Giáo Hoàng Phản Nghịch

Chương 102

Vô Thố Thương Hoàng

2024-11-20 21:13:32

Trác Cẩn Khác để lại phiền não cho Hiên Viên Kiệt, nên nói y đều đã nói rồi, lời của y kết thúc tại đây, y không có tư cách, cũng sẽ không vì Hiên Viên Kiệt mà đưa ra bất cứ lựa chọn nào, y cũng xác thật không biết thế giới muốn lựa chọn như thế nào, y chỉ hiểu biết một chút quy tắc, còn đối với ý thức thế giới căn bản là không có cảm tình phập phồng kia, lại chẳng hề có một chút hiểu biết nào. Nếu Hiên Viên Kiệt lựa chọn thất bại, Trác Cẩn Khác sẽ chỉ buồn bã vì thiếu đi một đối thủ mà thôi. Đáng tiếc.

Sau khi Hiên Viên Kiệt ở nguyên tại chỗ một giờ, mới mang theo hai lựa chọn làm người phiền não rời khỏi thánh đường, trở về thủ đô, lại phiền não suốt một buổi tối. Đây thật sự là lựa chọn gian nan nhất mà hắn từng gặp phải, lời nói giống thật mà lại như giả của Trác Cẩn Khác, làm hắn căn bản là không nắm chắc được lựa chọn nào mới là chính xác. Hắn không sợ cái gì hết, chỉ sợ sẽ bị bỏ tại tại chỗ, không thể đuổi kịp bước chân của Trác Cẩn Khác, trở thành một hồi ức của đối phương mà thôi. Bất kể là khiêu chiến hay là bảo hộ, hắn có được giác ngộ cùng dũng khí khi khiêu chiến, lại không biết có lòng yêu tha thiết bảo hộ thế giới hay không.

Hiên Viên Kiệt ẩn ẩn hiểu ra được một chút, bất luận là lựa chọn ra sao, đều nhất định phải xuất phát từ thật lòng mới được. Không biết là vì cái gì, chỉ là có loại cảm giác này, đây là dấu hiệu mà Trác Cẩn Khác đã nói sao?

Một đêm không ngủ không là gì cả đối với Hiên Viên Kiệt, chỉ là không thể nghĩ ra được biện pháp giải quyết, làm Hiên Viên Kiệt phá lệ bực bội, ngày mai chính là ngày quyết chiến rồi, hắn còn chưa thể hạ quyết định được. Không có biện pháp nào, tìm người tới phân ưu cho hắn, Trưởng Tôn Kỳ và Nam Cung Việt chính là người được chọn.

Nghe xong Hiên Viên Kiệt nói, hai người đều có quan điểm của từng người, “Đương nhiên là khiêu chiến rồi, vốn dĩ ông đã có dã tâm siêu việt thế giới, sao có thể không lựa chọn khiêu chiến được chứ, con người chỉ có khiêu chiến mới có thể trở nên càng cường đại được.” Không thấy vai chính trong nhiều tiểu thuyết như vậy đều sẽ lựa chọn con đường khiêu chiến hết thảy trâu X hay sao, không có lý do nào mà Hiên Viên Kiệt không chọn cái này được.

“Không, tôi cảm thấy không đơn giản như vậy đâu, thế giới vậy mà lại sẽ làm ra điều chỉnh, bản thân nó vốn đã là một vấn đề rồi, điều chỉnh liền ý nghĩa là càng thêm sai lầm, tôi cảm thấy hẳn là chọn bảo hộ.” Nếu Nam Cung Việt nói rất đương nhiên, như vậy Trưởng Tôn Kỳ chính là nhìn từ góc độ âm mưu thế giới để đối đãi vấn đề này, mà đưa ra kết luận. Chỉ bằng góc độ quan điểm này mà xem, đã đáng tin cậy hơn Nam Cung Việt nhiều rồi.

Hai người đều vì quan điểm của mình, mà sinh ra khắc khẩu lẫn nhau, ngược lại còn khiến Hiên Viên Kiệt càng thêm phiền lòng hơn, đánh hai người một trận, tâm tình Hiên Viên Kiệt mới hơi thoải mái hơn một chút, trực tiếp đi ra cửa, rời xa phân tranh, khiến chính mình có thể an tĩnh tự hỏi.

Ban ngày, trên đường rất nóng, nhưng hiện giờ mọi người đều đã không còn yếu ớt như trước, bởi vì ghét bỏ nóng mà co đầu rút cổ ở nhà, hưởng thụ gió lạnh khí lạnh nữa, đỉnh mặt trời chói chang, một đám vất vả công tác, tuy rằng trên người rất nhiều người thường đều bị mồ hôi xối ướt quần áo, cả người tản ra khí thế đáng sợ, nhưng ánh sáng hy vọng nhè nhẹ trong mắt kia, vẫn làm người ta động dung.

Đã bao lâu, từ sau khi bắt đầu theo đuổi Trác Cẩn Khác, hắn đã bao nhiêu lâu chưa có hảo hảo xem xem thế giới mà hắn sinh hoạt này rồi. Khởi đầu tai biến chết lặng hoảng loạn, đã không còn nữa, hết thảy đều đã có trật tự, trên mặt mọi người nhiều thêm những nụ cười, ánh mắt nhiều thêm niềm hy vọng. Nhìn hết thảy, Hiên Viên Kiệt đột nhiên bình tĩnh lại, lấy góc độ người đứng xem, nhìn hết thảy. Từng bước một đi tới, đi vào ngọn núi trụi lủi ngoài thành, nhìn thủ đô một lúc, lại phóng ánh mắt đến nơi xa hơn, một mảnh thế giới thê lương. Chẳng sợ ánh mặt trời chiếu khắp, nhiệt liệt vô cùng, cũng không thay đổi được ý cảnh thê lương cực kỳ bi ai.

Thật lâu trước kia, hắn cũng đã từng đứng ở vị trí này, nhìn địa phương mà hắn sinh hoạt, lúc ấy có bộ dáng gì. Thời niên thiếu hắn khinh cuồng, tiên y nộ mã, đi xe thể thao, chạy băng băng trên quốc lộ, tiếng gió gào thét, cây cối vùn vụt, ngoại trừ khói xe khó ngửi ra, vẫn như cũ có hương thơm cây cối bùn đất.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dứt khoát ngồi xuống, nhớ lại quá khứ, nhìn ánh chiều tà mặt trời lặn, hắn đã có lựa chọn.

“Ngươi đã lựa chọn xong?” Không biết từ khi nào, Trác Cẩn Khác đã xuất hiện ở bên người Hiên Viên Kiệt.

“Ân, tôi chọn xong.” Hiên Viên Kiệt nhìn ánh chiều tà mặt trời lặn, vậy mà lại không có quay đầu đi nhìn Trác Cẩn Khác.

“Chọn sai, sẽ hối hận sao?” Trác Cẩn Khác đứng, cùng Hiên Viên Kiệt cùng nhìn ánh chiều tà mặt trời lặn, tòa thành thị kia, phong cảnh chung quanh này, y cũng từng xem qua.

“Nếu đã lựa chọn rồi, tôi sẽ không hối hận nữa.” Hiên Viên Kiệt kiên định nói, “Cho dù có sai, thì tính là gì? Cho dù bị thế giới hạn chế, thì có sao đâu?” Hiên Viên Kiệt đứng lên, đưa lưng về phía một mạt ánh chiều tà cuối cùng, nhìn Trác Cẩn Khác, kiêu ngạo nói, “A Khác, em có thể phấn đấu nỗ lực trở thành như thế, thì sao tôi có thể sẽ thua được. Nếu thế giới muốn hạn chế tôi, vậy tôi đây sẽ phá tan nó chiến thắng nó, không có gì có thể ngăn cản bước chân tôi.” Hắn là Hiên Viên Kiệt, Hiên Viên Kiệt kiệt ngạo khó thuần, cho dù là thế giới, cũng không hạn chế được hắn.

Hiên Viên Kiệt như vậy, Trác Cẩn Khác thừa nhận, phi thường loá mắt, loá mắt đến mức để lại trong lòng Trác Cẩn Khác một bóng hình, bất luận thời gian trôi đi như thế nào, Trác Cẩn Khác cũng sẽ luôn luôn nhớ kỹ, có một người kiêu ngạo như thế. Không bao giờ sẽ là một phần ký ức nông cạn không vực dậy nổi một gợn sóng nữa, mà là một thân ảnh rõ ràng.

“Ta vẫn luôn cảm thấy ta không nhìn lầm ngươi.” Trác Cẩn Khác tươi cười, nhiều thêm một phần đồng.

“A Khác, nếu tôi chọn đúng, em và tôi kết giao được không?” Hình tượng cao lớn lập tức thu nhỏ lại, Hiên Viên Kiệt thổ lộ với Trác Cẩn Khác.

“Không được.” Trác Cẩn Khác chém đinh chặt sắt, không chút do dự, y thừa nhận, mới vừa rồi y có cảm thấy Hiên Viên Kiệt người này rất đáng giá rất có giá trị, nhưng y vẫn sẽ không thay đổi nguyên tắc, hiện tại Hiên Viên Kiệt vẫn như cũ còn quá yếu.

Hiên Viên Kiệt trở nên ủ rũ cụp đuôi, giống như một con cún cỡ bự, làm Trác Cẩn Khác cảm thấy buồn cười. “Chẳng qua, nếu ngươi chọn đúng, ta có thể hôn ngươi một cái.” Trác Cẩn Khác đưa ra chính sách an ủi, cái đuôi phía sau, lỗ tai trên đầu Hiên Viên Kiệt phảng phất như đã dựng lên, “Ở trên trán.” Lại lần nữa chịu đả kích, cái đuôi cùng lỗ tai, héo rũ.

“Trên trán thì trên trán.” Hiên Viên Kiệt cắn răng nhận, để A Khác chủ động hôn hắn một cái, đã là rất hiếm có rồi, bỏ qua cơ hội này, lần sau chẳng biết sẽ là khi nào nữa. Dù sao cũng phải có chút điều tốt đẹp, an ủi con đường theo đuổi gian nan của hắn một chút chứ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hiên Viên Kiệt đã lựa chọn xong, liền không còn phiền lòng nữa, ăn no uống đủ ngủ ngon. Đến ngày chiến đấu, bởi vì thuộc tính tương khắc, chiến đấu phi thường nhẹ nhàng, mà quyết định của Hiên Viên Kiệt là, thu phục đối phương. Ngày hôm qua bình tĩnh trở lại, nhìn thế giới thê lương này, Hiên Viên Kiệt hiểu rõ, thế giới này không đơn thuần chỉ là của nhân loại, mà cũng là của các giống loài khác nữa, không ai có tư cách cướp đoạt đi quyền lợi sinh tồn của đối phương, đại chiến chủng tộc, mỗi một đại biểu đều đang phấn đấu vì chủng tộc của mỗi chúng nó, chúng nó cũng đều muốn sinh tồn.

Làm nhân loại, muốn càng nhiều lại không phải vì kéo dài chủng tộc, hắn muốn thắng lợi, một nửa là vì nhân loại, một nửa là vì chính mình, so với những đại biểu khác dốc toàn tâm toàn lực, hắn rất ích kỷ. Điều này không hề sai, đây là dã vọng khích lệ hắn trưởng thành. Chỉ là sau khi nhìn thấy thế giới thê lương, hắn mới phát hiện, nếu thế giới chỉ có nhân loại, thế giới sẽ đơn bạc như thế nào. Cho dù kéo dài khoảng cách với Trác Cẩn Khác thì thế nào chứ, cho dù chọn lựa sai thì có làm sao, hắn muốn lại lần nữa nhìn thấy một thế giới náo nhiệt, đây là bản tâm của hắn, đây là lựa chọn của hắn, quyết định của hắn, về sau mỗi một trận chiến đại biểu chủng tộc, trừ khi nguy cơ sinh tử, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không đoạn tuyệt các chủng tộc khác kéo dài.

Hiên Viên Kiệt thắng, đồng dạng hắn cũng đã chọn đúng. Người yêu quý thế giới, so với một người thích khiêu chiến thế giới, lại càng được thế giới chiếu cố hơn, chỉ cần yêu quý thế giới này, sau khi ngươi càng mạnh hơn, mới có thể bảo hộ được thế giới này, nếu ngươi biến cường chính là vì hủy diệt thế giới, thì chẳng có một thế giới nào nguyện ý hy sinh chính mình như vậy cả. Kỳ thật từ lúc bắt đầu, lựa chọn đã chỉ có một, nhưng cái lựa chọn này, lại không thể do lý trí phân tích ra, mà cần thiết phải xuất phát từ lựa chọn thật lòng. Nếu ngày hôm qua Hiên Viên Kiệt không có tỉnh ngộ lại, lựa chọn hôm nay của hắn chẳng qua là dựa vào phân tích phán đoán, như vậy cũng đồng nghĩa hắn lựa chọn sai. Sự lựa chọn này quan trọng không phải ở lựa chọn, mà là sự lĩnh ngộ của ngươi.

Hiên Viên Kiệt thắng, không có lập tức đạt được chỗ tốt, nhưng hắn lại đạt được tư cách siêu việt thế giới. Mà ngay tại thời điểm Hiên Viên Kiệt thắng lợi, Trác Cẩn Khác cũng đã mang theo ý cười, bước qua một bước kia, siêu thoát khỏi thế giới sớm hơn Hiên Viên Kiệt, bình bình đạm đạm, không có bất cứ một dấu hiệu gì, Trác Cẩn Khác cứ như vậy mà dễ dàng bước qua. Thời điểm Hiên Viên Kiệt đến thánh đường cầu hôn với Trác Cẩn Khác, mới buồn bực phát hiện, “Em lại biến cường?!”

Phủ trên trán Hiên Viên Kiệt một cái, hoàn thành hứa hẹn. “Ta chờ ngươi đuổi theo.” Nhanh chóng hoàn thành khen thưởng, Trác Cẩn Khác tiêu sái cười.

“Em chờ đó.” Con đường trở nên càng dài hơn, chính là ý chí chiến đấu của Hiên Viên Kiệt lại càng thêm tràn đầy, hắn kiêu ngạo vì Trác Cẩn Khác, lại sẽ không cam tâm bảo trì như vậy, rồi sẽ có một ngày hắn sẽ sóng vai mà đứng cùng Trác Cẩn Khác, thậm chí siêu việt Trác Cẩn Khác.

Bởi vì Hiên Viên Kiệt thắng lợi, thời đại mới của nhân loại cũng chính thức bắt đầu, có thánh đường, sinh hoạt của nhân loại đã trở nên có phẩm chất hơn. Mà con đường theo đuổi tình yêu của Hiên Viên Kiệt, vẫn như cũ đang rảo bước tiến lên, mọi người thỉnh thoảng sẽ nghe được tin tức Hiên Viên Kiệt lại lần nữa khiêu chiến Giáo Hoàng, sau đó bị thua, rất nhiều người đều cho rằng, Hiên Viên Kiệt chấp nhất chính là bảo tọa đệ nhất, lại chỉ mấy người biết rõ, nguyên nhân Hiên Viên Kiệt nỗ lực như vậy, chỉ là vì một người mà thôi.

Còn chuyện Hiên Viên Kiệt thắng lợi là bao nhiêu năm sau, cái đề tài bi thương này, xin cho chúng ta bi ai thay Hiên Viên Kiệt. Bản nhân tác giả chính là má ruột, hai người khẳng định sẽ có kết cục lưỡng tình tương duyệt, còn vấn đề công thụ, một văn nước trong như thế, mọi người có thể tùy ý, tác giả sẽ không nói mình là đảng chủ thụ đâu.

Bản văn kết thúc.

End!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Giáo Hoàng Phản Nghịch

Số ký tự: 0