Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen
ANH HỌ GÌ?
Ân Tầm
2024-11-11 23:33:03
Lãnh Thiên Hi nhẹ
nhàng cởi áo cô ra. Ánh đèn nhàn nhạt chiếu vào da thịt cô, từng vết hôn mập mờ như đóa hoa mai hồng hiện ra, đập vào mắt Lãnh Thiên Hi. Nhưng
lúc anh gỡ miếng băng gạc trên tay Thượng Quan Tuyền ra… diendan»lequydon
- Bị thủy tinh đâm vào sao? – Chỉ cần nhìn qua vết thương là anh đã đoán được ngay.
Đôi mắt Thượng Quan Tuyền thoáng qua tia kinh ngạc, người đàn ông này thật không hề đơn giản, rốt cuộc anh là người thế nào? Chỉ đơn giản là bác sĩ thôi sao?
Lãnh Thiên Hi dường như nhìn thấu sự kinh ngạc lướt qua trong mắt Thượng Quan Tuyền, anh lên tiếng: “Đây là vấn đề chuyên môn thôi, không cần phải sùng bái tôi đến vậy đâu”.
Thượng Quan Tuyền mỉm cười. Cô nhìn vào nụ cười như ánh mặt trời của anh, dù có nghi ngờ trong lòng thì lúc này cũng không đành lòng mà hoài nghi nữa.
- Vết thương của cô đã được xử lý rồi? – Lãnh Thiên Hi nhìn miệng vết thương của Thượng Quan Tuyền, đáy mắt thoáng qua tia nghi ngờ. Anh ngước mắt hỏi cô.
Thượng Quan Tuyền bất giác nghĩ tới Lãnh Thiên Dục, ngay sau đó, cô nhíu mày, vẻ mặt hơi nặng nề. dieღnღdaღnleqquuydღn
- Nhìn qua có thể thấy người này rất quan tâm đến cô! – Lãnh Thiên Hi nói một câu vu vơ rồi lấy oxy già rửa vết thương cho cô.
Thượng Quan Tuyền giật mình, ngay sau đó trong mắt lóe lên tia châm chọc: “Anh ta quan tâm đến tôi? Chúng tôi còn hận nhau đến mức muốn giết đối phương nữa là”.
Sắc mặt cô càng ngày càng trở nên nặng nề, bàn tay nhỏ bé bất giác siết chặt lại.
Lãnh Thiên Hi nghe vậy liền ngước mắt lên, đôi mắt thâm thúy lóe lên tia dịu dàng, động tác tay cũng dừng lại.
- À… Ý tôi là… tôi với anh ta... giống kẻ thù của nhau vậy, vừa thấy mặt là đã thấy không ưa nhau rồi! – Thượng Quan Tuyền ý thức được mình lỡ lời vội vàng sửa lại.
Lãnh Thiên Hi nhìn cô, ánh đèn ấm áp chiếu rọi xuống gương mặt tuấn tú của anh tạo ra một cảm giác vô cùng dịu dàng. Lát sau, anh nhếch môi nói: “Vết thương của cô được xử lý rất chuyên nghiệp, có thể nhìn ra sự quan tâm của người này với cô”.
Anh không thể không thừa nhận điểm này.
Thượng Quan Tuyền từ từ cụp mắt xuống, đôi mắt dần được thay thế bởi vẻ lạnh lẽo. Lãnh Thiên Dục làm sao có thể quan tâm đến cô được, cô còn hận hắn đến mức không thể một phát súng bắn chết hắn nữa là.
Tên đàn ông đáng ghét đó không chỉ chiếm đoạt lấy thân thể cô mà còn vô lý đến mức muốn cầm tù cô, cho cô thời gian hai ngày để suy nghĩ. Hừ! Nếu như cô sợ hắn thì tên cô đã chẳng phải là Thượng Quan Tuyền nữa rồi. dienn‿danleq‿uydon
Cô đang tức giận, chợt cảm thấy lòng bàn tay ấm áp, cúi đầu xuống nhìn...
- Nắm chặt tay như vậy sẽ khiến cô ngủ không ngon giấc đâu! – Lãnh Thiên Hi dùng bàn tay to của mình gỡ bàn tay đang nắm thành nắm đấm của Thượng Quan Tuyền. Lòng bàn tay anh truyền đến cảm giác ấm áp.
Đáy mắt Thượng Quan Tuyền ánh lên sự cảm động.
- Thật ra thì… – Cô ngước mắt nhìn anh, ánh mắt thoáng qua tia nghi hoặc – Anh cũng kì lạ thật đấy, rõ ràng là tò mò chuyện của tôi nhưng lại không hỏi đến, rốt cuộc anh là người thế nào? – Cô khẽ thở dài hỏi.
Bên môi Lãnh Thiên Hi cong lên nụ cười, quả là một cô gái thông minh, có thể nhìn thấu suy nghĩ của anh trong giây lát.
- Tôi là người thế nào không quan trọng, quan trọng là… – Đôi mắt anh mờ mịt khó lường, khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô lên – Cô phải nhớ kỹ, sau khi gặp được tôi rồi, trên đời này cô đã có thêm một người bạn nữa.
Đôi mắt trong vắt như làn nước mùa thu của cô thoáng qua chút bất an, giống như một đóa hoa tàn trôi dạt giữa dòng suối nhỏ nước chảy róc rách. d‿ien‿da‿nl‿eq‿uydo‿n
Cô thật sự gặp được may mắn như vậy sao? Nếu như anh biết thân phận thật của cô, khi biết hai tay cô đã dính đầy máu tươi, liệu anh có như bây giờ, sẵn lòng giúp đỡ cô không?
Thật mỉa mai làm sao! Cô là sát thủ lại muốn kết bạn với bác sĩ. Một kẻ giết người với một người cứu người giống như hai đường thẳng vĩnh viễn không giao nhau, làm sao có thể trở thành bạn bè được đây?
Nghĩ tới đây, cô nhẹ nhàng thở dài rồi nói: “Tôi có thể nhờ anh một chuyện được không?”
- Nói đi, chỉ cần tôi có thể giúp! – Lãnh Thiên Hi không chút do dự trả lời.
- Về chuyện anh thấy vết thương của tôi, còn có cả… - Cô nhìn những vết hôn trên người mình, cắn môi – Xin anh đừng nói với Vận Nhi, cô ấy là một người đơn thuần và tốt bụng, tôi không muốn cô ấy lo lắng cho tôi.
Trong mắt tôi, cô cũng rất đơn thuần và tốt bụng! – Lãnh Thiên Hi vừa xử lý vết thương cho cô vừa nhẹ giọng nói. Khuôn mặt tuấn tú khiến người ta cảm thấy khó thở, động tác giơ tay nhấc chân cũng hết sức tao nhã và cao quý.
Trong lòng Thượng Quan Tuyền thầm cười khổ. Cô đơn thuần sao? Tốt bụng sao? Những từ ngữ này chưa từng được dùng để miêu tả con người cô cả.
Ngay sau đó, cô đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt...
Đường nét trên khuôn mặt anh giống như được điêu khắc vậy, rất đẹp nhưng cũng rất giống một người...
Lãnh Thiên Dục... Bác sĩ Thiên Hi... Thiên Dục... Thiên Hi... di‿e‿nda‿nl‿equ‿ydon
Thượng Quan Tuyền bỗng mở to mắt, trong lòng bỗng có cảm giác hồi hộp nhưng rất nhanh cô đã che giấu được vẻ khiếp sợ trong đôi mắt, cố gắng bình ổn lại nhịp tim...
- Trên đời này người họ Thiên rất ít, không nghĩ tới tôi lại gặp được một người như vậy! – Cô điền nhiên hỏi, đôi mắt tỉnh táo như nước.
Lãnh Thiên Hi nghe vậy, hơi dừng tay lại, sau đó cất giọng cười nói: “Thiên Hi là tên của tôi, họ của tôi không phải là Thiên”.
- Vậy anh họ gì? – Thượng Quan Tuyền cảm thấy mờ mịt, lập tức hỏi lại.
- Bị thủy tinh đâm vào sao? – Chỉ cần nhìn qua vết thương là anh đã đoán được ngay.
Đôi mắt Thượng Quan Tuyền thoáng qua tia kinh ngạc, người đàn ông này thật không hề đơn giản, rốt cuộc anh là người thế nào? Chỉ đơn giản là bác sĩ thôi sao?
Lãnh Thiên Hi dường như nhìn thấu sự kinh ngạc lướt qua trong mắt Thượng Quan Tuyền, anh lên tiếng: “Đây là vấn đề chuyên môn thôi, không cần phải sùng bái tôi đến vậy đâu”.
Thượng Quan Tuyền mỉm cười. Cô nhìn vào nụ cười như ánh mặt trời của anh, dù có nghi ngờ trong lòng thì lúc này cũng không đành lòng mà hoài nghi nữa.
- Vết thương của cô đã được xử lý rồi? – Lãnh Thiên Hi nhìn miệng vết thương của Thượng Quan Tuyền, đáy mắt thoáng qua tia nghi ngờ. Anh ngước mắt hỏi cô.
Thượng Quan Tuyền bất giác nghĩ tới Lãnh Thiên Dục, ngay sau đó, cô nhíu mày, vẻ mặt hơi nặng nề. dieღnღdaღnleqquuydღn
- Nhìn qua có thể thấy người này rất quan tâm đến cô! – Lãnh Thiên Hi nói một câu vu vơ rồi lấy oxy già rửa vết thương cho cô.
Thượng Quan Tuyền giật mình, ngay sau đó trong mắt lóe lên tia châm chọc: “Anh ta quan tâm đến tôi? Chúng tôi còn hận nhau đến mức muốn giết đối phương nữa là”.
Sắc mặt cô càng ngày càng trở nên nặng nề, bàn tay nhỏ bé bất giác siết chặt lại.
Lãnh Thiên Hi nghe vậy liền ngước mắt lên, đôi mắt thâm thúy lóe lên tia dịu dàng, động tác tay cũng dừng lại.
- À… Ý tôi là… tôi với anh ta... giống kẻ thù của nhau vậy, vừa thấy mặt là đã thấy không ưa nhau rồi! – Thượng Quan Tuyền ý thức được mình lỡ lời vội vàng sửa lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lãnh Thiên Hi nhìn cô, ánh đèn ấm áp chiếu rọi xuống gương mặt tuấn tú của anh tạo ra một cảm giác vô cùng dịu dàng. Lát sau, anh nhếch môi nói: “Vết thương của cô được xử lý rất chuyên nghiệp, có thể nhìn ra sự quan tâm của người này với cô”.
Anh không thể không thừa nhận điểm này.
Thượng Quan Tuyền từ từ cụp mắt xuống, đôi mắt dần được thay thế bởi vẻ lạnh lẽo. Lãnh Thiên Dục làm sao có thể quan tâm đến cô được, cô còn hận hắn đến mức không thể một phát súng bắn chết hắn nữa là.
Tên đàn ông đáng ghét đó không chỉ chiếm đoạt lấy thân thể cô mà còn vô lý đến mức muốn cầm tù cô, cho cô thời gian hai ngày để suy nghĩ. Hừ! Nếu như cô sợ hắn thì tên cô đã chẳng phải là Thượng Quan Tuyền nữa rồi. dienn‿danleq‿uydon
Cô đang tức giận, chợt cảm thấy lòng bàn tay ấm áp, cúi đầu xuống nhìn...
- Nắm chặt tay như vậy sẽ khiến cô ngủ không ngon giấc đâu! – Lãnh Thiên Hi dùng bàn tay to của mình gỡ bàn tay đang nắm thành nắm đấm của Thượng Quan Tuyền. Lòng bàn tay anh truyền đến cảm giác ấm áp.
Đáy mắt Thượng Quan Tuyền ánh lên sự cảm động.
- Thật ra thì… – Cô ngước mắt nhìn anh, ánh mắt thoáng qua tia nghi hoặc – Anh cũng kì lạ thật đấy, rõ ràng là tò mò chuyện của tôi nhưng lại không hỏi đến, rốt cuộc anh là người thế nào? – Cô khẽ thở dài hỏi.
Bên môi Lãnh Thiên Hi cong lên nụ cười, quả là một cô gái thông minh, có thể nhìn thấu suy nghĩ của anh trong giây lát.
- Tôi là người thế nào không quan trọng, quan trọng là… – Đôi mắt anh mờ mịt khó lường, khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô lên – Cô phải nhớ kỹ, sau khi gặp được tôi rồi, trên đời này cô đã có thêm một người bạn nữa.
Đôi mắt trong vắt như làn nước mùa thu của cô thoáng qua chút bất an, giống như một đóa hoa tàn trôi dạt giữa dòng suối nhỏ nước chảy róc rách. d‿ien‿da‿nl‿eq‿uydo‿n
Cô thật sự gặp được may mắn như vậy sao? Nếu như anh biết thân phận thật của cô, khi biết hai tay cô đã dính đầy máu tươi, liệu anh có như bây giờ, sẵn lòng giúp đỡ cô không?
Thật mỉa mai làm sao! Cô là sát thủ lại muốn kết bạn với bác sĩ. Một kẻ giết người với một người cứu người giống như hai đường thẳng vĩnh viễn không giao nhau, làm sao có thể trở thành bạn bè được đây?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ tới đây, cô nhẹ nhàng thở dài rồi nói: “Tôi có thể nhờ anh một chuyện được không?”
- Nói đi, chỉ cần tôi có thể giúp! – Lãnh Thiên Hi không chút do dự trả lời.
- Về chuyện anh thấy vết thương của tôi, còn có cả… - Cô nhìn những vết hôn trên người mình, cắn môi – Xin anh đừng nói với Vận Nhi, cô ấy là một người đơn thuần và tốt bụng, tôi không muốn cô ấy lo lắng cho tôi.
Trong mắt tôi, cô cũng rất đơn thuần và tốt bụng! – Lãnh Thiên Hi vừa xử lý vết thương cho cô vừa nhẹ giọng nói. Khuôn mặt tuấn tú khiến người ta cảm thấy khó thở, động tác giơ tay nhấc chân cũng hết sức tao nhã và cao quý.
Trong lòng Thượng Quan Tuyền thầm cười khổ. Cô đơn thuần sao? Tốt bụng sao? Những từ ngữ này chưa từng được dùng để miêu tả con người cô cả.
Ngay sau đó, cô đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt...
Đường nét trên khuôn mặt anh giống như được điêu khắc vậy, rất đẹp nhưng cũng rất giống một người...
Lãnh Thiên Dục... Bác sĩ Thiên Hi... Thiên Dục... Thiên Hi... di‿e‿nda‿nl‿equ‿ydon
Thượng Quan Tuyền bỗng mở to mắt, trong lòng bỗng có cảm giác hồi hộp nhưng rất nhanh cô đã che giấu được vẻ khiếp sợ trong đôi mắt, cố gắng bình ổn lại nhịp tim...
- Trên đời này người họ Thiên rất ít, không nghĩ tới tôi lại gặp được một người như vậy! – Cô điền nhiên hỏi, đôi mắt tỉnh táo như nước.
Lãnh Thiên Hi nghe vậy, hơi dừng tay lại, sau đó cất giọng cười nói: “Thiên Hi là tên của tôi, họ của tôi không phải là Thiên”.
- Vậy anh họ gì? – Thượng Quan Tuyền cảm thấy mờ mịt, lập tức hỏi lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro