Chương 30 - “Đối Với Em Chưa Bao Giờ Là Đủ”
Tìm Ra Người Hạ...
Lục Khuyết Hạ
2024-08-10 11:13:25
Sau khi mặc đồ xong Nghị Sở Nhi nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi rời khỏi
đó. Nghị Sở Nhi trở về nhà thì lập tức lên phòng chốt cửa lại rồi lao
vào phòng tắm mở vòi rồi đứng dưới ngâm mình mà bậc khóc. Trong một đêm
đã mất đi sự trong trắng đã thế bị trách nhầm, cô định chờ tới sáng rồi
cho hắn ta một trận thế mà chưa kịp cho hắn ta một trận đã bị hắn đè ra
làm thêm vài hiệp đã thế làm xong còn mắng cô, trách cô, đã vậy còn sỉ
nhục cô.
Tắm xong, cô lên giường ngủ vì đã bị hành tới mệt mỏi, xương cốt bây giờ nhuyễn cả ra và cộng thêm tâm trạng bây giờ không được ổn. Cô bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc tới sáng mai hoặc ngủ luôn cũng được chứ thức dậy mà mọi chuyện vẫn vậy thì tha vì chết đi cũng được.
Cô ngủ tới tối thì ông bà Nghị An Khánh và Hoàng Thất Ngọc ra ngoài cũng đã về. Về tới nhà chẳng thấy bóng dáng của cô con gái mình thì 2 ông bà nhìn nhau rồi lo lắng đi lại hỏi người làm:
-"Này, tiểu Hạ con bé Nghị Sở Nhi đi từ tối qua tới giờ vẫn chưa về sao?"
Tiểu Hạ ( là người làm thân cận của Nghị Sở Nhi ) nghe vậy liền xua tay lắc đầu:
-" Không không,tiểu thư đã về từ 5 giờ chiều rồi ạ. Nhưng mà sau khi về tiểu thư rất buồn đã thế từ lúc về tới giờ vẫn ở mãi trong phòng không chịu ra ngoài ạ"
Nghị An Khánh nghe tới đây thì lo lắng,chẳng lẽ cô tiếp cận cái tên Vương Nam Phong xảy ra chuyện gì rồi hay sao? Ông lo lắng cùng vợ chạy trực tiếp lên lầu.
-"Sở Nhi, con mau mở cửa cho ba,có chuyện gì thì cứ nói với ba, ba sẽ không mắng con"
Bà Hoàng Thất Ngọc cũng chẳng đứng yên mà vang giọng kêu lớn:
-"Nhi Nhi có chuyện gì thì từ từ tính, con mau mở cửa ra cho mẹ vào trong với"
Nghị Sở Nhi đang ngủ thì nghe ồn ào từ bên ngoài thì cũng giật mình bật dậy chạy lại mở cửa. Nhìn thấy cô, bà Hoàng Thất Ngọc liền chạy tới ôm cô vào lòng,vuốt lưng cô rồi an ủi:
-"Nhi, con không sao chứ? Lần sao có có chuyện gì thì nói với mẹ nhé"
Sở Nhi nghe vậy thì chẳng hiểu chuyện gì rồi cô quay sang Nghị An Khánh tìm lời giải thích nhưng Nghị An Khánh bắt gặp ánh mắt của cô thì đứng ngơ ra đó cũng khó hiểu mà nhún vai lắc đầu biểu hiện cũng chẳng hiểu gì. Khi thấy cô mở cửa ra thì lòng ông nhẹ nhỏm hẳn cứ sợ xảy ra chuyện gì. Giờ thì hay rồi hai cha con nhìn nhau lắc đầu với nhau chẳng hiểu cái đách gì cả. Còn mẹ cô thì khóc lóc.
-" Mẹ à, con không sao con chẳng xảy ra chuyện gì cả. Chỉ là đêm qua con chơi đến mệt lả cả người và... có hơi uống quá chén nên giờ chống mặt 1 tí thôi" Nghị Sở Nhi an ủi bà.
Sau khi nghe lời giải thích của cô con gái thì bà mới ngưng khóc mà an lòng:
-"Con nói thật chứ"
-"Vâng, ui da con đói quá, xuống ăn tối thôi ba mẹ"
-"Được được, mau mau xuống ăn"
Nói rồi cả ba người cùng đi xuống dưới lầu. Trong lúc đi Sở Nhi suy nghĩ là nên giấu chuyện đêm qua vì nói ra chắc ba mẹ cô sốc dữ lắm. Chưa gì cô ở trên phòng ngủ quên một lát mà ông bà đã gõ cửa ào ào khóc lóc vậy rồi, giờ mà nói ra chắc tạo ra khủng hoảng lớn cho ông bà quá. Nên cô gái nhỏ quyết định giữ kín chuyện này. Chỉ cần cô không nói, tên bí ẩn kia không nói thì chẳng ai biết.
...----------------...
Phía bên Vương Nam Phong. Sau khi trở về biệt thự riêmg của mình thì lập tức đi vào thư phòng. Hắn gọi điện cho trợ lý của mình là Đức Uy rồi ra lệnh:
-"Tìm hiểu người hạ thuốc tôi trong bữa tiệc là ai?"
-"Rõ" -Nhận được lệnh Đức Uy liền đi tìm hiểu
Vương Nam Phong ngồi xuống ghế ngã ngửa ra sau, Hắn tay đưa lên xoa xoa hai thái dương trong đầu không ngừng nghĩ tới cô gái qua đêm với hắn.
-"Chết tiệc" Hắn bực mình thầm hét lên.
Tại sao hình ảnh cô gái đó liên tục gợi lên trong đầu hắn vậy chứ. Chẳng phải cô ta cũng thuộc loại gái điếm thích lên giường hắn giống như bao cô gái khác sao?
Chỉ trong 15 phút, Đức Uy gọi điện hắn rồi thông báo:
-"Người hạ thuốc thiếu gia chính là Suyễn Nhược Ánh, cô ta vì muốn lên giường với thiếu gia nên đã hạ thuốc nhằm mục đích ép thiếu gia tiến tới hôn nhân..."
Đức Uy còn chưa kịp tường trình xong đã bị hắn lên tiếng cắt ngang:
-"Làm sao khiến cô ta điên rồi đem đếm trại tâm thần cho tôi"
Tội nghiệp cô gái Suyễn Nhược Ánh,chưa kịp đạt mục đích đã bị hắn xử tận gốc chẳng chừa đường sống.
Hắn nói xong rồi cúp máy, hai hàng lông mày kiếm bỗng chốc nhau lại làm cho đôi mắt dữ tợn hơn bao giờ hết. Bây giờ trong tâm trí hắn hàng vạn câu hỏi " cô ta rốt cuộc là ai? Tại sao lại xông vào phòng của mình? Chẳng lẽ nhầm sao? "
Hắn lắc đầu rồi nói:
-" Nếu nhưng là lầm thì lỗi là tại cô"
Cuối cùng anh vẫn cho mình là đúng và Nghị Sở Nhi chính là người sai.
Nói rồi anh đứng dậy đi tắm rồi đi ngủ chẳng thèm nghĩ ngợi gì nhiều.
...----------------...
Sở Nhi bây giờ muốn ngủ cũng chẳng được bởi vì cô ngủ từ chiều rồi nên giờ chẳng buồn ngủ. Cô vẫn đang đắm chìm vào nổi đau đêm qua và việc xảy ra lúc sáng. Nghĩ ngợi đủ điều đến cuối vẫn là chẳng giải quyết được gì. Cô quyết định không suy nghĩ nữa lấy laptop ra tra cứu thông tin của Vương Nam Phong để việc tiếp cận anh thuận lợi hơn.
Ngồi tìm hiểu tận một tiếng sau, chỉ biết anh ta là người máu lạnh, lạnh lùng và là người quyết đáng,khó mà đụng tới anh ta. Nhưng Vương Nam Phong rất tài giỏi, luôn xử lý mọi việc đến nơi đến chốn không bao giờ có có sai xuất gì cả... Chỉ tìm hiểu được vậy nhờ những bình luận của người khác nhận xét. Cô bắt đầu cảm thấy chán nản tay lướt liên hồi nhưng chợt nhìn ra có một bức ảnh trong hàng ngàn bình luận.
-"Là...là anh ta??? A...anh ta là Vương Nam Phong?"
Nghị Sở Nhi há hốc mồm, mắt chữ a mồm chữ o. Ngạc nhiên tới mức nói cũng khó.
Trùng hợp đến vậy sao?
Tắm xong, cô lên giường ngủ vì đã bị hành tới mệt mỏi, xương cốt bây giờ nhuyễn cả ra và cộng thêm tâm trạng bây giờ không được ổn. Cô bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc tới sáng mai hoặc ngủ luôn cũng được chứ thức dậy mà mọi chuyện vẫn vậy thì tha vì chết đi cũng được.
Cô ngủ tới tối thì ông bà Nghị An Khánh và Hoàng Thất Ngọc ra ngoài cũng đã về. Về tới nhà chẳng thấy bóng dáng của cô con gái mình thì 2 ông bà nhìn nhau rồi lo lắng đi lại hỏi người làm:
-"Này, tiểu Hạ con bé Nghị Sở Nhi đi từ tối qua tới giờ vẫn chưa về sao?"
Tiểu Hạ ( là người làm thân cận của Nghị Sở Nhi ) nghe vậy liền xua tay lắc đầu:
-" Không không,tiểu thư đã về từ 5 giờ chiều rồi ạ. Nhưng mà sau khi về tiểu thư rất buồn đã thế từ lúc về tới giờ vẫn ở mãi trong phòng không chịu ra ngoài ạ"
Nghị An Khánh nghe tới đây thì lo lắng,chẳng lẽ cô tiếp cận cái tên Vương Nam Phong xảy ra chuyện gì rồi hay sao? Ông lo lắng cùng vợ chạy trực tiếp lên lầu.
-"Sở Nhi, con mau mở cửa cho ba,có chuyện gì thì cứ nói với ba, ba sẽ không mắng con"
Bà Hoàng Thất Ngọc cũng chẳng đứng yên mà vang giọng kêu lớn:
-"Nhi Nhi có chuyện gì thì từ từ tính, con mau mở cửa ra cho mẹ vào trong với"
Nghị Sở Nhi đang ngủ thì nghe ồn ào từ bên ngoài thì cũng giật mình bật dậy chạy lại mở cửa. Nhìn thấy cô, bà Hoàng Thất Ngọc liền chạy tới ôm cô vào lòng,vuốt lưng cô rồi an ủi:
-"Nhi, con không sao chứ? Lần sao có có chuyện gì thì nói với mẹ nhé"
Sở Nhi nghe vậy thì chẳng hiểu chuyện gì rồi cô quay sang Nghị An Khánh tìm lời giải thích nhưng Nghị An Khánh bắt gặp ánh mắt của cô thì đứng ngơ ra đó cũng khó hiểu mà nhún vai lắc đầu biểu hiện cũng chẳng hiểu gì. Khi thấy cô mở cửa ra thì lòng ông nhẹ nhỏm hẳn cứ sợ xảy ra chuyện gì. Giờ thì hay rồi hai cha con nhìn nhau lắc đầu với nhau chẳng hiểu cái đách gì cả. Còn mẹ cô thì khóc lóc.
-" Mẹ à, con không sao con chẳng xảy ra chuyện gì cả. Chỉ là đêm qua con chơi đến mệt lả cả người và... có hơi uống quá chén nên giờ chống mặt 1 tí thôi" Nghị Sở Nhi an ủi bà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi nghe lời giải thích của cô con gái thì bà mới ngưng khóc mà an lòng:
-"Con nói thật chứ"
-"Vâng, ui da con đói quá, xuống ăn tối thôi ba mẹ"
-"Được được, mau mau xuống ăn"
Nói rồi cả ba người cùng đi xuống dưới lầu. Trong lúc đi Sở Nhi suy nghĩ là nên giấu chuyện đêm qua vì nói ra chắc ba mẹ cô sốc dữ lắm. Chưa gì cô ở trên phòng ngủ quên một lát mà ông bà đã gõ cửa ào ào khóc lóc vậy rồi, giờ mà nói ra chắc tạo ra khủng hoảng lớn cho ông bà quá. Nên cô gái nhỏ quyết định giữ kín chuyện này. Chỉ cần cô không nói, tên bí ẩn kia không nói thì chẳng ai biết.
...----------------...
Phía bên Vương Nam Phong. Sau khi trở về biệt thự riêmg của mình thì lập tức đi vào thư phòng. Hắn gọi điện cho trợ lý của mình là Đức Uy rồi ra lệnh:
-"Tìm hiểu người hạ thuốc tôi trong bữa tiệc là ai?"
-"Rõ" -Nhận được lệnh Đức Uy liền đi tìm hiểu
Vương Nam Phong ngồi xuống ghế ngã ngửa ra sau, Hắn tay đưa lên xoa xoa hai thái dương trong đầu không ngừng nghĩ tới cô gái qua đêm với hắn.
-"Chết tiệc" Hắn bực mình thầm hét lên.
Tại sao hình ảnh cô gái đó liên tục gợi lên trong đầu hắn vậy chứ. Chẳng phải cô ta cũng thuộc loại gái điếm thích lên giường hắn giống như bao cô gái khác sao?
Chỉ trong 15 phút, Đức Uy gọi điện hắn rồi thông báo:
-"Người hạ thuốc thiếu gia chính là Suyễn Nhược Ánh, cô ta vì muốn lên giường với thiếu gia nên đã hạ thuốc nhằm mục đích ép thiếu gia tiến tới hôn nhân..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đức Uy còn chưa kịp tường trình xong đã bị hắn lên tiếng cắt ngang:
-"Làm sao khiến cô ta điên rồi đem đếm trại tâm thần cho tôi"
Tội nghiệp cô gái Suyễn Nhược Ánh,chưa kịp đạt mục đích đã bị hắn xử tận gốc chẳng chừa đường sống.
Hắn nói xong rồi cúp máy, hai hàng lông mày kiếm bỗng chốc nhau lại làm cho đôi mắt dữ tợn hơn bao giờ hết. Bây giờ trong tâm trí hắn hàng vạn câu hỏi " cô ta rốt cuộc là ai? Tại sao lại xông vào phòng của mình? Chẳng lẽ nhầm sao? "
Hắn lắc đầu rồi nói:
-" Nếu nhưng là lầm thì lỗi là tại cô"
Cuối cùng anh vẫn cho mình là đúng và Nghị Sở Nhi chính là người sai.
Nói rồi anh đứng dậy đi tắm rồi đi ngủ chẳng thèm nghĩ ngợi gì nhiều.
...----------------...
Sở Nhi bây giờ muốn ngủ cũng chẳng được bởi vì cô ngủ từ chiều rồi nên giờ chẳng buồn ngủ. Cô vẫn đang đắm chìm vào nổi đau đêm qua và việc xảy ra lúc sáng. Nghĩ ngợi đủ điều đến cuối vẫn là chẳng giải quyết được gì. Cô quyết định không suy nghĩ nữa lấy laptop ra tra cứu thông tin của Vương Nam Phong để việc tiếp cận anh thuận lợi hơn.
Ngồi tìm hiểu tận một tiếng sau, chỉ biết anh ta là người máu lạnh, lạnh lùng và là người quyết đáng,khó mà đụng tới anh ta. Nhưng Vương Nam Phong rất tài giỏi, luôn xử lý mọi việc đến nơi đến chốn không bao giờ có có sai xuất gì cả... Chỉ tìm hiểu được vậy nhờ những bình luận của người khác nhận xét. Cô bắt đầu cảm thấy chán nản tay lướt liên hồi nhưng chợt nhìn ra có một bức ảnh trong hàng ngàn bình luận.
-"Là...là anh ta??? A...anh ta là Vương Nam Phong?"
Nghị Sở Nhi há hốc mồm, mắt chữ a mồm chữ o. Ngạc nhiên tới mức nói cũng khó.
Trùng hợp đến vậy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro