Chương 30 - “Đối Với Em Chưa Bao Giờ Là Đủ”
Kẻ Ẩn Danh Xuất...
Lục Khuyết Hạ
2024-08-10 11:13:25
Buổi sáng sau đêm tân hôn, ánh nắng nhẹ nhàng len lỏi qua rèm cửa, chiếu rọi vào căn phòng. Vương Nam Phong và Nghị Sở Nhi vẫn còn nằm trên giường, cảm nhận hạnh phúc ngọt ngào của những giây phút đầu tiên sau khi kết hôn. Họ quấn quýt bên nhau, tận hưởng sự bình yên và ấm áp, cảm giác như thế giới ngoài kia chỉ là một điều gì đó xa xôi.
Sở Nhi vì bị tia sáng le lóa đó cứ rọi vào mặt nên cứ dụi mặt vào lồng ngực của Vương Nam Phong nhằm tránh ánh sáng đó.
-" Buổi sáng vui vẻ, bà xã"
Nói rồi hắn cưng chiều hôn vào trán cô một cái rồi mỉm cười hạnh phúc. Có vẻ đây là thời điểm mà hắn muốn ngừng thời gian lại vì nó giống hoàn toàn lúc trước mà hắn từng mong ước. Bây giờ cả hai đã danh chính ngôn thuận, chính thức thành vợ chồng hợp pháp.
Nhưng sự yên bình đó không kéo dài. Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, phá vỡ bầu không khí lãng mạn. Vương Nam Phong cau mày, nhận ra đó là cuộc gọi từ một thuộc hạ thân tín. Hắn ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc trở lại khi nhấc máy.
Vương Nam Phong cau mày, nhận điện thoại và nghe thuộc hạ báo cáo. hắn đáp lại bằng giọng lạnh lùng, uy nghiêm:
-"Chuyện gì mà gấp gáp vậy?"
Giọng nói gấp gáp từ đầu dây bên kia thông báo rằng trong tổ chức ngầm có một biến cố quan trọng vừa xảy ra. Vương Nam Phong thoáng nhìn qua Nghị Sở Nhi, cô cũng đã nhận ra sự căng thẳng trên gương mặt hắn. Những giây phút hạnh phúc của đêm tân hôn bỗng trở nên mong manh trước những biến động của thế giới ngầm mà hắn đang nắm giữ.Khoảnh khắc ngọt ngào bị thay thế bởi nhiệm vụ nặng nề, nhưng trong lòng cả hai đều hiểu rằng, dù có chuyện gì xảy ra, họ sẽ cùng nhau vượt qua tất cả.
Hắn nhận thấy biểu hiện lo lắng của Sở Nhi bèn đưa tay xoa xoa đầu cô vừa nghe bên kia trình bày sự việc.
Hắn biết, trách nhiệm lớn lao của một ông trùm không cho phép hắn lơ là dù chỉ trong khoảnh khắc, dù đó là ngày đầu tiên sau khi kết hôn. Thời khắc yên bình của họ bị gián đoạn, nhưng đó cũng là lời nhắc nhở về những gì họ sẽ cùng đối mặt trong tương lai.
Hắn nhanh chóng lái xe đến địa điểm căn cứ nằm ở sâu trong một khu vực có thể miêu tả cho dễ hiểu rằng đây là một nơi nằm ở phía Nam thành phố nhưng cực kì ít người biết đến, mà nếu biết cũng không thể đến vì đó là vùng cấm, vùng lãnh thổ nếu không được sự cho phép của Vương Nam Phong thì bất kì ai bước chân vào đó đều bị tra hỏi và xử tội không nương tay.
Thấy hắn, Hữu Tâm, Hữu Nghĩa và Hữu Đức nhanh chóng đi ra vừa đi vừa báo cáo tình hình với vẻ mặt không khấm khá nỗi là mấy.
-" Lão đại, có thư ẩn danh gửi đến vào hai phút trước."
-" Nội dung?"
Hữu Đức lập tức mở bức thư ẩn danh trên ipad nhanh chóng đọc lại:
-" Vương Nam Phong,
cậu có thể cảm thấy an toàn trong đế chế của mình, nhưng hãy nhớ rằng bóng tối luôn theo sát cậu. Nếu muốn giữ lại tất cả những gì cậu có, hãy chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với sự thật.
Đếm ngược đã bắt đầu"Bức thư này là đang đe dọa hắn hay chính là đang ngu ngốc dám đối đầu với Vương Nam Phong?
Đối phương rốt cuộc là ai, ai lại chưa nghe danh của hắn, đã vậy dám nói ẩn ý uy hiếp hẳn?
Vương Nam Phong chau mày, bàn tay vô thức vo thành nắm đấm, hừ lạnh một cái rồi ra lệnh.
-" Hừ, lập tức tìm thông tin của kẻ này.
-" Rõ."
Một lúc sau...
-" Bên kia đã xóa toàn bộ thông tin, địa chỉ ip nên không thể tra rõ được chính xác người đó là ai thưa lão đại."
Hắn tức giận đập mạnh tay xuống mặt bàn, gắn giọng quát lớn:
-" Vô dụng, bằng mọi giá phải tìm được còn không cuốn gói cút hết đi."
Một đám người cúi đầu không dám ngóc mặt lên đối diện với hắn. Chỉ im lặng nghe hắn dạy bảo.
-"Lui hết ra ngoài."
Nhận lệnh tất cả những ai có mặt đều nhanh chân rời khỏi căn phòng u ám này, không ai dám chậm một bước hay ngoảnh đầu lại nhìn.
Hắn từng bước tiến lại bức tranh phía trước, đưa tay gỡ bức tranh trên tường xuống, đưa tay sang kệ tủ bên cạnh, lần mò tay vào phía sau bình hoa đang đặt trên kệ ấn nút gì phía sau bình hoa. Theo sau đó đưa tay gõ gõ lên bức tường vừa treo bức tranh theo từng nhịp kí hiệu:
'Một chập Một //nghỉ// Hai chập Ba //nghỉ// Một"
Bức tường phẳng trước một bất ngờ dần dần lộ rõ khung viền của cánh cửa
rồi đột nhiên vạch sang một bên tạo lối đi căn phòng tối om như mực.
Hắn từng bức từng bước đi vào dường như không thể nào buông bỏ cảnh giác, ngay từ lúc ở vào căn phòng bên ngoài hắn đã cảm nhận có gì đó không đúng đang ẩn nấp trong căn mật thất của hắn.
Khi cửa vừa đóng lại, Vương Nam Phong cảm nhận được một sự căng thẳng lạ lùng trong không khí. Hắn nhìn quanh phòng, cảm thấy như có điều gì đó không đúng. Những món đồ trang trí vẫn còn nơi chỗ cũ, nhưng sự im lặng dường như đang che giấu một mối đe dọa nghiêm trọng. Trong lúc đó, ánh đèn từ chiếc đèn bàn bên cạnh tủ sách chợt nhấp nháy, như báo hiệu một điều gì đó vừa xảy ra.
Vương Nam Phong không biết rằng trong bóng tối ở góc khuất nào đó chắc chắn có người đang theo dõi từng cử chỉ của hắn. Người đó, dù chưa lộ diện, nhưng có thể cảm nhận được sự âm thầm của hắn qua sự lạnh lẽo của từng cơn gió.
Đột nhiên khóe môi hắn từ từ nhếch lên như ngầm thể hiện đã biết sự có mặt của đối phương trong này.
Tuy nhiên hắn không vạch trần hay bắt tại trận vì hắn chẳng dại dột mà bứt dây động rừng. Vờ như không có gì xảy ra rồi thản nhiên rời khỏi đây làm tên đang trốn trong góc khuất thở phào nhẹ nhỏm vì thoát được.
Sở Nhi vì bị tia sáng le lóa đó cứ rọi vào mặt nên cứ dụi mặt vào lồng ngực của Vương Nam Phong nhằm tránh ánh sáng đó.
-" Buổi sáng vui vẻ, bà xã"
Nói rồi hắn cưng chiều hôn vào trán cô một cái rồi mỉm cười hạnh phúc. Có vẻ đây là thời điểm mà hắn muốn ngừng thời gian lại vì nó giống hoàn toàn lúc trước mà hắn từng mong ước. Bây giờ cả hai đã danh chính ngôn thuận, chính thức thành vợ chồng hợp pháp.
Nhưng sự yên bình đó không kéo dài. Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, phá vỡ bầu không khí lãng mạn. Vương Nam Phong cau mày, nhận ra đó là cuộc gọi từ một thuộc hạ thân tín. Hắn ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc trở lại khi nhấc máy.
Vương Nam Phong cau mày, nhận điện thoại và nghe thuộc hạ báo cáo. hắn đáp lại bằng giọng lạnh lùng, uy nghiêm:
-"Chuyện gì mà gấp gáp vậy?"
Giọng nói gấp gáp từ đầu dây bên kia thông báo rằng trong tổ chức ngầm có một biến cố quan trọng vừa xảy ra. Vương Nam Phong thoáng nhìn qua Nghị Sở Nhi, cô cũng đã nhận ra sự căng thẳng trên gương mặt hắn. Những giây phút hạnh phúc của đêm tân hôn bỗng trở nên mong manh trước những biến động của thế giới ngầm mà hắn đang nắm giữ.Khoảnh khắc ngọt ngào bị thay thế bởi nhiệm vụ nặng nề, nhưng trong lòng cả hai đều hiểu rằng, dù có chuyện gì xảy ra, họ sẽ cùng nhau vượt qua tất cả.
Hắn nhận thấy biểu hiện lo lắng của Sở Nhi bèn đưa tay xoa xoa đầu cô vừa nghe bên kia trình bày sự việc.
Hắn biết, trách nhiệm lớn lao của một ông trùm không cho phép hắn lơ là dù chỉ trong khoảnh khắc, dù đó là ngày đầu tiên sau khi kết hôn. Thời khắc yên bình của họ bị gián đoạn, nhưng đó cũng là lời nhắc nhở về những gì họ sẽ cùng đối mặt trong tương lai.
Hắn nhanh chóng lái xe đến địa điểm căn cứ nằm ở sâu trong một khu vực có thể miêu tả cho dễ hiểu rằng đây là một nơi nằm ở phía Nam thành phố nhưng cực kì ít người biết đến, mà nếu biết cũng không thể đến vì đó là vùng cấm, vùng lãnh thổ nếu không được sự cho phép của Vương Nam Phong thì bất kì ai bước chân vào đó đều bị tra hỏi và xử tội không nương tay.
Thấy hắn, Hữu Tâm, Hữu Nghĩa và Hữu Đức nhanh chóng đi ra vừa đi vừa báo cáo tình hình với vẻ mặt không khấm khá nỗi là mấy.
-" Lão đại, có thư ẩn danh gửi đến vào hai phút trước."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-" Nội dung?"
Hữu Đức lập tức mở bức thư ẩn danh trên ipad nhanh chóng đọc lại:
-" Vương Nam Phong,
cậu có thể cảm thấy an toàn trong đế chế của mình, nhưng hãy nhớ rằng bóng tối luôn theo sát cậu. Nếu muốn giữ lại tất cả những gì cậu có, hãy chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với sự thật.
Đếm ngược đã bắt đầu"Bức thư này là đang đe dọa hắn hay chính là đang ngu ngốc dám đối đầu với Vương Nam Phong?
Đối phương rốt cuộc là ai, ai lại chưa nghe danh của hắn, đã vậy dám nói ẩn ý uy hiếp hẳn?
Vương Nam Phong chau mày, bàn tay vô thức vo thành nắm đấm, hừ lạnh một cái rồi ra lệnh.
-" Hừ, lập tức tìm thông tin của kẻ này.
-" Rõ."
Một lúc sau...
-" Bên kia đã xóa toàn bộ thông tin, địa chỉ ip nên không thể tra rõ được chính xác người đó là ai thưa lão đại."
Hắn tức giận đập mạnh tay xuống mặt bàn, gắn giọng quát lớn:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-" Vô dụng, bằng mọi giá phải tìm được còn không cuốn gói cút hết đi."
Một đám người cúi đầu không dám ngóc mặt lên đối diện với hắn. Chỉ im lặng nghe hắn dạy bảo.
-"Lui hết ra ngoài."
Nhận lệnh tất cả những ai có mặt đều nhanh chân rời khỏi căn phòng u ám này, không ai dám chậm một bước hay ngoảnh đầu lại nhìn.
Hắn từng bước tiến lại bức tranh phía trước, đưa tay gỡ bức tranh trên tường xuống, đưa tay sang kệ tủ bên cạnh, lần mò tay vào phía sau bình hoa đang đặt trên kệ ấn nút gì phía sau bình hoa. Theo sau đó đưa tay gõ gõ lên bức tường vừa treo bức tranh theo từng nhịp kí hiệu:
'Một chập Một //nghỉ// Hai chập Ba //nghỉ// Một"
Bức tường phẳng trước một bất ngờ dần dần lộ rõ khung viền của cánh cửa
rồi đột nhiên vạch sang một bên tạo lối đi căn phòng tối om như mực.
Hắn từng bức từng bước đi vào dường như không thể nào buông bỏ cảnh giác, ngay từ lúc ở vào căn phòng bên ngoài hắn đã cảm nhận có gì đó không đúng đang ẩn nấp trong căn mật thất của hắn.
Khi cửa vừa đóng lại, Vương Nam Phong cảm nhận được một sự căng thẳng lạ lùng trong không khí. Hắn nhìn quanh phòng, cảm thấy như có điều gì đó không đúng. Những món đồ trang trí vẫn còn nơi chỗ cũ, nhưng sự im lặng dường như đang che giấu một mối đe dọa nghiêm trọng. Trong lúc đó, ánh đèn từ chiếc đèn bàn bên cạnh tủ sách chợt nhấp nháy, như báo hiệu một điều gì đó vừa xảy ra.
Vương Nam Phong không biết rằng trong bóng tối ở góc khuất nào đó chắc chắn có người đang theo dõi từng cử chỉ của hắn. Người đó, dù chưa lộ diện, nhưng có thể cảm nhận được sự âm thầm của hắn qua sự lạnh lẽo của từng cơn gió.
Đột nhiên khóe môi hắn từ từ nhếch lên như ngầm thể hiện đã biết sự có mặt của đối phương trong này.
Tuy nhiên hắn không vạch trần hay bắt tại trận vì hắn chẳng dại dột mà bứt dây động rừng. Vờ như không có gì xảy ra rồi thản nhiên rời khỏi đây làm tên đang trốn trong góc khuất thở phào nhẹ nhỏm vì thoát được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro