Giang Sơn Mỹ Sắc

Huynh Đệ

Mặc Vũ

2024-07-24 19:21:34

Đêm đông lạnh lẽo thê lương, băng sương đầy đất.

Ngoại thành Đông Đô không hỗn loạn như trong tưởng tượng, thậm chí rất nhiều dân chúng đã sớm tiến vào trong mộng đẹp. Thượng Xuân môn tuy thinh thoảng có tiếng chém giết truyền đến. nhưng các dân chúng tin tưởng đạo phỉ tuyệt đối sẽ không đánh vào được.

Bọn họ trong lòng cảm ơn Tây Lương vương.

Nếu là không có Tây Lương vương, nội thành có thể không việc gì, nhưng mà ngoại thành quá nừa đà bị đạo phỉ tàn sát. Lúc trước Mạnh Nhượng dẫn binh đánh vào khu chợ, dân chúng lòng người bàng hoàng, chỉ sợ chỗ bình an cuối cùng của thiên hạ cũng đà sinh linh đồ thán, cũng may Tây Lương vương đuổi tới, chẳng những giết Mạnh Nhượng, còn đem đạo phỉ đuổi ra khỏi Đông Đô, thẳng đến quân Ngoà Cương bị vây ờ Lạc Khẩu, không có Tây Lương vương, sẽ không có an bình của Đông Đô. thậm chí là. ngủ ngon giấc cũng không có.

Mang theo ý niệm này, tuy nghe được tiếng chém giết, nhưng mà dân chúng vẫn rất yên tâm, cũng không có xao động, chín doarih liên hoàn ngưng tụ tâm huyết của bọn họ. là bọn họ tự tay xây dựng, bọn họ tin tường đạo phỉ công phá không được phòng tuyền mà bọn họ tự tay xây dựng!

Tiêu Bố Y cưỡi ngựa đi qua con phố dài, ngẳng đầu nhìn ánh trăng cuối tháng, hai hàng lông mày mang theo chút ít khó hiểu cùng cô đơn.

Đồng Kỳ Phong đã chết, chết làm cho người ta cảm thấy không rò ràng. Nguyên Văn Đô cách cái chết cũng không xa, lại không mang đến cho hắn chút phấn chấn nào. Nếu như nói Đông Đô tranh đấu chỉ là một nước cờ để lấy thiên hạ mà nói, Nguyên Văn Đô chỉ có thể xem như là một nước cờ để lấy Đông Đô mà thôi.

Nguyên Văn Đô thất bại, Tiêu Bố Y thắng, nhưng mà đại cục vẫn hỗn độn như trước, ai thua ai thắng vẫn nói không rõ. Gió lạnh thổi qua, Tiêu Bố Y khó mà tỉnh táo được.

Sừ Đại Nại yên lặng đi theo sau lưng Tiêu Bố Y, đột nhiẻn hòi: “Tây Lương vương, trên đời này... loại người như Tôn Thiếu Phương quá ít”.

Tiêu Bố Y hơi ngạc nhiên, quay đầu trông qua, nhìn thấy khuôn mặt bi thương của Sừ Đại Nại, không nghĩ tới loại hán từ thô lỗ này cũng có tâm tư tinh tế như thạ “Đại Nại. không phải là ít, mà là... có nhiầi khi, chúng ta không có phát hiện. ít nhất... ngươi cũng nhưvậy”.

Sừ Đại Nại quay đầu đi, “người sống nghĩa khí chân tình như Tôn Thiều Phương vậy, mệt chết đi được..

“Mệt mòi là cảm giác cùa ngươi” Tiêu Bố Y trẳm ngâm nói: “Chỉ cần hắn không cảm thấy mệt mòi là được rồi”.

“ừm” Sừ ĐạiNại ứng một tiếng, tirih tế cân nhắc lời nói cùa Tiêu Bố Y, trong sự dễ hiểu mang theo nhân tình, thế thái, trong sự đồng tình mang theo sự hiểu biết, không khỏi có chút ngẳn người ra.

Tiêu Bố Y nhìn Sử Đại Nại, lại vì hắn mà cảm khái Sừ Đại Nại đối với hành động của Tôn Thiểu Phương cũng đà cảm động lây, nghĩ tới Tôn Thiếu Phương là đi con đường khác với sư phụ. Sừ Đại Nại cùng phụ thân hắn cũng như thế, càng bi ai là, Sử Đại Nại cho đến bây giờ vẫn không biết phụ thân là người nào!

Sừ Đại Nại từ khi bị Phù Bình Cư đánh cho một chưởng, biến thành trầm mặc. vốn từ một hán tử hướng nội lại càng ít nói, hắn chỉ yên lặng làm việc, cũng không nhắn đến chuyện tìm kiếm phụ thân nữa. Tiêu Bố Y có lòng khuyên giải, lại cũng không thể nào nói được. Tiêu Bố Y hiều rằng, hắn đi theo bên cạnh mình, chỉ là vì báo ân. nhung Sừ Đại Nại hiển nhiên cũng không vui vẻ gi.

Hai người ra khòi nội thành, rất nhanh đến Huy An môn, ờ đây vẫn yên tĩnh một mảng, nhưng vẫn phục rất đông Tùy binh, đều bố trận sẵn sàng đón quân địch, giống như ở Bạch Hổ môn vậy. Nhìn thấy Tiêu Bố Y đích thân tiến đến, Tùy quân đều là tinh thằn phấn chắn. Vốn Nguyên Văn Đô đã sớm mua chuộc Lang tướng thủ vệ Huy An môn, chỉ chờ khi khởi sự thi thả Vương Thế Sung tiến vào. Bạch hổ môn cũng như thế. Tiêu Bố Y thật ra đà sớm tra ra, chỉ là không muốn đả thảo kinh xà, lúc này mới một mực ấn mà không phát. Khi nội thành đà binh loạn, Tiêu Bố Y, Lô Sờ, Ngụy Chinh ba người đà sớm đồng thời phái người bắt lấy Lang tướng thù thành tại hai cùa thành này, sau đó lại dụ binh mà Vương Thế Sung tiến vào. Vương Biện, Vương Huyền Thứ quả nhiên trúng kế. sát nhập vào trong thành, kết quả trúng phục kích mà chết, nhưng theo lý thuyết thi lúc này Vương Thế Sung cũng đà nên phát động, nhưng mà bên ngoài Huy An môn lại chậm chạp không có động tĩnh.

Tiêu Bố Y đã cảm thấy chuyện đã có biến, nhưng cũng khỏng quá lo lắng, chỉ leo lẻn trên thành lâu nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy được màn đêm sâu thẳm, hình dáng của Bắc Mang sơn ẩn hiện, tuyết trắng khắp noi, gió lạnh thấu xương, ở bên ngoài đều không thấy được sinh

Vương Thế Sung này vô cùng gian xảo. hắn chẳng lẽ đà ngửi được nguy cơ gi? Tiêu Bố

Y âm thầm cân nhắc, nghĩ tới minh đã thiết kể tất cả bẫy rập này. trong lúc nhất thời cũng không rõ sai lầm ờ đâu ra.

Lại đợi gần nữa canh giờ. Tiêu Bố Y than nhẹ một tiếng,, lúc này đang tính phàn phó xuống, thì có binh sĩ vội vã chạy tới, “Khời bầm Tây Lương vương. Ngụy Ngự sừ có việc xin gặp”

Tiêu Bố Y bảo Ngụy Chinh lên thành lâu. đều nhìn nhau lắc đầu. Ngụy Chinh trầm giọng nói: “Tây Lương vương, thần chỉ sợ chuyện đã có biến. Đạo phỉ Thượng Xuân môn bỗng nhiên rút lui. Quách Thiện Tài tiến đến làm bộ cứu viện cũng biến mất không thấy, thần đà phái người ra ngoài quan sát động tĩnh. Trong lúc nhắt thời còn không rò bọn chúng ở noi đâu”.

Tiêu Bố Y gật gật đầu, “Vuơng Thế Sung quỷ kế đa đoan, kế dụ địch này của chúng ta đối với Vương Biện thi dùng tổt, nhưng dù sao cũng không thể lừa gạt được Vương Thế Sung. Chỉ là trước mắt là cơ hội duy nhất của hắn để lấy được Đông Đô. hắn sao chịu đơn giản bỏ qua? Hắn có thể nhịn mà không đến, chỉ có một cách giải thích, đó chính là hắn xác thực có được tin tức bất lợi. iúc này mới hành quân lặng lẽ rút lui, nhung là ai đà đem tin tức để lộ ra cho hắn?’’

Ngụy Chinh cũng không cách nào giải thích được, chỉ biết cười trừ. Tiêu Bố Y đột nhiên nói: ‘©em đám người lào Nhị tới đây”.

Lão Nhị khi đưa tới thì đã bị trói chặt lại, bốn huynh đệ còn lại cũng bị trói hai tay, Tiêu Bố Y thấy vậy, không khỏi cau mày nói: “Ai bảo các ngươi trói lại?”

Có thân vệ Hồ Bưu tiến lên phía trước nói: “Tây Lương vương, cái này không phải chúng thần yêu cầu. mà là Biên Lang tướng tự xin được trói”.

Đám người Hồ Bưu vốn là thù hạ của Tôn Thiếu Phương, một mực vẫn đi theo Tiêu Bổ Y, tuy không có công lao chói mắt, nhưng từ trước tới nay vẫn một lòng trung thành, cũng cũng chưa từng làm sai, nên đều đà được Tiêu Bố Y đề bạt.

Tiêu BỐ Y chậm rãi tiến lên, cời bò dây trói cho Biển Bức. nói khẽ: “Các ngươi đà không sai, thì cần gi chịu trói”.

Biển Bức lại chậm rãi quỳ xuống, “Tây Lương vương, lào Nhị làm phản, chúng ta tội không thể tha”.

Tiêu Bố Y có phẳn khó xừ, hiểu rõ bọn họ huynh đệ tình thâm, quá nửa lại sẽ vì lão Nhị cầu tình. Nhưng hắn thật sự có rất nhiều vấn đề muốn hòi lào Nhị. bất luận thù đoạn gi đều cũng sẽ không tiếc.

Không đợi Tiêu Bố Y đáp lời. lão Nhị đã cười lạnh nói: “Biển Bức. ta không cần ngươi cầu tình cho ta!”

Các huynh đệ trên mặt đều biến sắc. lô Lào Tam nhịn không được lớn tiếng nói: “Nhị ca, ngươi tại sao lại nói như thế với đại ca?” Lão Tứ lão Ngũ cũng kinh ngạc, bọn họ hiểu rõ lão Nhị làm phản hậu quả xác thực dị thường nghiêm trọng, nếu như đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, bọn họ nếu là Tiêu Bố Y, cũng tuyệt đối sẽ không để cho lào Nhị sống sót, nhưng bọn họ không phải Tiêu Bố Y, cho nên bọn họ cũng muốn vì lào Nhị tranh thù chút hy vọng sống sót, bọn họ là huynh đệ, huynh đệ đồng sinh cộng từ! Biển Bức tự trói hai tay đương nhiên chính là hy vọng Tiêu Bố Y mờ một mặt lưới, nhung không ngờ lào Nhị cũng không lĩnh tình.

Biển Bức sắc mặt tái nhợt, “Lão Nhị, sai rồi tựu sai rồi, cũng may không có tạo thành sai lầm lớn... ta..

“Biển Bức, ngươi nói sai rồi” Lão Nhị lạnh lùng nói: “Ta khỏng có sai. Tất cả những gì ta làm, đều là cam tâm tình nguyện! Chuyện mình làm. đương nhiên chinh mình phải đảm đương, các ngươi muốn thành toàn đại nghĩa. Chẳng lẽ muốn đem tiếng xấu đổ lên trên người của ta?”

Biển Bức trong lúc nhất thời ngạc nhiên không nói gì, lão Tứ tuy là hán từ trẳm mặc, cũng nhịn không được tức giận nói: “Nhị ca, ngươi đây là ý gì? Mọi người vi muốn tốt cho ngươi, chẳng lẻ cũng sai sao?”

“Các ngươi đương nhiên cũng không có sai” Lão Nhị trong đôi mắt lóe lẻn ảm đạm, thoáng qua ngẳng đầu lên, giọng mỉa mai nhìn sang Tiêu Bố Y nói: “Tây Lương vương, ta bây giờ còn chưa chết, đương nhiên là bời vì ngươi có vắn đề muốn hỏi ta”.

Tiêu Bố Y hồi lâu mới nói: “Ngươi nói không sai, ta muốn hỏi ngươi, từ khi các ngươi được Viên tiên sinh đề cừ đi theo ta làm việc, Tiêu Bố Y ta có việc gì làm không đúng, cho nên mới khiến ngươi cố ý muốn xô ngã ta?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trên cổng thành tĩnh lặng một mảng, hô hấp có thể nghe được, Ngụy Chinh muốn nói lại thôi. Lô lão Tam lại nói: “Tây Lương vương... chuyện này..

Lão Nhị cắt ngang lời lão Tam, “ở đây không có gì phân đúng sai”.

Tiêu Bố Y cau mày nói: “Nểu như thật không phân biệt được trắng đen. ngươi... thặt làm cho ta rất thất vọng. Nghĩ tới Tiêu Bố Y ta trải qua chim nổi. nhung ít nhất làm việc đều không che dấu. chỉ cầu dân chúng an lành. Ta không dám nói cái gi nghĩa khí sâu nặng, nhưng mà ta..Hắn tự tay vỗ ngực nói: “ít nhất ta không thẹn với lương tâm! Của mình Tiêu mỗ không thẹn với lứơng tâm, sống như vậy là đã đủ!”

Biển Bức cũng lên tiếng nói: “Tiêu lào đại, người nói khỏng sai, là chúng ta phụ người, người muốn muốn làm gì đều là tùy ý người”.

Hắn lòi này vừa nói ra, ba huyrih đệ còn lại đều im lặng, hiểu rõ Biển Bức đã buông tha ý niệm cầu tình cho lão Nhị trong đầu.

Lão Nhị árih mắt có phần cổ quái, lại có chút ít cảm thán, thật lâu mới nói: “Trên đòi này, không chi có lương tâm, còn có trách nhiệm. Nói đến được làm vua thua làm giặc, cũng không cần lo lắng quá nhiều. Tây Lương vương, ta hiểu rò ngươi có chuyện muốn hỗi ta, nhưng mà ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, chuyện này chỉ là chủ ý của một mình ta, khỏng quan hệ đến người khác. Ngươi hiện tại có lẽ rất kỳ quái, vì sao chỉ có Vương Biện đến công. Vương Thế Sung lại không có động tĩnh?”

Tiêu Bố Y gật đầu. “Xác thực là như thể!”

Lão Nhị lạnh nhạt nói: “Đơn giản là các ngươi ra tay vẫn hơi sớm!”

Tiêu Bố Y nhíu mày hỏi, “Lời ấy giải thích thế nào?”

Lão Nhị ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, “Vương Thế Sung làm việc cẩn thận, tất nhiên không đơn giản mà chịu chết. Hắn cho Vương Biện. Vương Huyền Thứ đánh Bạch Hổ môn, nhung vẫn là lưu lại một đòn. Hắn bảo ta nếu sau khi chuyện thành, thi dùng khói lừa làm hiệu, thông báo cho hắn. Nhưng ta còn chưa làm được việc này. thi đà bị cầu Nhiêm Khách bắt lấy... về sau các ngươi tương kế tựu kế, dụ Vương Biện. Vương Huyền Thứ vào thành, khói lùa của ta tất nhiên không có đốt lên được... Vương Thế Sung đà không có nhìn thấy khói lùa, thì sao dám vào thành? Bất quá có thông báo cũng đà không làm nên chuyện gì. ta nghĩ với tính, cách cùa Vương Thế Sung, sẽ để mặc Vương Biện. Vương Huyền Thứ mà tranh thủ thòi gian cho bản thân rút lui”.

Tiêu Bố Y không ngờ bọn họ còn có một bước như vậy, cũng không nghĩ đến Vương Thể Sung cần thận như vậy, không khòi âm thẳm nhíu mày. mấy huvnh đệ Biền Bức nghe được lão Nhị đem tiền căn hậu quả nói qua một lần, sắc mặt đều tái nhợt.

Lão Nhị lại nói: “Đương nhiên ta phản bội ngươi còn không dừng lại ở chuyện này. Lúc trước ngươi xuất kế ly gián Ngõa Cương, vốn tin tức cực kỳ bí mật. nhưng lại vận dụng năm huynh đệ chúng ta. Bọn họ trong khi vì ngươi mà cạn kiệt tâm lực. lại không biết ta đà sớm đem tin tức thông báo cho Phù Bình Cư?”

“Vì sao?” Lô lào Tam phẫn nộ quát:“Ngươi chẳng lẽ không biết..Hắn muốn nói lại thôi, nhưng thần sắc đà thống khổ không chịu nổi, lão Nhị sắc mặt vẫn không thay đổi, “Ta cái gì cũng biết, ta đem những chuyện này nói cho Tây Lương vương, đều là muốn nói cho hắn biết, tất cả mọi chuyện đều là do một mình ta gây nên. cùng những người còn lại không quan hệ”.

Tiêu Bố Y ánh mắt chớp động, “Ngưai cùngPhù Bình Cư có quan hệ gì?”

Lào Nhị thản nhiên nói: “Quan hệ đó cần thiết sao?”

Tiêu Bố Y đột nhiên nhớ tới một chuyện nói: “Thì ra lúc trước Hoàng Phù Vô Dật..

“Không sai, Hoàng Phù Vô Dật cũng là do ta làm cho điên khùng” Lào Nhị nói một câu thạch phá kinh thiên, các huynh đệ lại là kinh hãi.

Tiêu Bố Y than nhẹ một tiếng, “Ta vẫn cảm thấy kỳ quái. Hoàng Phù Vô Dật đù sao cũng là người đà trải qua sóng to gió lớn, vì sao lại trờ nên điên khùng, ta lúc ấy cũng không có suy nghĩ nhiều, cũng không nghĩ đến thi ra là do ngươi...”

“Hắn dù sao cũng đã biết một chuyện, đối với chúng ta lại không muốn cho ngươi biết, chi sợ hắn rốt cuộc sẽ nhịn không được mà nói ra Vừa vặn ngươi muốn ép hỗi hắn nói cái gi đó, ta liền tương kế tựu kế hạ chút thuốc trong thức ăn cùa hắn, bức hắn nổi điên” Lào Nhị lạnh nhạt nói: “Hiện tại... Tây Lương vưang... Ngươi còn có cái gi cằn hòi không?” Mấy huyrih đệ Biển Bức sắc mặt như đất. thẩm nghĩ chi bẳng ba chuyện này, Tiêu Bố Y xử lý như thế nào với lão Nhị cũng là binh thường. Hơn nữa Tiêu Bố Y nếu thật là lòng dạ độc ác. vi trừ hậu hoạiL mấy huynh đệ bọn họ cũng không thể may mắn thoát khòi.

Nhưng đà đến lúc này, bọn họ cũng đà ít lo lắng đến chuyện của bản thân. Mồi người đều kinh ngạc nhìn sang lão Nhị. nhớ tới chuyện cũ như khói sương, trong lúc nhất thòi đểu phảng phất giống như trước mắt.

Một người nếu như đến cái tên cũng không muốn nói ra. vậy hắn không thể nghi ngỡ đà bị quá nhièu ngăn trờ cùng đau xót. Thậm chí muốn quên đi tất cả quá khứ. Mà năm người đều là không đề cập tới quá khứ. không thể nghi ngờ đó là một hồi tai nạn.

Tiêu Bố Y nhìn sang lào Nhị. trong lúc nhắt thòi cũng không biết hòi cái gì, quay đầu nhìn về phía Biển Bức. tròng thấy hắn sắc mặt lộ vẻ sầu thảm. Tiêu BÓ Y lắc đẩu nói: “Ta còn muốn hòi một câu. Ngươi sao lại sảng khoái nói cho ta biết những cái này như thế?”

Lão Nhị khóe miệng rốt cuộc lộ ra nụ cười thê lương, '‘Bời vì... bỡi vì... ta muốn nói...”

Hắn nói chuvện đột nhiên đứt quãng, mấy huvnh đệ còn chưa kịp tinh ngộ. thì Tiêu Bố

Y đà cảm giác được cổ quái, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn qua, nhìn thấy khóe miệng lào Nhị đà chảv ra máu đen.

Tiêu Bổ Y trong lòng chợt lạnh. “Ngươi trúng độc?”

Tiếng của hắn vừa dứt. Biển Bức đà xông tới. ôm lắv lào Nhị. khàn giọng nói: “Vì sao? Chẳng lè nhiều năm như vậy, ngươi vần không bỏ xuống được?”

Độc phát tác rắt nhanh, thoáng qua trên mặt lào Nhị đà hiện lẻn màu đen chết chóc. Tiêu Bố Y thoáng qua đã hiểu được, thì ra lão Nhị đã quvết tâm chết, chắc là trong miệng sớm đã có ngậm độc. lúc này chi cẩn cắn nát. Chi là hắn đã muốn chết, vì sao vẫn nói rò ràng ra như thế?

Tiêu Bố Y nhìn thấy sắc mặt lào Nhị. đà rò ràng hắn không thể nghi ngỡ là phải chết. Chi không khỏi cười khổ. trong đêm nay. hắn đã hai lẩn đổi mặt với cái chết của hai người, đều là chết một cách sạch sẽ gọn gàng, không chút lưu luvến.

Lão Nhị hai mắt đà vô thẩn, môi mấp máy động hai cái. thanh ảm yếu ớt. Biển Bức đà áp qua nghe, Tiêu Bổ Y thính lực tinh xảo, ngược lại nghe rò ràng, lão Nhị lúc sắp chết chi nói mấv chữ: “Thực... xin... lỗi”.

Hắn đà nghiêng xuống, đà vô lực mềm nhũn ra. đà không còn tiếng động. Nhưng chi một lúc trước đó. một lào Nhị vốn không có tiếng tàm gì. thậm chí ngav cả cái tên cùng không ai biểt nàv. đà muốn làm nên một chuyện thay đổi càn khôn!

Hắn nếu thành công. Đông Đỏ sè đổi chủ. hơn nữa trực tiếp có thể ảnh hưởng đến xu thế của thiên hạ sau nàv. Nhưng hắn cuối cùng vẫn thất bại, làm việc không có tiếng tăm gì. chết cùng không có tiếng tăm gì; chết đi một cách sạch sè gọn gàng, nhưng lưu lại những nghi vẩn khó giải. Tiêu Bổ Y nhìn sang khuôn mặt của hắn đã biển thành màu đen, đột nhiên nhớ tới cái trong đém tuyết kia. dưới lửa lớn hừng hực. An Già Đà đã khản cả giọng hô lên. bọn họ nhắt định sẽ tìm được ngươi, nhắt định!

Càu nói kia giờ đây nhớ tới. vẫn không rét mà run, Tiêu Bố Y mấy lằn đà muốn quên đi, nhưng mấy lẩn lơ đãng lại nhớ tới. Hắn vẫn cho là mình cùng Thái Bình đạo không có vấn để gì. nhưng trẽn thực tế. căn bán không có khả năng!

Thái Bình đạo đà sớm thẳm thấu đến các phương diện của hắn. hoặc hiệp trợ. hoặc xúi giục, hoặc trợ giúp, hoặc đã kích. Thái Bình đạo cùng không p hãi là vững như núi. đứng ờ đó trong khiến cho ngươi nhìn thấy, bọn họ như nước như gió, luôn ở vào lúc ngươi lơ đãng mà đánh tới!

Trong gió lạnh, Biển Bức da mặt run rầy. nước mắt từng giọt chảv xuôi xuống, chi lẩm bẩm nói: “Vi sao? Vì sao... ngươi..

Mấy người Lô lào Tam cũng không quản quá nhiều, đều vây quanh, yên lặng rơi lệ, sự bi ai khó có thể ức chế. Cho dù bọn họ hiểu rò sự bi ai nàv có khá năng khién cho bọn họ mang họa sát thân, nhưng bọn họ đà không quan tâm nữa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiêu Bố Y rốt cuộc ho nhẹ một tiếng rồi nói: “NgụvNgự sử. đem thi thể của lào Nhị mai táng, những chuvện còn lại đều không cần truy cứu. Lát nữa đền phủ của ta. ta có việc cần bàn với ngươi".

Ngụv Chinh ứng tiếng, Tiêu Bố Y chậm rãi đi xuống thành, chi nghe thấy thanh âm nghẹn ngào lờ mờ truyền đến. chẳng biết tại sao. đột nhiên nhớ tới một càu nói, đàn ông có lệ không dễ roi. chi là chưa tới chồ thương tâm!

Đi vài bưỡc, gió lạnh thổi tới. lạnh thấu xương, Tiêu Bố Y nghe được tiếng khóc, đột nhiên nghĩ rò ràng rất nhièu chuvện. nghĩ rò ràng rất nhièu nghi hoặc. Đổng Kv Phong cảm thấy quá có lỗi với Tôn Thiếu Phương, lão Nhị cũng cảm thấy quá có lỗi với huvnh đệ. Hắn thật ra muốn chết thì sớm đã có thể chết, hắn tới gặp mình, không phải vì muốn sống, mà là vi huvnh. đệ phải sống. Hắn cổ ý lạnh lùng đối với huynh, đệ. cổ ý cắt đứt quan hệ, cổ ý nói ra việc này cùng với huvnh đệ không có quan hệ. cố ý nói ra chán tướng sự việc với Tiêu Bố Y. Lão Nhị rất kiêu ngạo, nhưng trong sự kiêu ngạo lại chôn dấu nguvện vọng nhó nhoi.

Hắn hy vọng với cái chết của mình, các huvnh đệ sẽ quên hắn, hắn hv vọng với cái chết của mình, các huvnh đệ có thể sống sót. Một khắc cuối cùng, hắn nói ra thực xin lồi. chi là bởi vì chân tình, thật sự áv náy. Một khắc khi hắn chết, có phải cùng suy nghĩ giống như khi Đổng Kỳ Phong sắp chết hav không?

Đám người Biển Bức có rò hav không. Bọn họ nếu không rõ. tại sao lại khóc? Bọn họ nếu không rõ, tại sao lại khóc thương tâm như thế? Huvnh đệ đi rồi, rốt cuộc không thể quav đầu lại. Loại đau xót này. ai có thể hiểu rò?

Đó là một đối thủ đáng kính nể. cùng là một đối thủ khó chơi. Tiêu Bố Y vừa suy nghĩ vừa giẫm lẻn tuyết đọng vang lên tiếng xào xạc. Nguvệt Quang đi theo sau lưng chủ nhân, nhẹ nhàng đong đưa cái đuôi, không rò chủ nhân hôm nav vi sao tâm sự nặng nề. có một số chuvện, nó vĩnh viễn không cách nào rò ràng được!

Mới quav lại Lương Công phủ. Tiêu Bố Y đà phát hiện Xảo Hề. Hòe mập cùng tiểu đệ đều ngồi ờ đó. Xảo Hẻ có chút lo lắng, tiểu đệ ngáp, Hòe mập lại không uống rượu, chi bất an xoa xoa tav.

Trông thấv Tiêu Bố Y quay về, ba người không hẹn mà cùng quav đầu lại, nhìn lẫn nhau, khôngbiết mở miệng nhưthế nào.

Tiêu BỔ Y đưa mắt nhin Viên Xảo Hề, mim cười nói:“Xảo Hề, nàng là người dũng cảm”.

Viên Xảo Hề trên mặt toả sáng, được một câu này của Tiêu Bổ Y, làm cho tất cả lo lắng cùng mòi mệt của nàng đều vứt lên chín từng mây. Tiêu Bố Y vỗ vỗ vai tiểu đệ nói: “Tiểu đệ, ngươi là người làm đại sự”.

Tiểu đệ cũng hưng phấn không thôi nói: “Tiêu đại ca. khi bọn họ bắt ta. ta một điểm cũng không sợ hài, ta sợ hài... đều là giả bộ”.

Tiêu Bố Y cười cười, nhìn thấv Hòe mập né tránh không dám nhìn mình, khẽ thở dài: ‘'Hoe mập, ngươi là một ké si tình”.

Hòe mập ngạc nhiên, ngẩn ra tại chồ không biết như thế nào cho phải. Tiêu Bố Y vỗ vỗ vai hắn. “Đi về nghi ngơi đi. ai cùng si tình, qua, nhưng mà si tình phải có chừng mực. Ngủ một giấc, tất cả mọi chuyện coi như một giấc mộng là được rồi”.

Hắn luân phiên đổi mặt với tử vong, trong lòng trong khoảng khắc này cảm khái, tuy biết Hòe mập đà làm ra chuvện, nhưng lại chưa bao giờ sinh ra ý niệm trách cứ trong đẩu hắn. Vốn là Hòe mập bị lão Nhị đầu độc. thôi miên muốn bắt Xảo Hề, tiểu đệ áp chế Tiêu Bố Y. Tiêu Bố Y sớm đã phát giác, cũng không động thanh sắc. loại chuyện này thật ra không trách được Hòe mập. vô luận ai bị đẩu độc đều thất hồn lạc phách, Tiêu Bố Y lúc trước tuy trách cứ Hòe mập. lại vẫn thấv áv náv với hắn. lúc này mới tại Đại Hưng điện nói Hòe mập căn bản không có bị thôi miên. Hòe mập sau khi tinh táo lại, đổi với tất cả những gi đà phát sinh đều mơ mơ màng màng.

Hòe mập môi mấp máy rụt rẻ nói: “Thiếu đương gia... ta sai rồi... nhưng ta khi đó thật như nhập ma, khó có thể khống chế bản thân... cho dù là hiện tại, ngẫm vẫn còn cảm thắv đau lòng!”

Tiêu Bố Y gương mặt có phẩn khổ sỡ. ‘‘Không cằn lo lắng, thòi gian có thể hòa tan mọi chuyện”.

“Thật sao?” Hòe mập lẩm bẩm nói: “Ta chi hiểu rẳng, trong ngực vẫn luôn đau đớn, càng ngàv càng đau đớn. không có giảm bớt. Ta muốn uống rượu, không ngừng uổng rượu mới có thể làm cho nó tẻ dại. Thiếu đương gia. ta thật rắt hâm mộ người, người cái gi cùng đều rất ưu tú. lại có nhiều nữ nhân thương người như vậy. Ta chi là vẻu một người, nhưng đểu là không có được...”

Tiêu Bố Y không phản bác. nhưng tiểu đệ lại lớn tiếng nói: “Ngươi đà hiểu rõ ưu tú thì mới có người yêu ngươi, thì nên trờ nên ưu tú, chứkhòngphảiđứngđó mà tự oán tự hận!”

Viên Xảo Hề giặt giặt ống tay áo tiểu đệ, thấp giọng nói: “Tiểu đệ...”

Phụ nữ luôn bị một sổ si tình cảm động. Viên Xảo Hề cũng không ngoại lệ, nàng tuy không đồng ý với cách làm của Hòe mập, nhung lại cũng không đồng ý tiểu đệ đem muối xát lên vết thương của người ta.

Tiểu đệ đối với Viên Xảo Hề cũng không có sợ hài như đổi với tỷ tỷ, vẫn cứng cổ nói: “Hắn mắt hứng ta cùng muốn nói nhưvậy. Hòe mập... đại ca, người so với ta lớn hơn nhiều, ta cùng rò ràng đạo lv này, vì sao người lại không rò ràng?”

Tiêu Bố Y nhíu mày. “Tiểu đệ... ngươi còn quá nhò. chờ ngươi một ngày kia đến tuổi của Hòe mập. có lẽ cũng sẽ hồ đồ như vậy”.

Tiểu đệ nửa hiểu nửa không, nhưng Tiêu Bổ Y đà lẻn tiếng, hắn cũng có chút sợ hài, không dám nhiều lời. Hòe mập lẩm bẩm nói: “Người ưu tú. ta lại có thể ưu tú như Thiếu đương gia sao?”

‘Đều đi về nghi ngơi đi, ta cũng mệt mỏi rồi” Tiêu Bổ Y ngáp một cái.

Xảo Hề biết điều lòi kéo tiểu đệ rời đi trước. Hòe mập lại do dự nói: “Thiếu đương gia. trời lạnh, người đừng lưu lại lâu”.

Tiêu Bổ Y khó hiểu ý, đành phải nói: “Hòe mập, đa tạ ngươi, ngươi cũng vậy”.

Hòe mập gặt gặt đầu. khi đi đến sảnh, đột nhiên lại xoav ngưỡi nói: “Bảy huvnh đệ lúc trước tại sơn trại. Đắc Chí đă đi rồi, Mạc Phong, Tiễn Đẩu mấv năm không thắv. ta rất nhớ họ... rất nhớ thời gian mà mọi người ờ chung với nhav. Nhưng... Thiếu đương gia. ta biết minh làm không đúng, nhưng người đại nhân đại lượng, mong người tha thứ".

Tiêu Bố Y nghiêm nghị nói: ‘'Hoe mập, bình thường những ngưỡi nguyện ý lưu lại cùng với ngươi, mới là người chân chính quan tâm tới ngươi. Mắv huvnh đệ chúng ta đà trài qua mưa gió nhiều năm như vậy, còn chuyện gì mà không thể tha thư’.

Trẽn gương mặt tiều tụy của Hòe mập lộ ra vẻ cảm động, rụt rè nói: “Đa tạ Thiếu đương

gia”.

Hắn chậm rãi nhập vào trong bóng đêm. bóng lưng có chút thẻ lương. Tiêu Bố Y bất đắc dĩ lắc đầu, không biết giải quyết như thế nào. Ngồi không biểt bao lâu. Ngụy Chinh rốt cuộc vội vàng đi tới, thắp giọng nói: “Tây Lương vương, đám người Biển Bức đà trờ lại, chi là mang theo thi thể của huynh đệ. vẫn rất thương tâm”.

Tiêu Bổ Y vỗ vỗ lên ghế bên người. “Ngụy tiên sinh, tới ngồi đi. Chuyện của bọn họ, cứ để cho bọn họ tự minh đi xử lý là được rồi”.

Ngụy Chinh chậm rãi ngồi xuống, Tiêu Bố Y lại nhìn về phía phương xa, “Chúng ta có nhiều chỗ tính sai. nhưng vô luận như thế nào. nội loạn Đông Đô cuối cùng đà kết thúc” Ngụv Chinh liên tục gật đầu nói: “Tây Lương vương, chúng ta thật có chút tính sai... Nhưng những cái nàv cũng không phái là chúng ta có thể quyết định, nhưng vô luận như thế nào, Vương Thế Sung đà không đủ gãv sợ hãi. Hắn mặc dù không chết, nhưng Vương Biện. Vương Huvền Thứ hưng binh tạo phản, chứng cớ vô cùng xác thực, chúng ta thảo phạt hắn. đà là hợp lý. Theo tin tức mới nhầt của thần, Vương Thế Sung suốt đêm nhổ trại nhẳm hướng nam mà đi, ta nghĩ quá nửa là quay lại Giang Đô. Tây Lương vương xảo thi diệu kế, trước trà đại họa trong lòng, sau này chinh chiến không lo, thật sự là đáng mừng".

Hắn khi nói đến chinh chiền không lo, phát hiện Tiêu Bố Y lông mày khè động, cho rẳng nói sai cái gì rồi. không ngờ Tiêu Bố Y bỗng nhiên đứng lên, trầm giọng nói: “Tôn Thiếu Phương hiện tại thể nào rồi?”

“Cũng không đáng ngại” Ngụy Chinh trả lời.

TiêuBổY caumàynói: “Nhanh chóngtim người đi xem Vô Ưu công chúa, ta chi sợ Vô Ưu công chúa lần nàv có chuvện!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Sơn Mỹ Sắc

Số ký tự: 0