Giáo Hoàng Phản Nghịch

Chương 76

Vô Thố Thương Hoàng

2024-11-20 21:13:32

Hiên Viên Kiệt đương nhiên là rất vui lòng lắng nghe, tuy rằng Trác Cẩn Khác dùng chính là ngôi thứ ba, nhưng bọn họ đều biết rõ, vai chính trong câu chuyện là ai. Hơn một giờ, nhân sinh hơn 300 năm của một người, liền nói xong. Rất nhiều tình tiết, Trác Cẩn Khác không có nói quá kỹ càng tỉ mỉ, nhưng Hiên Viên Kiệt lại có thể từ đó mà nhìn ra được đến cuối cùng, Trác Cẩn Khác đã trả giá bao nhiêu, so với y, hết thảy mọi thứ mà hắn có được đều thật sự quá mức dễ dàng.

Một tiểu tử ra đời trong một xóm nghèo, không có bất cứ một năng lực gì, chẳng sợ y có ý thức của người xuyên việt, nhưng tại một dị thế giới có giá trị vũ lực cực cao, muốn sinh tồn lại không phải là chuyện dễ dàng gì. Thức tỉnh năng lực thứ nhất, trà trộn vào giáo đình, chuyện xưa để lộ ra rất nhiều âm u, sau ánh huy hoàng, lại thiết kế hãm hại thần minh, cuối cùng bị chúng bạn xa lánh.

Cuộc đời của Trác Cẩn Khác ở dị thế chính là bộ bộ kinh tâm*, hồi tưởng lại bản thân, trước khi còn chưa có trưởng thành, đã có Trác Cẩn Khác cố ý giữ gìn, mà Trác Cẩn Khác thì sao, y chẳng thể dựa vào ai cả, chỉ có chính y. Trước khi còn chưa có thành thục, đã có gan thiết kế hãm hại thần minh, hắn thì sao, đứng trước âm mưu quỷ kế căn bản là không có cách nào ứng phó được, ngại với đủ loại quan hệ, khắc chế là đa số.

*bộ bộ kinh tâm: Tra gg toàn là nói về phim ảnh, thú thực là nó nổi tiếng nhưng ta chưa từng xem tập nào ^^. Kết hợp baidu+gg dịch, cụ thể cụm từ này có nghĩa từng bước mà giật cả mình

Một người thành công, cũng sẽ không bởi vì thế giới thay đổi mà thay đổi theo, bởi vì trước sau vẫn chỉ là người đó mà thôi, ngươi không có được tố chất để thành công, thì cho dù có đổi sang một thế giới khác, cũng sẽ không thành công. Người xuyên việt nhất định sẽ có nhân sinh huy hoàng, tình huống kia cũng chỉ trong tiểu thuyết mới có được. Người của dị thế giới, không hề thua kém người thế giới hiện đại một chút nào cả, bằng vào tâm tính cùng trí tuệ của người thường, sao có thể lo lắng chu toàn tại một hoàn cảnh phức tạp như vậy được. Cho dù không có xuyên qua trải qua dị thế, Trác Cẩn Khác vẫn như cũ có thể bằng vào chính bản thân mà tạo dựng được một phen sự nghiệp to lớn tại mạt thế, chỉ là cần tiêu tốn thời gian rất dài để bản thân thành thục mà thôi.

Hiên Viên Kiệt nhìn Trác Cẩn Khác, sau khi nghe được chuyện xưa của Trác Cẩn Khác, trong lòng hắn khá là bội phục Trác Cẩn Khác, người này cường đại cũng không phải là không có lý do gì. Tự hỏi chính mình, nếu như đổi sang một thế giới khác, hắn có thể nào cũng có được lá gan dám tính kế thần minh tựa như Trác Cẩn Khác hay không. Hắn sẽ, nếu như không có lá gan như vậy, thì hắn có tư cách gì để khiến Trác Cẩn Khác nhìn với con mắt khác cơ chứ. Hắn sẽ không hạ thấp đi bản thân, bởi vì hắn được Trác Cẩn Khác nhìn trúng, hạ thấp đi chính mình, cũng là đang hạ thấp đi tầm mắt của Trác Cẩn Khác.

“Tới rồi.” Chuyện xưa kể xong, Trác Cẩn Khác nhuận nhuận cổ họng, sau đó đột nhiên nói. Hiên Viên Kiệt ngẩng đầu, nhìn sao trời tráng lệ, xẹt qua một vệt lại một vệt quỹ đạo màu bạc, mưa sao băng đã tới. Đột nhiên, Hiên Viên Kiệt cảm giác được cánh tay của mình bị bắt lấy, nhìn về phía Trác Cẩn Khác, nụ cười kia không ổn cực kỳ. Khi hắn bị ném vào trong thú triều, bị rớt xuống từ trên không trung ba vạn thước Anh, bị ném ra khỏi vòng phòng ngự ở hai vạn dặm dưới đáy biển, Trác Cẩn Khác cũng cười giống như vậy, không đúng, chính là cười như thế. “Chúng ta đi hứng sao băng thôi.”

“Chờ một chút.” Lời nói của Hiên Viên Kiệt bị gió xé tan, Trác Cẩn Khác đã mang theo hắn di động bằng tốc độ cực nhanh mà đi lên bầu trời, tới nơi trời cao còn cao hơn cả ba vạn thước Anh, cũng may hiện giờ thực lực đã đủ mạnh, ở độ cao như vậy, cũng không khiến cho Hiên Viên Kiệt hít thở không thông.

Chỉ là sau khi gió mạnh tan hết, thời điểm mở mắt ra, nhiệt độ trên đỉnh đầu làm cho Hiên Viên Kiệt theo bản năng mà ngẩng đầu lên, một tảng đá lớn chừng một quả dưa hấu kéo theo ngọn lửa đã đang bay về phía hắn, Hiên Viên Kiệt vội vàng né tránh, sao băng chịu lực hấp dẫn của mặt đất, không có quẹo về đuổi theo Hiên Viên Kiệt, mà cứ tiếp tục rớt xuống mặt đất. Tiếp tục bị ngọn lửa thiêu đốt, sau khi rớt xuống trên mặt đất, cũng sẽ không tạo thành nguy hiểm gì, chỉ cần không phải giống như Hiên Viên Kiệt vừa rồi, bị đập ngay chóc đỉnh đầu là được.

Sau khi đã đứng lại vững vàng trên bầu trời, Hiên Viên Kiệt lập tức phẫn nộ nhìn về phía Trác Cẩn Khác. “Lại tới nữa.” Trác Cẩn Khác cười cười chỉ thẳng hướng lên trên, Hiên Viên Kiệt ngẩng đầu, lập tức biến sắc. Đây quả nhiên là mưa sao băng, từng viên sao băng kích cỡ không đều nhau, lại sẽ không tạo thành nguy hại gì đối với mặt đất đang rơi về hướng bên này.

Bởi vì quỹ đạo tinh cầu đã chếch đi, chỗ mưa sao băng này mới có thể xuất hiện dày đặc như thế, có thế lực cơ cấu thiên văn cỡ lớn, cũng thăm dò được mưa sao băng sẽ xuất hiện, vì để tránh cho lại lần nữa gặp tai hoạ, đã hợp tác với nhau, tiêu diệt những mảnh sao băng nhỏ này, thông qua vệ tinh, bọn họ cũng thấy được Giáo Hoàng Trác Cẩn Khác và Hiên Viên Kiệt xuất hiện ở phía dưới mưa sao băng. Trong lòng khẽ buông lỏng, lấy thực lực của Trác Cẩn Khác chỗ mưa sao băng này là tuyệt đối không thành vấn đề.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trận mưa sao băng này không có tạo thành bao nhiêu phá hoại, cho dù không có Trác Cẩn Khác can thiệp vào, nguy hại gây ra đối với thế giới cũng sẽ không lớn, lại không cản trở đại thế, nên dù y có ra tay thì cũng không tính là vi phạm điều ước thánh đường, vừa lúc đang nhàm chán, liền mang theo Hiên Viên Kiệt cùng nhau đi hứng sao băng chơi thôi.

Trác Cẩn Khác chơi rất nhẹ nhàng, chỉ khổ cho Hiên Viên Kiệt lại không như thế, không khí loãng, chỉ đủ để duy trì sinh mệnh của mình, để đứng vững vàng ở trên độ cao như vậy, Hiên Viên Kiệt đã phi thường cố sức rồi, còn phải phân thần đối kháng với mưa sao băng nữa. Một trận mưa sao băng qua đi, Hiên Viên Kiệt liền nằm bẹp xuống đất. Hắn chỉ biết, đi theo Trác Cẩn Khác nhàm chán ra ngoài chơi là nhất định sẽ không có chuyện tốt.

Một lần nữa trở về mặt đất, Hiên Viên Kiệt cũng không có cường thế chống đỡ đứng dậy, cả người nằm liệt trên mặt đất, thanh âm nghẹn ngào, bất mãn nói với Trác Cẩn Khác, “Ngươi chỉ ỷ vào kinh nghiệm mà khi dễ ta.” Bất luận là chính hắn, hay là Trác Cẩn Khác thì cũng chỉ nghe được bất mãn, mà không hề phát hiện được hương vị làm nũng ở trong đó.

“Hiện tại không khi dễ ngươi, chờ về sau ngươi mạnh lên thì sẽ không còn cơ hội nữa rồi.” Trác Cẩn Khác không có phủ nhận là y đang cố ý khi dễ Hiên Viên Kiệt, ai bảo giữa bọn họ có thù oán chứ. Trác Cẩn Khác duỗi cái eo lười một cái, “Chơi mệt mỏi quá, ta trở về nghỉ ngơi đây, tạm biệt.”

Tay khoát lên, liền vẽ ra không gian, nhấc chân đi vào, chào Hiên Viên Kiệt một tiếng, liền biến mất, chỉ để lại Hiên Viên Kiệt một mình nằm trên mặt đất. Không khí rét lạnh, lại đang ở trên núi, Hiên Viên Kiệt nằm một mình miễn bàn là có bao nhiêu thê lương, “Trác Cẩn Khác!” Hiên Viên Kiệt rít gào lên trời, rất là tức giận đối với hành vi của Trác Cẩn Khác, hắn thật sự rất hối hận, sao mình lại đột nhiên động kinh vứt bỏ đi nhuyễn ngọc ôn hương, chạy tới chơi đùa với Trác Cẩn Khác vầy nè.

Trở lại thánh đường, Trác Cẩn Khác phảng phất giống như nghe được, không, y chắc chắn nghe được, chỉ là thế thì sao chứ, sung sướng nở nụ cười. Tắm nước nóng, đắp chăn ấm áp, ngủ.

Thật vất vả mới khôi phục được, Hiên Viên Kiệt chống đỡ về đến nhà, cũng tắm một cái, rồi nằm vật trên giường ngủ, chẳng qua lúc hắn trở về đến nơi thì trời đã sáng lên, đến giờ phải đi làm việc, hắn lại chậm chạp không đến, cho nên người tìm hắn liền dùng di động gọi qua đánh thức hắn, vừa mới chợp mắt được một lúc đã tỉnh thành ra ngữ khí của Hiên Viên Kiệt phi thường không tốt, sau khi chuyển được, trực tiếp quăng một câu, “Cút.” Liền cắt đứt điện thoại, trực tiếp tắt máy, chẳng để ý gì nữa mà tiếp tục ngủ.

“Hôm nay A Kiệt sẽ không tới.” Quấy rầy Hiên Viên Kiệt ngủ đúng là Trưởng Tôn Kỳ, chỉ bằng nghe ngữ khí kia của Hiên Viên Kiệt, Trưởng Tôn Kỳ liền biết ngay kết quả, nói với mọi người một chút, rồi nên làm gì thì đi làm thôi.

Sau đó, Hiên Viên Kiệt áp suất thấp tận mấy ngày, cho dù rất chi là tò mò rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng vào lúc này Nam Cung Việt cũng không dám đi hỏi Hiên Viên Kiệt, Trác Cẩn Khác cũng biết mấy ngày nay tâm tình Hiên Viên Kiệt phi thường không tốt, nên đều không hề xuất hiện ở trước mặt Hiên Viên Kiệt, Hiên Viên Kiệt một bụng tức giận, lại chỉ có thể phát tiết trên những người vô tội khác, gần đây tất cả những ai đi ngang qua bên người Hiên Viên Kiệt, thật đúng là chẳng dám thở mạnh một tí nào luôn.

Lại qua một đoạn thời gian, Hiên Viên Kiệt mới tiêu lửa nộ đi, Trác Cẩn Khác tính đúng thời điểm, lại lui tới bên người Hiên Viên Kiệt. Lần lượt lặp lại như vậy, một ngày nọ Nam Cung Việt đột nhiên nói với Hiên Viên Kiệt một cái đề tài phi thường kỳ diệu, “A Kiệt, không phải là tên kia yêu thầm cậu chứ?” Nam Cung Việt não động bung trời, cũng chẳng biết nghĩ kiểu gì mà đưa ra kết luận như thế.

Trưởng Tôn Kỳ cạn lời nhìn Nam Cung Việt, cảm thấy thật không hiểu làm sao mà mình lại làm bạn với tên ngốc này được, Hiên Viên Kiệt dùng biểu tình vặn vẹo như thấy quỷ mà nhìn Nam Cung Việt, “Cậu lấy cái kết luận này từ chỗ nào ra vậy hả?” Đường về đại não của Nam Cung Việt rốt cuộc là được cấu thành kiểu gì thế.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Rất nhiều điểm nha.” Nam Cung Việt một bộ rất có lý, nghiêm túc nói với hai tên bạn tốt, “Cậu xem đi, cậu diện mạo xuất sắc, năng lực lại mạnh, ưu tú đến mức khiến cho tên kia đi theo rình coi A Kiệt lâu như vậy, dưới chú ý yên lặng, liền bị sự ưu tú của cậu hấp dẫn, chuyện này rất bình thường mà.” Thế đạo hiện giờ, đã không còn phản đối đồng tính yêu nhau nữa, dù cho Trác Cẩn Khác có thật sự có ý đồ với Hiên Viên Kiệt, thì cũng sẽ chẳng có ai nói gì hết.

“Ha.” Hiên Viên Kiệt cười lạnh một tiếng, “Y khiến cho tớ thảm như vậy, cái này gọi là yêu thầm tớ à?” Lời Nam Cung Việt nói hoàn toàn không thuyết phục được Hiên Viên Kiệt, Trưởng Tôn Kỳ ở một bên cũng lắc đầu không thôi. Trác Cẩn Khác quan sát, ở trong tư duy bình thường, chính là đang chú ý đến đối thủ tương lai, nếu đổi thành bọn họ, bọn họ cũng sẽ chú ý giống như vậy, phải lý giải đối thủ tương lai cho thật rõ ràng.

“Đây mới là chứng cứ mấu chốt.” Nam Cung Việt không có bị đả kích đến, dùng biểu tình như đoán đúng rồi mà tiếp tục nói, “Chúng ta đều biết, cậu chẳng có hứng thú gì đối với nam tính cả, như vậy tên kia phải dựa vào cái gì để hấp dẫn cậu đây? Lưu lại một ấn tượng sâu sắc cho cậu. Từ một tên gia hỏa mà cậu khinh thường đột nhiên biến thành tồn tại mà cậu không thể không ngước nhìn lên, ấn tượng này quá đủ sâu sắc rồi. Hiện tại, không phải là cậu đã không thể quên được tên kia rồi hay sao?” Nam Cung Việt hỏi lại.

Hiên Viên Kiệt đen mặt, đó chính là lịch sử đen tối mà hắn không muốn nhắc đến nhất.

“Tên kia làm cậu thảm như vậy, chính là vì khiến cho ấn tượng của cậu càng thêm khắc sâu, khiến cậu vĩnh viễn cũng không thể quên được y, thích chính là đi khi dễ người, không phải cũng có cách thích này hay sao. Tớ dám khẳng định đó, A Kiệt, tên kia nhất định là yêu thầm cậu rồi.” Nam Cung Việt gật đầu, cảm thấy suy nghĩ của mình chính xác quá xá, gã cảm thấy gã vừa phát hiện ra một bí mật cực lớn nha.

“Nhàm chán quá sức.” Hiên Viên Kiệt trực tiếp quẳng Nam Cung Việt lại rồi đi trở về. Trưởng Tôn Kỳ cũng đồng dạng như thế.

“Uy uy, sao các cậu lại không tin chứ hả, chẳng lẽ tớ nói sai rồi sao?” Nam Cung Việt nhìn hai tên bạn tốt vô tình vô nghĩa, hai người đều không nhận ra, Nam Cung Việt cũng chỉ có một mình thở dài, bi ai mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh.

Buổi tối, Hiên Viên Kiệt có làm cách nào cũng không thể ngủ được, trằn trọc, trong đầu luôn chạy tới chạy lui câu kết luận Trác Cẩn Khác yêu thầm hắn kia của Nam Cung Việt, cậu ta tuyệt đối là nhàm chán quá rồi, thật là vớ vẩn, chỉ là không biết tại vì sao, tư duy vẫn chạy dọc theo cái ý nghĩ mà Nam Cung Việt đã nói, quả nhiên càng nghĩ càng có cảm giác như Trác Cẩn Khác thật sự yêu thầm hắn.

“Sao có thể.” Hiên Viên Kiệt nằm cười lạnh, nhắm mắt lại, ngủ ngủ, chỉ là tư duy vẫn như cũ nghĩ về hướng bên kia. Nếu như Trác Cẩn Khác thật sự yêu thầm hắn thì sao? Vừa nghĩ như vậy, đáy lòng liền đột nhiên dâng lên một loại cảm giác kỳ diệu, quá phức tạp, Hiên Viên Kiệt căn bản là không thể phân biệt được. Không nghĩ nữa không nghĩ nữa, đây là điều không có khả năng. Lặp lại vài lần như thế, Hiên Viên Kiệt mới gian nan ngủ đi.

Chỉ là cái ý niệm yêu thầm này, không biết làm sao, lại vẫn cứ khắc sâu trong lòng Hiên Viên Kiệt, rồi đến tận thời điểm lại lần nữa gặp mặt, mới có thể tùy tiện nói ra như thế.

.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Giáo Hoàng Phản Nghịch

Số ký tự: 0