Chương 30 - “Đối Với Em Chưa Bao Giờ Là Đủ”
Sập Bẫy Rồi
Lục Khuyết Hạ
2024-08-10 11:13:25
- “What! Chồng… Vương Lão Đại à anh mau ăn đi. Tôi cảm thấy anh dường như bị sảng rồi.”
Cô nói rồi cười phá lên, nhìn thì cười cười vậy chứ tận đáy lòng của cô chính cô mới là người hiểu rõ nhất. Sở Nhi bất giác hoảng nhưng vẫn cô giữ bình tĩnh điềm đạm. Rồi tay bắt vội đùi gà nhướng người đưa thẳng vào miệng Vương Nam Phong.
- “Aaa ăn đi lão đại, đói lắm rồi kìa!”
- “Sở Nhi, em nên đi học khóa che giấu cảm xúc đi.”
- “Ý… ý anh là sao?”
- “Em nghĩ với vẻ mặt này em giấu được cảm xúc trước mặt tôi được hử?”
- “Tôi… tôi che giấu gì chứ, anh hâm à! “
- “Chân tay em run hết cả lên kìa.”
Cô đưa mắt theo lời lời nói hắn nhìn xuống dưới chân, đúng thật chân cô thành thật hơn bất kì lời nói hay biểu cảm của cô.
Hắn theo vào đó nhướng mày chăm chú nhìn vào cô gái trước mặt mà lòng không khỏi rộn ràng:
- “ Ăn mau đi, cùng tôi xuống dưới sảnh.”
- “Ừm… hửm chúng ta về Los Angeles sao?”
- “ Em nghĩ đây là nơi muốn đến là đến, muốn đi là đi à?”
Nghe hắn nói vậy cô xụ người xuống, vẻ mặt cũng theo đó mà rủ xuống. Biểu thị vẻ rất chán nản như không còn sức sống.
Thật sự ở đây chưa được một ngày đã khiến cô cảm thấy ngột ngạt, buồn chán. Bình thường nếu buồn cô sẽ đi bar đi đây đi đó, còn đằng này có buồn cũng ở yên một chỗ chẳng biết đi đâu, chỉ biết làm bạn với chiếc giường rộng rãi đó.
Nếu hắn cứ để cô ở đây một tuần chắc cô trầm cảm mất. Thấy bản thân mình càng nghĩ toàn thấy những điều tẻ nhạt khiến cô phải rùng mình muốn cái.
Không chịu nỗi cái gọi là làm bạn với cô đơn này, Sở Nhi lấy cảm xúc, trưng ra bộ mặt đáng thương ngước lên nhìn hắn, đôi mắt của Sở Nhi lúc này cũng đo đỏ. Coi bộ đôi mắt này thật biết nghe lời chủ đó chứ.
Bình thường nếu gặp điều gì không thích cô sẽ dùng chiêu này nhõng nhẻo với ông bà Nghị. Chứ không nghĩ mình sẽ xài chiêu này với một ông trùm băng lãnh đứng đầu giới ngầm Mafia.
Nhưng mà cứ thử mới biết được, nếu thành công thì vui còn không thì từ vui hóa ngày buồn.
- “ Vương Nam Phong tôi muốn về.”
- “ Ở cạnh tôi làm em chán ghét đến vậy à?”
- “Hửm…”
Cô thấy hắn đang suy nghĩ theo chiều hướng khác, cô lập tức đứng dậy, hai tay cứ liên tục lắc tỏ ý phủ nhận điều đó. Cô đi nhanh vòng qua cái bàn ăn rất nhanh đã đứng cạnh hắn. Cô giải thích:
- “ Không phải, thật ra ở nơi này chán quá, không có gì thú vị nên… nên tôi muốn về Los Angeles…”
Cô nói rõ như vậy thì hắn cũng không thể không hiểu ngược lại còn nhỏ nhẹ hơn bất kì lúc nào.
- “Đợi tôi giải quyết xong rồi sẽ đưa em về.”
Nghe được lời nói này cô cũng vừa vui mà cũng nhanh chóng buồn lại. Đợi hắn giải quyết xong việc chỗ này có khi phải mất cả tuần.
- “ Thế khi nào anh giải quyết xong?”
- “ 3 ngày.”
Ba ngày cũng không phải là lâu nên cô cũng khá hài lòng. Rồi cũng nhoẻn miệng cười vui vẻ lại.
- “Được, vậy anh đi giải quyết công việc trước đi. Lát tôi xuống sau với lại có tôi hay không thì cũng vậy mà.”
- “ Ừ”
Nói rồi hắn đi ra ngoài đi xuống dưới sảnh giải quyết. Thật ra không phải hắn mang cô sang đây giải quyết hay giúp hắn giải quyết việc mà là vì hắn không thể để cô ở Los Angeles một mình được nữa.
Từ khi hắn thông báo 1 tháng nữa, hắn và Sở Nhi sẽ kết hôn nên sẽ rất có nhiều con mồi đang rình rập để làm hại cô.
Và một phần lý do nữa chính là hắn muốn cô 24/7 đều ở cạnh hắn mọi lúc mọi nơi.
…----------------…
- “Lão Nghị, Nghị tiểu thư đã bị tên Vương Nam Phong đem sang Ý rồi ạ.”
- “Cái gì, chẳng phải hắn đem con bé sang nơi mà xảy ra vụ nổi cách đây 1 ngày đúng không?”
- “ Dạ đúng. Có lẽ hắn đang điên tiết điều tra ai là người gây nổ ạ.”
- “ Hứ, chờ hắn tìm ra người gây nổ e là ta đã cho người phá sạch các kho của hắn rồi trên toàn thế giới rồi. Hahaha”
- “ À còn nữa,cậu mau mau cho người diệt khẩu tên gây ra vụ nổ đó đi, tránh trường hợp hắn khai ra tên ta. Nếu không e là Sở Nhi con bé không sống sót nổi”
Đúng là lão Nghị An Khánh, chính ông ta là người có dính dáng trực tiếp đến vụ việc gây khổ kho hàng chính của Vương Nam Phong.
- “ Cậu mau điều tra người gián tiếp dám báo gửi tin mật báo cho ta biết vị trí kho hàng chính của hắn. Để ta xem ai là người mượn ta gián tiếp phá hủy điểm mấu chốt của Vương Nam Phong.”
Khoan đã, không phải Nghị An Khánh điều tra hay trực tiếp phát hiện được kho chứa vũ khí, các loại đạn boom hạn nhất của Vương Nam Phong mà là được ai đó thông báo cho lão bằng email.
Lão còn đang cười phá lên về chiến tích của bản thân đã gây ra, thì một tên thuộc hạ khác hớt ha hớt hải chạy vào báo tin:
- “Lão đại, người mà ông cử đi phóng hỏa kho hàng bên Ý đã ôm tiền chạy trốn trốn rồi.”
- “Cái gì? Chẳng phải tên đó đang bị Vương Nam Phong truy hỏi đó sao?”
- “Dạ không, tên đó là thuộc hạ của băng phái khác. Hiện người của chúng ta thông báo vẫn chưa ngóng được tên đó nói ra tên chủ nhân của mình.”
- “ Không xong rồi. Ta trúng bẫy rồi.”
Ông ta hốt hoảng vì chính ông đã tự lọt bẫy mà kẻ khác đã giăng ra sẵn. Có lẽ lại dính dáng đến thông tin liên hôn giữa Vương Nam Phong và Nghị Sở Nhi. Ai đó chắc hẳn đang muốn tạo ra cuộc chiến giữa hai nhà nhằm phá sự liên hôn này.
Là Ai? Ai dám làm điều này?
Cô nói rồi cười phá lên, nhìn thì cười cười vậy chứ tận đáy lòng của cô chính cô mới là người hiểu rõ nhất. Sở Nhi bất giác hoảng nhưng vẫn cô giữ bình tĩnh điềm đạm. Rồi tay bắt vội đùi gà nhướng người đưa thẳng vào miệng Vương Nam Phong.
- “Aaa ăn đi lão đại, đói lắm rồi kìa!”
- “Sở Nhi, em nên đi học khóa che giấu cảm xúc đi.”
- “Ý… ý anh là sao?”
- “Em nghĩ với vẻ mặt này em giấu được cảm xúc trước mặt tôi được hử?”
- “Tôi… tôi che giấu gì chứ, anh hâm à! “
- “Chân tay em run hết cả lên kìa.”
Cô đưa mắt theo lời lời nói hắn nhìn xuống dưới chân, đúng thật chân cô thành thật hơn bất kì lời nói hay biểu cảm của cô.
Hắn theo vào đó nhướng mày chăm chú nhìn vào cô gái trước mặt mà lòng không khỏi rộn ràng:
- “ Ăn mau đi, cùng tôi xuống dưới sảnh.”
- “Ừm… hửm chúng ta về Los Angeles sao?”
- “ Em nghĩ đây là nơi muốn đến là đến, muốn đi là đi à?”
Nghe hắn nói vậy cô xụ người xuống, vẻ mặt cũng theo đó mà rủ xuống. Biểu thị vẻ rất chán nản như không còn sức sống.
Thật sự ở đây chưa được một ngày đã khiến cô cảm thấy ngột ngạt, buồn chán. Bình thường nếu buồn cô sẽ đi bar đi đây đi đó, còn đằng này có buồn cũng ở yên một chỗ chẳng biết đi đâu, chỉ biết làm bạn với chiếc giường rộng rãi đó.
Nếu hắn cứ để cô ở đây một tuần chắc cô trầm cảm mất. Thấy bản thân mình càng nghĩ toàn thấy những điều tẻ nhạt khiến cô phải rùng mình muốn cái.
Không chịu nỗi cái gọi là làm bạn với cô đơn này, Sở Nhi lấy cảm xúc, trưng ra bộ mặt đáng thương ngước lên nhìn hắn, đôi mắt của Sở Nhi lúc này cũng đo đỏ. Coi bộ đôi mắt này thật biết nghe lời chủ đó chứ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bình thường nếu gặp điều gì không thích cô sẽ dùng chiêu này nhõng nhẻo với ông bà Nghị. Chứ không nghĩ mình sẽ xài chiêu này với một ông trùm băng lãnh đứng đầu giới ngầm Mafia.
Nhưng mà cứ thử mới biết được, nếu thành công thì vui còn không thì từ vui hóa ngày buồn.
- “ Vương Nam Phong tôi muốn về.”
- “ Ở cạnh tôi làm em chán ghét đến vậy à?”
- “Hửm…”
Cô thấy hắn đang suy nghĩ theo chiều hướng khác, cô lập tức đứng dậy, hai tay cứ liên tục lắc tỏ ý phủ nhận điều đó. Cô đi nhanh vòng qua cái bàn ăn rất nhanh đã đứng cạnh hắn. Cô giải thích:
- “ Không phải, thật ra ở nơi này chán quá, không có gì thú vị nên… nên tôi muốn về Los Angeles…”
Cô nói rõ như vậy thì hắn cũng không thể không hiểu ngược lại còn nhỏ nhẹ hơn bất kì lúc nào.
- “Đợi tôi giải quyết xong rồi sẽ đưa em về.”
Nghe được lời nói này cô cũng vừa vui mà cũng nhanh chóng buồn lại. Đợi hắn giải quyết xong việc chỗ này có khi phải mất cả tuần.
- “ Thế khi nào anh giải quyết xong?”
- “ 3 ngày.”
Ba ngày cũng không phải là lâu nên cô cũng khá hài lòng. Rồi cũng nhoẻn miệng cười vui vẻ lại.
- “Được, vậy anh đi giải quyết công việc trước đi. Lát tôi xuống sau với lại có tôi hay không thì cũng vậy mà.”
- “ Ừ”
Nói rồi hắn đi ra ngoài đi xuống dưới sảnh giải quyết. Thật ra không phải hắn mang cô sang đây giải quyết hay giúp hắn giải quyết việc mà là vì hắn không thể để cô ở Los Angeles một mình được nữa.
Từ khi hắn thông báo 1 tháng nữa, hắn và Sở Nhi sẽ kết hôn nên sẽ rất có nhiều con mồi đang rình rập để làm hại cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Và một phần lý do nữa chính là hắn muốn cô 24/7 đều ở cạnh hắn mọi lúc mọi nơi.
…----------------…
- “Lão Nghị, Nghị tiểu thư đã bị tên Vương Nam Phong đem sang Ý rồi ạ.”
- “Cái gì, chẳng phải hắn đem con bé sang nơi mà xảy ra vụ nổi cách đây 1 ngày đúng không?”
- “ Dạ đúng. Có lẽ hắn đang điên tiết điều tra ai là người gây nổ ạ.”
- “ Hứ, chờ hắn tìm ra người gây nổ e là ta đã cho người phá sạch các kho của hắn rồi trên toàn thế giới rồi. Hahaha”
- “ À còn nữa,cậu mau mau cho người diệt khẩu tên gây ra vụ nổ đó đi, tránh trường hợp hắn khai ra tên ta. Nếu không e là Sở Nhi con bé không sống sót nổi”
Đúng là lão Nghị An Khánh, chính ông ta là người có dính dáng trực tiếp đến vụ việc gây khổ kho hàng chính của Vương Nam Phong.
- “ Cậu mau điều tra người gián tiếp dám báo gửi tin mật báo cho ta biết vị trí kho hàng chính của hắn. Để ta xem ai là người mượn ta gián tiếp phá hủy điểm mấu chốt của Vương Nam Phong.”
Khoan đã, không phải Nghị An Khánh điều tra hay trực tiếp phát hiện được kho chứa vũ khí, các loại đạn boom hạn nhất của Vương Nam Phong mà là được ai đó thông báo cho lão bằng email.
Lão còn đang cười phá lên về chiến tích của bản thân đã gây ra, thì một tên thuộc hạ khác hớt ha hớt hải chạy vào báo tin:
- “Lão đại, người mà ông cử đi phóng hỏa kho hàng bên Ý đã ôm tiền chạy trốn trốn rồi.”
- “Cái gì? Chẳng phải tên đó đang bị Vương Nam Phong truy hỏi đó sao?”
- “Dạ không, tên đó là thuộc hạ của băng phái khác. Hiện người của chúng ta thông báo vẫn chưa ngóng được tên đó nói ra tên chủ nhân của mình.”
- “ Không xong rồi. Ta trúng bẫy rồi.”
Ông ta hốt hoảng vì chính ông đã tự lọt bẫy mà kẻ khác đã giăng ra sẵn. Có lẽ lại dính dáng đến thông tin liên hôn giữa Vương Nam Phong và Nghị Sở Nhi. Ai đó chắc hẳn đang muốn tạo ra cuộc chiến giữa hai nhà nhằm phá sự liên hôn này.
Là Ai? Ai dám làm điều này?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro