô cười nói:
"Tay Tư Hành ẩm quá."
Đôi mắt anh ngập tràn ý cười, tay lại nắm chặt hơn. Thanh Nguyệt hồi hộp bước từng bước, cả hai đã ra khỏi cổng sắt, thanh âm rất dễ nghe truyền đến bên tai cô.
"Ô, hai người về rồi đấy à?"
Thanh Nguyệt quay mặt lại, thấy một người phụ nữ mặc quần áo lông, tay cầm xẻng để dọn tuyết, gương mắt phúc hậu dễ gần. Người này búi tóc thấp, tươi cười nói:
"Hai cô cậu về hôm qua đấy à? Thảo nào hôm qua cô nghe thấy tiếng xe với mở cổng."
Cô không biết tại sao lại rất lúng túng, không biết nên nói gì. Chẳng có ký ức xưa, cũng chẳng nhớ nổi người này là ai, Tư Hành lên tiếng trước:
"Vầng cô, chúng cháu đêm qua mới về."
Mọi cử chỉ, lời nói đều rất tự nhiên, một vỏ bọc giả dối hoàn hảo.
Người này được gọi Cố Yên, là một trong những người mà Thẩm Tư Hành đã cứu giúp và đào tạo, một bề tôi trung thành. Cố Yên tươi tắn nhìn sang Thanh Nguyệt đang lúng túng, cô chưa kịp thích ứng với mọi thứ. Cố Yên đặt xẻng sang một bên, phủi phủi tay nói:
"Thanh Nguyệt, cô mới luộc được ít khoai, đúng món cháu thích, đợi cô tí cô vào nhà lấy cho."
Cố Yên đi vào trong nhà, lấy khoai luộc đã chuẩn bị sẵn từ trước ra, đầy một rồ nhỏ. Đi tới bên Thanh Nguyệt nói:
"Đây, khoai mật, còn ấm lắm."
Anh vươn tay, giúp cô cầm lấy rổ khoai vẫn còn ấm nóng, Thanh Nguyệt khẽ gật đầu, lòng bất giác cảm thấy ấm áp. Cô nói:
"Chau cam on co."
Thanh Nguyệt dựa theo cách nói chuyện khi nãy của Tư Hành để xưng hô
Thanh Nguyệt ân ái mây mưa.
Tư Hành cảm nhận mùi hương trên người cô, anh không nhịn được, nhưng Thanh Nguyệt đã mệt. Tư Hành chỉ có thể tự mình tự xử, anh cũng không dám để cô ngâm mình quá lâu.
Thanh Nguyệt được Tư Hành bế trở lại giường, cô gái nhỏ mềm mại nằm gọn trong chăn ấm, anh ân cần xoa xoa đầu Thanh Nguyệt. Yên lặng ngồi bên mép giường nhìn cô, Tư Hành chỉ cần như vậy thôi.
Anh biết, mình giam giữ Thanh Nguyệt là sai, nhưng Tư Hành sợ, cô sẽ rời bỏ mình.
Anh giờ đây sống chỉ vì Thanh Nguyệt, xem cô như động lực để sống từng ngày.
Tư Hành cúi người, đặt nụ hôn lên trán Thanh Nguyệt. Đôi mắt dịu dàng nhìn cô, anh nằm xuống giường, ngay sát bên cạnh Thanh Nguyệt, tay nắm lấy tay. Nâng niu cô, Tư Hành không ngủ, anh cứ nằm vậy ngắm nhìn Thanh Nguyệt
Thời gian cứ vậy mà trôi qua.
Không biết từ khi nào, Tư Hành đã ngủ gật, tay vẫn nắm chặt lấy tay cô không chịu bung. Giống như cách anh cố chấp giữ lấy Thanh Nguyệt không buông, cố chấp không chấp nhận chữ tình trong cô đã cạn, giữ lấy Thanh Nguyệt trong cả giấc mơ.
Cô là chấp niệm cả cuộc đời Tư Hành.
Yêu hận triển miên, anh không muốn nữa, Tư Hành chỉ muốn yêu muốn thương, một một gia đình hạnh phúc như bao người. Anh ngủ, nơi khóe mắt ươn ướt. Trời sáng, nơi đây vẫn chỉ u uất một sắc xám, lạnh lẽo tẻ nhạt, Thanh Nguyệt tỉnh giấc, vừa mở mắt đã nhìn thấy Tư Hành ngay bên cạnh mình.
Cô rúc vào lòng anh, vô tình đánh thức Tư Hành đang ngủ. Anh thấy có người lười biếng rúc vào lòng mình, kéo lấy eo Thanh Nguyệt, vuốt vuốt sống lưng Thanh Nguyệt. Cô thoải mái đến mức không muốn dậy, nhịp thở ấm áp, chăn lông mềm mại.
Tư Hành nói: "Được rồi, Thanh Nguyệt ngoan, dậy vệ sinh ăn sáng, chúng ta còn phải chào hỏi lại hàng xóm chứ."
Thanh Nguyệt trong mơ màng vẫn nghe được, cô có chút hồi hộp ngước mắt lên. Hàng xóm, ra ngoài, Thanh Nguyệt đợi không được nữa. bật người dậy, tay anh vẫn còn đặt trên eo nhỏ, cô nói:
"Tư Hành, Thanh Nguyệt dậy rồi, chúng ta đi thôi."
Giọng Thanh Nguyệt có chút vội vàng, cô không biết có những gì đang đợi ngoài kia. Thanh Nguyệt đánh răng rửa mặt cùng Tư Hành, chỉ riêng đi vệ sinh là tách nhau ra, cô ngoan ngoãn ngồi yên nhìn anh nấu ăn.
Thanh Nguyệt cũng muốn nấu, muốn giúp Tư Hành, nhưng lần nào cũng bị anh từ chối. Tư Hành bảo cô chỉ cần ngồi ngoan đợi anh, không cần động vào bất cứ thứ gì, Thanh Nguyệt không thể trái lời.
Cô được Tư Hành đút từng thìa, Thanh Nguyệt nuốt nhanh ăn nhanh, gấp gáp hơn mọi khi. Bởi cô nóng lòng được nhìn thấy thể giới bên ngoài, Thanh Nguyệt hệt như một đứa trẻ muốn biết mọi thứ, bữa sáng kết thúc bằng một cốc sữa cùng nụ hôn má.
Cô được thay một bộ đồ kín đáo hơn, cổ choàng khăn lông ấm áp, Thanh Nguyệt đẩy cửa bước ra ngoài. Lồng ngực cô phập phồng, ra ngoài rồi, Thanh Nguyệt lướt mắt nhìn mọi thứ xung quanh, những ngôi nhà sát vách sau, những thứ mới lạ. Anh đằng sau nắm lấy tay trái cô, tay Tư Hành rất ấm áp, truyền hơi ấm sang tay Thanh Nguyệt. Cô cười nói:
"Tay Tư Hành ẩm quá."
Đôi mắt anh ngập tràn ý cười, tay lại nắm chặt hơn. Thanh Nguyệt hồi hộp bước từng bước, cả hai đã ra khỏi cổng sắt, thanh âm rất dễ nghe truyền đến bên tai cô.
"Ô, hai người về rồi đấy à?"
Thanh Nguyệt quay mặt lại, thấy một người phụ nữ mặc quần áo lông, tay cầm xẻng để dọn tuyết, gương mắt phúc hậu dễ gần. Người này búi tóc thấp, tươi cười nói:
"Hai cô cậu về hôm qua đấy à? Thảo nào hôm qua cô nghe thấy tiếng xe với mở cổng."
Cô không biết tại sao lại rất lúng túng, không biết nên nói gì. Chẳng có ký ức xưa, cũng chẳng nhớ nổi người này là ai, Tư Hành lên tiếng trước:
"Vầng cô, chúng cháu đêm qua mới về."
Mọi cử chỉ, lời nói đều rất tự nhiên, một vỏ bọc giả dối hoàn hảo.
Người này được gọi Cố Yên, là một trong những người mà Thẩm Tư Hành đã cứu giúp và đào tạo, một bề tôi trung thành. Cố Yên tươi tắn nhìn sang Thanh Nguyệt đang lúng túng, cô chưa kịp thích ứng với mọi thứ. Cố Yên đặt xẻng sang một bên, phủi phủi tay nói:
"Thanh Nguyệt, cô mới luộc được ít khoai, đúng món cháu thích, đợi cô tí cô vào nhà lấy cho."
Cố Yên đi vào trong nhà, lấy khoai luộc đã chuẩn bị sẵn từ trước ra, đầy một rồ nhỏ. Đi tới bên Thanh Nguyệt nói:
"Đây, khoai mật, còn ấm lắm."
Anh vươn tay, giúp cô cầm lấy rổ khoai vẫn còn ấm nóng, Thanh Nguyệt khẽ gật đầu, lòng bất giác cảm thấy ấm áp. Cô nói:
"Chau cam on co."
Thanh Nguyệt dựa theo cách nói chuyện khi nãy của Tư Hành để xưng hô
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro