Ta Chính Là Rất Kiêu Ngạo
Mặc Vũ
2024-07-24 19:21:34
Đều tưởng rằng Tiêu Bố Y tuy kiêu ngạo, nhưng là loại sự tình này đều phải phủ nhận, thật không ngờ hắn gật gật đầu nói: "Không sai, ta đã giết không ít người, mấy ngày hôm trước còn giết vài tên"...
Khi Tiêu Bố Y nhìn thấy vệ binh xông lên, còn tưởng rằng bọn họ nhận lầm người, nhưng khi nhìn ra cửa thang lầu thấy người bán hàng rong vừa gặp lúc nãy, cũng đã hiểu rõ sự tình.
Bọn họ vẫn nói với người khác lời không thể nói loạn. A Tú nhất thời không nhịn được nói một câu ngày ngày giết người, thật là làm cho người bán rong này có chút hiểu lầm.
Vấn đề là gần đây ở các vùng phụ cận Dương Châu đạo tặc ngày càng nhiều. Tố giác đạo tặc cũng có ban thưởng, bằng không người bán rong này cũng không đến mức náo nhiệt không xem, lại đặc biệt tìm đến bọn họ gây phiền toái.
"Ta vừa mới tới Dương Châu, chuyện giết người này từ đâu mà nói?" Tiêu Bố Y phất tay ý bảo hai huynh đệ chớ nên kích động.
"Ngươi lại đây" Tên cầm đầu vung tay lên, người bán hàng rong khúm núm đi tới, "Đội trưởng, có chuyện gì?"
Tiêu Bố Y biết "đội trưởng" chỉ có thể xem như tiểu đội trưởng trong vệ binh các thành, cũng quản lý năm mươi người dưới quyền, nhìn thấy hắn có vẻ chính nghĩa lẫm liệt, thật ra cũng không hiểu bản tính là như vậy, hay là lấy việc công làm việc tư. Chỉ có điều đội này trong mắt hắn cũng không coi là gì.
"Ngươi nói những kẻ này ngày ngày giết người?" Đội trưởng hỏi.
Người bán rong thấy A Tú hung tợn nhìn chằm chằm chính mình, nhịn không được có chút khiếp đảm. Nhưng lại thấy bốn phía đều là vệ binh, người đông thế mạnh, cố lấy dũng khí nói: "Không sai, mới vừa nãy bọn họ nói với ta, bọn họ ngày ngày giết người".
Đội trưởng nhìn Tiêu Bố Y cười lạnh nói: "Ngươi nghe rõ chưa?"
"Ta nghe rõ cái gì?" Tiêu Bố Y giả bộ hồ đồ.
"Ngươi là người điếc sao?" Đội trưởng thấy Tiêu Bố Y coi thường quyền uy của mình thì tức giận.
Hiện giờ xã hội cũng không được coi là thái bình, quận Giang Đô đương nhiên cũng không ngoại lệ. Hà Bắc Sơn Đông nhiều đạo phỉ nhất, chính là bị Trương Tu Đà đánh cho phải trốn đông né tây, rất nhiều kẻ cũng đi xuống phía nam như Tiêu Bố Y. Hạng như Lý Tử Thông, Trương Kim Xưng lẩn trốn không được, bắt đầu xuống phía nam phát triển. Bên trong thành Dương Châu thật sự vẫn đề phòng nghiêm ngặt, chỉ có điều ngoài thành thì không được như thế. Đội trưởng đương nhiên không có lá gan đi ra bên ngoài diệt phỉ, hơn nữa đó cũng không phải việc hắn quản, chính là muốn lĩnh công thì phải bắt trộm, nghe được người bán hàng rong nói có kẻ ngày ngày giết người, thầm nghĩ chuyện này rất ngon ăn, nhìn thấy Tiêu Bố Y sạch sẽ trắng trẻo, trong tay lại cầm một cái còi cho trẻ con chơi, thầm nghĩ người có thể còn kéo theo nhà mấy miệng ăn, mua còi cho con nhỏ, nếu không chính là cái loại vừa ngu vừa ngơ ngơ. Cũng nghĩ rằng cho dù không bắt được hắn về, cũng phải làm khó hắn một chút mới được.
"Ta không phải người điếc" Tiêu Bố Y nghịch nghịch cái còi trong tay nói: "Giết người là rất hay sao, mà phải gióng trống khua chiêng tới hỏi?"
Đội trưởng nhìn thấy hắn trấn tĩnh như thường, đột nhiên lùi lại một bước, vung tay một cái, vài tên vệ binh khác vây lên: "Tiểu tử ngươi giỏi, ngươi còn rất kiêu ngạo".
Tiêu Bố Y nở nụ cười: "Ta chính là rất kiêu ngạo. Ngươi có thể làm gì được ta?"
Đội trưởng thiếu chút nữa nghẹn chết, ưỡn cổ hỏi: "Nói như vậy ngươi đối với việc giết người nhất quyết không nhận?"
Đều tưởng rằng Tiêu Bố Y tuy kiêu ngạo, nhưng là loại sự tình này đều phải phủ nhận, thật không ngờ hắn gật gật đầu nói: "Không sai, ta đã giết không ít người, mấy ngày hôm trước còn giết vài tên".
Khi thực khách trên tửu lâu nhìn thấy đội trưởng hùng hổ dẫn người đi lên, đều là ép thân mình trốn vào góc, nghe thấy Tiêu Bố Y lại còn nói giết người như chuyện thường, "ầm" một tiếng vang lên, đều là chạy xuống dưới lầu. Chuyện quan phủ bắt giữ tội phạm, không hỏi cũng biết, khẳng định rất hấp dẫn, chính là hấp dẫn thì hấp dẫn thật, nhưng ở một bên xem lại có thể nguy hiểm đến tính mạng, có mấy người chân cẳng không linh hoạt, nhốn nháo cũng đã từ trên lầu mà lăn xuống, trong lúc nhất thời kêu cha gọi mẹ loạn thành một mảng.
Đội trưởng còn chưa đe dọa được Tiêu Bố Y, ngược lại còn bị Tiêu Bố Y dọa cho hoảng sợ, không để ý tới thực khách hoảng loạn, vẫn để cho thủ hạ trấn giữ cửa chính, cao giọng quát: "Quan gia bắt trộm, những kẻ không liên quan tránh sang một bên".
Tiêu Bố Y thật không ngờ lại tạo ra một trận lớn như vậy, thở dài một tiếng: "Ta nói đội trưởng này, giết người cũng chưa chắc đã là kẻ trộm".
Đội trưởng sửng sốt: "Ngươi nói cái gì?"
A Tú cũng đã đập bàn đứng lên, lạnh lùng nói: "Đội trưởng không có mắt, ngươi có biết người trước mắt là ai, lại dám đối đãi như vậy?"
Hắn trước kia nhìn thấy quan binh đều tránh né, cái việc xuất ra quan uy, thật sự là cảm giác khoan khoái trước nay chưa từng có.
Đội trưởng kinh ngạc nói: "Hắn là ai vậy?"
Chu Mộ Nho nhìn thấy Thiếu Đương Gia phô trương, A Tú phát uy, tự nhiên không muốn buông tha cơ hội để kiêu ngạo, một chưởng đập xuống, đồ đạc trên bàn nảy loạn, dọa cho A Tú phải sợ hãi, "Vị đại nhân này chính là Thiếu Phó Thái Khanh đại nhân của triều đình, còn không tới đây dập đầu nhận tội?"
Chu Mộ Nho miệng lúng búng, kích động quá mà nói ngược, đội trưởng nghĩ cả buổi, nhịn không được hỏi, " Thiếu Phó Thái Khanh là làm cái gì?"
A Tú cố nín cười nói: "Ngươi xem ra lỗ tai không tốt cho lắm, chúng ta vừa rồi rõ ràng nói là Thái Phó Thiếu Khanh. Vị này chính là triều đình đại quan Thái Phó Thiếu Khanh Tiêu đại nhân, quan tới tứ phẩm, ngươi chỉ là một đội trưởng nho nhỏ, đến cả Tướng quân Đô úy Giáo úy nhìn thấy Tiêu đại nhân đều phải khách khách khí khí, ngươi chẳng lẽ không biết làm quan có cửu thập phẩm, lại còn dám tới đây bắt Tiêu đại nhân?"
Đội trưởng trên mặt trong lúc nhất thời có chút cổ quái, Chu Mộ Nho bị A Tú sửa lại, biết chính mình nói sai rồi, nhìn thấy đội trưởng đang kinh ngạc, đỏ mặt nói: "Thế nào, sợ rồi sao?" Chu Mộ Nho dù sao vẫn là tương đối thành thật, mặc dù là nói sự thật, nhưng cái chuyện khi dễ người khác dù sao cũng không trôi chảy bằng Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y nghĩ thầm rằng hai vị huynh đệ đem chính lời thoại cùng kiêu ngạo của mình đoạt mất, nhưng cũng không biểu hiện nóng nảy, vốn tưởng rằng đội trưởng sẽ khóc rớt nước mắt lại đây dập đầu nhận tội, thật không ngờ đội trưởng lại ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng, ba người đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ thật là tà môn.
Đội trưởng cười rất là vui vẻ, đến khi thu lại vẻ mặt tươi cười mới nói: "Buồn cười buồn cười, thực sự buồn cười".
Tiêu Bố Y nhìn thấy hai huynh đệ không còn kiêu ngạo, chỉ có thể chính mình tiếp lời hỏi: "Có gì buồn cười?"
"Buồn cười các ngươi có tật giật mình" Đội trưởng lắc đầu thở dài nói: "Các ngươi cho rằng bịa ra cái Thái Phó Thiếu Khanh gì đó là ta sẽ bỏ qua ư, mẹ nó, nằm mơ!"
Tiêu Bố Y cũng theo đó thở dài: "Khoan đã, một câu vừa rồi của ngươi ít nhất nói sai hai chỗ".
"Ta nói sai cái gì?" Đội trưởng ngạc nhiên. A Tú cùng Chu Mộ Nho hai mặt nhìn nhau thầm nghĩ chính mình tuy rằng đập bàn phẫn nộ, nhưng cũng không bằng Thiếu đương gia trầm thanh tĩnh khí làm cho người ta cảm giác được áp lực, mấu chốt không phải ở cao giọng, chính mình muốn phô trương, xem ra còn phải học tập nhiều.
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Hiện tại không phải là ngươi không muốn buông tha chúng ta, mà là ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Thái Phó Thiếu Khanh của ta không phải là bịa ra, mà là Thánh Thượng bổ nhiệm, ngươi nếu dám nghi ngờ lời này, ta chỉ sợ hôm nay ta lại muốn giết người".
Hắn sau khi nói xong uống một ngụm nước trà thầm nghĩ, ta đối phó với Từ Thế Tích cũng không phiền toái giống như ngươi. Tiểu tử ngươi nếu còn không nhận sai, ta liền một cước đem ngươi đá xuống dưới lầu, làm sao nghĩ tới đội trưởng thở dài một hơi, "Tiểu tử ngươi vẫn bình tĩnh như vậy, nếu là hù dọa người khác mà nói, quá nửa đã sớm bị ngươi dọa thật, chỉ là ngươi cho dù ngàn tính vạn tính chắc cũng không biết, ta hai ngày trước vừa mới gặp qua Thái Phó Thiếu Khanh đại nhân. Vương Quận thừa mời Thái Phó Thiếu Khanh uống rượu ta cũng cũng có may mắn nhìn thấy. Ngươi giả mạo mệnh quan triều đình, lại có tội danh giết người, ta chỉ sợ đây là ngụm trà cuối cùng ngươi được uống".
Tiêu Bố Y lần này thực sự giật mình, khó tin nói: "Ngươi hai ngày trước gặp được Thái Phó Thiếu Khanh?"
Đội trưởng vung trường đao ra, cười lạnh nói: "Lần này ngươi không còn gì để nói chứ?"
Tiêu Bố Y không thèm nói tiếp, cổ tay khẽ lật, nước trà trong chén bắn về phía đội trưởng. Thân thủ của đội trưởng thật ra cũng nhanh nhẹn, vội vã né tránh, cũng không quên tiến lên bổ đao về phía Tiêu Bố.
Tiêu Bố Y người không đứng dậy, ngón tay bắn ra, trong không trung đột nhiên phát ra một tiếng rít bén nhọn, ngay sau đó "cảng" một tiếng vang lớn, đội trưởng xoay cổ tay giương đao, hoảng sợ cảm thấy được một cỗ đại lực đánh vào đơn đao, cánh tay giống như bị một cái chùy lớn đánh trúng, tê dại. Đơn đao cũng cầm không nổi, "leng keng" rơi xuống mặt đất.
Cùng với đơn đao rơi xuống lại đúng là cái còi trẻ con mà Tiêu Bố Y mới vừa rồi nghịch trong tay!
Đội trưởng cảm thấy hoảng sợ, liên tục lùi lại, run giọng nói: "Ngươi dám chống lại lệnh bắt sao?"
Tiêu Bố Y thở dài nói: "Nhãn lực của ngươi không được, thân thủ không được, chẳng lẽ đầu cũng hỏng rồi sao? Nếu ta muốn giết ngươi mà nói, cái còi lẽ ra đã ở trên cổ họng của ngươi rồi".
Trong lúc nói chuyện hắn cầm lấy chiếc đũa, ra vẻ giống như muốn phóng ra. Đội trưởng la lên một tiếng, cắm đầu lăn xuống thang lầu. Mấy tên vệ binh chưa bao giờ gặp qua loại thân thủ này, nhìn thấy người cầm đầu đã chạy trối chết, làm sao không trốn. Đám người này xuống lầu cũng nhanh chóng như khi lên lầu vậy. Tiêu Bố Y lắc lắc đầu, nhíu mày nói: "Hắn không giống như nói dối, cái Thái Phó Thiếu Khanh hắn thấy là kẻ nào?"
"Chẳng lẽ là Vũ Văn Hóa Cập?" A Tú đột nhiên nói: "Có lẽở Giang Đô này binh sĩ tin tức không nhanh nhạy, cũng không biết lão Đại đã lên làm Thái Phó Thiếu Khanh, mà Vũ Văn Hóa Cập lại ở vị trí này nhiều năm, tuy rằng đã cách chức, nhưng nếu tới Giang Đô, nói không rõ ràng sẽ làm cho bọn họ hiểu lầm".
"Vũ Văn Hóa Cập cũng đến đây?" Tiêu Bố Y nhíu mày, "Hắn tới nơi này làm gì, khó tránh khỏi cùng Lương Tử Huyền một chỗ tính kế với ta?"
"Tiêu lão Đại, chúng ta mau chạy trốn thôi" Chu Mộ Nho gấp gáp nói: "Mấy tên vệ binh kia bỏ chạy, không cần phải nói, khẳng định là sẽ đi gọi người, chúng ta không địch lại chúng đâu".
Tiêu Bố Y lắc đầu. "Không cần, Dương Châu này dù sao vẫn là do Vương Thế Sung quản lý. Người này cực kỳ khéo léo, cho dù dùng con dao con đâm lén ngươi, cũng sẽ không mặt đối mặt cho ngươi có cơ hội nói câu nào. Chúng ta chính là phụng chỉ tới Dương Châu, tùy cơ ứng biến, nếu ở chỗ này xảy ra vấn đề, hắn gánh không nổi. Hắn nếu biết chúng ta ở đây, chỉ sợ sẽ lại tới nịnh bợ".
"Ngươi cũng sợ nịnh bợ?" A Tú cười nói.
Tiêu Bố Y trầm ngâm nói: "A Tú, Mộ Nho, các ngươi phải biết rằng, chúng ta đều là huynh đệ tình thâm, đương nhiên có thể nói chuyện xuất phát từ nội tâm, nhưng Vương Thế Sung lại là một kẻ hai mặt, mặt trước thì nhanh nhảu vâng vâng dạ dạ, mặt sau lại chửi tổ tông của ngươi, các ngươi chớ nên tin hắn. Chúng ta mà không đến Dương Châu, hắn sẽ liên hệ với Vũ Văn Hóa Cập. Chúng ta muốn phòng ngừa bọn họ sử dụng ám chiêu, nhưng không tin là một chuyện, cùng hắn làm quen giao hảo chính là một chuyện khác. Các ngươi phải nhớ kĩ lời ta nói hôm nay, bằng không bị hắn đặt điều còn phải cho thêm hắn tiền".
"Cũng chỉ có lão Đại ngươi mới có mưu lược như vậy" Chu Mộ Nho cười khổ nói: "Về sau ta không nói lời nào là được rồi".
"Không nói lời nào cũng không được, thế sẽ làm cho hắn nhìn ra chúng ta có đề phòng với hắn" Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Các ngươi cùng hắn nói chuyện như bình thường là được rồi".
Ba người thấp giọng nghị luận vài câu, Tiêu Bố Y liếc mắt nhìn bốn phía, phát hiện thấy tiểu nhị đang rụt rè trốn ở một bên, khoát tay nói: "Tiểu nhị, sao còn không mang đồ ăn lên?"
Tiểu nhị cuống quýt bước lên phía trước, "Khách quan, ngài còn chưa gọi món".
"Ngươi còn chưa báo mà" Tiêu Bố Y cười nói.
Tiểu nhị thật sự bội phục người này to gan lớn mật, đem một đám vệ binh đánh cho hoa rơi nước chảy, không những không chạy trốn thoát thân, còn muốn ăn cơm, chẳng lẽ là quỷ đói đầu thai?
"Khách quan, đành phải mời các ngài đi nơi khác ăn cơm" Ông chủ túm tiểu nhị ném ra, vẻ mặt đau khổ nói: "Tiểu điếm của chúng ta không chịu nổi loại sức ép này, các ngài còn ở chỗ này ăn cơm, khách quan khác còn không dám tới cửa, hơn nữa ta chỉ sợ lát nữa lại náo loạn lên, tất cả mọi người đều không tốt".
Tiêu Bố Y thản nhiên nói: "Ngươi thật sự chó cắn Lã Động Tân, không nhận ra người tốt, ta ở lại chính là tốt cho ngươi" Tiêu Bố Y lời vừa dứt khỏi miệng không khỏi cảm thấy có chút vấn đề, hình như Lã Động Tân lúc này còn chưa có sinh ra. Ông chủ lại không quan tâm hỏi Lã Động Tân là người nào, chính là đang nức nở nói: "Đại gia, ngài ở chỗ này ta làm sao có cái gì tốt?"
Tiêu Bố Y thở dài nói: "Bọn họ xem ta là kẻ trộm, trong chốc lát khẳng định lại tới đây bắt người, nếu chúng ta bỏ đi, bọn họ lại không đem tửu lâu của ngươi đập phá sao?"
Ông chủ giậm chân nói: "Vậy biết làm sao bây giờ?"
"Cứ để cho chúng ta an tâm ăn xong bữa cơm này, sau đó ngươi sẽ không có việc gì" Tiêu Bố Y an ủi nói.
Vệ binh ở phía trước khua chiêng mở đường, người đi trên đường sớm đã tránh ra. Tiêu Bố Y âm thầm suy nghĩ, nhìn trước mắt xem ra, ở thành Dương Châu lúc này Vương Thế Sung là lớn nhất, nghiễm nhiên như là hoàng đếở tại nơi này...
Ông chủ nghĩ Tiêu Bố Y nói cũng có đạo lý, ngược lại còn sợ hắn bỏ chạy mất, phân phó tiểu nhị chạy nhanh chuẩn bị rượu và thức ăn tốt nhất, người cũng không dám rời đi, lo lắng đề phòng hồi lâu, rượu và thức ăn mang lên, mười phần phong phú. Cảm giác như ông chủ muốn dùng thức ăn ngon để hấp dẫn Tiêu Bố Y lưu lại.
Trên bàn nào là thịt chó béo ngậy, sườn thú nướng, cá chép đều là mười phần mỹ vị, đám người Tiêu Bố Y ăn khen ngon không dứt miệng. Tiêu Bố Y nâng chén rượu lên nói: "Ông chủ, ta đến kính ngươi một ly".
Lão bản không dám đắc tội tên tội phạm trước mặt, nhíu mày nâng chén rượu lên, còn chưa kịp nói gì, ở dưới lầu có một thanh âm vang dội nói: "Ngươi nói kẻ giả mạo Thái Phó Thiếu Khanh ở chỗ nào?"
"Vương đại nhân, bọn hắn mới vừa rồi còn ở trên lầu" Đội trưởng thanh âm can đảm truyền tới.
"Vậy bọn hắn còn ở đây không?" Vương đại nhân lạnh lùng nói.
"Hẳn là vẫn còn" Đội trưởng cuống quýt đáp: "Thuộc hạ phái người giám thị, không thấy bọn họ rời đi".
Ông chủ tay mềm nhũn, chén rượu cũng đã rơi xuống mặt bàn, rượu chảy hết vào người cũng vẫn không biết, "Vương đại nhân tới rồi".
"Bình bình bình" tiếng bước chân dồn dập từ cửa thang lầu truyền lên, một người xuất hiện tại cửa thang lầu, tóc vàng mắt xanh, dáng người khôi ngô, rõ ràng chính là Vương Thế Sung. Phía sau hắn có mấy người đi theo, một tên trong đó chính là đội trưởng vừa rồi, nhìn thấy Tiêu Bố Y vẫn còn ngồi uống rượu, lớn tiếng nói: "Vương đại nhân, chính là bọn họ, bảo hộ đại nhân".
Đội trưởng vừa nói bảo hộ, thân mình cũng đã đứng trước người Vương Thế Sung, không nghĩ tới sau đầu lại trúng một cái tát, lảo đảo vọt tới trước, thiếu chút nữa đập vào phía trước bàn Tiêu Bố Y.
Đội trưởng nhìn thấy Tiêu Bố Y khuôn mặt tựnhiên to ra, chỉ cảm thấy cổ họng đau rát, cuống quýt ưỡn lưng đứng vững, trong lòng kinh hoảng vọt sang một bên. Âm thầm xem xét lại chính mình vừa rồi mười phần là vỗ mông ngựa, tại làm sao lại đắc tội Vương Thế Sung đại nhân? Nghĩ lại một chút, bừng tỉnh đại ngộ, Vương đại nhân cũng là người có võ công, chính mình tưởng vỗ mông ngựa hóa ra lại che lấp đi quang mang của Vương đại nhân, thật sự là nên đánh.
Vương Thế Sung một tát đánh bay đội trưởng, tiến lên vài bước, hộ vệ phía sau cũng bám sát theo. Vương Thế Sung dừng bước quay đầu nhìn lại, trầm giọng quát: "Lui ra".
Các hộ vệ lập tức lui về phía sau, Vương Thế Sung lúc này mới đi đến trước bàn của Tiêu Bố Y, liếc mắt nhìn chưởng quầy, "Rượu và thức ăn này là do ngươi chuẩn bị?"
Chưởng quầy thầm kêu không ổn, chính là nghĩ đến tội danh cùng đạo phỉ cấu kết lần này chạy không thoát, run run kêu lên: "Vương đại nhân, việc này, việc này…"
"Đây là ta bảo hắn chuẩn bị" Tiêu Bố Y rốt cuộc mở miệng, cầm lấy bầu rượu rót đầy chén rượu cho Vương Thế Sung, mỉm cười nâng chén nói: "Vương đại nhân, đã lâu không gặp".
Tròng mắt đội trưởng thiếu chút nữa lồi ra, chưa từng gặp qua người nào dám ở trước mặt Vương đại nhân như thế, lại thật không ngờ Vương Thế Sung cầm lấy chén rượu, uống một hơi cạn sạch, sau đó cười khổ lắc đầu nói: "Tiêu đại nhân, tiểu tử ngươi thật sự là không có hậu".
Đội trưởng trong lòng trầm xuống, cũng đã cảm thấy không ổn, có thể làm cho Vương Thế Sung lên tiếng gọi "đại nhân" cũng không nhiều lắm, Tiêu Bố Y trước mắt này có năng lực gì, lại có thể làm cho Vương Thế Sung cung kính như thế?
"Vương đại nhân lời ấy phải hiểu thế nào?" Tiêu Bố Y mỉm cười hỏi lại.
Vương Thế Sung thở dài nói: "Tiêu đại nhân, ta lúc ở kinh thành chợt nghe nói đại nhân phụng chỉ Nam hạ tuần tra mục trường. Chính là nghĩ đến dựa vào giao tình của chúng ta, chắc chắn sẽ tới Giang Đô, ta vì thế vội vội vàng vàng quay về Giang Đô, ở thành Dương Châu ngóng sao ngóng trăng chờ Tiêu đại nhân tới, thật không ngờ Tiêu đại nhân chờ bên trái không tới, chờ bên phải không tới, lại tới đây trước tiên cho ta một cái hạ mã uy (ra oai phủ đầu). Ta thân là Quận thừa, mang theo loại thủ hạ như thế này đúng là không được, loại không biết gì này thật là nực cười, một đôi mắt thực ra cũng không nhỏ, thế mà lại không phân biệt nổi đại nhân với đạo phỉ, còn giữ lại có tác dụng gì?"
Đội trưởng càng nghe càng nguội lạnh trong lòng, nghe được câu cuối cùng thì "rầm" một cái, đã ngã ngồi xuống mặt đất, thoáng cái đi tới quỳ trước mặt Vương Thế Sung: "Vương đại nhân tha mạng, thuộc hạ thật sự không biết, thuộc hạ…"
"Đến đây, đem tròng mắt của hắn móc ra" Vương Thế Sung thờ ơ nói.
Mấy tên hộ vệ đột nhiên tiến lên, cũng đã đè tên đội trưởng kia xuống, Tiêu Bố Y lúc này mới thở dài nói: "Vương đại nhân, ngươi nói ta hạ mã uy ngươi, ta thấy ngươi chính là chuẩn bị giết gà dọa khỉ mới đúng".
Vương Thế Sung cười ha hả, "Các ngươi một lũ ngu xuẩn, Tiêu đại nhân đã lên tiếng, còn không buông tên đần độn này ra!"
Các hộ vệ cũng nghe theo, buông tên đội trưởng ra, đội trưởng hiểu được, cuống quýt quỳ lết đến trước mặt Tiêu Bố Y, đau thương nói: "Tiêu đại nhân, tiểu nhân có mắt không tròng, ngài đại nhân đại lượng, mong ngài tha thứ cho tiểu nhân".
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Người là thủ hạ của Vương đại nhân, ta sao dám trách phạt, chính là về sau phải cẩn thận một chút mới được".
Đội trưởng dập đầu như giã tỏi, Vương Thế Sung một cước đá tới, đem đội trưởng đá sang một bên, "Tiêu đại nhân tha cho ngươi, còn không mau cút đi?"
Đội trưởng vừa lăn vừa bò xuống dưới lầu, Vương Thế Sung cũng quay sang nhìn tiệc rượu, "Tiêu đại nhân, ngươi tới Dương Châu, lại tới tửu lâu ăn cơ, chuyện này mà nói ra ngoài, Vương Thế Sung ta còn mặt mũi gì nữa?"
Tiêu Bố Y nhìn thấy Vương Thế Sung vui cười tức giận đều nói văn vẻ, đành phải nói: "Vậy không bằng đem tất cả người ở đây chém tận giết tuyệt, tự nhiên sẽ không có ai nói ra ngoài, ngươi có chịu không?"
Vương Thế Sung sửng sốt, thoáng cái cười lớn nói: "Thiếu Khanh đại nhân thật là hay nói đùa, ta ý nói Tiêu đại nhân dù sao cũng nên tới hàn xá nghỉ ngơi, ta nghe được tên đần độn kia nói cái gì mà có người giả mạo Thái Phó Thiếu Khanh, sớm đoán ra được Tiêu đại nhân đã tới, phân phó hạ nhân cũng đã chuẩn bị tiệc rượu, ngươi ngàn vạn lần chớ nên từ chối".
Tiêu Bố Y mỉm cười đứng lên, "Vậy cung kính không bằng tuân mệnh".
Vương Thế Sung mừng rỡ, cũng không khách sáo, kéo tay Tiêu Bố Y sóng vai xuống lầu, nhìn thấy Tiêu Bố Y không cưỡi ngựa, lại bảo thủ hạ đem con ngựa của chính mình dắt tới nói: "Đã nghe nói đại nhân hiểu biết về ngựa có một không hai, đây là hàn câu của ta, chỉ mong đại nhân dùng tạm là tốt rồi".
Tiêu Bố Y mới nghe được "hàn xá", lại nghe đến "hàn câu", thật sự là bội phục Vương Thế Sung người này công phu thể diện làm cực kì chu đáo.
Vương Thế Sung lên tửu lâu chỉ mang theo vài tên hộ vệ, mà dưới lầu có tới mấy trăm vệ binh đứng chờ, so với Tiêu Bố Y khí phách khác xa rất nhiều.
Cùng Tiêu Bố Y ngang nhau đi phía trước, Vương Thế Sung dọc đường đi chỉ chỉ trỏ trỏ, tràn đầy nhiệt tình, dân chúng thành Dương Châu nhìn thấy, đều không hiểu có thể cùng Vương Thế Sung đi ngang nhau là ai vậy, cũng chỉ lén chỉ chỉ trỏ trỏ.
Vệ binh ở phía trước khua chiêng mở đường, người đi trên đường sớm đã tránh ra. Tiêu Bố Y âm thầm suy nghĩ, nhìn trước mắt xem ra, ở thành Dương Châu lúc này Vương Thế Sung là lớn nhất, nghiễm nhiên như là hoàng đếở tại nơi này. Hắn ngang hàng với Trương Nhai, hiển nhiên cảm thấy được Trương Nhai ngăn cản việc của hắn. Hiện giờ Trương Nhai đã bị hắn diệt trừ, Dương Quảng lại một lòng chỉ nghĩ tới chinh phạt Cao Lệ, nên Vương Thế Sung tại quận Giang Đô chậm rãi phát triển một cách chắc chắn, tiến công lùi thủ, giống như đánh cờ. Chiếu theo như vậy, Trương Nhai bị chém chẳng qua đúng là một bước trong kế hoạch chu đáo chặt chẽ của Vương Thế Sung mà thôi.
"Tiêu đại nhân đang suy nghĩ gì vậy?" Vương Thế Sung cả đoạn đường hi hi ha ha, vẫn luôn để ý sắc mặt của Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Ta đang nghĩ Vương đại nhân sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon miệng nào cho ta. Một đường từ lúc xuống thuyền đến giờ, mới chỉ cho vào miệng được mấy thứ nhạt nhẽo".
"Ta là người thô lỗ, chính là thích cùng Tiêu đại nhân nói lời thô tục" Vương Thế Sung đi theo cười to, tràn đầy hào khí.
Mọi người cuồn cuộn đi vào Vương phủ, Tiêu Bố Y nhìn thấy Vương phủ xa hoa thật sự không kém vương tôn quý tộc ở kinh đô, không khỏi tán thưởng nói: "Vương đại nhân hàn xá thật sự so với chỗở của ta ở Thái Phó phủ tốt hơn nhiều lắm, ta chỉ sợ tính cả trọng thần ở Đông Đô cũng đều không bằng Vương đại nhân".
Vương Thế Sung sắc mặt khẽ biến, ngửa mặt lên trời cười ha hả nói: "Tiêu đại nhân thật là thích nói đùa với ta, đại nhân cảm thấy chỗ này của ta có cái gì tốt, ta sẽ cho hạ nhân dỡ xuống đưa đến Thái Phó phủở kinh đô ngay, quyết không nuốt lời".
Hai người nhìn nhau cười to, rất là hòa hợp. Vào tới Vương phủ, Vương Thế Sung trước tiên mời Tiêu Bố Y vào phòng khách, nha hoàn dâng trà thơm. Vương Thế Sung để cho nha hoàn lui ra sau, lúc này mới thở dài một hơi nói: "Tiêu đại nhân, ngài chỉ thấy cảnh tượng bên ngoài, thật ra ta làm Quận thừa cũng không tốt cho lắm".
"Ồ?" Tiêu Bố Y lại cười nói: "Vương đại nhân sao lại nói lời ấy?"
Vương Thế Sung có điểm bội phục tiểu tử trước mắt này, ít nhất là suốt dọc đường đi, hắn căn bản không biết Tiêu Bố Y đang suy nghĩ cái gì, điều này làm cho hắn nhiều ít có chút đề phòng. Hắn đương nhiên biết Tiêu Bố Y chính là phụng chỉ Nam hạ, mặt ngoài đúng là tuần tra mục trường, nhưng ai mà biết được, Dương Nghiễm có ngầm cho hắn thị sát quan viên các quận hay không. Vương Thế Sung hắn khổ tâm chuẩn bị kỹ bao nhiêu năm mới ngồi tới được vị trí hôm nay, tâm cơ sâu không cần nói cũng biết, cảm giác được Tiêu Bố Y này vui giận không hiện ra trên mặt, cũng là một nhân vật lợi hại. Tiểu tử này mỗi lần hỏi thăm tán thưởng giống như đều là lơ đãng, nhưng lại giống như thâm ý sâu sắc.
"Tiêu đại nhân, Vương Thế Sung ta chỉ đối với người mà ta kính nể mới nói những lời này, chỉ mong Tiêu đại nhân không nên lấy làm lạ" Vương Thế Sung chăm chú nhìn Tiêu Bố Y nói.
Tiêu Bố Y lại cười nói: "Không biết Vương đại nhân muốn nói gì?"
Vương Thế Sung nhấp một ngụm trà, như là đang sắp xếp lại suy nghĩ, mở miệng nói: "Vũ Văn Hóa Cập đã tìm ta".
Tiêu Bố Y sắc mặt không đổi, "Thì ra hắn cũng đã tới Giang Đô, không biết hiện đang ở nơi nào?"
"Hắn hẳn là còn ở Giang Đô. Hắn tại Giang Đô cũng có phủ đệ, bất qua không mấy khi qua đêm ở đó" Vương Thế Sung nghiêm túc nói: "Tiêu đại nhân, ngài cũng biết Vũ Văn Hóa Cập tìm ta có chuyện gì?"
"Chuyện này ta làm sao biết?" Tiêu Bố Y lắc đầu nói.
"Hắn nói Tiêu đại nhân chỉ sợ sẽ gây bất lợi đối với Vương mỗ ta" Vương Thế Sung từng chữ một nói ra.
Tiêu Bố Y tay cầm chén trà cũng không rung chút nào, chỉ "ừm" một tiếng, chậm rãi uống trà.
Vương Thế Sung thoáng cái cười ha ha, "Tiêu đại nhân quả nhiên đúng là quân tử, đáng tiếc đụng phải kẻ tiểu nhân. Bất quá cũng may ta biết tiểu tử Vũ Văn Hóa Cập kia cũng không có cái gì tốt, hắn ghen ghét oán hận ngươi đoạt vị trí của hắn, nên mới châm ngòi quan hệ giữa ta và ngươi, lại không biết rằng ta và ngài vốn chính là cùng chung chí hướng, tình cảm sâu đậm, sao lại để cho tiểu tử kia ly gián được?"
Tiêu Bố Y ung dung cười, "Vương đại nhân hiểu được lí lẽ là tốt rồi. Có một số việc, không cần giải thích, có một số việc, giải thích cũng vô dụng, ta lần này Nam hạ chỉ là vì Thánh Thượng, Vương đại nhân nếu một lòng vì Thánh Thượng, mặc kệ ai nói gì, ta cũng là người thứ nhất nói Vương đại nhân trung thành tận tâm".
Vương Thế Sung ánh mắt chớp động, sau một lúc lâu mới nói: "Tiêu đại nhân lần này tới Dương Châu, không biết khi nào thì rời đi?"
Tiêu Bố Y suy nghĩ một chút, "Khoảng sau tháng năm, không biết Vương đại nhân có ý kiến gì không?"
Vương Thế Sung cười gượng nói: "Thật ra là không có, bất quá ta thật sự hy vọng Tiêu đại nhân sớm quay lại bên Thánh Thượng, bằng không ta chỉ sợ nếu thực sự có gian thần tại trước mặt Thánh Thượng nói xấu ta và ngươi, chúng ta có trăm miệng cũng không chối cãi được".
Tiêu Bố Y nhíu mày nói: "Vương đại nhân lời ấy là ý gì?"
Vương Thế Sung do dự một lúc mới nói: "Tiêu đại nhân hẳn là không biết, Thánh Thượng cũng đã dẫn theo Vũ Văn tướng quân đi Thái Nguyên?"
Tiêu Bố Y kinh ngạc: "Thánh Thượng đi Thái Nguyên làm gì?"
Vương Thế Sung khóe miệng hé ra một tia cười dị thường cổ quái: "Thánh Thượng muốn đi nơi nào, ai cũng không dám hỏi vì cái gì. Người đi tuần một lần, ai cũng không biết khi nào sẽ quay lại Đông Đô. Bất quá ta thật ra biết, lần này Thánh Thượng đi tuần, ngoại trừ một nhóm đại thần, còn dẫn theo Lý Uyên bên người, nghe nói Lý Uyên đã được Thánh Thượng bổ nhiệm làm Sơn Tây, Hà Đông phủ úy đại sử, thật là sự tình nằm ngoài dự tính của mọi người".
Tiêu Bố Y lại uống ngụm trà, mày đã nhíu lại, trầm ngâm không nói.
Khi Tiêu Bố Y nhìn thấy vệ binh xông lên, còn tưởng rằng bọn họ nhận lầm người, nhưng khi nhìn ra cửa thang lầu thấy người bán hàng rong vừa gặp lúc nãy, cũng đã hiểu rõ sự tình.
Bọn họ vẫn nói với người khác lời không thể nói loạn. A Tú nhất thời không nhịn được nói một câu ngày ngày giết người, thật là làm cho người bán rong này có chút hiểu lầm.
Vấn đề là gần đây ở các vùng phụ cận Dương Châu đạo tặc ngày càng nhiều. Tố giác đạo tặc cũng có ban thưởng, bằng không người bán rong này cũng không đến mức náo nhiệt không xem, lại đặc biệt tìm đến bọn họ gây phiền toái.
"Ta vừa mới tới Dương Châu, chuyện giết người này từ đâu mà nói?" Tiêu Bố Y phất tay ý bảo hai huynh đệ chớ nên kích động.
"Ngươi lại đây" Tên cầm đầu vung tay lên, người bán hàng rong khúm núm đi tới, "Đội trưởng, có chuyện gì?"
Tiêu Bố Y biết "đội trưởng" chỉ có thể xem như tiểu đội trưởng trong vệ binh các thành, cũng quản lý năm mươi người dưới quyền, nhìn thấy hắn có vẻ chính nghĩa lẫm liệt, thật ra cũng không hiểu bản tính là như vậy, hay là lấy việc công làm việc tư. Chỉ có điều đội này trong mắt hắn cũng không coi là gì.
"Ngươi nói những kẻ này ngày ngày giết người?" Đội trưởng hỏi.
Người bán rong thấy A Tú hung tợn nhìn chằm chằm chính mình, nhịn không được có chút khiếp đảm. Nhưng lại thấy bốn phía đều là vệ binh, người đông thế mạnh, cố lấy dũng khí nói: "Không sai, mới vừa nãy bọn họ nói với ta, bọn họ ngày ngày giết người".
Đội trưởng nhìn Tiêu Bố Y cười lạnh nói: "Ngươi nghe rõ chưa?"
"Ta nghe rõ cái gì?" Tiêu Bố Y giả bộ hồ đồ.
"Ngươi là người điếc sao?" Đội trưởng thấy Tiêu Bố Y coi thường quyền uy của mình thì tức giận.
Hiện giờ xã hội cũng không được coi là thái bình, quận Giang Đô đương nhiên cũng không ngoại lệ. Hà Bắc Sơn Đông nhiều đạo phỉ nhất, chính là bị Trương Tu Đà đánh cho phải trốn đông né tây, rất nhiều kẻ cũng đi xuống phía nam như Tiêu Bố Y. Hạng như Lý Tử Thông, Trương Kim Xưng lẩn trốn không được, bắt đầu xuống phía nam phát triển. Bên trong thành Dương Châu thật sự vẫn đề phòng nghiêm ngặt, chỉ có điều ngoài thành thì không được như thế. Đội trưởng đương nhiên không có lá gan đi ra bên ngoài diệt phỉ, hơn nữa đó cũng không phải việc hắn quản, chính là muốn lĩnh công thì phải bắt trộm, nghe được người bán hàng rong nói có kẻ ngày ngày giết người, thầm nghĩ chuyện này rất ngon ăn, nhìn thấy Tiêu Bố Y sạch sẽ trắng trẻo, trong tay lại cầm một cái còi cho trẻ con chơi, thầm nghĩ người có thể còn kéo theo nhà mấy miệng ăn, mua còi cho con nhỏ, nếu không chính là cái loại vừa ngu vừa ngơ ngơ. Cũng nghĩ rằng cho dù không bắt được hắn về, cũng phải làm khó hắn một chút mới được.
"Ta không phải người điếc" Tiêu Bố Y nghịch nghịch cái còi trong tay nói: "Giết người là rất hay sao, mà phải gióng trống khua chiêng tới hỏi?"
Đội trưởng nhìn thấy hắn trấn tĩnh như thường, đột nhiên lùi lại một bước, vung tay một cái, vài tên vệ binh khác vây lên: "Tiểu tử ngươi giỏi, ngươi còn rất kiêu ngạo".
Tiêu Bố Y nở nụ cười: "Ta chính là rất kiêu ngạo. Ngươi có thể làm gì được ta?"
Đội trưởng thiếu chút nữa nghẹn chết, ưỡn cổ hỏi: "Nói như vậy ngươi đối với việc giết người nhất quyết không nhận?"
Đều tưởng rằng Tiêu Bố Y tuy kiêu ngạo, nhưng là loại sự tình này đều phải phủ nhận, thật không ngờ hắn gật gật đầu nói: "Không sai, ta đã giết không ít người, mấy ngày hôm trước còn giết vài tên".
Khi thực khách trên tửu lâu nhìn thấy đội trưởng hùng hổ dẫn người đi lên, đều là ép thân mình trốn vào góc, nghe thấy Tiêu Bố Y lại còn nói giết người như chuyện thường, "ầm" một tiếng vang lên, đều là chạy xuống dưới lầu. Chuyện quan phủ bắt giữ tội phạm, không hỏi cũng biết, khẳng định rất hấp dẫn, chính là hấp dẫn thì hấp dẫn thật, nhưng ở một bên xem lại có thể nguy hiểm đến tính mạng, có mấy người chân cẳng không linh hoạt, nhốn nháo cũng đã từ trên lầu mà lăn xuống, trong lúc nhất thời kêu cha gọi mẹ loạn thành một mảng.
Đội trưởng còn chưa đe dọa được Tiêu Bố Y, ngược lại còn bị Tiêu Bố Y dọa cho hoảng sợ, không để ý tới thực khách hoảng loạn, vẫn để cho thủ hạ trấn giữ cửa chính, cao giọng quát: "Quan gia bắt trộm, những kẻ không liên quan tránh sang một bên".
Tiêu Bố Y thật không ngờ lại tạo ra một trận lớn như vậy, thở dài một tiếng: "Ta nói đội trưởng này, giết người cũng chưa chắc đã là kẻ trộm".
Đội trưởng sửng sốt: "Ngươi nói cái gì?"
A Tú cũng đã đập bàn đứng lên, lạnh lùng nói: "Đội trưởng không có mắt, ngươi có biết người trước mắt là ai, lại dám đối đãi như vậy?"
Hắn trước kia nhìn thấy quan binh đều tránh né, cái việc xuất ra quan uy, thật sự là cảm giác khoan khoái trước nay chưa từng có.
Đội trưởng kinh ngạc nói: "Hắn là ai vậy?"
Chu Mộ Nho nhìn thấy Thiếu Đương Gia phô trương, A Tú phát uy, tự nhiên không muốn buông tha cơ hội để kiêu ngạo, một chưởng đập xuống, đồ đạc trên bàn nảy loạn, dọa cho A Tú phải sợ hãi, "Vị đại nhân này chính là Thiếu Phó Thái Khanh đại nhân của triều đình, còn không tới đây dập đầu nhận tội?"
Chu Mộ Nho miệng lúng búng, kích động quá mà nói ngược, đội trưởng nghĩ cả buổi, nhịn không được hỏi, " Thiếu Phó Thái Khanh là làm cái gì?"
A Tú cố nín cười nói: "Ngươi xem ra lỗ tai không tốt cho lắm, chúng ta vừa rồi rõ ràng nói là Thái Phó Thiếu Khanh. Vị này chính là triều đình đại quan Thái Phó Thiếu Khanh Tiêu đại nhân, quan tới tứ phẩm, ngươi chỉ là một đội trưởng nho nhỏ, đến cả Tướng quân Đô úy Giáo úy nhìn thấy Tiêu đại nhân đều phải khách khách khí khí, ngươi chẳng lẽ không biết làm quan có cửu thập phẩm, lại còn dám tới đây bắt Tiêu đại nhân?"
Đội trưởng trên mặt trong lúc nhất thời có chút cổ quái, Chu Mộ Nho bị A Tú sửa lại, biết chính mình nói sai rồi, nhìn thấy đội trưởng đang kinh ngạc, đỏ mặt nói: "Thế nào, sợ rồi sao?" Chu Mộ Nho dù sao vẫn là tương đối thành thật, mặc dù là nói sự thật, nhưng cái chuyện khi dễ người khác dù sao cũng không trôi chảy bằng Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y nghĩ thầm rằng hai vị huynh đệ đem chính lời thoại cùng kiêu ngạo của mình đoạt mất, nhưng cũng không biểu hiện nóng nảy, vốn tưởng rằng đội trưởng sẽ khóc rớt nước mắt lại đây dập đầu nhận tội, thật không ngờ đội trưởng lại ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng, ba người đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ thật là tà môn.
Đội trưởng cười rất là vui vẻ, đến khi thu lại vẻ mặt tươi cười mới nói: "Buồn cười buồn cười, thực sự buồn cười".
Tiêu Bố Y nhìn thấy hai huynh đệ không còn kiêu ngạo, chỉ có thể chính mình tiếp lời hỏi: "Có gì buồn cười?"
"Buồn cười các ngươi có tật giật mình" Đội trưởng lắc đầu thở dài nói: "Các ngươi cho rằng bịa ra cái Thái Phó Thiếu Khanh gì đó là ta sẽ bỏ qua ư, mẹ nó, nằm mơ!"
Tiêu Bố Y cũng theo đó thở dài: "Khoan đã, một câu vừa rồi của ngươi ít nhất nói sai hai chỗ".
"Ta nói sai cái gì?" Đội trưởng ngạc nhiên. A Tú cùng Chu Mộ Nho hai mặt nhìn nhau thầm nghĩ chính mình tuy rằng đập bàn phẫn nộ, nhưng cũng không bằng Thiếu đương gia trầm thanh tĩnh khí làm cho người ta cảm giác được áp lực, mấu chốt không phải ở cao giọng, chính mình muốn phô trương, xem ra còn phải học tập nhiều.
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Hiện tại không phải là ngươi không muốn buông tha chúng ta, mà là ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Thái Phó Thiếu Khanh của ta không phải là bịa ra, mà là Thánh Thượng bổ nhiệm, ngươi nếu dám nghi ngờ lời này, ta chỉ sợ hôm nay ta lại muốn giết người".
Hắn sau khi nói xong uống một ngụm nước trà thầm nghĩ, ta đối phó với Từ Thế Tích cũng không phiền toái giống như ngươi. Tiểu tử ngươi nếu còn không nhận sai, ta liền một cước đem ngươi đá xuống dưới lầu, làm sao nghĩ tới đội trưởng thở dài một hơi, "Tiểu tử ngươi vẫn bình tĩnh như vậy, nếu là hù dọa người khác mà nói, quá nửa đã sớm bị ngươi dọa thật, chỉ là ngươi cho dù ngàn tính vạn tính chắc cũng không biết, ta hai ngày trước vừa mới gặp qua Thái Phó Thiếu Khanh đại nhân. Vương Quận thừa mời Thái Phó Thiếu Khanh uống rượu ta cũng cũng có may mắn nhìn thấy. Ngươi giả mạo mệnh quan triều đình, lại có tội danh giết người, ta chỉ sợ đây là ngụm trà cuối cùng ngươi được uống".
Tiêu Bố Y lần này thực sự giật mình, khó tin nói: "Ngươi hai ngày trước gặp được Thái Phó Thiếu Khanh?"
Đội trưởng vung trường đao ra, cười lạnh nói: "Lần này ngươi không còn gì để nói chứ?"
Tiêu Bố Y không thèm nói tiếp, cổ tay khẽ lật, nước trà trong chén bắn về phía đội trưởng. Thân thủ của đội trưởng thật ra cũng nhanh nhẹn, vội vã né tránh, cũng không quên tiến lên bổ đao về phía Tiêu Bố.
Tiêu Bố Y người không đứng dậy, ngón tay bắn ra, trong không trung đột nhiên phát ra một tiếng rít bén nhọn, ngay sau đó "cảng" một tiếng vang lớn, đội trưởng xoay cổ tay giương đao, hoảng sợ cảm thấy được một cỗ đại lực đánh vào đơn đao, cánh tay giống như bị một cái chùy lớn đánh trúng, tê dại. Đơn đao cũng cầm không nổi, "leng keng" rơi xuống mặt đất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cùng với đơn đao rơi xuống lại đúng là cái còi trẻ con mà Tiêu Bố Y mới vừa rồi nghịch trong tay!
Đội trưởng cảm thấy hoảng sợ, liên tục lùi lại, run giọng nói: "Ngươi dám chống lại lệnh bắt sao?"
Tiêu Bố Y thở dài nói: "Nhãn lực của ngươi không được, thân thủ không được, chẳng lẽ đầu cũng hỏng rồi sao? Nếu ta muốn giết ngươi mà nói, cái còi lẽ ra đã ở trên cổ họng của ngươi rồi".
Trong lúc nói chuyện hắn cầm lấy chiếc đũa, ra vẻ giống như muốn phóng ra. Đội trưởng la lên một tiếng, cắm đầu lăn xuống thang lầu. Mấy tên vệ binh chưa bao giờ gặp qua loại thân thủ này, nhìn thấy người cầm đầu đã chạy trối chết, làm sao không trốn. Đám người này xuống lầu cũng nhanh chóng như khi lên lầu vậy. Tiêu Bố Y lắc lắc đầu, nhíu mày nói: "Hắn không giống như nói dối, cái Thái Phó Thiếu Khanh hắn thấy là kẻ nào?"
"Chẳng lẽ là Vũ Văn Hóa Cập?" A Tú đột nhiên nói: "Có lẽở Giang Đô này binh sĩ tin tức không nhanh nhạy, cũng không biết lão Đại đã lên làm Thái Phó Thiếu Khanh, mà Vũ Văn Hóa Cập lại ở vị trí này nhiều năm, tuy rằng đã cách chức, nhưng nếu tới Giang Đô, nói không rõ ràng sẽ làm cho bọn họ hiểu lầm".
"Vũ Văn Hóa Cập cũng đến đây?" Tiêu Bố Y nhíu mày, "Hắn tới nơi này làm gì, khó tránh khỏi cùng Lương Tử Huyền một chỗ tính kế với ta?"
"Tiêu lão Đại, chúng ta mau chạy trốn thôi" Chu Mộ Nho gấp gáp nói: "Mấy tên vệ binh kia bỏ chạy, không cần phải nói, khẳng định là sẽ đi gọi người, chúng ta không địch lại chúng đâu".
Tiêu Bố Y lắc đầu. "Không cần, Dương Châu này dù sao vẫn là do Vương Thế Sung quản lý. Người này cực kỳ khéo léo, cho dù dùng con dao con đâm lén ngươi, cũng sẽ không mặt đối mặt cho ngươi có cơ hội nói câu nào. Chúng ta chính là phụng chỉ tới Dương Châu, tùy cơ ứng biến, nếu ở chỗ này xảy ra vấn đề, hắn gánh không nổi. Hắn nếu biết chúng ta ở đây, chỉ sợ sẽ lại tới nịnh bợ".
"Ngươi cũng sợ nịnh bợ?" A Tú cười nói.
Tiêu Bố Y trầm ngâm nói: "A Tú, Mộ Nho, các ngươi phải biết rằng, chúng ta đều là huynh đệ tình thâm, đương nhiên có thể nói chuyện xuất phát từ nội tâm, nhưng Vương Thế Sung lại là một kẻ hai mặt, mặt trước thì nhanh nhảu vâng vâng dạ dạ, mặt sau lại chửi tổ tông của ngươi, các ngươi chớ nên tin hắn. Chúng ta mà không đến Dương Châu, hắn sẽ liên hệ với Vũ Văn Hóa Cập. Chúng ta muốn phòng ngừa bọn họ sử dụng ám chiêu, nhưng không tin là một chuyện, cùng hắn làm quen giao hảo chính là một chuyện khác. Các ngươi phải nhớ kĩ lời ta nói hôm nay, bằng không bị hắn đặt điều còn phải cho thêm hắn tiền".
"Cũng chỉ có lão Đại ngươi mới có mưu lược như vậy" Chu Mộ Nho cười khổ nói: "Về sau ta không nói lời nào là được rồi".
"Không nói lời nào cũng không được, thế sẽ làm cho hắn nhìn ra chúng ta có đề phòng với hắn" Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Các ngươi cùng hắn nói chuyện như bình thường là được rồi".
Ba người thấp giọng nghị luận vài câu, Tiêu Bố Y liếc mắt nhìn bốn phía, phát hiện thấy tiểu nhị đang rụt rè trốn ở một bên, khoát tay nói: "Tiểu nhị, sao còn không mang đồ ăn lên?"
Tiểu nhị cuống quýt bước lên phía trước, "Khách quan, ngài còn chưa gọi món".
"Ngươi còn chưa báo mà" Tiêu Bố Y cười nói.
Tiểu nhị thật sự bội phục người này to gan lớn mật, đem một đám vệ binh đánh cho hoa rơi nước chảy, không những không chạy trốn thoát thân, còn muốn ăn cơm, chẳng lẽ là quỷ đói đầu thai?
"Khách quan, đành phải mời các ngài đi nơi khác ăn cơm" Ông chủ túm tiểu nhị ném ra, vẻ mặt đau khổ nói: "Tiểu điếm của chúng ta không chịu nổi loại sức ép này, các ngài còn ở chỗ này ăn cơm, khách quan khác còn không dám tới cửa, hơn nữa ta chỉ sợ lát nữa lại náo loạn lên, tất cả mọi người đều không tốt".
Tiêu Bố Y thản nhiên nói: "Ngươi thật sự chó cắn Lã Động Tân, không nhận ra người tốt, ta ở lại chính là tốt cho ngươi" Tiêu Bố Y lời vừa dứt khỏi miệng không khỏi cảm thấy có chút vấn đề, hình như Lã Động Tân lúc này còn chưa có sinh ra. Ông chủ lại không quan tâm hỏi Lã Động Tân là người nào, chính là đang nức nở nói: "Đại gia, ngài ở chỗ này ta làm sao có cái gì tốt?"
Tiêu Bố Y thở dài nói: "Bọn họ xem ta là kẻ trộm, trong chốc lát khẳng định lại tới đây bắt người, nếu chúng ta bỏ đi, bọn họ lại không đem tửu lâu của ngươi đập phá sao?"
Ông chủ giậm chân nói: "Vậy biết làm sao bây giờ?"
"Cứ để cho chúng ta an tâm ăn xong bữa cơm này, sau đó ngươi sẽ không có việc gì" Tiêu Bố Y an ủi nói.
Vệ binh ở phía trước khua chiêng mở đường, người đi trên đường sớm đã tránh ra. Tiêu Bố Y âm thầm suy nghĩ, nhìn trước mắt xem ra, ở thành Dương Châu lúc này Vương Thế Sung là lớn nhất, nghiễm nhiên như là hoàng đếở tại nơi này...
Ông chủ nghĩ Tiêu Bố Y nói cũng có đạo lý, ngược lại còn sợ hắn bỏ chạy mất, phân phó tiểu nhị chạy nhanh chuẩn bị rượu và thức ăn tốt nhất, người cũng không dám rời đi, lo lắng đề phòng hồi lâu, rượu và thức ăn mang lên, mười phần phong phú. Cảm giác như ông chủ muốn dùng thức ăn ngon để hấp dẫn Tiêu Bố Y lưu lại.
Trên bàn nào là thịt chó béo ngậy, sườn thú nướng, cá chép đều là mười phần mỹ vị, đám người Tiêu Bố Y ăn khen ngon không dứt miệng. Tiêu Bố Y nâng chén rượu lên nói: "Ông chủ, ta đến kính ngươi một ly".
Lão bản không dám đắc tội tên tội phạm trước mặt, nhíu mày nâng chén rượu lên, còn chưa kịp nói gì, ở dưới lầu có một thanh âm vang dội nói: "Ngươi nói kẻ giả mạo Thái Phó Thiếu Khanh ở chỗ nào?"
"Vương đại nhân, bọn hắn mới vừa rồi còn ở trên lầu" Đội trưởng thanh âm can đảm truyền tới.
"Vậy bọn hắn còn ở đây không?" Vương đại nhân lạnh lùng nói.
"Hẳn là vẫn còn" Đội trưởng cuống quýt đáp: "Thuộc hạ phái người giám thị, không thấy bọn họ rời đi".
Ông chủ tay mềm nhũn, chén rượu cũng đã rơi xuống mặt bàn, rượu chảy hết vào người cũng vẫn không biết, "Vương đại nhân tới rồi".
"Bình bình bình" tiếng bước chân dồn dập từ cửa thang lầu truyền lên, một người xuất hiện tại cửa thang lầu, tóc vàng mắt xanh, dáng người khôi ngô, rõ ràng chính là Vương Thế Sung. Phía sau hắn có mấy người đi theo, một tên trong đó chính là đội trưởng vừa rồi, nhìn thấy Tiêu Bố Y vẫn còn ngồi uống rượu, lớn tiếng nói: "Vương đại nhân, chính là bọn họ, bảo hộ đại nhân".
Đội trưởng vừa nói bảo hộ, thân mình cũng đã đứng trước người Vương Thế Sung, không nghĩ tới sau đầu lại trúng một cái tát, lảo đảo vọt tới trước, thiếu chút nữa đập vào phía trước bàn Tiêu Bố Y.
Đội trưởng nhìn thấy Tiêu Bố Y khuôn mặt tựnhiên to ra, chỉ cảm thấy cổ họng đau rát, cuống quýt ưỡn lưng đứng vững, trong lòng kinh hoảng vọt sang một bên. Âm thầm xem xét lại chính mình vừa rồi mười phần là vỗ mông ngựa, tại làm sao lại đắc tội Vương Thế Sung đại nhân? Nghĩ lại một chút, bừng tỉnh đại ngộ, Vương đại nhân cũng là người có võ công, chính mình tưởng vỗ mông ngựa hóa ra lại che lấp đi quang mang của Vương đại nhân, thật sự là nên đánh.
Vương Thế Sung một tát đánh bay đội trưởng, tiến lên vài bước, hộ vệ phía sau cũng bám sát theo. Vương Thế Sung dừng bước quay đầu nhìn lại, trầm giọng quát: "Lui ra".
Các hộ vệ lập tức lui về phía sau, Vương Thế Sung lúc này mới đi đến trước bàn của Tiêu Bố Y, liếc mắt nhìn chưởng quầy, "Rượu và thức ăn này là do ngươi chuẩn bị?"
Chưởng quầy thầm kêu không ổn, chính là nghĩ đến tội danh cùng đạo phỉ cấu kết lần này chạy không thoát, run run kêu lên: "Vương đại nhân, việc này, việc này…"
"Đây là ta bảo hắn chuẩn bị" Tiêu Bố Y rốt cuộc mở miệng, cầm lấy bầu rượu rót đầy chén rượu cho Vương Thế Sung, mỉm cười nâng chén nói: "Vương đại nhân, đã lâu không gặp".
Tròng mắt đội trưởng thiếu chút nữa lồi ra, chưa từng gặp qua người nào dám ở trước mặt Vương đại nhân như thế, lại thật không ngờ Vương Thế Sung cầm lấy chén rượu, uống một hơi cạn sạch, sau đó cười khổ lắc đầu nói: "Tiêu đại nhân, tiểu tử ngươi thật sự là không có hậu".
Đội trưởng trong lòng trầm xuống, cũng đã cảm thấy không ổn, có thể làm cho Vương Thế Sung lên tiếng gọi "đại nhân" cũng không nhiều lắm, Tiêu Bố Y trước mắt này có năng lực gì, lại có thể làm cho Vương Thế Sung cung kính như thế?
"Vương đại nhân lời ấy phải hiểu thế nào?" Tiêu Bố Y mỉm cười hỏi lại.
Vương Thế Sung thở dài nói: "Tiêu đại nhân, ta lúc ở kinh thành chợt nghe nói đại nhân phụng chỉ Nam hạ tuần tra mục trường. Chính là nghĩ đến dựa vào giao tình của chúng ta, chắc chắn sẽ tới Giang Đô, ta vì thế vội vội vàng vàng quay về Giang Đô, ở thành Dương Châu ngóng sao ngóng trăng chờ Tiêu đại nhân tới, thật không ngờ Tiêu đại nhân chờ bên trái không tới, chờ bên phải không tới, lại tới đây trước tiên cho ta một cái hạ mã uy (ra oai phủ đầu). Ta thân là Quận thừa, mang theo loại thủ hạ như thế này đúng là không được, loại không biết gì này thật là nực cười, một đôi mắt thực ra cũng không nhỏ, thế mà lại không phân biệt nổi đại nhân với đạo phỉ, còn giữ lại có tác dụng gì?"
Đội trưởng càng nghe càng nguội lạnh trong lòng, nghe được câu cuối cùng thì "rầm" một cái, đã ngã ngồi xuống mặt đất, thoáng cái đi tới quỳ trước mặt Vương Thế Sung: "Vương đại nhân tha mạng, thuộc hạ thật sự không biết, thuộc hạ…"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đến đây, đem tròng mắt của hắn móc ra" Vương Thế Sung thờ ơ nói.
Mấy tên hộ vệ đột nhiên tiến lên, cũng đã đè tên đội trưởng kia xuống, Tiêu Bố Y lúc này mới thở dài nói: "Vương đại nhân, ngươi nói ta hạ mã uy ngươi, ta thấy ngươi chính là chuẩn bị giết gà dọa khỉ mới đúng".
Vương Thế Sung cười ha hả, "Các ngươi một lũ ngu xuẩn, Tiêu đại nhân đã lên tiếng, còn không buông tên đần độn này ra!"
Các hộ vệ cũng nghe theo, buông tên đội trưởng ra, đội trưởng hiểu được, cuống quýt quỳ lết đến trước mặt Tiêu Bố Y, đau thương nói: "Tiêu đại nhân, tiểu nhân có mắt không tròng, ngài đại nhân đại lượng, mong ngài tha thứ cho tiểu nhân".
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Người là thủ hạ của Vương đại nhân, ta sao dám trách phạt, chính là về sau phải cẩn thận một chút mới được".
Đội trưởng dập đầu như giã tỏi, Vương Thế Sung một cước đá tới, đem đội trưởng đá sang một bên, "Tiêu đại nhân tha cho ngươi, còn không mau cút đi?"
Đội trưởng vừa lăn vừa bò xuống dưới lầu, Vương Thế Sung cũng quay sang nhìn tiệc rượu, "Tiêu đại nhân, ngươi tới Dương Châu, lại tới tửu lâu ăn cơ, chuyện này mà nói ra ngoài, Vương Thế Sung ta còn mặt mũi gì nữa?"
Tiêu Bố Y nhìn thấy Vương Thế Sung vui cười tức giận đều nói văn vẻ, đành phải nói: "Vậy không bằng đem tất cả người ở đây chém tận giết tuyệt, tự nhiên sẽ không có ai nói ra ngoài, ngươi có chịu không?"
Vương Thế Sung sửng sốt, thoáng cái cười lớn nói: "Thiếu Khanh đại nhân thật là hay nói đùa, ta ý nói Tiêu đại nhân dù sao cũng nên tới hàn xá nghỉ ngơi, ta nghe được tên đần độn kia nói cái gì mà có người giả mạo Thái Phó Thiếu Khanh, sớm đoán ra được Tiêu đại nhân đã tới, phân phó hạ nhân cũng đã chuẩn bị tiệc rượu, ngươi ngàn vạn lần chớ nên từ chối".
Tiêu Bố Y mỉm cười đứng lên, "Vậy cung kính không bằng tuân mệnh".
Vương Thế Sung mừng rỡ, cũng không khách sáo, kéo tay Tiêu Bố Y sóng vai xuống lầu, nhìn thấy Tiêu Bố Y không cưỡi ngựa, lại bảo thủ hạ đem con ngựa của chính mình dắt tới nói: "Đã nghe nói đại nhân hiểu biết về ngựa có một không hai, đây là hàn câu của ta, chỉ mong đại nhân dùng tạm là tốt rồi".
Tiêu Bố Y mới nghe được "hàn xá", lại nghe đến "hàn câu", thật sự là bội phục Vương Thế Sung người này công phu thể diện làm cực kì chu đáo.
Vương Thế Sung lên tửu lâu chỉ mang theo vài tên hộ vệ, mà dưới lầu có tới mấy trăm vệ binh đứng chờ, so với Tiêu Bố Y khí phách khác xa rất nhiều.
Cùng Tiêu Bố Y ngang nhau đi phía trước, Vương Thế Sung dọc đường đi chỉ chỉ trỏ trỏ, tràn đầy nhiệt tình, dân chúng thành Dương Châu nhìn thấy, đều không hiểu có thể cùng Vương Thế Sung đi ngang nhau là ai vậy, cũng chỉ lén chỉ chỉ trỏ trỏ.
Vệ binh ở phía trước khua chiêng mở đường, người đi trên đường sớm đã tránh ra. Tiêu Bố Y âm thầm suy nghĩ, nhìn trước mắt xem ra, ở thành Dương Châu lúc này Vương Thế Sung là lớn nhất, nghiễm nhiên như là hoàng đếở tại nơi này. Hắn ngang hàng với Trương Nhai, hiển nhiên cảm thấy được Trương Nhai ngăn cản việc của hắn. Hiện giờ Trương Nhai đã bị hắn diệt trừ, Dương Quảng lại một lòng chỉ nghĩ tới chinh phạt Cao Lệ, nên Vương Thế Sung tại quận Giang Đô chậm rãi phát triển một cách chắc chắn, tiến công lùi thủ, giống như đánh cờ. Chiếu theo như vậy, Trương Nhai bị chém chẳng qua đúng là một bước trong kế hoạch chu đáo chặt chẽ của Vương Thế Sung mà thôi.
"Tiêu đại nhân đang suy nghĩ gì vậy?" Vương Thế Sung cả đoạn đường hi hi ha ha, vẫn luôn để ý sắc mặt của Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Ta đang nghĩ Vương đại nhân sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon miệng nào cho ta. Một đường từ lúc xuống thuyền đến giờ, mới chỉ cho vào miệng được mấy thứ nhạt nhẽo".
"Ta là người thô lỗ, chính là thích cùng Tiêu đại nhân nói lời thô tục" Vương Thế Sung đi theo cười to, tràn đầy hào khí.
Mọi người cuồn cuộn đi vào Vương phủ, Tiêu Bố Y nhìn thấy Vương phủ xa hoa thật sự không kém vương tôn quý tộc ở kinh đô, không khỏi tán thưởng nói: "Vương đại nhân hàn xá thật sự so với chỗở của ta ở Thái Phó phủ tốt hơn nhiều lắm, ta chỉ sợ tính cả trọng thần ở Đông Đô cũng đều không bằng Vương đại nhân".
Vương Thế Sung sắc mặt khẽ biến, ngửa mặt lên trời cười ha hả nói: "Tiêu đại nhân thật là thích nói đùa với ta, đại nhân cảm thấy chỗ này của ta có cái gì tốt, ta sẽ cho hạ nhân dỡ xuống đưa đến Thái Phó phủở kinh đô ngay, quyết không nuốt lời".
Hai người nhìn nhau cười to, rất là hòa hợp. Vào tới Vương phủ, Vương Thế Sung trước tiên mời Tiêu Bố Y vào phòng khách, nha hoàn dâng trà thơm. Vương Thế Sung để cho nha hoàn lui ra sau, lúc này mới thở dài một hơi nói: "Tiêu đại nhân, ngài chỉ thấy cảnh tượng bên ngoài, thật ra ta làm Quận thừa cũng không tốt cho lắm".
"Ồ?" Tiêu Bố Y lại cười nói: "Vương đại nhân sao lại nói lời ấy?"
Vương Thế Sung có điểm bội phục tiểu tử trước mắt này, ít nhất là suốt dọc đường đi, hắn căn bản không biết Tiêu Bố Y đang suy nghĩ cái gì, điều này làm cho hắn nhiều ít có chút đề phòng. Hắn đương nhiên biết Tiêu Bố Y chính là phụng chỉ Nam hạ, mặt ngoài đúng là tuần tra mục trường, nhưng ai mà biết được, Dương Nghiễm có ngầm cho hắn thị sát quan viên các quận hay không. Vương Thế Sung hắn khổ tâm chuẩn bị kỹ bao nhiêu năm mới ngồi tới được vị trí hôm nay, tâm cơ sâu không cần nói cũng biết, cảm giác được Tiêu Bố Y này vui giận không hiện ra trên mặt, cũng là một nhân vật lợi hại. Tiểu tử này mỗi lần hỏi thăm tán thưởng giống như đều là lơ đãng, nhưng lại giống như thâm ý sâu sắc.
"Tiêu đại nhân, Vương Thế Sung ta chỉ đối với người mà ta kính nể mới nói những lời này, chỉ mong Tiêu đại nhân không nên lấy làm lạ" Vương Thế Sung chăm chú nhìn Tiêu Bố Y nói.
Tiêu Bố Y lại cười nói: "Không biết Vương đại nhân muốn nói gì?"
Vương Thế Sung nhấp một ngụm trà, như là đang sắp xếp lại suy nghĩ, mở miệng nói: "Vũ Văn Hóa Cập đã tìm ta".
Tiêu Bố Y sắc mặt không đổi, "Thì ra hắn cũng đã tới Giang Đô, không biết hiện đang ở nơi nào?"
"Hắn hẳn là còn ở Giang Đô. Hắn tại Giang Đô cũng có phủ đệ, bất qua không mấy khi qua đêm ở đó" Vương Thế Sung nghiêm túc nói: "Tiêu đại nhân, ngài cũng biết Vũ Văn Hóa Cập tìm ta có chuyện gì?"
"Chuyện này ta làm sao biết?" Tiêu Bố Y lắc đầu nói.
"Hắn nói Tiêu đại nhân chỉ sợ sẽ gây bất lợi đối với Vương mỗ ta" Vương Thế Sung từng chữ một nói ra.
Tiêu Bố Y tay cầm chén trà cũng không rung chút nào, chỉ "ừm" một tiếng, chậm rãi uống trà.
Vương Thế Sung thoáng cái cười ha ha, "Tiêu đại nhân quả nhiên đúng là quân tử, đáng tiếc đụng phải kẻ tiểu nhân. Bất quá cũng may ta biết tiểu tử Vũ Văn Hóa Cập kia cũng không có cái gì tốt, hắn ghen ghét oán hận ngươi đoạt vị trí của hắn, nên mới châm ngòi quan hệ giữa ta và ngươi, lại không biết rằng ta và ngài vốn chính là cùng chung chí hướng, tình cảm sâu đậm, sao lại để cho tiểu tử kia ly gián được?"
Tiêu Bố Y ung dung cười, "Vương đại nhân hiểu được lí lẽ là tốt rồi. Có một số việc, không cần giải thích, có một số việc, giải thích cũng vô dụng, ta lần này Nam hạ chỉ là vì Thánh Thượng, Vương đại nhân nếu một lòng vì Thánh Thượng, mặc kệ ai nói gì, ta cũng là người thứ nhất nói Vương đại nhân trung thành tận tâm".
Vương Thế Sung ánh mắt chớp động, sau một lúc lâu mới nói: "Tiêu đại nhân lần này tới Dương Châu, không biết khi nào thì rời đi?"
Tiêu Bố Y suy nghĩ một chút, "Khoảng sau tháng năm, không biết Vương đại nhân có ý kiến gì không?"
Vương Thế Sung cười gượng nói: "Thật ra là không có, bất quá ta thật sự hy vọng Tiêu đại nhân sớm quay lại bên Thánh Thượng, bằng không ta chỉ sợ nếu thực sự có gian thần tại trước mặt Thánh Thượng nói xấu ta và ngươi, chúng ta có trăm miệng cũng không chối cãi được".
Tiêu Bố Y nhíu mày nói: "Vương đại nhân lời ấy là ý gì?"
Vương Thế Sung do dự một lúc mới nói: "Tiêu đại nhân hẳn là không biết, Thánh Thượng cũng đã dẫn theo Vũ Văn tướng quân đi Thái Nguyên?"
Tiêu Bố Y kinh ngạc: "Thánh Thượng đi Thái Nguyên làm gì?"
Vương Thế Sung khóe miệng hé ra một tia cười dị thường cổ quái: "Thánh Thượng muốn đi nơi nào, ai cũng không dám hỏi vì cái gì. Người đi tuần một lần, ai cũng không biết khi nào sẽ quay lại Đông Đô. Bất quá ta thật ra biết, lần này Thánh Thượng đi tuần, ngoại trừ một nhóm đại thần, còn dẫn theo Lý Uyên bên người, nghe nói Lý Uyên đã được Thánh Thượng bổ nhiệm làm Sơn Tây, Hà Đông phủ úy đại sử, thật là sự tình nằm ngoài dự tính của mọi người".
Tiêu Bố Y lại uống ngụm trà, mày đã nhíu lại, trầm ngâm không nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro