Chương 93
Vô Thố Thương Hoàng
2024-11-20 21:13:32
Ánh mặt trời thánh đường vĩnh viễn luôn ấm áp, ánh nắng tưới xuống là sắc vàng kim, xuyên qua bóng cây tạo thành những điểm ánh sáng loang lổ, làm màu sắc kim sắc kia càng thêm loá mắt lộng lẫy. Vườn hoa nở rộ những đóa hoa diễm lệ, dưới bóng cây có chiếc ghế nằm, có người đang lười nhác nằm ở nơi đó, chẳng sợ đang ôm một cái Ipad, cũng làm hình ảnh này tràn ngập mỹ cảm.
Ánh mặt trời thẩm thấu qua khe hở lá cây, kim quang nhè nhẹ điểm trên thân thể người nọ, chăn hơi mỏng đắp trên đầu gối. Hiên Viên Kiệt ngơ ngẩn nhìn người nọ, đôi mắt có chút đỏ lên, không phải nhớ mong thành cuồng, mà bởi vì người này đang trong trạng thái suy yếu chưa bao giờ từng có. Màu da kia, tái nhợt như tờ giấy, dưới ánh mặt trời vậy mà lại loãng đến mức cho người ta một loại cảm giác trong suốt. Vừa nhìn, liền biết ngay trạng thái của người này rất không tốt, đặc biệt là khi người nọ thả lỏng Ipad xuống, ho khan vài tiếng, lại càng thêm rõ ràng.
Hiên Viên Kiệt đi nhanh tiến đến, rút lấy Ipad trên tay Trác Cẩn Khác, “Thân thể không tốt, còn xem mấy thứ này, hảo hảo nghỉ ngơi cho tôi.” Hiên Viên Kiệt bá đạo nói.
“Đã lâu không gặp như vậy, câu đầu tiên ngươi nói với ta lại chính là cái này.” Trác Cẩn Khác có chút ngạc nhiên đối với hành vi của Hiên Viên Kiệt, ngay sau đó cũng lập tức hiểu ra, Hiên Viên Kiệt là đang quan tâm y. Người quan tâm đến y có rất nhiều, chỉ là người tỏ vẻ đương nhiên như Hiên Viên Kiệt, hơn nữa còn có lá gan ngăn cản y, lại chẳng hề có một ai.
“Tôi còn đang muốn hỏi đã lâu không gặp như vậy, sao em lại tự biến mình thành như vậy nữa đấy.” Trạng thái suy yếu kia, làm Hiên Viên Kiệt đau lòng khó chịu, hắn chưa bao giờ nghĩ tới rằng, Trác Cẩn Khác cao ngạo, Trác Cẩn Khác cường đại, vậy mà lại sẽ có thời khắc suy yếu như thế, hắn vẫn luôn cho rằng y sẽ vĩnh viễn cường đại chứ? Rốt cuộc là điều gì đã khiến cho Trác Cẩn Khác biến thành như vậy? Trong lòng Hiên Viên Kiệt nổi lên xúc động muốn báo thù cho Trác Cẩn Khác.
“Không có gì, chẳng qua là trùng kích thất bại, bị thương chút thôi.” Trác Cẩn Khác nhẹ nhàng bâng quơ nói. Bế quan mấy năm, chính là vì phá tan chướng ngại, không nghĩ tới lại khó khăn hơn y nghĩ nhiều lắm, bởi vì chuẩn bị không đủ, thiếu chút nữa đã bỏ mạng, nhanh chóng quyết định thà bị thương, mới có thể sống sót được. Có kinh nghiệm lần này, lần sau y nhất định có thể thành công. Trạm kiểm soát gian nan như thế, Trác Cẩn Khác không hề cho rằng chỉ một lần liền thành công luôn, vốn dĩ cũng là ôm ý tưởng nếm thử nên mới làm. Lần nếm thử này, cũng là chuẩn bị để tương lai chính thức phá cửa. Nói tóm lại, y cảm thấy lần này bị thương không thiệt.
Trác Cẩn Khác không phải tồn tại được nhận sủng ái như Hiên Viên Kiệt, con đường trưởng thành của y, đã chú định là sẽ gian khổ hơn Hiên Viên Kiệt nhiều, ngoại trừ đại biểu chủng tộc ra, Hiên Viên Kiệt được thế giới sủng ái, dưới cường vận chiếu cố hắn chỉ biết một đường đi thẳng.
Hiên Viên Kiệt gắt gao mím môi, hắn nói không nên lời, em đã mạnh như vậy rồi, còn muốn cường đại hơn nữa làm gì. Chẳng sợ lời này là tức giận bởi vì lo lắng cho Trác Cẩn Khác nên mới nhất thời nghĩ đến, nhưng hắn lại không có cách nào nói ra được. Cùng là một loại người, trên con đường theo đuổi sự cường đại, hắn và Trác Cẩn Khác đều giống nhau, Trác Cẩn Khác không có nghĩa vụ phải dừng lại tại chỗ để chờ hắn, đến thời điểm thực lực của hắn đạt tới khả năng hiện giờ của Trác Cẩn Khác, lúc đó Trác Cẩn Khác đã cao tới mức độ nào rồi? Hiên Viên Kiệt không biết.
Đặt mông ngồi ở bên người Trác Cẩn Khác, duỗi tay ôm lấy người, trước khi Trác Cẩn Khác muốn giãy giụa, Hiên Viên Kiệt đã nói, “Đừng nhúc nhích, cứ để tôi ôm em như vậy đi.” Thấp giọng thỉnh cầu, đôi tay bao quanh Trác Cẩn Khác càng thêm buộc chặt. Người hắn yêu thương, cường đại mà lại kiên cường, không cần hắn an ủi, không cần hắn ủng hộ, ngạo nghễ với hậu thế. Hắn vì người này mà cảm thấy kiêu ngạo, vì người này mà kiêu ngạo, cũng vì người này mà thấy lo lắng, vì người này mà sợ hãi. Hắn không có cách nào ngăn cản người này truy đuổi sự cường đại hơn, lại sẽ vì gian khổ trên con đường này của y mà sợ hãi, hắn có thể làm được gì đây?
“A Khác, tôi sẽ mạnh lên, sẽ trở nên cường đại hơn em.” Hiên Viên Kiệt thốt ra lời thề bên tai Trác Cẩn Khác, hắn muốn trở nên cường đại hơn Trác Cẩn Khác, như vậy hắn có thể bảo vệ y trên con đường truy đuổi sự cường đại, dù sao cũng sẽ bình thản hơn một ít.
Trác Cẩn Khác hiểu rõ ý tưởng của Hiên Viên Kiệt, nheo nheo mắt, một đường y đi tới, không có ai bảo vệ y, trên con đường gian khổ này, y gặp phải biết bao va va đập đập, từng té ngã qua, từng thất bại qua, từng mất mát qua, từng tuyệt vọng qua, tại những thời điểm đó, chẳng sợ kiêu ngạo như y, cũng đã từng nghĩ tới, nếu như có người có thể nâng đỡ được y. Chỉ là, đó chung quy vẫn chỉ là quá khứ, y đã quen với việc một mình thăm dò rồi, thân là cường giả, y không có mềm yếu.
“Ngươi sẽ không cho rằng ta bị thương trở nên yếu ớt hơn, nên tâm cũng yếu ớt đi đấy chứ?” Trác Cẩn Khác mặc kệ Hiên Viên Kiệt ôm lấy chính mình, khóe miệng cười khẽ.
“Em gia hỏa này, có thể đừng suy nghĩ phức tạp như vậy có được hay không, tôi mới không có nghĩ tới mấy thứ như cháy nhà đi hôi của linh tinh đâu, tôi chỉ là đơn thuần đau lòng em mà thôi. Kết quả bị em nói như vậy, tôi quả thật cũng đang suy xét, nương cơ hội này mà cháy nhà đi hôi của gì đó.” Hiên Viên Kiệt xoắn mi rầu rĩ nói bên tai Trác Cẩn Khác, ở trong lòng A Khác, hắn chính là đê tiện như vậy, luôn có mục đích, nhất thời cầm lòng không đậu đều là có ý đồ khác. Hắn thật sự thất bại, không có nguyên tắc, là một tên cặn bã bại hoại như vậy hay sao? Hiên Viên Kiệt mới không cảm thấy thế.
“Thật là xin lỗi.” Xin lỗi chẳng hề có chút thành ý nào, “Ta chính là người như vậy.” Cảm thấy không thích thì đừng có yêu nữa.
“Không sao hết, tôi chính là yêu em như thế.” Hiên Viên Kiệt nhân cơ hội thổ lộ, lời ngon tiếng ngọt, hắn mới sẽ không rơi vào bẫy rập của Trác Cẩn Khác đâu. Trong thời gian nói mấy câu, hiếm khi được ôn nhu, lại có cơ hội ôm người trong lòng như vậy, hắn bắt đầu động tay động chân.
“Cho rằng hiện tại ta bị thương, liền không thể thắng được ngươi sao?” Trác Cẩn Khác chấn bay Hiên Viên Kiệt đi, nở ra nụ cười ấm áp gió xuân, nhưng lại khẳng định là vẻ hắc ám đối với Hiên Viên Kiệt. Xốc chăn mỏng lên, ngồi dậy trên ghế, “Đi theo ta.” Chỉ là ho khan vài tiếng, khí thế đã không còn mạnh như trước kia nữa.
“Làm ơn đừng có khiến bản thân vất vả nữa.” Hiên Viên Kiệt đã quen thân thể chính mình chất đầy thương tích, lại luyến tiếc Trác Cẩn Khác vì dạy dỗ mình mà bị mệt mỏi, người có thương tích trong người, vẫn là nên hảo hảo nghỉ ngơi thì hơn.
“Yên tâm, cho dù ta có bị trọng thương chỉ còn lại một hơi, thắng ngươi cũng rất dư dả.” Trác Cẩn Khác biết Hiên Viên Kiệt đang lo lắng cho tình huống thân thể của mình, cũng không có vì thế mà cảm động, ngược lại còn nói cho Hiên Viên Kiệt sự thật nào đó. Thực lực của Hiên Viên Kiệt thực không tồi, chỉ là đáng tiếc, vẫn còn kém xa y nhiều nhiều lắm.
Tuy y bị thương, nhưng phòng ngự ở các nơi thánh đường cũng không có nơi lỏng, liền biết ngay lần thương tổn này không có tạo thành ảnh hưởng căn bản đối với thực lực của y. Thực lực của Hiên Viên Kiệt tuy đã có thể đánh đồng với sứ đồ, nhưng có thể chế tạo ra quân đoàn sứ đồ, thực lực tổng thể không phải chỉ trên các sứ đồ, mà là trên cả quân đoàn sứ đồ.
Như cũ là cường thế tựa như nghiền áp, Hiên Viên Kiệt lại lần nữa bại trận, nhưng tốt hơn trước kia chính là, vết thương trên người hắn không có nặng như trước nữa, thời điểm kết thúc, hắn không phải nằm, mà là có thể ngồi dựa, đây cũng coi như là tiến bộ rồi. Ít nhất Trác Cẩn Khác đã thừa nhận Hiên Viên Kiệt có tiến bộ, trong thời gian bế quan y không hề chú ý đến Hiên Viên Kiệt một chút nào, nhưng thấy trình độ hiện tại của Hiên Viên Kiệt, trong thời gian đó hẳn là đã từng tiến hành hai đến ba trận chiến đại biểu chủng tộc rồi.
Sau khi khôi phục tinh lực, Hiên Viên Kiệt chậm rãi chữa khỏi bản thân, vẫn chưa có rời khỏi thánh đường, mà lựa chọn ở lại chỗ này, tìm được Marty, cô bé thị nữ thủ tịch của Trác Cẩn Khác. Nhìn Marty đã lớn lên, đã triển lộ vẻ đẹp nữ tính, Hiên Viên Kiệt thừa nhận trong lòng mình khá là ê ẩm, hơn nữa còn có chút cảm xúc bạo ngược. A Khác nhà hắn vốn dĩ đã yêu thương Marty, cô nương này trưởng thành lại xinh đẹp như vậy, còn ở gần A Khác nhà hắn như thế, lỡ như A Khác nhà hắn động tâm thì làm sao bây giờ. Trên lý trí tuy nói chuyện này là không có khả năng, nhưng trên cảm tính thì vẫn cứ lo lắng sợ hãi, hơn nữa còn ghen.
Chịu đựng chua chát trong lòng, Hiên Viên Kiệt hỏi tình huống của Trác Cẩn Khác, khi biết được không có ai trị liệu cho Trác Cẩn Khác, Hiên Viên Kiệt cuối cùng vẫn nhịn không được mà phóng ra ánh mắt hàn băng đối với Marty, “Cô thân là thị nữ thủ tịch của y, sao lại không khuyên nhủ y hả?”
“Giáo Hoàng nói vết thương của ngài ấy không ai có thể trị được, chỉ có bản thân mới có thể khôi phục.” Marty không phải chưa từng khuyên qua, chỉ là vô dụng mà thôi.
“Không ai có thể trị, vậy cô không biết chuẩn bị nhiều đồ dinh dưỡng có lợi đối với thân thể cho A Khác à.” Hiên Viên Kiệt trong lòng nghĩ thương thế của Trác Cẩn Khác rốt cuộc là chuyện như thế nào vậy, vậy mà ngay cả trị liệu cũng không ai có thể làm được, lại thầm hận bản thân vô năng, không giúp được Trác Cẩn Khác, thuận tiện giận chó đánh mèo đánh tới trên người Marty.
“Em có chuẩn bị, nhưng Giáo Hoàng không ăn.” Chuyện như thế sao Marty không thể nghĩ ra được chứ.
“Cô không biết tùy tiện thêm chút ẩm thực, làm cho ăn ngon chút sao.” Nghĩ đến đống nước súp hồi trước bị mẫu thân thân ái rót cho ngập mặt, Hiên Viên Kiệt có thể cảm nhận được tâm tình không muốn ăn của Trác Cẩn Khác, nhưng thân thể không tốt, nên mấy thứ này nhất định phải ăn. “Thoi, chắc mấy người cũng không làm được, để tôi làm.” Kiểu người nước ngoài như Marty bọn họ, làm sao hiểu được sự tinh túy bác đại tinh thâm trong ẩm thực của bổn quốc cơ chứ, vẫn là để hắn tới làm đi, bảo đảm làm được ăn ngon mỹ vị.
Ban ngày, Trưởng Tôn Kỳ và Nam Cung Việt tới tìm Hiên Viên Kiệt, bọn họ vốn tưởng rằng bên kia không có tin tức Trác Cẩn Khác xuất quan, hôm nay Hiên Viên Kiệt hẳn là sẽ ở nhà, chút thời gian tối hôm qua căn bản là không đủ để bọn họ ôn chuyện, Trưởng Tôn Kỳ hiếm có khi gác công tác qua một bên, giành ra một chút thời gian tới tụ tập với Hiên Viên Kiệt, kết quả thời điểm cùng Nam Cung Việt đến Hiên Viên gia, lại biết được Hiên Viên Kiệt không có nhà. Hắn đi nơi nào? Trưởng Tôn Kỳ và Nam Cung Việt ngay cả hỏi cũng không thèm hỏi, ngoại trừ đi xem Trác Cẩn Khác ra, Hiên Viên Kiệt còn có thể đi nơi nào được nữa?
Hiên Viên phu nhân biết Trưởng Tôn Kỳ và Nam Cung Việt tới chơi, làm khách quen của Hiên Viên gia, bạn tốt của con trai, Hiên Viên phu nhân rất quen thuộc đối với hai người bọn họ, hơn nữa luận gia thế bối cảnh, Hiên Viên phu nhân cũng coi bọn họ như là một nửa con trai. Thời điểm Trưởng Tôn Kỳ và Nam Cung Việt rời đi, Hiên Viên phu nhân lại nhìn chằm chằm vào bóng dáng bọn họ.
“Ông có cảm thấy ánh mắt Hiên Viên phu nhân nhìn chúng ta có chút kỳ quái không vậy?” Sau khi Nam Cung Việt rời khỏi Hiên Viên gia, mới dám hỏi Trưởng Tôn Kỳ, ngay cả gã cũng phát hiện ra, không có lý nào Trưởng Tôn Kỳ lại không phát hiện được.
“Là rất kỳ quái.” Trưởng Tôn Kỳ đương nhiên cũng phát hiện, chỉ là rốt cuộc là vì cái gì, Trưởng Tôn Kỳ lại không thể nghĩ ra được lý do.
Từ sau khi Hiên Viên phu nhân biết được con trai mình thích nam nhân, trong lòng Hiên Viên phu nhân liền sinh ra quan niệm khác thường đối với hai người Trưởng Tôn Kỳ và Nam Cung Việt trước kia luôn chơi đùa rất tốt với con trai mình. Bà hoài nghi, hai đứa này có phải là đối tượng của con trai mình hay không. Trước kia không có dấu hiệu không đại biểu rằng không có khả năng, không thấy trước kia Hiên Viên Kiệt chỉ yêu nữ nhân, hiện tại lại coi trọng nam nhân hay sao. Cũng hoặc là tình cảm của Trưởng Tôn Kỳ và Nam Cung Việt đối với con trai mình sâu sắc như vậy, có thể cũng sinh ra biến chất linh tinh gì đó hay không. Tóm lại, hiện tại đầu óc Hiên Viên phu nhân loạn cực kỳ.
Ánh mặt trời thẩm thấu qua khe hở lá cây, kim quang nhè nhẹ điểm trên thân thể người nọ, chăn hơi mỏng đắp trên đầu gối. Hiên Viên Kiệt ngơ ngẩn nhìn người nọ, đôi mắt có chút đỏ lên, không phải nhớ mong thành cuồng, mà bởi vì người này đang trong trạng thái suy yếu chưa bao giờ từng có. Màu da kia, tái nhợt như tờ giấy, dưới ánh mặt trời vậy mà lại loãng đến mức cho người ta một loại cảm giác trong suốt. Vừa nhìn, liền biết ngay trạng thái của người này rất không tốt, đặc biệt là khi người nọ thả lỏng Ipad xuống, ho khan vài tiếng, lại càng thêm rõ ràng.
Hiên Viên Kiệt đi nhanh tiến đến, rút lấy Ipad trên tay Trác Cẩn Khác, “Thân thể không tốt, còn xem mấy thứ này, hảo hảo nghỉ ngơi cho tôi.” Hiên Viên Kiệt bá đạo nói.
“Đã lâu không gặp như vậy, câu đầu tiên ngươi nói với ta lại chính là cái này.” Trác Cẩn Khác có chút ngạc nhiên đối với hành vi của Hiên Viên Kiệt, ngay sau đó cũng lập tức hiểu ra, Hiên Viên Kiệt là đang quan tâm y. Người quan tâm đến y có rất nhiều, chỉ là người tỏ vẻ đương nhiên như Hiên Viên Kiệt, hơn nữa còn có lá gan ngăn cản y, lại chẳng hề có một ai.
“Tôi còn đang muốn hỏi đã lâu không gặp như vậy, sao em lại tự biến mình thành như vậy nữa đấy.” Trạng thái suy yếu kia, làm Hiên Viên Kiệt đau lòng khó chịu, hắn chưa bao giờ nghĩ tới rằng, Trác Cẩn Khác cao ngạo, Trác Cẩn Khác cường đại, vậy mà lại sẽ có thời khắc suy yếu như thế, hắn vẫn luôn cho rằng y sẽ vĩnh viễn cường đại chứ? Rốt cuộc là điều gì đã khiến cho Trác Cẩn Khác biến thành như vậy? Trong lòng Hiên Viên Kiệt nổi lên xúc động muốn báo thù cho Trác Cẩn Khác.
“Không có gì, chẳng qua là trùng kích thất bại, bị thương chút thôi.” Trác Cẩn Khác nhẹ nhàng bâng quơ nói. Bế quan mấy năm, chính là vì phá tan chướng ngại, không nghĩ tới lại khó khăn hơn y nghĩ nhiều lắm, bởi vì chuẩn bị không đủ, thiếu chút nữa đã bỏ mạng, nhanh chóng quyết định thà bị thương, mới có thể sống sót được. Có kinh nghiệm lần này, lần sau y nhất định có thể thành công. Trạm kiểm soát gian nan như thế, Trác Cẩn Khác không hề cho rằng chỉ một lần liền thành công luôn, vốn dĩ cũng là ôm ý tưởng nếm thử nên mới làm. Lần nếm thử này, cũng là chuẩn bị để tương lai chính thức phá cửa. Nói tóm lại, y cảm thấy lần này bị thương không thiệt.
Trác Cẩn Khác không phải tồn tại được nhận sủng ái như Hiên Viên Kiệt, con đường trưởng thành của y, đã chú định là sẽ gian khổ hơn Hiên Viên Kiệt nhiều, ngoại trừ đại biểu chủng tộc ra, Hiên Viên Kiệt được thế giới sủng ái, dưới cường vận chiếu cố hắn chỉ biết một đường đi thẳng.
Hiên Viên Kiệt gắt gao mím môi, hắn nói không nên lời, em đã mạnh như vậy rồi, còn muốn cường đại hơn nữa làm gì. Chẳng sợ lời này là tức giận bởi vì lo lắng cho Trác Cẩn Khác nên mới nhất thời nghĩ đến, nhưng hắn lại không có cách nào nói ra được. Cùng là một loại người, trên con đường theo đuổi sự cường đại, hắn và Trác Cẩn Khác đều giống nhau, Trác Cẩn Khác không có nghĩa vụ phải dừng lại tại chỗ để chờ hắn, đến thời điểm thực lực của hắn đạt tới khả năng hiện giờ của Trác Cẩn Khác, lúc đó Trác Cẩn Khác đã cao tới mức độ nào rồi? Hiên Viên Kiệt không biết.
Đặt mông ngồi ở bên người Trác Cẩn Khác, duỗi tay ôm lấy người, trước khi Trác Cẩn Khác muốn giãy giụa, Hiên Viên Kiệt đã nói, “Đừng nhúc nhích, cứ để tôi ôm em như vậy đi.” Thấp giọng thỉnh cầu, đôi tay bao quanh Trác Cẩn Khác càng thêm buộc chặt. Người hắn yêu thương, cường đại mà lại kiên cường, không cần hắn an ủi, không cần hắn ủng hộ, ngạo nghễ với hậu thế. Hắn vì người này mà cảm thấy kiêu ngạo, vì người này mà kiêu ngạo, cũng vì người này mà thấy lo lắng, vì người này mà sợ hãi. Hắn không có cách nào ngăn cản người này truy đuổi sự cường đại hơn, lại sẽ vì gian khổ trên con đường này của y mà sợ hãi, hắn có thể làm được gì đây?
“A Khác, tôi sẽ mạnh lên, sẽ trở nên cường đại hơn em.” Hiên Viên Kiệt thốt ra lời thề bên tai Trác Cẩn Khác, hắn muốn trở nên cường đại hơn Trác Cẩn Khác, như vậy hắn có thể bảo vệ y trên con đường truy đuổi sự cường đại, dù sao cũng sẽ bình thản hơn một ít.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trác Cẩn Khác hiểu rõ ý tưởng của Hiên Viên Kiệt, nheo nheo mắt, một đường y đi tới, không có ai bảo vệ y, trên con đường gian khổ này, y gặp phải biết bao va va đập đập, từng té ngã qua, từng thất bại qua, từng mất mát qua, từng tuyệt vọng qua, tại những thời điểm đó, chẳng sợ kiêu ngạo như y, cũng đã từng nghĩ tới, nếu như có người có thể nâng đỡ được y. Chỉ là, đó chung quy vẫn chỉ là quá khứ, y đã quen với việc một mình thăm dò rồi, thân là cường giả, y không có mềm yếu.
“Ngươi sẽ không cho rằng ta bị thương trở nên yếu ớt hơn, nên tâm cũng yếu ớt đi đấy chứ?” Trác Cẩn Khác mặc kệ Hiên Viên Kiệt ôm lấy chính mình, khóe miệng cười khẽ.
“Em gia hỏa này, có thể đừng suy nghĩ phức tạp như vậy có được hay không, tôi mới không có nghĩ tới mấy thứ như cháy nhà đi hôi của linh tinh đâu, tôi chỉ là đơn thuần đau lòng em mà thôi. Kết quả bị em nói như vậy, tôi quả thật cũng đang suy xét, nương cơ hội này mà cháy nhà đi hôi của gì đó.” Hiên Viên Kiệt xoắn mi rầu rĩ nói bên tai Trác Cẩn Khác, ở trong lòng A Khác, hắn chính là đê tiện như vậy, luôn có mục đích, nhất thời cầm lòng không đậu đều là có ý đồ khác. Hắn thật sự thất bại, không có nguyên tắc, là một tên cặn bã bại hoại như vậy hay sao? Hiên Viên Kiệt mới không cảm thấy thế.
“Thật là xin lỗi.” Xin lỗi chẳng hề có chút thành ý nào, “Ta chính là người như vậy.” Cảm thấy không thích thì đừng có yêu nữa.
“Không sao hết, tôi chính là yêu em như thế.” Hiên Viên Kiệt nhân cơ hội thổ lộ, lời ngon tiếng ngọt, hắn mới sẽ không rơi vào bẫy rập của Trác Cẩn Khác đâu. Trong thời gian nói mấy câu, hiếm khi được ôn nhu, lại có cơ hội ôm người trong lòng như vậy, hắn bắt đầu động tay động chân.
“Cho rằng hiện tại ta bị thương, liền không thể thắng được ngươi sao?” Trác Cẩn Khác chấn bay Hiên Viên Kiệt đi, nở ra nụ cười ấm áp gió xuân, nhưng lại khẳng định là vẻ hắc ám đối với Hiên Viên Kiệt. Xốc chăn mỏng lên, ngồi dậy trên ghế, “Đi theo ta.” Chỉ là ho khan vài tiếng, khí thế đã không còn mạnh như trước kia nữa.
“Làm ơn đừng có khiến bản thân vất vả nữa.” Hiên Viên Kiệt đã quen thân thể chính mình chất đầy thương tích, lại luyến tiếc Trác Cẩn Khác vì dạy dỗ mình mà bị mệt mỏi, người có thương tích trong người, vẫn là nên hảo hảo nghỉ ngơi thì hơn.
“Yên tâm, cho dù ta có bị trọng thương chỉ còn lại một hơi, thắng ngươi cũng rất dư dả.” Trác Cẩn Khác biết Hiên Viên Kiệt đang lo lắng cho tình huống thân thể của mình, cũng không có vì thế mà cảm động, ngược lại còn nói cho Hiên Viên Kiệt sự thật nào đó. Thực lực của Hiên Viên Kiệt thực không tồi, chỉ là đáng tiếc, vẫn còn kém xa y nhiều nhiều lắm.
Tuy y bị thương, nhưng phòng ngự ở các nơi thánh đường cũng không có nơi lỏng, liền biết ngay lần thương tổn này không có tạo thành ảnh hưởng căn bản đối với thực lực của y. Thực lực của Hiên Viên Kiệt tuy đã có thể đánh đồng với sứ đồ, nhưng có thể chế tạo ra quân đoàn sứ đồ, thực lực tổng thể không phải chỉ trên các sứ đồ, mà là trên cả quân đoàn sứ đồ.
Như cũ là cường thế tựa như nghiền áp, Hiên Viên Kiệt lại lần nữa bại trận, nhưng tốt hơn trước kia chính là, vết thương trên người hắn không có nặng như trước nữa, thời điểm kết thúc, hắn không phải nằm, mà là có thể ngồi dựa, đây cũng coi như là tiến bộ rồi. Ít nhất Trác Cẩn Khác đã thừa nhận Hiên Viên Kiệt có tiến bộ, trong thời gian bế quan y không hề chú ý đến Hiên Viên Kiệt một chút nào, nhưng thấy trình độ hiện tại của Hiên Viên Kiệt, trong thời gian đó hẳn là đã từng tiến hành hai đến ba trận chiến đại biểu chủng tộc rồi.
Sau khi khôi phục tinh lực, Hiên Viên Kiệt chậm rãi chữa khỏi bản thân, vẫn chưa có rời khỏi thánh đường, mà lựa chọn ở lại chỗ này, tìm được Marty, cô bé thị nữ thủ tịch của Trác Cẩn Khác. Nhìn Marty đã lớn lên, đã triển lộ vẻ đẹp nữ tính, Hiên Viên Kiệt thừa nhận trong lòng mình khá là ê ẩm, hơn nữa còn có chút cảm xúc bạo ngược. A Khác nhà hắn vốn dĩ đã yêu thương Marty, cô nương này trưởng thành lại xinh đẹp như vậy, còn ở gần A Khác nhà hắn như thế, lỡ như A Khác nhà hắn động tâm thì làm sao bây giờ. Trên lý trí tuy nói chuyện này là không có khả năng, nhưng trên cảm tính thì vẫn cứ lo lắng sợ hãi, hơn nữa còn ghen.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chịu đựng chua chát trong lòng, Hiên Viên Kiệt hỏi tình huống của Trác Cẩn Khác, khi biết được không có ai trị liệu cho Trác Cẩn Khác, Hiên Viên Kiệt cuối cùng vẫn nhịn không được mà phóng ra ánh mắt hàn băng đối với Marty, “Cô thân là thị nữ thủ tịch của y, sao lại không khuyên nhủ y hả?”
“Giáo Hoàng nói vết thương của ngài ấy không ai có thể trị được, chỉ có bản thân mới có thể khôi phục.” Marty không phải chưa từng khuyên qua, chỉ là vô dụng mà thôi.
“Không ai có thể trị, vậy cô không biết chuẩn bị nhiều đồ dinh dưỡng có lợi đối với thân thể cho A Khác à.” Hiên Viên Kiệt trong lòng nghĩ thương thế của Trác Cẩn Khác rốt cuộc là chuyện như thế nào vậy, vậy mà ngay cả trị liệu cũng không ai có thể làm được, lại thầm hận bản thân vô năng, không giúp được Trác Cẩn Khác, thuận tiện giận chó đánh mèo đánh tới trên người Marty.
“Em có chuẩn bị, nhưng Giáo Hoàng không ăn.” Chuyện như thế sao Marty không thể nghĩ ra được chứ.
“Cô không biết tùy tiện thêm chút ẩm thực, làm cho ăn ngon chút sao.” Nghĩ đến đống nước súp hồi trước bị mẫu thân thân ái rót cho ngập mặt, Hiên Viên Kiệt có thể cảm nhận được tâm tình không muốn ăn của Trác Cẩn Khác, nhưng thân thể không tốt, nên mấy thứ này nhất định phải ăn. “Thoi, chắc mấy người cũng không làm được, để tôi làm.” Kiểu người nước ngoài như Marty bọn họ, làm sao hiểu được sự tinh túy bác đại tinh thâm trong ẩm thực của bổn quốc cơ chứ, vẫn là để hắn tới làm đi, bảo đảm làm được ăn ngon mỹ vị.
Ban ngày, Trưởng Tôn Kỳ và Nam Cung Việt tới tìm Hiên Viên Kiệt, bọn họ vốn tưởng rằng bên kia không có tin tức Trác Cẩn Khác xuất quan, hôm nay Hiên Viên Kiệt hẳn là sẽ ở nhà, chút thời gian tối hôm qua căn bản là không đủ để bọn họ ôn chuyện, Trưởng Tôn Kỳ hiếm có khi gác công tác qua một bên, giành ra một chút thời gian tới tụ tập với Hiên Viên Kiệt, kết quả thời điểm cùng Nam Cung Việt đến Hiên Viên gia, lại biết được Hiên Viên Kiệt không có nhà. Hắn đi nơi nào? Trưởng Tôn Kỳ và Nam Cung Việt ngay cả hỏi cũng không thèm hỏi, ngoại trừ đi xem Trác Cẩn Khác ra, Hiên Viên Kiệt còn có thể đi nơi nào được nữa?
Hiên Viên phu nhân biết Trưởng Tôn Kỳ và Nam Cung Việt tới chơi, làm khách quen của Hiên Viên gia, bạn tốt của con trai, Hiên Viên phu nhân rất quen thuộc đối với hai người bọn họ, hơn nữa luận gia thế bối cảnh, Hiên Viên phu nhân cũng coi bọn họ như là một nửa con trai. Thời điểm Trưởng Tôn Kỳ và Nam Cung Việt rời đi, Hiên Viên phu nhân lại nhìn chằm chằm vào bóng dáng bọn họ.
“Ông có cảm thấy ánh mắt Hiên Viên phu nhân nhìn chúng ta có chút kỳ quái không vậy?” Sau khi Nam Cung Việt rời khỏi Hiên Viên gia, mới dám hỏi Trưởng Tôn Kỳ, ngay cả gã cũng phát hiện ra, không có lý nào Trưởng Tôn Kỳ lại không phát hiện được.
“Là rất kỳ quái.” Trưởng Tôn Kỳ đương nhiên cũng phát hiện, chỉ là rốt cuộc là vì cái gì, Trưởng Tôn Kỳ lại không thể nghĩ ra được lý do.
Từ sau khi Hiên Viên phu nhân biết được con trai mình thích nam nhân, trong lòng Hiên Viên phu nhân liền sinh ra quan niệm khác thường đối với hai người Trưởng Tôn Kỳ và Nam Cung Việt trước kia luôn chơi đùa rất tốt với con trai mình. Bà hoài nghi, hai đứa này có phải là đối tượng của con trai mình hay không. Trước kia không có dấu hiệu không đại biểu rằng không có khả năng, không thấy trước kia Hiên Viên Kiệt chỉ yêu nữ nhân, hiện tại lại coi trọng nam nhân hay sao. Cũng hoặc là tình cảm của Trưởng Tôn Kỳ và Nam Cung Việt đối với con trai mình sâu sắc như vậy, có thể cũng sinh ra biến chất linh tinh gì đó hay không. Tóm lại, hiện tại đầu óc Hiên Viên phu nhân loạn cực kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro