Chương 30 - “Đối Với Em Chưa Bao Giờ Là Đủ”

Sợ Sấm Chớp Đã...

Lục Khuyết Hạ

2024-08-10 11:13:25

Skincare xong Sở Nhi xin phép hắn đi dạo xung quanh đảo một vòng, tại vì cả ngày chỉ có ngủ và ăn cứ quanh quẩn trong phòng nên đâm ra rất chán ghét nơi này.

Và câu trả lời đằng đằng sát khí đến từ vị trí của hắn là “ KHÔNG“.

Xong, hắn cũng đi vào tắm bởi vì hắn cũng giống cô. Gì cũng chịu nhưng dơ thì không có trong từ điển.

Tắm xong hắn đi ra ngoài, trên người chỉ vỏn vẹn một chiếc khăn tắm để che đi vùng đó. Còn lại thả rông cứ thế mà đi thản nhiên như bình thường.

- “Áaaaaaaa, anh mau mặc quần áo vào coi.”

Sở Nhi cũng vừa từ ban công đi vào thì bắt gặp hắn cũng đi lại gần cô. Cô giật mình với cảnh tượng trước mắt mà lập tức che mắt lại mà hét toáng cả lên.

- “ Em định hét cho cả đảo biết tôi trần truồng thế này à.”

- “Thế anh mặc quần áo vào rồi hẳn ra chứ.”

- “Không đem vào.”

Thì ra hắn cũng giống cô, mọi hành lý đều bỏ trên máy bay. Chắc xong chuyến này Đức Uy chắc hẳn sẽ bị khiển trách dữ dội lắm đây.

- “ V…vậy để tôi đi lấy cho anh.”

- “Không cần, tôi sai người lấy rồi.”

- “Ò ừm…”

Trong tình huống này cô nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện với hắn và tránh né chỗ khác. Nếu không càng đứng đây nói chỉ sợ con dã thú trong người hắn nổi lên mà đè cô tại chỗ mất.

Vừa định xoay đi, cô lại nhớ điện thoại hết pin mà lại không đem cục sạc pin nên quay lại hỏi hắn:

- “À anh có dây sạc không? Điện thoại tôi vừa hết pin.”

- “Không.”

- “Vậy ở đây có ai có không, tôi xuống đó mượn cũng được.”

- “Không.”

Câu đáp lại của hắn rất dài dòng, dài dòng đến nổi cô nghe là chẳng muốn tiếp tục nói chuyện với hắn. Nhưng vẫn phải kiềm chế lại hỏi:

- “Hửm… không là sao, không lẽ không ai xài điện thoại à?”

- “Ừ.”

- “Anh đùa à, thời đại 4.0 rồi mà anh lại điều ra cái luật cấm sử dụng thiết bị di động. Nếu vậy thì có khác gì đang sống trong thời đại nguyên thủy đâu chứ.”

- “ Ở đây không phải là nơi đùa giỡn được, nếu có tin khẩn thì sẽ có người lập tức đến thông báo. Xung quanh đây toàn vật cháy nổ nên không được phép sử dụng những thiết bị dễ kích nổ hoặc cháy.”

Vì xung quanh đây toàn vũ khí loại tốt, boom, đạn hay các loại trữ khí đốt nên việc đem các sóng, chất dễ kích nổ hay dễ cháy đều nghiêm cấm tuyệt đối.

Vì đã quen với việc huấn luyện nghiêm khắc nên thuộc hạ hắn không cần sài điện thoại nếu cần liên lạc sẽ có người phụ trách thông báo hoặc liên hệ giúp.

- “Ồ… vậy tôi xài gì đây?”

- “ 3 ngày sau hẳn sài.”- Hắn thản nhiên mà đáp.

- “ Anh điên rồi, biết bao nhiêu drama không hóng đợi 3 ngày sau chắc thành người tối cổ mất.”- Cô bực mình vì lời nói thôi ấy.

Mỗi lúc rãnh Sở Nhi cũng hay có thói quen là lướt web hóng drama đây đó. Đây là một việc dễ bán thời gian nhất vào lúc rỗi. Cứ lặp lại nên nó hình thành một thói quen.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Việc cãi tay đôi với hắn không khi nào cô giành chiến thắng nên đành chán nản xoay lưng ra ngoài ban công. Nếu ở đây thêm vài giây cùng hít chung bầu không khí với hắn chắc cô không ngất xỉu vì tức thì cũng tăng tông mà xỉu.

Một lát sau, Đức Uy cũng đem hành lý lên cho hắn thay.

Cả ngày làm việc, xử lý cũng lừm hắn đủ mệt mỏi nên không nhanh không chậm mà tiến lại giường. Còn chưa đặt lưng lên ánh mắt chợt bắt gặp hình dáng đang tự mặt vào ban công mà nhìn bầu trời ngoài kia.

Thú thật không phải hắn không muốn cho cô ra ngoài dạo mà bây giờ dù gì cũng đã khuya, đã vậy thời tiết bên này cũng khá khắc nghiệt, sợ cơ thể của cô chưa thích nghi được nên đành thôi.

- “Định ngồi đó tới sáng?”

Bỗng giọng nói lạnh nhạt, pha lẫn thanh âm trầm lôi cô về hiện thực rời khỏi hàng trăm dòng suy nghĩ.

- “Không buồn ngủ.”

- “Vào đây.”

Nghe hắn nói vậy cô cũng ngoan ngoãn nghe theo mà đi vào.

Cô thở dài chán nản nhưng nhìn vào vào cái giường mới nhớ đến việc đêm nay cả hai sẽ ngủ thế nào:

- “Ể… đêm nay anh ngủ ở đây?”

Cô vừa nói tay vừa chỉ vào căn phòng này.

- “Phòng tôi.”

- “Vậy tôi ngủ ở đâu chứ?”

- “Đây.”- Hắn nhún vai thản nhiên trả lời.

- “Anh điên à, tôi không muốn ngủ với anh đâu.”

- “Tại sao? Chẳng phải bên Los tôi và em vẫn ngủ chung bình thường đấy sao?”

- “A…anh im mồm lại đi.”

Thấy hắn nói về vấn đề này bất giác cô cũng đỏ mặt.

Nhìn bộ dàng dở khó dở cười này của cô hắn chỉ khẽ nhếch cười rồi bình thản đi ngủ. Thật ra hắn cũng mệt lắm rồi, giờ chỉ muốn nghỉ ngơi ngày mai lại chuẩn bị giải quyết việc chuyển toàn bộ kho hàng sang Đan Mạch.

Nằm xuống giường, hắn lấy tay dây dây thái dương. Những lúc thế này đầu hắn đau như búa bổ chỉ muốn đập nát thôi cho bỏ tức.

- “Anh đau đầu hửm?”

- “Ừ”

- “Để tôi xoa bóp cho.”

Thật ra từ nhỏ bà Hoàng Thất Ngọc cũng hay đau đầu nên cô tự học cách massage để phòng lúc bà bị đau còn biết cách massage giảm đau.

Nói rồi cô duỗi chân ra, tay vỗ vỗ vào đùi tỏ ý muốn hắn gối đầu lên đó để thuận tay massage cho dễ.

Hắn cũng xoay người gối đầu lên đùi cô.

Đầu tiên, Sở Nhi đặt ngón trỏ và ngón giữa vào 2 bên huyệt Thái dương, sau đó ấn xuống với lực nhẹ và bắt đầu chuyển động massage theo vòng tròn và di chuyển xuống huyệt Ấn đường rồi dừng lại, sau đó cứ lặp lại liên tục như vậy.

- “Anh đỡ đâu chưa.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- “Rồi.”

Thật ra cô mát tay thật nhưng không biết đó có phải là thứ khiến anh dễ chịu và thoải mái,hay nằm lên đùi cô được cảm nhận mùi hương thanh dịu, nhẹ nhàng dễ gây nghiện khiến hắn cảm thấy dễ chịu. Nhưng bàn tay cô rất dẻo, uyển chuyển linh hoạt làm hắn cảm thấy thích thú mà giảm căng thẳng.

Trong phút chốc không biết từ khi nào hắn đã chìm sâu vào giấc ngủ. Bình thường nếu có ai ở cạnh hắn sẽ không ngừng đề phòng, luôn cảnh giác không dễ gì ngủ được.

Nhưng đằng này lại dễ dàng ngủ trong vòng tay của một người phụ nữ, quả thật hắn dường như đặt niềm tin vào cô mà buông thả cảnh giác.

Được khoảng 15 phút sau, thấy hắn đã ngủ say, cô bèn khó khăn sửa lại tư thế ngủ giúp hắn, rồi cẩn thận đắp mền.

Thấy đèn còn đang bật sợ phá giấc ngủ của hắn nên cô định đứng dậy tắt đèn. Vừa đứng dậy bước xuống giường còn chưa đi được hai bước bất thình lình đã bị cánh tay nào đó kéo trở lại giường.

Sở Nhi bất thình lình mà nằm yên vị trong vòng tay hắn lúc nào không hay.

- “Tôi đi tắt đèn.”

Nghe thấy vẫy hắn liền giơ tay sang phía bên kia cầm điều khiển rồi tắt.

- “ Ngủ đi”

Tắt xong hắn nằm ôm Sở Nhi, tham lam mà hít mùi hương trên người cô. Thật sự không thể phủ nhận chứ mùi hương trên người cô thật sự khiến hắn đã bị nghiện.

/Các bóng đèn điện ở đây không những có thể bật trực tiếp mà còn có cả đồ điều khiển hiện đại được đặt kế bên kệ tủ cạnh đầu giường để tiện cho việc tắt bật khi đã ở trên giường./

Sau khi tắt điện, cả căn phòng rơi vào trạng thái đen hoàn toàn chẳng có tí ánh sáng nào, mặt trăng còn không có nói gì bầu trời đêm sáng.

Đã vậy phía ngoài trời còn đang bắt đầu giông. Nó cứ chớp nháy liên tục nhưng cũng đủ khiến cô ớn lạnh với khung cảnh mơ hồ này.

Sở Nhi bắt đầu kéo chăntừ người Vương Nam Phong nhanh chóng trùm kín mặt từ đầu đến chân.

Cảm nhận cái chăn từ người của mình đang bị Sở Nhi kéo mới giơ tay xem cô đang làm gì. Cảm nhận cô đang dùng chăn phủ kín người từ khi nào, khiến hắn mới từ từ mở mắt gượng người ngồi dạy,mới phát hoảng mà tỉnh táo giật chăn cô kéo ra rồi gắt giọng hỏi:

- “Cô muốn bị ngạt hay gì mà phủ kín đến vậy.”

Đột ngột bị mắng, đã vậy còn đang trong trại thái sợ nữa nên không kiềm được nước mắt, cô thút thít nói:

- “Tại ở đây tối quá chứ đã vậy ngoài trời còn sấm chớp rầm rầm thế kia ai mà không sợ.”

Hiểu ý từ lời nói của cô, hắn mới nguôi giận. Đúng là hắn quá sơ ý ở giữa biển đảo còn tối thui như mực thế này dĩ nhiên đã dọa cô sợ.

- “Thế sao không nói.”

- “ Anh ngủ rồi nói với ai?”

- “Còn cứng miệng được.”

Bất lực với sự ngốc nghếch từ cô nhưng

hắn nhanh chóng đứng dậy bật đèn, đi lại hộc tủ lấy ra cái đèn ngủ đèn ngủ cao cấp phong cách Châu Âu làm bằng gỗ với kim loại. Không phải không có đèn mà khi ngủ ở đây hắn không quen mở đèn nên đành cất hẳn vào trong. Truyện Hệ Thống

Thấy có ánh sáng từ chiếc đèn ngủ nên cô cũng đỡ sợ hắn. Có mạnh mẽ tới đâu rồi cũng sợ nơi huyền ảo thế này thôi.

Để cô đỡ sợ hơn, hắn nhanh chóng ôm gọn cô vào lòng rồi ngủ.

Nếu bình thường cô đã đạp và vũng vẫy khán cự nhưng lần này cô lại ngoan ngoãn để hắn ôm khiến hắn vui thầm trong lòng.

Không để mất cơ hội hắn liền chớp lấy hôn nhẹ nhàng một cách chiều chuộng lên trán cô gái đang nằm trong lòng mình rồi mới hài lòng đi ngủ.

Thật ra ngủ trong vòng tay hắn dường như cô cảm thấy an tâm hơn, dễ chịu hơn mà cũng nhanh chìm vào giấc ngủ, mặc kệ các hành động được hắn bonus. Chuyện quan trọng nhất đã được giải quyết nên lòng an yên mà ngủ sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - “Đối Với Em Chưa Bao Giờ Là Đủ”

Số ký tự: 0