Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen
KHÔNG KHỎI ĐAU...
Ân Tầm
2024-11-11 23:33:03
Thượng Quan Tuyền chấn động toàn thân, trong lòng kêu lên một tiếng. Hắn điên cuồng hôn cô làm khuôn mặt tuyệt mỹ đã sớm đỏ bừng, toát lên vẻ kiều mị làm người ta yêu thương.
Cô muốn trốn tránh nhưng bàn tay đặt sau lưng đã giữ chặt cô lại, xuyên qua lớp vải mỏng truyền đến cảm giác nóng bỏng. Thượng Quan Tuyền không biết mình nên làm như thế nào, cô không muốn bị khống chế nhưng lại cứ thế mà đắm chìm trong cảm giác như bị cướp đoạt này.
- Anh, anh… – Thượng Quan Tuyền thở hổn hển.
Trong miệng cô đã tràn ngập hơi thở nóng bỏng cùng mùi đàn hương của người đàn ông, đang lúc cô cảm thấy không thể hít thở... đôi môi của hắn càng điên cuồng hơn, cướp đi lý trí của cô.
Dần dần, Lãnh Thiên Dục không thấy thỏa mãn khi chỉ môi lưỡi dây dưa thế này, hắn... muốn nhiều hơn!
Hắn buông cô ra, đôi mắt đen bừng bừng một ngọn lửa quỷ dị, đầu lưỡi nóng bỏng rời xuống, giống như thương tiếc hoặc là bá đạo, hôn xuống chiếc cổ trắng nõn của cô.
Thượng Quan Tuyền hít một hơi lạnh, nhất là khi thấy đôi mắt của Lãnh Thiên Dục càng thêm thâm trầm. Dù sao cũng từng có một đêm mây mưa cùng hắn, cô hiểu ánh mắt này của hắn là có ý nghĩa gì.
Không...
Cô cảm nhận thấy bàn tay tràn đầy ma lực của Lãnh Thiên Dục phủ lên nơi căng tròn của mình, cả người hoàn toàn run lên, sau đó cô dùng hết sức đẩy Lãnh Thiên Dục ra.
- Lãnh Thiên Dục, buông tôi ra! – Thượng Quan Tuyền tức giận, càng đẩy mạnh hơn, muốn thoát khỏi vòng tay của hắn.
- Đừng động đậy, nếu không tôi không dám đảm bảo bản thân sẽ lập tức muốn cô!
Thượng Quan Tuyền căng thẳng, bởi vì cô đang ngồi trên đùi Lãnh Thiên Dục nên cảm nhận được rất rõ thứ cứng rắn và nóng bỏng của đàn ông đang bành trướng bên dưới.
Cô không dám giãy giụa thêm nữa, đôi mắt chưa bao giờ tràn ngập sự hoảng sợ và luống cuống như lúc này.
Lãnh Thiên Dục cố gắng điều chỉnh hơi thở. Hắn luôn kiêu ngạo trước khả năng kìm chế của bản thân, nhưng trước mặt cô gái này lại khó có thể giữ được.
Hắn đưa tay vuốt ve gò má cô, cô vô thức né tránh khiến sắc mặt Lãnh Thiên Dục liền thay đổi.
Đúng lúc này...
Cốc, cốc, cốc! Tiếng gõ cửa cẩn thận và từ tốn vang lên đã khiến bầu không khí mờ ám trong phòng tan ra.
Lãnh Thiên Dục thấy vẻ mặt cô như trút được gánh nặng, đáy mắt hắn càng thêm âm trầm.
- Vào đi!
Giọng nói lạnh lẽo vang lên, nhưng cánh tay hắn vẫn nhất quyết không buông Thượng Quan Tuyền ra.
Khi quản gia dè dặt đem hộp thuốc vào, Thượng Quan Tuyền chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
- Để xuống đấy rồi ra ngoài đi! – Lãnh Thiên Dục trầm ổn ra lệnh.
- Vâng, Lãnh tiên sinh! – Quản gia đặt hộp thuốc trên mặt bàn rồi lui ra ngoài.
Lãnh Thiên Dục cầm lấy hộp thuốc, bàn tay nhanh chóng đặt trước ngực cô, cởi cúc áo ra...
- Anh làm gì vậy? – Thượng Quan Tuyền thét lên chói tai, khuôn mặt đầy cảnh giác.
- Đừng động đậy!
Lãnh Thiên Dục quát lên, ngăn lại hành động phản kháng của cô. Sau đó bàn tay nhanh chóng cởi áo cô ra.
Chết tiệt thật!
Bàn tay hắn đột nhiên nắm chặt lại thành nắm đấm!
Vốn là người lạnh lùng vô tình, vậy mà khi kéo áo xuống, hắn không khỏi cảm thấy đau lòng.
Lãnh Thiên Dục không chỉ nhìn thấy vết thương do bị mảnh vỡ của ly rượu đâm vào khi nãy mà còn thấy vết sẹo do bị đạn bắn trên người cô.
Hắn nhíu mày, sau đó cầm lọ thuốc lên, giúp cô xử lý vết thương đang chảy máu.
Cảm giác lạnh như băng từ tay hắn khiến cô không kịp đề phòng, cả người co rụt lại.
- Đau không?
Hắn nhìn cô, đôi mắt luôn thâm thúy lạnh lẽo giờ lại lướt qua một tia dịu dàng.
Vẻ dịu dàng xuất hiện trên khuôn mặt anh tuấn càng thêm động lòng người.
- Vết thương không nặng lắm, xử lý một chút là ổn!
Nói xong, hắn nhanh chóng băng bó lại vết thương cho cô.
- Hả? – Thượng Quan Tuyền ngẩn ra – Lãnh Thiên Dục, sao anh lại....
- Đã có chuyện gì xảy ra? – Lãnh Thiên Dục bất ngờ hỏi khiến Thượng Quan Tuyền không kịp đề phòng.
Ngón tay thon dài khẽ chạm vào vết sẹo do bị đạn bắn. Nếu như hắn đoán không sai, cô bị viên đạn đường kính 22mm bắn vào, loại đạn này có thể xuyên qua cả ba lớp áo chống đạn!
Khi biết được điều này, Lãnh Thiên Dục chau mày, không biết tại sao hắn lại cảm thấy đau đớn.
Thượng Quan Tuyền nhìn dáng vẻ hắn như vậy, đáy mắt thoáng qua tia nghi ngờ. Trước giờ ấn tượng của cô về hắn là một người cao cao tại thượng, vậy mà lúc này, vẻ mặt và động tác của hắn không hề đánh mất vẻ uy nghiêm vốn có, ngược lại càng làm mềm đi đường nét sắc bén khiến hắn càng thêm quyến rũ.
Lòng cô khẽ run lên, đáy lòng như được một sợi lông mềm mại nhẹ nhàng vuốt qua, không thể gọi là kích thích, chỉ là khẽ lướt qua mà thôi.
Không biết tại sao, cô không kìm lòng được, nhìn thẳng vào khuôn mặt hắn, thản nhiên nói: “Đây đều là do anh ban tặng cả”.
Cô muốn trốn tránh nhưng bàn tay đặt sau lưng đã giữ chặt cô lại, xuyên qua lớp vải mỏng truyền đến cảm giác nóng bỏng. Thượng Quan Tuyền không biết mình nên làm như thế nào, cô không muốn bị khống chế nhưng lại cứ thế mà đắm chìm trong cảm giác như bị cướp đoạt này.
- Anh, anh… – Thượng Quan Tuyền thở hổn hển.
Trong miệng cô đã tràn ngập hơi thở nóng bỏng cùng mùi đàn hương của người đàn ông, đang lúc cô cảm thấy không thể hít thở... đôi môi của hắn càng điên cuồng hơn, cướp đi lý trí của cô.
Dần dần, Lãnh Thiên Dục không thấy thỏa mãn khi chỉ môi lưỡi dây dưa thế này, hắn... muốn nhiều hơn!
Hắn buông cô ra, đôi mắt đen bừng bừng một ngọn lửa quỷ dị, đầu lưỡi nóng bỏng rời xuống, giống như thương tiếc hoặc là bá đạo, hôn xuống chiếc cổ trắng nõn của cô.
Thượng Quan Tuyền hít một hơi lạnh, nhất là khi thấy đôi mắt của Lãnh Thiên Dục càng thêm thâm trầm. Dù sao cũng từng có một đêm mây mưa cùng hắn, cô hiểu ánh mắt này của hắn là có ý nghĩa gì.
Không...
Cô cảm nhận thấy bàn tay tràn đầy ma lực của Lãnh Thiên Dục phủ lên nơi căng tròn của mình, cả người hoàn toàn run lên, sau đó cô dùng hết sức đẩy Lãnh Thiên Dục ra.
- Lãnh Thiên Dục, buông tôi ra! – Thượng Quan Tuyền tức giận, càng đẩy mạnh hơn, muốn thoát khỏi vòng tay của hắn.
- Đừng động đậy, nếu không tôi không dám đảm bảo bản thân sẽ lập tức muốn cô!
Thượng Quan Tuyền căng thẳng, bởi vì cô đang ngồi trên đùi Lãnh Thiên Dục nên cảm nhận được rất rõ thứ cứng rắn và nóng bỏng của đàn ông đang bành trướng bên dưới.
Cô không dám giãy giụa thêm nữa, đôi mắt chưa bao giờ tràn ngập sự hoảng sợ và luống cuống như lúc này.
Lãnh Thiên Dục cố gắng điều chỉnh hơi thở. Hắn luôn kiêu ngạo trước khả năng kìm chế của bản thân, nhưng trước mặt cô gái này lại khó có thể giữ được.
Hắn đưa tay vuốt ve gò má cô, cô vô thức né tránh khiến sắc mặt Lãnh Thiên Dục liền thay đổi.
Đúng lúc này...
Cốc, cốc, cốc! Tiếng gõ cửa cẩn thận và từ tốn vang lên đã khiến bầu không khí mờ ám trong phòng tan ra.
Lãnh Thiên Dục thấy vẻ mặt cô như trút được gánh nặng, đáy mắt hắn càng thêm âm trầm.
- Vào đi!
Giọng nói lạnh lẽo vang lên, nhưng cánh tay hắn vẫn nhất quyết không buông Thượng Quan Tuyền ra.
Khi quản gia dè dặt đem hộp thuốc vào, Thượng Quan Tuyền chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
- Để xuống đấy rồi ra ngoài đi! – Lãnh Thiên Dục trầm ổn ra lệnh.
- Vâng, Lãnh tiên sinh! – Quản gia đặt hộp thuốc trên mặt bàn rồi lui ra ngoài.
Lãnh Thiên Dục cầm lấy hộp thuốc, bàn tay nhanh chóng đặt trước ngực cô, cởi cúc áo ra...
- Anh làm gì vậy? – Thượng Quan Tuyền thét lên chói tai, khuôn mặt đầy cảnh giác.
- Đừng động đậy!
Lãnh Thiên Dục quát lên, ngăn lại hành động phản kháng của cô. Sau đó bàn tay nhanh chóng cởi áo cô ra.
Chết tiệt thật!
Bàn tay hắn đột nhiên nắm chặt lại thành nắm đấm!
Vốn là người lạnh lùng vô tình, vậy mà khi kéo áo xuống, hắn không khỏi cảm thấy đau lòng.
Lãnh Thiên Dục không chỉ nhìn thấy vết thương do bị mảnh vỡ của ly rượu đâm vào khi nãy mà còn thấy vết sẹo do bị đạn bắn trên người cô.
Hắn nhíu mày, sau đó cầm lọ thuốc lên, giúp cô xử lý vết thương đang chảy máu.
Cảm giác lạnh như băng từ tay hắn khiến cô không kịp đề phòng, cả người co rụt lại.
- Đau không?
Hắn nhìn cô, đôi mắt luôn thâm thúy lạnh lẽo giờ lại lướt qua một tia dịu dàng.
Vẻ dịu dàng xuất hiện trên khuôn mặt anh tuấn càng thêm động lòng người.
- Vết thương không nặng lắm, xử lý một chút là ổn!
Nói xong, hắn nhanh chóng băng bó lại vết thương cho cô.
- Hả? – Thượng Quan Tuyền ngẩn ra – Lãnh Thiên Dục, sao anh lại....
- Đã có chuyện gì xảy ra? – Lãnh Thiên Dục bất ngờ hỏi khiến Thượng Quan Tuyền không kịp đề phòng.
Ngón tay thon dài khẽ chạm vào vết sẹo do bị đạn bắn. Nếu như hắn đoán không sai, cô bị viên đạn đường kính 22mm bắn vào, loại đạn này có thể xuyên qua cả ba lớp áo chống đạn!
Khi biết được điều này, Lãnh Thiên Dục chau mày, không biết tại sao hắn lại cảm thấy đau đớn.
Thượng Quan Tuyền nhìn dáng vẻ hắn như vậy, đáy mắt thoáng qua tia nghi ngờ. Trước giờ ấn tượng của cô về hắn là một người cao cao tại thượng, vậy mà lúc này, vẻ mặt và động tác của hắn không hề đánh mất vẻ uy nghiêm vốn có, ngược lại càng làm mềm đi đường nét sắc bén khiến hắn càng thêm quyến rũ.
Lòng cô khẽ run lên, đáy lòng như được một sợi lông mềm mại nhẹ nhàng vuốt qua, không thể gọi là kích thích, chỉ là khẽ lướt qua mà thôi.
Không biết tại sao, cô không kìm lòng được, nhìn thẳng vào khuôn mặt hắn, thản nhiên nói: “Đây đều là do anh ban tặng cả”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro