Chương 30 - “Đối Với Em Chưa Bao Giờ Là Đủ”
Lựa Chọn Buôn B...
Lục Khuyết Hạ
2024-08-10 11:13:25
Khóc một hồi, cô cũng dần lấy lại tỉnh táo tinh thần thoải mái hơn.
Sở Nhi ngồi bật dậy tay lau chùi nước mắt trên khuôn mặt, tay còn vỗ nhẹ vào má bốp bốp cho tỉnh táo.
- “Sở Nhi à mày cần tỉnh táo trong lúc này chứ, sao phải khóc.”
- “Nếu ba tức giận vì chuyện này thì suy ra ông chỉ cần Lục Bảo chứ chẳng cần mày làm gì. Lúc đầu mình tiếp cận Vương Nam Phong để lấy nó nếu không thực hiện được cũng chẳng sao.”
- “Được rồi mày không cần nghĩ nhiều nữa Nghị Sở Nhi.”
Cô tự an ủi tự trấn an và tự nhủ bản thân mình rồi đứng dậy đi tắm.
Tầm 30 phút sau…
Sau khi tắm gội đầu sạch sẽ xua tan mọi muộn phiền của cả ngày chỉ toàn rửa mặt bằng nước mắt bà bực mình thì đây vẫn là cách giúp cô giải tỏa stress nhất.
Đang sấy tóc thì cô cảm thấy bụng của mình kêu cồn cào thì mới chợt nhớ tối nay cô còn chưa ăn tối. Đúng thật, nguyên cả ngày hôm nay cô không được buổi nào ăn trọn vẹn và no cả, chỉ ăn qua loa rồi nhanh chóng làm việc.
Sở Nhi bèn xuống bếp tìm thức ăn nhưng chẳng có gì dùng để ăn liền cả. Cô xoay người sang tủ lạnh lục lọi, thật may mắn rằng còn một miếng thịt dùng để làm beefsteak.
- " Hihi nhân phẩm của mình cũng tốt đấy nhỉ?"
Tâm trạng Sở Nhi bắt đầu phấn khởi và vui vẻ trở lại khi vẫn còn một chút niềm vui xung quanh cô. Tuy chỉ là một điều nhỏ nhặt nhưng cũng đủ lấp một khoảng bực tức trong người cô lúc này.
Và điều đặc biệt hơn thế chính là cô còn biết chế biến món này nữa.Cũng từng có một khoảng thời gian khi còn ở Pháp, lúc đó cô cũng chỉ học nấu beefsteak vì đó là món mà cô nghĩ nó đơn giản và dễ làm nhất.
Nếu mà xét về việc am hiểu về thức ăn thì có lẽ món Âu sẽ thích hợp với cô hơn là Á.
Sở Nhi bận rộn xoay quanh bếp mãi 30 phút thì món ăn mới được hoàn thành. Sau khi nhìn ngắm thành quả mà chính tay cô làm thì cô cảm thấy quá tuyệt. Nhưng ngắm một hồi cô mới cảm thấy thiếu gì đó.
- “Hình như vẫn thiếu gì ấy nhờ?”
Sở Nhi vừa đứng nhìn ngó xung quanh, tay thì gõ gõ vào cằm suy nghĩ.
- “Ahh nhớ rồi! ăn beefsteak không thể thiếu rượu vang được.”-Sở Nhi liền búng tay.
Nếu cô nhớ không nhầm lúc cô dọn nhà sang đây có người bạn ở Pháp gửi tặng cô chai rượu vang nhưng cô chẳng nghĩ sẽ dùng tới nên để đâu không nhớ. Tìm tòi một lúc vẫn không thấy Sở Nhi thất vọng quay lại mở tủ lạnh lấy ra một lon coca uống tạm thay vì rượu.
- “Không sao không sao, uống tạm vậy. Buổi tối uống rượu cũng chẳng tốt cho dạ dày”.
Cô tự nhủ với bản thân mặc dù vẫn tiếc một chút.
Cô ngồi xuống bàn chuẩn bị tận hưởng thì mới chợt nhớ ra trang mạng xã hội instagram của mình đã bị màn nhện đóng nguyên 1 tháng trời. Do tính chất công việc nên cô cũng chẳng còn thời gian cập nhập thường xuyên như lúc trước.
Sở Nhi đứng dậy tìm điện thoại rồi checking với bàn ăn. Cũng do vừa tắm xong nên cô chẳng make up gì nên cô cũng dành vài phút để chỉnh sửa một tí bởi vì phụ nữ ai chẳng muốn mình xinh.
Mãi đắng đo lựa chọn thì cô cũng đã chọn ra được hai tấm hình khá ứng ý. Sở Nhi nhanh chóng đăng tải với dòng cap:“have a nice dinner, cheer!!”
Sau khi hoàn thành thì cô cũng bắt đầu dùng bữa.
- “perfect! Ăn thoi”-Sở Nhi thõa mãn
Song song cùng lúc thời điểm của Vương Nam Phong…
Hắn đang làm việc cũng khá mệt mỏi bèn lấy điện thoại lướt web một tí thì cũng vừa thấy tấm ảnh Sở Nhi đăng tải.
Một nụ cười và ánh mắt dường như đang suy ngẫm nghĩ gì đó.
Chưa đợi 5 giây, hắn đã nhấc máy lên gọi điện cho cô.
Phía bên này, Cô đang ăn thì bỗng có cuộc gọi. Màn hình hiển thị tên này thì phút chỗ nụ cười trên gương mặt cô cũng dần mất.
- “Gì vậy trời, giờ này cũng muốn hành xác tôi đấy à?”
Cô bực bội than vản vài tiếng rồi cũng nhấc máy:
- “Anh gọi tôi có chuyện gì?”
- "Tôi cho cô 10 phút đến nhà tôi gấp! "
- “Ơ đang đêm khuya tới nhà anh làm cái gì anh…”
- “Cô còn 9 phút.”-Hắn ngắt ngang lời cô.
Hắn nói xong tắt máy để lại Sở Nhi đang ngồi thửng thờ còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- “Chết tiệt, tên này khùng rồi sao?”
Vừa chửi cô vừa nhanh chóng chạy về phóng lấy áo và túi rồi vội vàng chạy ra xe đi nhanh tới nhà Vương Nam Phong.
Cũng rất may, khoảng cách từ nhà cô tới nhà hắn cũng không xa là mấy, chỉ đi qua khỏi đoạn đường lớn này là tới.
Tới nơi, Sở Nhi xuống xe vội vàng chạy lên phòng hắn.
Sở Nhi ngồi bật dậy tay lau chùi nước mắt trên khuôn mặt, tay còn vỗ nhẹ vào má bốp bốp cho tỉnh táo.
- “Sở Nhi à mày cần tỉnh táo trong lúc này chứ, sao phải khóc.”
- “Nếu ba tức giận vì chuyện này thì suy ra ông chỉ cần Lục Bảo chứ chẳng cần mày làm gì. Lúc đầu mình tiếp cận Vương Nam Phong để lấy nó nếu không thực hiện được cũng chẳng sao.”
- “Được rồi mày không cần nghĩ nhiều nữa Nghị Sở Nhi.”
Cô tự an ủi tự trấn an và tự nhủ bản thân mình rồi đứng dậy đi tắm.
Tầm 30 phút sau…
Sau khi tắm gội đầu sạch sẽ xua tan mọi muộn phiền của cả ngày chỉ toàn rửa mặt bằng nước mắt bà bực mình thì đây vẫn là cách giúp cô giải tỏa stress nhất.
Đang sấy tóc thì cô cảm thấy bụng của mình kêu cồn cào thì mới chợt nhớ tối nay cô còn chưa ăn tối. Đúng thật, nguyên cả ngày hôm nay cô không được buổi nào ăn trọn vẹn và no cả, chỉ ăn qua loa rồi nhanh chóng làm việc.
Sở Nhi bèn xuống bếp tìm thức ăn nhưng chẳng có gì dùng để ăn liền cả. Cô xoay người sang tủ lạnh lục lọi, thật may mắn rằng còn một miếng thịt dùng để làm beefsteak.
- " Hihi nhân phẩm của mình cũng tốt đấy nhỉ?"
Tâm trạng Sở Nhi bắt đầu phấn khởi và vui vẻ trở lại khi vẫn còn một chút niềm vui xung quanh cô. Tuy chỉ là một điều nhỏ nhặt nhưng cũng đủ lấp một khoảng bực tức trong người cô lúc này.
Và điều đặc biệt hơn thế chính là cô còn biết chế biến món này nữa.Cũng từng có một khoảng thời gian khi còn ở Pháp, lúc đó cô cũng chỉ học nấu beefsteak vì đó là món mà cô nghĩ nó đơn giản và dễ làm nhất.
Nếu mà xét về việc am hiểu về thức ăn thì có lẽ món Âu sẽ thích hợp với cô hơn là Á.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở Nhi bận rộn xoay quanh bếp mãi 30 phút thì món ăn mới được hoàn thành. Sau khi nhìn ngắm thành quả mà chính tay cô làm thì cô cảm thấy quá tuyệt. Nhưng ngắm một hồi cô mới cảm thấy thiếu gì đó.
- “Hình như vẫn thiếu gì ấy nhờ?”
Sở Nhi vừa đứng nhìn ngó xung quanh, tay thì gõ gõ vào cằm suy nghĩ.
- “Ahh nhớ rồi! ăn beefsteak không thể thiếu rượu vang được.”-Sở Nhi liền búng tay.
Nếu cô nhớ không nhầm lúc cô dọn nhà sang đây có người bạn ở Pháp gửi tặng cô chai rượu vang nhưng cô chẳng nghĩ sẽ dùng tới nên để đâu không nhớ. Tìm tòi một lúc vẫn không thấy Sở Nhi thất vọng quay lại mở tủ lạnh lấy ra một lon coca uống tạm thay vì rượu.
- “Không sao không sao, uống tạm vậy. Buổi tối uống rượu cũng chẳng tốt cho dạ dày”.
Cô tự nhủ với bản thân mặc dù vẫn tiếc một chút.
Cô ngồi xuống bàn chuẩn bị tận hưởng thì mới chợt nhớ ra trang mạng xã hội instagram của mình đã bị màn nhện đóng nguyên 1 tháng trời. Do tính chất công việc nên cô cũng chẳng còn thời gian cập nhập thường xuyên như lúc trước.
Sở Nhi đứng dậy tìm điện thoại rồi checking với bàn ăn. Cũng do vừa tắm xong nên cô chẳng make up gì nên cô cũng dành vài phút để chỉnh sửa một tí bởi vì phụ nữ ai chẳng muốn mình xinh.
Mãi đắng đo lựa chọn thì cô cũng đã chọn ra được hai tấm hình khá ứng ý. Sở Nhi nhanh chóng đăng tải với dòng cap:“have a nice dinner, cheer!!”
Sau khi hoàn thành thì cô cũng bắt đầu dùng bữa.
- “perfect! Ăn thoi”-Sở Nhi thõa mãn
Song song cùng lúc thời điểm của Vương Nam Phong…
Hắn đang làm việc cũng khá mệt mỏi bèn lấy điện thoại lướt web một tí thì cũng vừa thấy tấm ảnh Sở Nhi đăng tải.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một nụ cười và ánh mắt dường như đang suy ngẫm nghĩ gì đó.
Chưa đợi 5 giây, hắn đã nhấc máy lên gọi điện cho cô.
Phía bên này, Cô đang ăn thì bỗng có cuộc gọi. Màn hình hiển thị tên này thì phút chỗ nụ cười trên gương mặt cô cũng dần mất.
- “Gì vậy trời, giờ này cũng muốn hành xác tôi đấy à?”
Cô bực bội than vản vài tiếng rồi cũng nhấc máy:
- “Anh gọi tôi có chuyện gì?”
- "Tôi cho cô 10 phút đến nhà tôi gấp! "
- “Ơ đang đêm khuya tới nhà anh làm cái gì anh…”
- “Cô còn 9 phút.”-Hắn ngắt ngang lời cô.
Hắn nói xong tắt máy để lại Sở Nhi đang ngồi thửng thờ còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- “Chết tiệt, tên này khùng rồi sao?”
Vừa chửi cô vừa nhanh chóng chạy về phóng lấy áo và túi rồi vội vàng chạy ra xe đi nhanh tới nhà Vương Nam Phong.
Cũng rất may, khoảng cách từ nhà cô tới nhà hắn cũng không xa là mấy, chỉ đi qua khỏi đoạn đường lớn này là tới.
Tới nơi, Sở Nhi xuống xe vội vàng chạy lên phòng hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro