Chương 30 - “Đối Với Em Chưa Bao Giờ Là Đủ”
Thương Lượng (...
Lục Khuyết Hạ
2024-08-10 11:13:25
Nghị Sở Nhi vừa mở cửa phòng cô chẳng biết bản thân bị gài bẫy tới nổi vào
lộn phòng cũng chả biết. Lúc này mắt chưa kịp nhìn lên thì đã bị người
đàn ông ngan nhiên đè lên người cô. Nghị Sở Nhi giật mình,đến cơn say
rượu trong người cô cũng dần tan biến mà bắt đầu tỉnh táo, tay chân thì
liên tục đập vào lòng ngực của nam nhân nhưng nhận lại là sự im lặng.
Cô khó chịu mới khó khăn hét lên vì người đàn ông liên tục vùi đầu vào hỏm cổ của cô:
-"Tên khốn kia, anh...anh biết tôi là ai không mà dám tùy tiện động vào người ... tôi hả?"
Sống ở đời 27 năm,Vương Nam Phong chưa từng được ai dám nhìn thẳng vào mắt chứ đừng nghĩ tới chuyện có thể mắng chửi hắn. Nhưng hôm nay lại bị cô gái chưa biết tên tuổi chửi rủa một cách tới tấp.
Hắn tức giận bực mình gằn giọng hét lớn lên:
-"Nằm yên nếu không muốn bỏ mạng"
Nói xong, anh thoải mái ngan nhiên đưa tay xuống rồi nhẹ nhàng vén váy của cô lên cao. Cô bây giờ đã bậc khóc, không ngờ thật không ngờ cô còn chưa kịp tìm tình yêu đích thực đã bị người đàn ông trước mặt lấy đi sự trong trắng của cô giữ mình trong 23 năm.
Nhìn thấy thân hình nóng bỏng,ba vòng căng đét, đầy đủ, nước da trắng hồng không tì vết bớt trên cơ thể của cô gái, anh không thể nào kiềm chế được. Một phần vì 27 năm cấm dục như vậy là quá đủ, một phần là vì thuốc trong người đã và đang phát huy tác dụng khiến amh không thể nào tự chủ được bản thân. Dù không muốn, nhưng mà bầu ngực của cô gái trước mắt lại sờ sờ trước mắt hắn, trọng lượng hắn nặng, đè lên vai nàng, khiến cho bầu ngực khẽ đung đưa theo từng bước chân. Hắn nuốt nước bọt. Kích thước ngực không quá to nhưng lại căng tròn, đầy mê người, làn da trắng như tuyết lộ ra dưới lớp khăn tấm mỏng, le hoe vài sợi tóc vướng víu ở xương quai xanh. Mắt Vương Nam Phong không rời cơ thể cô nàng, một từ thôi: Tuyệt mỹ. Bảo hắn biến thái cũng không phải, trong hoàn cảnh này bất cứ đàn ông nào cũng vậy.
Nghị Sở Nhi bị hắn đè trên chiếc giường, Vương Nam Phong quá nặng so với cô, làm bả vai nàng như muốn liệt.
- "Này...này anh có thể nghe tôi nói được không?"
Hình như câu nói này đã lấy đi sự chú ý của hắn, hắn dừng lại nhìn cô rồi nhướng mày có ý bảo cô nói tiếp.
-"Tôi... tôi có thể thương lượng với anh được không? Nếu anh tha cho tôi tôi sẽ cho anh 500 nghìn đô la. Anh thấy sao?"
Vương Nam Phong nghe xong thì suýt bậc cười. Chẳng lẻ cô gái trước mắt không hề biết anh sao? Thứ anh không bao giờ thiếu và cũng không bao giờ có khái niệm thiếu đó chính là tiền. Bây giờ cô lại đưa ra mức giá bằng bữa ăn của anh thì làm sao có thể trao đổi được chứ.
-"Thật nực cười" Anh nhếch mép rồi tiếp tục phát tiết cơ thể của mình.
-"V...vậy 700 nghìn đô la thì sao?"
-"Câm miệng" Anh hét lớn lên làm Sở Nhi giật mình phát khiếp.
Cay thật chứ, ngay cả cơ thể của mình mà không có quyền được lên tiếng sao. Bây giờ chẳng lẽ nằm yên dâng đời con gái cho hắn sao?
Vương Nam Phong bắt đầu thoát y cho bản thân mình, nhân cơ hội hắn không chú ý Nghị Sở Nhi cô liền lấy chân đạp hắn ra xa, cô không quên mặc đồ vào lại, nãy đến giờ cô luôn cảm giác có ánh mắt đó cứ nhìn chằm chằm vào cơ thể khiến Sở Nhi vừa bực mình nhưng lại không thể làm được gì vì tay đã bị người đàn ông kia chặn lại. Vừa xoay người rời đi chưa được nửa bước, từ phía sau có một lực mạnh cầm tay nàng kéo lại, chỉ thấy dạ dày như cuộn lại, chưa biết việc gì đang xảy ra, liền cảm thấy một thân ấm nóng đè lên người mình. Nghị Sở Nhi hoảng hốt, đưa tay đẩy hắn ra, nhưng hắn giống như một tảng đá, nặng mà khoẻ, áp đặt nàng dưới thân mình:
- "Anh... Anh mau thả tôi ra"
- "Muốn đi đâu? "- Ánh mắt hắn trở nên đục ngầu, u ám, như phải kìm nén một thứ gì đó rất khó chịu, nguy hiểm vây quanh nàng khiến nàng lắp bắp:
- "Tôi đi pha nước cho anh giải rượu?"
Cô ngửi thấy trên người anh có mùi rượu nên đầu nảy số pha nước giải rượu cho anh.
- "Không cần, dùng cơ thể của cô giải cho tôi, được chứ" -Dứt câu, bàn tay hắn đi đến nút thắt của khăn mà cởi ra. Sở Nhi đối với hành động của hắn mà hoảng sợ, không ngừng giãy dụa, nhưng sự bài xích của nàng vào mắt hắn càng khiến hắn hưng phấn hơn, bất lực cô đem tay mình đặt lên tay hắn, ngăn bàn tay đó chạy loạn trên cơ thể cô:
- Anh... Anh mà làm loạn tôi...tôi la lên đó"
Hắn nhìn nàng một lúc, giờ này trong mắt hắn chỉ toàn là dục vọng, ham muốn chiếm hữu cô, mà thân thể người phụ nữ dưới thân lại mảnh khảnh, quyến rũ khó lường, hắn nhìn mãi không biết chán. Làn da trong suốt, mát lạnh như thuỷ tinh, phảng phất mùi sữa tắm trên cơ thể, càng khiến hắn trở nên điên cuồng mà muốn xâm chiếm, đôi mắt đầy dục vọng nhìn nàng, Nghị Sở Nhi chưa bao giờ dám nghĩ đến sẽ có một ngày cùng hắn làm chuyện xấu hổ thế này. Vương Nam Phong khẽ cười, giọng nói trầm đục kèm theo hơi thở ấm nóng thả vào tai nàng, mẫn cảm mà ửng đỏ lên:
- Cứ việc hét,hét thõa mãn rồi thì đến lượt tôi"
Chẳng hiểu sao Sở Nhi lại là người con gái đầu tiên mà hắn có phản ứng sinh lí như vậy, hầu như mọi khi được các phụ nữ tiếp cận,câu dẫn hắn, nhưng chẳng khiến hắn vui vẻ hưng phấn mà chỉ làm hắn càng nhàm chán và chẳng có hứng thú nào.
Không hiểu vì sao Nghị Sở Nhi có thể khơi dậy dục vọng 27 năm của hắn.
Cô cảm nhận rõ ràng sự biến hoá thân dưới của hắn, cái nơi kia không ngừng ma sát lên mép đùi, càng giãy dụa, nó càng căng trướng to lớn hơn. Nghị Sở Nhi sợ đến mức nước mắt rưng rưng nhìn hắn:
- "Làm ơn, xin anh, tha cho tôi"
Trong người có sẵn xuân dược, nóng bức, khó chịu đè nặng cơ thể cô, nhìn khuôn mặt cô gái bất lực, không khiến hắn mất hứng mà càng làm trở nên hưng phấn hơn, Vương Nam Phong ghé sát tai nàng khẽ thì thầm:
- "Cô đừng làm vẻ mặt đó với tôi, tôi không kìm nén nổi đâu."
Cô khó chịu mới khó khăn hét lên vì người đàn ông liên tục vùi đầu vào hỏm cổ của cô:
-"Tên khốn kia, anh...anh biết tôi là ai không mà dám tùy tiện động vào người ... tôi hả?"
Sống ở đời 27 năm,Vương Nam Phong chưa từng được ai dám nhìn thẳng vào mắt chứ đừng nghĩ tới chuyện có thể mắng chửi hắn. Nhưng hôm nay lại bị cô gái chưa biết tên tuổi chửi rủa một cách tới tấp.
Hắn tức giận bực mình gằn giọng hét lớn lên:
-"Nằm yên nếu không muốn bỏ mạng"
Nói xong, anh thoải mái ngan nhiên đưa tay xuống rồi nhẹ nhàng vén váy của cô lên cao. Cô bây giờ đã bậc khóc, không ngờ thật không ngờ cô còn chưa kịp tìm tình yêu đích thực đã bị người đàn ông trước mặt lấy đi sự trong trắng của cô giữ mình trong 23 năm.
Nhìn thấy thân hình nóng bỏng,ba vòng căng đét, đầy đủ, nước da trắng hồng không tì vết bớt trên cơ thể của cô gái, anh không thể nào kiềm chế được. Một phần vì 27 năm cấm dục như vậy là quá đủ, một phần là vì thuốc trong người đã và đang phát huy tác dụng khiến amh không thể nào tự chủ được bản thân. Dù không muốn, nhưng mà bầu ngực của cô gái trước mắt lại sờ sờ trước mắt hắn, trọng lượng hắn nặng, đè lên vai nàng, khiến cho bầu ngực khẽ đung đưa theo từng bước chân. Hắn nuốt nước bọt. Kích thước ngực không quá to nhưng lại căng tròn, đầy mê người, làn da trắng như tuyết lộ ra dưới lớp khăn tấm mỏng, le hoe vài sợi tóc vướng víu ở xương quai xanh. Mắt Vương Nam Phong không rời cơ thể cô nàng, một từ thôi: Tuyệt mỹ. Bảo hắn biến thái cũng không phải, trong hoàn cảnh này bất cứ đàn ông nào cũng vậy.
Nghị Sở Nhi bị hắn đè trên chiếc giường, Vương Nam Phong quá nặng so với cô, làm bả vai nàng như muốn liệt.
- "Này...này anh có thể nghe tôi nói được không?"
Hình như câu nói này đã lấy đi sự chú ý của hắn, hắn dừng lại nhìn cô rồi nhướng mày có ý bảo cô nói tiếp.
-"Tôi... tôi có thể thương lượng với anh được không? Nếu anh tha cho tôi tôi sẽ cho anh 500 nghìn đô la. Anh thấy sao?"
Vương Nam Phong nghe xong thì suýt bậc cười. Chẳng lẻ cô gái trước mắt không hề biết anh sao? Thứ anh không bao giờ thiếu và cũng không bao giờ có khái niệm thiếu đó chính là tiền. Bây giờ cô lại đưa ra mức giá bằng bữa ăn của anh thì làm sao có thể trao đổi được chứ.
-"Thật nực cười" Anh nhếch mép rồi tiếp tục phát tiết cơ thể của mình.
-"V...vậy 700 nghìn đô la thì sao?"
-"Câm miệng" Anh hét lớn lên làm Sở Nhi giật mình phát khiếp.
Cay thật chứ, ngay cả cơ thể của mình mà không có quyền được lên tiếng sao. Bây giờ chẳng lẽ nằm yên dâng đời con gái cho hắn sao?
Vương Nam Phong bắt đầu thoát y cho bản thân mình, nhân cơ hội hắn không chú ý Nghị Sở Nhi cô liền lấy chân đạp hắn ra xa, cô không quên mặc đồ vào lại, nãy đến giờ cô luôn cảm giác có ánh mắt đó cứ nhìn chằm chằm vào cơ thể khiến Sở Nhi vừa bực mình nhưng lại không thể làm được gì vì tay đã bị người đàn ông kia chặn lại. Vừa xoay người rời đi chưa được nửa bước, từ phía sau có một lực mạnh cầm tay nàng kéo lại, chỉ thấy dạ dày như cuộn lại, chưa biết việc gì đang xảy ra, liền cảm thấy một thân ấm nóng đè lên người mình. Nghị Sở Nhi hoảng hốt, đưa tay đẩy hắn ra, nhưng hắn giống như một tảng đá, nặng mà khoẻ, áp đặt nàng dưới thân mình:
- "Anh... Anh mau thả tôi ra"
- "Muốn đi đâu? "- Ánh mắt hắn trở nên đục ngầu, u ám, như phải kìm nén một thứ gì đó rất khó chịu, nguy hiểm vây quanh nàng khiến nàng lắp bắp:
- "Tôi đi pha nước cho anh giải rượu?"
Cô ngửi thấy trên người anh có mùi rượu nên đầu nảy số pha nước giải rượu cho anh.
- "Không cần, dùng cơ thể của cô giải cho tôi, được chứ" -Dứt câu, bàn tay hắn đi đến nút thắt của khăn mà cởi ra. Sở Nhi đối với hành động của hắn mà hoảng sợ, không ngừng giãy dụa, nhưng sự bài xích của nàng vào mắt hắn càng khiến hắn hưng phấn hơn, bất lực cô đem tay mình đặt lên tay hắn, ngăn bàn tay đó chạy loạn trên cơ thể cô:
- Anh... Anh mà làm loạn tôi...tôi la lên đó"
Hắn nhìn nàng một lúc, giờ này trong mắt hắn chỉ toàn là dục vọng, ham muốn chiếm hữu cô, mà thân thể người phụ nữ dưới thân lại mảnh khảnh, quyến rũ khó lường, hắn nhìn mãi không biết chán. Làn da trong suốt, mát lạnh như thuỷ tinh, phảng phất mùi sữa tắm trên cơ thể, càng khiến hắn trở nên điên cuồng mà muốn xâm chiếm, đôi mắt đầy dục vọng nhìn nàng, Nghị Sở Nhi chưa bao giờ dám nghĩ đến sẽ có một ngày cùng hắn làm chuyện xấu hổ thế này. Vương Nam Phong khẽ cười, giọng nói trầm đục kèm theo hơi thở ấm nóng thả vào tai nàng, mẫn cảm mà ửng đỏ lên:
- Cứ việc hét,hét thõa mãn rồi thì đến lượt tôi"
Chẳng hiểu sao Sở Nhi lại là người con gái đầu tiên mà hắn có phản ứng sinh lí như vậy, hầu như mọi khi được các phụ nữ tiếp cận,câu dẫn hắn, nhưng chẳng khiến hắn vui vẻ hưng phấn mà chỉ làm hắn càng nhàm chán và chẳng có hứng thú nào.
Không hiểu vì sao Nghị Sở Nhi có thể khơi dậy dục vọng 27 năm của hắn.
Cô cảm nhận rõ ràng sự biến hoá thân dưới của hắn, cái nơi kia không ngừng ma sát lên mép đùi, càng giãy dụa, nó càng căng trướng to lớn hơn. Nghị Sở Nhi sợ đến mức nước mắt rưng rưng nhìn hắn:
- "Làm ơn, xin anh, tha cho tôi"
Trong người có sẵn xuân dược, nóng bức, khó chịu đè nặng cơ thể cô, nhìn khuôn mặt cô gái bất lực, không khiến hắn mất hứng mà càng làm trở nên hưng phấn hơn, Vương Nam Phong ghé sát tai nàng khẽ thì thầm:
- "Cô đừng làm vẻ mặt đó với tôi, tôi không kìm nén nổi đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro