Chương 30 - “Đối Với Em Chưa Bao Giờ Là Đủ”
Vợ Tôi Nói, Tôi...
Lục Khuyết Hạ
2024-08-10 11:13:25
Khi chiếc xe lamborghini của hắn dừng lại trước cửa trung tâm thương mai lớn nhất thành phố. Hắn cùng cô đi vào. Nhìn hai người bước vào mọi người ai cũng trầm trồ khen ngợi họ thật xứng đôi. Còn cô da mặt vốn dĩ rất mỏng nên không nhịn được liền đỏ mặt.
Vừa bước vào sảnh của trung tâm thương mại, hàng loạt nhân viên, quản lý hay các chủ quản đều hớt hải chạy ra nghênh đón cúi sạp người cung kính khi nhìn thấy Vương Nam Phong và Nghị Sở Nhi bước vào.
- “Vương Tổng, Nghị tiểu thư hoan nghênh hai người tới đây ạ.”
Nghị Sở Nhi tươi cười gật đầu tỏ ý ngược lại hắn lại mang vẻ mặt như như đang đưa vợ đi đánh giặc.
Sở Nhi chủ động khoát tay hắn đi dạo vòng vòng quanh trung tâm thương mại. Cô ghé hết các thương hiệu nổi tiếng của thế giới.
Sau một hồi mua sắm thả ga thì đồ chất thành núi. Phải cử bốn,năm người vệ sĩ trợ lý vào xách hộ. Mua sắm một hồi rả rời, mỏi chân nên Sở Nhi tìm đại chiếc ghế rồi ngồi xuống nghỉ. Nếu biết đi nhiều vậy thì sáng nay cô đã mang đôi giày sneaker rồi chứ không phải đôi Yves Saint Laurent này.
Cô cởi bỏ hình tượng tiểu thư sang trọng mà cởi hẳn giày ra.
Vương Nam Phong nhìn chân cô cũng cau mày nhìn tỏ ra khó chịu rồi nói:
- “ Chân sưng đỏ thế này sao không nói?”
- “ Tôi có nghĩ nó sưng vậy đâu.”
Vừa đau lại còn bị hắn mắng nữa ai mà không tức, cô trả lời giọng rõ bực tức.
Hắn không nói liền sai Đức Uy:
- “ Đi mua đôi sneaker nữ đi“.
- “Dạ rõ, size gì ạ?”
Cô định nói nhưng có một người nhanh miệng giành cô nói:
- “38”
Sở Nhi ngỡ ngàng khi hắn biết rõ size chuẩn nhất của cô. Cô tò mò ngước mắt nhìn hắn rồi hỏi:
- “ Sao anh biết?”
Hắn vừa nói mặt châm biếm nhìn cô khẽ cười:
- “Hứ không những size giày đâu, số đo ba vòng của em tôi còn nắm rõ mà.”
- “ A…anh biến thái”
Cô mắng hắn một câu rồi xoay mặt đi chỗ khác. Trong chốc lát, Đức Uy đã đem đôi giày sneaker MLB trước mặt cô. Sở Nhi định cuối xuống mang nhưng Vương Nam Phong nhanh giật lấy và tỉ mỉ cận thân mang cho cô.
Hành động này khiến bao cô gái đi ngang qua phải ngưỡng mộ còn tiện tay lấy điện thoại ra chụp khoảnh khắc này nữa. Có nhiều người còn up đầy mạng xã hội phút chốc khiến cặp đôi lột top tìm kiếm. Chính cô phút chốc cũng có chút rung động, mà đứng hình chẳng biết đối diện thế nào.
- “ Đừng nhìn tôi nữa thay vào đó nên nghĩ cách cảm ơn tôi thế nào đi.”
- “Xì đấy là anh tự nguyện mà.”
Cô ngượng ngùng nói rồi xoay mặt đi chỗ khác nhưng vô tình thấy bóng dáng của hai người phụ nữ đang đi phía trước.
Sở Nhi nhoẽn miệng cười, đây chính là lúc mà chính bản thân cô mong chờ nhất. Tự nhiên hứng tột lên tới đỉnh đầu thì cơn đau chân tự dưng biến mất.
Cô liền đứng dậy kéo Vương Nam Phong đứng dậy theo rồi thuận tay khoác lấy hắn. Rồi cố tình lôi hắn dường như giả vờ bắt gặp Viên Tiểu Nghiên và Đào Hồng.
