Chương 30 - “Đối Với Em Chưa Bao Giờ Là Đủ”
Mưu Mô Trong Bó...
Lục Khuyết Hạ
2024-08-10 11:13:25
Một cảnh tượng với khung cảnh ngọt ngào tràn ngập sự tình yêu giữa hai người họ khiến Nhãn Trà Đoan đang đứng phía sau rửa bát liền bực bội tức tối.
Cô ta nắm chặt cái bát trong tay thầm chửi rủa không ít lần về Sở Nhi. Chẳng lẽ mọi công sức cô cố gắng tiếp cận hắn tối nay đều đổ bể cả sao. Không được, cô không can tâm, không can tâm!
Vì nghe người làm nói Vương Nam Phong và Nghị Sở Nhi sẽ ở lại đây trò chuyện một lát nữa, tâm cơ của Nhã Đoan lần nữa khởi phấn lên.
Nhanh chóng, cô ta rửa nhanh bát đĩa lúc nãy rồi lên hòa nhập vào cuộc nói chuyện cùng với mọi người trong nhà.
Trong căn phòng lớn, ánh đèn vàng ấm áp lan tỏa, tạo nên không gian trang trọng cho cuộc trò chuyện của gia đình. Sở Nhi, với ánh mắt rạng ngời, nhấp nhô từng câu chuyện vui với ba mẹ chồng tương lai. Bên cạnh đó, Vương Nam Phong, người đàn ông lịch lãm và điềm đạm ít nói ngày thường, cũng tham gia vào cuộc trò chuyện.
Ngày thường, rất ít có khi rất hiếm khi Vương Gia có mặt đầy đủ cả hai con trai, nay lại có thêm cô con dâu tương lai không khí càng vui vẻ hơn.
Có lẽ do sự khéo ăn khéo nói của Sở Nhi nên mới giúp nút thắt giữa Vương Đăng Kỳ, và Vương Nam Phong như được nới lỏng và gỡ rối. Giữa hai người họ không mấy hòa hợp với mối quan hệ cha con.
Sự cứng rắn, nghiêm khắc từ lâu cộng thêm việc tái hôn với Quý Mặc Như ngay sau khi mẹ ruột của hắn vừa mất. Khiến khoảng cách giữa hai người từ đó mà xuất hiện.
…
Trong không gian yên bình của một buổi tối tại đây, Vương Nam Phong và Sở Nhi cùng nhau trò chuyện cùng ba mẹ chồng in dự trong việc hôn lễ sắp tới. Tiếng cười và tiếng chén dĩa tạo nên một không khí ấm cúng.
Tuy nhiên, khung cảnh hạnh phúc ấy không làm lay chuyển được dã tâm trong lòng Nhãn Trà Đoan. Cô ta đã âm thầm cài cắm và chờ đợi cơ hội để thực hiện mưu đồ của mình - phá hoại mối quan hệ của Vương Nam Phong và Sở Nhi.
Vương Nam Phong thấy điện thoại trong túi áo reo liền xin phép ra ngoài để nghe máy. Trước khi đi, hắn ghé sát vào tai cô thầm nói:
- “ Tôi ra ngoài một lát, em chịu khó một mình đối phó lúc không có tôi nhé.”
- “ Ừm đơn giản thôi mà.”
Hắn vuốt mái tóc rồi hôn vào tóc cô rồi mới đứng dậy ra ngoài.
Khi Vương Nam Phong xin phép rời đi một chút, Nhãn Trà Đoan, với vẻ mặt tươi cười, nhưng trong lòng lại đang nung nấu một âm mưu tàn độc. Cô nhận ra đây là cơ hội để gieo rắc hạt giống ganh ghét và nghi ngờ trong tâm trí của Sở Nhi.
Lợi dụng lúc Vương Nam Phong xin phép đi vệ sinh, Trà Đoan bất chợt viện cớ đứng dậy rồi cũng âm thầm lẽo đẽo theo sau lưng hắn ngay sau đó. Đối với mọi người trong nhà có thể không nhận ra dấu hiệu kì lạ này nhưng riêng sự kì lạ này lại không dễ dàng qua mắt được Sở Nhi. Nhưng dù gì đang nói chuyện với ba mẹ hắn nên cũng không tiện vạch trần.
Khi hắn nhấc máy nghe điện thoại của đầu dây bên kia nhưng bóng dáng lấp ló nghe lén của Trà Đoan từ phía sau đã bị cửa kính trước mặt hắn phản chiếu và nhìn thấy được. Hắn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện rồi cúp máy.
Nhưng vẫn tỏ ra không hề hay biết để xem việc làm tiếp theo của cô ta nên không nỡ vạch trần.
Nhận thấy cơ hội, cô ta vờ như bước tới và bắt gặp Vương Nam Phong. Giọng nũng nịu:
- “ Anh Phong, có chuyện gì sao anh?”
- “ Không có gì.”
- “ Hmm… Em… Thật ra em có chuyện muốn nói với anh về chị Sở Nhi.”
Trong lúc hắn có ý định rời đi nhưng ngay sau khi cô ta dứt lời có nhắc đến Sở Nhi hắn lại có chú tò mò dừng chân để nghe chuyện Trà Đoan muốn nhắc tới.
Hắn nhướng này ra hiệu cho cô ta nói tiếp. Cô ta liền không nhưng nhị kể ra vụ ban nãy Sở Nhi trong bếp.
- “ Ban nãy em có nói chuyện với chị ấy nhưng hình như chị ấy không thích em cho lắm đã vậy còn dùng lời nói… có chút cay nghiệt mắng xéo em.
Anh xem, Vương Gia là một gia tộc lớn, nếu để người ngoài biết sắp tới có một cô con dâu ăn nói không chừng mực, lời lẽ đanh thép thì… thì e rằng danh tiếng sẽ bị ảnh hưởng.”
- “ Xong chưa!”- Hắn mất kiên nhẫn khi cô ta nói dài dòng mà mãi chưa nói vào điểm G khiến hắn mất bình tĩnh.
- “ T… thật ra cô ta dù gì cũng là con gái của ông Nghị An Khánh ông trùm có tiếng nên em nghĩ cô ấy sẽ bị ảnh hưởng tính xấu có phần du côn từ ba nên…” C
Cô ta nói tiếp nhưng lại mắc sai lầm khi đá động tới Nghị An Khánh và có chút phỉ báng Sở Nhi trước mặt hắn khiến hắn không kiềm chế được mà gằng giọng lên tiếng.
- “ Đủ rồi? “
- “ Phong anh…”
- “ Câm miệng, dừng cách gọi tên tôi ra. Tên tôi chỉ được phép vợ tôi gọi, còn cô nếu dám gọi thì đừng trách.”
- “ E…em xin lỗi, nhưng…”
- “ Còn nữa, dù Sở Nhi có làm gì hay đá động đến ai đó là quyền của cô ấy, tôi còn chưa dám mắng hay phạt em ấy, còn cô dựa vào đâu dám phán xét và chỉ trích, đã vậy còn cả gan nói bóng nói gió về ba cô ấy.”
- “ Em chỉ là muốn nói anh biết, n…nếu sai cho phép em xin lỗi vì lời nói vừa rồi.”
Nhãn Trà Đoan lại không hề hay biết, mọi hành động và âm mưu của mình đều không qua mắt được Nam Phong. Trong khi cố tình nói xấu và phỉ báng Sở Nhi với mong muốn tạo ra một bức tranh xấu xí về cô trong lòng Nam Phong, Trà Đoan không hề biết rằng mọi lời độc địa của mình đều được Nam Phong lãnh đạm nghe lọt tai.
Vương Nam Phong, mặc dù trong lòng đầy phẫn nộ, nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng kinh ngạc. Anh quay người, ánh mắt sắc lạnh và ra lời cảnh cáo Trà Đoan rằng nếu còn dám nói xấu vợ mình, anh sẽ không nương tay mà trừng trị tới cùng. Lời cảnh cáo mạnh mẽ từ Nam Phong khiến Đoan hoảng sợ, nhưng cô ta quyết không từ bỏ mưu đồ, thậm chí còn quyết tâm thực hiện vài màn kịch tiếp theo để chọc giận Sở Nhi.
Trong lúc đó, bên kia hành lang, Sở Nhi lo lắng vì Nam Phong đi lâu chưa về, liền xin phép ba mẹ chồng tương lai đứng dậy tìm anh.
Lúc cô mò mẫn tìm nơi hắn đang đứng thì đúng lúc ấy, Nhãn Trà Đoan quay người lại vô tình thấy bóng dáng Sở Nhi bèn nhận thấy cơ hội đã đến, cô ta vụng về giả vờ ngã vào lòng Nam Phong ngay trước lúc Sở Nhi vừa đi đến, tất cả chỉ để Sở Nhi hiểu lầm.
Một biểu cảm phức tạp lập tức xuất hiện trên khuôn mặt Sở Nhi khi cô bắt gặp cảnh tượng đó, trái tim cô như hụt một nhịp thoáng chốc dừng bước lại mà cứng đờ cả người ra. Phải, tim cô đang nhói lên chẳng biết vì sao. Chỉ muốn nhanh chóng gìn giữ giây phút tĩnh táo cuối cùng để quay lại bỏ đi trong tức thì.
Trái với sự giận dỗi bỏ đi thể hiện rõ trên gương mặt của Sở Nhi, vài giây đầu hắn thừa biết sự cố tình của Nhã Đoan nhưng khi nhìn thấy cô, một tia suy nghĩ xẹt ngang qua đầu khiến hắn lại tò mò muốn biết biểu cảm của cô thế nào.
Nên vẫn giữ nguyên tư thế để Nhã Đoan vồ tới ôm lấy, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tái méc, nổi cơn ghen khiến hài lòng. Nhận ra cô rời đi, Vương Nam Phong nhanh tay đẩy mạnh cô ta sang một bên, cảnh cáo:
- “ Nếu vợ tôi buồn cô đừng mong yên ổn trong ngày mai.”
Buông lời cảnh cáo xong hắn nhanh chóng rời đi, bước chân cũng nhanh hơn đi tìm cô.
Sở Nhi trở lại vô cớ cầm túi xách xin phép:
- “ Con có việc gấp, xin phép hai bác con về trước ạ.”
Nói rồi, không đợi sự đồng ý của hai người lớn thì cô đã ra về.
Vương Nam Phong đuổi theo sau ra đến phòng khách, Vương Gia Khiêm liền lên tiếng:
- “ Chị dâu vừa về, anh mau đuổi theo đi.”
Câu nói này có thể hiểu Vương Gia Khiêm sớm nhận ra tình hình rằng có thể Sở Nhi và Vương Nam Phong đang có vấn đề nên mới khiến cô tức giận bỏ về.
Nghe thấy anh nhanh chóng đuổi ra đến ngoài xe. May mắn thay cũng vừa lúc cô mở cửa xe, hắn đi đến hỏi:
- “ Tại sao lại bỏ về giữa chừng mà không chờ tôi chứ?”
Cô im lặng vì lời nói trong đầu chẳng còn sức để thốt ra trước mặt tên đàn ông một chân đạp hai thuyền này được nữa.
…----------------…
Cô ta nắm chặt cái bát trong tay thầm chửi rủa không ít lần về Sở Nhi. Chẳng lẽ mọi công sức cô cố gắng tiếp cận hắn tối nay đều đổ bể cả sao. Không được, cô không can tâm, không can tâm!
Vì nghe người làm nói Vương Nam Phong và Nghị Sở Nhi sẽ ở lại đây trò chuyện một lát nữa, tâm cơ của Nhã Đoan lần nữa khởi phấn lên.
Nhanh chóng, cô ta rửa nhanh bát đĩa lúc nãy rồi lên hòa nhập vào cuộc nói chuyện cùng với mọi người trong nhà.
Trong căn phòng lớn, ánh đèn vàng ấm áp lan tỏa, tạo nên không gian trang trọng cho cuộc trò chuyện của gia đình. Sở Nhi, với ánh mắt rạng ngời, nhấp nhô từng câu chuyện vui với ba mẹ chồng tương lai. Bên cạnh đó, Vương Nam Phong, người đàn ông lịch lãm và điềm đạm ít nói ngày thường, cũng tham gia vào cuộc trò chuyện.
Ngày thường, rất ít có khi rất hiếm khi Vương Gia có mặt đầy đủ cả hai con trai, nay lại có thêm cô con dâu tương lai không khí càng vui vẻ hơn.
Có lẽ do sự khéo ăn khéo nói của Sở Nhi nên mới giúp nút thắt giữa Vương Đăng Kỳ, và Vương Nam Phong như được nới lỏng và gỡ rối. Giữa hai người họ không mấy hòa hợp với mối quan hệ cha con.
Sự cứng rắn, nghiêm khắc từ lâu cộng thêm việc tái hôn với Quý Mặc Như ngay sau khi mẹ ruột của hắn vừa mất. Khiến khoảng cách giữa hai người từ đó mà xuất hiện.
…
Trong không gian yên bình của một buổi tối tại đây, Vương Nam Phong và Sở Nhi cùng nhau trò chuyện cùng ba mẹ chồng in dự trong việc hôn lễ sắp tới. Tiếng cười và tiếng chén dĩa tạo nên một không khí ấm cúng.
Tuy nhiên, khung cảnh hạnh phúc ấy không làm lay chuyển được dã tâm trong lòng Nhãn Trà Đoan. Cô ta đã âm thầm cài cắm và chờ đợi cơ hội để thực hiện mưu đồ của mình - phá hoại mối quan hệ của Vương Nam Phong và Sở Nhi.
Vương Nam Phong thấy điện thoại trong túi áo reo liền xin phép ra ngoài để nghe máy. Trước khi đi, hắn ghé sát vào tai cô thầm nói:
- “ Tôi ra ngoài một lát, em chịu khó một mình đối phó lúc không có tôi nhé.”
- “ Ừm đơn giản thôi mà.”
Hắn vuốt mái tóc rồi hôn vào tóc cô rồi mới đứng dậy ra ngoài.
Khi Vương Nam Phong xin phép rời đi một chút, Nhãn Trà Đoan, với vẻ mặt tươi cười, nhưng trong lòng lại đang nung nấu một âm mưu tàn độc. Cô nhận ra đây là cơ hội để gieo rắc hạt giống ganh ghét và nghi ngờ trong tâm trí của Sở Nhi.
Lợi dụng lúc Vương Nam Phong xin phép đi vệ sinh, Trà Đoan bất chợt viện cớ đứng dậy rồi cũng âm thầm lẽo đẽo theo sau lưng hắn ngay sau đó. Đối với mọi người trong nhà có thể không nhận ra dấu hiệu kì lạ này nhưng riêng sự kì lạ này lại không dễ dàng qua mắt được Sở Nhi. Nhưng dù gì đang nói chuyện với ba mẹ hắn nên cũng không tiện vạch trần.
Khi hắn nhấc máy nghe điện thoại của đầu dây bên kia nhưng bóng dáng lấp ló nghe lén của Trà Đoan từ phía sau đã bị cửa kính trước mặt hắn phản chiếu và nhìn thấy được. Hắn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện rồi cúp máy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng vẫn tỏ ra không hề hay biết để xem việc làm tiếp theo của cô ta nên không nỡ vạch trần.
Nhận thấy cơ hội, cô ta vờ như bước tới và bắt gặp Vương Nam Phong. Giọng nũng nịu:
- “ Anh Phong, có chuyện gì sao anh?”
- “ Không có gì.”
- “ Hmm… Em… Thật ra em có chuyện muốn nói với anh về chị Sở Nhi.”
Trong lúc hắn có ý định rời đi nhưng ngay sau khi cô ta dứt lời có nhắc đến Sở Nhi hắn lại có chú tò mò dừng chân để nghe chuyện Trà Đoan muốn nhắc tới.
Hắn nhướng này ra hiệu cho cô ta nói tiếp. Cô ta liền không nhưng nhị kể ra vụ ban nãy Sở Nhi trong bếp.
- “ Ban nãy em có nói chuyện với chị ấy nhưng hình như chị ấy không thích em cho lắm đã vậy còn dùng lời nói… có chút cay nghiệt mắng xéo em.
Anh xem, Vương Gia là một gia tộc lớn, nếu để người ngoài biết sắp tới có một cô con dâu ăn nói không chừng mực, lời lẽ đanh thép thì… thì e rằng danh tiếng sẽ bị ảnh hưởng.”
- “ Xong chưa!”- Hắn mất kiên nhẫn khi cô ta nói dài dòng mà mãi chưa nói vào điểm G khiến hắn mất bình tĩnh.
- “ T… thật ra cô ta dù gì cũng là con gái của ông Nghị An Khánh ông trùm có tiếng nên em nghĩ cô ấy sẽ bị ảnh hưởng tính xấu có phần du côn từ ba nên…” C
Cô ta nói tiếp nhưng lại mắc sai lầm khi đá động tới Nghị An Khánh và có chút phỉ báng Sở Nhi trước mặt hắn khiến hắn không kiềm chế được mà gằng giọng lên tiếng.
- “ Đủ rồi? “
- “ Phong anh…”
- “ Câm miệng, dừng cách gọi tên tôi ra. Tên tôi chỉ được phép vợ tôi gọi, còn cô nếu dám gọi thì đừng trách.”
- “ E…em xin lỗi, nhưng…”
- “ Còn nữa, dù Sở Nhi có làm gì hay đá động đến ai đó là quyền của cô ấy, tôi còn chưa dám mắng hay phạt em ấy, còn cô dựa vào đâu dám phán xét và chỉ trích, đã vậy còn cả gan nói bóng nói gió về ba cô ấy.”
- “ Em chỉ là muốn nói anh biết, n…nếu sai cho phép em xin lỗi vì lời nói vừa rồi.”
Nhãn Trà Đoan lại không hề hay biết, mọi hành động và âm mưu của mình đều không qua mắt được Nam Phong. Trong khi cố tình nói xấu và phỉ báng Sở Nhi với mong muốn tạo ra một bức tranh xấu xí về cô trong lòng Nam Phong, Trà Đoan không hề biết rằng mọi lời độc địa của mình đều được Nam Phong lãnh đạm nghe lọt tai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Nam Phong, mặc dù trong lòng đầy phẫn nộ, nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng kinh ngạc. Anh quay người, ánh mắt sắc lạnh và ra lời cảnh cáo Trà Đoan rằng nếu còn dám nói xấu vợ mình, anh sẽ không nương tay mà trừng trị tới cùng. Lời cảnh cáo mạnh mẽ từ Nam Phong khiến Đoan hoảng sợ, nhưng cô ta quyết không từ bỏ mưu đồ, thậm chí còn quyết tâm thực hiện vài màn kịch tiếp theo để chọc giận Sở Nhi.
Trong lúc đó, bên kia hành lang, Sở Nhi lo lắng vì Nam Phong đi lâu chưa về, liền xin phép ba mẹ chồng tương lai đứng dậy tìm anh.
Lúc cô mò mẫn tìm nơi hắn đang đứng thì đúng lúc ấy, Nhãn Trà Đoan quay người lại vô tình thấy bóng dáng Sở Nhi bèn nhận thấy cơ hội đã đến, cô ta vụng về giả vờ ngã vào lòng Nam Phong ngay trước lúc Sở Nhi vừa đi đến, tất cả chỉ để Sở Nhi hiểu lầm.
Một biểu cảm phức tạp lập tức xuất hiện trên khuôn mặt Sở Nhi khi cô bắt gặp cảnh tượng đó, trái tim cô như hụt một nhịp thoáng chốc dừng bước lại mà cứng đờ cả người ra. Phải, tim cô đang nhói lên chẳng biết vì sao. Chỉ muốn nhanh chóng gìn giữ giây phút tĩnh táo cuối cùng để quay lại bỏ đi trong tức thì.
Trái với sự giận dỗi bỏ đi thể hiện rõ trên gương mặt của Sở Nhi, vài giây đầu hắn thừa biết sự cố tình của Nhã Đoan nhưng khi nhìn thấy cô, một tia suy nghĩ xẹt ngang qua đầu khiến hắn lại tò mò muốn biết biểu cảm của cô thế nào.
Nên vẫn giữ nguyên tư thế để Nhã Đoan vồ tới ôm lấy, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tái méc, nổi cơn ghen khiến hài lòng. Nhận ra cô rời đi, Vương Nam Phong nhanh tay đẩy mạnh cô ta sang một bên, cảnh cáo:
- “ Nếu vợ tôi buồn cô đừng mong yên ổn trong ngày mai.”
Buông lời cảnh cáo xong hắn nhanh chóng rời đi, bước chân cũng nhanh hơn đi tìm cô.
Sở Nhi trở lại vô cớ cầm túi xách xin phép:
- “ Con có việc gấp, xin phép hai bác con về trước ạ.”
Nói rồi, không đợi sự đồng ý của hai người lớn thì cô đã ra về.
Vương Nam Phong đuổi theo sau ra đến phòng khách, Vương Gia Khiêm liền lên tiếng:
- “ Chị dâu vừa về, anh mau đuổi theo đi.”
Câu nói này có thể hiểu Vương Gia Khiêm sớm nhận ra tình hình rằng có thể Sở Nhi và Vương Nam Phong đang có vấn đề nên mới khiến cô tức giận bỏ về.
Nghe thấy anh nhanh chóng đuổi ra đến ngoài xe. May mắn thay cũng vừa lúc cô mở cửa xe, hắn đi đến hỏi:
- “ Tại sao lại bỏ về giữa chừng mà không chờ tôi chứ?”
Cô im lặng vì lời nói trong đầu chẳng còn sức để thốt ra trước mặt tên đàn ông một chân đạp hai thuyền này được nữa.
…----------------…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro