Chương 30 - “Đối Với Em Chưa Bao Giờ Là Đủ”

Mật Vụ Ngầm Có...

Lục Khuyết Hạ

2024-08-10 11:13:25

Đêm tối muộn giữa cái đêm yên ắng,tĩnh lặng có thể nghe tiếng tích tắc từ chiếc đồng hồ. Đột nhiên chuông điện thoại của Vương Nam Phong kêu lên.

Hắn vội mò mẫn cái điện thoại trên kệ tủ cạnh đầu giường bắt máy vội sợ ảnh hưởng khiến Sở Nhi thức giấc.

Đầu dây bên kia vang đến giọng nói gấp gáp có thể thấy được có chuyện gì rất nghiêm trọng:

- “ Lão đại, không xong rồi! Cơ mật bên Malta bị rò rỉ thông tin bây giờ hệ thống đang bị xâm nhập khiến chúng ta thiệt hại không ít. Phía Đặng Tử Kì đang nhân cơ hội mà đẩy tới. Cần ngài sang gấp.”

Hắn nắm rõ tình hình qua đầu dây bên kia, hàng lông mày lập tức nhăn lại không tự chủ, giọng nói nghiêm nghị ra lệnh:.

||||| Truyện đề cử: Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê |||||

- “ Kéo dài thời gian, đợi tôi qua.”

- “ Rõ”

Nói xong hắn gửi tin nhắn đến cho ba người họ Hữu chuẩn bị chuyến đi lần này. Tuy tình hình đang căng thẳng, thời gian gấp rút nhưng hành động của hắn vẫn cẩn thận, nhẹ nhàng tránh cho việc cô tỉnh dậy.

Trước khi rời đi hắn còn ngồi cạnh nhìn ngắm gương mặt đang ngủ say chẳng biết trời trăng mây gió gì. Đặt lên trán cô một nụ hôn rồi gấp rút rời đi trong im lặng chẳng một lời tạm biệt.



Trong kinh đô nhộn nhịp giữa lòng trung tâm của Los Angeles, ánh nắng bình minh le lói qua khe cửa sổ, vẽ nên những dải sáng mơ màng trên sàn nhà. Khí trời trong lành, dễ chịu sau cơn mưa nhẹ đêm, mang lại một cảm giác tươi mới cho buổi sáng. Trong không gian yên bình ấy, Nghị Sở Nhi dần mở mắt, tỉnh giấc sau một giấc ngủ say, đầy ấm áp.

Cô vươn vai, cảm nhận sự thoải mái và sảng khoái lan tỏa khắp cơ thể. Ánh nắng nhẹ nhàng xua tan đi những mệt mỏi, hồi sinh mọi cảm xúc trong cô. Sở Nhi vô thức nhìn sang bên cạnh nhưng bóng người tối qua nằm cạnh đã sớm rời đi, trong lòng có chút hụt hẫng mà rời giường vệ sinh cá nhân.

Xong, cô không vội xuống dưới bếp ăn sáng mà chọn bước nhẹ nhàng qua các phòng, mong chờ có thể tìm thấy bóng dáng hắn.

Tuy nhiên, căn biệt thự vắng lặng, không dấu hiệu của sự hiện diện nào khác ngoài tiếng đồng hồ tường mon men. Bỗng cô nhìn thấy người làm đang dọn dẹp sàn liền đi lại hỏi:

- “ Cô có thấy Vương Nam Phong ở đâu không?”

- “ Dạ tôi chỉ nghe quản gia Dương nói thiếu gia đi công tác, phải hơn một tháng mới về ạ.”

- “ Hả? Một tháng, sao tôi không nghe anh ấy nói gì?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- “ Dạ thiếu gia đột ngột đi vào giữa đêm nên chưa kịp thông báo, chỉ vừa sáng nay cậu Đức Uy tới thông báo với ông quản gia Dương thôi ạ.”

Sở Nhi nghe xong liền gật đầu rồi đi xuống dưới. Lòng cô có chút trĩu nặng chẳng biết lý do tại sao như vậy. Bình thường có hắn cả hai như chó với mèo không lời qua tiếng lại hai ba câu chắc chắn ngày đó có điều bất thường.

Đã vậy đột ngột rời đi có chút khiến cô cảm thấy trống vắng.

Một tâm trạng hụt hẫng, cảm giác cô đơn ùa về nhưng đồng thời, trong lòng Sở Nhi cũng dâng trào hớn hở lại với một ngày tươi mới.

Dù gì nếu hắn rời đi vội vàng chắc chắn có liên quan đến thế giới ngầm của hắn nên cô cũng không nghĩ gì nhiều.



Tại Malta…

- “ Lão đại!”

Tất cả thuộc hạ, người có mặt ở đó đều cúi gập đầu nghiệm nghị cúi chào khi nhìn thấy bóng dáng của chủ nhân bọn họ.

Vương Nam Phong cùng ba người họ Hữu, theo sau vài tên vệ sĩ nhanh chóng đi nhanh vào căn mật thất sâu bên trong căn cứ.

- “ Lão đại, không ổn rồi. Đặng Tử Kì quả thật chẳng kiêng kị gì ai. Bây giờ nên giải quyết thế nào ạ?”

- “ Giải quyết đi.”

Tổ chức Mafia Đặng Tử Kỳ: Đây là tổ chức được hình thành trên cơ sở gia đình và gắn liền với áp bức của những kẻ xâm lược cùng sự nhu nhược của giới lãnh đạo. Tổ chức này hoạt động kinh doanh sòng bạc, cho vay nặng lãi, buôn bán ma túy, mại dâm. Đồng thời, sử dụng bạo lực để tạo thế độc quyền, cạnh tranh không lành mạnh trong kinh doanh.

Ông ta nhiều lần động chạm tới phía tổ chức của Vương Nam Phong nhưng không thành. Vốn dĩ chờ thời cơ rồi xông tới mà chiếm vũ khí hay lợi nhuận của tổ chức.

Có lần ông ta cho người đột kích kho hàng bên Macau, vừa bắt đầu đã bị Hữu Đức phát hiện và truy bắt cùng tận nhưng may mắn tẩu thoát.

Lúc đó Vương Nam Phong lại cho ngừng không đuổi và tiêu diệt ông ta không phải là bỏ qua mà là đợi ngày chính bản thân hắn là người diệt lấy đó làm gương cho bất kì ai lần nữa động chạm tới thứ không nên và không bao giờ chạm tới.

Lần này chính là lúc nên để mọi chuyện đi vào điểm dừng và kết thúc. Không để ông ta được nước lấn tới, lộng hành ra vẻ ta đây.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhận lệnh từ hắn, Hữu Nghĩa đứng ra huy động toàn bộ người trong tổ chức đang có mặt tại Malta. Mọi thứ đang được chuẩn bị chờ thời điểm xuất phát, bỗng một tên thuộc hạ lãnh đạo việc quan sát khu vực qua bộ điều khiển từ xa chạy đáo chạy để vào trong báo tin khẩn:

- “ Lão Đại, phái tổ chức Đặng Tử Kì đang trên đường tới đòi khởi chiến.”

Nghe tới đây, hắn nhoẻn miệng nở nụ cười tàn độc, hừ lạnh một tiếng nhàn nhạt lên tiếng:

- “ Đến là đón, đụng là chạm còn tới…thì tiễn!”

Ánh mắt mụ mị cương quyết có phần răn đe,cương định nhìn giữa không trung như đang có suy nghĩ gì đó chỉ mình hắn nắm rõ.

Không ít lâu sau, một đoàn quân trên dưới hai trăm người đã có mặt bao vay xung quanh căn cứ của Vương Nam Phong.

Tên thủ lĩnh là Đặng Tử Kì ngạo mạng lên giọng đầy đắc thắng:

- “ Vương Nam Phong có giỏi thì hôm nay đấu với ta một trận thật công bằng. Để ta xem chức vị đứng đầu của cậu có thực sự xứng đáng hay không nào.”

Câu nói đầy khiêu khích thốt ra từ miệng của một người khí chất ngông cuồng không biết tự lượng sức mình chỉ khiến Vương Nam Phong đã khinh càng thêm khinh trả lời lười biếng:

- “ Người như ông xứng đáng để tôi ra mặt ư?”

- “ Hừ cậu dám khinh thường tôi?”

Ông ta không kiềm được mà nổi giận, gân xanh gân đỏ bấy giờ chằn chịt trên trán dưới làn da nhăn nheo của người có tuổi.

Bất chợt, ông ta liền ra hiệu. Bỗng đám người xung quanh đang bao vây thuộc hạ của Vương Nam Phong liền đánh lén.

- “ Đặng Tử Kì, ông chơi bẩn”

- “ Hahaha nếu không bẩn thì làm sao mà thắng.”

- “ Được vậy ông đừng trách sao tôi tàn bạo.”

Vừa dứt lời, thuộc hạ phía căn cứ đối diện dưới sự chỉ đạo của Hữu Tâm đột nhiên xông ra tập kích đám người của Đăng Tử Kì.

Lúc đầu hai bên ngang chiến song song không ai nhường ai. Cả hai bên đều xông lên tập kích nhau từ tứ phía.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - “Đối Với Em Chưa Bao Giờ Là Đủ”

Số ký tự: 0