Giang Sơn Mỹ Sắc

Chung Thân Đại Sự

Mặc Vũ

2024-07-24 19:21:34

Mã Chu Khi ngẫu nhiên rảnh rỗi, cũng từng đoán qua thân phận cùa người râu quai nón

Người râu quai nón cho hắn cảm giác mỗi thời khắc lại có sự thay đổi, hắn cũng từng nghĩ tới người râu quai nón có thể là quen biết với quan viên trong triều đình, cũng từng nghĩ đến người râu quai nón có thể là chù sự nơi này, nhưng hắn nẳm mơ cũng không ngờ tới người râu quai nón chính là Tiêu Bố Y!

Đối với Tiêu Bố Y này, Mã Chu luôn luôn chỉ có từ xa nhìn tới, người ta địa vị tôn sùng, cao cao tại thượng, mỗi lần Mã Chu nhìn thấy Tiêu Bố Y đều là trong dòng người như nước thùy triều đi theo. Tiêu Bố Y cưỡi ờ trên lưng ngựa, phong nghi tuấn lãng, làm cho Mã Chu cảm thấy không bằng, biết Tiêu Bố Y thiết lập Lương Công Phù ba phù nạp hiền, khó tránh khòi nhìn mà hy vọng, chỉ là vào không đúng lúc, lại lọt vào sự xem thường cùa Tây Môn Sở Tài, chi cảm thấy nạp hiền này thật ra cũng không có gì là đổi thang hoán dược, đối với hàn sinh mà nói, bất quá chỉ là nói bẽn tai người điếc, bày biện cho có mà thôi.

Tiêu Bố Y darih chấn thiên hạ, đều nói là tống thân Tùy thất, con cháu cùa Hoàng hậu, thân phận hiển hách. Mã Chu cầưa bao giờ nghĩ tới có một ngày cùng hắn xưng huynh gọi đệ. Nhưng thoạt nhìn hắn chẳng những cùng Tiêu Bố Y xưng qua huynh đệ, lại còn cùng nhau uống rượu ăn thịt, nói chuyện phiếm.

Cho đù là hắn cuồng ngạo không kềm chế, Mã Chu trong lúc nhất thòi cũng như trong sương mù, không thể tin tường việc trước mắt

"Người thật là Tiêu Bố Y... Hữu kiêu vệ Đại tướng quân... Lương Quốc Công chường quản Đông Đô?" Mã Chu không nhịn được hỏi một lần nữa.

Người râu quai nón đương nhiên chính là Tiêu Bố Y, nếu không cũng nói không ra cái gi ngũ hoa mã, thiên kim cừu. Đây là mấy câu trong bài Tương Tiến Tùu cùa Lý Bạch đời Đường, Mã Chu không biết cũng là bình thường. Hắn làm việc tuy là sạch sẽ gọn gàng, nhưng cũng phi thường cần thận, tất cả khảo sát cũng không có cái gì là không có nguyên

Mã Chu thông qua, hắn lúc này mới đến đây, nếu như Mã Chu hơi có sự không kiên nhẵn, thì người râu quai nón này hiển nhiên cũng sẽ biến mất vào trong không khí

Nhìn thấy Mã Chu nghi hoặc, Tiêu Bố Y mùn cười nói: "Tiêu Bố Y cũng không có gì là quá giỏi, ta cũng không cần phải giả mạo hắn. Mã công tử, phiền ngươi đem công việc giao ra một chút. Ta muốn dẫn ngươi đi tới một chỗ khác".

Tiêu Bố Y đưa tay gọi một gã chù sự qua, Mã Chu kiên nhẫn giảng giải cho hắn. Ngắn ngùn trong vài ngày, hắn đã từ một người học tập biến thành người dẫn đầu, biến hóa quả thực là không nhỏ. Tiêu Bố Y vẫn kiên nhẫn, chi ngồi xuống lắng nghe, hắn hiện tại thật sự có chút bận rộn, bất quá vì Mã Chu này là một nhân tài, cũng là đáng giá.

Hắn cảm thấy Mã Chu là nhân tài, cũng không phải là bằng vào kinh nghiệm gi trong trí nhớ. mà là bằng vào phán đoán cùa chính hắn.

Tiêu Bố Y biết mình dằn đần đã chuyển biến, trí nhớ cũng không đáng tin, có lẽ chi có thể dùng làm tham khảo mà thôi Hắn hiện tại chi là sừ dụng những kiến thức mình đã trải qua mà tiến hành phàn tích phán đoán.

Mã Chu giảng giải sạch sẽ gọn gàng công việc cho chù sự xong, người nọ nghe liên tục gật đầu, đợi khi giảng giải xong, Tiêu Bố Y đứng đậy ra khòi cừa, Mã Chu bước nhanh đuổi

"Thật ra ta gần đây có chút bận rộn..Tiêu Bố Y đột nhiên nói.

Mã Chu cũng không cảm thấy Tiêu Bố Y thỏi phồng. "Lương... Quốc Công ngày trăm ngàn việc, mà lại vẫn còn thời gian rảrứi để xem ta Thật sự làm cho ta vạn phần cảm kích".

Hắn trong lòng nhiều ít cũng có chút hoài nghi, vẫn cảm thấy người râu quai nón cùng với vị tướng quân phong lãng kia trong trí nhớ cùa hắn có sự khác biệt không nhò. Nhưng hắn lại thật muốn tin tường người này chính là Tiêu Bố Y, người này nếu là Lương Quốc Công, hắn còn có chút hy vọng.

"Thật ra nếu nói tới công văn, ta thật ra ít có xừ lý" Tiêu Bố Y mim cười nói: "Đại Tùy ba tình sáu bộ dù sao cũng không phải là bày biện cho có, phần lớn những chuyện trong triều đình đều do các bộ này phụ trách, ta chỉ muốn đem hệ thống này xây dựng lại một lằn nữa, chuyện sau đó cứ giao cầo quan viên đi làm là được rồi".

Mã Chu gật đầu, "Lương Quốc Công nếu có suy nghĩ nhưtliế, thiên hạ có thể định".

"Ta nói bận rộn chính là chuyện khác" Tiêu Bố Y vừa đi vừa nói, "Lúc này đạo phi rõ ràng là chuyện cần phải xừ lý trước tiên, nhưng để tiêu tan thành kiến cùa sĩ tộc đối với hàn môn thì cũng là chuyện làm cho người ta đau đầu".

Mã Chu đừng lại, Tiêu Bố Y cảm giác được động tĩnh cùa hắn, xoay người qua, "Ngươi thấy không thể?"

Mã Chu phấn chẵn nói: "Lương Quốc Công chi cần có tấm lòng này, đã là chuyện may mắn cùa hàn sĩ trong thiên hạ".

"Ngươi không cẩn cảm tạ sớm" Tiêu Bố Y cười khoát tay, "Ta nói là một chuyện, thật áp dụng được cũng là chuyện rất là khó khăn" Hắn nhìn ra phương xa, than nhẹ một tiếng. Giờ khắc này Mã Chu nhìn thấy, phát hiện chỗ khác biệt cùa Tiêu Bố Y, bọn họ thoạt nhìn cực kỳ khác nhau, nhưng Tiêu Bố Y than nhẹ một tiếng cũng đã làm cho lòng hắn rung động.

Hắn biết, loại thờ đài này cùng với tiếng nhạc cùa ông lão mù, đều là phát ra từ trong tấm lòng!

"Thật ra ngươi không có được sử dụng, nhìn như là một hiện tượng ngẫu nhiên, nhưng môn phiệt ảnh hường thâm căn cố đế mấy trăm năm qua" Tiêu Bố Y trầm giọng nói: "Sĩ tộc cùng hàn môn con đường khác nhau như chó với mèo, sĩ tộc xem thường hàn môn đơn giản là quan niệm có sự khác biệt rất nhiều. Trên thực tế, bọn họ ít tiệp xúc dân sinh, lại càng không biết nỗi khồ cùa dàn chúng, khó trárứi khòi là từ góc độ cao cao tại thượng để suy xét vẫn đề, muốn thay đổi góc độ cùa bọn họ, cũng không phải là chuyện một ngày..

Mã Chu liên tục gật đầu, "Lương Quốc Công nói rất đúng, nhưng chúng ta vẫn phải làm, có đúng không?"

Tiêu Bố Y cười khẽ, vỗ vỗ vai hắn. "Ngươi nói không sai, chúng ta cũng phải đi ra bước đầu tiên này, Tiết Hoài Ân là bước thừ đò xét cùa ta, mà ngươi chính là bước đi mấu chốt cùa ta!"

Mã Chu có chút hồ đồ, Tiêu Bố Y cũng đã dẫn theo Mã Chu đi tới Nạp hiền quán ở Lương Còng phù.

Sớm có binh sĩ tiến lẻn tra hỏi, "Muốn làm cái gi?"

Tiêu Bố Y đưa tay vuốt lẽn trên mặt, bộ râu quai nón đã roi xuống trên tay. Mã Chu trước mắt sáng ngời, nhìn thấy Tiêu Bố Y hai hàng lông mày như đao. ánh mắt sáng ngời, gương mặt sắc nét như đao khắc, không khòi thẳm than một tiếng, hay cho một hán từ.

Mới vừa rồi Tiêu Bố Y hòa nhã, thoạt nhìn bất quá chi như là một người buôn bán, nhưng giờ phút này Tiêu Bố Y mún môi, vẻ nghiêm nghị xuất hiện, thoạt nhìn quý không thể nói. Bỉnh sĩ nhìn thấy là Tiêu Bố Y, vội vàng quỳ xuống nói: "Tham kiến Lương Quốc Còng, thuộc ầạ không biết Lương Quốc Công giá lâm..

"Miễn lễ" Tiêu Bố Y khoát khoát tay, "Người không biết không trácầ".

Binh sĩ thối lui sang hai bẽn, Tiêu Bố Y lại trực tiệp đi trước, dọc theo đường đi thù vệ đều quỳ xuống, Mã Chu mặc dù cuồng, nhưng lại vẫn như đi trẽn mây, như đaog ờ trong

Sớm có binh sĩ thõng tri cho Nạp hiền quán Tây Môn Sờ Tài, Tây Môn Sờ Tài bước nhanh ra đón, đại lễ tham bái nói: "Lương Quốc Công giá lâm, thuộc hạ không có tiệp đón từ xa, vạn lần xin thứtội".

Nghiêng nhìn thấy Mã Chu ờ một bên, Tày Môn Sờ Tài hơi giật mình, cảm giác có cầút không đúng.

Mặc đù mỗi ngày tiệp kiến người cầu chức vô số kể, nhưng Tây Môn Sờ Tài lại vẫn nhớ rõ Mã Chu, đơn giản là Mã Chu bản thân hào phóng không kềm chế, tới nơi này lại còn mang theo hồ lô rượu, trong tiăm ngàn người cũng chỉ có một mình Mã Chu.

Tiêu Bố Y khoát tay cho Tây Môn Sờ Tài đứng đậy, tất cả cừ chi bình tĩnh. Hắn khác với Dương Quảng, không cần cung điện hoa lệ cùng các nhân tố hoành tráng bên ngoài để biểu hiện sự uy nghiêm. Chi cần hắn thích, hắn có thể cùng người ăn xin xưng huynh gọi đệ, chỉ cần hắn thích, bách quan Đông Đô cũng phải phù phục dưới chân hắn.

Đi tới quán lộ trình cũng không xa xôi, nhưng Mã Chu đi theo sau Tiêu Bố Y, lại cảm thấy bóng lưng này càng ngày càng cao lớn, áp lực làm cho gười bên ngoài cơ hồ không thờ nổi. Nếu không phải hắn cùng Tiêu Bố Y một đường đi tới. tầì thật sự hoài nghi người râu quai nón cùng hắn uống rượu kia có phải là Tiêu Bố Y ờ trước mắt hay không nữa!

Tiêu Bố Y người đang ờ cao vị, quan viên Nạp hiền quán đều đi tới tham bái, Mã Chu cũng không thi lễ, một là không quen, hai là có cầút mờ mịt, lại có vè hạc giữa bầy gà. Tiêu Bố Y lơ đểnh, cũng không có trách cứ.

"Khảo công Thị lang, người này ngươi có nhận ra không?" Tiêu Bố Y đưa tay chi Mã Chu ầỏi, thanh âm cùa hắn bình tĩnh, làm cho người ta nghe không ra tâm ý.

Tây Môn Sở Tài vội vàng nói: "Người này gọi là Mã Chu, nhân sĩ Bác Châu, từng đến Nạp hiền quán tự tiến cừ" Tây Môn Sở Tài đù sao cũng có chút tài học, chi bằng phần trí nhớ này đã là không kém.

Tiêu Bố Y gật đầu, sắc mặt hơi hòa hoãn, "Tây Môn Tầị lang... Đối với người này đã từng có bình xét gi chưa?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hắn xoay người giải thích với Mã Chu: "Trong nạp hiền quán có quy cù, mỗi ngày người đến phải trong vòng ba ngày phải cho lời bình phẩm, người đù tư cách thì giao cho Ngụy Ngự Sừ khảo sát dùng thừtrong ba tháng, sau đó xem biểu hiện mà quyết địiih nhận đuổi".

Tiêu Bố Y nói khách khách Khí Khí, tất cả mọi người trong Nạp hiền quán hai mắt đăm đăm. Tây Mòn Sở Tài lại càng âm thẳm kêu khồ, thẳm nghĩ mình đã sớm tra rõ, Mã Chu này gia thế hàn môn, cùng sĩ tộc căn bản không có quan hệ, lại nhìn hắn không vừa mắt, lúc này mới phù quyết, nào nghĩ tới người này lại quen biết hậu thuẫn lớn nhất cùa Đông Đô?

Sớm có quan viên đem bìrih văn quyển cùa Mã Chu tìm trìrih lên, Tiêu Bố Y tiếp nhận văn quyển nơi tay, trầm giọng nói: "Tây Môn Thị lang, vỏ luận như thế nào. ngươi làm việc chăm chú luôn đáng để ta tán thường".

Tây Môn Sờ Tài hơi thờ phào một chút, vội vàng nói: "Hạ quan không dám".

Tiêu Bố Y lúc này mới mờ văn quyển ra, cũng không xem mà chi đưa cho Mã Chu nói: "Ngươi đem bình luận đọc ra nghe một chút".

Mã Chu mờ ra xem, sắc mặt có chút khác thường, thoáng qua đọc lên, "Mã Chu này, phóng đãng không kềm chế được, không hợp lễ pháp, tham rượu làm sai chuyện, làm việc tùy ý, không thể trọng dụng!" Cuối cùng cùa văn quyển đánh dấu chéo, hiển nhiên là trong lòng Tây Môn Sờ Tài không đù đạt tiêu chuẩn. Dấu đỏ này đối với Mã Chu như tuyên phán từ hình, Mã Chu nhìn thấy, có chút kinh sợ.

Lòi bìrih thật ra đơn giản sáng tỏ, Mã Chu một khắc nọ trong lòng không biết có cảm

Mặc dù hắn không đồng ý với lời bình này, nhưng lại biết Tây Môn Sờ Tài cũng không phải là chuyên TI hằm vào hắn, mà là việc hắn làm. Trên thực tế. hắn tới lúc này loại lời bình như thế cũng không phải là lần đầu tiên!

"Ngụy Ngự Sừ đến" Ngoài cừa có binh sĩ cao giọng hô.

Ngụy Chinh bước nhanh đi vào, Tây Môn Sờ Tài chi có thể xoay người đón chào, mặc đù tại Nạp hiền quán hắn là lớn nhất, nhưng trước mặt Ngụy Chinh, Tiêu Bố Y thì vẫn không là gì.

Tiêu Bố Y cũng không đứng đậy, trên cao vị nói: "Ngụy Ngự Sừ mòi ngồi".

Ngụy Chinh tuy có chút bận rộn, nhưng thằn thái vẫn sáng láng, thi lễ nói: "Lương Quốc Công, hạ quan đến muộn, cũng xin thứtội".

Tiêu Bố Y mim cười nói: "Tới muộn so với Không đến vẫn tốt hơn, chi là Ngụy Ngự Sừ, ta cũng muốn hỏi ngươi một việc".

Ngụy Chinh nghiêm nghị nói: "Lương Quốc Công mời nói".

"Nạp hiền quán từ khi mờ ra cho tới bây giờ, cũng đã hơn tháng, theo ta được biết, mỗi ngày người đến tự tiến cừ không dưới hon trăm người. Nếu như tính một chút, ít nhất cũng có hơn ngàn người, nhưng hiện nay người có thể đề bạt thì rất ít không có mấy, không biết là sai lầm nơi nào?"

Ngụy Chinh cười khồ nói: "Hồi Lương Quốc Công, hạ quan đã sớm cạn kiệt khả năng, chi là mỗi ngày người báo lên cho ta thẳm hạch thật sự có hạn".

Hắn nghiêng đẳu liếc nhìn Tây Môn Sờ Tài, đụng ý không cần nói cũng biết. Thì ra Ngụy Chinh tuy phụ trách Nạp hiền quán, nhưng đù sao cũng mới vào Đông Đô, lại không có bối cảnh, nên rất nhiều chỗ trong lúc nhất thời khó có thể xuống tay. Đông Đô làm việc cùng với ở tại Tương Dương có sự khác nhau rất lớn, cố kỵ rất nhiều, một khi không lưu ý sẽ dẫn phát màu thuẫn với quần thần, Ngụy Chirih vì cầu ồn thòa, vẫn dựa theo quy cù mà làm

Tây Môn Sờ Tài chi có thể tiến lẽn nói: "Hồi Lương Quốc Công. Ngụy Ngự Sừ, cũng không phải là hạ quan không dốc hết toàn lực, mà là bời vi hiện tại kỳ tài thật sự quá ít".

Tiêu Bố Y hừ lạnh một tiếng, "Tây Môn Thị lang lời ấy sai rồi".

Tây Môn Sở Tài mồ hói hột toát ra, "XinLương Quốc Công chi chỗ sai".

Tiêu Bố Y trầm giọng nói: "Nghĩ đến hiền cầù dùng người như dùng vật, đều lấy sờ trường mới là chánh đạo. Cho dù một tờ giấy, một đôi hài cỏ cũng có tác dụng cùa nó..

Tây Môn Sở Tài cười khổ nói: "Lương Quốc Công điệu dụ, hạ quan khâm phục".

Ngụy Chinh thì cười không nồi, Mã Chu ờ một bên sắc mặt cũng có chút phát khả, thầm nghĩ mình không biết là xem như tờ giấy hay là xem như hài cò đây?

Tiêu Bố Y nói tiếp: "Khảo công Thị lang nói hiện tại kỳ tài rất ít, nghĩ tới Đông Đô dân chúng cũng phải hơn bảy mươi vạn, hơn nữa đông bộ quan viên binh sĩ, tồng cộng cũng có gằn trăm vạn người. Bực thịnh thế này, cồ đại đã từng có qua? Nghĩ tới hiền minh quân chù cồ đại, quả quyết không có thịnh tráng như Đông Đô hôm nay, nhưng phân công thù hạ quản lý thiên hạ cũng từng đạt tới thành quả to lớn! Bọn họ chẳng lẽ phải đi các noi khác để mượn nhân tài sao? Chọn lựa nhân tài bất lực, chỉ có thể từ góc độ bản thân mà xem có bò qua nhân tài, tự làm thấp người khác hay không, cũng không phải là chánh đạo!"

Hắn lẫm liệt nói ra, Tây Môn Sờ Tài mồ hôi đằm đìa, run giọng nói: "Hạ quan biết sai lầm rồi, làm chậm trễ chuyện Lương Quốc Công chọn lựa nhân tài, xin Lương Quốc Công trọng phạt".

Tiêu Bố Y lại từ trên cao vị đứng lên, chậm rãi đi xuống. Tây Môn Sở Tài câm như hến, đã không dám cục cựa, nhìn thấy Tiêu Bố Y đi từng bước tới trước mặt, Tây Môn Sở Tài trong lòng hoảng sợ. nhớ tới sự trách phạt nghiêm khắc cùa Dương Quảng, đầu gối mềm nhũn ra, đã quỳ xuống.

Đột nhiên lại cảm giác được cồ tay căng thẳng, đã được Tiêu Bố Y nâng lên, Tây Môn Sờ Tài có cầút kinh ngạc, Tiêu Bố Y mim cười nói: "Việc này cũng mới bắt đầu, khó trárih khỏi có chỗ không ổn, Tây Mòn Thị lang không cần quá tự trách".

Tây Môn Sờ Tài sừng sốt, trong lúc nhất thời không biết ứng đối như thể nào, lại càng không biết trong lòng có tư vị gì.

"Thật ra ta lúc đầu cùng Tây Môn Tầị lang có cái nhìn giống nhau" Ngụy Chinh ờ một bên nói: "Mã Chu này bộ dáng phóng đãng, thật sự làm cho người ta vừa thấy khó sinh hảo cảm. Tây Môn Thị lang mỗi ngày tiệp đãi cả trăm người, thấy vậy cũng không để ý tới cũng là bình thường. Nếu không có Lương Quốc Công đề cập, ta cũng sẽ không lưu ý tới hắn".

Mã Chu ở một bẽn nghe được, rất là kinh ngạc, thật không ngờ một mìrih mìrih làm cho ngay cả Ngụy Chirih cũng bị kinh động.

Tây Môn Sở Tài vội vàng gật đầu nói: "Ngụy Ngự Sừ nói rất đúng, hạ quan nhất thời sơ sót, thật sự đã phụ kỳ vọng cùa hai vị đại nhân".

"Mã Chu này, phóng đăng không kềm chế được, không họp lễ pháp, tham rượu làm sai chuyện, làm việc tùy ý, không thể trọng đụng!" Ngụy Chinh từ trẽn tay Mã Chu tiếp nhận phần văn quyển nọ, trầm giọng nói: "Nghĩ đến Mã Chu y quan không chinh tề, cừ cầi bất kính, không rõ là đạo xừ thế, đến đâỵ ứng thí lại không quên uống rượu, lòi bình tham rượu làm sai chuyện thật ra cũng có thể hiểu được căn nguyên".

Mã Chu cồ nhướng lẽn, nghiêm nghị nói: "Cái này tệ nhân không đồng ý" Tuy hắn biết lúc này đối với hắn mà nói là một cơ hội rất lớn, nhưng cũng không quên kháng nghị, coi như là tính cách quật cường.

Tiêu Bố Y mim cười nói: "Mã công từ có lẽ không đồng ý, nhưng chi cần Ngụy Ngự Sừ cùng Tây Môn Thị lang cùng nhặn xét, ngươi ngay cả cơ hội không đồng ý cũng không có!"

Mã Chu im tiếng, cũng không biết nói gì.

Ngụy Chinh mỉm cười nói: "Cũng may còn có một Lương Quốc Công không đồng ý! Thật ra ta mặc đù cảm thấy Tây Môn Thị lang lời bình công chính, nhưng khi xem văn cùa Mã Chu thi văn chương rất tốt, thật ra cũng cảm thấy người này có tài, nhưng lại sợ người này thật sự uống rưọu làm sai chuyện, khó tránh khòi phụ trọng trách của Lương Quốc Công giao, đang lúc do dự thì Lương Quốc Công đã ra một phưong pháp, nói đem Mã Chu khảo sát mấy ngày, nếu thật không làm sai chuyện, thì có tài mà không dùng cũng được!"

Mã Chu bừng tình đại ngộ nói: "Thì ra Lương Quốc Công mấy ngày nay là đối với ta tiến hành dò xét?"

Tiêu Bố Y gật đằu nói: "Mã công từ nói không sai, ngươi nếu một ngày cũng không chịu nổi, bò qua cô nhi quả mẫu không để ý, Tiêu Bố Y ta cũng sẽ không ờ trước hai vị đại nhân nói tốt cho ngươi một câu".

Mã Chu trong lòng chợt lạnh, không dám bất mãn, chi cảm thấy loại khảo sát này nhiều ít có chút hiềm nghi không tín nhiệm. Tiêu Bố Y không để ý tới, chi nghiêm mặt nói: "Hai vị đại nhân đều sợ Mã Chu say rượu làm sai chuyện, ta đã dẫn hắn làm chuyện khồ cực là trấn an gia quyến cùa binh sĩ. Bảy ngày qua, Mã Chu uống rượu cũng uống hơn mười cân, nhưng chuyện không chút chậm trễ. hơn nữa tiến triển rất nhanh. Ta đã hòi người cộng sự. những người đó đều nói một điểm, Mã Chu này tính cách cô độc, cuộc sống không câu nệ tiểu tiết, nhưng trái phải rõ ràng trên dưới không hàm hồ. không làm sai chuyện, tuy là thư sinh, nhưng đối với những cỏ nhi quả mẫu, binh sĩ đã bỏ mình cùa Đông Đô vốn không quen biết, nhưng đối với bọn họ vẫn rất nhiệt tình cân thành, can đảm làm việc, người này không những có thể dùng, hơn nữa hẳn là trọng đụng!"

Mã Chu nghe đến đó, nghi hoặc bất mãn đều quét sạch, mũi hơi cay cay, ngẩng đầu lên, chi là trong mắt lại là nước mắt lưng trong, cảm động khó hiểu.

TiêuBốY giọng điệu lại chuyển, "Thật ra ta nếu đã ùy phái hai vị đại nhân phụ trách nạp hiền, vốn không nên việt trò đại bào (xen vào việc người khác), hiện tại chi là nói ra lời thật tình, chuyện định đoạt cũng xin hai vị đại nhân làm chù".

Ngụy Chinh nhìn về phía Tây Môn Sờ Tài nói: "Tây Môn Thị lang, không biết người có đề nghi gi?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tây Môn Sờ Tài ờ lâu tại quan trường, làm sao mà không nhìn ra được? Thẳm nghĩ Lương Quốc Công là đang cắp cho mình bậc thang để xuống, nếu tranh biện nữa, chỉ sợ ngã chết cũng không có người đem chôn, "Lương Quốc Công minh xét chi tiết, hạ quan bội phục sát đất. Hạ quan sai sót, Lương Quốc Công sừa lại cho đúng, hạ quan cảm kích vô cùng. Mã Chu nếu đã không có ngại việc uống rượu làm sai chuyện, nhưng dù sao đối nhân xừ thế còn quá kém, bất quá người này tính cách cương trực, kiến thức bất phàm, theo hạ quan thấy, tạm thòi đưa hắn làm Lục Sự ờ Môn Hạ Tinh. không biết ầai vị đại nhân ý kiến nhưthế nào?"

Tiêu Bố Y gật đầu nói: "Tây Môn Thị lang lượng tài sừ đụng, quả nhiên không kém, qua mấy ngày nữa thẳm hạch, Tây Môn Thị lang đương nhiên là có phong thường, chi mong sau này cứ thế mà tiệp tục, chớ làm cầo ta thất vọng".

Tây Môn Sờ Tài lau mồ hôi lạnh, trong lòng cảm kích, thầm nghĩ mình thiểu sót, Tiêu Bố Y còn hậu đãi như thế, thật sự làm cho người ta chết không do dự.

Vốn là Môn Hạ Tinh là cơ quan giải quyết các yêu cẩu can gián cùa Tùy triều, chường quản thẳm tra các vẫn đề phong chức hay không, chường quàn việc tiệp nhận và tĩã lời các vẫn đề, dưới có Hoàng Môn Thị lang, cấp Sự lang, Lục Sự. Thông Sự. Lệnh Sừ các quan. Vốn Nạp Ngôn là Tô Uy, bất quá người này đã bị Dương Quảng tước chức làm dân, nhàn phú tại Đông Đô, lúc này lấy Hoàng Môn Thị lang Triệu Trường Văn là lớn nhất.

Lục Sự tuy quan chức không lớn, nhưng Mã Chu toàn bộ hông có bối cảnh, lại nhảy được vào Môn Hạ tirih Lục Sự. cũng có thể nói là chuyện hiếm thấy cùa Đại Tùy.

Tiêu Bố Y nhìn phía về Mã Chu, "Không biết Mã công từ có gi dị nghị không?"

Mã Chu tiến lên thi lễ nói: "Mã Chu không có dị nghị, Lương Quốc Công rộng rãi hậu đãi người, quả thật là minh chù, Mã Chu tất kiệt lực đi theo".

Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Đã như vậy, chuyện còn lại đo Ngụy Ngự Sừ cùng Tây Môn Thị lang xừ lý, ta đi trước một bước. Nếu có chuyện gi, trực tiệp đi Lương Công Phù tìm ta".

Mã Chu hiểu ngụ ý cùa hắn, trong lòng vừa phấn chấn, lại có hoảng sợ, liên tục gật đầu.

Mọi người cung tống Tiêu Bố Y rời Nạp hiền quán, Tiêu Bố Y trong lòng thoải mái, như mới đánh thắng một trận vậy.

Thi ra hắn sau khi chường quàn bách quan, mới biết được công việc bề bộn, vượt xa hắn tường tượng. Quản lý Đông Đô thật sự không thua gi tĩận chiến tại Bắc Mang sơn, Nạp hiền quán từ khi thành lập tới nay, truyền thống khinh hàn sinh thật ra vẫn không có thay đổi, Tiêu Bố Y cầù mưu lần này thông qua việc sử dụng Mã Chu, ờ trong mắt người khác cũng đã là hành động lớn mật.

Hắn hết sức cẩn thận tìm một sự cân bằng giữa hàn sirih cùng sĩ tộc, biết cũng không thể nào làm quá cấp bách được.

Nhưng vô luận như thế nào, đợi đến khi hàn môn có thể chính thức nhập chù miếu đường, thi đó mới là lúc hắn dứt khoát cải tạo được!

Mới vừa quay về Lương Công Phủ, đột nhiên xông ra một người, ôm cồ Tiêu Bố Y, lớn tiếng nói: "Thiếu... Tướng... Lương, ta nhớ người muốn chết được".

Tiêu Bố Y hơi giật mình, nhưng không có né trárih, đơn giản là hắn nhìn thấy người nọ thân hình mập mạp, bất ngờ chính là Hòe mập!

Nhìn thấy Hòe mập đến đây, Tiêu Bố Y nhiều ít có chút ngạc nhiên nói: "Hòe mập, ngươi sao lại tới Đông Đô?" Hòe mập xưng hô hỗn tạp tới ba thân phận cùa hắn, Thiếu đương gia, Đại tướng quàn cùng Lương Quốc Công, tiểu từ này cũng không chút nào vì thân phận cùa hắn mà thay đồi, có lẽ ờ trong mắt hắn, Tiêu Bố Y vĩnh viễn đều là thiếu đương gia cùng hắn uống rượu chơi đùa kia!

Nhìn thấy Hòe mập xông đến, sớm đã có vệ binh mắt nhìn chằm chằm chi sợ hắn làm Lương Quốc Công bị thương, nhìn thấy Lương Quốc Công cũng không có trách cứ, đều biết điều mà lui xuống.

Hòe mập nhìn thấy Tiêu Bố Y tươi cười, rất là phấn chấn, "Thiểu đương gia, người không có thay đổi, cầo dù là Lương Quốc Công cũng không có thay đổi!"

Tiêu Bố Y khi nghe câu này, trong lòng ấm áp, tát nhẹ Hòe mập một cái, "Ngươi thật ra thay đổi rất nhiều".

Hòe mập không nhịn được sờ sờ mặt, "Có phải đã thay đồi thành tiêu sái giống như Thiếu đương gia không?"

"Ngươi đâu chi là tiêu sái giống như ta, ngươi cắt thàrih hai nừa, cũng là tiêu sái gấp đôi ta!" Tiêu Bố Y mim cười nói.

Hòe mập cân nhắc hồi lâu, trừng mắt nhìn Tiêu Bố Y nói: "Chê ta béo tầi cứ việc nói thẳng là được".

Tiêu Bố Y gật đầu, "Đúng vậy, Hòe mập, ngươi rất thông minh, ta muốn nói là ngươi béo lẽn rất nhiều".

"Thiểu đương gia, làm người có cần phải thành thật như vậy hay không?" Hòe mập rất là bất mãn.

Tiêu Bố Y chi có thể trợn mắt xem thường, đột nhiên nghĩ tới cái gi, " Uyển Nhi tới đây?"

Hòe mập thất kinh, cười nói: "Thiếu đương gia, chẳng lẽ... người một mực nghĩ tói nàng?"

Tiêu Bố Y thờ đài nói: "Nàng nếu không đến, ta nhẩm chừng ngươi cũng không đến, trong binh hoang mã loạn, ngươi nếu có thể đến, vậy khẳng định là Viên huynh tới. Viên huynh đến nơi đây làm cái gi?"

Hắn lẩm bẩm nói, cũng không hỏi Hòe mập, đã hướng về phía nhà đón khách mà đi đến, bởi vì hắn biết chuyện mà Viên Lam quyết định,Hòen]ập khẳng định không biết!

Không nghĩ tới Hòe mập lại lớn tiếng nói: "Ta biết hắn tới đây làm cái gì!"

TiêuBốY dừnglại quayđầuhỏi, "Tới làm cái gi?"

Hòe mập mang theo nụ cười đắc ý, "Hắn dẫn theo con gái đến".

"Xào Hề tới?" Tiêu Bố Y lại có chút ngoài ý muốn, trước mắt bỗng nhiên lại xuất hiện cô gái hay thẹn nọ, khi nói câu này, cũng không nhịn được mặt đò lẽn...

"Hiện tại Thiếu đương gia người chẳng những là Đại tướng quân, Lương Quốc Công, hơn nữa nắm giữ sinh sát đại quyền ờ Đông Đô, hiện tại trong miệng cùa người là kim cương vương lão ngũ" Hòe mập cố ý thờ dài nói, "Hiện tại không biết có bao nhiêu thiên kim nhà giàu, danh môn tú nữ chờ để gả cầo người, chỉ cần người khẽ phất tay, các nàng đều xệp hàng cho người lựa chọn... khuê nữ nhà nghèo khẳng định là không chen vào được".

Hắn nói cũng có thâm ý, Tiêu Bố Y lại lại như là nghe không hiểu, chi hỏi, "Sau đó thì sao?"

"Sau đó đương nhiên là Viên tiên sinh cũng không thể chịu nồi, Thiếu đương gia người có thể có hôm nay, hắn xuất lực rất lớn, hắn hiện tại đương nhiên là muốn tới lúc thu hoạch rồỊ hắn muốn sự cam đoan cùa người, hắn muốn Xảo Hề có thể làm chánh thất, Thiếu đương gia, người nói có đúng không? Trẽn đời này bất luận kẻ nào nỗ lực đều chờ mong thu hoạch, cho nên ta nói, hắn từ Tương Dương dẫn theo con gái đến nơi đây, chính là vi chung thân đại sự cùa người!"

Tiêu Bố Y gật đầu, "Ta lõ rỗi".

Khi xoay người đi đến nhà đón khách, Tiêu Bố Y âm thầm suy nghĩ, Hòe mập có lẽ ờ phưong diện gi cũng đều không được, nhưng ờ tại phương diện này, lại dị thường nhạy cảm, suy nghĩ cùa Hòe mập cùng với hắn cũng không khác gi nhau!

Trong sảnh có mấy người, nhìn thấy hắn đến đều đứng đậy, Viên Lam vẻ tươi cười vẫn không thua gi năm đó, nhưng hắn tươi cười bất quá chi là phụ thêm, phụ thêm cho cô gái như hoa ờ bên cạnh hắn.

Cô gái vẫn nhu nhược như nước, trong suốt như bạch ngọc, đứng ờ noi đó hai mắt lưu động, trong mắt chỉ có Tiêu Bố Y.

Tiêu Bố Y một khắc khi nhìn thấy Viên Xảo Hề, rốt cuộc mới phát hiện, Loly ngày xưa hôm nay đã biến thành một cô gái yêu kiều. Viên Xảo Hề vè ngây thơ đã không còn, đoan trang tao nhã, tuyệt đại mỹ lệ không thể ngăn cản được!

Hắn không có kinh ngạc về vè xirih đẹp cùa Viên Xảo Hề, trong lòng một khắc nọ cầi đang suy nghĩ, thì ra ta tới nơi này, đã bốn năm rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Sơn Mỹ Sắc

Số ký tự: 0