Chương 4
Diễn Chỉ
2024-05-31 23:25:48
Trời vẫn còn chưa tối, làm sao có thể náo loạn trên giường? Cù Tiên không kiềm chế được liền dụ dỗ Đào Trĩ rằng chỉ cần thảo luận vài điều. Nhưng tại sao lại phải thả màn giường? Đào Trĩ không hỏi, chỉ nhẹ nhàng tránh ra.
Đầu tiên Cù Tiên cúi xuống hôn lên môi nàng, sau khi chơi đùa với cánh môi, nàng đã mất sức, hắn bắt đầu cởi quần áo nàng một cách nghiêm túc.
Đào Trĩ nhắm mắt lại, xem như tự chuốc lấy thất bại. Nếu hắn muốn phá rối, nàng chỉ có thể thuận theo hắn.
Sau khi cởi bỏ quần áo, nàng cũng không cảm thấy lạnh. Đào Trĩ có chút đần độn về mặt cảm xúc cá nhân, nhưng bây giờ nhắm mắt lại, dường như có thể nhận thấy rõ ràng ánh mắt nóng bỏng rơi xuống người mình. Hắn cứ nhìn nàng như vậy, nhìn thân thể nàng.
Đào Trĩ không khỏi có chút tò mò. Đêm qua, nàng vô cùng nhút nhát, chỉ cảm thấy rằng từ má, cơ thể đến tâm trí của mình đều đang cháy thành một mớ hỗn độn, loạn xạ. Nàng chỉ nhớ rằng cơ thể hắn rất nóng và cứng, và hắn trông khác với bản thân nàng. Chỉ là khác biệt như thế nào, thì nàng đã quên.
Tiếng cởi quần áo dừng lại, nàng không biết hắn đang làm gì, dường như không nhìn nàng nữa. Đào Trĩ muốn lén lút nhìn xem, nhưng khi mở mắt ra, lại bắt gặp đôi mắt sáng lấp lánh như mặt trời ban trưa. Nàng còn thấy một cơ thể với vòm ngực rộng rãi và vòng eo sắc nét, rất khác với nàng, cũng tầng ánh sáng ấm áp trên da, bản thân nàng cũng hiện ra trần trụi trước mặt hắn - hơn cả đêm qua, nàng nhắm mắt lại hoảng loạn, hơi cắn môi. Nhưng lại nghe thấy tiếng hắn cười khẽ, hơi thở ấm áp phả lên vai nàng, hắn nằm trên người nàng, nhẹ nhàng hôn lên bên cổ xinh đẹp của nàng.
Đầu tiên Cù Tiên thắp một ngọn đèn lưu ly trong màn trướng, ánh đèn lập loè, cảnh xuân ẩn hiện, hắn rất hài lòng. Nhìn dáng vẻ thẹn thùng đáng yêu của tiểu nương tử, đang nhắm mắt hoảng loạn sau khi nhìn trộm hắn, hắn liền không khỏi cười khẽ và cúi người hôn nàng.
Hắn nắm lấy bàn tay của Đào Trĩ đang nắm chặt thành giường một cách lo lắng. Đôi bàn tay này, mười ngón tay tinh tế, đẹp như búp măng ngọn hành, lòng bàn tay mềm mại như mây. Hôm nay hắn đã nắm rất nhiều lần sau này còn sẽ nắm vô số lần, chờ đến khi bọn họ đã tuổi già sức yếu hắn cũng vẫn muốn nhắc thêm một lần lúc nhắm mắt xuôi tay. Đặt lên môi nàng một nụ hôn nhẹ nhàng, hắn áp bàn tay nhỏ bé lên ngực mình. Dưới lòng bàn tay là chỗ trái tim hắn đang đập, chấn động nhẹ nhàng truyền tới phía nàng, hắn hài lòng phát hiện thân thể của nàng quả nhiên không còn cứng đờ như vậy nữa.
Dưới lòng bàn tay có một quả tim đập, càng có một thứ đồ chơi nhỏ khác với cơ thể Đào Trĩ. Lúc đầu, nàng không nhận ra, chỉ cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ, nhưng dần dần, Đào Trĩ không thể không cảm nhận được sự tồn tại của phần nhô ra khe khẽ dưới lòng bàn tay mình - đó là một hạt thịt nhỏ và hơi cứng. Nàng nghĩ đến thân thể mình, thật sự rất khác với hắn. Câu hỏi đầu tiên của hắn tối qua cũng được nàng nhớ lại, đây có phải là sự khác biệt giữa âm dương không?
Hắn dẫn dắt tay nàng sờ từ ngực đến cổ, đến cổ họng chỗ hầu kết, rồi lại đi xuống, qua bờ vai thẳng tắp và cánh tay mạnh mẽ, đến phần bụng cơ bắp rõ ràng, tương đối bằng phẳng, nhưng lại dường như có một vài khúc chiết gồ ghề. Hắn đưa tay nàng đi vòng quanh chỗ này, cảm giác mềm dẻo tốt đến mức nàng muốn ở lại lâu hơn một chút. Mặc dù nàng nhắm mắt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được chỗ dưới bàn tay này khác với mình, đôi mắt nàng đã lặng lẽ hé ra khe nhỏ, nàng không thể không muốn nhìn kỹ hơn.
Đôi mắt vừa mở ra, việc đầu tiên là không thể thích ứng với ánh sáng đèn rực rỡ, lông mi hơi run rẩy lóe lên bóng đêm, nàng không kịp nhìn thấy gì, bàn tay đã bị kéo xuống bụi cỏ cây bên dưới. Có một cái bóng ẩn ở đó, nàng không thể nhìn rõ, chỉ cảm thấy như một con quái vật đang ẩn nấp - tay nàng đã chạm vào "con quái vật" kia, nàng lại nhớ câu hỏi thứ hai của hắn đêm qua, cây gậy kỳ lạ này... Nó ở dưới người hắn phải không? Những gì nàng cảm nhận được trong tay dường như có chút mềm mại.
Sau đó, nàng cảm thấy con quái vật kia đang phát triển to lên.
Nàng muốn rút tay về nhưng không thể, hắn kéo nàng cằm nắm lên xuống con quái vật, xoay tròn xung quanh nó, nàng bắt gặp một cái túi rất mềm, còn có hai thứ tròn tròn bên trong đó, nàng nghĩ nó rất thú vị, không thể không muốn xem kỹ nó. Thật đáng tiếc là khi nàng mở mắt ra, thì lại không thể nhìn rõ.
Cảm giác ẩm ướt từ đôi mắt truyền tới, hắn hôn nàng, hắn đã nhận thấy đôi mắt mở của nàng. Đào Trĩ buộc phải ngước mắt lên nhìn Cù Tiên, ánh mắt của hắn là ánh sáng dịu dàng, cảm xúc tuôn trào nhưng nàng không hiểu hết, chỉ có thể phát hiện ra chút động lòng người bên trong. Nhìn kỹ hắn, dường như không quá đáng sợ và khó hiểu như vậy. Nàng muốn nhìn thấy khuôn mặt của hắn.
Cù Tiên thích thấy nàng đang ngắm hắn. Bọn họ nhìn nhau một lúc lâu, tay nàng vẫn luôn bị hắn điều khiển- đã đến lúc chuyển sang bước tiếp theo. Hắn hôn lên môi Đào Trĩ, và âm thanh "chụt" đánh thức tiểu nữ nhân ngốc nghếch đang trầm mê nam sắc.
"Tối qua phu nhân hỏi hai câu, bây giờ đến lượt ta." Khuôn mặt Cù Tiên tỏ ra thong thả ung dung, luôn chân thành và hiếu học. Bàn tay thực hiện động tác lại cực nhanh, cuối cùng rơi vào bầu ngực mềm mại của Đào Trĩ, xoa xoa quả cầu tuyết, cầm nắm quả anh đào. Đào Trĩ cảm thấy ngứa ngáy, lại thoải mái khó tả. Nàng nhìn vẻ mặt của Cù Tiên, thấy hắn hết sức nghiêm túc nhìn ngực mình, có lẽ hắn thật sự rất hiếu học.
Nàng còn cảm thấy dường như hắn rất thích chỗ đó của mình.
Ý nghĩ như vậy chỉ là trong nháy mắt, trái tim Đào Trĩ đã bàn tay Cù Tiên đi xuống, nàng cũng không thể không tìm hiểu thêm về thân thể của mình, xem thử khác với hắn như thế nào.
"Câu hỏi đầu tiên được đưa ra là, chỗ này của nương tử thật là mập mạp, ta nghĩ đó là thứ mà người xưa nói, ôn nhu hương phải không, ôi, thật sự là khiến người ta say mê." Cù Tiên giả vờ thở dài, khiến cho "ôn nhu hương" dưới tay run lên nhè nhẹ, hắn đè nén dục vọng trong lòng, tiếp tục vui vẻ ôn lại bài tập hôm qua, "Câu hỏi thứ hai là ở đây."
Đầu ngón tay chỉ thẳng vào vùng thung lũng ở dưới bụng, ngay bên ngoài hạt trân châu. Đầu ngón tay vân vê nhẹ nhàng đầy ác ý, trong miệng vẫn hết sức chính trực, "Phu nhân ở đây có cỏ thơm mọc um tùm, còn có sương nhỏ giọt từ nhánh cây, tuy không có hoa nở sặc sỡ nhưng lại non nớt đáng yêu. Hoa cốc khó mở, hướng đi khó khăn, nương tử, nàng có giấu chốn đào nguyên nơi đây không?"
Đào Trĩ bị giọng điệu của hắn làm cho mơ màng, cũng không quan tâm đến lời nói đáng xấu hổ của hắn, tự nhiên cũng không thể nghe thấy yêu cầu bất hảo của hắn: "Bây giờ ta là chàng trai Vũ Lăng may mắn kia, nương tử tốt bụng, nàng có thể mở cửa chốn đào nguyên cho ta một ít mật hoa, để ta từng bước một thăm thú..."
Đôi chân yếu ớt được nhẹ nhàng tách ra, lộ ra một vùng đất đào nguyên phúc địa. Mặc dù cánh cửa thung lũng vẫn đóng, nhưng có một chút ánh sáng lung linh trên khe nứt cánh cửa. Cù Tiên khá hài lòng, tiểu nương tử của hắn đã động tình.
Hắn liền cúi đầu xuống, lưỡi gõ nhẹ vào cánh cửa đóng kín. Đào Trĩ run rẩy, Cù Tiên kiên quyết gõ cửa không ngừng, đầu lưỡi thỉnh thoảng lại cuộn lấy viên trân châu trên cửa, vừa mút vừa chơi đùa.
Cuối cùng không phụ lòng người, khe cửa hơi mở, đầu lưỡi linh hoạt nhân cơ hội chui vào, tách hai cánh hoa bên trong ra, đi thẳng vào hoa tâm. Đào Trĩ không chịu nổi yêu thương như vậy, thân thể run rẩy dữ dội, thân dưới thật sự đúng như lời hắn nói, chảy ra chất lỏng bí mật của đào nguyên bị hắn liếm láp đến mức tích táp âm vang.
Thân thể trở nên mềm mại, Đào Trĩ nhẹ nhàng nhắm mắt. Nàng không quan tâm, không bao giờ quan tâm đến nó nữa, nàng không quản được nó, vì vậy hãy cứ để hắn làm, đúng như mẫu thân đã nói. Sự không đứng đắn của hắn, sự ngạc nhiên từ hắn, những lời nói hoang đường của hắn, tất cả đều là những vấn đề bí mật trong khuê phòng, tất cả đều nên được tiếp thu một cách bình thản.
Chỉ là tâm lý thoải mái của Đào Trĩ còn chưa trọn vẹn, Cù Tiên đã bắt đầu một thủ đoạn mới.
"Tiểu nương tử chỗ này thật là phúc địa, nước cam lộ đã làm dịu cơn khát của ta đúng lúc." Hắn thì thầm vào tai nàng, "Bây giờ chúng ta đã ôn tập câu thứ hai xong, tiếp tục nói về câu hỏi thứ ba, nương tử nàng xem…"
Đào Trĩ đành phải mở mắt ra dưới sự run lắc nhẹ nhàng của hắn, trước mặt là quyển sách mẫu thân cho nàng, lúc này đã mở ra. Bức tranh cho thấy vài cặp nam nữ trần truồng đang triền miên giao hoan, nàng không thể không nghĩ đến bản thân mình và Cù Tiên. Cù Tiên chỉ vào bức tranh lớn nhất và chi tiết nhất, nói: "Câu hỏi thứ ba của ta, chính là, ta có một dương v*t ngang tàng như đao ở phần dưới cơ thể, nương tử lại có một hoa cốc sâu kín ở dưới thân như vỏ bọc, không phải là thanh đao nên hoàn toàn tra vào vỏ bọc sao?" Hắn tạm dừng một chút," … hôm nay ta nhìn thấy quyển sách tranh này, cảm thấy những gì chúng ta nghĩ trước đây, quả nhiên là không sai. Nhìn sự kết hợp của âm dương trên bức vẽ như có lửa cháy này, ta tự hỏi liệu nương nữ có sẵn sàng thử nó với ta, đến thăm cõi thiên nhân giao hoà hay không? ". truyen bjyx
Lời nói của hắn vang vọng, Đào Trĩ bối rối, ngoan ngoãn tuân theo động tác của hắn. Hắn vẫn còn chưa thỏa mãn, "Hành động này không thể sơ suất, nàng phải chuẩn bị kỹ trước một chút. Ta thấy miệng thung lũng chật hẹp vô cùng, nhưng ở đây ta lại thô cứng to lớn, ta sợ sẽ làm tổn thương nương tử. Chúng ta thực hiện từng bước một chậm rãi được chứ? "
Đào Trĩ nghe lời hắn. Nhưng nàng không thể không đề phòng nhìn xuống bên dưới Cù Tiên, đó thật sự là một con quái vật! Nàng sửng sốt đến mức thanh tỉnh hơn một chút, liếc mắt nhìn thứ cao lớn kia, đầu trụ đỏ ngầu, thân trụ màu hồng lộ ra gân xanh, cái túi nàng chạm vào lúc trước buông thõng ở bên dưới, có chút xấu xí. Ai có thể ngờ rằng một vật như vậy lại có thể ở trên người một nam nhân anh tuấn thanh tú như hắn!
Cù Tiên nhận thấy sự nghi ngờ và oán trách trong mắt tiểu nương tử của mình, hoàn toàn giống với phản ứng khi phu thê bọn họ trần truồng nhìn nhau sau lần đầu tiên ân ái ở kiếp trước, nhưng lần đó nàng chỉ khẽ lẩm bẩm, không nói gì nhiều, Cù Tiên ôm mặt Đào Trĩ, dương v*t được đưa vào khe hở giữa hai chân, chà xát vào viên trân châu, hùng dũng uy nghiêm thẳng tiến vào cổng đào viên.
Đào Trĩ rất nhạy cảm, không bao lâu đã rải đầy mật dịch lên trên thân trụ. Cù Tiên dừng lại, lợi dụng sự vui vẻ khi cổng hoa huy*t được siết chặt, mỉm cười cảm tạ nàng: "Nương tử có thiện tâm, thậm chí còn rưới thêm mật hoa cho nó, khiến ta ghen tức đấy." Nói xong, hắn tìm kiếm đôi môi của Đào Trĩ rồi quấn lấy, dây dưa không ngừng.
Cho đến khi con quái vật đã chen chúc tràn đầy bên trong hang động đào nguyên, thì bên ngoài trời đã tối, nhưng trong màn vẫn sáng như ban ngày. Khu vực đào nguyên của Đào Trĩ phun nước cam lộ mấy lần, đã mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi. Cù Tiên rửa sạch cơ thể nàng như thường lệ, sau đó lại đặt thuốc viên vào. Hắn nhẹ nhàng hôn lên hạt châu màu đỏ đang rung động, đặt vật cứng giữa hai chân mềm mại trắng nõn của nàng, mặc dù có lửa chưa dập tắt, nhưng hắn cũng có chút thỏa mãn.
Nhắm mắt lại, trước mặt là nhụy hoa vừa rồi bị hắn nhịn không được chọc vào hai ngón tay mà nở rộ. Có lẽ, bàn tiệc ê hề sắp sửa được dọn ra.
Hắn, không vội, không vội…
Đầu tiên Cù Tiên cúi xuống hôn lên môi nàng, sau khi chơi đùa với cánh môi, nàng đã mất sức, hắn bắt đầu cởi quần áo nàng một cách nghiêm túc.
Đào Trĩ nhắm mắt lại, xem như tự chuốc lấy thất bại. Nếu hắn muốn phá rối, nàng chỉ có thể thuận theo hắn.
Sau khi cởi bỏ quần áo, nàng cũng không cảm thấy lạnh. Đào Trĩ có chút đần độn về mặt cảm xúc cá nhân, nhưng bây giờ nhắm mắt lại, dường như có thể nhận thấy rõ ràng ánh mắt nóng bỏng rơi xuống người mình. Hắn cứ nhìn nàng như vậy, nhìn thân thể nàng.
Đào Trĩ không khỏi có chút tò mò. Đêm qua, nàng vô cùng nhút nhát, chỉ cảm thấy rằng từ má, cơ thể đến tâm trí của mình đều đang cháy thành một mớ hỗn độn, loạn xạ. Nàng chỉ nhớ rằng cơ thể hắn rất nóng và cứng, và hắn trông khác với bản thân nàng. Chỉ là khác biệt như thế nào, thì nàng đã quên.
Tiếng cởi quần áo dừng lại, nàng không biết hắn đang làm gì, dường như không nhìn nàng nữa. Đào Trĩ muốn lén lút nhìn xem, nhưng khi mở mắt ra, lại bắt gặp đôi mắt sáng lấp lánh như mặt trời ban trưa. Nàng còn thấy một cơ thể với vòm ngực rộng rãi và vòng eo sắc nét, rất khác với nàng, cũng tầng ánh sáng ấm áp trên da, bản thân nàng cũng hiện ra trần trụi trước mặt hắn - hơn cả đêm qua, nàng nhắm mắt lại hoảng loạn, hơi cắn môi. Nhưng lại nghe thấy tiếng hắn cười khẽ, hơi thở ấm áp phả lên vai nàng, hắn nằm trên người nàng, nhẹ nhàng hôn lên bên cổ xinh đẹp của nàng.
Đầu tiên Cù Tiên thắp một ngọn đèn lưu ly trong màn trướng, ánh đèn lập loè, cảnh xuân ẩn hiện, hắn rất hài lòng. Nhìn dáng vẻ thẹn thùng đáng yêu của tiểu nương tử, đang nhắm mắt hoảng loạn sau khi nhìn trộm hắn, hắn liền không khỏi cười khẽ và cúi người hôn nàng.
Hắn nắm lấy bàn tay của Đào Trĩ đang nắm chặt thành giường một cách lo lắng. Đôi bàn tay này, mười ngón tay tinh tế, đẹp như búp măng ngọn hành, lòng bàn tay mềm mại như mây. Hôm nay hắn đã nắm rất nhiều lần sau này còn sẽ nắm vô số lần, chờ đến khi bọn họ đã tuổi già sức yếu hắn cũng vẫn muốn nhắc thêm một lần lúc nhắm mắt xuôi tay. Đặt lên môi nàng một nụ hôn nhẹ nhàng, hắn áp bàn tay nhỏ bé lên ngực mình. Dưới lòng bàn tay là chỗ trái tim hắn đang đập, chấn động nhẹ nhàng truyền tới phía nàng, hắn hài lòng phát hiện thân thể của nàng quả nhiên không còn cứng đờ như vậy nữa.
Dưới lòng bàn tay có một quả tim đập, càng có một thứ đồ chơi nhỏ khác với cơ thể Đào Trĩ. Lúc đầu, nàng không nhận ra, chỉ cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ, nhưng dần dần, Đào Trĩ không thể không cảm nhận được sự tồn tại của phần nhô ra khe khẽ dưới lòng bàn tay mình - đó là một hạt thịt nhỏ và hơi cứng. Nàng nghĩ đến thân thể mình, thật sự rất khác với hắn. Câu hỏi đầu tiên của hắn tối qua cũng được nàng nhớ lại, đây có phải là sự khác biệt giữa âm dương không?
Hắn dẫn dắt tay nàng sờ từ ngực đến cổ, đến cổ họng chỗ hầu kết, rồi lại đi xuống, qua bờ vai thẳng tắp và cánh tay mạnh mẽ, đến phần bụng cơ bắp rõ ràng, tương đối bằng phẳng, nhưng lại dường như có một vài khúc chiết gồ ghề. Hắn đưa tay nàng đi vòng quanh chỗ này, cảm giác mềm dẻo tốt đến mức nàng muốn ở lại lâu hơn một chút. Mặc dù nàng nhắm mắt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được chỗ dưới bàn tay này khác với mình, đôi mắt nàng đã lặng lẽ hé ra khe nhỏ, nàng không thể không muốn nhìn kỹ hơn.
Đôi mắt vừa mở ra, việc đầu tiên là không thể thích ứng với ánh sáng đèn rực rỡ, lông mi hơi run rẩy lóe lên bóng đêm, nàng không kịp nhìn thấy gì, bàn tay đã bị kéo xuống bụi cỏ cây bên dưới. Có một cái bóng ẩn ở đó, nàng không thể nhìn rõ, chỉ cảm thấy như một con quái vật đang ẩn nấp - tay nàng đã chạm vào "con quái vật" kia, nàng lại nhớ câu hỏi thứ hai của hắn đêm qua, cây gậy kỳ lạ này... Nó ở dưới người hắn phải không? Những gì nàng cảm nhận được trong tay dường như có chút mềm mại.
Sau đó, nàng cảm thấy con quái vật kia đang phát triển to lên.
Nàng muốn rút tay về nhưng không thể, hắn kéo nàng cằm nắm lên xuống con quái vật, xoay tròn xung quanh nó, nàng bắt gặp một cái túi rất mềm, còn có hai thứ tròn tròn bên trong đó, nàng nghĩ nó rất thú vị, không thể không muốn xem kỹ nó. Thật đáng tiếc là khi nàng mở mắt ra, thì lại không thể nhìn rõ.
Cảm giác ẩm ướt từ đôi mắt truyền tới, hắn hôn nàng, hắn đã nhận thấy đôi mắt mở của nàng. Đào Trĩ buộc phải ngước mắt lên nhìn Cù Tiên, ánh mắt của hắn là ánh sáng dịu dàng, cảm xúc tuôn trào nhưng nàng không hiểu hết, chỉ có thể phát hiện ra chút động lòng người bên trong. Nhìn kỹ hắn, dường như không quá đáng sợ và khó hiểu như vậy. Nàng muốn nhìn thấy khuôn mặt của hắn.
Cù Tiên thích thấy nàng đang ngắm hắn. Bọn họ nhìn nhau một lúc lâu, tay nàng vẫn luôn bị hắn điều khiển- đã đến lúc chuyển sang bước tiếp theo. Hắn hôn lên môi Đào Trĩ, và âm thanh "chụt" đánh thức tiểu nữ nhân ngốc nghếch đang trầm mê nam sắc.
"Tối qua phu nhân hỏi hai câu, bây giờ đến lượt ta." Khuôn mặt Cù Tiên tỏ ra thong thả ung dung, luôn chân thành và hiếu học. Bàn tay thực hiện động tác lại cực nhanh, cuối cùng rơi vào bầu ngực mềm mại của Đào Trĩ, xoa xoa quả cầu tuyết, cầm nắm quả anh đào. Đào Trĩ cảm thấy ngứa ngáy, lại thoải mái khó tả. Nàng nhìn vẻ mặt của Cù Tiên, thấy hắn hết sức nghiêm túc nhìn ngực mình, có lẽ hắn thật sự rất hiếu học.
Nàng còn cảm thấy dường như hắn rất thích chỗ đó của mình.
Ý nghĩ như vậy chỉ là trong nháy mắt, trái tim Đào Trĩ đã bàn tay Cù Tiên đi xuống, nàng cũng không thể không tìm hiểu thêm về thân thể của mình, xem thử khác với hắn như thế nào.
"Câu hỏi đầu tiên được đưa ra là, chỗ này của nương tử thật là mập mạp, ta nghĩ đó là thứ mà người xưa nói, ôn nhu hương phải không, ôi, thật sự là khiến người ta say mê." Cù Tiên giả vờ thở dài, khiến cho "ôn nhu hương" dưới tay run lên nhè nhẹ, hắn đè nén dục vọng trong lòng, tiếp tục vui vẻ ôn lại bài tập hôm qua, "Câu hỏi thứ hai là ở đây."
Đầu ngón tay chỉ thẳng vào vùng thung lũng ở dưới bụng, ngay bên ngoài hạt trân châu. Đầu ngón tay vân vê nhẹ nhàng đầy ác ý, trong miệng vẫn hết sức chính trực, "Phu nhân ở đây có cỏ thơm mọc um tùm, còn có sương nhỏ giọt từ nhánh cây, tuy không có hoa nở sặc sỡ nhưng lại non nớt đáng yêu. Hoa cốc khó mở, hướng đi khó khăn, nương tử, nàng có giấu chốn đào nguyên nơi đây không?"
Đào Trĩ bị giọng điệu của hắn làm cho mơ màng, cũng không quan tâm đến lời nói đáng xấu hổ của hắn, tự nhiên cũng không thể nghe thấy yêu cầu bất hảo của hắn: "Bây giờ ta là chàng trai Vũ Lăng may mắn kia, nương tử tốt bụng, nàng có thể mở cửa chốn đào nguyên cho ta một ít mật hoa, để ta từng bước một thăm thú..."
Đôi chân yếu ớt được nhẹ nhàng tách ra, lộ ra một vùng đất đào nguyên phúc địa. Mặc dù cánh cửa thung lũng vẫn đóng, nhưng có một chút ánh sáng lung linh trên khe nứt cánh cửa. Cù Tiên khá hài lòng, tiểu nương tử của hắn đã động tình.
Hắn liền cúi đầu xuống, lưỡi gõ nhẹ vào cánh cửa đóng kín. Đào Trĩ run rẩy, Cù Tiên kiên quyết gõ cửa không ngừng, đầu lưỡi thỉnh thoảng lại cuộn lấy viên trân châu trên cửa, vừa mút vừa chơi đùa.
Cuối cùng không phụ lòng người, khe cửa hơi mở, đầu lưỡi linh hoạt nhân cơ hội chui vào, tách hai cánh hoa bên trong ra, đi thẳng vào hoa tâm. Đào Trĩ không chịu nổi yêu thương như vậy, thân thể run rẩy dữ dội, thân dưới thật sự đúng như lời hắn nói, chảy ra chất lỏng bí mật của đào nguyên bị hắn liếm láp đến mức tích táp âm vang.
Thân thể trở nên mềm mại, Đào Trĩ nhẹ nhàng nhắm mắt. Nàng không quan tâm, không bao giờ quan tâm đến nó nữa, nàng không quản được nó, vì vậy hãy cứ để hắn làm, đúng như mẫu thân đã nói. Sự không đứng đắn của hắn, sự ngạc nhiên từ hắn, những lời nói hoang đường của hắn, tất cả đều là những vấn đề bí mật trong khuê phòng, tất cả đều nên được tiếp thu một cách bình thản.
Chỉ là tâm lý thoải mái của Đào Trĩ còn chưa trọn vẹn, Cù Tiên đã bắt đầu một thủ đoạn mới.
"Tiểu nương tử chỗ này thật là phúc địa, nước cam lộ đã làm dịu cơn khát của ta đúng lúc." Hắn thì thầm vào tai nàng, "Bây giờ chúng ta đã ôn tập câu thứ hai xong, tiếp tục nói về câu hỏi thứ ba, nương tử nàng xem…"
Đào Trĩ đành phải mở mắt ra dưới sự run lắc nhẹ nhàng của hắn, trước mặt là quyển sách mẫu thân cho nàng, lúc này đã mở ra. Bức tranh cho thấy vài cặp nam nữ trần truồng đang triền miên giao hoan, nàng không thể không nghĩ đến bản thân mình và Cù Tiên. Cù Tiên chỉ vào bức tranh lớn nhất và chi tiết nhất, nói: "Câu hỏi thứ ba của ta, chính là, ta có một dương v*t ngang tàng như đao ở phần dưới cơ thể, nương tử lại có một hoa cốc sâu kín ở dưới thân như vỏ bọc, không phải là thanh đao nên hoàn toàn tra vào vỏ bọc sao?" Hắn tạm dừng một chút," … hôm nay ta nhìn thấy quyển sách tranh này, cảm thấy những gì chúng ta nghĩ trước đây, quả nhiên là không sai. Nhìn sự kết hợp của âm dương trên bức vẽ như có lửa cháy này, ta tự hỏi liệu nương nữ có sẵn sàng thử nó với ta, đến thăm cõi thiên nhân giao hoà hay không? ". truyen bjyx
Lời nói của hắn vang vọng, Đào Trĩ bối rối, ngoan ngoãn tuân theo động tác của hắn. Hắn vẫn còn chưa thỏa mãn, "Hành động này không thể sơ suất, nàng phải chuẩn bị kỹ trước một chút. Ta thấy miệng thung lũng chật hẹp vô cùng, nhưng ở đây ta lại thô cứng to lớn, ta sợ sẽ làm tổn thương nương tử. Chúng ta thực hiện từng bước một chậm rãi được chứ? "
Đào Trĩ nghe lời hắn. Nhưng nàng không thể không đề phòng nhìn xuống bên dưới Cù Tiên, đó thật sự là một con quái vật! Nàng sửng sốt đến mức thanh tỉnh hơn một chút, liếc mắt nhìn thứ cao lớn kia, đầu trụ đỏ ngầu, thân trụ màu hồng lộ ra gân xanh, cái túi nàng chạm vào lúc trước buông thõng ở bên dưới, có chút xấu xí. Ai có thể ngờ rằng một vật như vậy lại có thể ở trên người một nam nhân anh tuấn thanh tú như hắn!
Cù Tiên nhận thấy sự nghi ngờ và oán trách trong mắt tiểu nương tử của mình, hoàn toàn giống với phản ứng khi phu thê bọn họ trần truồng nhìn nhau sau lần đầu tiên ân ái ở kiếp trước, nhưng lần đó nàng chỉ khẽ lẩm bẩm, không nói gì nhiều, Cù Tiên ôm mặt Đào Trĩ, dương v*t được đưa vào khe hở giữa hai chân, chà xát vào viên trân châu, hùng dũng uy nghiêm thẳng tiến vào cổng đào viên.
Đào Trĩ rất nhạy cảm, không bao lâu đã rải đầy mật dịch lên trên thân trụ. Cù Tiên dừng lại, lợi dụng sự vui vẻ khi cổng hoa huy*t được siết chặt, mỉm cười cảm tạ nàng: "Nương tử có thiện tâm, thậm chí còn rưới thêm mật hoa cho nó, khiến ta ghen tức đấy." Nói xong, hắn tìm kiếm đôi môi của Đào Trĩ rồi quấn lấy, dây dưa không ngừng.
Cho đến khi con quái vật đã chen chúc tràn đầy bên trong hang động đào nguyên, thì bên ngoài trời đã tối, nhưng trong màn vẫn sáng như ban ngày. Khu vực đào nguyên của Đào Trĩ phun nước cam lộ mấy lần, đã mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi. Cù Tiên rửa sạch cơ thể nàng như thường lệ, sau đó lại đặt thuốc viên vào. Hắn nhẹ nhàng hôn lên hạt châu màu đỏ đang rung động, đặt vật cứng giữa hai chân mềm mại trắng nõn của nàng, mặc dù có lửa chưa dập tắt, nhưng hắn cũng có chút thỏa mãn.
Nhắm mắt lại, trước mặt là nhụy hoa vừa rồi bị hắn nhịn không được chọc vào hai ngón tay mà nở rộ. Có lẽ, bàn tiệc ê hề sắp sửa được dọn ra.
Hắn, không vội, không vội…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro