Chương 30 - “Đối Với Em Chưa Bao Giờ Là Đủ”

Quan Sát Qua Ca...

Lục Khuyết Hạ

2024-08-10 11:13:25

Vương Nam Phong, một cái tên không chỉ vang danh trong giới doanh nhân mà còn là bóng ma đứng sau chốn thế giới ngầm. Sau cuộc họp chiến lược căng thẳng, hắn lựa chọn không trở về Los Angeles ngay sau đó mà quyết định ở lại Malta thêm hai tuần.

Mục đích là để giải quyết những công việc còn dang dở, công việc mà chỉ những người trong cuộc mới hiểu được sự khốc liệt và rủi ro tiềm ẩn.

Trong cuộc họp, Nam Phong phân tích tình hình hiện tại và đưa ra những kế sách cho tương lai. Hắn nhìn nhận rõ ràng những thách thức mà tổ chức của mình phải đối mặt, từ việc cạnh tranh khốc liệt giữa các phe phái trong thế giới ngầm cho đến việc giữ vững thế lực trước sự né tránh của các lực lượng chính phủ.

Qua từng lời phát biểu, vẻ mặt nghiêm túc của hắn chứa đựng sự kiên định và quyết đoán, thể hiện bản lĩnh của một thủ lĩnh mafia. Kế hoạch quay trở về Los Angeles của anh không phải là dấu chấm hết mà là khởi đầu cho một kỳ nguyên mới. Việc ở lại Malta giúp Vương Nam Phong có thời gian suy nghĩ và cân nhắc về các quyết định tương lai.

Những đêm dài miên man suy tư, nơi anh đối diện với chính bản thân mình và những suy nghĩ về tương lai, về gia đình, và về ý nghĩa sự sống ngoài cuộc chiến trong thế giới ngầm.

Lúc này, đang giải quyết một số việc ở tập đoàn QLIE nhưng một cảm giác thiếu thốn thứ gì lại tràn về. Khiến hắn chẳng thể nào tập trung mà làm việc nổi. Có lẽ chính hắn là người rõ nhất việc này.

Bóng hồng hàng ngày kề cạnh, bị hắn bắt nạn, rồi được nuông chiều hiện tại không ở cạnh, đây chính là lý do khiến hắn từ nãy đến giờ mãi không tập trung được vào công việc chính.

Loay hoay, vò đầu bức tóc, cố tình vồ đầu vào đống tài liệu nhưng chẳng có tác dụng gì, hắn bèn lên tiếng hỏi Đức Uy qua khung hình máy tính đang hiển thị trực tuyến:

- “ Nghị Sở Nhi hiện giờ đang ở đâu?”

- “ Theo tôi để ý thì Nghị tiểu thư vẫn quanh quẩn trong nhà chẳng đi đâu ngoại trừ việc về nhà với ông bà Nghị.”

- “ Không đi mua sắm hay gặp mặt bạn bè gì à?”

- “ Dạ không, theo như tôi được biết thì cô ấy có nói là có hơi mệt nên không muốn ra ngoài ạ.”

Người hỏi người đáp, nhưng lại trong trường hợp khác nhau, cũng là cùng lúc tập trung như việc tập trung là hai vấn đề khác nhau. Một bên là chủ một bên sống chẳng khá gì nô lệ. Một người tập trung vào việc hỏi han một người phụ nữ một bên vừa cắm đầu cắm cổ làm không hết việc trước mặt nhưng vẫn trả lời miệt mài từng câu hỏi của Vương Nam Phong.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- “ Mệt sao? Tại sao mệt?”

Nghe tới việc Nghị Sở Nhi than mệt hắn liền có chút hoảng càng nóng lòng muốn biết tường tận hơn liền nhanh chóng hỏi tiếp.

- “ Chuyện này tôi không rõ nhưng chắc là chán quá dẫn đến mệt mỏi thôi ạ.”

- “ Hừ, vậy bây giờ cô ấy đang làm gì?”

Việc hắn nãy giờ cứ hỏi liên tục về hành tung của một người con gái tiểu thư quyền quý lại hạn chế việc tiếp xúc với đàn ông do bị lệnh cấm từ chính Vương Nam Phong khiến Đức Uy cảm thấy như bị sỉ nhục lớn mà bực mình vỡ đê than trách:

- “ Thưa sếp, tôi đang ở QLIE tôi hoàn toàn không nằm dưới giường của cô ấy nên tôi không thể nắm rõ 100%. Nếu sếp không chịu được sự nhớ nhung đó thì cứ việc điện về hỏi chứ.”

Nhận ra sự bốc đồng và hồ đồ của bản thân từ nãy đến giờ ngay cả rớt luôn cả liêm sĩ mà chẳng hề hay biết gì khi bị trợ lý thân cận vạch trần mới khiến hắn trở về thực tại mà im lặng trong phúc chốt.

- “ À ừ… Tắt đi. Tôi đi ngủ.”

Nói xong hắn tắt laptop trước mặt, dù nói ngủ nhưng thực ra dễ dàng gì hắn ngủ. Vì tò mò nhưng lại ngại việc gọi điện nên hắn đành chịu đứng cái khoảnh khắc bức rức lương tâm hành hạ.

Đột nhiên hắn mới chợt nhớ trong nhà từ trước đã được hắn lắp camera mọi ngóc ngách chỉ trừ những nơi riêng tư như phòng ngủ,phòng tắm nhà vệ sinh là hắn buông tha.Việc này không phải lắp để theo dõi hành tung của người làm trong nhà, mục đích chính là muốn bất cứ khi nào mọi lúc mọi nơi đều có thể quan sát rõ hình bóng của Sở Nhi.

Hắn nhanh chóng mở laptop đăng nhập vào các camera trong căn biệt thự, nhấp từng ô từng vị trí tìm kiếm bóng dáng chả cô gái nhỏ.

Tìm một hồi lại dừng ở vị trí nhà bếp, bóng dáng nhỏ nhắn đang ngồi vừa ăn vừa hóng drama như thường lệ rơi vào tầm mắt hắn. Lúc này cảm giác hắn mới yên tâm lặng lẽ dõi theo.

Chẳng biết trên người cô có dùng loại thuốc nào khiến người ta nhìn đắm đuối mê say lại khiến một kẻ cầm đầu thiên hạ đứng trên hàng trăm người nhưng chỉ dưới một người như hắn lại nhìn say không lối thoát.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nếu Sở Nhi di chuyển đến đâu hắn đều điều khiển camera tìm vị trí camera rồi tiếp tục nhìn ngắm. Nụ cười hiếm có lại vô thức nở ra trên khuôn miệng của người đàn ông.



Phía bên này, Sở Nhi ăn xong buồn chán lại ra phòng khách. Bình thường nếu ăn xong cô đều lên phòng lăn ra ngủ nhưng ngủ mấy ngày liền khiến cô chán đến mức đặt lưng xuống giường là có cảm giác khó chịu ghét luôn cái giường đó.

Cô cầm ipad nằm dài ra ghế sofa không một chút đề phòng cởi bỏ hình tượng tiểu thư quyền quý người người say mê, buồn chán nằm lướt ipad.

Nếu mà nói không nhớ Vương Nam Phong thì đó là lời nói dối. Thực sự từ lúc hắn bỏ đi công tác thì ngay lúc đó cô đã hụt hẫng bực bội trong người rồi nhưng chẳng muốn nói ai nghe lại càng không muốn hắn biết cô đang nhớ hắn. Nếu hắn biết chắc cô quê không ngóc đầu lên nổi.

Đi không nói một lời thì thôi đi đã vậy còn không thèm gọi điện hay nhắn tin gì. Nhưng mà suy đi nghĩ lại như vậy cũng chẳng có gì là bất khả thi cả. Vì giữa cô và hắn còn chưa vạch rõ mối quan hệ thì lấy gì thông báo trước với chả sau.

Nằm suy nghĩ một hồi cô cũng thiếp đi lúc nào không hay.

Cô ngủ quên ở sofa thì có lẽ không ai nói ngay cả chính chủ còn chẳng hề hấng hay lên tiếng gì nhưng người thầm nhìn lén qua camera lại tỏ thái độ rõ.

- “ Không đau lưng à! “

- “ Hay giường không đủ thoải mái khiến em lại nằm ngủ ở đó vậy Nghị Sở Nhi?”

- “ Chết tiệt, bọn người đó sau không bế cô ấy lên phòng chứ… Không được không ai được động vào người cô ấy.”

- “ Nghị Sở Nhi em mau tỉnh dậy lên phòng ngủ đi chứ.”

Hắn ngồi vừa nhìn miệng lại lẩm bẩm một mình. Mắt dán chặt không dám bỏ sót một giây nào. Cứ đăm đăm vào màn hình mặt dù đối phương đã ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - “Đối Với Em Chưa Bao Giờ Là Đủ”

Số ký tự: 0