Chương 10
Khuyết Danh
2025-04-01 10:16:10
7Ngay khi cửa phòng khách sạn mở ra, tôi bắt đầu... hối hận thật.Rượu cũng tỉnh đi quá nửa. Tôi đứng ở cửa, do dự.Tống Tiếu tựa vào cánh cửa, tay khoanh trước ngực, nheo mắt nhìn tôi:“Vào đi. Không phải chính chị nói muốn đến khách sạn sao?”“Tống Tiếu, tôi…”“Sợ rồi? Hối hận rồi? Mới thế đã run à?” – Khóe môi cậu cong lên, ánh mắt giễu cợt. –“Muộn rồi.”Cậu kéo tôi vào, cạch! – cửa đóng lại.Tôi cảm thấy rượu trong người như bị âm thanh đó đánh thức hoàn toàn!Tôi dựa vào cửa, tim đập thình thịch.Mình đang làm gì thế này? Trước mặt mình là Tống Tiếu – người lạnh lùng, ngạo mạn, khiến người ta không dám thở mạnh ấy!“Sợ không?” – Gương mặt cậu thoắt ẩn thoắt hiện sau làn khói, đôi mắt sắc lạnh, đầy kiêu ngạo.Tôi cắn môi, không dám nói gì.Cậu dập tắt thuốc, tiến lại gần, kéo tôi ôm vào lòng, đẩy sát vào cánh cửa.Hơi thở nóng rực phả lên trán tôi. Tôi sợ đến mức sống lưng cứng đờ.“Tống... Tống Tiếu… cậu định làm gì?”“Còn làm gì? Gái xinh, trai độc thân... ở khách sạn... không làm gì thì chẳng phải phí à?”Ánh mắt lạnh như băng bỗng nhếch mép cười –“Chị sợ à?”Rồi cậu nâng cằm tôi lên, cúi người định hôn xuống.Tôi hoảng quá, trong tích tắc đưa tay che miệng lại—môi cậu dừng ngay trên tay tôi.Môi cậu mềm thật, còn tim tôi thì... sắp nổ tung rồi!“Sao vậy? Không cho hôn?” – Cậu hỏi lạnh lùng –“Hay vẫn chưa quên được cái tên đó?”Tôi không còn tâm trí để nghe câu nào nữa.“Khốn thật! Lẽ ra tôi không nên tin lời chị…”Ngay sau đó, cậu đ.ấ.m mạnh vào tường rầm! – m.á.u chảy rịn ra khiến tôi sợ run lên.Ánh mắt sâu hun hút của cậu nhìn chằm chằm tôi:“Tôi đã nói rồi—tôi, Tống Tiếu, không phải người tốt. Việc tối nay… đáng ra tôi không nên xen vào!”“Tự khóa cửa lại!” – Cậu mở cửa, bỏ đi không thèm ngoái đầu lại.Tiếng bước chân xa dần. Tôi hoàn toàn sụp đổ.Chân mềm nhũn, tôi ngồi bệt xuống đất, ôm gối bật khóc.Tôi không biết là vì sợ cậu, hay vì cả đêm đầy nước mắt và ê chề này khiến tôi vỡ òa...8Hôm sau đi làm, tôi hoàn toàn mất trạng thái.Không hiểu sao, gương mặt Tống Tiếu cứ lởn vởn trong đầu—vẻ lạnh lùng ấy lại mang theo thứ ánh sáng không sao cưỡng lại được.Tống Lạc nhắn WeChat:“Yên Yên, tối qua Tống Tiếu nhắn tin hỏi tớ địa chỉ nhà cậu, nhưng tớ không nói.”“…” – Tôi thừa biết là cậu không nói, không thì làm gì có vụ khách sạn?“Cậu muốn nói gì?”“Tớ muốn hỏi... cậu làm ăn kiểu gì vậy? Tớ giúp cậu hết mức rồi mà sáng nay còn thấy Tống Tiếu ở nhà.”“Cậu à, nó là em trai ruột cậu, ở nhà cậu là lạ lắm sao?”“Ít xàm thôi, cậu biết tớ đang nói gì mà...”“Tống Lạc, có lúc tớ cảm thấy… cậu thật mẹ nó không phải người.”“?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro