Giáo Hoàng Phản Nghịch

Chương 47

Vô Thố Thương Hoàng

2024-11-20 21:13:32

Hiên Viên Kiệt đang kinh ngạc vì lời Trác Cẩn Khác nói, Trác Cẩn Khác vốn nên suy yếu đến không nâng tay dậy nổi, vùng bụng bị quần áo nghiêm mật bao phủ che dấu, có cơ bắp xinh đẹp khiến người chảy nước miếng phun máu mũi của Hiên Viên Kiệt, trước khi Hiên Viên Kiệt còn chưa chải vuốt được rõ ràng hết thảy, đã bị một cổ lực đạo thật lớn đánh úp đến, tầm nhìn trước mắt nhanh chóng lùi lại, tùy theo mà đến chính là bụng cùng phần lưng đau đớn.

Mọi người chỉ thấy, Hiên Viên Kiệt đột nhiên bay ngược ra ngoài, xuyên thấu qua phòng tuyến hắc viêm do hắn thiết lập, thân là chủ nhân, hắc viêm sẽ không có bất cứ một lực sát thương nào đối với Hiên Viên Kiệt, chẳng qua chỉ chưa đến một giây đồng hồ, Hiên Viên Kiệt đã đụng vào tường, trên vách tường xuất hiện vết rạn giống như mạng nhện, nói cho mọi người, Hiên Viên Kiệt vừa thừa nhận công kích nặng bao nhiêu.

“A Kiệt!” Người quan tâm Hiên Viên Kiệt, lập tức chạy đến vị trí của Hiên Viên Kiệt, cũng không xa, khoảng cách chỉ bốn năm bước mà thôi. Các binh lính chung quanh phản ứng phi thường chuyên nghiệp, giơ súng lên, nhắm chuẩn hung thủ Trác Cẩn Khác, chỉ chờ ra lệnh một tiếng, lập tức nổ súng. Chỉ là Trác Cẩn Khác vẫn ngồi bất động tại chỗ. Chờ Hiên Viên Kiệt nhìn về phía mình, cũng là thời điểm mọi người đều nhìn y, mới tiếp tục động tác.

Khóe miệng Hiên Viên Kiệt thấm huyết, một tay che bụng lại, nơi đó đã đau đớn không phải thực rõ ràng nữa, so với những vết thương hắn đã từng chịu, đây cũng không phải là đau nhất. Ánh mắt Hiên Viên Kiệt lạnh lùng âm hiểm nhìn Trác Cẩn Khác, hắn đang hoài nghi, chẳng lẽ hết thảy những việc này chỉ là bẫy rập, vì đối phó với hắn? Hắn cũng có nghi vấn, lực lượng của Trác Cẩn Khác, tựa hồ có chút khác với nhận thức của hắn, loại phương thức công kích này, còn có trình độ, đều không phải là Trác Cẩn Khác mà hắn quen biết nên có.

Trác Cẩn Khác đứng lên, giữa đám người có người kinh hô, “Không có khả năng!” Người kinh hô là biết thuốc ức chế, ngoại trừ thuốc ức chế ra, Trác Cẩn Khác còn bị hạ những loại thuốc khác, để bảo đảm trong lúc chấp hành, không có cách nào tạo thành một tia nguy hại, Trác Cẩn Khác cũng chỉ có thể nói nói chuyện, động động đầu mà thôi, những việc khác thì cái gì cũng không thể làm được, huống chi là đứng lên. Trác Cẩn Khác lại ngay cả dư quang cũng không thèm cho người này.

Leng keng leng keng, là thanh âm còng tay cùng còng chân theo động tác của Trác Cẩn Khác mà phát ra, Trác Cẩn Khác đứng lên, đối diện Hiên Viên Kiệt, bụi bậm kim sắc nổi lên trên người Trác Cẩn Khác.

Thời điểm y đứng lên, còng tay trên tay biến mất, trang phục tử hình màu trắng phục thay đổi thành bộ khác, cũng là màu trắng, nhưng là một bộ trang phục hưu nhàn, cắt may ưu nhã khéo léo, hoàn toàn không hợp với pháp trường, chữ thập giá kim sắc tinh mỹ theo lý nên bị mất đang treo ở trước ngực, thân thể bị nghiêm hình tra tấn đến vết thương chồng chất, căn bản là ngay cả cái trầy da cũng không có, Trác Cẩn Khác hoàn hảo không tổn hao gì, khí độ cao hoa, xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Quay đầu, nhìn hắc viêm quay chung quanh mình, Trác Cẩn Khác nâng tay phải mình lên, tươi cười gia tăng với Hiên Viên Kiệt, bàn tay làm một tư thế nắm, tất cả hắc viêm quay chung quanh Trác Cẩn Khác, tựa như bị cái gì dập tắt, biến mất toàn bộ.

Bàn tay vừa lật, “Ta nói rồi, các ngươi phải vì điều này mà trả giá đại giới.” Lần này tầm mắt nhìn chính là Trưởng Tôn Kỳ, một đoàn tiểu cầu kim sắc xuất hiện ở lòng bàn tay Trác Cẩn Khác, sau đó bị y bắn ra ngoài.

“Vách tường gió.” Trưởng Tôn Kỳ đã có không ít kinh nghiệm thực chiến, cho nên phản ứng thực nhanh, mưu toan dùng gió tạo thành hàng rào ngăn cản công kích của Trác Cẩn Khác, chẳng qua cũng chỉ là mưu toan mà thôi. Đùng đùng bang, tiểu cầu kim sắc dũng mãnh xuyên thấu qua vách tường gió, sét đánh không kịp bưng tai xuyên thấu qua vai trái Trưởng Tôn Kỳ, mang theo một mảnh huyết hoa.

“A Kỳ!” Nam Cung Việt kinh hô, sau đó bất chấp tất cả, trực tiếp tung một pháo điện từ mạnh nhất cho Trác Cẩn Khác, “Đi chết đi!” Cái gì áy náy, giờ phút này đều biến mất trong lòng Nam Cung Việt, Hiên Viên Kiệt bị thương, Trưởng Tôn Kỳ đổ máu, khiến trong lòng Nam Cung Việt tất cả đều là lửa giận, đôi mắt cũng phẫn nộ đỏ lên.

Vẫn như cũ là cái tay kia, dùng mu bàn tay nghênh đón pháo điện từ vẫn luôn công kích thuận lợi của Nam Cung Việt, một tay chặn nó lại, sau đó cổ tay vung, như là vứt đi một cành liễu, khiến pháo điện từ uy lực thật lớn tan ra. Không sai là tan, pháo điện từ biến thành lấm tấm lác đác lưa thưa, như bông tuyết rơi rụng mà biến mất.

“Công kích!” Có người hạ công kích mệnh lệnh, tất cả súng ống đều công kích Trác Cẩn Khác. Giơ tay tạo nửa vòng tròn, vòng phòng ngự kim sắc bảo hộ lấy Trác Cẩn Khác, tất cả viên đạn toàn bộ đều bị chặn lại.

“Các ngươi thật phiền.” Trác Cẩn Khác nhẹ giọng oán giận một câu, biểu tình mang theo không kiên nhẫn rất nhỏ, chân trái nhẹ nhàng dẫm trên mặt đất một cái, oanh một tiếng, trên mặt đất rung chuyển giống hệt mặt nước, sau đó lại giống như thực vật sẽ nở hoa, từng mảnh từng khối, làm cho cả mặt đất đều trở nên gập ghềnh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hiện tại người trên ở trên mặt đất sau chấn động, không phải chật vật ngồi ở trên mặt đất hỗn độn, thì chính là bám trên hòn đá bị nhếch lên, Trác Cẩn Khác là cảm thấy, y đều đã đứng lên rồi, những người này thì có tư cách gì để mà tiếp tục ngồi chứ. Làm như vậy, uy lực của những súng ống đó cũng không có được giải trừ, Trác Cẩn Khác tiếp tục động tác, hôm nay là ngày y cáo biệt, cũng là có tâm thị uy, cho nên, Trác Cẩn Khác muốn mọi người nhìn thật rõ ràng.

Năm ngón tay mạn diệu vũ động khiêu vũ ở trên hư không, một tia lại một tia sợi tơ kim sắc, toát ra từ trong hư không, theo gió lắc lư mà quấn quanh tất cả vũ khí, toàn bộ pháp trường đều giống như bị sợi mỏng kim sắc chia cắt, chỉ thấy năm ngón tay Trác Cẩn Khác nắm lại, một đợt giòn vang, tất cả vũ khí đều bị sợi tơ kim sắc phân liệt trở thành trạng thái khối, tuyệt đối không có cách nào dùng được nữa.

Sau khi sợi tơ kim sắc biến mất, mọi người chỉ cảm thấy từng trận hàn ý ở phía sau lưng, nếu như mới vừa rồi Trác Cẩn Khác quấn chính là người, mà không phải là vũ khí, có phải một đám bọn họ hiện tại đều đã biến thành từng khối từng khối rồi không. Lúc trước đã có người kêu gọi cứu viện, nhưng vào giờ phút này mọi người đều dị thường ăn ý bảo trì an tĩnh, rất sợ lớn tiếng một cái, bị Trác Cẩn Khác nhớ thương, dùng tới một chiêu như vậy.

Bọn họ không nói lời nào mới tốt, Trác Cẩn Khác cũng sẽ không mở miệng vàng chủ động nói cho bọn họ, hôm nay y không tính toán giết người, chỉ là mấy tên chính trị ngươi lừa ta gạt tới lui kia, có thể có mấy phần tin tưởng lời y chứ. Trác Cẩn Khác không để bụng bọn họ, nhìn Hiên Viên Kiệt.

“Ngươi vẫn luôn che dấu thực lực.” Động tĩnh mới vừa rồi kia, Trác Cẩn Khác vẫn luôn cố ý tránh khỏi chỗ Hiên Viên Kiệt, qua một hồi như vậy, Hiên Viên Kiệt cũng nên khôi phục rồi, mới vừa rồi Trác Cẩn Khác cũng không có hạ nặng tay, hạ nước* thật lợi hại.

Hạ nước: cố ý nhường nhịn, khoan hồng

“Không sai.” Trác Cẩn Khác cũng không dấu diếm.

“Vì cái gì?” Hiên Viên Kiệt thật sự không rõ, Trác Cẩn Khác có thực lực mạnh như vậy, vì cái gì lại dấu diếm chứ. Đương nhiên, trong lòng càng có một cổ phẫn nộ vì bị chơi, thì ra hắn vẫn luôn bị Trác Cẩn Khác lừa gạt. Hiên Viên Kiệt là kiệt ngạo khó thuần, là tính tình không tốt, chẳng qua lúc này hắn vẫn theo lý trí mà dò hỏi, chứ không phải đột nhiên bùng nổ tính tình.

“Vì tiếp cận, quan sát ngươi, sủng nhi.” Trác Cẩn Khác đến gần Hiên Viên Kiệt, nói ra danh hiệu mà y lấy cho Hiên Viên Kiệt.

Sủng nhi là cái gì? Đây cũng không phải là mấu chốt, cũng không biết vì cái gì, Hiên Viên Kiệt đột nhiên điện quang hỏa thạch* hiện lên một ý niệm, sau đó nói ra, “Giám thị cho đến nay ta vẫn nhìn không ra, là ngươi.”

* điện quang hỏa thạch: nhanh như điện như lửa khi đập viên đá lửa, cũng có thể hiểu là nhanh như chớp mắt

“Đúng.” Trác Cẩn Khác thừa nhận gật đầu.

“Ngươi muốn có được cái gì từ ta?” Hiên Viên Kiệt đã sớm đứng dậy từ trên mặt đất, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Trác Cẩn Khác.

“Có được cái gì? Không, hiện tại ngươi còn chưa có tư cách để cho ta muốn, là ta đang che chở cùng chờ mong ngươi trưởng thành.” Trác Cẩn Khác đi một bước về hướng Hiên Viên Kiệt.

“Ta trưởng thành?” Hiên Viên Kiệt nhíu mày, hắn không thích khẩu khí nói chuyện của Trác Cẩn Khác, đối lập hẳn với Trác Cẩn Khác điệu thấp trong dĩ vãng, Hiên Viên Kiệt tỏ vẻ hắn rất không thích ứng, cũng càng thêm khó chịu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đúng vậy, ngươi trưởng thành, trưởng thành đến trình độ có thể cùng ta tranh phong.” Ngữ khí của Trác Cẩn Khác không có ngạo mạn, lại vẫn làm cho ai cũng cảm giác được y tự phụ.

“Thật dõng dạc.” Hiên Viên Kiệt lập tức bắt đầu phản kích, hắn nhịn đã lâu rồi. Ngọn lửa màu đen, giống như mưa sao băng đánh về phía Trác Cẩn Khác, một bên Trưởng Tôn Kỳ cùng Nam Cung Việt cũng phát động công kích của bọn họ. Đáng tiếc, những công kích này đều bị vòng phòng ngự của Trác Cẩn Khác chắn lại.

Mà các tiến hóa giả khác cũng gia nhập công kích, đủ loại công kích đều tấn công lên vòng phòng ngự của Trác Cẩn Khác.

“Hiên Viên Kiệt, biết không, phòng ngự của ta, là vì khắc chế bản thân không tùy ý động thủ. Bởi vì, ta quá mạnh.” Phòng ngự của y đã từng là vì để bảo hộ chính mình, chẳng qua sau đó lý do lại chính là điều mà y hiện đang nói, đương nhiên lời y, bọn Hiên Viên Kiệt nghe vào vẫn chỉ là tự phụ.

Ánh mắt bọn họ rõ ràng là biểu đạt ý tứ này, Trác Cẩn Khác cũng không biện giải, dùng hành động thực tế chứng minh. Vẫn như cũ là giơ tay, thu hồi bốn ngón, chỉ lưu lại ngón trỏ, vũ động vài cái trong không trung, nhẹ nhàng bâng quơ đến cực điểm, nhưng là tất cả những công kích dị năng kia, bất kể là lửa, hay là nước, vô hình vô trạng, cũng đều như bị thứ gì chém mất. Căn bản là không một ai có thể ngăn cản Trác Cẩn Khác.

Tiến hóa giả công kích xong rồi, lúc này đến lượt Trác Cẩn Khác.

“Ngọn lửa sao? Cũng nếm thử của ta.” Ngọn lửa kim sắc xuất hiện theo lời Trác Cẩn Khác, vừa lúc xuất hiện ở trước mặt mỗi một dị năng giả, trốn, không có cơ hội, cho dù chỉ có sợi tóc đụng phải một chút, mọi người cũng phải nhấm nháp tư vị của ngọn lửa kim sắc. Ngọn lửa không làm bỏng rát thân thể bọn họ, nhưng là một cổ đau đớn phát ra từ linh hồn bỏng cháy lại làm mọi người kêu la thảm thiết, thê lương đến khiến cho người không hưởng thụ đến cũng đều sởn cả tóc gáy, ngay cả Hiên Viên Kiệt cũng nhịn không được mà kêu hai tiếng. Bỏng vốn dĩ đã là phi thường đau rồi, huống chi là từ thiêu đốt linh hồn.

“Như thế nào, nỗi đau đớn của thiêu đốt linh hồn?” Trác Cẩn Khác như là một vị chủ nhân hiếu khách, hỏi tư vị của mọi người. Chỉ là hiện trường sẽ không có ai trả lời y. Đau là đương nhiên, chẳng qua Trác Cẩn Khác cũng không quá phận, chỉ khiến cho bọn họ cảm thụ một chút mà thôi, một đám thở hổn hển, nhưng vẫn không có chuyện gì cả.

Trác Cẩn Khác đã đến gần Hiên Viên Kiệt, những người khác, bao gồm cả Trưởng Tôn Kỳ và Nam Cung Việt đều bởi vì nỗi đau mới vừa rồi mà sinh ra bóng ma nồng đậm đối với Trác Cẩn Khác, thời điểm nhìn đến Trác Cẩn Khác, theo bản năng lui về phía sau, chỉ có Hiên Viên Kiệt, lại không có bất cứ sợ hãi gì, ngược lại ngay tại thời điểm Trác Cẩn Khác tiếp cận hắn, áp dụng phản kích vật lộn cận chiến kịch liệt.

“Cận chiến, không tồi, đáng tiếc, vẫn là kém quá xa.” Luận cận chiến, đã từng nhậm chức Sở Phán Quyết Tông Giáo, từng tham dự thánh chiến, từng ám sát, từng quyết đấu chính diện, Trác Cẩn Khác đương nhiên phi thường am hiểu, hơn nữa còn phi thường cường hãn.

Trác Cẩn Khác nhẹ nhàng tránh đi mấy chiêu của Hiên Viên Kiệt, sau đó lắc mình tới phía sau Hiên Viên Kiệt, duỗi tay, đè đầu Hiên Viên Kiệt lại, dùng sức, bản thân cũng ngồi xổm xuống, ấn đầu Hiên Viên Kiệt xuống mặt đất, lực đạo to lớn, mặt đất cũng nứt ra hoa văn mạng nhện.

Bị đối đãi như vậy tuy rằng trên thân thể Hiên Viên Kiệt không có bị thương nghiêm trọng, nhưng trên tâm lý lại đang nhận đả kích rất lớn, khuất nhục, khuất nhục thật sâu, sau khi Trác Cẩn Khác buông tay, Hiên Viên Kiệt vẻ mặt máu, dính bụi đất bò dậy, ánh mắt âm lãnh căm hận nhìn Trác Cẩn Khác, ngoài miệng vẫn không buông tha người nói, “Thực lực chân thật của ngươi chỉ có như vậy? Chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi.”

“Là tầm mắt thấp kém cỡ nào, mới khiến ngươi ảo giác, đây là thực lực chân thật của ta.”

.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Giáo Hoàng Phản Nghịch

Số ký tự: 0