Giáo Hoàng Phản Nghịch

Chương 15

Vô Thố Thương Hoàng

2024-11-20 21:13:32

Dưới ngọn lửa màu đen của Hiên Viên Kiệt, chiến đấu với bọn quái vật đạt được thắng lợi dễ như trở bàn tay, ngọn lửa màu đen từng chút biến mất, chung quanh cũng đã không còn bọn quái vật rít gào nữa. Chỉ là cái giá để thắng lợi lại không phải dễ dàng như nhìn qua, sắc mặt Hiên Viên Kiệt trắng bệch, đầu gối rốt cuộc cũng không chịu đựng nổi lực lượng toàn thân, lảo đảo một cái, lại vẫn bị hắn cứng rắn chịu đựng, không có ngã quỵ trên mặt đất.

“A Kiệt!” Còn chưa kịp hoan hô vì thắng lợi, yên tâm vì an toàn, tình huống của Hiên Viên Kiệt, đã khiến trong lòng Trưởng Tôn Kỳ lại thêm căng thẳng, cũng không biết được là tình huống như thế nào, Nam Cung Việt vội vàng đến bên người Hiên Viên Kiệt, nâng người lên, cảm giác được rõ ràng cả người Hiên Viên Kiệt đang run rẩy, đó là một loại biểu hiện của vô lực, Trưởng Tôn Kỳ cũng đã ở bên kia đỡ lấy Hiên Viên Kiệt, đồng dạng cũng phát hiện tình huống này.

“Không có việc gì chứ?” Trưởng Tôn Kỳ lo lắng hỏi.

“Cả người không còn sức lực.” Hiên Viên Kiệt cũng không có dấu diếm bạn tốt tình trạng suy yếu hiện tại của hắn.

“Đều là do bọn tớ liên lụy đến cậu.” Nam Cung Việt lập tức mở miệng phản bác, đôi mắt đỏ lên, thống hận bản thân vô lực.

“Nói mấy cái đó làm gì, các cậu không phải cũng liều chết muốn cứu tớ sao.” Hiên Viên Kiệt buồn cười, mới vừa rồi biểu hiện của Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ, làm sao sẽ không tạo ra gợn sóng trong lòng Hiên Viên Kiệt được chứ. Hiên Viên Kiệt cũng không phải là cái loại người vô tình đến con số 0, tình cảm của hắn không nhiều lắm, nhưng mỗi một phần đều khắc sâu, đều được hắn quý trọng, còn với những người khác không có tồn tại trong lòng hắn, Hiên Viên Kiệt lại thật sự vô tình lãnh tâm đến trình độ làm người sợ hãi.

“Muốn tranh cái gì, chờ đến khi an toàn rồi hẵng lại nói, A Kiệt, tớ và A Việt đều không có kinh nghiệm, cậu nói hiện tại chúng ta phải sắp xếp thế nào đây?” Trưởng Tôn Kỳ bình tĩnh cơ trí luôn khiến người khác an tâm như vậy, tại thời khắc mấu chốt, y luôn đặt ra mục tiêu rõ ràng chính xác, mà không phải là được bước nào hay bước ấy.

“Tớ đại khái đã tính qua rồi, quái vật ở bãi đỗ xe đều đã ở chỗ này.” Cũng không biết vì cái gì, Hiên Viên Kiệt phát hiện đầu óc của hắn cực kỳ rõ ràng, quái vật nhìn thấy trong bãi đỗ xe, số lượng lập tức được hiện lên trong đầu, thời điểm chiến đấu, hắn rõ ràng là không hề tính qua, cho dù là vậy, con số kia cũng xuất hiện phi thường rõ ràng. Đây là một loại trạng thái phi thường kỳ diệu. “Hiện tại chúng ta đến chỗ bãi đỗ xe đi, trước nghỉ ngơi an bài đã.”

Trưởng Tôn Kỳ gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được. “Khi nào chúng ta đi khách sạn?” Nam Cung Việt còn chưa quên mục đích ban đầu của bọn họ, tư tưởng phản ứng của gã, còn kém chút so với Trưởng Tôn Kỳ, Trưởng Tôn Kỳ đã hiểu rõ nguyên nhân Hiên Viên Kiệt lựa chọn, Nam Cung Việt lại chưa hiểu lắm.

“A Việt, tạm thời chúng ta không đi khách sạn.” Hiên Viên Kiệt nói.

“Cũng phải, cậu phải nghỉ ngơi trước một chút đi đã.” Nam Cung Việt như cũ vẫn không nghĩ ra, trước mắt thứ gã có thể nghĩ đến cũng chỉ là, vấn đề của Hiên Viên Kiệt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“A Việt, một bãi đỗ xe đã như vậy rồi, cậu cảm thấy bên chỗ khách sạn, có tốt hơn không?” Trưởng Tôn Kỳ cùng Hiên Viên Kiệt, đều không hy vọng Nam Cung Việt vẫn chưa nhận ra rõ tình huống, phi thường tàn nhẫn chỉ ra sự thật.

Đôi mắt Nam Cung Việt toát ra vẻ khiếp sợ, ngay sau đó ánh mắt liền ảm đạm xuống, gã không phải ngu ngốc, chỉ là không muốn hướng suy nghĩ về phương hướng tồi tệ kia mà thôi. Cúi đầu, đỡ Hiên Viên Kiệt đi về hướng bãi đỗ xe, cho dù là rộng rãi lạc quan như gã, bởi vì hiện trạng đáng sợ cùng suy đoán nào đó, dọc theo đường đi đều luôn trầm mặc. Tới bãi đỗ xe, nhìn thảm trạng từng bị tàn sát bừa bãi kia, ba người đều có một loại dự cảm thế giới đã thay đổi.

Nơi náo nhiệt nhất đã xong rồi, Trác Cẩn Khác đích thân tới hiện trường chiến đấu của Hiên Viên Kiệt, nhìn bọn quái vật bị ngọn lửa màu đen đốt thành tro bụi, cháy đen thành một mảnh, tro tàn thực vật, cao quý ngồi xổm xuống, chạm vào một chút thổ địa đen nhánh, phảng phất như vẫn còn có thể cảm giác được nhiệt độ cùng uy lực của hắc viêm.

Chạm đến đất màu đen khô cằn, Trác Cẩn Khác cười khẽ, tiếng cười phi thường vui vẻ, mang theo chờ mong phi thường nồng đậm, “Giống ta, Hiên Viên Kiệt.”

Ngay tại một khắc khi năng lực của Hiên Viên Kiệt xuất hiện kia, Trác Cẩn Khác đã lập tức tiến hành phân tích đối với cái này, khu vực não của y đã khai phá, cùng với tác dụng phụ trợ cường đại của thần cách, ngay tại thời điểm Hiên Viên Kiệt bắt đầu trận chiến đấu thứ hai, Trác Cẩn Khác đã hoàn toàn hiểu rõ cơ bản về lực lượng này, còn năng lực kế tiếp được khai phá, còn phải xem ý tưởng của chủ nhân nó, Trác Cẩn Khác hiểu biết chỉ là năng lực hiện tại của Hiên Viên Kiệt, cùng với bản chất của nó mà thôi.

Năng lực của Hiên Viên Kiệt, chúng ta có khả năng chỉ nhìn thấy ngọn lửa màu đen, nhưng đó lại không phải là bản chất lực lượng của hắn, phải nói đó là chỗ đặc thù của cái loại lực lượng mà bọn họ đang sở hữu này, đó chính là năng lực thứ nhất. Năng lực của Hiên Viên Kiệt giống với Trác Cẩn Khác, đều là khu vực não khai phá, sau khi khu vực não được khai phá, sẽ căn cứ vào tình huống ngay lúc đó mà diễn sinh ra một loại năng lực thích hợp với năng lực giả. Hiên Viên Kiệt bởi vì gặp nguy hiểm, lấy tính cách của hắn đầu tiên chính là phản kích, mà thực vật công kích hắn, ở trong tiềm thức của Hiên Viên Kiệt thì có thuộc tính sợ lửa, như vậy ngọn lửa có lực công kích mạnh nhất liền trở thành năng lực mà Hiên Viên Kiệt lúc ấy cần có.

Năng lực thứ nhất, Trác Cẩn Khác cũng có, nếu không phải lúc ấy đã thức tỉnh được năng lực thứ nhất, sao y sẽ có cơ duyên xảo hợp được giáo hội ở dị thế giới thu lưu cơ chứ, hơn nữa còn một đường đi tới đỉnh giáo hội, bởi vì năng lực của y rất phù hợp với đặc thù của giáo hội, còn đó rốt cuộc là năng lực gì, không lâu sau, mọi người cũng sẽ biết thôi.

Trác Cẩn Khác đứng lên, đi vài bước, đi vào địa phương có tầm nhìn tương đối trống trải, thị lực của y cũng giống như người bình thường, chẳng qua nếu như sử dụng lực lượng, y có thể nhìn được rất xa, hoàn toàn không kém hơn kính viễn vọng một chút nào.

Nhìn Hiên Viên Kiệt bị Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ nâng lên, ba người đỡ nhau, một đường cẩn thận đi vào trạm nghỉ ngơi của bãi đỗ xe, lặng im nhìn, sau đó biến mất. Bọn họ rất nhanh sẽ gặp mặt thôi.

Hiên Viên Kiệt chỉ cảm thấy cả người thật sự là không còn chút sức lực nào, cái loại cảm giác thoát lực này chưa bao giờ từng có, ngay cả tay cũng không nâng lên nổi, nếu không có Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ nâng hắn, hắn căn bản là không có cách nào đứng thẳng được, một đường này đều là được hai người đỡ đi.

Dọc theo đường đi, Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ rất cẩn thận, dù sao thì tình huống hiện tại cũng quá mức quỷ dị cùng nguy hiểm, thảm trạng ở bãi đỗ xe, hai người cũng không có biểu hiện ra dấu hiệu nôn mửa hay đáng xấu hổ gì nữa, nhìn thấy khu nghỉ ngơi trong bãi đỗ xe, lập tức đi vào, Trưởng Tôn Kỳ đi sau đóng cửa lại, Nam Cung Việt buông Hiên Viên Kiệt xuống xong, liền đi giúp đỡ Trưởng Tôn Kỳ đống hết tất cả cửa sổ, lấy đồ chặn kín. Làm xong mấy việc này, hai người cũng không còn sức lực gì nằm la liệt trên mặt đất, những việc hôm nay, đối với hai vị công tử ca kiều quý này mà nói, quá kích thích cũng quá nguy hiểm.

Thở dài mấy ngụm, thả lỏng, thân thể lập tức phản ứng lại, khát nước, mệt nhọc cùng với đói khát, cũng may, nước cùng đồ ăn ở đây cũng không thiếu, sau khi nghỉ ngơi một lúc, Trưởng Tôn Kỳ cùng Nam Cung Việt đều phi thường tự giác bắt đầu chuẩn bị mấy thứ này, đương nhiên cũng sẽ không quên Hiên Viên Kiệt, hắn chính là đại công thần của bọn họ nha.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một ly nước ấm đưa cho Hiên Viên Kiệt, Hiên Viên Kiệt chỉ lắc đầu cười khổ, “Không có sức.” Hắn ngay cả tay cũng không nâng lên nổi, còn lấy ly nước sao được, lúc này, cũng không cần phải ra vẻ kiên cường ở trước mặt bạn tốt nữa. Trưởng Tôn Kỳ rất cẩn thận đỡ đút, ly nước ấm này cuối cùng cũng có thể phát huy tác dụng của nó, thư giải một chút yết hầu của công thần Hiên Viên Kiệt.

Bánh mì bị xé mở, tự mình ăn một ngụm, phân cho Hiên Viên Kiệt một ngụm, có hai người hầu hạ, Hiên Viên Kiệt không đói nữa, chỉ là ngược lại phải lo lắng một chút, hắn có thể nào bị mắc nghẹn không đây. Ăn xong rồi uống xong rồi, thân thể mệt nhọc bởi vì dạ dày được thỏa mãn, đã giảm bớt đi rất nhiều, nhưng là mỏi mệt trên tâm thần cùng nghi vấn sau khi yên ổn lại bắt đầu trào dâng.

“Đây rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Nam Cung Việt phát biểu suy nghĩ đầu tiên, “Tình huống này, quả thực giống như là tận thế buông xuống trong truyền thuyết ấy.” Nam Cung Việt vốn dĩ đã rất thích bát quái, mấy bộ phim điện ảnh tiểu thuyết giải trí kia, gã đều có đọc qua, bị gã tai họa, ngay cả Trưởng Tôn Kỳ lý trí bình tĩnh cùng Hiên Viên Kiệt nhàm chán đến phát hoảng, cũng hoặc nhiều hoặc ít đều đã xem qua.

Lời này làm cho cả Hiên Viên Kiệt cùng Trưởng Tôn Kỳ đều nổi lên nghi ngờ, ngươi xem, thiên tai có, quái vật có, Hiên Viên Kiệt nhìn tay của mình, Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ cũng nhìn qua, dị năng cũng đã xuất hiện, đây còn không phải là tiết tấu tận thế nữa thì là gì.

Ý tưởng lạc quan, thực xin lỗi, tạm thời không có cách nào nảy sinh trong lòng ba người bọn họ được, mấy trò đùa buồn cười trước kia, bọn họ có thể cười mà bỏ qua, sảng khoái vui vẻ, nhưng bọn họ không phải là người đóng hài kịch, đây là hiện thực, sau khi đã trải qua những việc kia, bọn họ còn chưa có biện pháp nào để trở lại trạng thái bình thường nhanh như vậy được, mặc sức tưởng tượng đến khi bản thân có dị năng thì sẽ như thế nào.

“Chúng ta ở lại chỗ này đợi một thời gian đã, nơi này có nước, có đồ ăn, cũng có xe, quái vật trên cơ bản đã bị xử lý sạch rồi.” Hiên Viên Kiệt bắt đầu nêu kế hoạch, một khu vực này, có thể xem như là mảnh đất an toàn nhất trước mắt của bọn họ, còn đi tìm nơi khác ấy à, bọn họ không có vũ lực, hắn cũng không còn sức lực để đi chiến đấu nữa, “Tớ cần chút thời gian, biết rõ chuyện đã xảy ra trên người mình, còn có, loại tình huống này hẳn là cũng không phải chỉ có một.” Cũng có ẩn ý chính là trên người Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ hẳn là cũng sẽ phát sinh tình huống giống như hắn.

Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ cũng không có bởi vì bản thân có khả năng sẽ có được dị năng mà biểu lộ vẻ kích động, bọn họ đều không phải là người thường cái gì cũng chưa từng có được, bọn họ sinh ra hiển hách, khiến cho bọn họ có được quá nhiều thứ đủ để diễu võ dương oai với những người khác, dị năng đương nhiên là thứ tốt, chỉ là còn chưa đến mức làm cho bọn họ mừng rỡ như điên mà thôi. Nếu thật sự là tận thế buông xuống, dị năng cũng chỉ là công cụ quan trọng để cho bọn họ tiếp tục sinh tồn, còn hiện tại, quan niệm của bọn họ còn chưa có chuyển biến kịp đâu, đang là thời đại hòa bình đấy, mạt thế tàn khốc chỉ nhìn thực lực, vào giờ phút này căn bản là còn chưa kéo nổi tâm tình hứng khởi.

“A Việt, ngày thường cậu chú ý nhiều một chút, xem thử có thể lấy được liên hệ với bên ngoài hay không, A Kỳ, cậu lưu ý động tĩnh chung quanh nhiều một chút, chú ý bên chỗ khách sạn, phân tích tình huống bên kia, nếu như chúng ta cần phải tự mình trở về, vậy chúng ta sẽ rất cần vật tư ở đó.” Sức lực của Hiên Viên Kiệt còn chưa khôi phục, đã bắt đầu phân công công việc.

“Được.” Trưởng Tôn Kỳ cũng không nhiều lời, y thận trọng, đối với việc quan sát chung quanh sẽ phi thường cẩn thận.

“Đã biết.” Nam Cung Việt am hiểu chính là cái này, gã phải tìm biện pháp lấy được liên hệ với bên ngoài.

Hiên Viên Kiệt không nói chuyện nữa, tựa như hắn nói, hắn cần phải làm rõ ràng, dị năng này của mình rốt cuộc là xuất hiện như thế nào, cùng với đến cùng là phải sử dụng như thế nào. Súng ống của hắn đã trở thành phế liệu sắt thép, có thể dựa vào cũng chỉ có duy nhất ngọn lửa màu đen kia mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Giáo Hoàng Phản Nghịch

Số ký tự: 0