Vừa thấy Vương Nam Phong đôi mắt Viên Tiểu Nghiên thoáng chốc sáng bừng lên vừa định chạy tới ôm đã bị Đức Uy ngăn lại:
- “Viên tiểu thư xin thận trọng.”
Bỏ ngoài tai lời nói của Đức Uy cô ta còn cố tình liếc xéo Đức Uy rồi giọng nũng nịu nói:
- “Phong hiếm khi thấy anh đó nha.”
Vương Nam Phong chẳng thèm ngó ngàng gì tới cô ta rồi cố tình vòng tay ôm eo Nghị Sở Nhi như đánh dấu chủ quyền khiến cô ta bực tức không thôi. Nếu im lặng thì quê nữa nên thôi đã đâm lao thì phải theo lao.
Cô ta cùng Đào Hồng bỗng chuyển đổi đối tượng về phía Nghị Sở Nhi rồi chế giễu:
- “Ủa thành thật xin lỗi cô Nghị nhiều nhé nãy giờ tôi không chú ý đến cô.”
Đào Hồng đứng bên còn hùa theo ả rồi nói:
- “Haizz mờ nhạt như vậy làm sao khiến hai chúng tôi để ý được.”
Nghị Sở Nhi chẳng để ý tới lời chế giễu của hai người họ, thản nhiên ôm chặt cánh tay của Vương Nam Phong châm biếm nói:
- “Đúng rồi, nãy giờ hai mắt của cô bận dán chặt lên người chồng của tôi rồi thì còn mắt đâu mà để ý đến tôi chứ.
Nói xong cô không quên nhìn mặt Vương Nam Phong rồi cười tươi sau đó còn dựa vào vai hắn khiến Viên Tiểu Nghiên chỉ biết cắn chặt răng, tay vo thành nắm đấm muốn động tay động chân với Nghị Sở Nhi từ nãy tới giờ rồi.
- “Haha cô Nghị nói vậy có hơi quá rồi đó. Tôi chỉ có chút quan tâm đến đối tác của cha tôi một tí thôi.”
- “Oh quan tâm một chút? Thế mà làm tôi tưởng cô là vợ hụt không đấy.”
Lần này ả ta chẳng còn miệng mồm đâu mà đáp lại. Cứ nói câu nào cũng bị Nghị Sở Nhi vả lại không kịp thở.Chưa hết còn cố châm biếm cô ả là trà xanh nữa chứ.
Vương Nam Phong bây giờ mới hiểu ra được lý do đằng sau khiến Nghị Sở Nhi hôm nay nhất quyết rủ hắn đi mua sắm cùng cũng chỉ để lợi dụng hắn vả mặt Viên Tiểu Nghiên.
Hắn không khó chịu hay tỏ ra tức giận ngoài mặt thay vào đó lại cùng cô diễn cho hết màn kịch này sau đó lát về mới tính sổ với cô nhóc này.
- “Phong anh đừng nghe cô ta nói.”
- “Hử! Vợ tôi nói, tôi lại dám không nghe sao?”
Hắn thản nhiên vừa nói tay lại mân mê chiếc cằm mềm mại của Nghị Sở Nhi khiến cô rùng mình nhưng vẫn tỏ ra mình ổn mà còn hùa theo hắn nữa.
- “Cô không nghe chồng tôi nói à?”
“ chết tiệt, hai cô mau đi lẹ hộ bà, bà đây gần ói tới nơi rồi.” Sở Nhi thầm la hét trong lòng còn ngoài mặt vẫn mỉm cười “thánh thiện” chẳng có chút giả trân.
Sở Nhi ngày càng hối hận vì nước đi này. Biết vậy không dựng màn kịch này rồi, dựng cho đẹp mặt rồi không biết lát về hắn xử cô thế nào. Ây da càng nghĩ cô càng lạnh sống lưng.
Thấy cảnh tượng thân mật của hai người họ, thì chẳng ai thừa mạng dám đứng đó thêm một giây nào nữa. Viên Tiểu Nghiên và Đào Hồng chào hỏi rồi cong giò bỏ chạy chẳng dám đứng đó thêm vài giây nào nữa. Đã bị Nghị Sở Nhi châm biếm thì thôi đi đằng này còn có cả Vương Nam Phong hùa theo nữa thì đứng đó có đội mười cái quần cũng không thấy hết nhục.
Bọn họ vừa đi xong cô nhìn sắc mặt của hắn cũng đủ nhận ra hắn đã biết toàn bộ chiêu trò của cô rồi. Cô định lên tiếng giải thích nhưng bị hắn bỏ lại một câu rồi rời đi:
- “ Em nên nghĩ lý do để biện minh đi, về rồi nói.”
Lần này cô toang thật rồi, bây giờ còn cách nào để thoát khỏi hắn không chứ. Cô òa khóc trong lòng rồi cũng nhanh chân chạy theo hắn ra xe.
…----------------…
Vừa bước vào sảnh của trung tâm thương mại, hàng loạt nhân viên, quản lý hay các chủ quản đều hớt hải chạy ra nghênh đón cúi sạp người cung kính khi nhìn thấy Vương Nam Phong và Nghị Sở Nhi bước vào.
- “Vương Tổng, Nghị tiểu thư hoan nghênh hai người tới đây ạ.”
Nghị Sở Nhi tươi cười gật đầu tỏ ý ngược lại hắn lại mang vẻ mặt như như đang đưa vợ đi đánh giặc.
Sở Nhi chủ động khoát tay hắn đi dạo vòng vòng quanh trung tâm thương mại. Cô ghé hết các thương hiệu nổi tiếng của thế giới.
Sau một hồi mua sắm thả ga thì đồ chất thành núi. Phải cử bốn,năm người vệ sĩ trợ lý vào xách hộ. Mua sắm một hồi rả rời, mỏi chân nên Sở Nhi tìm đại chiếc ghế rồi ngồi xuống nghỉ. Nếu biết đi nhiều vậy thì sáng nay cô đã mang đôi giày sneaker rồi chứ không phải đôi Yves Saint Laurent này.
Cô cởi bỏ hình tượng tiểu thư sang trọng mà cởi hẳn giày ra.
Vương Nam Phong nhìn chân cô cũng cau mày nhìn tỏ ra khó chịu rồi nói:
- “ Chân sưng đỏ thế này sao không nói?”
- “ Tôi có nghĩ nó sưng vậy đâu.”
Vừa đau lại còn bị hắn mắng nữa ai mà không tức, cô trả lời giọng rõ bực tức.
Hắn không nói liền sai Đức Uy:
- “ Đi mua đôi sneaker nữ đi“.
- “Dạ rõ, size gì ạ?”
Cô định nói nhưng có một người nhanh miệng giành cô nói:
- “38”
Sở Nhi ngỡ ngàng khi hắn biết rõ size chuẩn nhất của cô. Cô tò mò ngước mắt nhìn hắn rồi hỏi:
- “ Sao anh biết?”
Hắn vừa nói mặt châm biếm nhìn cô khẽ cười:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- “Hứ không những size giày đâu, số đo ba vòng của em tôi còn nắm rõ mà.”
- “ A…anh biến thái”
Cô mắng hắn một câu rồi xoay mặt đi chỗ khác. Trong chốc lát, Đức Uy đã đem đôi giày sneaker MLB trước mặt cô. Sở Nhi định cuối xuống mang nhưng Vương Nam Phong nhanh giật lấy và tỉ mỉ cận thân mang cho cô.
Hành động này khiến bao cô gái đi ngang qua phải ngưỡng mộ còn tiện tay lấy điện thoại ra chụp khoảnh khắc này nữa. Có nhiều người còn up đầy mạng xã hội phút chốc khiến cặp đôi lột top tìm kiếm. Chính cô phút chốc cũng có chút rung động, mà đứng hình chẳng biết đối diện thế nào.
- “ Đừng nhìn tôi nữa thay vào đó nên nghĩ cách cảm ơn tôi thế nào đi.”
- “Xì đấy là anh tự nguyện mà.”
Cô ngượng ngùng nói rồi xoay mặt đi chỗ khác nhưng vô tình thấy bóng dáng của hai người phụ nữ đang đi phía trước.
Sở Nhi nhoẽn miệng cười, đây chính là lúc mà chính bản thân cô mong chờ nhất. Tự nhiên hứng tột lên tới đỉnh đầu thì cơn đau chân tự dưng biến mất.
Cô liền đứng dậy kéo Vương Nam Phong đứng dậy theo rồi thuận tay khoác lấy hắn. Rồi cố tình lôi hắn dường như giả vờ bắt gặp Viên Tiểu Nghiên và Đào Hồng.
Vừa thấy Vương Nam Phong đôi mắt Viên Tiểu Nghiên thoáng chốc sáng bừng lên vừa định chạy tới ôm đã bị Đức Uy ngăn lại:
- “Viên tiểu thư xin thận trọng.”
Bỏ ngoài tai lời nói của Đức Uy cô ta còn cố tình liếc xéo Đức Uy rồi giọng nũng nịu nói:
- “Phong hiếm khi thấy anh đó nha.”
Vương Nam Phong chẳng thèm ngó ngàng gì tới cô ta rồi cố tình vòng tay ôm eo Nghị Sở Nhi như đánh dấu chủ quyền khiến cô ta bực tức không thôi. Nếu im lặng thì quê nữa nên thôi đã đâm lao thì phải theo lao.
Cô ta cùng Đào Hồng bỗng chuyển đổi đối tượng về phía Nghị Sở Nhi rồi chế giễu:
- “Ủa thành thật xin lỗi cô Nghị nhiều nhé nãy giờ tôi không chú ý đến cô.”
Đào Hồng đứng bên còn hùa theo ả rồi nói:
- “Haizz mờ nhạt như vậy làm sao khiến hai chúng tôi để ý được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghị Sở Nhi chẳng để ý tới lời chế giễu của hai người họ, thản nhiên ôm chặt cánh tay của Vương Nam Phong châm biếm nói:
- “Đúng rồi, nãy giờ hai mắt của cô bận dán chặt lên người chồng của tôi rồi thì còn mắt đâu mà để ý đến tôi chứ.
Nói xong cô không quên nhìn mặt Vương Nam Phong rồi cười tươi sau đó còn dựa vào vai hắn khiến Viên Tiểu Nghiên chỉ biết cắn chặt răng, tay vo thành nắm đấm muốn động tay động chân với Nghị Sở Nhi từ nãy tới giờ rồi.
- “Haha cô Nghị nói vậy có hơi quá rồi đó. Tôi chỉ có chút quan tâm đến đối tác của cha tôi một tí thôi.”
- “Oh quan tâm một chút? Thế mà làm tôi tưởng cô là vợ hụt không đấy.”
Lần này ả ta chẳng còn miệng mồm đâu mà đáp lại. Cứ nói câu nào cũng bị Nghị Sở Nhi vả lại không kịp thở.Chưa hết còn cố châm biếm cô ả là trà xanh nữa chứ.
Vương Nam Phong bây giờ mới hiểu ra được lý do đằng sau khiến Nghị Sở Nhi hôm nay nhất quyết rủ hắn đi mua sắm cùng cũng chỉ để lợi dụng hắn vả mặt Viên Tiểu Nghiên.
Hắn không khó chịu hay tỏ ra tức giận ngoài mặt thay vào đó lại cùng cô diễn cho hết màn kịch này sau đó lát về mới tính sổ với cô nhóc này.
- “Phong anh đừng nghe cô ta nói.”
- “Hử! Vợ tôi nói, tôi lại dám không nghe sao?”
Hắn thản nhiên vừa nói tay lại mân mê chiếc cằm mềm mại của Nghị Sở Nhi khiến cô rùng mình nhưng vẫn tỏ ra mình ổn mà còn hùa theo hắn nữa.
- “Cô không nghe chồng tôi nói à?”
“ chết tiệt, hai cô mau đi lẹ hộ bà, bà đây gần ói tới nơi rồi.” Sở Nhi thầm la hét trong lòng còn ngoài mặt vẫn mỉm cười “thánh thiện” chẳng có chút giả trân.
Sở Nhi ngày càng hối hận vì nước đi này. Biết vậy không dựng màn kịch này rồi, dựng cho đẹp mặt rồi không biết lát về hắn xử cô thế nào. Ây da càng nghĩ cô càng lạnh sống lưng.
Thấy cảnh tượng thân mật của hai người họ, thì chẳng ai thừa mạng dám đứng đó thêm một giây nào nữa. Viên Tiểu Nghiên và Đào Hồng chào hỏi rồi cong giò bỏ chạy chẳng dám đứng đó thêm vài giây nào nữa. Đã bị Nghị Sở Nhi châm biếm thì thôi đi đằng này còn có cả Vương Nam Phong hùa theo nữa thì đứng đó có đội mười cái quần cũng không thấy hết nhục.
Bọn họ vừa đi xong cô nhìn sắc mặt của hắn cũng đủ nhận ra hắn đã biết toàn bộ chiêu trò của cô rồi. Cô định lên tiếng giải thích nhưng bị hắn bỏ lại một câu rồi rời đi:
- “ Em nên nghĩ lý do để biện minh đi, về rồi nói.”
Lần này cô toang thật rồi, bây giờ còn cách nào để thoát khỏi hắn không chứ. Cô òa khóc trong lòng rồi cũng nhanh chân chạy theo hắn ra xe.
…----------------…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro