Giao Dịch Nguy Hiểm: Trò Chơi Tàn Khốc Cùng Tổng Tài
Toà thành Ngự V...
2024-12-18 13:33:27
Tòa thành Ngự Viên được xây trên mảnh đất đắt đỏ, thiên thời địa lợi nhân hòa, mọi thứ quanh năm sinh trưởng tốt. Cách đây không lâu khi mảnh đất được công bố và đấu giá, nơi này nhận được giám định của phần lớn các nhà khảo cổ, giá cũng theo đó tăng vụt. Rất nhanh liền rơi vào tay một nhân vật lớn thần bí không rõ tung tích.
Ngay khi Giai Mễ đặt chân xuống, rốt cuộc cũng biết được nhân vật lớn mà các mặt báo thường tung hô đó là ai.
Nơi đây thiết kế kiểu cách hoàng cung. Bao phủ bên ngoài vườn hoa rộng lớn kéo dài, đều là các dạng hoa thường hiếm thấy, chỉ sinh trưởng trên các nơi đất lạ.
Giai Mễ đi theo phía sau Nhiếp Tần Duật, đám vệ sĩ bên ngoài không còn đi theo khiến cô đỡ căng thẳng. Cho đến khi bước vào hướng sảnh chính, một lần nữa dàn người hầu xếp thành hàng dài cung kính cúi đầu chào.
Nhiếp Tần Duật đột nhiên bước vào bỏ mặc, Giai Mễ một lần nữa nhận được chỉ thị bị chặn lại bởi vài kẻ hầu.
“Thưa tiểu thư, phiền cô đi tắm rửa sạch sẽ trước.”
Cách thức nơi đây quá quen mắt, nữ nhân được ông chủ của bọn họ mang về chỉ duy nhất một mục đích. Cư nhiên giờ phút này bọn họ hoàn toàn biết được nhiệm vụ của Giai Mễ là gì.
Giai Mễ khựng lại, bàn tay đưa hiệu liên tục. Vài người hầu nhíu mày không vui.
Mất một lúc sau bọn họ mới hiểu được ý tứ.
“Tiểu thư không thể nói?”
Ánh mắt đám người hầu chốc chốc hiện lên sự khinh bỉ không hề che giấu nơi đáy mắt.
Bọn họ không quan tâm kéo thẳng Giai Mễ đến hướng phòng tắm lớn. Giai Mễ rốt cuộc cũng hoảng, vội vàng lắc đầu, một loạt các động tác tay liên tục. Cuối cùng một nữ hầu bất mãn lên tiếng.
“Cô ta muốn tự tắm, thật là phiền phức!”
Giai Mễ vội vàng gật đầu.
Loại chướng ngại giao tiếp này khiến bọn họ ngứa mắt, huống hồ chi Giai Mễ là người tình ông chủ bọn họ đem về. Bình thường đều là các nữ nhân kiêu ngạo lên mặt, nay gặp người ngây thơ như cô hiển nhiên muốn bắt nạt ngược lại như để trả đũa.
“Mau tắm đi, mười lăm phút trở ra. Tôi đi chuẩn bị đồ, đừng để ông chủ phải đợi. Ngài ấy thân phận cao lớn tuyệt đối không có kiên nhẫn với loại nữ nhân như cô!”
Giai Mễ lập tức gật đầu.
Phòng tắm nơi đây rộng lớn, bồn nước cũng xa hoa.
Giai Mễ căng thẳng bước vào, trong lòng không khỏi hoảng loạn.
Chiếc váy trên người khó khăn gỡ xuống, thiết kế kín người, màu lam đậm vừa vặn che đậy. Lúc này đây, phía sau lưng dần hiện ra các vết thương từ trận đòn roi năm ngày trước vẫn chưa khỏi, tương đối nhiều, hình ảnh vốn không hề dễ nhìn khẳng định về độ tàn bạo của nó.
Các vết thương chỉ khô chút ít, đều là dấu vết roi da hằn lên. Có một vết mới bị rướm máu mới đây không lâu, đều do ban nãy khi lão Giai Ung vô tình tác động lên khiến vết thương bị rách.
Lão già Giai Ung cũng thật biết cách vắt kiệt sức của cô. Kể cả vết thương do chính ông ta gây nên, vẫn đem cô ra như một công cụ sống để trao đổi vì lợi ích.
Bình thường đối với các vết thương lớn này, gần như ba tuần mới có thể khỏi.
Giai Mễ vặn nước ấm, từng đợt nước xối lên cơ thể gầy gò lại hoàn hảo. Giọt nước sóng sánh trượt dài trên làn da trắng mịn, men theo đường viền cơ thể phô lên các đường cong duyên dáng tuyệt mỹ.
Nước vấy vào vết thương, Giai Mễ không khó mà cảm nhận sự đau đớn.
Qua hình ảnh trên gương, vết thương dần được hiện lên, căn bản mới hình thành được năm ngày, rõ ràng chưa lành nay đã bị chồng chất lên đáng thương.
Giờ phút này, ánh mắt to tròn của Giai Mễ khẽ chớp, sự thù hận lóe lên trong chốc lát.
Lúc Giai Mễ trở ra, chiếc váy ngủ được treo gọn theo lời phân bố của kẻ hầu. Cô chầm chậm mặc lên, mái tóc dài buông xuống, vừa vặn che đi toàn bộ vết thương.
…
Căn phòng tối màu nơi cuối dãy, cánh cửa chầm chậm đẩy.
Phía bên trong, Nhiếp Tần Duật vẫn đứng, quần tây âu phục cùng đôi chân dài, vừa vặn là tỉ lệ hoàng kim gợi cảm. Chiếc áo sơ mi trắng lúc này của hắn đã mở ra vài nút, cơ ngực săn chắc lấp ló ẩn hiện. Vóc dáng cao lớn mạnh mẽ, làn da màu trắng nhợt càng tạo phong thái quý phái thông tuệ khiến kẻ khác lóa mắt.
Giai Mễ biết hắn không như những người khác, bản chất lợi hại vốn đã hiện diện. Giống như việc sự uy quyền của hắn có thể đe dọa đến làm lão Giai Ung khiếp sợ.
Bộ dáng của hắn lúc này vô cùng hờ hững, ly rượu trong tay xoay chuyển, khẽ nhấp vào trong miệng.
Nữ hầu cúi người cung kính thông báo việc Giai Mễ hiện diện.
“Thưa ông chủ, người đã đến.”
Thông báo xong nữ hầu cũng liền rời đi, tiếng đóng cửa phòng vang lên. Không gian chốc lát chỉ còn lại cô và hắn.
Giai Mễ đứng lặng nhìn hắn, cái dáng vẻ kiêu ngạo này càng khiến cô cảm thấy ngột ngạt.
Nhiếp Tần Duật nghiêng người rót rượu, tầm mắt lướt qua cô giống như thể đánh giá món “cống phẩm” mà hắn đã đem về.
Ánh sáng căn phòng này tương đối tốt, tản ra trên làn da trắng mịn của Giai Mễ. Chiếc váy hai dây mỏng manh do người hầu chuẩn bị, càng phô rõ cơ thể nhỏ nhắn trước mặt hắn. Hơn hết, điểm thu hút hắn là đôi mắt to tròn ngây thơ đang cảnh giác nhìn hắn, đôi môi mím chặt, bàn tay vì hoảng sợ mà đan vào nhau.
“Lại đây.”
Thanh âm vang lên trầm thấp lại từ tính, có thể mê hoặc lòng người, thế nhưng lòng hắn phũ phàng lạnh như băng.
Ngay khi Giai Mễ đặt chân xuống, rốt cuộc cũng biết được nhân vật lớn mà các mặt báo thường tung hô đó là ai.
Nơi đây thiết kế kiểu cách hoàng cung. Bao phủ bên ngoài vườn hoa rộng lớn kéo dài, đều là các dạng hoa thường hiếm thấy, chỉ sinh trưởng trên các nơi đất lạ.
Giai Mễ đi theo phía sau Nhiếp Tần Duật, đám vệ sĩ bên ngoài không còn đi theo khiến cô đỡ căng thẳng. Cho đến khi bước vào hướng sảnh chính, một lần nữa dàn người hầu xếp thành hàng dài cung kính cúi đầu chào.
Nhiếp Tần Duật đột nhiên bước vào bỏ mặc, Giai Mễ một lần nữa nhận được chỉ thị bị chặn lại bởi vài kẻ hầu.
“Thưa tiểu thư, phiền cô đi tắm rửa sạch sẽ trước.”
Cách thức nơi đây quá quen mắt, nữ nhân được ông chủ của bọn họ mang về chỉ duy nhất một mục đích. Cư nhiên giờ phút này bọn họ hoàn toàn biết được nhiệm vụ của Giai Mễ là gì.
Giai Mễ khựng lại, bàn tay đưa hiệu liên tục. Vài người hầu nhíu mày không vui.
Mất một lúc sau bọn họ mới hiểu được ý tứ.
“Tiểu thư không thể nói?”
Ánh mắt đám người hầu chốc chốc hiện lên sự khinh bỉ không hề che giấu nơi đáy mắt.
Bọn họ không quan tâm kéo thẳng Giai Mễ đến hướng phòng tắm lớn. Giai Mễ rốt cuộc cũng hoảng, vội vàng lắc đầu, một loạt các động tác tay liên tục. Cuối cùng một nữ hầu bất mãn lên tiếng.
“Cô ta muốn tự tắm, thật là phiền phức!”
Giai Mễ vội vàng gật đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Loại chướng ngại giao tiếp này khiến bọn họ ngứa mắt, huống hồ chi Giai Mễ là người tình ông chủ bọn họ đem về. Bình thường đều là các nữ nhân kiêu ngạo lên mặt, nay gặp người ngây thơ như cô hiển nhiên muốn bắt nạt ngược lại như để trả đũa.
“Mau tắm đi, mười lăm phút trở ra. Tôi đi chuẩn bị đồ, đừng để ông chủ phải đợi. Ngài ấy thân phận cao lớn tuyệt đối không có kiên nhẫn với loại nữ nhân như cô!”
Giai Mễ lập tức gật đầu.
Phòng tắm nơi đây rộng lớn, bồn nước cũng xa hoa.
Giai Mễ căng thẳng bước vào, trong lòng không khỏi hoảng loạn.
Chiếc váy trên người khó khăn gỡ xuống, thiết kế kín người, màu lam đậm vừa vặn che đậy. Lúc này đây, phía sau lưng dần hiện ra các vết thương từ trận đòn roi năm ngày trước vẫn chưa khỏi, tương đối nhiều, hình ảnh vốn không hề dễ nhìn khẳng định về độ tàn bạo của nó.
Các vết thương chỉ khô chút ít, đều là dấu vết roi da hằn lên. Có một vết mới bị rướm máu mới đây không lâu, đều do ban nãy khi lão Giai Ung vô tình tác động lên khiến vết thương bị rách.
Lão già Giai Ung cũng thật biết cách vắt kiệt sức của cô. Kể cả vết thương do chính ông ta gây nên, vẫn đem cô ra như một công cụ sống để trao đổi vì lợi ích.
Bình thường đối với các vết thương lớn này, gần như ba tuần mới có thể khỏi.
Giai Mễ vặn nước ấm, từng đợt nước xối lên cơ thể gầy gò lại hoàn hảo. Giọt nước sóng sánh trượt dài trên làn da trắng mịn, men theo đường viền cơ thể phô lên các đường cong duyên dáng tuyệt mỹ.
Nước vấy vào vết thương, Giai Mễ không khó mà cảm nhận sự đau đớn.
Qua hình ảnh trên gương, vết thương dần được hiện lên, căn bản mới hình thành được năm ngày, rõ ràng chưa lành nay đã bị chồng chất lên đáng thương.
Giờ phút này, ánh mắt to tròn của Giai Mễ khẽ chớp, sự thù hận lóe lên trong chốc lát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc Giai Mễ trở ra, chiếc váy ngủ được treo gọn theo lời phân bố của kẻ hầu. Cô chầm chậm mặc lên, mái tóc dài buông xuống, vừa vặn che đi toàn bộ vết thương.
…
Căn phòng tối màu nơi cuối dãy, cánh cửa chầm chậm đẩy.
Phía bên trong, Nhiếp Tần Duật vẫn đứng, quần tây âu phục cùng đôi chân dài, vừa vặn là tỉ lệ hoàng kim gợi cảm. Chiếc áo sơ mi trắng lúc này của hắn đã mở ra vài nút, cơ ngực săn chắc lấp ló ẩn hiện. Vóc dáng cao lớn mạnh mẽ, làn da màu trắng nhợt càng tạo phong thái quý phái thông tuệ khiến kẻ khác lóa mắt.
Giai Mễ biết hắn không như những người khác, bản chất lợi hại vốn đã hiện diện. Giống như việc sự uy quyền của hắn có thể đe dọa đến làm lão Giai Ung khiếp sợ.
Bộ dáng của hắn lúc này vô cùng hờ hững, ly rượu trong tay xoay chuyển, khẽ nhấp vào trong miệng.
Nữ hầu cúi người cung kính thông báo việc Giai Mễ hiện diện.
“Thưa ông chủ, người đã đến.”
Thông báo xong nữ hầu cũng liền rời đi, tiếng đóng cửa phòng vang lên. Không gian chốc lát chỉ còn lại cô và hắn.
Giai Mễ đứng lặng nhìn hắn, cái dáng vẻ kiêu ngạo này càng khiến cô cảm thấy ngột ngạt.
Nhiếp Tần Duật nghiêng người rót rượu, tầm mắt lướt qua cô giống như thể đánh giá món “cống phẩm” mà hắn đã đem về.
Ánh sáng căn phòng này tương đối tốt, tản ra trên làn da trắng mịn của Giai Mễ. Chiếc váy hai dây mỏng manh do người hầu chuẩn bị, càng phô rõ cơ thể nhỏ nhắn trước mặt hắn. Hơn hết, điểm thu hút hắn là đôi mắt to tròn ngây thơ đang cảnh giác nhìn hắn, đôi môi mím chặt, bàn tay vì hoảng sợ mà đan vào nhau.
“Lại đây.”
Thanh âm vang lên trầm thấp lại từ tính, có thể mê hoặc lòng người, thế nhưng lòng hắn phũ phàng lạnh như băng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro